Cơ Quân Tà vẫn duy trì dáng đứng thẳng tắp, áo quần màu xanh tươi mát bay lất phất, một đầu tóc đen tùy ý bay lượn, một bộ dáng tiêu sái phóng khoáng, câu nhân dụ hoặc, Cơ Quân Tà hoàn toàn không có dáng vẻ hối lỗi khi làm sai, trong mắt sóng trào mãnh liệt dần dần bình thản lại, cho đến khi đối phương đã đến gần, cách khoảng ba, bốn bước, Cơ Quân Tà mới gượng quay đầu.
Chỉ thấy đối phương còn nhỏ tuổi, mi mục như họa, môi hồng răng trắng, ngũ quan tinh xảo, một thân bạch y thuần khiết, khí chất trong sáng, nhu hòa khiến người ta yêu thích, quả nhiên, là một hảo hài tử, bọ dáng nhu thuận ngoan ngãon hảo hài tử, trái ngược với Cơ Âm Tà ngang bướng quậy phá.
Dù đã chuẩn bị tinh thần, Cơ Quân Tà vẫn bị bộ dáng của y làm khuynh đảo, hai mắt trừng lớn...
Giống Lộ Thần An như đúc!
Nếu không phải cách biệt thời không, Cơ Quân Tà nhất định đem đứa nhỏ làm con rơi con rớt của Thần An.
Đối phương nhìn hắn cũng rất ngạc nhiên, giống như kinh ngạc, mừng rỡ, lại do dự, làm cho Cơ Quân Tà nhíu mày, thật sự là Thần An sao?
Cuối cùng nam hài hai má hồng hồng ngượng ngùng, dè dặt nói một tiếng, “Tông chủ, thực ra...ngài muốn hái hoa này cũng được...ta sẽ không nói cho sư phụ.” Thanh âm nhu nhu như con mèo nhỏ, người ngoài nhìn không biết còn tưởng Cơ Quân Tà ăn hiếp y.
Cơ Quân Tà: =..=
Đích thị không phải Thần An, Cơ Quân Tà còn nhớ rất rõ, nếu là Thần An, y nhất định sẽ hù hắn một trận, sau đó cười nắc nẻ, Thần An là cái dạng người thích trêu đùa, Thần An cũng là người hay cười, lại còn hỉ nộ thất thường, là người hắn khó bắt tâm nhất.
Thấy Cơ Quân Tà đứng yên không động tĩnh, nam hài cao hơn hắn một cái đầu cảm thấy có chút sợ, không phải là nhận lầm đi? Nhưng bên hông hắn đeo rõ ràng là Hắc Long lệnh chỉ riêng tộc trưởng mới có...
Nhưng mà nghe nói, Tà thiếu cũng có một cái, lỡ như y lầm, thì nhất định xấu hổ là chuyện nhỏ, bị chỉnh chết mới là chuyện lớn, toàn Đông Quan đều biết Tà thiếu ghét nhất chính là bị nhận lầm giữa mình với ca ca, nhất định sẽ không tha y...
Lộ Mạc Ninh sóng mắt lưu chuyến nghĩ đến chuyện nhận lầm, đối với thanh danh xấu xa càn rỡ đã được lan truyền vạn dặm của Cơ Âm Tà, y không khỏi sợ run, trong lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi mỏng, Lộ Mạc Ninh nhìn bóng dáng đen tuyền trước mặt mình, thấp giọng cầu khẩn đó là Tông chủ trong truyền thuyết.
Đang lúc tiểu nam hài suy nghĩ lung tung, Cơ Quân Tà cũng hít vào thở ra hơn ba lần, quyết định cũng mở miệng, nhưng là không biết nói gì, thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng hỏi một câu:
“Ngươi tên gì?” =..=
Cơ Quân Tà cảm thấy...mình cần nâng cao khiếu văn học.
“Nha? Nô tài tên là Lộ Mạc Ninh.” Lộ Mạc Ninh vui vẻ cười nói, bởi vì khẩu khí cùng thái độ của đối phương khác với Hỗn thế ma vương Cơ Âm Tà, nên Lộ Mạc Ninh cảm thấy thoải mái hơn nhiều, trong lòng đoán đây chắc chắn là Tông chủ, nhất thời thả lỏng tâm, nở nụ cười chói mắt, lộ ra hàm răng sữa trắng tinh.
Nghe nói Tông chủ là ca ca song sinh với Tà thiếu, dáng người ôn nhu nhã nhặn, đối xử với mọi người ân cần dịu dàng, tuấn tú vô song, không giống Tà thiếu suốt ngày trêu ghẹo tiểu cô nương, bất học vô thuật, hỗn thế tiểu ma vương, mà tỉ mỉ, thiên tài toàn năng, thông minh uyên bác.
Cho nên, Cơ Âm Tà là tiếng xấu, nhưng Quân Tà tuyệt đối là tiếng thơm lan xa vạn dặm...
....
Nhưng Cơ Quân Tà thì không thể gọi là vui được, hắn ở trong lòng gào thét, lão thiên gia, ông chơi tôi, làm cho tiểu mỹ nam không những giống tình cũ của ta, còn cho tên hắn giống luôn sao?!!
Cơ Quân Tà khóc không thành tiếng, ngoài mặt vẫn cười tươi như cũ, nhưng đáy mắt huyết sắc tràn đầy kìm nén cùng tò mò khó nhịn.
Không, nhất định có lý do, cha của Lộ Thần An lúc trước vì muốn Cơ Quân Tà tránh xa con trai mình mà bày mưu hãm hại, hại hắn chết nát xác, bây giờ, lão thiên gia thấy hắn quá đáng thương, cho Lộ Mạc Ninh xuống để hắn đùa chết...
Kiếp trước sống cả đời cô độc, mất hết người thân, người yêu nhất phản bội, cấp trên hại chết, rốt cuộc có đền bù sao?!
Nhất định là vậy!
Nhất thời, Cơ Quân Tà nhìn Mạc Ninh cực kỳ thuận mắt, cảm thấy y vừa đáng yêu vừa vừa ngốc nghếch, ân, cần dạy dỗ lại, trong lúc suy Cơ Quân Tà suy nghĩ, huyết sắc yêu đồng hiện lên vừa yêu vừa hận đan xen nhìn nam hài không chớp mắt.
Trước trường hợp hiếm có xảy ra trước mắt mình, Cơ Quân Tà tự cho là đúng mà phán xét, hắn cũng không biết, vì tưởng muốn chỉnh chết Mạc Ninh mà tương lai hắn ăn không ít khổ.
Cơ Quân Tà thở phào, cảm thấy mọi chuyện cứ đơn giản như vậy cũng tốt, giảm bớt áp lực cho hắn, hiện tại Cơ Quân Tà không có tâm tư đi kiểm chứng Lộ Mạc Ninh, Lộ Thần An.
“Tông chủ...” Thấy hắn thất thần lúc lâu, sau lại thở ra, còn nhìn mình với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống, Lộ Mạc Ninh do dự hỏi, ai ngờ lại bị hắn quăng cho một ánh mắt lạnh lùng, nhất thời câm nín, lời, sao y lại sợ một vị nam hài nhỏ tuổi hơn mình nhỉ? Hay là do Cơ Quân Tà là tông chủ, nên thâm tâm sinh ra cảm xúc kính sợ chăng?
Nha, là như vậy đi.
Tiểu Mạc Ninh hướng Cơ Quân Tà thân thiện cười, toàn bộ giận dữ thay bằng tôn kính, hai tay chắp lại, một bộ thi lễ, trong mắt toàn là ý cười ôn nhu.
Nhìn Lộ Mạc Ninh, Cơ Quân Tà kìm nén tâm tình nhảy loạn như con thỏ của mình, theo hướng của hắn đi đến Song các.
Rõ ràng là Lục sư phụ mới là người hiểu rõ độc dược vật, nhưng mà vườn mộc thảo lại của nhị sư phụ?!
Thực lạ?!
Hắn, hình như vẫn chưa hiểu hết các việc trong Đông Qua...
--- ---------
Theo Lộ Mạc Ninh đi đến Song các, vừa vặn gặp Lục trưởng lão Vô Song đang luyện thuốc, hoàn hảo còn có cả Thần Ly.
“Lục sư phụ! Tiểu Ly Ly!” Cơ Quân Tà hướng Vô Song híp mắt cười, lại liếc sang Thần Ly cười ngả ngớn, ánh mắt háo sắc cực kỳ.
Vô Song đang luyện thuốc, chỉ ngẩng đầu lên gật một cái, sao đó lại vục mặt vào lò luyện thuốc, trái lại Thần Ly đáng yêu đi đến bên cạnh Cơ Quân Tà, bắt lấy cách tay hắn nũng nịu.
“Tông chủ~~” Thần Ly thanh âm hảo ngọt, mị mị hoặc hoặc, khiến tâm Cơ Quân Tà mềm nhũn, hắn bắt lấy hai miếng điểm tâm trên bàn, một đưa Thần Ly, một đưa Mạc Ninh, cấp hai người ăn một ít bánh, chính mình chỉ ngay ngắn ngồi trên bàn, ôm lấy ngọc bội bên hông chơi đùa, Lộ Mạc Ninh nhận ra hắn chắc là do cái này.
Ngọc thạch màu đen tuyền, là làm bằng hắc tuyền thạch hiếm có trăm năm, bên trên khắc hình một con hắc long phi thường dũng mãnh đang thăng thiên rất sinh động, mặt sau còn tỉ mỉ ẩn hiện một chữ “Quân” rồng bay phượng múa, hai mắt hắc Long màu đỏ sậm như máu, là ánh sáng của viên hồng bảo phản chiếu đẹp rực rỡ, phần trên cùng khoét một lỗ nhỏ, xuyên qua một sợi dây màu đen thắt hình rất đẹp, cầm ngọc bội trên tay, hàn khí lạnh lẽo từ từ truyền vào cơ thể, Cơ Quân Tà không khỏi tặc lưỡi cảm thán, hảo đồ tốt!
Lật lật khối ngọc trong tay được một lúc, cuối cùng Lục sư phụ cũng luyện dược xong.
Vô Song đưa một bát dược đen sì cho Thần Ly, bảo nàng đem đến cho Khuynh Thành, bệnh tình dạo này của Khuynh Thành khá ổn, mỗi ngày cũng chỉ uống chút thuốc bồi bổ, hắn tin, chỉ cần qua mùa đông lạnh lẽo này, hắn liền gặp được hoàng y nữ tử dịu dàng xinh đẹp kia.
Khuynh Thành thích màu vàng, quần áo của nàng nhiều nhất cũng là hoàng y, bỏi vì màu vàng tượng trưng cho mùa thu, mùa nàng thích nhất, thói quen này đã có từ lúc nhỏ, hình như là, từ lúc gặp Quân Tà.
Hắn thở dài, Khuynh Thành từ nhỏ thân thể yếu nhược, ba ngày một trận bệnh nhẹ, bảy ngày một trận bệnh nặng, đã uống biết bao nhiêu loại thuốc mà bệnh tình cũng chỉ suy giảm chút ít, làm nàng ở trong Đông Qua chịu không ít lời khinh miệt,còn có cả biệt danh ma ốm.
Khuynh Thành là người quan trọng của hắn, hắn đương nhiên sẽ giúp nàng chữa bệnh, nhất định....
Nhớ đến hoàng y nữ tử Khuynh Thành Cơ Quân Tà đau lòng thở dài, vẫn là lão thiên gia bất công.
“Quân nhi, lâu lắm không gặp con, từ ngày làm tông chủ Đông Qua, khả quên ta rồi?!” Vô Song thấy ta thất thần, liền không vui kêu một tiếng, đánh thức ta.
Lục sư phụ này lại bắt đầu ghen tỵ, ta nhìn hắn ưu nhã rót một tách trà lại ưu nhã uống một ngụm, ánh mắt vẫn như thiếu phụ ai oán nhìn ta, làm ta không khỏi cảm thấy đau đầu.
“Sư phụ, Tông chủ sẽ không có quên ngài đâu.” Ngồi bên cạnh, Lộ Mạc Ninh chen vào nói, ánh mắt ngây thơ kia làm Cơ Quân Tà không khỏi muốn nhào lên véo má hắn mấy cái.
“Thật không?!” Vô Song cười cười, liếc Mạc Ninh, sau lại khó chịu nhìn Cơ Quân Tà, ánh mắt vô hạn chờ mong.
“Thật, thật mà, Quân nhi vô cùng nhớ sư phụ, nên hôm nay liền đến thăm ngài, không nghĩ tới sw phụ trong lòng lại có người khác, lục sư phụ, Lộ Mạc Ninh là....”Cơ Quân Tà cong môi đáng yêu, ủy ủy khuất khuất nhìn Vô Song, ánh mắt lại dò xét lén nhìn Mạc Tiểu tử.
“A! Mạc Ninh ấy hả? Là dược đồng mới của sư phụ, hai con quen biết?” Theo tầm mắt hắn, Vô Song hướng Lộ Mạc Ninh ngây ngốc bên cạnh véo một cái, cười hì hì giải thích.
“Vâng, quen ạ.” Cơ Quân Tà thản nhiên nói cười, lại để ý thấy Lộ Mạc Ninh vừa nghe hắn nói có quen biết liền hé miệng tươi cười, lộ ra hàm răng trắng cực đáng yêu, như mèo con được thỏa mãn.
“Nga, Ninh Ninh hơn con hai tuổi, con phải gọi hắn Mạc Ninh ca ca.” Vô Song yêu chiều sờ sờ mái tóc đen mượt của Mạc Ninh, vừa véo má Quân Tà, tính tình Lục sư phụ cực kỳ yêu trẻ con nha~
“Không, gọi Tiểu Lộ Lộ.” Cơ Quân Tà ngang bướng hất tay Vô Song, bảo hắn gọi y là ca ca? Còn lâu, nếu y dập đầu cầu xin có lẽ hắn còn suy nghĩ lại, nhất thời, Cơ Quân Tà hướng Mạc Ninh trừng mắt một cái, thấy dáng vẻ cúi đầu của y mới hài lòng.
Lộ Mạc Ninh nghe tới đây, mặc dù không hiểu nhưng cũng cười ngọt gật đầu, nhưng khi thấy hắn trừng mắt nhìn mình, y mới sợ hãi cúi thấp xuống.
“Hửm? Tiểu Lộ? Nghe hay a.” Vô Song giật mình, nhưng nghĩ tới gì đó, đột nhiên cười gian nhìn Cơ Quân Tà.
Ánh mắt của Vô Song làm hắn có chút nghi ngờ, đúng như hắn nghĩ...
“Ninh Ninh là tiểu Nam hài, không phải nữ hài.” Vô Song sư phụ nhịn cười, ôn nhu giải thích.
“Nhưng con thích gọi Lộ Lộ.” Cơ Quân Tà vẫn như cũ kiên quyết.
“Nhưng lỡ Ninh Ninh không thích...” Vô Song sư phụ bối rối, tên nghe nữ khí quá, Ninh Ninh sao có thể chấp nhận.
“Y nhất định thích.” Cơ Quân Tà chắc chắn nói.
Nhất thời, cả ta và sư phụ đều nhìn về phía Lộ Mạc Ninh, sư phụ ôn nhu nhìn y, trong khi ta lại trừng mắt với y, ý đồ đe dọa rõ ràng.
“Ninh Ninh, ý con thế nào?”
Ngoài dự đoán của ta, y do dự một chút, hai tay nắm chặt lấy vạt áo, lại vò nát cả góc áo, cuối cùng hé cánh môi anh đào nhỏ nhắn:
“Ta đồng ý.”
Tác giả: Mặc Mặc vs Nhan Nhi
-----
Sau khi Thần Dực giao trách nhiệm cho sáu người bọn họ một thời gian, Cơ Quân Tà lúc đầu cảm thấy tốt lắm, nhưng lúc sau cảm thấy có gì đó không đúng, liền cho gọi hai người Thần Viễn, Thần Dực.
Trong đình nghỉ, một hài tử phấn điêu ngọc mài đang ngồi trên ghế nhàn nhã thưởng cảnh uống trà, bộ dáng tùy ý đến thoải mái, hoàn toàn không có phong phạm của chủ một tông môn. Các thị nữ thị vệ giống như cũng đã quen với cảnh này, chẳng ai hé răng nói một lời.
Thấy hai người đã tới, Cơ Quân Tà cũng không nói lời nào, ly trà trong tay cũng không đặt xuống, ung dung ngồi xem cảnh Lá phong rơi.
Ai, tông chủ quả nhiên là nhân trung long phượng, rực rỡ mà thanh thuần tao nhã, khiến cho người khác không khỏi thầm ngưỡng mộ.
Nghĩ vậy, nhưng Thần Dực cùng Thần Viễn cũng không dám chậm trễ, từng bước đi tới, quỳ một chân xuống, tỏ ý tôn kính.
“Đứng lên, trước mặt ta không có tội không cần hành lễ.” Hắn nhấp một ngụm trà Long Tĩnh được hái từ núi Dã Hành từ sáng sớm, giá hình như là mấy lượng vàng một cân, vô cùng quý giá, ngay cả cốc nước trong tay cũng là ngọc lục bảo chế tác mà thành, bên ngoài còn nạm phỉ thúy, quả thực là tột độ xa hoa.
Buông cốc trà giá trị vạn lượng xuống, Cơ Quân Tà tiếu ý trên môi hướng Khuynh Thành mặc hoàng y bên cạnh cười một cái, rực rỡ như hoa.
Hoàng y nữ tử hiểu ý, từ trong ống tay áo lấy ra một quyển sách, trực tiếp đưa cho Thần Viễn.
“A, Đây là . . .?” Thần Viễn khó hiểu nhìn nhìn quyển sách trên tay, lật mở vài trang, đây, là bản chi thu của Cảnh Giang lâu, nó được ghi vô cùng rõ ràng, chi tiết.
“Là bản tổng kết chi thu tiền của Cảnh Giang lâu, Tông chủ cảm thấy bản của ngươi viết thật lộn xộn khó nhìn, nên ngài ấy làm lại một cái khác, sau này cứ hệt như vậy mà làm.” Khuynh Thành đắc ý dào dạt, cảm thấy Chủ tử nhà nàng càng ngày càng thông hiểu mọi sự, thông minh hơn người, ra dáng một tông chủ cường đại, nghĩ vậy, hai mắt Khuynh thành nhìn Quân Tà càng thêm nóng bỏng.
Giống như hoàn toàn không thấy ánh mắt của Khuynh Thành, hắn chỉ đơn giản cười một cái hòa nhã, sau lại một tay cầm cốc trà, ưu nhã che miệng nuốt xuống.
“Quả thật bản tổng chi thu lần trước có chút sơ sót, thuộc hạ sẽ sửa lại theo ý nguyện của tông chủ, còn đây là bản báo cáo về tình hình của Cảnh Giang lâu, mời ngài xem.” Thần Dực xoay người lấy ra một quyển sổ bé bé màu xanh đậm, trực tiếp đặt trên bàn, sau đó thối lui chờ lệnh.
Từ đầu đến cuối, động tác uống trà của Cơ Quân Tà cũng không có dừng lại, khí chất êm dịu làm người khác không khỏi trầm luân.
Khuynh Thành lắc lắc đầu, từ nãy đến giờ chủ tử cứ duy trì nâng tay lên xuống, rõ ràng quyển sổ cách hắn không đến một cánh tay, nhưng cũng không chịu với lấy, rốt cuộc là lười biếng hay muốn sai nàng hả?
Nghĩ vậy nhưng Khuynh Thành cũng cực nhanh đi đến, cực nhanh đem quyên sổ đến bên hắn, Cơ Quân Tà cũng đọc cực nhanh, vừa đọc vừa uống, bộ dạng rất chăm chú, cuối cùng hắn nuốt ngụm trà xuống, buông cốc trà, nhàn nhạt mà nói ”Uh, mọi sự đã dần đi vào quỹ đạo, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ sắp xếp phần còn lại.” Òa, Cơ Quân Tà lúc nãy không nói câu nào, làm người khác còn tưởng hắn câm, ai ngờ vừa buông ra liền nói một tràng, làm cho người ta có cảm tưởng hắn bị cấm nói rất lâu.
“A, vâng, ngày mai sẽ đưa người đến cho ngài.” Tiếp nhận lại quyển sách, Thần Dực lạnh lùng mà nói, quả thật chẳng khi nào thấy trên khuôn mặt băng lãnh kia biểu lộ cảm xúc, thật như tường băng...
Mảnh đất bên Tiêu Dao hồ đã bị mua lại, số tiền là hai vạn lượng, người bán nói nhà Binh bộ thượng thư vì cưới vợ cho nhi tử mà bán gấp đất, giá thực sự rất rẻ, thật may cho đám người Thần Dực, còn lại hai vạn lượng sắm sửa rèm cửa, mành treo, xây đài cao, đắp lầu, số tiền trùng tu cũng lên đến một vạn tám, số còn lại cũng chỉ đủ ngót ngét đến khi Cảnh Giang lâu hoàn thành.
Người phục vụ, đương nhiên là dùng nhân lực của Đông Qua, sau khi Cảnh Giang có tiếng thì hắn sẽ nghĩ đến chuyện tìm người làm lâu dài, dù sao cũng không thể khiến nhân tài Đông Qua đi hầu hạ người khác.
--- ---
Sáng hôm sau, Thần Dực hiệu suất làm việc cực cao, trong vòng một ngày đem đến cho Cơ Quân Tà hơn ba mươi người, già có, trẻ có, thanh niên có.
Vì sáng sớm phải đi kiểm tra trình học, sẵn tiện dạy vũ kỹ cho đệ đệ, Cơ Quân Tà mới cố ý mặc một bộ xiêm y màu xanh nhạt thêu hình trúc tử từ bả vai đến tận gối, một thân thoải mái tự tại, vô tư vô lự như đóa sen nở rộ giữa hồ, như trăng tròn trong đêm sáng.
Cơ Quân Tà dùng ngón trỏ gõ trên bàn, từng cái từng cái không nhanh không chậm, mỗi một cái gõ liền phát ra tiếng 'bộp bộp' giòn tan, huyết sắc mị nhãn gắt gao bọc lấy đám người giữa sân, nụ cười không rõ ý tứ thể hiện tâm trạng hiện tại cực kì tốt.
Nhiều người quá! Thần Dực hẳn phải rất cực khổ! Nhìn xem, hắn mệt mỏi thấy rõ . . .
Liếc Thần Dực một cái, quần áo hơi nhăn, khuôn mặt lãnh hàn che giấu rất tốt nhưng cũng không giấu được ánh mắt từng trải hai kiếp của hắn, Cơ Quân Tà tiếu ý càng đậm, phảng phất giống như có thể cười rộ lên.
Huyết nhãn từ người Thần Dực quét đến ba mươi người trong sân, mỗi người trên mặt đều hiện lên nét cương trực nghiêm túc, vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh, làm cho hắn cực kì hài lòng.
“Tách ra làm hai hàng, hàng thứ nhất độ tuổi từ ba mươi trở lên, hàng thứ hai từ ba mươi trở xuống.” Lập tức, đám người yên tĩnh xếp hàng, không ồn ào, không la hét, chậc, toàn cao thủ đã luyện sẵn nha.
“Mỗi người một công việc, phòng ăn sẽ giao cho bếp trưởng Đông Qua, việc chưởng quản giao lại cho Nhị trưởng lão cùng Tần ma ma quản lí, mười người này nhận trách nhiệm bảo vệ Cảnh Giang lâu, còn lại đều là tiểu thị, nhớ rõ cho ta, khách hàng là thượng đế, phải tận tâm phục vụ bọn họ, nhưng nếu bất kì ai dám xâm phạm đến Cảnh Giang Lâu, quấy rối trật tự của lâu, dù là hoàng đế hay minh chủ võ lâm, ta cho phép các ngươi đánh, đánh đến khi hắn hộc máu, đánh đến cho hắn kêu cha gọi mẹ, đánh đến khi hắn biết Cảnh Giang lâu chúng ta quyền uy như thế nào thì thôi, rõ chưa?”
Cơ Quân Tà đứng thẳng nghiêm nghị, khí thế cường đại toát ra mỗi lúc một tăng, làm cho người khác không thể khinh nhờn, giọng nói non nớt mang theo kiêu ngạo cực điểm, cơ hồ chưa sự uy nghi của bậc cường giả làm ngươi cam nguyện thần phục, ánh mắt cũng tràn đầy tự tin cùng cao ngạo, làm cho đám người phía dưới hưng phấn bừng bừng, ý chí nâng cao, trong lòng sóng trào mãnh liệt.
Bọn họ cùng quỳ xuống, hướng cái hài tử thanh y mà hô, “Tông chủ muôn năm!”
Cơ Quân Tà hài lòng cười nhạt, con ngươi đỏ rực cũng dịu lại, trở nên êm dịu như hồ nước mùa thu, bình thản không gợn sóng, toàn thân hắn lại phủ lên một lớp khí chất nhu hòa, ôn nhuận, giống như cái người hùng hồn lúc nãy cùng với hắn hoàn toàn khác biệt
“Hảo, đây là bảng phân nhiệm vụ của tiểu thị, đây là bản thiết kế món ăn, tất cả đều chi tiết đầy đủ, bổn tôn đã phải chuẩn bị thật lâu mới thành.” đẩy mấy quyển sách trên bàn đến trước mặt họ, hắn tự hào mà nói, tâm huyết ba ngày của hắn đấy.
“A! Thật tốt, đại thúc ta làm trù nghệ hơn hai mươi năm, thực sự chưa từng thấy qua món này, quả thực vừa đẹp mắt vừa ngon miệng, còn cả bánh ngọt này, vừa tinh xảo nhưng cũng không mất hương vị.” Một vị đại thúc vẻ mặt chữ điền trung thực cầm bản thiết kế mà cảm thán, nói ra dù lúc đầu nghe tông chủ có ý phân hắn đến Cảnh Giang lâu thì hắn có chút uất ức, nhưng đổi được một tuyệt kỹ trù nghệ như vậy hắn chết cũng cam lòng.
Nghe lời nịnh nọt thật lòng kia, Cơ Quân Tà chỉ cười nhạt mấy tiếng, nâng cốc trà ngọc lục bảo lên uống mấy ngụm, mới tao nhã đặt xuống, cực kỳ mê người đưa ra phần thưởng.
“Những người làm tiểu thị nhớ chú ý một chút động tĩnh ở kinh thành, có chuyện gì liền báo gấp cho ta, sau này trở về bổn tôn có thưởng.”
“Tạ ơn tông chủ đại nhân.” Mấy người trẻ tuổi hết thảy đều quỳ xuống, rối rít tạ ơn.
Kỳ kèo một hồi, Cơ Quân Tà liền phất ống tay áo màu xanh nhạt, bảo bọn họ lui ra.
--- ----
Chậm rì rì vừa đi vừa thưởng thức vẻ đẹp của lá phong mùa thu, thật sự đỏ rực làm người ta trầm mê, lại thêm ngồi nghỉ trong đình tận hưởng gió thu mát mẻ, tiếp đến ghé sang nhà bếp ăn miếng điểm tâm chiều, cuối cùng Cơ Quân Tà lướt nhanh qua hai cái cầu nhỏ bằng cẩm thạch, lại xuyên qua ba tiểu môn, trên đường thi thoảng gặp vài thị nữ thị vệ đổi ca trực, từ Thiên Quân viện đến Trường đua ngựa mất một khắc lại bị hắn kéo đến nửa canh giờ.
“Tông chủ đại nhân! Tông chủ đại nhân hảo ạ!” Mấy tên thị vệ bên trường đua nhìn thấy Cơ Quân Tà, lại thấy hắn hôm nay mặc áo gấm xanh thêu lá trúc, thật sự có hơi chút ngỡ ngàng, nhưng vẫn quy quy củ củ hành lễ.
“Được.” Trực tiếp bỏ qua ánh mắt nghi hoặc của thị vệ, Cơ Quân Tà keo kiệt hô một tiếng, đi thẳng vào trong.
Nha hoàn Khuynh Thành đi theo phía sau còn sắc bén liếc hai người thị vệ một cái, ý tứ cảnh cáo, càng ngày càng vô lễ, xem ra không giáo huấn không được, ngày mai nhất định xếp cho bọn hắn một buổi luyện tập cho ra trò mới được.
Nghĩ đến ánh mắt khổ sở của bọn họ, Khuynh Thành tà ác nở nụ cười ác ma khiến cho hai thị vệ lạnh gáy, cảm thấy bọn họ chơi tốt lắm.
Đi phía trước, Cơ Quân Tà cảm thấy thực bình thường, cũng không biết Khuynh Thành đã sớm có ý định giáo huấn đám thị vệ, giày trắng tinh xảo bước vào đại môn, huyết sắc con ngươi quét qua một vòng, liền dừng lại ở bóng dáng màu trắng nhỏ nhắn trước trường cung tiễn, sau đó liền ngạc nhiên hướng mắt sang bóng dáng tố y bên cạnh.
“Nhị sư phụ?! Đồ nhi đang tính tìm gặp ngài có chuyện cần giúp đỡ, không ngờ ngài lại ở đây.” Bước chậm rãi đi đến bên cạnh nam tử, Cơ Quân Tà cực kỳ thành thạo trưng ra một nụ cười thuần khiết đáng yêu, kém điểm muốn nhào vào lòng Nhị trưởng lão làm nũng.
“Hừ, tiểu tử, lại muốn gì đây?” Nhị trưởng lão Cô Lang rùng mình một cái, trong mắt nháy lên tia sáng, mỗi lần hắn cười đều chẳng có chuyện tốt xảy ra.
“Sư phụ, đồ nhi nhờ ngài đến kinh thành một chuyến.” Làm động tác mời, Cơ Quân Tà rất lễ phép cùng Nhị trưởng lão sóng bước đến đình nghỉ, rất quang minh chính đại bỏ mặc Tiểu Âm Tà đáng thương.
“Hửm?”
“Cần triển khai lực lượng ở kinh thành, đồ nhi tin tưởng ánh mắt nhìn người của sư phụ, ngài xem ở kinh thành có khất cái nhi nào ưu tú, thông minh, nhanh nhẹn, tuyển hắn vào Cảnh Giang lâu làm tiểu thị, hoặc đào tạo làm tình báo ở kinh thành, vừa giúp người vừa lợi mình, một tiễn hạ song điêu.”
Cơ Quân Tà nói ra tình hình hiện tại, trong lòng cũng thầm đếm số.
Một . . .hai. . .ba. . .
“Ta đồng ý.” Cô Lang rối rít nhận lời, quả thực từ bé đến lớn hắn chưa hề ra Đông Qua nửa bước, nay cũng đã năm mươi tuổi, đã là một lão đầu già bị hài tử trêu chọc, hắn cũng muốn xem thế giới bên ngoài ra thế nào, nghe nói kinh thành cực kỳ náo nhiệt, già trẻ lớn bé đều có, phồn hoa không kém Đông Qua.
Nhìn Nhị trưởng lão hai mắt rực sáng, Cơ Quân Tà vui vẻ cong khóe môi, Nhị sư phụ này của nàng tính cách vẫn còn trẻ con lắm a, so với Dã lão đầu cũng không thua kém, nhưng ai bảo tâm cơ của nhị sư phụ thâm sâu hơn Dã lão đầu, nên hắn (CQT) mới yên tâm để hắn đi (CL).
“Thế bao giờ đi a?” Nhìn tiểu tử kia cười cười, Nhị trưởng lão cũng biết mình hơi quá, đành ngượng ngùng sờ sờ mặt, nhưng vẫn không giấu nổi tò mò hỏi.
“Hai ngày nữa, sư phụ muốn xuất phát với ám vệ của Thần Dực, tách ra làm hai nhóm, vì không cần làm người khác chú ý, sư phụ muốn đi với nhóm nào cũng được.” Ngưng cười, Cơ Quân Tà xoay người, nghiêm túc nói.
“Ân.” Hắc hắc một tiếng, Nhị trưởng lão ngồi lại một tí, nhưng sau đó không giấu nổi hưng phấn mà cáo từ đi trước.
“Ca. . .” Tiểu Âm Tà đáng thương bị bỏ rơi nãy giờ mới lên tiếng, vẻ mặt tuấn tú ủy khuất nghẹn lại, đỏ bừng, khiến người ta yêu thích.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cơ Quân Tà vẫn duy trì dáng đứng thẳng tắp, áo quần màu xanh tươi mát bay lất phất, một đầu tóc đen tùy ý bay lượn, một bộ dáng tiêu sái phóng khoáng, câu nhân dụ hoặc, Cơ Quân Tà hoàn toàn không có dáng vẻ hối lỗi khi làm sai, trong mắt sóng trào mãnh liệt dần dần bình thản lại, cho đến khi đối phương đã đến gần, cách khoảng ba, bốn bước, Cơ Quân Tà mới gượng quay đầu.
Chỉ thấy đối phương còn nhỏ tuổi, mi mục như họa, môi hồng răng trắng, ngũ quan tinh xảo, một thân bạch y thuần khiết, khí chất trong sáng, nhu hòa khiến người ta yêu thích, quả nhiên, là một hảo hài tử, bọ dáng nhu thuận ngoan ngãon hảo hài tử, trái ngược với Cơ Âm Tà ngang bướng quậy phá.
Dù đã chuẩn bị tinh thần, Cơ Quân Tà vẫn bị bộ dáng của y làm khuynh đảo, hai mắt trừng lớn...
Giống Lộ Thần An như đúc!
Nếu không phải cách biệt thời không, Cơ Quân Tà nhất định đem đứa nhỏ làm con rơi con rớt của Thần An.
Đối phương nhìn hắn cũng rất ngạc nhiên, giống như kinh ngạc, mừng rỡ, lại do dự, làm cho Cơ Quân Tà nhíu mày, thật sự là Thần An sao?
Cuối cùng nam hài hai má hồng hồng ngượng ngùng, dè dặt nói một tiếng, “Tông chủ, thực ra...ngài muốn hái hoa này cũng được...ta sẽ không nói cho sư phụ.” Thanh âm nhu nhu như con mèo nhỏ, người ngoài nhìn không biết còn tưởng Cơ Quân Tà ăn hiếp y.
Cơ Quân Tà: =..=
Đích thị không phải Thần An, Cơ Quân Tà còn nhớ rất rõ, nếu là Thần An, y nhất định sẽ hù hắn một trận, sau đó cười nắc nẻ, Thần An là cái dạng người thích trêu đùa, Thần An cũng là người hay cười, lại còn hỉ nộ thất thường, là người hắn khó bắt tâm nhất.
Thấy Cơ Quân Tà đứng yên không động tĩnh, nam hài cao hơn hắn một cái đầu cảm thấy có chút sợ, không phải là nhận lầm đi? Nhưng bên hông hắn đeo rõ ràng là Hắc Long lệnh chỉ riêng tộc trưởng mới có...
Nhưng mà nghe nói, Tà thiếu cũng có một cái, lỡ như y lầm, thì nhất định xấu hổ là chuyện nhỏ, bị chỉnh chết mới là chuyện lớn, toàn Đông Quan đều biết Tà thiếu ghét nhất chính là bị nhận lầm giữa mình với ca ca, nhất định sẽ không tha y...
Lộ Mạc Ninh sóng mắt lưu chuyến nghĩ đến chuyện nhận lầm, đối với thanh danh xấu xa càn rỡ đã được lan truyền vạn dặm của Cơ Âm Tà, y không khỏi sợ run, trong lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi mỏng, Lộ Mạc Ninh nhìn bóng dáng đen tuyền trước mặt mình, thấp giọng cầu khẩn đó là Tông chủ trong truyền thuyết.
Đang lúc tiểu nam hài suy nghĩ lung tung, Cơ Quân Tà cũng hít vào thở ra hơn ba lần, quyết định cũng mở miệng, nhưng là không biết nói gì, thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng hỏi một câu:
“Ngươi tên gì?” =..=
Cơ Quân Tà cảm thấy...mình cần nâng cao khiếu văn học.
“Nha? Nô tài tên là Lộ Mạc Ninh.” Lộ Mạc Ninh vui vẻ cười nói, bởi vì khẩu khí cùng thái độ của đối phương khác với Hỗn thế ma vương Cơ Âm Tà, nên Lộ Mạc Ninh cảm thấy thoải mái hơn nhiều, trong lòng đoán đây chắc chắn là Tông chủ, nhất thời thả lỏng tâm, nở nụ cười chói mắt, lộ ra hàm răng sữa trắng tinh.
Nghe nói Tông chủ là ca ca song sinh với Tà thiếu, dáng người ôn nhu nhã nhặn, đối xử với mọi người ân cần dịu dàng, tuấn tú vô song, không giống Tà thiếu suốt ngày trêu ghẹo tiểu cô nương, bất học vô thuật, hỗn thế tiểu ma vương, mà tỉ mỉ, thiên tài toàn năng, thông minh uyên bác.
Cho nên, Cơ Âm Tà là tiếng xấu, nhưng Quân Tà tuyệt đối là tiếng thơm lan xa vạn dặm...
....
Nhưng Cơ Quân Tà thì không thể gọi là vui được, hắn ở trong lòng gào thét, lão thiên gia, ông chơi tôi, làm cho tiểu mỹ nam không những giống tình cũ của ta, còn cho tên hắn giống luôn sao?!!
Cơ Quân Tà khóc không thành tiếng, ngoài mặt vẫn cười tươi như cũ, nhưng đáy mắt huyết sắc tràn đầy kìm nén cùng tò mò khó nhịn.
Không, nhất định có lý do, cha của Lộ Thần An lúc trước vì muốn Cơ Quân Tà tránh xa con trai mình mà bày mưu hãm hại, hại hắn chết nát xác, bây giờ, lão thiên gia thấy hắn quá đáng thương, cho Lộ Mạc Ninh xuống để hắn đùa chết...
Kiếp trước sống cả đời cô độc, mất hết người thân, người yêu nhất phản bội, cấp trên hại chết, rốt cuộc có đền bù sao?!
Nhất định là vậy!
Nhất thời, Cơ Quân Tà nhìn Mạc Ninh cực kỳ thuận mắt, cảm thấy y vừa đáng yêu vừa vừa ngốc nghếch, ân, cần dạy dỗ lại, trong lúc suy Cơ Quân Tà suy nghĩ, huyết sắc yêu đồng hiện lên vừa yêu vừa hận đan xen nhìn nam hài không chớp mắt.
Trước trường hợp hiếm có xảy ra trước mắt mình, Cơ Quân Tà tự cho là đúng mà phán xét, hắn cũng không biết, vì tưởng muốn chỉnh chết Mạc Ninh mà tương lai hắn ăn không ít khổ.
Cơ Quân Tà thở phào, cảm thấy mọi chuyện cứ đơn giản như vậy cũng tốt, giảm bớt áp lực cho hắn, hiện tại Cơ Quân Tà không có tâm tư đi kiểm chứng Lộ Mạc Ninh, Lộ Thần An.
“Tông chủ...” Thấy hắn thất thần lúc lâu, sau lại thở ra, còn nhìn mình với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống, Lộ Mạc Ninh do dự hỏi, ai ngờ lại bị hắn quăng cho một ánh mắt lạnh lùng, nhất thời câm nín, lời, sao y lại sợ một vị nam hài nhỏ tuổi hơn mình nhỉ? Hay là do Cơ Quân Tà là tông chủ, nên thâm tâm sinh ra cảm xúc kính sợ chăng?
Nha, là như vậy đi.
Tiểu Mạc Ninh hướng Cơ Quân Tà thân thiện cười, toàn bộ giận dữ thay bằng tôn kính, hai tay chắp lại, một bộ thi lễ, trong mắt toàn là ý cười ôn nhu.
Nhìn Lộ Mạc Ninh, Cơ Quân Tà kìm nén tâm tình nhảy loạn như con thỏ của mình, theo hướng của hắn đi đến Song các.
Rõ ràng là Lục sư phụ mới là người hiểu rõ độc dược vật, nhưng mà vườn mộc thảo lại của nhị sư phụ?!
Thực lạ?!
Hắn, hình như vẫn chưa hiểu hết các việc trong Đông Qua...
--- ---------
Theo Lộ Mạc Ninh đi đến Song các, vừa vặn gặp Lục trưởng lão Vô Song đang luyện thuốc, hoàn hảo còn có cả Thần Ly.
“Lục sư phụ! Tiểu Ly Ly!” Cơ Quân Tà hướng Vô Song híp mắt cười, lại liếc sang Thần Ly cười ngả ngớn, ánh mắt háo sắc cực kỳ.
Vô Song đang luyện thuốc, chỉ ngẩng đầu lên gật một cái, sao đó lại vục mặt vào lò luyện thuốc, trái lại Thần Ly đáng yêu đi đến bên cạnh Cơ Quân Tà, bắt lấy cách tay hắn nũng nịu.
“Tông chủ~~” Thần Ly thanh âm hảo ngọt, mị mị hoặc hoặc, khiến tâm Cơ Quân Tà mềm nhũn, hắn bắt lấy hai miếng điểm tâm trên bàn, một đưa Thần Ly, một đưa Mạc Ninh, cấp hai người ăn một ít bánh, chính mình chỉ ngay ngắn ngồi trên bàn, ôm lấy ngọc bội bên hông chơi đùa, Lộ Mạc Ninh nhận ra hắn chắc là do cái này.
Ngọc thạch màu đen tuyền, là làm bằng hắc tuyền thạch hiếm có trăm năm, bên trên khắc hình một con hắc long phi thường dũng mãnh đang thăng thiên rất sinh động, mặt sau còn tỉ mỉ ẩn hiện một chữ “Quân” rồng bay phượng múa, hai mắt hắc Long màu đỏ sậm như máu, là ánh sáng của viên hồng bảo phản chiếu đẹp rực rỡ, phần trên cùng khoét một lỗ nhỏ, xuyên qua một sợi dây màu đen thắt hình rất đẹp, cầm ngọc bội trên tay, hàn khí lạnh lẽo từ từ truyền vào cơ thể, Cơ Quân Tà không khỏi tặc lưỡi cảm thán, hảo đồ tốt!
Lật lật khối ngọc trong tay được một lúc, cuối cùng Lục sư phụ cũng luyện dược xong.
Vô Song đưa một bát dược đen sì cho Thần Ly, bảo nàng đem đến cho Khuynh Thành, bệnh tình dạo này của Khuynh Thành khá ổn, mỗi ngày cũng chỉ uống chút thuốc bồi bổ, hắn tin, chỉ cần qua mùa đông lạnh lẽo này, hắn liền gặp được hoàng y nữ tử dịu dàng xinh đẹp kia.
Khuynh Thành thích màu vàng, quần áo của nàng nhiều nhất cũng là hoàng y, bỏi vì màu vàng tượng trưng cho mùa thu, mùa nàng thích nhất, thói quen này đã có từ lúc nhỏ, hình như là, từ lúc gặp Quân Tà.
Hắn thở dài, Khuynh Thành từ nhỏ thân thể yếu nhược, ba ngày một trận bệnh nhẹ, bảy ngày một trận bệnh nặng, đã uống biết bao nhiêu loại thuốc mà bệnh tình cũng chỉ suy giảm chút ít, làm nàng ở trong Đông Qua chịu không ít lời khinh miệt,còn có cả biệt danh ma ốm.
Khuynh Thành là người quan trọng của hắn, hắn đương nhiên sẽ giúp nàng chữa bệnh, nhất định....
Nhớ đến hoàng y nữ tử Khuynh Thành Cơ Quân Tà đau lòng thở dài, vẫn là lão thiên gia bất công.
“Quân nhi, lâu lắm không gặp con, từ ngày làm tông chủ Đông Qua, khả quên ta rồi?!” Vô Song thấy ta thất thần, liền không vui kêu một tiếng, đánh thức ta.
Lục sư phụ này lại bắt đầu ghen tỵ, ta nhìn hắn ưu nhã rót một tách trà lại ưu nhã uống một ngụm, ánh mắt vẫn như thiếu phụ ai oán nhìn ta, làm ta không khỏi cảm thấy đau đầu.
“Sư phụ, Tông chủ sẽ không có quên ngài đâu.” Ngồi bên cạnh, Lộ Mạc Ninh chen vào nói, ánh mắt ngây thơ kia làm Cơ Quân Tà không khỏi muốn nhào lên véo má hắn mấy cái.
“Thật không?!” Vô Song cười cười, liếc Mạc Ninh, sau lại khó chịu nhìn Cơ Quân Tà, ánh mắt vô hạn chờ mong.
“Thật, thật mà, Quân nhi vô cùng nhớ sư phụ, nên hôm nay liền đến thăm ngài, không nghĩ tới sw phụ trong lòng lại có người khác, lục sư phụ, Lộ Mạc Ninh là....”Cơ Quân Tà cong môi đáng yêu, ủy ủy khuất khuất nhìn Vô Song, ánh mắt lại dò xét lén nhìn Mạc Tiểu tử.
“A! Mạc Ninh ấy hả? Là dược đồng mới của sư phụ, hai con quen biết?” Theo tầm mắt hắn, Vô Song hướng Lộ Mạc Ninh ngây ngốc bên cạnh véo một cái, cười hì hì giải thích.
“Vâng, quen ạ.” Cơ Quân Tà thản nhiên nói cười, lại để ý thấy Lộ Mạc Ninh vừa nghe hắn nói có quen biết liền hé miệng tươi cười, lộ ra hàm răng trắng cực đáng yêu, như mèo con được thỏa mãn.
“Nga, Ninh Ninh hơn con hai tuổi, con phải gọi hắn Mạc Ninh ca ca.” Vô Song yêu chiều sờ sờ mái tóc đen mượt của Mạc Ninh, vừa véo má Quân Tà, tính tình Lục sư phụ cực kỳ yêu trẻ con nha~
“Không, gọi Tiểu Lộ Lộ.” Cơ Quân Tà ngang bướng hất tay Vô Song, bảo hắn gọi y là ca ca? Còn lâu, nếu y dập đầu cầu xin có lẽ hắn còn suy nghĩ lại, nhất thời, Cơ Quân Tà hướng Mạc Ninh trừng mắt một cái, thấy dáng vẻ cúi đầu của y mới hài lòng.
Lộ Mạc Ninh nghe tới đây, mặc dù không hiểu nhưng cũng cười ngọt gật đầu, nhưng khi thấy hắn trừng mắt nhìn mình, y mới sợ hãi cúi thấp xuống.
“Hửm? Tiểu Lộ? Nghe hay a.” Vô Song giật mình, nhưng nghĩ tới gì đó, đột nhiên cười gian nhìn Cơ Quân Tà.
Ánh mắt của Vô Song làm hắn có chút nghi ngờ, đúng như hắn nghĩ...
“Ninh Ninh là tiểu Nam hài, không phải nữ hài.” Vô Song sư phụ nhịn cười, ôn nhu giải thích.
“Nhưng con thích gọi Lộ Lộ.” Cơ Quân Tà vẫn như cũ kiên quyết.
“Nhưng lỡ Ninh Ninh không thích...” Vô Song sư phụ bối rối, tên nghe nữ khí quá, Ninh Ninh sao có thể chấp nhận.
“Y nhất định thích.” Cơ Quân Tà chắc chắn nói.
Nhất thời, cả ta và sư phụ đều nhìn về phía Lộ Mạc Ninh, sư phụ ôn nhu nhìn y, trong khi ta lại trừng mắt với y, ý đồ đe dọa rõ ràng.
“Ninh Ninh, ý con thế nào?”
Ngoài dự đoán của ta, y do dự một chút, hai tay nắm chặt lấy vạt áo, lại vò nát cả góc áo, cuối cùng hé cánh môi anh đào nhỏ nhắn: