Lạc Vấn Tâm là một người chậm chạp, chính hắn cũng cho rằng như vậy.
Như lúc này, hắn ngồi trong lòng một nam nhân, trong tâm vẫn lạnh, nhiệt độ thân thể cũng không thể làm tinh thần thỏa mãn, hắn rất chậm, rất chậm mới có thể cảm thấy khoái lạc, đúng vậy, khoái lạc muốn hủy diệt.
” Hahh… Nhanh chút nữa a…”
Hắn ôm cổ nam nhân, ra sức vặn vẹo vòng eo, có thể cảm giác rõ ràng thứ thô to của nam nhân tiến tiến xuất xuất trong cơ thể hắn.
‘ Ba, ba, ba’
” Hah, bảo bối ngươi thật nhiệt tình.”
Nam nhân thở dốc thỏa mãn, thân thể *** mĩ giao hoan làm y chìm ngập trong hưởng thụ. Dồn sức chuyển người hắn, ép xuống dưới thân, hung hăng va chạm Lạc Vấn Tâm mẫn cảm một chút, đến lúc hắn không ngừng thét chói tai.
Nam nhân hôn lên môi Lạc Vấn Tâm, dùng đầu lưỡi liếm láp mỗi tấc da thịt, thóa dịch trong suốt kéo lan ra, rộng thêm, ngay cả ở giữa họ.
” Lúc trước ngươi đã làm cùng bao nhiêu người?”
Nụ cười nam nhân mang giọng điệu mỉa mai, cắn vành tai người dưới thân, nghe được tiếng rên rỉ thấp thấp, càng thêm cuồng dã.
” Ngươi… Ngươi là người khiến ta…. Khoái lạc nhất… Ah.. Nhanh… Nhanh chút…”
Câu nói dứt quãng càng gia tăng thêm khí tức *** mỹ trong phòng.
” Ha ha, cầu ta, ta cho ngươi giải phóng.”
Nam nhân bắt lấy chỗ yếu ớt của hắn, nhẹ nhàng bao bọc.
” Ngô… Xin ngươi….”
Lạc Vấn Tâm đột nhiên kẹp chặt hai chân, bất ngờ kích thích, nam nhân nhẫn nại đã lâu không kịp phòng ngự, rốt cuộc hét to mà xuất.
Trên giường một mảnh hỗn độn, Lạc Vấn Tâm miễn cưỡng ngã vào giường, hư vô nhìn màn sa mỏng, tựa hồ cái người vừa rồi cũng không phải là mình.
” Thế nào, thoải mái không?”
Nam nhân ôm bả vai Lạc Vấn Tâm. Ý cười lan tràn trong đôi mắt lam nhạt.
” Đừng quên ngươi đã đáp ứng chuyện của ta.”
Lạc Vấn Tâm bỗng nhiên rất ác cảm, ác cảm đến độ muốn nôn, khoác áo đứng dậy, trên thân thể trắng nõn còn dấu vết kích tình.
” Sao, không bồi ta một trận nữa à?”
Nam nhân vươn tay bắt lấy, tựa hồ ý còn chưa hết.
” Ngày mai chúng ta muốn tấn công Phong Vân trang hay bảo tồn chút thể lực hả, Da Luật Vương gia?”
” Ha ha, ngươi không tin ta sao.”
Da Luật Sơn cười to.
” Bất quá chỉ là một cái tiểu trấn biên cương, sao có thể ngăn cản Liêu Quốc đại quân của ta?”
” Nhưng chẳng phải các ngươi đã sớm đoán được rồi sao, dù sao nơi này còn có Phong Vân trang, đánh bại nó chính là chặt đứt mạch máu của võ lâm Trung Nguyên.”
” Ha ha ha, ngươi hiểu thì tốt, ta thích người lanh lẹ dứt khoát.”
” Như vậy, Vương gia xin hãy nghĩ ngơi.”
Đi ra khỏi phòng, Lạc Vấn Tâm hít vào một hơi thật dài, nháy mắt làm nguội xuống một chút kích động trong ***g ngực, lá thư còn bày ra trên đó: ngày tám tháng này, ngô khởi binh tới Diễn Phong Sơn.
Lạc Vấn Tâm nở nụ cười, ngươi còn tưởng rằng ta vẫn lệ thuộc vào ngươi sao? Hiện tại, chúng ta nên coi xem ai là ngư ông, ai người đắc lợi.
Ánh nến ảm đạm, gió nơi này dường như còn mạnh hơn một chút. Bất quá, gã sẽ đoán nổi sao, trăm vạn hùng binh của y và Lạc Vấn Tâm đã tới cửa Phong Vân trang mất rồi.