Thần, đứng đầu thiên địa. Cùng thiên địa cộng sinh, sáng tạo và hủy diệt.
Nguyệt Dương thiên quân sắc mặt thanh lãnh, hắn không biểu tình gì, dù kiếm phong lãnh lệ đã thổi quét không khí bốn phía, dù Huyết Ma đã tan tác như vậy, trận chiến này tựa như tiểu hài tử đánh với đại nhân, không gì bất trắc.
Liễu Sinh Hương ngây ra trong bụi cỏ, nó căn bản không thấy chiêu thức của người áo xanh, một chút cũng không thấy, trên cổ Huyết Ma đã thêm một thanh kiếm, kiếm của Nguyệt Dương quân.
” Ta đã nói ta phải tiêu diệt ngươi.”
Mũi kiếm Nguyệt Dương quân chỉa xéo, một giọt máu tươi lăn xuống, giống như hỏa diễm thiêu đốt.
” Nguyệt Dương ta hận ngươi.”
Ánh mắt Huyết Ma nháy mắt u ám, cũng nháy mắt bốc lên hỏa diễm bọc quanh hai người, oanh liệt như muốn đem thiên địa thiêu hủy.
” Hừ.”
Nụ cười thanh lãnh cắt qua ngọn lửa, liệt diễm huyết hồng nháy mắt biến thành màu xanh, trong hỏa diễm xanh xanh trong suốt, có thể thấy bóng dáng một kẻ đầu người thân rắn, Nguyệt Dương quân tức giận, lông mày lãnh đạm cau lại, hắn là hậu duệ của Nữ Oa tộc, là bộ tộc sáng lập thiên địa, quyền uy của hắn bất dung khiêu khích.
Liễu Sinh Hương cuộn một góc, sức mạnh thần ma không phải thứ một phàm nhân nho nhỏ như nó có khả năng chịu đựng, chốc lát nữa đây, nó sẽ bị sức mạnh mãnh liệt này ép tới hồn phi phách tán.
Trong con ngươi sâu thẳm của Huyết Ma hiện chút hoa quang.
” Nguyệt Dương, ngươi vẫn còn nghĩ vậy?”
Đồng tử Nguyệt Dương quân nháy mắt phóng đại, đuôi rắn đong đưa một trận, kiếm trong tay đâm gấp.
Máu tươi vẽ ra một đạo vòng cung duyên dáng ở không trung, còn có một thanh kiếm, lưỡi kiếm xanh nhạt yếu ớt lóe lục quang, cuối cùng rơi trong bụi cỏ. Rơi xuống trước mặt Liễu Sinh Hương gần như sắp chết.
” Tiểu quỷ…”
Thanh âm yếu ớt, là Huyết Ma.
Cố sức mở mắt ra, trước mặt là hai bóng người dây dưa cùng một chỗ. Huyết Ma ôm Nguyệt Dương, hỏa diễm hừng hực cháy trên thanh y, Huyết Ma lại dần dần kết thành băng, là sức mạnh đảo ngược sao?
” Nếu ngươi muốn sống… Dùng thanh kiếm kia… Giết hắn!”
Giết hắn, giết thần!
” Sinh mệnh, tài phú, địa vị, ta đều có thể cho ngươi… Chỉ cần ngươi giết thần!”
Sinh mệnh, tài phú, địa vị, những điều phàm nhân mơ ước, nó, Liễu Sinh Hương bị người ruồng bỏ có thể dễ dàng đạt được.
” Cho nên ngươi giết thần?”
Lạc Vô Trần hỏi.
” Đúng vậy.”
” Vậy sau đó thế nào?”
” Giết thần, ta chiếm được sức mạnh của thần.”
” Sức mạnh? Thần lực?”
Lạc Vô Trần không thể tin, phàm nhân lại có thể có được sức mạnh của thần.
” Ngươi đoán rất đúng, sức mạnh thần linh không phải thứ phàm nhân có thể có được, Huyết Ma không nuốt lời, hắn phong ấn sức mạnh cho ta, nhưng cũng đủ để ta trường sinh bất tử.”
” Trường sinh bất tử…”
Lạc Vô Trần thì thào nói.
” Ngươi không phải phàm nhân, cũng không phải thần tiên, vậy… Ngươi là cái gì?”
” A… Cô hồn dã quỷ chăng.”
Liễu Sinh Hương cười đến chua xót.
” Ta còn có một sức mạnh, ngưng trệ không gian. Ngày đó, một chiêu Huyết Ma cấp bại cho Nguyệt Dương, chính là sức mạnh này.”
Lạc Vô Trần đột ngột hiểu được, hắn đã hoàn toàn hiểu được. Tóc Liễu Sinh Hương trắng, không phải không có nguyên nhân.
” Do sử dụng thần lực, linh hồn ngươi suy yếu nghiêm trọng, khi yếu đến một mức độ nào đó, ngươi sẽ…”
Lạc Vô Trần không dám nói, hắn sợ hãi lời nói ra, sợ hãi chữ này.
” Tan thành khói bụi.”
Liễu Sinh Hương nói rất nhẹ, nhẹ đến dễ vỡ.
Nhân danh ngô, giết thần!
Liễu Sinh Hương suy nghĩ, nếu lúc trước không giết thần, sẽ là kết quả gì đây?