* Tương tư diện mạo một người.
Cảnh vương giả bộ tức giận, giọng nói bất thiện: “Lui ra, ngươi là hạng thân phận gì, sao có tư cách yêu cầu thiếu cung chủ biểu diễn chứ”.
Mặc Viêm liếc mắt thấy ngay bọn họ là đang kẻ tung người hứng. Nhìn thần sắc Mặc Thanh càng ngày càng không vui, Mặc Viêm nghĩ dù sao cũng là sinh nhật của mình, y còn chưa muốn thấy cảnh máu chảy a, bất luận sau đó thế nào, thì hiện tại Cảnh vương cũng coi như là khách của Thiên Tuyệt cung.
“Thật có lỗi, ta quả thực không am hiểu nhạc khí”. Mặc Viêm vẫn như trước mỉm cười, nhàn nhạt từ chối.
“Ta nghe thiên hạ đồn, thiếu cung chủ là kỳ tài ngút trời, hoàn mỹ như thiên nhân, nguyên lai là có chút nói ngoa a”. Thiếu niên thanh y nét mặt cười ngọt ngào tới vô hại, một bộ dạng ngây thơ vô tội nói.
Thế nhưng nghe vào trong tai các đường chủ Thiên Tuyệt cung, đó là quang minh chính đại chế nhạo khiêu khích. Có mấy người không nhẫn nại được, muốn làm một trận sống còn, bất quá cung chủ chưa lên tiếng, bọn họ cũng không dám manh động.
Mặc Viêm thấy thế cục có chút cứng ngắc, bất đắc dị đứng dậy: “Như vậy, chỉ có thể bêu xấu”.
Thanh y vô cùng kinh ngạc: “Thiếu cung chủ không phải nói bản thân không am hiểu nhạc khí sao?”
“Chỉ cần nhạc ở trong lòng, thiên hạ to lớn, vạn vật đều có thể biểu diễn được”. Nét mặt Mặc Viêm mang theo tiếu ý, từng bước đi về phía đại sảnh.
Thanh y nam tử lui ra sau vài bước, thần sắc do dự. Trong đại sảnh, các vị đường chủ cũng sửng sốt, tuy rằng không biết điều này nghĩa là gì, thế nhưng lại nghe giống như một chân lý.
Con ngươi màu vàng lợt vốn có chút tức giận, đột nhiên nổi lên hứng thú, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Mặc Viêm, tựa hồ muốn nhìn xem y sẽ biểu diễn thủ khúc gì mà không cần nhạc khí.
Mặc Viêm nhìn chung quanh một vòng, tùy ý liếc mắt một cái, sau đó đưa ra hai ngón tay phải. Mọi người hoàn toàn không hiểu xảy ra chuyện gì, đến khi nhìn lại đã thấy kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa là một chiếc lá xanh biếc. Cư nhiên là từ mấy bồn hoa trong phòng tùy tiện lấy xuống.
Y đặt phiến lá trên môi, nhắm mắt lại nhẹ nhàng thổi. Y quả thật không hiểu nhạc khí, ngay cả kỹ năng thổi lá cây, cũng là lúc làm nhiệm vụ, ẩn nấp trong rừng mấy ngày mấy đêm, đồng bọn buồn chán mới dạy cho y. Lúc nãy y cố ý phát ngôn tùy tiện, trước tiên là muốn dùng khí thế ngăn chặn đối phương, sau đó sẽ dùng lá cây biểu diễn, triệt để áp đảo đối phương.
Nếu ngay lúc đầu y dùng lá cây diễn tấu, không những khiến cho đối phương nghĩ là trò cười, còn làm cho Thiên Tuyệt cung mất hết mặt mũi. Kỳ thực lúc nãy trong lòng Mặc Viêm cũng rất lo lắng, may mắn nam tử áo xanh không có yêu cầu y dùng cổ cầm hay thứ gì đó để biểu diễn, nói thật, y quả thực vô năng với mấy cái loại cổ cầm a.
Biểu diễn không có bí quyết, nhạc khúc mặt dù có thể đả động nhân tâm, bất quả chủ yếu chính là người biểu diễn, có thể đem tình cảm dưới đáy lòng toát ra. Vừa nãy thanh y nam tử diễn tấu quả thực rất êm tai, nhưng lại không thể đả động lòng người.
Trong ngực có tính toán, Mặc Viêm nhắm hai mắt lại, lần đầu tiên, cũng e là lần cuối cùng, mang theo một chút chần chờ, một chút khổ sở, cùng loại tình cảm không thể nói ra trong lòng, đưa đau thương và u oán cùng nhau phát ra từ trong khúc nhạc.
Một khúc cuối cùng, toàn bộ mọi người ở đại sảnh thật lâu chưa lấy lại bình tĩnh, thủ khúc vừa thê lương vừa khổ sở như vậy, sợ rằng đây là lần đầu tiên những người ở đây nghe được. Mặc Viêm thẳng tắp nhìn về phía Mặc Thanh, không ngờ lại nhìn thấy trong con ngươi ám kim hiện lên nhàn nhạt mê mang.
Vẫn là nam tử thanh y bừng tỉnh đầu tiên, hắn đi tới trước người Mặc Viêm, rất cung kính chào một cái: “Thủ khúc của thiếu cung chủ thế gian khó cầu, Thanh Y hôm nay đã được thụ giáo”.
Cảnh vương thấy khiêu khích không thành công, có chút chật vật vội vã rời đi. Lấy cớ trong cung bận rộn, không thể ở lại quá lâu. Mặc Thanh cũng không giữ lại, phái người đi tiễn hắn, rồi cũng không để ý tới nữa.
Lần thứ hai nhìn về phía Mặc Viêm, hắn phát hiện thiếu niên kia lại một lần nữa lặng lẽ ly khai.
Khi Mặc Thanh tìm được Mặc Viêm, y đang tùy ý nằm giữa bãi cỏ ở cấm địa, trong miệng ngậm một cây cỏ xanh, con ngươi đen mở to, lẳng lặng nhìn bầu trời đầy sao. Mặc Thanh nhìn tới, giống như thấy một bức tranh, thiếu niên xinh đẹp, khóe miệng mang theo nụ cười bất cần đời yếu ớt, khắp bầu trời tinh quang đều là ảnh ngược trong mắt y.
Mặc Thanh cứ như vậy đi tới, sau đó đứng bên cạnh y, từ trên cao nhìn xuống: “Thủ khúc không tồi”.
Trong mắt Mặc Viêm hiện lên một tia vui mừng, đột nhiên muốn làm ra một trò đùa dai: “Người muốn biết tên của nó sao?”
“Nga? Tên gì?” Mặc Thanh tiếp lời y hỏi.
Mặc Viêm không trả lời ngay, từ trên cỏ đứng dậy, đối diện trước người Mặc Thanh: “Trường Tương thủ khúc”.
Mặc Thanh hơi nhíu mày, thủ khúc này hắn chưa từng nghe qua, bất quá tên này có hàm chứa ý nghĩa gì đặc biệt sao?
Mặc Viêm đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt, thẳng tắp nhìn Mặc Thanh hỏi: “Phụ thân đại nhân, có phải cảm thấy toàn thân không có khí lực hay không?” Y vừa dứt lời, con ngươi Mặc Thanh đột nhiên co rút lại, thân thể cao lớn không còn chút lực nháy mắt sẽ phải ngã xuống.
Mặc Viêm đưa tay phải ra đỡ lấy hắn, Mặc Thanh cả người vô lực, chỉ có thể đứng tựa vào người Mặc Viêm mới không bị ngã. Hắn nheo mắt, nét mặt mơ hồ tức giận, ngay cả khóe miệng luôn nhếch lên, cũng mân thành một đường thẳng.
“Phụ thân đại nhân, thuốc này ta nghiên cứu đã lâu”. Y cười híp mắt nhìn Mặc Thanh, giống như đứa trẻ vui sướng khi thực hiện thành công trò đùa dai của mình. “Ngay cả tuyệt thế cao thủ cũng phải chống đỡ hơn hai canh giờ, tuy nhiên đối với phụ thân người, đại khái chắc chỉ khoảng một nén nhang mà thôi”. Mặc Thanh nhìn tròng mắt y lóe lên đắc ý, cũng cho rằng đây chỉ là trò đùa dai khó có được một lần của y.
Thế nhưng Mặc Viêm rất nhanh liền ngừng cười, chỉ trân trân nhìn chằm chằm Mặc Thanh, giống như muốn đem bộ dáng của hắn khắc vào xương tủy. Mặc Thanh càng lúc càng khó hiểu, hài tử này rốt cuộc muốn làm gì? Mặc Viêm cũng biết thuốc này không giữ được Mặc Thanh lâu lắm, không lãng phí thời gian nữa.
“Phụ thân đại nhân, chúng ta làm một nụ hôn từ biệt nha”. Y nhìn con ngươi kim sắc, nhàn nhạt nói ra những lời này, Mặc Thanh còn chưa hiểu gì, liền cảm nhận được trên môi có thứ gì đó, mềm nhẹ dính vào.
Mặc Thanh đột nhiên đụng tới một thứ mềm nhẹ làm cho cả kinh mà thất thần, hoàn toàn không có phản ứng, người kia đã đem hắn đặt trên bãi cỏ. Khi hắn cho rằng người kia có thể tiếp tục làm ra hành động vô lễ gì nữa. Người nọ chỉ là thật sâu nhìn hắn một cái, cánh môi khẽ mở: “Phụ thân đại nhân, tái kiến. Hoặc là, không gặp lại”.
Sau đó hắn cứ như vậy nhìn người kia xoay người rời đi, không quay đầu lại một lần. Thẳng đến khi hơi thở của y càng ngày càng xa đến nỗi không còn cảm nhận được nữa. Mặc Thanh cứ như vậy nằm trên bãi cỏ, học theo người kia ngẩng đầu nhìn trời đầy sao, nhưng không biết vì sao, càng xem càng cô tịch.
Quả nhiên như lời y vừa nói, sau thời gian một nén nhang, cơ thể Mặc Thanh đã có thể hoạt động trở lại, thế nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, như trước nằm trên bãi cỏ, một lúc sau, trong miệng lẩm bẩm phun ra một câu: “Vì sao muốn ly khai?”
Cảnh vương giả bộ tức giận, giọng nói bất thiện: “Lui ra, ngươi là hạng thân phận gì, sao có tư cách yêu cầu thiếu cung chủ biểu diễn chứ”.
Mặc Viêm liếc mắt thấy ngay bọn họ là đang kẻ tung người hứng. Nhìn thần sắc Mặc Thanh càng ngày càng không vui, Mặc Viêm nghĩ dù sao cũng là sinh nhật của mình, y còn chưa muốn thấy cảnh máu chảy a, bất luận sau đó thế nào, thì hiện tại Cảnh vương cũng coi như là khách của Thiên Tuyệt cung.
“Thật có lỗi, ta quả thực không am hiểu nhạc khí”. Mặc Viêm vẫn như trước mỉm cười, nhàn nhạt từ chối.
“Ta nghe thiên hạ đồn, thiếu cung chủ là kỳ tài ngút trời, hoàn mỹ như thiên nhân, nguyên lai là có chút nói ngoa a”. Thiếu niên thanh y nét mặt cười ngọt ngào tới vô hại, một bộ dạng ngây thơ vô tội nói.
Thế nhưng nghe vào trong tai các đường chủ Thiên Tuyệt cung, đó là quang minh chính đại chế nhạo khiêu khích. Có mấy người không nhẫn nại được, muốn làm một trận sống còn, bất quá cung chủ chưa lên tiếng, bọn họ cũng không dám manh động.
Mặc Viêm thấy thế cục có chút cứng ngắc, bất đắc dị đứng dậy: “Như vậy, chỉ có thể bêu xấu”.
Thanh y vô cùng kinh ngạc: “Thiếu cung chủ không phải nói bản thân không am hiểu nhạc khí sao?”
“Chỉ cần nhạc ở trong lòng, thiên hạ to lớn, vạn vật đều có thể biểu diễn được”. Nét mặt Mặc Viêm mang theo tiếu ý, từng bước đi về phía đại sảnh.
Thanh y nam tử lui ra sau vài bước, thần sắc do dự. Trong đại sảnh, các vị đường chủ cũng sửng sốt, tuy rằng không biết điều này nghĩa là gì, thế nhưng lại nghe giống như một chân lý.
Con ngươi màu vàng lợt vốn có chút tức giận, đột nhiên nổi lên hứng thú, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Mặc Viêm, tựa hồ muốn nhìn xem y sẽ biểu diễn thủ khúc gì mà không cần nhạc khí.
Mặc Viêm nhìn chung quanh một vòng, tùy ý liếc mắt một cái, sau đó đưa ra hai ngón tay phải. Mọi người hoàn toàn không hiểu xảy ra chuyện gì, đến khi nhìn lại đã thấy kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa là một chiếc lá xanh biếc. Cư nhiên là từ mấy bồn hoa trong phòng tùy tiện lấy xuống.
Y đặt phiến lá trên môi, nhắm mắt lại nhẹ nhàng thổi. Y quả thật không hiểu nhạc khí, ngay cả kỹ năng thổi lá cây, cũng là lúc làm nhiệm vụ, ẩn nấp trong rừng mấy ngày mấy đêm, đồng bọn buồn chán mới dạy cho y. Lúc nãy y cố ý phát ngôn tùy tiện, trước tiên là muốn dùng khí thế ngăn chặn đối phương, sau đó sẽ dùng lá cây biểu diễn, triệt để áp đảo đối phương.
Nếu ngay lúc đầu y dùng lá cây diễn tấu, không những khiến cho đối phương nghĩ là trò cười, còn làm cho Thiên Tuyệt cung mất hết mặt mũi. Kỳ thực lúc nãy trong lòng Mặc Viêm cũng rất lo lắng, may mắn nam tử áo xanh không có yêu cầu y dùng cổ cầm hay thứ gì đó để biểu diễn, nói thật, y quả thực vô năng với mấy cái loại cổ cầm a.
Biểu diễn không có bí quyết, nhạc khúc mặt dù có thể đả động nhân tâm, bất quả chủ yếu chính là người biểu diễn, có thể đem tình cảm dưới đáy lòng toát ra. Vừa nãy thanh y nam tử diễn tấu quả thực rất êm tai, nhưng lại không thể đả động lòng người.
Trong ngực có tính toán, Mặc Viêm nhắm hai mắt lại, lần đầu tiên, cũng e là lần cuối cùng, mang theo một chút chần chờ, một chút khổ sở, cùng loại tình cảm không thể nói ra trong lòng, đưa đau thương và u oán cùng nhau phát ra từ trong khúc nhạc.
Một khúc cuối cùng, toàn bộ mọi người ở đại sảnh thật lâu chưa lấy lại bình tĩnh, thủ khúc vừa thê lương vừa khổ sở như vậy, sợ rằng đây là lần đầu tiên những người ở đây nghe được. Mặc Viêm thẳng tắp nhìn về phía Mặc Thanh, không ngờ lại nhìn thấy trong con ngươi ám kim hiện lên nhàn nhạt mê mang.
Vẫn là nam tử thanh y bừng tỉnh đầu tiên, hắn đi tới trước người Mặc Viêm, rất cung kính chào một cái: “Thủ khúc của thiếu cung chủ thế gian khó cầu, Thanh Y hôm nay đã được thụ giáo”.
Cảnh vương thấy khiêu khích không thành công, có chút chật vật vội vã rời đi. Lấy cớ trong cung bận rộn, không thể ở lại quá lâu. Mặc Thanh cũng không giữ lại, phái người đi tiễn hắn, rồi cũng không để ý tới nữa.
Lần thứ hai nhìn về phía Mặc Viêm, hắn phát hiện thiếu niên kia lại một lần nữa lặng lẽ ly khai.
Khi Mặc Thanh tìm được Mặc Viêm, y đang tùy ý nằm giữa bãi cỏ ở cấm địa, trong miệng ngậm một cây cỏ xanh, con ngươi đen mở to, lẳng lặng nhìn bầu trời đầy sao. Mặc Thanh nhìn tới, giống như thấy một bức tranh, thiếu niên xinh đẹp, khóe miệng mang theo nụ cười bất cần đời yếu ớt, khắp bầu trời tinh quang đều là ảnh ngược trong mắt y.
Mặc Thanh cứ như vậy đi tới, sau đó đứng bên cạnh y, từ trên cao nhìn xuống: “Thủ khúc không tồi”.
Trong mắt Mặc Viêm hiện lên một tia vui mừng, đột nhiên muốn làm ra một trò đùa dai: “Người muốn biết tên của nó sao?”
“Nga? Tên gì?” Mặc Thanh tiếp lời y hỏi.
Mặc Viêm không trả lời ngay, từ trên cỏ đứng dậy, đối diện trước người Mặc Thanh: “Trường Tương thủ khúc”.
Mặc Thanh hơi nhíu mày, thủ khúc này hắn chưa từng nghe qua, bất quá tên này có hàm chứa ý nghĩa gì đặc biệt sao?
Mặc Viêm đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt, thẳng tắp nhìn Mặc Thanh hỏi: “Phụ thân đại nhân, có phải cảm thấy toàn thân không có khí lực hay không?” Y vừa dứt lời, con ngươi Mặc Thanh đột nhiên co rút lại, thân thể cao lớn không còn chút lực nháy mắt sẽ phải ngã xuống.
Mặc Viêm đưa tay phải ra đỡ lấy hắn, Mặc Thanh cả người vô lực, chỉ có thể đứng tựa vào người Mặc Viêm mới không bị ngã. Hắn nheo mắt, nét mặt mơ hồ tức giận, ngay cả khóe miệng luôn nhếch lên, cũng mân thành một đường thẳng.
“Phụ thân đại nhân, thuốc này ta nghiên cứu đã lâu”. Y cười híp mắt nhìn Mặc Thanh, giống như đứa trẻ vui sướng khi thực hiện thành công trò đùa dai của mình. “Ngay cả tuyệt thế cao thủ cũng phải chống đỡ hơn hai canh giờ, tuy nhiên đối với phụ thân người, đại khái chắc chỉ khoảng một nén nhang mà thôi”. Mặc Thanh nhìn tròng mắt y lóe lên đắc ý, cũng cho rằng đây chỉ là trò đùa dai khó có được một lần của y.
Thế nhưng Mặc Viêm rất nhanh liền ngừng cười, chỉ trân trân nhìn chằm chằm Mặc Thanh, giống như muốn đem bộ dáng của hắn khắc vào xương tủy. Mặc Thanh càng lúc càng khó hiểu, hài tử này rốt cuộc muốn làm gì? Mặc Viêm cũng biết thuốc này không giữ được Mặc Thanh lâu lắm, không lãng phí thời gian nữa.
“Phụ thân đại nhân, chúng ta làm một nụ hôn từ biệt nha”. Y nhìn con ngươi kim sắc, nhàn nhạt nói ra những lời này, Mặc Thanh còn chưa hiểu gì, liền cảm nhận được trên môi có thứ gì đó, mềm nhẹ dính vào.
Mặc Thanh đột nhiên đụng tới một thứ mềm nhẹ làm cho cả kinh mà thất thần, hoàn toàn không có phản ứng, người kia đã đem hắn đặt trên bãi cỏ. Khi hắn cho rằng người kia có thể tiếp tục làm ra hành động vô lễ gì nữa. Người nọ chỉ là thật sâu nhìn hắn một cái, cánh môi khẽ mở: “Phụ thân đại nhân, tái kiến. Hoặc là, không gặp lại”.
Sau đó hắn cứ như vậy nhìn người kia xoay người rời đi, không quay đầu lại một lần. Thẳng đến khi hơi thở của y càng ngày càng xa đến nỗi không còn cảm nhận được nữa. Mặc Thanh cứ như vậy nằm trên bãi cỏ, học theo người kia ngẩng đầu nhìn trời đầy sao, nhưng không biết vì sao, càng xem càng cô tịch.
Quả nhiên như lời y vừa nói, sau thời gian một nén nhang, cơ thể Mặc Thanh đã có thể hoạt động trở lại, thế nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, như trước nằm trên bãi cỏ, một lúc sau, trong miệng lẩm bẩm phun ra một câu: “Vì sao muốn ly khai?”