Làn da thiếu niên săn chắc bóng loáng nhẵn nhụi, Da Luật Sơn không khỏi cảm thán, tuổi trẻ thật là tốt.
Lúc này, Lạc Vấn Tâm chỉ mặc một tầng tiết y, y sam màu trắng trong suốt, mơ hồ có thể thấy hai điểm nhũ hồng, còn mao phát thưa thớt phía dưới, bên trong hắn cái gì cũng không mặc.
Da Luật Sơn là một nam nhân bình thường, nếu dưới tình huống như vậy còn có thể ngồi mà trong lòng vẫn không loạn, vậy y chắc chắn có vấn đề gì, cho nên y ôm lấy Lạc Vấn Tâm chỉ còn một kiện áo mỏng.
Đầu xuân còn chút rét lạnh, Lạc Vấn Tâm rùng mình một cái, nháy mắt hơi dựa vào thân thể đó, ấm áp, vững chắc, nếu không phải lợi dụng, thì hảo tới bao nhiêu.
” Bảo bối, gọi ta phụ thân được chứ?”
Mở to mắt, Lạc Vấn Tâm không dám tin.
” Ha ha, bộ dạng ngươi rất giống con ta.”
Da Luật Sơn mặt không đỏ tâm không khiêu, không biết tại sao muốn nghe thấy cái xưng hô này từ trong miệng hắn.
” Hừ.”
Lạc Vấn Tâm phản cảm với hứng thú ác vị của y.
” Nếu ngươi cho rằng, thượng nhi tử của mình ngươi cũng làm được.”
” Ngươi sao biết ta không làm được, hiện tại không phải sao?”
Da Luật Sơn bế ngang hắn, hướng phòng ngủ cách vách đi đến.
” Nhi tử, ta muốn thượng ngươi.”
” Ta không phải nhi tử của ngươi!”
Tức giận không lý do, Lạc Vấn Tâm hung hăng cắn một ngụm lên cổ y, Da Luật Sơn không giận, chuyện làm y giận càng ngày càng ít. Ngược lại, còn có chút hương vị ngọt ngào, rất đẹp.
” Nhi tử, ngươi cắn làm ta thật thoải mái, ha ha.”
Càng cười càng cuồng, Lạc Vấn Tâm thật không biết nam nhân này làm cái gì, có khi như Tu La tái thế, có khi lại như hài đồng ngang ngạnh chưa trưởng thành.
” Ngô…”
Còn muốn mắng nữa, miệng lại lập tức bị lấp kín, nụ hôn cuồng dã ngổ ngược, thâm sâu triền miên, môi lưỡi dây dưa, tựa như muốn hút ra linh hồn hắn.
Lạc Vấn Tâm bị ném mạnh lên giường, nói chính xác là Da Luật Sơn ngã mạnh xuống giường, thuận tiện đem hắn làm đệm thịt.
” Ngươi mẹ nó chậm một chút!”
” A, bảo bối, lần đầu tiên nghe thấy ngươi nói tục.”
Da Luật Sơn sửng sốt, cười thêm xán lạn, hôn cũng càng kịch liệt.
Nụ hôn nóng cháy dọc theo cằm, đánh vòng cắn gặm ở cổ, từng chút từng chút hướng xuống, mãi đến lúc ngậm lấy khỏa nhũ đầu nộn hồng kia, tinh tế mút vào, thoả mãn nghe người dưới thân không ức chế được rên rỉ, Da Luật Sơn cười, đưa tay tham tiến xuống dưới, nơi đó đã nửa cứng.
” Bảo bối, ngươi thật mẫn cảm.”
Liếm lên vành tai hắn, Da Luật Sơn dùng hạ thân mình cọ cọ hắn, cứng như thiết.
” Hừ, chính ngươi không phải khẩn cấp hơn sao?”
Trào phúng nhìn y một cái, Lạc Vấn Tâm nghiêng đầu, ửng hồng trên mặt càng thêm phấn nộn.
” Ân… Cho nên, ta phải chứng minh cho ngươi xem, ta là bảo đao chưa lão.”
Bắt lấy thứ yếu ớt của Lạc Vấn Tâm, Da Luật Sơn trầm trầm nói.
” Ta sẽ khiến ngươi cũng khoái lạc, rất khoái lạc, để ngươi rốt cuộc không rời khỏi ta.”
Động tác trên tay tăng mạnh, hơi đau đớn, lại mang khoái cảm lăng ngược, Lạc Vấn Tâm không khỏi kêu lớn lên, nam nhân này vẫn có thể cấp cho kẻ khác kích thích không tưởng tượng được.
Bộ lộng ôn nhu, thầm thì trầm đục, Lạc Vấn Tâm rất mất mặt tiết ra, thấy một mảnh bạch trọc trên tay Da Luật Sơn, Lạc Vấn Tâm đỏ mặt khó thấy.
” Hắc hắc, thứ của ngươi nga.”
Da Luật Sơn vươn tay đến trước mặt hắn.
” Ngươi không nếm thử sao?”
” Vô vị!”
” Bảo bối, đây là tình thú, ngươi rốt cuộc hiểu hay không?”
Bất đắc dĩ cẩn thận giải thích, Da Luật Sơn mở to đôi mắt lam vô tội, bàn tay lại tà ác nắm hạ thân Lạc Vấn Tâm.
” Muốn thượng liền thượng, đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy.”
Lạc Vấn Tâm nói không ngữ điệu, khiến cho bản thân giống như người vợ nhỏ.
” Hảo, tuân lệnh!”
Xoa bạch trọc ở xung quanh, Da Luật Sơn động mạnh thân tiến vào, ấm áp sít chặt, quả thực muốn lên trời.
” Ngô.”
Đau nhức đột ngột làm nước mắt Lạc Vấn Tâm cũng rơi xuống, con quỷ vô tâm vô phế này, không biết người ta rất đau sao?
” Thế nào, thoải mái không?”
Thúc lại thúc, thanh âm Da Luật Sơn vẫn rất mạch lạc, Lạc Vấn Tâm lại một câu tròn trịa cũng nói không ra, miệng đầy chữ nhỏ vụn, tựa hồ rất hưởng thụ.
” A…. Ân…. Ngươi… Quỷ…”
Rất muốn nói một con quỷ dễ chịu, chính là giống như càng thêm hưởng thụ.