Vũ Đồng tỉnh giấc, nghe tiếng Hoa Nhi gọi từ trong phòng. Cảm giác lành lạnh ẩm ướt trên môi vẫn chưa tan. Nàng lắc đầu, không nghĩ ngợi, bước vào phòng. Trăng đã lên đến đỉnh đầu….
Những ngày tháng sau này thật thảnh thơi, Vũ Đồng lúc thì thơ thẩn đi dạo gần Đạm Tình Lâu, lúc thì ngồi hóng gió, nhàn tản luận thời tiết với Hoa Nhi. Thật sự đối với nàng, như thế này là quá tốt.
Hỏa Vương Điện
Cổ Nghịch Hàn vùi mặt vào vào bộ ngực tròn đầy khiêu khích mà dằn vặt làm nử tử trên long sàng thở dốc rên rỉ.
- Vương… vương….
Những tiếng kiều diễm đập vào tai hắn làm sầu não buông ra, dứt khoát đứng dậy, khoác lại long bào. Nữ tử nhăn nhẹ mày liễu, đứng lên níu kéo:
- Vương… cho thiếp ở lại đêm nay được không? Thiếp không muốn mỗi đêm phải chịu cảnh phòng không gối chiếc thế này!
- Phương An, đưa Mẫu Đơn về nghỉ ngơi.
Một lời lạnh lùng cất lên, căn bản không thèm quay lại nhìn mỹ nhân trên giường, trực tiếp tiễn khách, Mẫu Đơn cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, khoác thêm tấm áo lụa, không cam tâm lui ra, từ trước đến nay, dù Vương có lạnh lùng đến mức nào, nàng vẫn là người được sủng ái chiều chuộng nhất. Thế nên đâu phải vô cớ từ một Đệ Nhất Hoa Khôi của Kinh thành mà nàng tiến lên chức Hồng Quý Phi.
Tuy nhiên, dù đã cận kề long nhan qua 4 mùa, cho đến bây giờ, Mẫu Đơn vẫn chưa thể nào nắm rõ được người đàn ông anh tuấn trước mắt. Bậc đế vương cữu ngũ chí tôn nắm trong tay cả thiên hạ chưa bao giờ động tâm trước nàng, nàng cảm nhận rõ ràng, vị Dụng Hỏa Chiến Vương trước mắt chỉ xem nàng như một món trang sức thay thế bên mình. Dù vậy, nàng không oán thán, mong muốn kề cận bên hắn cả đời là ước nguyện của nàng, thời gian, chỉ cần cho nàng thời gian, nàng sẽ làm cho hắn động tâm. Đáng tiếc…..
Đây là là đêm thứ mấy hắn đuổi nàng ngay giữa lúc đang hoan ái, nàng không biết lí do nhưng nàng biết hắn không còn giống như lúc trước. Từ trước đến nay, dù không yêu, nhưng Cổ Nghịch Hàn vẫn thị tẩm và sủng ái nàng bình thường, chỉ duy hôn môi là không có, nhưng như vậy nàng cũng thỏa lòng rồi, còn hiện tại thì……
- Sao rồi, lại đuổi người ta ra đi rồi à, nhìn bộ dáng nhẫn nhịn của Hồng Quý Phi thật tội nghiệp! Một tiếng cười khẽ sau bức bình phong thật dễ nghe.
- Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao, Mai? Cổ Nghịch Hàn không buồn ngước mắt, lười biếng nằm dài trên Long ỷ. Vòm ngực rắn chắc đẹp dẽ không hề che giấu lộ ra bên ngoài chiếc áo choàng rộng rãi. Những lọn tóc dài đen mượt rũ xuống khiến che lấp một phần sườn mặt càng làm hắn phong tình và bí ẩn.
- Ta được nghe một số chuyện hay ho nên cảm thấy cần phải trở về sớm.
Một nam tử tuấn mỹ, dung mạo nhẹ nhàng như nước chảy, thư thái như mây trôi hiện ra sau bức bình phong. Thân hình cao gầy, áo hoa màu tím nhạt đơn giản, thắt lưng lỏng lẻo, cổ áo mở rộng. Tuy nhiên gương mặt đã lộ vẻ phong trần, đuôi mắt đào hoa thể hiện con người hoa tâm đùa giỡn. Mày kiếm, đôi mắt dài xếch phía đuôi mắt, mũi cao, cánh mũi nhỏ, làn da như bạch ngọc, khuôn mặt dài dài xương xương, làn môi đầy, cánh môi dưới mọng đỏ. Những ngón tay thon dài phe phẩy quạt giấy làm ta mường tượng ra tính cách tiêu diêu tự tại không màng sự đời, nhưng ánh mắt đào hoa sắt bén thấu tận tâm can lại làm đối phương cảm thấy đây không phải con người đơn giản, có điều nụ cười thường trực trên môi sớm xua tan cảm giác nguy hiểm của người này.
- Vương cao quý của chúng ta lại nổi giận vì một tiểu nhân nhi, hahahaha, không trước đây, ngài không bao giờ để ý đến chuyện nữ nhi sao, đã 5 năm rồi đấy nhỉ… không phải là Hồng Quý Phi không thể hoàn thành được trách nhiệm đấy chứ, dung mạo một chín một mười cơ mà…..
- Câm miệng, ngươi tốt nhất cút ra cho ta!
Nụ cười trầm thấp trong cổ họng phát ra, Mai vẫy tay tươi cười, biến mất ngoài cửa, để Cổ Nghịch Hàn phiền táo trong đêm.
Đạm Tình Lâu
Bóng nắng chiếu trên đỉnh đầu, khí trời khá ấm áp, cũng phải, vì mùa đông đã đi rồi, nhường bước cho mùa hè đang đến.
Vũ Đồng thảnh thơi ngồi trên võng, nàng bạo gan cởi giày quăng qua một bên, tâm tình thoải mái, cùng với Hoa Nhi đùa giỡn. Không bị quấy rầy, Vũ Đồng trở lại con người vui vẻ hoạt bát, những buồn phiền thời gian qua, cuối cùng cũng đẩy lùi. Chỉ còn lại vết thương liền mặt, đau âm ỷ khi trời về khuya. Trúc à, ta đang cố gắng sống thật tốt, chàng cũng phải vậy đấy!
- Hoa Nhi à, ngươi ở đây lâu chưa?
- Hoa Nhi ở đây lúc còn bé xíu tuổi, sơ sơ cũng được 150 năm rồi nương nương à?
- Oa oa oa, 150 năm, vậy thì ta phải kêu ngươi là lão bà bà rồi!
- Đây là điều bình thường ở đây mà, nương nương là người thường nên thấy lạ thôi. Tính ra, Hoa Nhi chỉ là một tiểu yêu còm cõi mà thôi, Vương mới là vĩ đại nhất. Chính ngài đã hợp nhất toàn bộ Ma Tộc trong trận Huyết chiến…..
- Thôi Hoa Nhi, ta không muốn nghe chuyện về con người đó.
- Uhm… Hoa Nhi lỡ lời rồi!
- Hoa Nhi nè, ngươi chắc cũng biết làm phép chứ nhỉ?
- Cũng sơ sơ à…. Hoa Nhi bẽn lẽn giấu mặt.
- Vậy ngươi làm ta xem thử xem? Vũ Đồng mở to hai mắt, hào hứng đứng lên, quên cả mang giày vào.
- Hì hì, Hoa Nhi tài phép không bằng ai, nhưng cũng biểu diễn cho nương nương xem thử.
Tức thì, Hoa Nhi lùi lại ba bước, vận sức lên ngón tay, đôi mắt Hoa Nhi ánh lên màu xanh lá cây ma mị, tiếp đó, theo hướng ánh mắt và cử động của ngón tay, trái lê trên dĩa bắt đầu di chuyển, lăn tròn, sau đó nhảy tưng lên, rồi bay lên cao.
Vũ Đồng nhất thời cao hứng, nhảy lên chụp lấy quả lê, Hoa Nhi cười khanh khách, ra hiệu cho trái lê bay lên rớt xuống tránh ma trảo của Vũ Đồng. Cả hai mải mê rượt đuổi, không hể để ý đến động tĩnh xung quanh, bất ngờ trước mặt Vũ Đồng là một bức từng thịt rắn chắc, nàng không kịp thắng lại, cuối cùng đâm sầm vào, cả hai cùng té ngửa ra. Tiếng kêu nhẹ nhàng trầm thấp vang lên trên dỉnh đầu của Vũ Đồng làm nàng không kìm được ngẩn đầu lên. Trước mặt là nam tử mày liễu đôi mắt hẹp dài, đôi môi mỏng, cánh môi dưới đầy đặn đỏ mọng, da dẻ trắng muốt, tay chân thon dài, đang ngồi dưới đất. Hắn tà tứ cười cười, tay vẫn không quên giữ lấy cái quạt giấy. Chỉ có đôi mày hơi nhăn nhăn ra hiệu nàng vừa đụng trúng hắn.
Vũ Đồng cảm thán, ở nơi này cũng có thể gặp mỹ nam a, lại có vẻ chững chạc, lớn tuổi!
Vũ Đồng tỉnh giấc, nghe tiếng Hoa Nhi gọi từ trong phòng. Cảm giác lành lạnh ẩm ướt trên môi vẫn chưa tan. Nàng lắc đầu, không nghĩ ngợi, bước vào phòng. Trăng đã lên đến đỉnh đầu….
Những ngày tháng sau này thật thảnh thơi, Vũ Đồng lúc thì thơ thẩn đi dạo gần Đạm Tình Lâu, lúc thì ngồi hóng gió, nhàn tản luận thời tiết với Hoa Nhi. Thật sự đối với nàng, như thế này là quá tốt.
Hỏa Vương Điện
Cổ Nghịch Hàn vùi mặt vào vào bộ ngực tròn đầy khiêu khích mà dằn vặt làm nử tử trên long sàng thở dốc rên rỉ.
- Vương… vương….
Những tiếng kiều diễm đập vào tai hắn làm sầu não buông ra, dứt khoát đứng dậy, khoác lại long bào. Nữ tử nhăn nhẹ mày liễu, đứng lên níu kéo:
- Vương… cho thiếp ở lại đêm nay được không? Thiếp không muốn mỗi đêm phải chịu cảnh phòng không gối chiếc thế này!
- Phương An, đưa Mẫu Đơn về nghỉ ngơi.
Một lời lạnh lùng cất lên, căn bản không thèm quay lại nhìn mỹ nhân trên giường, trực tiếp tiễn khách, Mẫu Đơn cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, khoác thêm tấm áo lụa, không cam tâm lui ra, từ trước đến nay, dù Vương có lạnh lùng đến mức nào, nàng vẫn là người được sủng ái chiều chuộng nhất. Thế nên đâu phải vô cớ từ một Đệ Nhất Hoa Khôi của Kinh thành mà nàng tiến lên chức Hồng Quý Phi.
Tuy nhiên, dù đã cận kề long nhan qua mùa, cho đến bây giờ, Mẫu Đơn vẫn chưa thể nào nắm rõ được người đàn ông anh tuấn trước mắt. Bậc đế vương cữu ngũ chí tôn nắm trong tay cả thiên hạ chưa bao giờ động tâm trước nàng, nàng cảm nhận rõ ràng, vị Dụng Hỏa Chiến Vương trước mắt chỉ xem nàng như một món trang sức thay thế bên mình. Dù vậy, nàng không oán thán, mong muốn kề cận bên hắn cả đời là ước nguyện của nàng, thời gian, chỉ cần cho nàng thời gian, nàng sẽ làm cho hắn động tâm. Đáng tiếc…..
Đây là là đêm thứ mấy hắn đuổi nàng ngay giữa lúc đang hoan ái, nàng không biết lí do nhưng nàng biết hắn không còn giống như lúc trước. Từ trước đến nay, dù không yêu, nhưng Cổ Nghịch Hàn vẫn thị tẩm và sủng ái nàng bình thường, chỉ duy hôn môi là không có, nhưng như vậy nàng cũng thỏa lòng rồi, còn hiện tại thì……
- Sao rồi, lại đuổi người ta ra đi rồi à, nhìn bộ dáng nhẫn nhịn của Hồng Quý Phi thật tội nghiệp! Một tiếng cười khẽ sau bức bình phong thật dễ nghe.
- Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao, Mai? Cổ Nghịch Hàn không buồn ngước mắt, lười biếng nằm dài trên Long ỷ. Vòm ngực rắn chắc đẹp dẽ không hề che giấu lộ ra bên ngoài chiếc áo choàng rộng rãi. Những lọn tóc dài đen mượt rũ xuống khiến che lấp một phần sườn mặt càng làm hắn phong tình và bí ẩn.
- Ta được nghe một số chuyện hay ho nên cảm thấy cần phải trở về sớm.
Một nam tử tuấn mỹ, dung mạo nhẹ nhàng như nước chảy, thư thái như mây trôi hiện ra sau bức bình phong. Thân hình cao gầy, áo hoa màu tím nhạt đơn giản, thắt lưng lỏng lẻo, cổ áo mở rộng. Tuy nhiên gương mặt đã lộ vẻ phong trần, đuôi mắt đào hoa thể hiện con người hoa tâm đùa giỡn. Mày kiếm, đôi mắt dài xếch phía đuôi mắt, mũi cao, cánh mũi nhỏ, làn da như bạch ngọc, khuôn mặt dài dài xương xương, làn môi đầy, cánh môi dưới mọng đỏ. Những ngón tay thon dài phe phẩy quạt giấy làm ta mường tượng ra tính cách tiêu diêu tự tại không màng sự đời, nhưng ánh mắt đào hoa sắt bén thấu tận tâm can lại làm đối phương cảm thấy đây không phải con người đơn giản, có điều nụ cười thường trực trên môi sớm xua tan cảm giác nguy hiểm của người này.
- Vương cao quý của chúng ta lại nổi giận vì một tiểu nhân nhi, hahahaha, không trước đây, ngài không bao giờ để ý đến chuyện nữ nhi sao, đã năm rồi đấy nhỉ… không phải là Hồng Quý Phi không thể hoàn thành được trách nhiệm đấy chứ, dung mạo một chín một mười cơ mà…..
- Câm miệng, ngươi tốt nhất cút ra cho ta!
Nụ cười trầm thấp trong cổ họng phát ra, Mai vẫy tay tươi cười, biến mất ngoài cửa, để Cổ Nghịch Hàn phiền táo trong đêm.
Đạm Tình Lâu
Bóng nắng chiếu trên đỉnh đầu, khí trời khá ấm áp, cũng phải, vì mùa đông đã đi rồi, nhường bước cho mùa hè đang đến.
Vũ Đồng thảnh thơi ngồi trên võng, nàng bạo gan cởi giày quăng qua một bên, tâm tình thoải mái, cùng với Hoa Nhi đùa giỡn. Không bị quấy rầy, Vũ Đồng trở lại con người vui vẻ hoạt bát, những buồn phiền thời gian qua, cuối cùng cũng đẩy lùi. Chỉ còn lại vết thương liền mặt, đau âm ỷ khi trời về khuya. Trúc à, ta đang cố gắng sống thật tốt, chàng cũng phải vậy đấy!
- Hoa Nhi à, ngươi ở đây lâu chưa?
- Hoa Nhi ở đây lúc còn bé xíu tuổi, sơ sơ cũng được năm rồi nương nương à?
- Oa oa oa, năm, vậy thì ta phải kêu ngươi là lão bà bà rồi!
- Đây là điều bình thường ở đây mà, nương nương là người thường nên thấy lạ thôi. Tính ra, Hoa Nhi chỉ là một tiểu yêu còm cõi mà thôi, Vương mới là vĩ đại nhất. Chính ngài đã hợp nhất toàn bộ Ma Tộc trong trận Huyết chiến…..
- Thôi Hoa Nhi, ta không muốn nghe chuyện về con người đó.
- Uhm… Hoa Nhi lỡ lời rồi!
- Hoa Nhi nè, ngươi chắc cũng biết làm phép chứ nhỉ?
- Cũng sơ sơ à…. Hoa Nhi bẽn lẽn giấu mặt.
- Vậy ngươi làm ta xem thử xem? Vũ Đồng mở to hai mắt, hào hứng đứng lên, quên cả mang giày vào.
- Hì hì, Hoa Nhi tài phép không bằng ai, nhưng cũng biểu diễn cho nương nương xem thử.
Tức thì, Hoa Nhi lùi lại ba bước, vận sức lên ngón tay, đôi mắt Hoa Nhi ánh lên màu xanh lá cây ma mị, tiếp đó, theo hướng ánh mắt và cử động của ngón tay, trái lê trên dĩa bắt đầu di chuyển, lăn tròn, sau đó nhảy tưng lên, rồi bay lên cao.
Vũ Đồng nhất thời cao hứng, nhảy lên chụp lấy quả lê, Hoa Nhi cười khanh khách, ra hiệu cho trái lê bay lên rớt xuống tránh ma trảo của Vũ Đồng. Cả hai mải mê rượt đuổi, không hể để ý đến động tĩnh xung quanh, bất ngờ trước mặt Vũ Đồng là một bức từng thịt rắn chắc, nàng không kịp thắng lại, cuối cùng đâm sầm vào, cả hai cùng té ngửa ra. Tiếng kêu nhẹ nhàng trầm thấp vang lên trên dỉnh đầu của Vũ Đồng làm nàng không kìm được ngẩn đầu lên. Trước mặt là nam tử mày liễu đôi mắt hẹp dài, đôi môi mỏng, cánh môi dưới đầy đặn đỏ mọng, da dẻ trắng muốt, tay chân thon dài, đang ngồi dưới đất. Hắn tà tứ cười cười, tay vẫn không quên giữ lấy cái quạt giấy. Chỉ có đôi mày hơi nhăn nhăn ra hiệu nàng vừa đụng trúng hắn.
Vũ Đồng cảm thán, ở nơi này cũng có thể gặp mỹ nam a, lại có vẻ chững chạc, lớn tuổi!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vũ Đồng tỉnh giấc, nghe tiếng Hoa Nhi gọi từ trong phòng. Cảm giác lành lạnh ẩm ướt trên môi vẫn chưa tan. Nàng lắc đầu, không nghĩ ngợi, bước vào phòng. Trăng đã lên đến đỉnh đầu….
Những ngày tháng sau này thật thảnh thơi, Vũ Đồng lúc thì thơ thẩn đi dạo gần Đạm Tình Lâu, lúc thì ngồi hóng gió, nhàn tản luận thời tiết với Hoa Nhi. Thật sự đối với nàng, như thế này là quá tốt.
Hỏa Vương Điện
Cổ Nghịch Hàn vùi mặt vào vào bộ ngực tròn đầy khiêu khích mà dằn vặt làm nử tử trên long sàng thở dốc rên rỉ.
- Vương… vương….
Những tiếng kiều diễm đập vào tai hắn làm sầu não buông ra, dứt khoát đứng dậy, khoác lại long bào. Nữ tử nhăn nhẹ mày liễu, đứng lên níu kéo:
- Vương… cho thiếp ở lại đêm nay được không? Thiếp không muốn mỗi đêm phải chịu cảnh phòng không gối chiếc thế này!
- Phương An, đưa Mẫu Đơn về nghỉ ngơi.
Một lời lạnh lùng cất lên, căn bản không thèm quay lại nhìn mỹ nhân trên giường, trực tiếp tiễn khách, Mẫu Đơn cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, khoác thêm tấm áo lụa, không cam tâm lui ra, từ trước đến nay, dù Vương có lạnh lùng đến mức nào, nàng vẫn là người được sủng ái chiều chuộng nhất. Thế nên đâu phải vô cớ từ một Đệ Nhất Hoa Khôi của Kinh thành mà nàng tiến lên chức Hồng Quý Phi.
Tuy nhiên, dù đã cận kề long nhan qua 4 mùa, cho đến bây giờ, Mẫu Đơn vẫn chưa thể nào nắm rõ được người đàn ông anh tuấn trước mắt. Bậc đế vương cữu ngũ chí tôn nắm trong tay cả thiên hạ chưa bao giờ động tâm trước nàng, nàng cảm nhận rõ ràng, vị Dụng Hỏa Chiến Vương trước mắt chỉ xem nàng như một món trang sức thay thế bên mình. Dù vậy, nàng không oán thán, mong muốn kề cận bên hắn cả đời là ước nguyện của nàng, thời gian, chỉ cần cho nàng thời gian, nàng sẽ làm cho hắn động tâm. Đáng tiếc…..
Đây là là đêm thứ mấy hắn đuổi nàng ngay giữa lúc đang hoan ái, nàng không biết lí do nhưng nàng biết hắn không còn giống như lúc trước. Từ trước đến nay, dù không yêu, nhưng Cổ Nghịch Hàn vẫn thị tẩm và sủng ái nàng bình thường, chỉ duy hôn môi là không có, nhưng như vậy nàng cũng thỏa lòng rồi, còn hiện tại thì……
- Sao rồi, lại đuổi người ta ra đi rồi à, nhìn bộ dáng nhẫn nhịn của Hồng Quý Phi thật tội nghiệp! Một tiếng cười khẽ sau bức bình phong thật dễ nghe.
- Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao, Mai? Cổ Nghịch Hàn không buồn ngước mắt, lười biếng nằm dài trên Long ỷ. Vòm ngực rắn chắc đẹp dẽ không hề che giấu lộ ra bên ngoài chiếc áo choàng rộng rãi. Những lọn tóc dài đen mượt rũ xuống khiến che lấp một phần sườn mặt càng làm hắn phong tình và bí ẩn.
- Ta được nghe một số chuyện hay ho nên cảm thấy cần phải trở về sớm.
Một nam tử tuấn mỹ, dung mạo nhẹ nhàng như nước chảy, thư thái như mây trôi hiện ra sau bức bình phong. Thân hình cao gầy, áo hoa màu tím nhạt đơn giản, thắt lưng lỏng lẻo, cổ áo mở rộng. Tuy nhiên gương mặt đã lộ vẻ phong trần, đuôi mắt đào hoa thể hiện con người hoa tâm đùa giỡn. Mày kiếm, đôi mắt dài xếch phía đuôi mắt, mũi cao, cánh mũi nhỏ, làn da như bạch ngọc, khuôn mặt dài dài xương xương, làn môi đầy, cánh môi dưới mọng đỏ. Những ngón tay thon dài phe phẩy quạt giấy làm ta mường tượng ra tính cách tiêu diêu tự tại không màng sự đời, nhưng ánh mắt đào hoa sắt bén thấu tận tâm can lại làm đối phương cảm thấy đây không phải con người đơn giản, có điều nụ cười thường trực trên môi sớm xua tan cảm giác nguy hiểm của người này.
- Vương cao quý của chúng ta lại nổi giận vì một tiểu nhân nhi, hahahaha, không trước đây, ngài không bao giờ để ý đến chuyện nữ nhi sao, đã 5 năm rồi đấy nhỉ… không phải là Hồng Quý Phi không thể hoàn thành được trách nhiệm đấy chứ, dung mạo một chín một mười cơ mà…..
- Câm miệng, ngươi tốt nhất cút ra cho ta!
Nụ cười trầm thấp trong cổ họng phát ra, Mai vẫy tay tươi cười, biến mất ngoài cửa, để Cổ Nghịch Hàn phiền táo trong đêm.
Đạm Tình Lâu
Bóng nắng chiếu trên đỉnh đầu, khí trời khá ấm áp, cũng phải, vì mùa đông đã đi rồi, nhường bước cho mùa hè đang đến.
Vũ Đồng thảnh thơi ngồi trên võng, nàng bạo gan cởi giày quăng qua một bên, tâm tình thoải mái, cùng với Hoa Nhi đùa giỡn. Không bị quấy rầy, Vũ Đồng trở lại con người vui vẻ hoạt bát, những buồn phiền thời gian qua, cuối cùng cũng đẩy lùi. Chỉ còn lại vết thương liền mặt, đau âm ỷ khi trời về khuya. Trúc à, ta đang cố gắng sống thật tốt, chàng cũng phải vậy đấy!
- Hoa Nhi à, ngươi ở đây lâu chưa?
- Hoa Nhi ở đây lúc còn bé xíu tuổi, sơ sơ cũng được 150 năm rồi nương nương à?
- Oa oa oa, 150 năm, vậy thì ta phải kêu ngươi là lão bà bà rồi!
- Đây là điều bình thường ở đây mà, nương nương là người thường nên thấy lạ thôi. Tính ra, Hoa Nhi chỉ là một tiểu yêu còm cõi mà thôi, Vương mới là vĩ đại nhất. Chính ngài đã hợp nhất toàn bộ Ma Tộc trong trận Huyết chiến…..
- Thôi Hoa Nhi, ta không muốn nghe chuyện về con người đó.
- Uhm… Hoa Nhi lỡ lời rồi!
- Hoa Nhi nè, ngươi chắc cũng biết làm phép chứ nhỉ?
- Cũng sơ sơ à…. Hoa Nhi bẽn lẽn giấu mặt.
- Vậy ngươi làm ta xem thử xem? Vũ Đồng mở to hai mắt, hào hứng đứng lên, quên cả mang giày vào.
- Hì hì, Hoa Nhi tài phép không bằng ai, nhưng cũng biểu diễn cho nương nương xem thử.
Tức thì, Hoa Nhi lùi lại ba bước, vận sức lên ngón tay, đôi mắt Hoa Nhi ánh lên màu xanh lá cây ma mị, tiếp đó, theo hướng ánh mắt và cử động của ngón tay, trái lê trên dĩa bắt đầu di chuyển, lăn tròn, sau đó nhảy tưng lên, rồi bay lên cao.
Vũ Đồng nhất thời cao hứng, nhảy lên chụp lấy quả lê, Hoa Nhi cười khanh khách, ra hiệu cho trái lê bay lên rớt xuống tránh ma trảo của Vũ Đồng. Cả hai mải mê rượt đuổi, không hể để ý đến động tĩnh xung quanh, bất ngờ trước mặt Vũ Đồng là một bức từng thịt rắn chắc, nàng không kịp thắng lại, cuối cùng đâm sầm vào, cả hai cùng té ngửa ra. Tiếng kêu nhẹ nhàng trầm thấp vang lên trên dỉnh đầu của Vũ Đồng làm nàng không kìm được ngẩn đầu lên. Trước mặt là nam tử mày liễu đôi mắt hẹp dài, đôi môi mỏng, cánh môi dưới đầy đặn đỏ mọng, da dẻ trắng muốt, tay chân thon dài, đang ngồi dưới đất. Hắn tà tứ cười cười, tay vẫn không quên giữ lấy cái quạt giấy. Chỉ có đôi mày hơi nhăn nhăn ra hiệu nàng vừa đụng trúng hắn.
Vũ Đồng cảm thán, ở nơi này cũng có thể gặp mỹ nam a, lại có vẻ chững chạc, lớn tuổi!