” Ha ha, tiểu mỹ nhân.”
Nhị thế chủ cười đến đắc ý dào dạt.
” Nếu ngươi đi theo ta, bảo đảm cho ngươi mặc vàng đội bạc, ăn thơm uống mát…”
Liễu Sinh Hương buồn bực, bộ dạng mình tựa như tiểu thiếp của người ta sao? Lại nhìn nhìn vị đối diện, mặt cũng xanh, quả nhiên là gia chủ không thể trêu chọc.
” Hắc hắc, thế nào?”
Xem xét y phục vải thô trên người Liễu Sinh Hương, tái nhìn khuôn mặt cười híp mắt của y, tâm càng thêm ngứa.
” Cha ta là tổng tiêu đầu uy vũ tiêu cục, để ta che chở cho ngươi được chứ?”
” Hi…”
Tiếng cười nữ tử, Lạc Vô Trần động một chút, khóe mắt quét đến thang lầu, đầu tiên là một cây trâm xanh biếc, cắm trên một đầu tóc đen tuyền, đơn giản ưu mỹ, sau đó là khuôn mặt của nàng, nước da màu trắng trong suốt, cái mũi hơi thẳng, con mắt đen như mực, miệng hơi to, lại thêm một chút khiêu khích. Nhưng thoạt nhìn cả người lại có khí chất cao nhã, chính là một loại khí chất có thể khiến rất nhiều nam nhân, thậm chí cả nữ nhân động tâm.
Cái nữ nhân dung mạo không khuynh quốc khuynh thành lại khiến người ta khó quên được, nhất kiến nan vong.
” Ha ha, là Bạch cô nương?”
Liễu Sinh Hương vội vàng chào hỏi, sợ nàng không nhận thức được.
Nữ tử vẫn mỉm cười nhìn nơi đây, bước sen nhẹ nhàng, mỗi bước đều tao nhã như giẫm lên cánh hoa.
” Hoá ra là Liễu công tử, trách không được trên Mẫu Đơn Lâu này lại náo nhiệt như thế.”
Nữ tử quay đầu thản nhiên cười với Nhị thế chủ.
” Ta còn tưởng rằng ngươi là tới nhìn ta!”
Hờn dỗi, đáng yêu, đủ để nam nhân luống cuống tay chân.
“A, ha ha, ta đương nhiên là tới nhìn nàng!”
Nhị thế chủ cười đến ngu đần kiêm vô lại.
” Nga, thật thế sao?”
Nữ tử liếc mắt, trăm mị lan tràn.
” Là, là thật.”
Trong thanh âm Nhị thế chủ cũng dẫn theo chút âm rung, xem ra là thụ sủng nhược kinh, ai chẳng biết Bạch Mẫu Đơn không tuỳ tiện gặp khách, có thể được nàng hờn dỗi một câu, đây là chuyện rất có mặt mũi.
” Ân?”
Nhẹ nhẹ, khéo khéo, Bạch Mẫu Đơn xoay người.
” Hôm nay ta không xướng khúc.”
” Gì?”
Ngay cả Liễu Sinh Hương cũng cả kinh, không phải vừa rồi còn hảo hảo sao, như thế nào nói trở mặt liền trở mặt.
Mãi đến lúc thân ảnh Bạch Mẫu Đơn biến mất ở thang lầu, mọi người mới bắt đầu nghị luận sôi nổi, mũi nhọn chỉ thẳng Nhị thế chủ không biết sống chết, lại khiến cái nữ nhân mị lực lớn như vậy…
Trải qua một phen lăn qua lăn lại, cái công tử bột kia buồn bã ỉu xìu tiêu sái ra đi, cũng không có hứng thú tiếp tục đùa giỡn Liễu Sinh Hương bị gạt sang một bên nữa.
Đây là Bạch Mẫu Đơn trên Mẫu Đơn Lâu sao? Cao quý lại trẻ con, rõ là tổ hợp kỳ quái, trách không được nhiều nam nhân lại động tâm như vậy. Lạc Vô Trần thấy bộ dạng thất vọng như mất mát của Liễu Sinh Hương, giận từ trong ra ngoài.
Bỗng nhiên cười cười tiểu nhân, Liễu Sinh Hương lôi Lạc Vô Trần đi ra, y sớm đã tính hảo kế gì sao?
Ống tay áo bị nắm, Lạc Vô Trần thoạt nhìn tựa như một hài tử giận dỗi. Khối băng cùng hài tử, chẳng phải cũng là tổ hợp kỳ quái?
Đi xuống lầu, qua hai con phố, rẽ vào một hẻm nhỏ yên tĩnh, nơi đó sớm đã có một chiếc xe ngựa nhỏ tinh xảo, xa phu nhắm hai mắt ngủ gật, nhưng hai người mới tiến vào, xe ngựa liền từ từ động, một đường băng băng, có tiếng chợ rau huyên náo, có tiếng nước sông ào ào lưu động, có lão nhân ho khan, tiểu hài tử vui cười, nhưng mọi thứ cũng dần mất tăm mất tích, mãi đến lúc tiếng cười của một nữ nhân vang lên.
” Hảo, xuống đi!”
Thanh âm rất quen thuộc, Lạc Vô Trần một cái liền nghe ra, Bạch cô nương trên Mẫu Đơn Lâu.
Liễu Sinh Hương phần phật xuống xe, vỗ vỗ bụi đất trên người, khuôn mặt cười sáng đến không thể sáng hơn.
” Ha ha, Bạch cô nương vẫn thanh tú như vậy…”
” Biết rồi!”
Thân mật nhéo nhéo mặt y, Bạch Mẫu Đơn một bộ dáng sủng nịch.
” Ngươi này, cái miệng vẫn ngọt như vậy, cô nương ta thanh tú là chuyện rõ như ban ngày.”
Hai người!!! Ai, không nói gì, Lạc Vô Trần chỉ có thể khoan hồng độ lượng.
” Trầm Ngọc!”
Thanh âm xa lạ, vang lên trong đình viện xa lạ, vốn nên là chuyện rất bình thường, Lạc Vô Trần lại đột nhiên thần kinh căng thẳng, trực giác nói cho hắn biết người này rất nguy hiểm.
Y sam hỏa hồng, tóc dài lửa đỏ, đỏ như máu, nam nhân này, là Huyết Ma.