Mặc Viêm tiến bộ cực nhanh, toàn bộ Thiên Tuyệt cung, y chỉ đứng sau Mặc Thanh. Năm đó y theo Thần Mộc bái sư, cũng phải đánh tới ba bốn trăm chiêu mới có thể đánh bại người này. Mà hiện tại, chỉ trên dưới ba mươi chiêu đã dễ dàng đánh thắng Thần Mộc. Thần Mộc đối với chuyện thua cuộc cũng không để ý, còn lấy việc đồ đệ mình tài giỏi làm tự hào. Nhìn thấy ai cũng khoa trương thiếu cung chủ là kỳ tài ngàn năm khó gặp.
Tư Đồ Bạch Phong cũng đem toàn bộ y thuật độc thuật của mình ra chỉ dạy, Mặc Viêm không chỉ học hết bãn lĩnh của hắn, hai người còn nghiên cứu ra những loại độc hiếm thấy, sau đó lại cùng nhau tỷ thí tốc độ giải độc, Tư Đồ Bạch Phong luôn bại bởi tiểu tử này, cuối cùng không thể không thừa nhận, bản thân đã không còn gì để dạy thiếu cung chủ. Cuối cùng cũng giống hệt Thần Mộc, đi đến đâu cũng khoa trương thiếu cung chủ là kỳ tài thiên hạ.
Từ đó, hai vị đường chủ trong Thiên Tuyệt cung đều lấy việc làm sư phụ của thiếu cung chủ là vinh quang, làm cho mấy vị đường chủ khác phải âm thầm cắn răng, buồn bực tại sao thiếu cung chủ đối với kinh thương, ám sát, tình báo các thứ lại không có hứng thú. Kỳ thực Mặc Viêm vốn là sát thủ, đối với ám sát rất có hứng thú, thế nhưng y từng xem qua cách huấn luyện của Thiên Sát đường, phát hiện thuật ám sát của cổ đại với hiện đại không khác nhau là mấy, rất nhiều phương thức đã được huấn luyện qua. Vì vậy, y quyết định cứ như cũ lén luyện tập là tốt rồi.
Mấy năm nay vóc dáng Mặc Viêm cũng không sai biệt nhiều lắm, chỉ thoáng đến vai Mặc Thanh. Mặc Thanh thỉnh thoảng cũng bớt chút thời gian, chỉ điểm một vài chiêu thức cho Mặc Viêm, sau đó sẽ cùng y so chiêu, rèn luyện cho y kỹ năng thực chiến. Hôm nay, Mặc Viêm đánh với Mặc Thanh hơn trăm chiêu mới bị chế trụ.
Mặc Viêm mới vừa rồi là dùng toàn lực ứng phó, lúc này mồ hôi nhễ nhại như mưa, nằm trên bãi cỏ không ngừng thở dốc. Mặc Thanh đứng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống bộ dáng chật vật của y, trong tròng mắt ám kim mang theo nhàn nhạt tán thưởng: “Không tồi, có thể đỡ được trăm chiêu của ta”.
Mặc Viêm nhìn con ngươi kim sắc kia, khóe môi nở nụ cười rạng rỡ, con ngươi trong suốt đen láy như bóng đêm mang theo chút mất mát. Mặc Thanh lẳng lặng nhìn Mặc Viêm, nghĩ đến mình mười bốn, mười lăm tuổi năm đó, tựa hồ đã biết đến tính dục, vì vậy thường ở bên rất nhiều nữ nhân.
“Ngươi cũng đã trưởng thành”. Mặc Thanh từ trước đến nay nếu đã muốn gì thì làm ngay, vì vậy lập tức đem quyết định của mình nói ra. Mặc Viêm không giải thích được ý tứ của hắn, hai tròng mắt đen láy mờ mịt, Mặc Thanh nhìn thật sâu vào đôi con ngươi kia, cư nhiên thấy được ảnh ngược của chính mình trong đó.
Mặc Viêm nghỉ ngơi đã đủ, từ trên bãi cỏ ngồi dậy, trong miệng theo thói quen ngậm một cọng cỏ. Cũng không biết có phải do kiếp trước thường xuyên hút thuốc lá hay không mà y sửa mãi không được, lúc nhàm chán rất thích ngậm một thứ gì đó. Tuy rằng rất chướng tai gai mắt, nhưng Mặc Thanh cũng không thèm để ý, cũng không can thiệp sở thích của Mặc Viêm.
“Viêm nhi, phụ thân đưa tới cho ngươi mấy thị thiếp thì sao?” Mặc Thanh khóe miệng theo thói quen nhếch lên nụ cười tà, kim sắc nhãn mâu mang theo thần sắc mập mờ. Mặc Viêm cứng đờ nhìn hắn, lát sau đột nhiên câu thần cười rộ lên, nụ cười kia đường hoàng khí phách lại có chút bất cần đời.
Ngay khi Mặc Thanh cho rằng y đồng ý, Mặc Viêm lại mở miệng nói: “Phụ thân đại nhân, muốn bò lên giường của ta, trừ phi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân”. Giọng điệu mang theo hết thảy khinh thường cùng châm biếm.
Mặc Thanh đột nhiên có chút thất thần, Mặc Viêm vỗ nhẹ bả vai hắn, rồi xoay người ly khai. Trước khi đi còn để lại một câu: “Những giai nhân tuyệt sắc kia phụ thân đại nhân để lại cho chính mình đi a”.
Đến khi Mặc Thanh lấy lại tinh thần thì Mặc Viêm đã sớm đi xa. Nghĩ đến câu nói vừa nãy của y, gương mặt trầm xuống, tiểu tử này, đủ cứng rắn, cũng dám ám chỉ phẩm vị của phụ thân nó quá thấp sao.
Ngay ngày hôm đó, Thiên Tuyệt cung xảy ra một sự kiện lạ, từ khi khai trai tới nay, cung chủ đại nhân hàng đêm vui xuân, lần đầu tiên cư nhiên không gọi người thị tẩm.
Một ngày này cũng chính là sinh thần ba mươi tuổi của cung chủ Thiên Tuyệt cung, khắp nơi trong cung đều tràn ngập không khí nhộn nhịp, các vị đường chủ đều thu thập những bảo vật quý hiếm dâng lên làm quà mừng, càng đừng nói tới những lễ vật từ những phân đường chủ và tiểu đường chủ bên dưới, toàn bộ chất đầy ba gian phòng lớn.
Mặc Viêm nhìn thấy chồng lễ vật chất như núi, nhịn không được khóe miệng co rút, tuy rằng vẫn biết Thiên Tuyệt cung có tiền có thế, nhưng chưa từng nghĩ tới nhìn tận mắt lại là như thế này a.
Có người có thể đem Đông Hải dạ minh châu làm như thủy tinh bình thường vậy sao, một hộp chất đầy hạt châu chằng chịt, càng miễn bàn tới một đống nhân sâm nghìn năm đầy hai bên trái phải, nghe nói một gốc cây cũng phải giá trị thiên kim a (nghìn vàng), vậy mà ở đây lại chất thành một ngọn núi nhỏ, Mặc Viêm nhìn chung quanh một vòng, da đầu tê dại đi khỏi gian phòng.
Y còn chưa kịp quen mắt với đống quà mừng kia, lại bị đống trang phục đẹp đẽ hoa lệ làm cho choáng váng. Kỳ thực y tới nơi này chỉ là muốn biết mọi người đưa tới lễ vật gì, kết quả lại đem chính mình dọa sợ a. Cho dù là bất kỳ dị bảo trân quý cỡ nào, chỉ sợ đối với người trong Thiên Tuyệt cung cũng chỉ là đồ thường đi, nhìn thái độ bọn họ đối với mấy thứ kia tùy tiện như vậy liền biết.
Như vậy mình nên tặng cái gì a, Mặc Viêm thật sự có chút khổ não, toàn bộ mọi thứ y ăn hay dùng đều do phụ thân cấp cho, căn bản là không thể xuất ra thứ gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, vậy mà một thứ cũng không có, y có chút nản lòng mà mắng: “Kháo, có tiền thì có gì đặc biệt hơn người, những hạt châu này làm sao bì được với thứ chính tay lão tử tặng chứ”. Lập tức hùng hùng hổ hổ quay về Thanh Lộ điện của mình.
Sau khi y rống xong câu kia rồi bỏ đi, phía sau giả sơn có một người vẫn đang nằm nghỉ ngơi, lười biếng ngồi dậy, thoáng nhìn theo hướng y vừa rời khỏi, khóe miệng nhẹ nhàng vung lên, tròng mắt kim sắc lóe sáng làm gì còn tia buồn ngủ nào.
Tư Đồ Bạch Phong cũng đem toàn bộ y thuật độc thuật của mình ra chỉ dạy, Mặc Viêm không chỉ học hết bãn lĩnh của hắn, hai người còn nghiên cứu ra những loại độc hiếm thấy, sau đó lại cùng nhau tỷ thí tốc độ giải độc, Tư Đồ Bạch Phong luôn bại bởi tiểu tử này, cuối cùng không thể không thừa nhận, bản thân đã không còn gì để dạy thiếu cung chủ. Cuối cùng cũng giống hệt Thần Mộc, đi đến đâu cũng khoa trương thiếu cung chủ là kỳ tài thiên hạ.
Từ đó, hai vị đường chủ trong Thiên Tuyệt cung đều lấy việc làm sư phụ của thiếu cung chủ là vinh quang, làm cho mấy vị đường chủ khác phải âm thầm cắn răng, buồn bực tại sao thiếu cung chủ đối với kinh thương, ám sát, tình báo các thứ lại không có hứng thú. Kỳ thực Mặc Viêm vốn là sát thủ, đối với ám sát rất có hứng thú, thế nhưng y từng xem qua cách huấn luyện của Thiên Sát đường, phát hiện thuật ám sát của cổ đại với hiện đại không khác nhau là mấy, rất nhiều phương thức đã được huấn luyện qua. Vì vậy, y quyết định cứ như cũ lén luyện tập là tốt rồi.
Mấy năm nay vóc dáng Mặc Viêm cũng không sai biệt nhiều lắm, chỉ thoáng đến vai Mặc Thanh. Mặc Thanh thỉnh thoảng cũng bớt chút thời gian, chỉ điểm một vài chiêu thức cho Mặc Viêm, sau đó sẽ cùng y so chiêu, rèn luyện cho y kỹ năng thực chiến. Hôm nay, Mặc Viêm đánh với Mặc Thanh hơn trăm chiêu mới bị chế trụ.
Mặc Viêm mới vừa rồi là dùng toàn lực ứng phó, lúc này mồ hôi nhễ nhại như mưa, nằm trên bãi cỏ không ngừng thở dốc. Mặc Thanh đứng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống bộ dáng chật vật của y, trong tròng mắt ám kim mang theo nhàn nhạt tán thưởng: “Không tồi, có thể đỡ được trăm chiêu của ta”.
Mặc Viêm nhìn con ngươi kim sắc kia, khóe môi nở nụ cười rạng rỡ, con ngươi trong suốt đen láy như bóng đêm mang theo chút mất mát. Mặc Thanh lẳng lặng nhìn Mặc Viêm, nghĩ đến mình mười bốn, mười lăm tuổi năm đó, tựa hồ đã biết đến tính dục, vì vậy thường ở bên rất nhiều nữ nhân.
“Ngươi cũng đã trưởng thành”. Mặc Thanh từ trước đến nay nếu đã muốn gì thì làm ngay, vì vậy lập tức đem quyết định của mình nói ra. Mặc Viêm không giải thích được ý tứ của hắn, hai tròng mắt đen láy mờ mịt, Mặc Thanh nhìn thật sâu vào đôi con ngươi kia, cư nhiên thấy được ảnh ngược của chính mình trong đó.
Mặc Viêm nghỉ ngơi đã đủ, từ trên bãi cỏ ngồi dậy, trong miệng theo thói quen ngậm một cọng cỏ. Cũng không biết có phải do kiếp trước thường xuyên hút thuốc lá hay không mà y sửa mãi không được, lúc nhàm chán rất thích ngậm một thứ gì đó. Tuy rằng rất chướng tai gai mắt, nhưng Mặc Thanh cũng không thèm để ý, cũng không can thiệp sở thích của Mặc Viêm.
“Viêm nhi, phụ thân đưa tới cho ngươi mấy thị thiếp thì sao?” Mặc Thanh khóe miệng theo thói quen nhếch lên nụ cười tà, kim sắc nhãn mâu mang theo thần sắc mập mờ. Mặc Viêm cứng đờ nhìn hắn, lát sau đột nhiên câu thần cười rộ lên, nụ cười kia đường hoàng khí phách lại có chút bất cần đời.
Ngay khi Mặc Thanh cho rằng y đồng ý, Mặc Viêm lại mở miệng nói: “Phụ thân đại nhân, muốn bò lên giường của ta, trừ phi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân”. Giọng điệu mang theo hết thảy khinh thường cùng châm biếm.
Mặc Thanh đột nhiên có chút thất thần, Mặc Viêm vỗ nhẹ bả vai hắn, rồi xoay người ly khai. Trước khi đi còn để lại một câu: “Những giai nhân tuyệt sắc kia phụ thân đại nhân để lại cho chính mình đi a”.
Đến khi Mặc Thanh lấy lại tinh thần thì Mặc Viêm đã sớm đi xa. Nghĩ đến câu nói vừa nãy của y, gương mặt trầm xuống, tiểu tử này, đủ cứng rắn, cũng dám ám chỉ phẩm vị của phụ thân nó quá thấp sao.
Ngay ngày hôm đó, Thiên Tuyệt cung xảy ra một sự kiện lạ, từ khi khai trai tới nay, cung chủ đại nhân hàng đêm vui xuân, lần đầu tiên cư nhiên không gọi người thị tẩm.
Một ngày này cũng chính là sinh thần ba mươi tuổi của cung chủ Thiên Tuyệt cung, khắp nơi trong cung đều tràn ngập không khí nhộn nhịp, các vị đường chủ đều thu thập những bảo vật quý hiếm dâng lên làm quà mừng, càng đừng nói tới những lễ vật từ những phân đường chủ và tiểu đường chủ bên dưới, toàn bộ chất đầy ba gian phòng lớn.
Mặc Viêm nhìn thấy chồng lễ vật chất như núi, nhịn không được khóe miệng co rút, tuy rằng vẫn biết Thiên Tuyệt cung có tiền có thế, nhưng chưa từng nghĩ tới nhìn tận mắt lại là như thế này a.
Có người có thể đem Đông Hải dạ minh châu làm như thủy tinh bình thường vậy sao, một hộp chất đầy hạt châu chằng chịt, càng miễn bàn tới một đống nhân sâm nghìn năm đầy hai bên trái phải, nghe nói một gốc cây cũng phải giá trị thiên kim a (nghìn vàng), vậy mà ở đây lại chất thành một ngọn núi nhỏ, Mặc Viêm nhìn chung quanh một vòng, da đầu tê dại đi khỏi gian phòng.
Y còn chưa kịp quen mắt với đống quà mừng kia, lại bị đống trang phục đẹp đẽ hoa lệ làm cho choáng váng. Kỳ thực y tới nơi này chỉ là muốn biết mọi người đưa tới lễ vật gì, kết quả lại đem chính mình dọa sợ a. Cho dù là bất kỳ dị bảo trân quý cỡ nào, chỉ sợ đối với người trong Thiên Tuyệt cung cũng chỉ là đồ thường đi, nhìn thái độ bọn họ đối với mấy thứ kia tùy tiện như vậy liền biết.
Như vậy mình nên tặng cái gì a, Mặc Viêm thật sự có chút khổ não, toàn bộ mọi thứ y ăn hay dùng đều do phụ thân cấp cho, căn bản là không thể xuất ra thứ gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, vậy mà một thứ cũng không có, y có chút nản lòng mà mắng: “Kháo, có tiền thì có gì đặc biệt hơn người, những hạt châu này làm sao bì được với thứ chính tay lão tử tặng chứ”. Lập tức hùng hùng hổ hổ quay về Thanh Lộ điện của mình.
Sau khi y rống xong câu kia rồi bỏ đi, phía sau giả sơn có một người vẫn đang nằm nghỉ ngơi, lười biếng ngồi dậy, thoáng nhìn theo hướng y vừa rời khỏi, khóe miệng nhẹ nhàng vung lên, tròng mắt kim sắc lóe sáng làm gì còn tia buồn ngủ nào.