Thần Dực mỉm cười tiêu sái, đối với Hiên Viên Lục Thanh cười nhạt một cái, không thèm để ý đến nha hoàn Tiểu Linh hai mắt hóa ra xuân tâm, trực tiếp ngồi xuống, thành thạo rót một chén Bích Ba Đào ra.
“Thất công chúa, đây là Bích Ba Đào hiếm có của Xuân Nam, mùi vị thuần khiết ngọt ngào, hương thơm thanh tao cao quý, là trà quý của Cảnh Giang lâu, mời công chúa uống thử.” Thần Dực cười cười, đẩy một chén ngọc cẩm màu xanh lơ đến trước Hiên Viên Lục Thanh.
“Ta trước giờ không thích uống trà.” Hiên Viên Lục Thanh khó chịu nhìn ly trà trước mắt, nhíu mày chán ghét, đồng thời phất tay, cho Tiểu Linh cùng bọn nha hoàn ra ngoài.
Thần Dực ưu nhã cầm tách trà của mình lên, lấy ống tay áo che miệng uống vào một ngụm, sao đó hỏi, “Tại sao?”
“Vị như Hoàng Liên.” Lục Thanh hồi tưởng lại cái vị đắng của Hoàng Liên, nêu ra nhận xét.
“Ha ha! Công chúa nhầm rồi, đó là trà thuốc đắng, còn đây là trà ngọt, rất ngon đó, không uống thật sự là uổng phí! uổng phí!” Thần Dực cười cười, Tông chủ là người hảo ngọt ghét đắng, mà trà Bích Ba Đào này lại là trà mà ngài ấy thích nhất, sao lại có vị đắng cho được?
“Thật?”
“Tại hạ sao dám gạt ngài.”
Hiên Viên Lục Thanh nhìn chằm chằm ly trà trước mặt, sau đó giống như hạ quyết tâm, cắn răng nói, “Uống thì uống.”
Sau đó liền thấy Hiên Viên Lục Thanh bắt lấy ly trà ngọc cẩm, phong phong phạm phạm, tiêu sái uống,quả nhiên, lúc đầu là nhíu mày, sau đó từ từ giãn ra, cuối cùng là thỏa mãn.
“Công chúa thấy thế nào?” Thần Dực rót thêm một ly, đưa cho Lục Thanh.
“Lúc đầu thì thanh ngọt, nuốt xuống thì cảm giác rất sảng khoái, giống như cả người liền phát ra hương hoa vậy.”
“Vâng, chẳng hay thất công chúa đến Cảnh Giang lâu có chuyện gì chăng?” Thần Dực cười nhạt, trong bản kế hoạch của Cơ Quân Tà chỉ ghi vài điều.
Nhất, lôi kéo hậu thuẫn.
Nhị, tránh giao đấu không cần thiết.
Tam, giữ vững phong thái, tuyệt đối không để người khác bôi nhọ lâu.
Tứ, nổi danh!
Thần Dực cố gắng giữ nụ cười khóe môi, Thất công chúa được Mặc hoàng đế cưng chìu, lôi kéo nàng đối với Cảnh Giang là có lợi, tuy nhiên, cũng có thể là con dao hai lưỡi...
“A...thật ra....ta đến đây chỉ....” Lục Thanh hoảng loạn, xưng hô cũng đổi từ 'bổn cung' sang 'ta'....
Thấy Lục Thanh như vậy, Thần Dực liền phất tay áo, kề sát tai nàng, chậm rãi nói...
“Tại hạ nghe nói Lạc lâu của Tứ hoàng tử dạo gần đây sinh ý không phát triển lắm, thất công chúa...”
“Ngươi cũng biết?!” Lục Thanh kinh ngạc, trán bắt đầu đổ mồ hôi, nếu chuyện Lạc lâu sinh ý không phát đạt đến tai hoàng thượng, thể nào ánh mắt của Hoàng thượng với tứ hoàng tử cũng hạ thấp một phần, việc này đồng nghĩa với việc cách xa ngai vị hơn một chút, chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, bất tri bất giác, tay Lục Thanh nắm chặt lại, sát ý nổi lên.
“Khụ...bản thân tại hạ vô cùng bái phục Tứ hoàng tử, nghe danh Tứ hoàng tử thông tri đạt lí, am hiểu thư cầm, mười tuổi đã đàn một khúc vang danh thiên hạ, tại hạ vô cùng khâm phục, đối với tứ hoàng tử vô cùng để tâm, thế nên...” Thần Dực vuốt đuôi ngựa, trong lòng âm thầm cảm thán bản thân, hắn uốn lưỡi bảy tấc rồi a...
Lục Thanh thấy có người khen Hiên Viên Huyền Nha, cảm thấy vui mừng hết sức, sát ý lặn xuống, tay cũng thả lỏng., vui vẻ ngh Thần Dực nói.
“Thế nên, tại hạ muốn hợp sức với Lạc lâu, tứ hoàng tử có tiền, tại hạ có danh, cả đôi bên đều có lợi ạ, công chúa, ý người thế nào?”
Tứ hoàng tử là một trong tứ đại tài tử của kinh thành, lại là nhi tử dưới gối thánh thượng, cùng với lục hoàng tử là hai người có cơ may lên ngôi hoàng đế, trong kinh thành có không ít kẻ nghe danh mà e dè, nịnh nọt, mà Cảnh Giang lâu có tứ hoàng tử làm thần giữ cửa, thì sau này không sợ mấy nhân vật đại nhân đến quấy rối nữa, tỷ như Thất công chúa lúc nãy gây sự ở đây vậy.
“Tiền? Ngươi nói nghe cũng có lí.”
“Quá có lí ấy chứ, Thất công chúa nên nghĩ đến đại cục...” Thần Dực nói trọng tâm, “Lục hoàng tử cũng sắp mười sáu tuổi, dù ngôi vị Thái tử chưa xác định, nhưng hoàng thượng tâm tình bất định, nhỡ đâu,...”
Thần Dực kéo dài âm cuối, quả nhiên...
“Bốp”
“Ngươi nói đúng! Việc này ta sẽ trực tiếp nói với Tứ hoàng huynh.” Lục Thanh công chúa vỗ bàn, hai mắt sáng như sao, đứng lên đi ra phía cửa, nhưng khi đến cửa bỗng dưng dừng lại, nghiêng đầu nói: “Thần Dực, tứ hoàng huynh lên ngôi hoàng đế, ngươi là công thần.”
“Thất công chúa, đi đường cẩn thận, cáo từ!” Sự việc tiến triển quá tốt, thật sự quá tốt.
Lúc Hiên Viên Lục Thanh rời khỏi Cảnh Giang, Thần Dực từ trên phòng nhìn ra cửa sổ, thấy xa giá của công chúa đã đi xa, mới rót một chén Bích Ba đào ra, khẽ nhấp một ngụm, hai mắt hồ ly híp lại, cười mị mị.
--- ------ ----
Thiên Quân Viện.
Lúc này ở Đông Qua đã phủ một tầng tuyết dày đặc mà trắng xóa, một quang cảnh thuần khiết lạnh lẽo, nhưng trong Quân viện thỉnh thoảng lại truyền dến tiếng khúc khích của tiểu cô nương, thật làm người ta ấm lòng.
“Khuynh Thành, cũng may tuyết đã ngừng rơi, ta đoán mấy tuần nữa sang Xuân, Bích Ba đào trong viện tử cũng sẽ nở.” Cơ Quân Tà tay cầm kiếm tre, không ngừng múa loạn trong không trung, khiến cho mấy con Hồng điểu kinh hoảng bay loạn, có một con Hồng điểu to gan, còn dám rít một tiếng dài, xông thẳng đến chỗ Quân Tà, làm hắn hoảng hồn lùi lại mấy bước.
“Chủ tử, ngươi thích Bích Ba đào đến vậy sao?” Khuynh Thành che miệng cười, đối với chủ tử đang dọa tiểu điểu cảm thấy rất tức cười.
“Ân! Rất thích, rất là thích!” Ở hiện đại Lưu Quân hắn không có thói quen cố định thích một cái gì đó, nhưng lần đầu thấy Bích Ba đào, đã cảm thấy vô cùng yêu thích, vô cùng quen thuộc.
“Chủ tử, thế Tà thiếu thích hoa gì nhỉ?” Khuynh Thành bất tri bất giác nói một câu.
“Tà đệ? Không biết.” Cơ Quân Tà cầm kiếm huơ huơ, sau cùng mệt mỏi mới hạ tay xuống, cùng lúc đó, thị vệ bên ngoài hớt hải chạy vào.
“Tông chủ, Dã lão chủ cho gọi ngài.”
“Dã lão đầu? Ân, ta biết rồi.” Cơ Quân Tà hạ kiếm tre, chỉnh sửa lại trang phục một chút mới đi cùng thị vệ ra ngoài, lên đến đỉnh núi Dã Hành, hai người mới thấp thoáng thấy bóng Dã Hành Sơn.
“Dã lão đầu!” Cơ Quân Tà cười ngọt một cái, hướng Dã Hành Sơn cúi đầu thi lễ.
“Ân!” Dã Hành Sơn một bố y xưa cũ, đầu tóc cũng xộc xệch, y nhẹ phất tay, đám thị vệ bên cạnh lập tức biến mất không tăm hơi, Quân Tà dò mãi không thấy khí tức của bọn họ, đám thị vệ đã đi xa rồi.
“Quân nhi, con nói xem Đông Quan đã tồn tại mấy năm rồi?”
“Dã lão đầu, hơn hai trăm năm.”
“Bao nhiêu người?”
“Hơn hai ngàn.”
“Chia làm mấy tổ?”
“Tám tổ, mỗi tổ đều tiến hành huấn luyện khác nhau, bắt đầu huấn luyện từ năm sáu tuổi, người có khả năng đặc biệt sẽ được bổ nhiệm vào 'Hắc long kỵ sĩ đoàn', người không có năng lực chiến đấu sẽ làm tình báo hoặc làm dược y.”
“...”
“Dã lão đầu, con nói không đúng sao?” Cơ Quân Tà nhíu mày.
“Không phải không đúng, quả nhiên ta giao Đông Qua cho con là đúng nhất, nhưng là...”
Cơ Quân Tà khó hiểu, rõ ràng trong điển tịch ghi rất rõ ràng chi tiết, hắn cũng học rất thông thuộc, còn gì sai sót sao?
“Theo con thì...ai giết Lưu Sa?”
Mùa đông lạnh thấu xương, sắc trời âm u đến mức như tận thế, cây cối rụng trơ lá, khu ổ chuột Z chìm trong sương tuyết, thê lương lạnh lẽo, kẻ qua người lại trên đường phố tấp nập, nhưng chẳng ai mảy may để ý đến một cô bé nhỏ nhắn ăn mặc rách rưới bên góc tối, bên cạnh là một đám nam có nữ có, tuổi chừng hơn mười tuổi, vẻ mặt hung hăng, nhưng cô bé chẳng sợ sệt.
Cô bé khoảng bảy tuổi, mặc một bộ váy tả tơi rách nát, gương mặt xinh đẹp như hoa bị một tầng bùn đất trát lên, ánh mắt màu đỏ lựu xinh đẹp nhưng hàm chứa thê lương cùng chết lặng, cơ thể ốm yếu gầy còm, hẳn là mấy ngày chưa ăn uống, bên cạnh cô bé, một bé nam dùng tay dúi vào lòng cô một mẫu bánh mì vừa cướp đựoc ở một tiệm bánh, cô cúi xuống, dừng lại một chút, lại nhìn bé nam kia đang cười tươi với mình, cô trong phút chốc cười lại, nụ cười chẳng còn chút sức lực, lập tức cúi xuống cắn nuốt mẫu bánh.
Cô bé tên Lưu Quân, có cha là giám đốc một xí nghiệp lớn, mẹ là ngôi sao mới nổi trong ngành giải trí, cả nhà vốn dĩ thứ không thiếu nhất chính là tiền, hằng ngày, Lưu Quân chỉ việc ăn ngủ và học tập như bao đứa trẻ quý tộc khác.
Chính là năm năm tuổi, một sự việc xảy ra khiến cho tất cả mọi thứ đẹp đẽ của cô đều tan biến.
Dần dần cơ thể Lưu Quân thay đổi rõ rệt, tác phong nhanh nhẹn, xương cốt rắn chắc, thông minh linh hoạt, nhan sắc ngày càng không giống cha mẹ, khiến cho cha cô nghi ngờ, ông bất chấp ngăn cản, đem cô đi đến viện nghiên cứu khoa học hàng đầu của nước Y.
Kết quả, trong một lần dùng điện kích thích, đôi mắt Lưu Quân phát ra ánh sáng đỏ quỷ dị, rồi từ từ biến thành màu máu đặc, giống như hoa bỉ ngạn dưới địa ngục, đỏ tươi yêu diễm.
Cha cô hoảng sợ, lập tức từ chối, đuổi đứa con gái duy nhất mà mình từng hết mực thương yêu, không những đuổi cô, còn ly hôn với mẹ cô, cưới một tiểu thư con nhà thương khác, mẹ cô vì phẫn hận, tự sát mà chết, một Thí Nghiệm viên của viện nghiên cứu đưa cô đến ổ chuột Z_nơi kém phát triển nhất nước Y, để mặc cô sống chết.
Nay đã qua hai năm, đủ để một đứa trẻ kịp hiểu ra mình bị bỏ rơi, Lưu Quân từng nghi ngờ, việc này là mộng tưởng hay hiện thực, bỏi nó quá mong manh, thực khó tiếp nhận.
Lưu Quân vì sinh tồn, mỗi ngày đều trốn trong một góc ở khu ổ chuột, cướp tiền của người dân sinh sống gần đó, sống qua ngày, mỗi ngày trên người lại nhiều thêm một vết thương, không bị đánh đập cũng là chà đạp, khiến tâm cô chai sạn, ánh mắt huyết sắc càng phát ra khí lạnh bức người.
Ở khu ổ chuột, mọi người có thể sẽ nghe đến băng đảng cướp giật có tiếng, trước đây, vì đã đánh bại được tên thủ lĩnh của băng đảng, cô được suy tôn làm tân thủ lĩnh, dẫn băng đảng đi thực hiện các cuộc cướp giật quy mô lớn nhỏ, thắng không ít trận, cướp không ít người, hầu như những vùng lân cận khu Z đều nghe danh.
Bản thân Lưu Quân cũng biết, sớm muộn cảnh sát cũng sẽ tìm ra thủ phạm cướp tiền của người dân, nhưng mà, không làm vậy thì không thể sống.
Cuộc sống tạm bợ ngày qua ngày, cho đến khi y xuất hiện, cứu vớt toàn bộ mọi người.
Sau khi thực hiện trót lọt vụ trộm ở bên khu chung cư, ta dẫn mọi người trú mưa dưới mái hiên, trong lúc đám người nhộn nhạo tranh chỗ ngồi thì bỗng có một chiếc xe hạng sang chạy đến, trong xe, một thiếu niên ưu nhã bước ra, bên người mang theo vệ sĩ dày đặc, y xuống, họ cũng xuống, xem thiếu niên trước mắt, giày da sang trọng, quần áo thẳng thớm, kính gọng đen che đi đôi mắt đẹp đẽ.
Ta híp mắt, giống như sói lớn đợi mồi, hướng thiếu niên cười tà tà, nhưng y vẫn như cũ điềm đạm, từ khi bước xuống xe, vẫn giữ nụ cười như có như không phảng phất, giống như hoa đào trong gió xuân, dịu dàng mà mỏng manh, làm cho ta nháy mắt thất thần, y tựa hồ vất vả lắm mới đi đến trước mái hiên, không để ý bản thân bị mưa ướt, chỉ chăm chú nhìn đám người có vẻ phòng bị trước mắt, hòa nhã lựa lời mở miệng:
“Ta đã theo dõi các ngươi từ rất lâu, ta đến là để thương lượng, muốn các ngươi gia nhập Thương Trì bang, ta đảm bảo, sẽ không để các ngươi sống khổ cực.” Nam nhân giống như cam kết, cũng giống như ra lệnh, giọng nói không dấu nổi sự non nớt, nhưng cũng có phần thành thục, làm cho người ta nhịn không được say mê y, tin tưởng y.
“Thương Trì bang? Ngươi là...” Bởi lưu lạc bên ngoài quá nhiều năm, bản thân ta cũng biết đến các bang hội lớn, huống chi các bang danh tiếng quá lớn, để cho cái nơi khỉ ho cò gáy như Ổ chuột Z cũng biết đến.
Trên mặt ta hai chữ kinh ngạc hiện lên thực sâu, đôi mắt huyết sắc gắt gao bọc lấy thiếu niên trước mặt, hắn rõ ràng...ôn nhu như vậy, thật sự là thiếu gia của hắc bang...?!
“Phải, ta họ Lộ, tên Thần An, nếu ta thất hứa, ba chữ này liền viết ngược lại!” Thiếu niên cũng không kiêu ngạo, y cười vui vẻ đáp lại, bản thân vẫn duy trì đứng cách đám người bốn bước chân.
Theo ta biết, trong tứ đạo bang hội, đứng nhất là Thiên Đinh bang, thứ hai là Hưng Ưng bang, thứ ba là phái Bạch Hổ, mà Thương Trì là đứng thứ tư, mặc dù cuối bảng, nhưng cũng đủ để cho mấy tiểu tặc cướp đường như bọn ta mơ ước, ta còn nghe nói Thương Trì lão chủ có một người con trai duy nhất mà lão hết mực cưng chiều, bảo bối nhi tử Lộ Thần An.
Nghe nói Lộ Thần An ăn chơi sa đọa, vung tiền nhu rác, thay bạn gái như thay áo, làm đủ loại chuyện xấu xa, nhưng mà ta chưa từng không nghe Lộ Thần An ôn nhu nho nhã trước mặt, cũng chưa từng nghĩ Lộ thiếu gia lại đích thân đến đây, mà cũng cách ta gần như vậy, y chịu được mùi hôi thối trên người ta, chịu được sự ăn mặc rách nát của ta, chịu được ta bẩn thỉu, nhìn xem, ngay cả vệ sĩ của y cũng chịu không nổi mà thỉnh thoảng bịt mũi nín thở, vậy thì...
Giả tạo, lừa gạt....giống như lũ người quý tộc trước kia, trang bị một lớp mặt nạ hiền hòa, một ánh mắt ôn nhu, đổi lấy danh tiếng trong giới thượng lưu, lúc còn nhỏ, chuyện này chưa cơm bữa....ta quá quen rồi....
Nhìn thiếu niên cười rạng rỡ, trong lòng ta bỗng nhiên có chút lạnh nhạt chưa từng có, ta liếc mắt nhìn đám người của ta nhốn nháo lên khi nghe y cam kết, cuối cùng, họ muốn đi cùng y...trên cương vị thủ lĩnh, ta có thể không đồng ý?
Cười lạnh, ta nói y, nếu như người của ta chết, y phải xẻo thịt đền....ngoài dự liệu của ta, y đứng lên, thân thể cao thẳng trước mặt ta phá lệ vĩ đại, làm ta không khỏi rung động, y kiên định thề, vừa rành rọt, vừa tự tin, khiến ta nghẹn họng, cắn răng đồng ý.
Vậy là, ta mặt lạnh theo y về tổ chức, trên đường đi, bọn ta được ăn mặc ngủ một cách sang trọng nhất, nhưng mà, ta không cười nổi với y.
Đến thành A, mặc đám người nhốn nháo, ta lẳng lặng đi theo y vào một gian phòng đặc biệt trong khách sạn, không có một người cản, thật lạ, ta hỏi y, vì sao muốn đưa chúng ta đi, y nói, bởi vì ta đặc biệt.
Bởi vì ta đặc biệt, liền cho một đống người theo?
Y nói, vì họ có căn cơ rất tốt.
Ta im lặng, trong mắt xẹt qua hình ảnh Thí Nghiệm viên săm soi mắt ta, sau khi phát hiện ngoại trừ đồng tử đổi màu, ta hoàn toàn không giá trị, họ liền bỏ ta, xem ta là phế nhân, bây giờ, có lẽ cũng như vậy đi?
“Ta đặc biệt thế nào?” - Rốt cuộc ta có điểm nào đặc biệt khiến người đàn ông quyền lực này chú ý?
“Dị năng đột biến? Mắt đỏ? Trí tuệ tinh thông? Khả năng lãnh đạo? Dũng cảm? Cũng không biết, chỉ biết, ngươi dám đánh người của Thương Trì, nên ngươi đặc biệt” - Y xoay người, xoa cái cằm tuyệt mỹ của y, suy suy ngẫm ngẫm.
Nga, ta từng nhớ có chắn cướp một đám người mặc đồ đen, bọn họ có cả súng, cũng may lúc đó ta nhanh trí, lệnh rú lui, mới bảo toàn được mọi người, nhưng ta cũng bị thương ở vai, mấy ngày mới khỏi, từ đó, hễ nhìn thấy màu đen là ghét cay ghét đắng.
Nhưng mà, dị năng là cái gì?
Nhìn ta không hiểu, y cũng không giận, hảo tâm giải thích.
“Bị đạn bắn ở vai chỉ vài ngày liền khỏi, nhịn đói nhịn khát ba ngày mà vẫn sống, thức trắng không ngủ liền mấy đêm, còn nữa, có thể chịu sức nóng rất tốt, nhưng sợ lạnh, thính giác cực kỳ tốt, thị giác cùng khứu giác kém, xúc giác hầu như không cảm nhận được đau đớn, là người bình thường thật sao?.”
Ta: =..=
Y rốt heo dõi ta cũng đã lâu, biết hết tất cả mọi thứ về ta, nhưng mà, só với thương lượng với ta, trực tiếp bắt ta đi không phải tốt sao?
“Vì hiện tại tổ chức thiếu nhận lực.”-
......
Thôi đi, Ta hiện cũng không lo lắng, cuộc đời ta đã có rất nhiều đau đớn, cùng lắm lần này đau thêm chút nữa thôi, ta chọn rời đi, vì ở lại, sẽ bị đám người mà bọn ta đã cướp đến trả thù.
Mà ta cũng đã chọn Lộ Thần An, vì ta thấy sâu trong mắt y, y thực sự thưởng thức ta, cũng xem trọng ta, không giống người khác trong đáy mắt toàn là giễu cợt, thế nên, ta quyết định ngốc nghếch tin y.
--–--- -----oo---- --------
Rời bỏ khu Z, ta đến thành phố A.
Lộ Thần An đưa ta đến tổng viện của Thương Trì, nơi này rất lớn, lớn hơn khu chung cư mà ta từng dẫn người đi cướp, cũng có rất nhiều người, họ đều lạnh lung đến đáng sợ, không có ai có khí chất ôn nhuận như y, Lộ Thần An đưa ta đến gặp chủ nhân của Thương Trì, không khí ở đây rất uy nghiêm, mọi thứ đều xa hoa đến chói mắt, thứ ta ghét chính là mùi thuốc phiện dày đặc ở đây, mà Lộ Thần An lại chẳng có biểu hiện gì cả, có lẽ, y quen rồi.
Lão chủ nhân cho phép ta gọi hắn là Boss, ta nhớ, hắn còn bảo ta lại gần rồi véo mặt ta một cái, chăm chú nhìn vào đôi mắt dị biệt của ta, hứng thú vô cùng, trực tiếp lệnh cho đệ nhất sát thủ Jack huấn luyện ta, lúc đó ta không hiểu, nhưng mà, ta nghe Jack nói, Boss muốn ta làm hộ vệ của Lộ Thần An, ta không nói ra, Nhưng ta thực sự cũng chẳng thích y cho lắm.
Boss đặt cho ta cái tên, Cơ Quân Tà, con cờ tà ác của đế quân, Boss quả nhiên dã tâm rất lớn, nhìn vào tên ta kà thấy ngay, từ giờ trở đi, Lưu Quân đã chết, chỉ còn Cơ Quân Tà, ta cũng thích tên này.
Năm ta mười tuổi, với độ thích ứng của cơ thể ta, ta nhanh chóng được Jack giao cho một vài nhiệm vụ lặt vặt, trong một nhiệm vụ ám sát, ta bị đối thủ đánh đến thương tích đầy mình, rách toạc cả vai, máu tươi đỏ thẫm ướt hết quần áo, đem bộ dạng chật vật rợn người trở về, thấy ta, Jack nổi điên, đuổi ta đi nơi khác, hết cách, ta đành lết thên đến Dược viện, trên đường đi, ta chống đỡ không nổi, kiệt sức mà ngã ở gần thư viện.
Lúc sắp mất, ta rõ ràng nhìn thấy bóng dáng cao thẳng thon gầy quen thuộc, theo sau là vài tên hộ vệ, toàn bộ đều mặc đồ đen...y đỡ ta...sau đó, ta mất ý thức, trước mắt tối như mực...
Ta tỉnh lại đã là ba ngày sau, nghe y tá của Thương Trì nói, là Lộ Thần An phát hiện ra ta rồi đưa ta vào đây, chậm chút nữa có lẽ đã mất máu mà chết.
Ta nghe nói, Jack cũng bị y mắng cho không nhẹ.
Ta có chút thất thần, từ lúc được Jack huấn luyện, ta chưa từng gặp lại y, vậy mà, y như vậy nhớ rõ ta, nghĩ đến ánh mắt ôn nhu của y, ta nhịn không được mặt đỏ tim đập, một chuyện mà mười năm qua chưa bao giờ ta trải qua, trong lòng chậm rãi nhận thức: y là ân nhân của ta.
Giống như ý thức được chuyện này, ta nằm trên giường bệnh gần hai tuần sau khi hồi phục, trước ánh mắt kinh ngạc vì khả năng phục hồi của ta, ta không quan tâm lập tức dùng hết tốc lực chạy đến Thư viện, y chắc chắn ở nơi này.
Không sai, y ở đây, nhìn thân hình quen thuộc mà xa lạ trước mắt, ta bỗng nhiên mong muốn được làm hộ vệ của y, mà y chỉ nhìn ta cười, nụ cười như cũ ôn nhu, hình như, ta đã thích nụ cười không lạnh không nhạt này rồi.
Ta như đứa trẻ, nhào vào lòng y, trách cứ y suốt nửa tháng không hề đến thăm ta, y không nói, chỉ dùng bàn tay trắng nõn thon mềm vỗ lưng ta, vuốt ve như sủng vật, y nói, cho y xin lỗi.
Quan hệ của ta với y nhờ lần này mà cải tiến nhiều hơn, thân mật hơn nhiều, ta cũng càng ngày càng thích y, thích dáng vẻ ưu nhã dịu dàng, nở nụ cười trêu đùa với ta.
Sau đó, ta đã tự hứa với mình, nhất định phải bảo vệ y, ân nhân của ta.
Nỗ lực phấn đấu, năm mười lăm tuổi, ta trở thành đệ nhất sát thủ, không phải của Thương Trì, mà là của cả thế giới, rốt cuộc, ta cũng có tư cách bảo vệ ân nhân của mình.
Ta đến xin Boss, hắn tất nhiên vô cùng vui vẻ đồng ý, thế là, rời xa ánh mắt oán hận, ghen tỵ như muốn giết người của Jack, ta đến nơi ở của Lộ Thần An, danh chính ngôn thuận thành vệ sĩ của y.
Khoảng thời gian đó, vô cùng ngọt ngào, ngọt đến sâu răng, không có người ngăn cản, ta với y như hình bới bóng, quấn quýt không rời, làm cho ta quyến luyến, y chỉ cần rời khỏi ta một phút giây, ta liền hoảng loạn cực độ.
Một năm đó, xảy ra rất nhiều chuyện, nhiều đến mức ta không nhớ nổi, làm cho ta cùng y gắn kết, chẳng biết từ bao giờ, bóng dáng thon dài gầy yếu đó đi vào lòng ta, vào trong mộng, ta biết, mình yêu y rồi, yêu sâu đậm, yêu không dứt.
Ta muốn bảo vệ y cả đời, bảo vệ thân thể ốm yếu kia, bảo vệ nụ cười thuần khiết kia, bảo vệ người ta yêu, cho đến mùa thunăm ta mười sáu tuổi, lấy hết can đảm cả đời ra đánh cược, ta tỏ tình....với y...
Nhưng mà....
Lộ Thần An đời này thích nhất là trêu ta, y từ chối cảm tình của ta, y nói, y thích người khác, thích một tiểu thư của Lạc gia, gia tộc đứng đầu giới thượng lưu của nước Y, nói xong, y cũng chẳng quản ta, một mạch đi thẳng, bỏ ta ở lại, nhìn bóng dáng trước mắt, nam nhân lạnh lùng này, ta không có quen, người ta quen là Lộ Thần An ôn nhu cơ...
Lời nói của ý lúc đó, rất độc ác, hóa ra dù dịu dàng đến mấy, nếu muốn, y cũng có thể phun ra lời nói tổn thương người khác sâu sắc đến vậy, làm cho tâm can ta đứt lìa, trái tim thiếu nữ cứ như vậy vỡ vụn, hóa thành bọt biển, tim ta như ngừng đập, cả không gian ồn ào bên ngoài cũng không làm ta bận tâm, ta chỉ nghe lọt, giọng nói của y, như vậy quyết tuyệt, như vậy nhẫn tâm, ta cố gắng nhìn kỹ y, muốn tìm một sự giả dổi trên đó, nhưng mà, gương mặt ngàn vạn tao nhã kia, cực kỳ chân thật.
Dù ta tin hay không, y cũng đã kết hôn, với Lạc gia tiểu thư, quả thật, họ rất xứng đôi, ta đứng lặng bên sảnh đường, tâm không rõ là đau hay hận.
Năm đó, bầu trời mùa đông có màu xám đặc thê lương, mang theo chút cô độc tịch mịch, ta bước sang tuổi mười sáu.
Ta không biết lúc đó, ta đã vượt qua nỗi đau thấu tâm can đó như thế nào, nhưng mà, tính cách của ta bởi vì đả kích này này thay đổi
Từ đó trở đi, ta trở nên lạnh nhạt, ít nói, từng động tác chậm chạp nặng nề, không chút sức sống, khi mùa đông sang, ta bắt đầu cô lập với thế giới bên ngoài, ngẩn người nhốt mình trong phòng, nhớ đến nụ cười ôn nhu kia, bóng dáng thon gầy kia, huyết sắc ma nhãn nhịn không được rơi từng giọt lệ.
Trái tim kia, đóng thành băng rồi, lạnh như mùa Đông, mùa mà ta ghét nhất.
Sau đó, ta quyết định, rời bỏ y, rời bỏ cả tổ chức,....