Hoa trong gương, trăng dưới nước, trên trời dưới đất, muôn hình vạn trạng, nhưng thứ trăm ngàn năm cũng chưa từng biến đổi, chính là nhân tâm, thâm thúy bao la, cao nhã hay hèn mọn đều là hồng trần vạn vật.
Nhân tâm có thiên nhai sao, thiên nhai lại ở nơi nào, là luân hồi hay vĩnh hằng, không người biết tới, không ai hiểu được.
Nhưng Lạc Vô Trần lại muốn hiểu được, dù là điểm cuối sinh mệnh, dù là tử vong vĩnh hằng, hắn cũng muốn hiểu được. Không liên quan sinh tử, không liên quan chân ái, chỉ là một loại theo đuổi, theo đuổi một quyết tâm, theo đuổi một nguyện vọng.
Kiếm lạnh, tâm cũng lạnh, kiếm của Lạc Vô Trần là kiếm vô tình, chém giết thiên địa vạn vật, kiếm vô tình, lại vì tình mà đến.
Nguyệt Dương thích nhìn bộ dạng hắn cau mày, mang chút ẩn nhẫn nhàn nhạt, giống như hài tử chịu ủy khuất, muốn yêu, nhưng không thể không tự tay chặt đứt, người nhiều đáng yêu, lại muốn hắn đối mặt quá nhiều, quá nhiều ly biệt, quá nhiều tàn khốc, quá nhiều khảo nghiệm, dù sao, hắn cũng là một con người, có máu, có thịt, cũng có nước mắt. Thế nhân nói hắn là ma quỷ, là Diêm vương trên Diêm La điện. Nhưng ai ngờ ra được, càng là người băng lãnh sắc nhọn, yêu cũng càng oanh oanh liệt liệt, hận cũng càng nghĩa không chùn bước. Cho nên mới có thể đau lòng như vậy, đoạn tuyệt như vậy.
Đau lòng sao, Nguyệt Dương cười, ánh mắt y rơi trên cánh môi nhạt mím chặt, đường nét tinh tế, rất đẹp, nhưng y sợ rằng sẽ không thấy được nữa, dù sao, kẻ người kia thích, là phàm nhân Liễu Sinh Hương, không phải y, không phải Nguyệt Dương thiên quân cao cao tại thượng, thần cũng có thứ không đạt được sao, dù là chết, cũng không có được hay sao?
Lạc Vô Trần, ngươi quá thông minh, cũng quá tự kỷ, ngươi thật sự cho rằng thần tiên, thần tiên thiên thượng cao ngạo lại độc lập với thế gian, vô dục vô ái? Ta đây tại sao còn muốn hạ phàm? Hạ phàm, ngay từ đầu, chính là tìm kiếm tình yêu, mà ngươi, ngay cả một cơ hội cũng không nguyện cấp cho ta sao? Cũng được, ta không cần gì, ta đã cái gì cũng không cần, chân tâm của ngươi, sẽ chỉ giữ lại cho một người thôi sao?
” Vô Trần, bất nhiễm bụi trần… Tại sao nhỉ? Tại sao?”
Hàn quang đồng dạng, ngôn ngữ đồng dạng, chỉ là cảnh bất đồng, người bất đồng, ngay từ đầu đã bất đồng, Nguyệt Dương cũng rút kiếm, thân kiếm màu xanh, sương khói quanh quẩn, nhìn kỹ, không phải sương mà là kiếm khí, không khí đã đông lại, tầm mắt y rơi vào thân kiếm, dần dần, giữa trán hiện ra một mạt thanh vân, mũi thêm cao thẳng, ngũ quan càng sâu sắc, từng chút từng chút biến hóa, mãi đến lúc biến thành một gương mặt khác, một gương mặt càng thêm lạnh lùng uy nghiêm, thần, đây là thần, Nguyệt Dương thiên quân.
Trong ánh mắt cao ngạo lạnh lùng hiện ra một chút khinh thường cùng lãnh liệt, có thất thần cùng đau lòng trong nháy mắt. Tâm Lạc Vô Trần lại kinh hoàng, cuồng liệt tuyệt vọng, cơ hồ khiến người ta ngạt thở, chuyện mình làm rốt cuộc là đúng hay sai, tại sao phải lựa chọn, tại sao phải đối mặt, đây cũng không phải cái bản thân có thể quyết định, cho nên, giết đi, giết, lấy kiếm giết thần, giết hết tất cả, cho đến lúc tâm vong.
” Mấy trăm năm trước, ta chính là chết trên thanh kiếm này, nếu ngươi muốn giết ta, chỉ có thanh kiếm này.”
Trong không khí quét qua một đạo thanh sắc, màu sắc sáng đẹp, phảng phất như lợi kiếm bày ra mọi thứ hỗn độn lúc ban đầu của thiên, kia đích thực là một thanh kiếm, kiếm của Nguyệt Dương, hung hăng quét qua không khí, vững vàng rơi trên tay Lạc Vô Trần.
” Tại sao cấp cho ta?”
” Ta đã nói, có thể giết ta chỉ có thanh kiếm này.”
Nguyệt Dương cười, nụ cười sắc nhọn.
” Bằng không, rất không thú vị. Hơn nữa, ta muốn dùng kiếm của ngươi tự tay đâm vào ngực ngươi, thật là một kiểu châm chọc rất tốt đúng không?”
Hàn quang lóe ra, Lạc Vô Trần cũng ném kiếm.
” Rất tốt, nhìn xem rốt cuộc là ai chết trong tay ai.”
Một trận tranh đấu, tranh đấu từ lúc đầu đã biết sẽ có, cuối cùng cũng không tránh được.
Sẽ đau lòng sao, sẽ hối hận sao, bất kể là Lạc Vô Trần hay Nguyệt Dương, thậm chí là Liễu Sinh Hương, đều than thở, trả giá cho ái luyến dây dưa ràng buộc, cũng theo song kiếm giao phong, chẻ thành mảnh nhỏ. Vỡ thành tuyết, vụn thành hoa, theo nước tán đi.
Phiên nhược du long, kiểu nhược kinh hồng, thanh y của Nguyệt Dương thổi tán thành hồ điệp rực rỡ trong gió, có ánh quang lất phất bao phủ hai bên, sáng chói xuất trần. Lạc Vô Trần không thất thần, hắn chỉ lạnh lùng nhìn, nhìn hàn ý chợt hiện trong hào quang xán lạn kia, kiếm hắn cũng đâm ra, cắt qua quầng sáng, cắt qua mỹ lệ, mãi đến lúc huyết sắc trạm nhiên. Máu đỏ tươi, còn mang nhiệt độ của Nguyệt Dương, rơi trên đá hoa màu xanh dưới đất, cái kẻ cao cao tại thượng ngã xuống, ngã lên sàn nhà băng lãnh, khóe miệng tràn ra máu tươi.
” Ha ha, hảo kiếm, Lạc Vô Trần, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng… Khục khục…”
Máu trào ra mãnh liệt nhiễm đỏ vạt áo, Nguyệt Dương lại cười đến cực kỳ xán lạn, phảng phất như đó cũng không phải máu của y, người bị thương cũng chẳng phải y.
” Quả nhiên, kiếm thuật của ta không có sự lợi hại của ngươi, ta thua tâm phục khẩu phục.”
” Hà cớ gì như thế?”
Lạc Vô Trần thở dài, sâu trong đôi mắt có chút than tiếc cùng đau thương, là đau thương vì Nguyệt Dương y sao?
” Ngươi tại sao muốn cố ý bại dưới kiếm của ta?”
Vô phong, vô ngôn, vô thanh, Nguyệt Dương chỉ nhìn hắn, tựa như hài tử.
” Ôm ta, được chứ?”
Chỉ cầu một cái ôm, chết cũng không vô sở vô vị.
Cái ôm của Lạc Vô Trần trước giờ đều rất lạnh, nhưng Nguyệt Dương nằm trong ngực hắn, lại tựa như ngả vào cái gì đó ấm áp nhất thế giới, khóe miệng nhếch lên, Nguyệt Dương ôn nhu nhìn hắn.
” Lạc Vô Trần, trả lời ta một câu hỏi, được không?”
Cánh môi mím chặt của Lạc Vô Trần rốt cuộc hé mở xuất ra một nốt, phảng phất như có một cái gì nếu không gắt gao cầm trụ sẽ phá vỡ tuôn ra. Hắn nói.
” Hảo.”
” Ngươi có từng yêu ta không? Cho dù là một chút…”
Từng yêu sao, thật sự từng yêu sao, rốt cuộc phải yêu ai? Rốt cuộc, ai mới là yêu nhất? Không có đáp án, không có.
Ánh mắt màu đen như đêm tối của Lạc Vô Trần nhìn y thâm sâu.
” Ta yêu chân tâm của ngươi. Từ quá khứ đến hiện tại, có lẽ ta vẫn quá tham lam.”
” Nga… Hoá ra là như thế… Ha ha… Ta thật ngốc…”
Rất ngốc, mãi đến lúc chết mới hiểu được.
Như vậy, chết cùng ta đi, ái nhân của ta, chết, cũng không phải một chuyện thống khổ, lúc ngươi phát giác trên thế giới này chỉ còn lại một mình mình, ngươi mới có thể hiểu, chết là một chuyện khoái lạc tới bao nhiêu.
Kiếm, kiếm của Lạc Vô Trần, như lời Nguyệt Dương nói, cắm trên ngực hắn, hoá ra Nguyệt Dương thật sự không nuốt lời, thật sự rất muốn nhìn bộ dạng kiếm Lạc Vô Trần cắm trên ngực hắn, chỉ là, một chút cũng không châm chọc. Lạc Vô Trần nắm cái tay kia, bàn tay thon dài trắng nõn còn cầm chuôi kiếm, dần bị máu mình nhiễm hồng, đây là sắc thái tử vong sao, mỹ lệ, mê người, ấm áp mà rét lạnh.
Thế giới khi chết, có thiên nhai hay không, có hắn hay không, có Nguyệt Dương, còn Liễu Sinh Hương nữa, hay không?
Ý thức dần mơ hồ, nhưng họ đều cười, nhìn gương mặt đối phương, lần đầu tiên cười đến thật lòng mà ấm áp như vậy, trên thềm đá Nguyệt Ly Cung, hai người ôm nhau mà ngủ, phảng phất như chỉ thiếp đi, phảng phất như chỉ chợp mắt, lại phảng phất như, họ chỉ thưởng thức tịch dương, tịch dương màu đỏ dần rơi dưới tầng mây, ngày mai, nắng sớm nơi đây có hay không lại sưởi ấm thân thể hai người họ? Hãy nhìn xem, nhìn, chỉ ôm nhau thôi, cũng đã đủ rồi, vĩnh viễn đủ rồi.
Lựa chọn tử vong…
Hoa trong gương, trăng dưới nước, trên trời dưới đất, muôn hình vạn trạng, nhưng thứ trăm ngàn năm cũng chưa từng biến đổi, chính là nhân tâm, thâm thúy bao la, cao nhã hay hèn mọn đều là hồng trần vạn vật.
Nhân tâm có thiên nhai sao, thiên nhai lại ở nơi nào, là luân hồi hay vĩnh hằng, không người biết tới, không ai hiểu được.
Nhưng Lạc Vô Trần lại muốn hiểu được, dù là điểm cuối sinh mệnh, dù là tử vong vĩnh hằng, hắn cũng muốn hiểu được. Không liên quan sinh tử, không liên quan chân ái, chỉ là một loại theo đuổi, theo đuổi một quyết tâm, theo đuổi một nguyện vọng.
Kiếm lạnh, tâm cũng lạnh, kiếm của Lạc Vô Trần là kiếm vô tình, chém giết thiên địa vạn vật, kiếm vô tình, lại vì tình mà đến.
Nguyệt Dương thích nhìn bộ dạng hắn cau mày, mang chút ẩn nhẫn nhàn nhạt, giống như hài tử chịu ủy khuất, muốn yêu, nhưng không thể không tự tay chặt đứt, người nhiều đáng yêu, lại muốn hắn đối mặt quá nhiều, quá nhiều ly biệt, quá nhiều tàn khốc, quá nhiều khảo nghiệm, dù sao, hắn cũng là một con người, có máu, có thịt, cũng có nước mắt. Thế nhân nói hắn là ma quỷ, là Diêm vương trên Diêm La điện. Nhưng ai ngờ ra được, càng là người băng lãnh sắc nhọn, yêu cũng càng oanh oanh liệt liệt, hận cũng càng nghĩa không chùn bước. Cho nên mới có thể đau lòng như vậy, đoạn tuyệt như vậy.
Đau lòng sao, Nguyệt Dương cười, ánh mắt y rơi trên cánh môi nhạt mím chặt, đường nét tinh tế, rất đẹp, nhưng y sợ rằng sẽ không thấy được nữa, dù sao, kẻ người kia thích, là phàm nhân Liễu Sinh Hương, không phải y, không phải Nguyệt Dương thiên quân cao cao tại thượng, thần cũng có thứ không đạt được sao, dù là chết, cũng không có được hay sao?
Lạc Vô Trần, ngươi quá thông minh, cũng quá tự kỷ, ngươi thật sự cho rằng thần tiên, thần tiên thiên thượng cao ngạo lại độc lập với thế gian, vô dục vô ái? Ta đây tại sao còn muốn hạ phàm? Hạ phàm, ngay từ đầu, chính là tìm kiếm tình yêu, mà ngươi, ngay cả một cơ hội cũng không nguyện cấp cho ta sao? Cũng được, ta không cần gì, ta đã cái gì cũng không cần, chân tâm của ngươi, sẽ chỉ giữ lại cho một người thôi sao?
” Vô Trần, bất nhiễm bụi trần… Tại sao nhỉ? Tại sao?”
Hàn quang đồng dạng, ngôn ngữ đồng dạng, chỉ là cảnh bất đồng, người bất đồng, ngay từ đầu đã bất đồng, Nguyệt Dương cũng rút kiếm, thân kiếm màu xanh, sương khói quanh quẩn, nhìn kỹ, không phải sương mà là kiếm khí, không khí đã đông lại, tầm mắt y rơi vào thân kiếm, dần dần, giữa trán hiện ra một mạt thanh vân, mũi thêm cao thẳng, ngũ quan càng sâu sắc, từng chút từng chút biến hóa, mãi đến lúc biến thành một gương mặt khác, một gương mặt càng thêm lạnh lùng uy nghiêm, thần, đây là thần, Nguyệt Dương thiên quân.
Trong ánh mắt cao ngạo lạnh lùng hiện ra một chút khinh thường cùng lãnh liệt, có thất thần cùng đau lòng trong nháy mắt. Tâm Lạc Vô Trần lại kinh hoàng, cuồng liệt tuyệt vọng, cơ hồ khiến người ta ngạt thở, chuyện mình làm rốt cuộc là đúng hay sai, tại sao phải lựa chọn, tại sao phải đối mặt, đây cũng không phải cái bản thân có thể quyết định, cho nên, giết đi, giết, lấy kiếm giết thần, giết hết tất cả, cho đến lúc tâm vong.
” Mấy trăm năm trước, ta chính là chết trên thanh kiếm này, nếu ngươi muốn giết ta, chỉ có thanh kiếm này.”
Trong không khí quét qua một đạo thanh sắc, màu sắc sáng đẹp, phảng phất như lợi kiếm bày ra mọi thứ hỗn độn lúc ban đầu của thiên, kia đích thực là một thanh kiếm, kiếm của Nguyệt Dương, hung hăng quét qua không khí, vững vàng rơi trên tay Lạc Vô Trần.
” Tại sao cấp cho ta?”
” Ta đã nói, có thể giết ta chỉ có thanh kiếm này.”
Nguyệt Dương cười, nụ cười sắc nhọn.
” Bằng không, rất không thú vị. Hơn nữa, ta muốn dùng kiếm của ngươi tự tay đâm vào ngực ngươi, thật là một kiểu châm chọc rất tốt đúng không?”
Hàn quang lóe ra, Lạc Vô Trần cũng ném kiếm.
” Rất tốt, nhìn xem rốt cuộc là ai chết trong tay ai.”
Một trận tranh đấu, tranh đấu từ lúc đầu đã biết sẽ có, cuối cùng cũng không tránh được.
Sẽ đau lòng sao, sẽ hối hận sao, bất kể là Lạc Vô Trần hay Nguyệt Dương, thậm chí là Liễu Sinh Hương, đều than thở, trả giá cho ái luyến dây dưa ràng buộc, cũng theo song kiếm giao phong, chẻ thành mảnh nhỏ. Vỡ thành tuyết, vụn thành hoa, theo nước tán đi.
Phiên nhược du long, kiểu nhược kinh hồng, thanh y của Nguyệt Dương thổi tán thành hồ điệp rực rỡ trong gió, có ánh quang lất phất bao phủ hai bên, sáng chói xuất trần. Lạc Vô Trần không thất thần, hắn chỉ lạnh lùng nhìn, nhìn hàn ý chợt hiện trong hào quang xán lạn kia, kiếm hắn cũng đâm ra, cắt qua quầng sáng, cắt qua mỹ lệ, mãi đến lúc huyết sắc trạm nhiên. Máu đỏ tươi, còn mang nhiệt độ của Nguyệt Dương, rơi trên đá hoa màu xanh dưới đất, cái kẻ cao cao tại thượng ngã xuống, ngã lên sàn nhà băng lãnh, khóe miệng tràn ra máu tươi.
” Ha ha, hảo kiếm, Lạc Vô Trần, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng… Khục khục…”
Máu trào ra mãnh liệt nhiễm đỏ vạt áo, Nguyệt Dương lại cười đến cực kỳ xán lạn, phảng phất như đó cũng không phải máu của y, người bị thương cũng chẳng phải y.
” Quả nhiên, kiếm thuật của ta không có sự lợi hại của ngươi, ta thua tâm phục khẩu phục.”
” Hà cớ gì như thế?”
Lạc Vô Trần thở dài, sâu trong đôi mắt có chút than tiếc cùng đau thương, là đau thương vì Nguyệt Dương y sao?
” Ngươi tại sao muốn cố ý bại dưới kiếm của ta?”
Vô phong, vô ngôn, vô thanh, Nguyệt Dương chỉ nhìn hắn, tựa như hài tử.
” Ôm ta, được chứ?”
Chỉ cầu một cái ôm, chết cũng không vô sở vô vị.
Cái ôm của Lạc Vô Trần trước giờ đều rất lạnh, nhưng Nguyệt Dương nằm trong ngực hắn, lại tựa như ngả vào cái gì đó ấm áp nhất thế giới, khóe miệng nhếch lên, Nguyệt Dương ôn nhu nhìn hắn.
” Lạc Vô Trần, trả lời ta một câu hỏi, được không?”
Cánh môi mím chặt của Lạc Vô Trần rốt cuộc hé mở xuất ra một nốt, phảng phất như có một cái gì nếu không gắt gao cầm trụ sẽ phá vỡ tuôn ra. Hắn nói.
” Hảo.”
” Ngươi có từng yêu ta không? Cho dù là một chút…”
Từng yêu sao, thật sự từng yêu sao, rốt cuộc phải yêu ai? Rốt cuộc, ai mới là yêu nhất? Không có đáp án, không có.
Ánh mắt màu đen như đêm tối của Lạc Vô Trần nhìn y thâm sâu.
” Ta yêu chân tâm của ngươi. Từ quá khứ đến hiện tại, có lẽ ta vẫn quá tham lam.”
” Nga… Hoá ra là như thế… Ha ha… Ta thật ngốc…”
Rất ngốc, mãi đến lúc chết mới hiểu được.
Như vậy, chết cùng ta đi, ái nhân của ta, chết, cũng không phải một chuyện thống khổ, lúc ngươi phát giác trên thế giới này chỉ còn lại một mình mình, ngươi mới có thể hiểu, chết là một chuyện khoái lạc tới bao nhiêu.
Kiếm, kiếm của Lạc Vô Trần, như lời Nguyệt Dương nói, cắm trên ngực hắn, hoá ra Nguyệt Dương thật sự không nuốt lời, thật sự rất muốn nhìn bộ dạng kiếm Lạc Vô Trần cắm trên ngực hắn, chỉ là, một chút cũng không châm chọc. Lạc Vô Trần nắm cái tay kia, bàn tay thon dài trắng nõn còn cầm chuôi kiếm, dần bị máu mình nhiễm hồng, đây là sắc thái tử vong sao, mỹ lệ, mê người, ấm áp mà rét lạnh.
Thế giới khi chết, có thiên nhai hay không, có hắn hay không, có Nguyệt Dương, còn Liễu Sinh Hương nữa, hay không?
Ý thức dần mơ hồ, nhưng họ đều cười, nhìn gương mặt đối phương, lần đầu tiên cười đến thật lòng mà ấm áp như vậy, trên thềm đá Nguyệt Ly Cung, hai người ôm nhau mà ngủ, phảng phất như chỉ thiếp đi, phảng phất như chỉ chợp mắt, lại phảng phất như, họ chỉ thưởng thức tịch dương, tịch dương màu đỏ dần rơi dưới tầng mây, ngày mai, nắng sớm nơi đây có hay không lại sưởi ấm thân thể hai người họ? Hãy nhìn xem, nhìn, chỉ ôm nhau thôi, cũng đã đủ rồi, vĩnh viễn đủ rồi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lựa chọn tử vong…
Hoa trong gương, trăng dưới nước, trên trời dưới đất, muôn hình vạn trạng, nhưng thứ trăm ngàn năm cũng chưa từng biến đổi, chính là nhân tâm, thâm thúy bao la, cao nhã hay hèn mọn đều là hồng trần vạn vật.
Nhân tâm có thiên nhai sao, thiên nhai lại ở nơi nào, là luân hồi hay vĩnh hằng, không người biết tới, không ai hiểu được.
Nhưng Lạc Vô Trần lại muốn hiểu được, dù là điểm cuối sinh mệnh, dù là tử vong vĩnh hằng, hắn cũng muốn hiểu được. Không liên quan sinh tử, không liên quan chân ái, chỉ là một loại theo đuổi, theo đuổi một quyết tâm, theo đuổi một nguyện vọng.
Kiếm lạnh, tâm cũng lạnh, kiếm của Lạc Vô Trần là kiếm vô tình, chém giết thiên địa vạn vật, kiếm vô tình, lại vì tình mà đến.
Nguyệt Dương thích nhìn bộ dạng hắn cau mày, mang chút ẩn nhẫn nhàn nhạt, giống như hài tử chịu ủy khuất, muốn yêu, nhưng không thể không tự tay chặt đứt, người nhiều đáng yêu, lại muốn hắn đối mặt quá nhiều, quá nhiều ly biệt, quá nhiều tàn khốc, quá nhiều khảo nghiệm, dù sao, hắn cũng là một con người, có máu, có thịt, cũng có nước mắt. Thế nhân nói hắn là ma quỷ, là Diêm vương trên Diêm La điện. Nhưng ai ngờ ra được, càng là người băng lãnh sắc nhọn, yêu cũng càng oanh oanh liệt liệt, hận cũng càng nghĩa không chùn bước. Cho nên mới có thể đau lòng như vậy, đoạn tuyệt như vậy.
Đau lòng sao, Nguyệt Dương cười, ánh mắt y rơi trên cánh môi nhạt mím chặt, đường nét tinh tế, rất đẹp, nhưng y sợ rằng sẽ không thấy được nữa, dù sao, kẻ người kia thích, là phàm nhân Liễu Sinh Hương, không phải y, không phải Nguyệt Dương thiên quân cao cao tại thượng, thần cũng có thứ không đạt được sao, dù là chết, cũng không có được hay sao?
Lạc Vô Trần, ngươi quá thông minh, cũng quá tự kỷ, ngươi thật sự cho rằng thần tiên, thần tiên thiên thượng cao ngạo lại độc lập với thế gian, vô dục vô ái? Ta đây tại sao còn muốn hạ phàm? Hạ phàm, ngay từ đầu, chính là tìm kiếm tình yêu, mà ngươi, ngay cả một cơ hội cũng không nguyện cấp cho ta sao? Cũng được, ta không cần gì, ta đã cái gì cũng không cần, chân tâm của ngươi, sẽ chỉ giữ lại cho một người thôi sao?
” Vô Trần, bất nhiễm bụi trần… Tại sao nhỉ? Tại sao?”
Hàn quang đồng dạng, ngôn ngữ đồng dạng, chỉ là cảnh bất đồng, người bất đồng, ngay từ đầu đã bất đồng, Nguyệt Dương cũng rút kiếm, thân kiếm màu xanh, sương khói quanh quẩn, nhìn kỹ, không phải sương mà là kiếm khí, không khí đã đông lại, tầm mắt y rơi vào thân kiếm, dần dần, giữa trán hiện ra một mạt thanh vân, mũi thêm cao thẳng, ngũ quan càng sâu sắc, từng chút từng chút biến hóa, mãi đến lúc biến thành một gương mặt khác, một gương mặt càng thêm lạnh lùng uy nghiêm, thần, đây là thần, Nguyệt Dương thiên quân.
Trong ánh mắt cao ngạo lạnh lùng hiện ra một chút khinh thường cùng lãnh liệt, có thất thần cùng đau lòng trong nháy mắt. Tâm Lạc Vô Trần lại kinh hoàng, cuồng liệt tuyệt vọng, cơ hồ khiến người ta ngạt thở, chuyện mình làm rốt cuộc là đúng hay sai, tại sao phải lựa chọn, tại sao phải đối mặt, đây cũng không phải cái bản thân có thể quyết định, cho nên, giết đi, giết, lấy kiếm giết thần, giết hết tất cả, cho đến lúc tâm vong.
” Mấy trăm năm trước, ta chính là chết trên thanh kiếm này, nếu ngươi muốn giết ta, chỉ có thanh kiếm này.”
Trong không khí quét qua một đạo thanh sắc, màu sắc sáng đẹp, phảng phất như lợi kiếm bày ra mọi thứ hỗn độn lúc ban đầu của thiên, kia đích thực là một thanh kiếm, kiếm của Nguyệt Dương, hung hăng quét qua không khí, vững vàng rơi trên tay Lạc Vô Trần.
” Tại sao cấp cho ta?”
” Ta đã nói, có thể giết ta chỉ có thanh kiếm này.”
Nguyệt Dương cười, nụ cười sắc nhọn.
” Bằng không, rất không thú vị. Hơn nữa, ta muốn dùng kiếm của ngươi tự tay đâm vào ngực ngươi, thật là một kiểu châm chọc rất tốt đúng không?”
Hàn quang lóe ra, Lạc Vô Trần cũng ném kiếm.
” Rất tốt, nhìn xem rốt cuộc là ai chết trong tay ai.”
Một trận tranh đấu, tranh đấu từ lúc đầu đã biết sẽ có, cuối cùng cũng không tránh được.
Sẽ đau lòng sao, sẽ hối hận sao, bất kể là Lạc Vô Trần hay Nguyệt Dương, thậm chí là Liễu Sinh Hương, đều than thở, trả giá cho ái luyến dây dưa ràng buộc, cũng theo song kiếm giao phong, chẻ thành mảnh nhỏ. Vỡ thành tuyết, vụn thành hoa, theo nước tán đi.
Phiên nhược du long, kiểu nhược kinh hồng, thanh y của Nguyệt Dương thổi tán thành hồ điệp rực rỡ trong gió, có ánh quang lất phất bao phủ hai bên, sáng chói xuất trần. Lạc Vô Trần không thất thần, hắn chỉ lạnh lùng nhìn, nhìn hàn ý chợt hiện trong hào quang xán lạn kia, kiếm hắn cũng đâm ra, cắt qua quầng sáng, cắt qua mỹ lệ, mãi đến lúc huyết sắc trạm nhiên. Máu đỏ tươi, còn mang nhiệt độ của Nguyệt Dương, rơi trên đá hoa màu xanh dưới đất, cái kẻ cao cao tại thượng ngã xuống, ngã lên sàn nhà băng lãnh, khóe miệng tràn ra máu tươi.
” Ha ha, hảo kiếm, Lạc Vô Trần, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng… Khục khục…”
Máu trào ra mãnh liệt nhiễm đỏ vạt áo, Nguyệt Dương lại cười đến cực kỳ xán lạn, phảng phất như đó cũng không phải máu của y, người bị thương cũng chẳng phải y.
” Quả nhiên, kiếm thuật của ta không có sự lợi hại của ngươi, ta thua tâm phục khẩu phục.”
” Hà cớ gì như thế?”
Lạc Vô Trần thở dài, sâu trong đôi mắt có chút than tiếc cùng đau thương, là đau thương vì Nguyệt Dương y sao?
” Ngươi tại sao muốn cố ý bại dưới kiếm của ta?”
Vô phong, vô ngôn, vô thanh, Nguyệt Dương chỉ nhìn hắn, tựa như hài tử.
” Ôm ta, được chứ?”
Chỉ cầu một cái ôm, chết cũng không vô sở vô vị.
Cái ôm của Lạc Vô Trần trước giờ đều rất lạnh, nhưng Nguyệt Dương nằm trong ngực hắn, lại tựa như ngả vào cái gì đó ấm áp nhất thế giới, khóe miệng nhếch lên, Nguyệt Dương ôn nhu nhìn hắn.
” Lạc Vô Trần, trả lời ta một câu hỏi, được không?”
Cánh môi mím chặt của Lạc Vô Trần rốt cuộc hé mở xuất ra một nốt, phảng phất như có một cái gì nếu không gắt gao cầm trụ sẽ phá vỡ tuôn ra. Hắn nói.
” Hảo.”
” Ngươi có từng yêu ta không? Cho dù là một chút…”
Từng yêu sao, thật sự từng yêu sao, rốt cuộc phải yêu ai? Rốt cuộc, ai mới là yêu nhất? Không có đáp án, không có.
Ánh mắt màu đen như đêm tối của Lạc Vô Trần nhìn y thâm sâu.
” Ta yêu chân tâm của ngươi. Từ quá khứ đến hiện tại, có lẽ ta vẫn quá tham lam.”
” Nga… Hoá ra là như thế… Ha ha… Ta thật ngốc…”
Rất ngốc, mãi đến lúc chết mới hiểu được.
Như vậy, chết cùng ta đi, ái nhân của ta, chết, cũng không phải một chuyện thống khổ, lúc ngươi phát giác trên thế giới này chỉ còn lại một mình mình, ngươi mới có thể hiểu, chết là một chuyện khoái lạc tới bao nhiêu.
Kiếm, kiếm của Lạc Vô Trần, như lời Nguyệt Dương nói, cắm trên ngực hắn, hoá ra Nguyệt Dương thật sự không nuốt lời, thật sự rất muốn nhìn bộ dạng kiếm Lạc Vô Trần cắm trên ngực hắn, chỉ là, một chút cũng không châm chọc. Lạc Vô Trần nắm cái tay kia, bàn tay thon dài trắng nõn còn cầm chuôi kiếm, dần bị máu mình nhiễm hồng, đây là sắc thái tử vong sao, mỹ lệ, mê người, ấm áp mà rét lạnh.
Thế giới khi chết, có thiên nhai hay không, có hắn hay không, có Nguyệt Dương, còn Liễu Sinh Hương nữa, hay không?
Ý thức dần mơ hồ, nhưng họ đều cười, nhìn gương mặt đối phương, lần đầu tiên cười đến thật lòng mà ấm áp như vậy, trên thềm đá Nguyệt Ly Cung, hai người ôm nhau mà ngủ, phảng phất như chỉ thiếp đi, phảng phất như chỉ chợp mắt, lại phảng phất như, họ chỉ thưởng thức tịch dương, tịch dương màu đỏ dần rơi dưới tầng mây, ngày mai, nắng sớm nơi đây có hay không lại sưởi ấm thân thể hai người họ? Hãy nhìn xem, nhìn, chỉ ôm nhau thôi, cũng đã đủ rồi, vĩnh viễn đủ rồi.