Thấy Mạc Ninh đã đồng ý, Vô Song sư phụ cũng chỉ tặc lưỡi tiếc nuối, thật là rèn sắc không thành thép mà.
“Lục sư phụ, ta muốn Tiểu Lộ!” Cơ Quân Tà chăm chú quan sát sắc mặt Vô Song, thấy không có vấn đề gì mới nói tiếp, “Làm hộ vệ.”
“A! Ninh Ninh, ý ngươi thế nào?” Vô Song sư phụ cười cười, một tay ưu nhã cầm tách trà bằng sứ thượng hạng, một bên cưng chiều xoa mái tóc bóng mượt của Cơ Quân Tà.
“Được ạ, đồ nhi rất thích Tông chủ.” Lộ Mạc Ninh cười rực rỡ, hai mắt sáng như sao, trong đáy mắt xinh đẹp còn mang theo một tia ngượng ngùng mong chờ.
“Ta cũng thích Lộ Lộ.” Cơ Quân Tà cong khóe môi, tùy tiện nói một câu, nhưng lại làm Lộ Mạc Ninh hai má đỏ bừng.
Lộ Mạc Ninh hai má hiện lên hai rặng mây đỏ, y không hiểu sao tim mình lại đập nhanh đến vậy, nhưng khi nghe Tông chủ nói thích y, trong lòng không hiểu sao nổi lên một tia ngọt ngào.
Nhìn Mạc Ninh hai má đỏ bừng, Vô Song bỗng nhiên ý thức ra vài điều.
“Hắc hắc, vậy Ninh Ninh, ngươi dọn đồ sang Quân viện ngay bây giờ luôn đi, đừng để Tông chủ sốt ruột.” Vô Song sư phụ nhìn Lộ Mạc Ninh như nhìn vật thể lạ, lát sau như mới hiểu ra gì đấy, cười gian phân phó, lại còn liếc mắt thâm tường ý vị nhìn Cơ Quân Tà, làm hắn nổi da gà.
Vô Song cũng không nói tiếng nào, chỉ cười vụng trộm cười, hắn còn lấy tay đẩy nhẹ đầu Mạc Ninh, ý tứ thúc giục, Lộ Mạc Ninh vẫn còn ngượng ngùng, bị hắn chọc ghẹo mãi mới đỏ mặt rời đi.
Cơ Quân Tà ngồi im một chỗ không động, mặc cho Vô Song càng thêm hiểu thành hắn ngại không nói.
“Lục sư phụ, ngài thật dễ dàng.” Cơ Quân Tà phun ra một câu không đầu không đuôi, trên tay vẫn cầm khối hắc ngọc chơi đùa, nhưng trong mắt lại hoàn toàn không có lấy một tia gợn sóng.
“Ninh Ninh ở với ngươi cũng tốt, tiện cho việc chăm sóc Thường Trữ hơn ta.” Thở dài một tiếng, nói đến Thường Trữ, hắn thật là đau đầu.
“Thường Trữ từ nhỏ thân thể hư yếu, điều trị cho đến giờ đã là rất tốt, sư phụ cũng đừng lo lắng quá, nàng chỉ cần không tiếp xúc với thời tiết khắc nghiệt là ổn mà.” Cơ Quân Tà thấy Vô Song lo lắng, cũng không trách, còn nói thêm vài câu.
Thường Trữ là do Vô Song trong một lần đi hái dược dưới núi tìm về, hắn nhớ năm đó, Vô Song ôm về một nữ hài bảy tuổi còn nhỏ hơn cả hắn khi đó ba tuổi, thân thể yếu ớt run rẩy lạnh lẽo, tuyết rơi trên tóc mượt như nhung, như gấm đen thêu hoa tuyết, môi nhỏ tái nhợt, quần áo là một bộ hoàng y mỏng rách rưới, trên người không có lấy vật gì quý báu, hảo thảm, nhưng mà, ánh mắt quật cường cùng nhu hòa kia, lặng lẽ chạm đến tâm hắn, từ đó, hắn ngày nào cũng đến dược viên, cùng Thường Trữ luyện thành một thân hảo cảm tình thâm.
Tà đệ, Thường Trữ, Khuynh Thành, Tần thẩm,Vô Song, Dã lão đầu, còn có mọi người ở Đông Qua, đều là xương sườn mềm của hắn...
Còn có, nương...
Cùng Vô Song hàn huyên chút chuyện trong Đông Qua, ta liền vội vã cáo từ trở về.
------o0o------
Nhân sinh trôi qua thật mau, chẳng mấy chốc đã đến cuối mùa đông.
Quân viện. Trong căn phòng phía Tây sa hoa nhất.
Mọi vật đều tinh mỹ bất phàm, ngay cả cốc trà cũng làm bằng thạch sứ trắng tinh điểm hoa văn xảo diệu, mành treo là lụa Ngân Hà thượng hạng quý giá, bàn ghế đều làm bằng gỗ Trầm Hương, màu chủ đạo đương nhiên là màu đen huyền ảo, tạo cảm giác lạnh lẽo mà tinh tế, Cơ Quân Tà biếng nhác nằm dài trên tháp, vẻ đẹp tuấn mỹ dịu dàng, nhìn thế nào cũng không ra một nữ hài, hắn mặc Huyền y thật dày quàng lên người, lại khoác thêm một tầng áo lông chồn, còn đội cả mũ miện lông công, trong phòng có cả lò sưởi ấm, nhưng có vẻ vị chủ tử kia vẫn chẳng buồn động tay chân, bên dưới là Thần Dực vừa từ Mặc quốc trở về.
“Chủ tử, mọi việc đều ổn, Cảnh Giang lâu sinh ý hiện tại đã nổi danh khắp Mặc quốc, hiện tại mọi người vẫn dựa theo bản kế hoạch trước của ngài mà làm.” Thần Dực thanh âm trầm ổn, báo cáo sự việc đã qua.
“Trong vòng một tháng đứng đầu Mặc quốc, ta muốn nó trong một năm đứng đầu đại lục, ngươi khả làm được?” Cơ Quân Tà tùy ý mà hỏi, hai tay mân mê một bức tranh thủy mặc.
“A!...” Thần Dực hít một hơi, hoàn toàn im lặng, đứng đầu đại lục Thượng Hoa là chuyện cỡ nào lớn, hắn không dám chắc.
“Haizz...Ta hỏi thế thôi, dù sao bây giờ thứ cần nhất là thực lực, cứ từ từ bồi dưỡng, không gấp, không gấp, đây, bản kế hoạch tiếp theo, từ giờ Cảnh Giang lâu đã nổi tiếng, ta tin chắc sẽ có không ít phiền toái, có gì cứ dựa vào đây mà làm.”
Cơ Quân Tà cũng không trách cứ, nâng tay áo màu đen phất một cái, bức tranh thủy mặc liền tách đôi ra, hóa ra là hai tờ giấy tuyên thành dán lại, mặt bên áp vào phía sau một bức vẽ, Cơ Quân Tà đưa cho Thần Dực bản kế hoạch, mặc kệ nam nhân vẫn còn há hốc mồm, vừa đưa hắn vừa nói.
Thần Dực sững sờ, bản kế hoạch mà bọn họ xem như trân bảo lại bị chủ tử tùy tiện dán vào sau bức tranh thủy mặc, lại còn treo trên tường mấy ngày nay, giữa thanh thiên bạch nhật, hắn ngày nào đi báo cáo cũng nhìn thấy nó, treo ở cái nơi vừa dễ thấy nhất, đáng chú ý nhất.
“Nhanh đi đi, mấy canh giờ sau tuyết lại lại rơi dày thêm.” Cơ Quân Tà lười nhác quay lại trường kỉ, liếc mắt thoáng nhìn qua cửa sổ, sau đó cười với Thần Dực, rồi lại trùm mềm kín mặt mình lại.
“Vâng, chủ tử.” Thần Dực run rẩy cầm bản kế hoạch, đối với tính tình của Cơ Quân Tà cũng không dám nêu ý kiến, nhanh chóng lắc mình một cái, biến mất.
“Gần đến Xuân rồi, nhưng hình như trời càng lạnh, thật khó chịu...” Đợi khi khí tức Thần Dực hoàn toàn biến mất khỏi Quân viện, Cơ Quân Tà mới ló đầu khỏi chăn, thấp giọng nỉ non một tiếng.
--- ------ ----
Thần Dực dùng hết sáu thành công lực, cuối cùng trong ba canh giờ trở về Mặc quốc, trong lòng thầm than chủ tử quả thật đoán như thần, trên đường quả thật có chút tuyết rơi, càng ngày càng dày.
“Quản sự! Ngài về rồi!” Lý lão bản thở phào nhẹ nhõm.
“Có chuyện gì?”
“Thập công chúa Hiên Viên Lục Thanh đến quấy rầy...nói là...là chúng ta phục vụ không tốt...” Lý lão bản có chút sợ hãi, dù sao Thập lục công chúa cũng là một trong ba vị công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất.
“Các nàng đang nháo ngoài đại sảnh?” Thần Dực kinh ngạc, công chúa lại tới đây gây rối?
“Vâng, bởi vì thân phận của đối phương nên chúng ta vẫn không dám làm quá, hiện tại đã sắp xếp một bàn thượng hạng để chờ ngài về ạ, ngài ấy nói không thấy ngài sẽ không trở về.” Lý lão bản ảo não.
“Hừ! Đi ra xem nào.” Thần Dực nhíu mày, nét mặt anh tuấn cau có vẫn rất đẹp.
“Công chúa, ngài định xử lí bọn họ thế nào?” Nha hoàn thân cận Tiểu Linh bên cạnh khẽ nói nhỏ với nữ tử diêm dúa bên cạnh, nàng quần là áo lụa, màu sắc sặc sỡ, mùi hương nồng đậm hòa quyện, làm cho người khác vừa nhìn đã muốn tránh xa.
“Dám cướp sinh ý của Tứ ca, Cảnh Giang lâu này nhất định phải diệt.” Hiên Viên Lục Thanh nghiến răng, nét mặt trắng toát trông cực kỳ đáng sợ.
Thất công chúa Hiên Viên Lục Thanh cùng Tứ hoàng tử Hiên Viên Huyền Nha là thân huynh mụi, đều do Đức phi sở sinh, mà Hoàng hậu cũng sinh liền Đại công chúa, Nhị công chúa, Tam công chúa đều là nữ nhi, cho nên Tứ hoàng tử vừa sinh ra là nam làm cho Hoàng thượng vui mừng, ban thưởng rất nhiều, khiến Đức cung tràn ngập màu vàng lóa mắt, vốn dĩ ngôi vị Thái tử nằm trong tay Tứ hoàng tử, nhưng mà Hoàng hậu lại kịp thời sinh ra Lục hoàng tử, Lục hoàng tử dù là nam thứ, nhưng lại là đích tử, vị trí Thái tử kia liền giao cho Lục hoàng tử.
Không giống Cảnh quốc đích thứ đều có thể nối dõi tông đường, Mặc quốc gia giáo cực kỳ nghiêm khắc, cấp bậc đích thứ tôn ti qui định rõ ràng, thậm chí dù là đích tử nhưng vẫn phải chào trưởng tỷ, Mặc quốc tôn ti xếp trước, đích thứ xếp sau.
Hoàng thượng có tổng cộng mười bảy người con, bảy hoàng tử, mười công chúa, trong đó có ba hoàng tử và bốn công chúa đã chết, chỉ còn lại bốn hoàng tử, sáu công chúa.
Đại công chúa, Nhị công chúa, Tam công chúa, Lục hoàng tử do Hoàng hậu sở sinh.
Tứ hoàng tử cùng Thất công chúa do Đức phi sở sinh.
Ngũ công chúa, Thập Tứ công chúa cùng Bát hoàng tử do Thục phi sở sinh.
Thập lục hoàng tử do cung nữ vô danh trong cung sinh ra, cũng không thụ Hoàng thượng sủng ái.
Hoàng thượng cưng chiều cũng chỉ vài người con, mà trong đó có Thất công chúa cùng Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử có thế lực là Lạc lâu, sinh ý rất tốt, nhưng khi Cảnh Giang lâu xuất hiện liền bị mất khách, Tứ hoàng tử ức khí liền về tẩm cung đập phá phát tiết, Thất công chúa đi thăm ca ca liền nghe được câu chuyện, nhanh chóng chạy đến Cảnh Giang lâu phá sinh ý trả thù.
Vì Lạc lâu thất thu, Tứ hoàng tử làm sao đủ tiền để hối lộ chốn quan trường, mặc dù Đức phi được sủng không kém Hoàng hậu, nhưng vẫn chỉ là phi tần, thế nên hiện tại Tứ hoàng tử là trưởng tử nhưng vẫn cần nhờ tiền cấp từ Lạc lâu mới mong có được sự ủng hộ của các vị đại thần.
Vốn dĩ mọi thứ đã hoàn hảo, nào ngờ giữa chừng xuất hiện Cảnh Giang lâu cản đường, làm hại Tứ hoàng tử không kịp chuẩn bị quà hối lộ cho các nguyên lão, phải biết, nguyên lão là đại thần trải qua hai triều, là công thần được vua tin tưởng nhất.
Thất công chúa vẻ mặt hiện lên tia tàn độc, hai tay vò nát khăn lụa mỏng, thề nhất định hôm nay liền làm “đẹp mặt” Cảnh Giang lâu.
Vừa lúc đó, cửa phòng chữ “Nhất” được người gõ vài tiếng, sau đó trực tiếp bước vào, Hiên Viên Lục Thanh vốn dĩ muốn hắt nước trà lên người vừa tới vì hắn tới trễ, nhưng vừa ngẩng đầu liền bị dung mạo đối phương làm cho mê mẩn.
“Thảo dân Thần Dực ra mắt công chúa!” Thần Dực nửa quỳ nửa ngồi thi lễ, dù nàng có là công chúa cũng không nhân nhượng.
Hiên Viên Lục Thanh ngẩn người đối phương là nam nhân gần ba mươi tuổi, da dẻ màu đồng, tóc đen như mực, một thân hắc y nổi bật, đôi mắt sắc bén nhanh nhạy, thân thể cao to nhưng không thô lỗ lại có vẻ nhã nhặn làm người ta yêu thích.
“A! Đệ đệ, chúng ta tập thôi.” Bỏ qua ánh mắt nịnh nọt như cún con của tiểu đệ, Cơ Quân Tà trực tiếp đi thẳng, thanh y lất phất phiêu miểu, hòa cùng làn gió thu làm cho lòng người đột nhiên mát rượi, khóe miệng vi câu, tạo nên nụ cười không rõ hỉ nộ nhưng lại rạng rỡ như gió xuân.
Đến bên trường bắn cung, ngồi xuống một cái ghế trống, hắn cầm cây cung ngọc nhẹ như lông vũ tạo riêng cho mình, cái cung vòng cong cong, dây thép sắt chặt chẽ quấn hai đầu căng ra, bên trên thân cung điểm vài chi tiết trang trí tinh xảo đẹp mắt, lại đến cầm tiễn ngọc, mũi tiễn nhọn như mũi giáo, đuôi tiễn còn có một chùm dây đỏ, mũi tiễn thân tiễn làm bằng sắt bóng loáng, tạo cảm giác lạnh lẽo đầy sát khí, Cơ Quân Tà mắt phượng hẹp như cũ lạnh nhạt, đôi mắt đỏ lự trầm tĩnh như hồ nước thu, sâu trong đó phát ra một cỗ mị hoặc khí chất làm cả cơ thể như lười biếng đến nhũn ra, hai ống tay áo nặng trịch, phảng phất như cầm cung tiễn rất khó khăn.
“Ưm, cái này là quà ta tặng đệ, hôm nay tập với cái này, lát nữa ta luyện viết chữ cho đệ, buổi chiều theo ta học trà đạo, tối đến kiểm tra lễ học.” Cơ Quân Tà vuốt ve ngọc cung, lười biếng nói, là thiếu chủ tương lai, lịch học như vậy cũng không quá nhiều đi, lúc trước nàng đào tạo làm điệp viên sát thủ, Jack bắt nàng học còn nhiều hơn cả hắn bây giờ, tất cả mọi thứ đều hoàn hảo nhất, mới có thể cải trang ám sát những người trong giới thượng lưu.
“Nha, ca ca, đệ bắn trúng hồng tâm ở cự li xa hơn, có tiến bộ nha.” Cơ Âm Tà hai mắt rực rỡ nói, vẻ mặt rạng rỡ, cầu khen thưởng.
“Uh, bắn thử ta xem.” Cơ Quân Tà cười cười, hai mắt híp lại, phun ra một câu không tính là khen.
Tiểu Tà bĩu môi, đi đến bàn nước cầm lấy cung tiễn, sau đó rất chính nghĩa ưỡn ngực ngẩng đầu, đi đến trường cung chuẩn bị, rất chính xác nâng cung, kéo căng dây cung, chậm rãi buông ra, không chút chần chừ.
Cơ Quân Tà không chắc, nhưng rõ ràng trước lúc bắn, đệ đệ hướng hắn cười một cái, giống như nói “ta tuyệt đối làm được“.
“Vúttt...Phập.” Chưa đầy hai giây, hồng tâm liền được cắm vào một tiễn sắt thon dài ở giữa, khiến cho Cơ Âm Tà vui vẻ reo hò.
“Trúng nha~, ca ca, ta có phải hay không rất giỏi đi?” Cơ Âm Tà thảo mãn ngẩng đầu cười lớn, nói đi nói lại vẫn là một đứa trẻ.
Mạnh mẽ hữu lực, chính xác mà nhanh nhẹn, không hổ là tiểu đệ của hắn, Cơ Quân Tà mỉm cười nhẹ, hướng Khuynh Thành nháy mắt, hoàng y nữ tử liền rời đi.
“Hảo!” Vỗ tay một tràng, lại xoa lên mái tóc đen huyền của tiểu đệ, cảm giác thực mềm mại a, hắn đối với tiểu đệ mình nhất mực sủng ái có tiến bộ thì vô cùng vui vẻ.
“Thưởng một cái bánh, thế nào, đồng ý?” Khuynh Thành hoàng y chói mắt bưng lên một mâm lớn đầy bánh, tiểu cô nương hai mắt sáng quang, luyến tiếc đặt một mâm đầy bánh xuống, rời đi đến sau Quân Tà, hiển nhiên cũng muốn được ăn.
“Khuynh Thành, muốn cứ ăn, dù sao nhiều như vậy, Tiểu Tà ăn không hết đâu.” Nhìn tiểu cô nương đáng yêu như vậy, Cơ Quân Tà cười cợt nói, lời nói nhẹ nhàng vừa ra khỏi miệng liền biến thành mũi tên nhọn hoắc đâm vào tâm Tiểu Tà bé nhỏ.
“Tạ ơn tông chủ.” Khuynh Thành hai mắt như muốn toát ra ánh quang sùng kính, tạ ân xong liền một bước ngồi xuống bàn trà, nhanh mắt chọn trúng cái bánh gato màu hồng phấn thiệt bự, nhanh như chớp cắn một cái.
'Ăn đủ, ăn đủ nha, ca ca không cần cho nàng' Cơ Âm Tà trong lòng kịch liệt la hét, tận mắt nhìn thấy bánh gato thơm ngon bị 'quái vật' ăn mất, Tiểu Tà trong lòng trực tiếp cho nàng vào sổ đen.
'Giỏi lắm, trước mặt ca ca không chỉnh ngươi, tiện nghi ngươi, hừ.' tức giận trong lòng, Tiểu Tà chộp lấy một cái bánh màu tím nhạt tỏa hương nho thơm ngào ngạt, rất không thương hoa tiếc ngọc, hung hăng cắn một ngụm nuốt xuống.
Vẫn còn lưu luyến việc ở Cảnh Giang lâu, tâm bay tận chín tầng mây, Cơ Quân Tà hiển nhiên không để ý Khuynh Thành cùng tiểu đệ nhà mình khi ăn còn nhìn nhau lăm lăm, hai mắt tóe lửa, một bộ hận ý bừng bừng, trong mắt Quân Tà lại thành 'thâm tình nhìn nhau'.
“Tông chủ, đến giờ rồi.” Không biết qua bao lâu, một nha hoàn thanh y đi đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng nhắc nhở khiến cho hắn từ chín tầng mây bay xuống.
“Âm Tà, đi luyện chữ.” Gật đầu với nha hoàn, Cơ Quân Tà hướng đệ đệ hối thúc, sau đó chờ đệ đệ lau miệng, lại đi đến Nhã Tranh phòng.
--- ------
Kinh thành Cảnh Quốc, Hữu tướng phủ, Nhã thiến các.
“Xoảng...”
“Chết tiệt, vừa đuổi tiện nhân Lưu Sa khỏi phủ chưa đến năm năm, trong phủ lại thêm vài cái thông phòng, tức chết ta!” Tôn Thiến giận dữ đi đi lại lại trong phòng, tiện tay phá vỡ một bình gốm sứ trắng trị giá vạn lượng bạc, liếc qua Cơ Âm Tịch ngồi trên giường, phải nha, nàng còn có nhi tử, thông phòng cùng thị thiếp kia chỉ sinh được hai cái nữ nhi vô dụng, hoàn toàn không tạo thành nguy cơ lớn.
Sau khi ba mẫu tử Lưu Sa bị đá khỏi phủ, Cơ Dương Hoa tung tin rằng tam di nương bị bệnh phong hàn lây cho hai vị tiểu thư công tử, tam di nương trong đêm bệnh trở nặng, hai vị tiểu thư công tử cũng không qua khỏi, sau đó tạo mộ phần giả, hằng năm cũng cúng kiếng đầy đủ, tất nhiên cũng chỉ qua loa, tin tức làm Nhị di nương Sở Hà vui đến nở hoa, cứ như vậy trong một ngày ba mẫu tử đều mất, hạ nhân trong phủ xì xầm bàn tán một hồi rồi thôi, ai cũng thương tiếc nói Tam di nương hồng nhan bạc phận, mà Cơ Âm Tịch cũng được đôn thứ , trở thành Tam công tử hữu tướng phủ, duy nhất đích tử.
Tỷ như số chết thì số lên thay, trở thành ^^
Hiện tại trong phủ thừa tướng ngoại trừ đại tiểu thư Cơ Quân Hoàn, Nhị tiểu thư Cơ Nhữ Hoa, Tam công tử Cơ Âm Tịch, còn có thêm hai vị tiểu thư do thông phòng cùng thị thiếp sở sinh, một là Tứ tiểu thư Cơ Mục Tuyết, hai là Ngũ tiểu thư Cơ Vi Ly.
Một thông phòng, một thị tiếp, thị thiếp kia là nha hoàn bên phòng bếp, một lần lão gia sủng hạnh liền từ chim sẻ thành phượng hoàng, tính tình phách lối kiêu ngạo, suốt ngày quấn lão gia tử nũng nịu, một cái thông phòng là nha hoàn thiếp thân của Nhị di nương Sở Hà, được nhị di nương dâng cho phu quân làm thông phòng, tính tình độc ác quyết tuyệt, Tôn Thiến cũng biết, Sở Hà là muốn bồi thêm thế lực.
Hừ, ả ta mấy lần muốn chỉnh Sở Hà, thì liền bị cái thông phòng kia cản lại, khiến ả không thể ra tay, lần này nhất định phải nhổ hai cái gai trước mắt mới được.
“Mẫu thân bình tĩnh, phụ thân cũng không phải mắt mờ, làm việc phải cẩn thận, dù sao tiện nhân Hỉ nhi kia cũng mấy lần dòm ngó chúng ta, ra tay sơ suất rất nguy hiểm.” Đại tiểu thư Cơ Quân Hoàn nâng ống tay áo che miệng, một bộ khuê các xinh đẹp, chính là lời nói phát ra lại vô cùng tàn nhẫn.
Một thân váy áo màu cam nhạt phù hợp với tiết trời mùa thu, Cơ Quân Hoàn trang sức đầy đầu, môi mỏng khẽ mở, mắt to nhu hòa trong suốt, cử chỉ tao nhã thanh thoát, một dạng mỹ nhân dịu dàng, đẹp đẽ vô cùng, làm cho người ta sinh ra thương tiếc.
Cơ Quân Hoàn là đích nữ phủ Hữu tướng, hiệu là Uyên Uyên, năm nay mười tuổi, tư linh rung động, dịu dàng lại sắc sảo, cùng học chung với thái tử Nam Cung Tùy, Tứ hoàng tử Nam Cung Xuyến, được Dư Thái Phó khen ngợi hết lời, bình thường đại môn không bước, nhị môn không ra, không chừng sau này không làm hoàng hậu chính cung cũng làm Tứ vương phi.
Chính là ngoài mặt dịu dàng, bên trong như thế nào thối nát, chỉ có thị nữ trong Uyên viện mới có thể hiểu rõ, bình thường tâm tình chủ tử không tốt, các nàng ăn roi thay cơm cũng là điều dễ hiểu.
“Hoàn nhi, nương ba lần bốn lượt nhịn con tiện nhân Hỉ nhi kia, làm ta trước mặt phụ thân con bị ăn không ít thiệt, lần này phải làm cho ả thân bại danh liệt, chết không nhắm mắt!” Tôn Thiến cười đến tàn nhẫn, trong đầu lướt qua ngàn vạn mưu kế hãm hại Hỉ nhi.
“Còn ả Mục Tuyết nữa, hôm trước Tơ Lục các có một xấp lụa Ngân Hà của Tây Vực, váy bạc lấp lánh còn thêu cả ngân tuyết hình hoa thược dược trắng, nữ nhi thích như vậy, phụ thân vừa mua xong, lại nhìn thấy nha đầu kia thèm thuồng, liền cấp cho Mục Tuyết, hại nữ nhi lần đầu đến học viện không gây cảm tình cho Thái tử, hại nữ nhi bẽ mặt.” Nhớ đến lần đi mua sắm ở Tơ Lục, Quân Hoa không khỏi phẫn hận, vì cái gì người thấy nó là nàng, người mua nó cũng là nàng, sao cuối cùng lại rơi vào tay Tứ mụi?
Cơ Quân Hoa hai mắt nảy lửa, tiếc nuối nghĩ đến váy Ngân Hà vừa đẹp lại hiếm, nhưng như thế nào lại quên mất, lúc phụ thân do dự hỏi nàng có đồng ý nhường nó cho mụi mụi không, nàng rõ ràng vì thể diện trước dân chúng, cười tươi một cái bảo rằng đồng ý, còn nhận lại một tràng tiếng khen từ dân chúng cơ mà.
Ánh mắt Tôn Thiến giận dữ, rồi bỗng nhiên lóe sáng, Tôn Thiến vui vẻ vuốt cằm, hướng nữ nhi ngoắc tay, ghé sát vào tai nàng thì thầm.
“Hừ! Yên Tâm, nương đã tìm ra cách đối phó, hiện tại con cứ làm thế này... thế này...”
Chỉ có Cơ Âm Tịch ngồi đọc sáng bên cửa sổ, mắt vẫn không ngừng liếc về phía này, vẻ lo lắng đầy mặt.
Hữu tướng phủ, nhất định sẽ có bão!
--- ----
Đông Qua.
Cơ Quân Tà ngồi học chung với một đống đồng học không quen biết, người trẻ nhất cũng lớn hơn nàng ít nhất hai tuổi, nhưng chính là Cơ Quân Tà không có hứng thú làm quen, khi đi học hoàn toàn là một bộ dạng lười nhác, không ngẩn người ngắm cảnh cũng là gục đầu ngủ ngon lành, mấy vị đồng học cũng không có lá gan nhắc nhở, để mặc hắn tùy ý...
Suốt hai canh giờ, Cơ Quân Tà hoàn toàn chẳng buồn giở sách, hai mắt vô thần nhìn cảnh lá rơi bên ngoài, cho đến khi Thần Ly huých nhẹ vào hắn một cái, hắn mới giật mình hồi tỉnh.
“Oh.” Lười nhác vươn vai, Cơ Quân Tà híp mắt lại, chuẩn bị cặp sách bỏ vào túi, đi ra ngoài.
“Tông chủ, tại sao ta phải ở lại đây?” Phía sau, Thần Ly cước bộ vững vàng đuổi theo, đôi mắt đen láy ngập nước, khiến cho hắn đau đầu.
“Ở lại không tốt? Ít nhất ngươi cũng lãnh đạo Thất Thần lâu còn gì?” Cơ Quân Tà cắn răng nói thật, sau đó quay đầu, trốn tránh ánh mắt ưu thương của tiểu la lỵ, vì hắn thấp hơn Thần Ly nên người khác nhìn vào lại thấy Thần Ly bắt nạt hắn.
“Nhưng ta muốn ra ngoài...” Thần Ly mắt ngấn nước, có xu hướng sắp khóc, khiến Quân Tà sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Haizz, thôi đi, lần sau đi thì được chứ gì?” Nói xong, cũng không đợi Thần Ly đáp lại, hắn trực tiếp nhắm mắt, hướng một nơi mà đi, chạy với tốc độ ánh sáng.
Kẻ ngốc cũng biết, hắn nói dối.
Chạy cũng không biết bao lâu, cho tới khi trước mắt toàn một vườn hoa đủ loại màu sắc, trải dài tít tận đằng xa, hoa bướm dập dờn,đã mùa thu nhưng vẫn còn sắc tươi mới, mùi hương quyện vào nhau, tạo nên hỗn hợp mê người.
Hắn dừng lại cước bộ, nhíu mày suy nghĩ, ra khỏi Đông Qua rồi sao?
Ống tay áo màu xanh nhạt vung lên, Cơ Quân Tà nhìn một dải hoa trắng muốt trước mắt, tâm tư dấy lên ý trêu đùa, định hái một bông hoa thược dược vừa tầm tay.
“Chờ đã! đây là hoa của Nhị trưởng lão, ngươi không được hái!”
Một giọng nói từ phía sau vang lên, trong trẻo non nớt lại mang theo một tia phẫn nộ đáng yêu, mị hoặc khiến cho người ta chìm đắm, cũng khiến Cơ Quân Tà ngừng động tác, cứng nhắc đứng thẳng người, nhưng vẫn không có xoay lại, cả người căng cứng.
“Ngươi thật to gan!! đã có bảng cấm, lại còn dám xông vào!”
Bước chân ngày càng gần, giọng nói cũng càng rõ, âm thanh chất vấn tức giận, nhưng khi rơi vào tai lại có vẻ êm ái, lại làm cho Quân Tà đóng băng toàn thân, không một cử động, trơ ra như phỗng, hai mắt tràn đầy không thể tin cùng phẫn hận, nhưng xen lẫn một chút...ôn nhu?
Trong con ngươi màu đỏ xẹt qua một hình ảnh nam nhân ôn nhu nhất, tuấn mỹ nhất, đẹp nhất, bên cạnh hắn trong suốt mười năm, một thân tây trang bao bọc, tóc ngắn mắt đen, sủng nịnh gọi hắn: “Quân Quân.”
Giọng nói này...Cực kỳ quen thuộc, nó thường xuyên xuất hiện trong mơ của hắn, trong cả ác mộng lẫn mộng bình thường, là tiếng nói hắn ngày nhớ đêm mong...cũng là tiếng nói hắn hận nhất.
Là tiếng nói bắt đầu, cũng là kết thúc, gương mặt của y, Cơ Quân Tà vĩnh viễn không quên, cũng không muốn quên.
Là con của Boss!!! Lộ Thần An!!