” Vương gia, đã chuẩn bị hảo.”
Ảnh vệ bán khụy trên đất, tâm phúc nhiều năm như vậy, đốt giết đánh cướp, chặn đường vây quét, đã làm vô số lần, duy chỉ lần này, ngay cả ảnh vệ như tượng đá cũng nhịn không được muốn cười.
” Hảo, lui xuống đi, để ta hảo hảo nhìn hắn.”
” Dạ!”
” Y phục cũng chuẩn bị hảo rồi?”
” Đúng vậy, thưa Vương gia.”
” Hỉ nương sao?”
” Hiện tại đang trang điểm cho Lạc công tử.”
” Hảo.”
Da Luật Sơn thoả mãn híp mắt.
” Tân khách tới chưa?”
” Đều đợi ở đại sảnh.”
” Hảo, dẫn ta đi xem hắn một chút!”
” Dạ, Vương gia.”
Ảnh vệ đi ở phía trước, nghẹn cười hồi lâu rốt cuộc rỉ ra không chút kiêng nể. Đây có lẽ là chuyện được cho là hoang đường nhất trong đời Vương gia, phái gã đi trói trang chủ Diễn Phong sơn trang lại, còn cướp đến làm phu nhân.
” Cút!”
Trong phòng lại rầm rầm ngã một mảnh, Lạc Vấn Tâm yếu ớt nằm trên bàn, toàn thân vô lực. Các hỉ nương xung quanh cầm phấn son mũ phượng, vẻ mặt nhìn nhau khốn khổ, cái Da Luật Sơn trông thấy lúc tiến vào chính là cảnh tượng này, lập tức cười đến tác phong bay mất.
” Ha ha ha ha….”
Hẳn là vọp bẻ sao, Lạc Vấn Tâm âm thầm suy nghĩ.
” Ha ha… Ách.”
Nấc một cái, Da Luật Sơn che miệng lại, hình như thật sự quá trớn, lấy mắt lướt ngang ảnh vệ mặt cũng nghẹn xanh bên cạnh, người nọ vội cuống quít mang nha hoàn phụ nhân đầy phòng lui xuống, tựa như chạy nạn.
Coi như thức thời, Da Luật Sơn kéo ra một nụ cười, nhìn Lạc Vấn Tâm tóc mai hỗn độn, vạt áo bán giải, ***g ngực phập phồng kịch liệt, rõ là phạm tội dụ nhân.
” Ha ha…. Ách.”
Da Luật Sơn còn đang nấc, Lạc Vấn Tâm ngay cả khí lực để cười cũng không có.
” Ách… Thân thể ngươi rất nhuyễn phải không… Ách… Muốn phu quân ta đến hỗ trợ hay không… Ách.”
Da Luật Sơn ôm thân thể đó, hung hăng ngửi một cái.
” Thật sự rất thơm, có vị son phấn.”
Vừa rồi bị ép bôi không ít son phấn, Lạc Vấn Tâm hiện tại thoạt nhìn cũng không kém quỷ bao nhiêu. Nhưng có kẻ lại một mực đi thích quỷ, tựa như Da Luật Sơn vậy.
” Ha ha… Ách… Bảo bối, ngoan chút, tân khách đều đang đợi ở đại đường… Ách.”
Lạc Vấn Tâm giận đến mức cười.
” Nga, vậy sao?”
” Đúng vậy, để vi phu trang điểm cho ngươi nhé… Ách!”
Da Luật Sơn mặt dày hôn hắn một cái.
” Ngươi thật là dễ nhìn.”
” Ta thấy mình rõ là một thằng đần!”
Lạc Vấn Tâm bi ai.
” Sao lại gặp phải đồ vô lại như ngươi.”
” Hắc hắc, không phải thường nói đánh là hôn mắng là yêu sao…. Ách… Bà xã, không thể tưởng được ngươi… Ách… Yêu ta như vậy.”
(Kẻ họ Lạc nào đó trực tiếp té xỉu)
Đại sảnh Tương vương phủ, mọi người líu ríu, náo nhiệt phi thường.
” Nghe nói Vương phi của Vương gia là Hán nhân đó.”
” Thế thì sao, ta còn nghe nói là một tuyệt sắc mỹ nhân đấy chứ. Hắc hắc, nếu để ta nhìn một cái thôi cũng được rồi.”
” Ngươi xem, trong đầu ngươi toàn nghĩ tới nữ nhân!”
” Ai, yêu người đẹp, không thích giang sơn, mới là đại nam tử hán.”
” Đúng đúng đúng…”
………..
” Vương gia giá đáo!”
Tiếng hô cao vút to rõ, đại sảnh nháy mắt tĩnh xuống, mỗi người đều vươn dài cổ muốn thấy phong thái Vương phi, rất giống một hàng vịt quay treo trên quầy.
Nhưng Vương phi này cũng không khỏi quá nhu nhược, bước đi cơ hồ đều khoác trên người Vương gia. Đương nhiên không ai biết nguyên nhân là do mê dược. Càng không ai biết cái phu nhân yếu đuối kia là một nam nhân, hơn nữa còn là một nam nhân khiến người ta nghe tên liền biến sắc. Kết quả là, đủ loại nghị luận bàn bạc xôn xao rối rắm.
” Ai nha nha, nữ tử Giang Nam mỗi người đều như vậy sao, quả là trăm nghe không bằng một thấy.”
” Ân, trộm nhìn dáng người, mềm đến như nước tích. Quả nhiên là liễu yếu đào tơ.”
” Hắc hắc, không biết có bị Vương gia đè dẹp hay không.”
” Ngươi nói bậy bạ gì đó, Vương gia.. Ách… Thương hương tiếc ngọc nhất…”
Xì xì xào xào, rì rì rào rào. Lạc Vấn Tâm gắng sức nhéo cánh tay Da Luật Sơn đỡ hắn, nhưng dưới tác dụng của dược, phảng phất như tình nhân hờn dỗi.
” Hi hi, bảo bối, đừng gấp, chúng ta trước bái đường đã.”
Da Luật Sơn, Da Luật Sơn đáng ghét, ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn.!