Bị hắn phũ phàng cự tuyệt, Hạ Thanh Thanh hai mắt đỏ hoe, dường như sắp phát khóc, trong lòng dù rất ấm ức nhưng ngoài mặt lại mang theo vẻ tức giận nhìn thẳng ánh mắt của hắn.
" Tại sao lại không được? Chẳng lẽ thiếp không đủ tốt sao… "
Dạ Khinh Ưu thấy mỹ nữ đau lòng, biết mình hơi quá, nhưng vẫn thẳng thắn đối diện với ánh mắt của nàng, đáp trả.
" Bên cạnh ta không chỉ có mình nàng… Bảo ta bỏ qua hết tất cả cùng mình nàng ẩn cư, làm sao có khả năng… "
" Như vậy, rốt cuộc bên cạnh chàng có bao nhiêu nữ nhân? "
Hạ Thanh Thanh cảm thấy chua chua, nàng vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tuy nhiên đối diện hắn trả lời làm nàng ghen tuông không thôi.
Dạ Khinh Ưu nhướng mày, chính hắn cũng không biết mình có bao nhiêu nữ nhân, suy nghĩ một lát liền đáp.
" Không nhiều lắm, hơn hai mươi người đi… "
" Sao cơ?! Chàng sao lại có nhiều nữ nhân như vậy… "
Hạ Thanh Thanh như cảm thấy bị sốc, trong lúc nhất thời còn chưa có tiếp thu hết được.
Nàng dành hết toàn bộ tình cảm cho hắn nhưng hắn bên cạnh nữ nhân không chỉ một mình nàng, còn nhiều đến như vậy, khiến một nữ nhân truy cầu tình yêu hoàn mỹ như nàng trong sớm muộn khó mà chấp nhận được.
Dạ Khinh Ưu chỉ là đoán sơ bộ, hắn cảm giác trong tương lai dàn hậu cung của hắn sẽ càng thêm đông đảo, cho nên nói trước cho nàng phải đỡ bỡ ngỡ.
" Nếu nàng không thể chấp nhận, vậy nàng có thể rời đi… "
Dạ Khinh Ưu lạnh nhạt đáp, hắn dĩ nhiên biết nữ nhân này sẽ bỏ không được hắn, kể cả cho dù nàng ta thật sự bỏ hắn thì hắn vẫn sẽ bắt ép nàng ở lại.
Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, Hạ Thanh Thanh nghe hắn nói như vậy thì liền hoảng sợ, ôm hắn càng chặt, nỉ non.
" Đừng mà, thiếp chấp nhận là được… Chỉ cần chàng đừng bỏ rơi thiếp mà đi, như vậy có bao nhiêu nữ nhân bên cạnh… thiếp sẽ cố gắng không ghen… "
" Không phải cố gắng, mà là chắc chắn.
Nàng phải ngoan ngoãn nghe lời ta, bởi vì từ giờ nàng là nữ nhân của ta.
Ngoan, cứ quyết định như vậy đi.
"
Dạ Khinh Ưu hết sức hài lòng, vuốt ve mái tóc của nàng.
Hạ Thanh Thanh cười ngọt ngào, ôm hắn không buông, sau một lúc ôm ấp hắn đem nàng đẩy ra mặc lại y phục mới khiến nàng thôi lấy quấn quít.
Hạ Thanh Thanh quyết định không làm công chúa của Hỏa Vân Thần Quốc nữa mà sẽ đem toàn bộ quyền hành giao cho hoàng huynh, chỉ chuyên tâm ở bên cạnh hắn.
" Nếu vậy chúng ta mau đi gặp hoàng huynh… "
Hạ Thanh Thanh ôm lấy cánh tay của hắn, vui vẻ bước ra ngoài, nghĩ đến việc đem toàn bộ gánh nặng ném cho hoàng huynh, còn bản thân nàng có thể ở bên cạnh tình lang làm nàng hết sức vui vẻ.
Cả hai người vừa bước ra cửa đã có người đứng sẵn đợi, Hạ Thanh Thanh nét cười chợt tắt, nhìn thấy đối phương là một tuyệt sắc mỹ nữ, còn là mỹ nữ Bách Hoa Bảng, ẩn ẩn cảm giác hiểu ra.
" Chào muội, ta là Cung Nguyệt Kha… cũng là nữ nhân của Dạ lang… "
Cung Nguyệt Kha nở ra một nụ cười vui vẻ, nàng chủ động cùng Hạ Thanh Thanh làm quen, dù sao đối với nàng chỉ cần là nữ nhân của hắn thì đó là tỷ muội của mình.
Hạ Thanh Thanh vẫn còn có chút chưa thể làm quen, cố nén nở ra một nụ cười cùng Cung Nguyệt Kha.
" Muội là Hạ Thanh Thanh, rất vui khi gặp tỷ… "
Dạ Khinh Ưu nhìn hai nữ nhân đã bắt đầu làm quen với nhau, vui vẻ hài lòng.
Hắn đi cùng hai vị hồng nhan sau đó theo sự chỉ dẫn của Hạ Thanh Thanh đi đến gặp Hạ Kiêu.
Hạ Kiêu cũng là thiên kiêu của Nội Viện, dù không phải là thiên phú xuất chúng nhất nhưng cũng xem là nổi bật, từng là Thiên Long Bảng đệ cửu nhân danh tiếng cũng coi như nổi như cồn.
Hạ Kiêu bên trong học viện lập ra Hỏa Vân Hội nhằm mục đích chiêu mộ nhân tài cho đế quốc, cũng xem như hình thức bành trướng thế lực.
Dạ Khinh Ưu thật không ngờ bên trong mỗi học viện đều có thế lực riêng của mỗi học viên, mà Hỏa Vân Hội coi như là một trong những bang hội danh tiếng nhất, vị trí nằm gần trung tâm Nội Viện, phủ đệ được đầu tư xây như cổng hoàng cung vậy, xem ra Hạ Kiêu này dã tâm không nhỏ.
Đứng canh trước cửa Hỏa Vân Hội, Hạ Tam và Hạ Nhị đều là tu vi Thiên Huyền Nhị Giai, có thể xem như là lợi hại.
Cả hai đang vui vẻ trò chuyện bất chợt nhìn thấy ba người đi tới, đều lộ rõ vẻ kinh ngạc, Đệ Thập Tam công chúa Hạ Thanh Thanh lại đang khoác tay một nam nhân cùng một nữ nhân khác mỹ sắc không kém, đi đến trước cửa Hỏa Vân Hội.
" Ngũ hoàng huynh có ở bên trong không? "
" A… Thập Tam công chúa, Ngũ hoàng tử đang ở giữa chính điện.
"
Hạ Tam, Hạ Nhị kinh hãi vội vàng trả lời, ánh mắt thủy chung tránh không khỏi ghen tị với Dạ Khinh Ưu.
Thập Tam công chúa coi như là Nữ Thần trong lòng toàn bộ Hỏa Vân Hội bọn hắn, vậy mà lại thân mật chủ động chia sẻ nam nhân cùng một nữ nhân mỹ mạo không kém.
Chỉ sợ nếu biết được toàn bộ thì người của Hỏa Vân Hội chắc chắn sẽ phát điên.
" Đi thôi, chúng ta vào bên trong… "
Hạ Thanh Thanh thân mật ôm lấy cánh tay Dạ Khinh Ưu cùng hắn bước vào bên trong, nàng không hề nhận ra xung quanh bầu không khí đang trở nên hết sức quỷ dị, sát khí từng chút lan tỏa, mục tiêu đương nhiên là nhằm vào tình lang bên cạnh nàng.
Dạ Khinh Ưu không chút quan tâm, thậm chí còn vươn bàn tay ôm eo Hạ Thanh Thanh thoải mái vuốt ve làm cho toàn bộ đám nam nhân đỏ mắt đứng nhìn.
" Tên kia là ai? Sao dám thân mật như vậy với công chúa… "
" Hẳn là tên mặt trắng lừa gạt công chúa đi… nhìn hắn bề ngoài như vậy, thật không khó hiểu công chúa lại bị hắn ta dụ dỗ.
"
" Như vậy chúng ta phải giúp công chúa mau chóng tỉnh táo lại… "
Đám học viên Hỏa Vân Hội đều đỏ mắt bàn tán, ai cũng hận không nghĩ tới Nữ Thần trong lòng lại như vậy bị một tên vẻ ngoài chỉ có chút hơn người cướp mất.
Vốn dĩ bọn chúng muốn chủ động gây chuyện, tuy nhiên biết bên trong Hội Chủ đang có cuộc gặp gỡ quan trọng cho nên kìm nén, đợi đến lúc sẽ dạy cho Dạ Khinh Ưu một bài học.
Bên trong chính đường, ngồi hai nam bốn nữ, chính diện bên trái chính là Hạ Kiêu, cạnh hắn là hoàng tỷ Hạ Ngư Ngạn cùng hoàng đệ Hạ Lân, đều là phe cánh của hắn.
Còn đối diện hắn là mỹ nữ mang theo khăn sam che mặt, tuyệt mỹ dung nhan bị nàng che giấu đi nhưng vẫn lộ ra nét phong tình vạn chủng, Hạ Kiêu chính là bị nàng làm cho mê mệt.
Chỉ nghe mỹ nữ giọng nói thánh thót mang theo vẻ kiêu ngạo nhưng cũng không kém phần mê hoặc đáp.
" Hạ công tử, như vậy Khoáng Kim của quý hội chúng ta sẽ sớm trả đủ.
Mong sớm ngày đem đến Thủy Tâm Học Viện.
"
" Điều đó là tất nhiên, Thiên cô nương cứ yên tâm.
Bây giờ ta sẽ cho người đem Khoáng Kim đến ngay, về phần giá cả thì không cần bàn tới.
Chỉ cần cô nương thích, ta sẽ không tính phí.
"
Hạ Kiêu không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói, hắn mặc dù đau lòng lượng lớn Khoáng Kim đem dâng ra ngoài, nhưng thấy vẫn là xứng đáng.
Mỹ nữ đối diện chính là thiên chi kiều nữ của Thủy Tâm Học Viện, còn là tuyệt sắc mỹ nữ nổi danh trên Bách Hoa Bảng, đệ thập nhị () mỹ nữ, Thiên Linh Đình.
Nàng thiên phú hay mỹ mạo đều xếp hàng đứng đầu, nếu như có thể chinh phục nàng mà nói thì sẽ làm biết bao nam nhân ghen tị đây.
" Cảm tạ sự hào phòng của công tử, tuy nhiên Thiên Linh Đình ta không phải là không có tiền, chắc chắn sẽ trả đủ cho công tử.
"
Thiên Linh Đình tâm tư tỉ mỉ, dĩ nhiên nhận ra ý đồ của đối phương, nàng trong lòng coi thường, vẫn cảm thấy đối phương quá tự cao, không chút ngần ngại từ chối ý tốt của hắn.
Nàng đứng dậy, hai nữ đệ tử bên cạnh cũng đứng lên, nhìn vào vẻ khó coi của Hạ Kiêu, lạnh nhạt đáp.
" Như vậy bàn giao đã xong, tiểu nữ xin phép rời đi.
"
Không để cho Hạ Kiêu có thời gian níu kéo, nàng dứt khoát quay người đi ra khỏi cửa, trong lòng vẫn mãi suy nghĩ, liệu bao giờ mới gặp được một nam nhân có thể xứng với nàng.
Trước kia từng gặp một nam tử làm nàng cảm thấy đủ ưu tú, nhưng hắn rời đi sau đó không để lại chút tin tức làm nàng hết sức day dứt, vẫn cảm giác khó chịu tự hỏi chẳng lẽ bản thân còn chưa đủ ưu tú hay sao?
" Nếu như ngươi không cần ta, chẳng lẽ nam nhân khác lại không cần? "
Thiên Linh Đình tự giác suy nghĩ, tự hướng mục tiêu chuyển sang đệ nhất nhân trên Đại Thần Bảng hiện tại.
Chỉ là khi nàng vừa bước ra liền chạm mặt ba người đi đến, Thiên Linh Đình vốn chẳng muốn bận tâm nhưng lại lập tức nhìn thấy nam nhân kia liền sững người, ánh mắt đảo qua nhìn hai nữ nhân thân thiết đi bên cạnh hắn, nhíu mày.
" Hai nữ nhân này mặc dù rất xinh đẹp, nhưng so sánh vẫn không thể sánh cùng với ta.
Hắn tại sao lại chọn hai nàng, lại bỏ qua ta, chẳng lẽ ta lại có gì thua kém sao? "
Cảm nhận ánh mắt không mấy thiện cảm của Thiên Linh Đình, hai nữ cũng dần chuyển sang nhìn nàng đánh giá, lập tức liền nhận ra thân phận của nàng.
Đặc biệt Hạ Thanh Thanh nhạy cảm nhận ra nữ nhân này đang chú tâm đến nam nhân của mình, cũng mang theo vẻ băng lãnh đối chọi.
Nàng cùng Thiên Linh Đình cũng từng là đối chọi nhiều lần, cả hai thuộc hai học viện đều tiến hành trao đổi không ít, trong đó nàng và đối phương được coi như thế bất đối lưỡng lập, chưa từng phân định thắng bại.
Dạ Khinh Ưu cũng nhận ra Thiên Linh Đình, trước đó ở Lạc Hồn Đảo còn tuyên bố sẽ thành nữ nhân của hắn, vốn còn ý định đi tìm nàng nhưng về sau cũng quên mất.
Cảm nhận thấy cả hai nữ nhân mang theo ý đối địch, hắn nhún vai tỏ ra không quan tâm.
Hạ Kiêu cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, liền vội vàng bước ra, khi nhìn thấy Hạ Thanh Thanh đang thân mật bên cạnh Dạ Khinh Ưu liền cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn đương nhiên cũng nhận ra Dạ Khinh Ưu, trước đó còn gặp trong Nguyệt Tàn Cổ Tích, thật không ngờ gặp lại thậm chí còn có thể chinh phục được muội muội của hắn.
" Thanh Nhi, muội đang làm gì đó? "
" Hoàng huynh, là ta đến gặp huynh.
"
Hạ Kiêu lên tiếng phá vỡ bầu không khí, Hạ Thanh Thanh tạm thời buông tha cùng Thiên Linh Đình mâu thuẫn, nhớ tới mục đích đến đây liền vui vẻ muốn đi vào trong.
Nhưng nào ngờ nàng vừa mới rời khỏi Dạ Khinh Ưu không lâu thì Thiên Linh Đình đã lập tức thế chỗ, cũng ôm lấy cánh tay hắn, phát ra nụ cười như chuông bạc.
" Công tử, cuối cùng cũng gặp lại được ngươi… "