Thu Địch Phỉ cùng Uông Tử Lâm về đến phủ đệ của thừa tướng ở kinh sư, còn ba tỷ muội của nàng cũng đi theo phu quân của họ.
Bốn tỷ muội Thu gia chính thức bị chia cắt từ đây.
Thu Địch Phỉ là nữ nhi của một nha hoàn rửa chân, chưa từng đi ra ngoài phạm vi năm trăm dặm dưới chân núi Thu Dương, cho nên đây là lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thấy cha ruột của hai bà mẹ kế, đương kim thừa tướng Uông Uyên dưới một người mà trên vạn người.
Thu Địch Phỉ lần đầu tiên gặp Uông Uyên đã thấy ông tuyệt đối không phải là một nhân vật tầm thường, hai mắt sáng quắc, ẩn chứa tâm tư sâu xa khó lường, sâu đến mức người ta không thể nào hiểu được.
Cho dù Uông Uyên đã là ông nội của người ta nhưng tin rằng thời trẻ cũng là một thiếu niên phong lưu tuấn mỹ.
Khỏi cần phải nói, nhìn biểu ca Đại Bảo da trắng nõn nà cùng hai bà mẹ kế dung nhan mỹ miều hơn người thì có thể biết được Uông Uyên thời trẻ thế nào.
Thu Địch Phỉ nhớ lại thời điểm ngày hôm qua quỳ gối dâng trà cho Uông Uyên, ông tiếp nhận chén trà rồi mỉm cười nói với nàng “ về sau hãy hầu hạ tướng công ngươi cho tốt” cái mỉm cười đó lại làm cho nàng âm thầm rùng mình.
Gừng càng già gàng cay, chỉ một nụ cười không xuất phát từ nội tâm cũng không chạm đến đáy mắt cũng đủ làm nên khí thế cường đại.
Uông thừa tướng dù tươi cười, khí thế nhàn nhạt nhưng vẫn làm cho Thu Địch Phỉ cảm thấy nếu một khi nàng không hầu hạ chu đáo cho đứa cháu bảo bối của hắn thì nhất định ông ngoại ngang hông kiêm ông nội chồng này sẽ sử dụng dáng vẻ tươi cười ôn nhu nhất làm cho nàng mất hồn.
Thu Địch Phỉ thầm than một tiếng: ai! Quả nhiên là, ôn nhu chết tiệt!
Thu Địch Phỉ thở dài một tiếng, làm cho Uông Tử Lâm đang cúi đầu vẻ tranh cho nàng vội vàng hạ bút, chạy đến bên người Thu Địch Phỉ, ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngước khuôn mặt xinh đẹp, hai mắt mở to hỏi “ Tiểu Bảo có phải mệt mỏi hay không? Tiểu Bảo mệt thì ta không vẽ nữa, chúng ta đi chơi đi, ngày mai lại vẽ tiếp”
Thu Địch Phỉ cúi đầu nhìn bộ dáng quan tâm của Uông Tử Lâm, không khỏi chặc lưỡi thầm than: đứa nhỏ này thật tốt, ngây ngô như đứa trẻ năm tuổi nhưng lại biết quan tâm người khác, đến khi trưởng thành nhất định sẽ biết cách thương hương tiếc ngọc như người ta.
Lại nghĩ: không phải, hắn chưa trưởng thành. Cũng không phải, hắn đã hai mươi tuổi rồi.
Thu Địch Phỉ mỉm cười nói với “ trượng phu”: Đại Bảo, ngươi nhanh vẽ tranh cho xong đi, chẳng phải gia gia muốn đem tranh đến biên cương cho công công xem thử con dâu người bộ dáng thế nào sao? nghe lời đi, mau vẽ tỷ thật xinh đẹp nha, vẽ đẹp ngày mai tỷ sẽ mang ngươi đi thả diều”
Lại làm cho Thu Địch Phỉ bất ngờ là Uông Tử Lâm đầu óc ngây ngô nhưng lại có tài hội họa, cho nên khi gia gia bảo sẽ gởi mấy bức họa của nàng đến biên cương cho công công nhìn xem con dâu hắn bộ dáng thế nào thì trong lúc nhất thời Thu Địch Phỉ không kịp phản ứng, ai sẽ vẽ tranh.
Uông thừa tướng khó có dịp tốt bụng mà giải thích “ thái tử gia và hai vị hoàng tử không nói cho ngươi biết sao? Đại Bảo là họa sĩ cung đình của hoàng gia a”
Thu Địch Phỉ thật phải nhìn Uông Tử Lâm với con mắt khác.
Cuối cùng thì lão thiên gia cũng có chút công bằng, lấy đi trí tuệ của hắn thì cho hắn một tài năng hơn người.
Uông Tử Lâm nghe nói được thả diều thì hai mắt bừng sáng, hưng phấn kêu lên “ tốt tốt”, sau đó dưới sự khuyến khích của Thu Địch Phỉ lại tiếp tục vẽ tranh.
Thu Địch Phỉ chăm chú nhìn Uông Tử Lâm vẽ tranh, trong lòng tiếc hận vô hạn, nếu khi hắn không vẽ tranh cũng như lúc vẽ tranh thì đúng là một người hoàn mỹ ah.
Nghĩ tới đây toàn thân Thu Địch Phỉ khẽ run lên.
Lúc trước Mộ Thiên Sơn cũng nói nàng như vậy.
Thu Địch Phỉ vừa nghĩ tới Mộ Thiên Sơn, đôi mày thanh tú liền cau lại, khóe đuôi hiện lên vẻ u buồn nhàn nhạt.
Không biết nhị sư tỷ bên kia thế nào? không biết vô thường đại gia có làm khó nàng không? không biết Mộ đại gia sau khi biết nàng lừa hắn thì có tìm nàng tính sổ không? nhưng mà hắn đường đường là một cung chủ cần gì phải phí tinh lực để đối phó với một cô nương sắp chết như nàng chứ?
Thu Địch Phỉ lại thở dài, đến khi hồi hồn, nhìn Uông Tử Lâm, trong lòng lại thấy nao nao.
Phu quân Uông Tử Lâm của nàng lúc này đang mở to hai mắt, khuôn mặt mỹ lệ nghiêng nghiêng, nhìn chằm chằm nàng không nháy mắt, miệng còn cắn đầu bút.
Thu Địch Phỉ nhẹ giọng hỏi “ Đại Bảo, sao lại không vẽ nữa? vẽ nhanh đi, hôm nay vẽ xong, ngày mai chúng ta mới đi thả diều được a”
Vẻ không đẹp, ngày mai ta đem ngươi làm thành con diều. Một người sống như vậy mà bị bắt không được làm gì, ngồi ngay ngắn thẳng tắp cho ngươi vẽ suốt hai ngày thực sự là một loại tra tấn ah.
Uông Tử Lâm buông bút, hồn nhiên đáp “ Tiểu Bảo thật là đẹp, so với hai biểu tỷ còn đẹp hơn”
Thu Địch Phỉ kìm lòng không được cười thành tiếng, tiểu tử này trí tuệ chỉ có năm tuổi nhưng cũng biết cách làm cho nữ nhân vui, vậy coi như đủ rồi ah.
Thu Địch Phỉ vừa cười vừa nói: “Đại Bảo nghe lời! mau vẽ đi, vẽ xong, ngươi không cần tâng bốc là ta đẹp thì ta cũng mang ngươi đi thả diều”
Uông Tử Lâm không nói một lời, nghiêng bức ảnh nhìn ngắm một hồi như suy nghĩ gì đó rồi lại cúi đầu vẽ tiếp.
Lại làm cho Thu Địch Phỉ ngoài ý muốn là phu quân biểu ca của nàng cứ như là thần bút Mã Lương nhập xác, nét vẽ như bay mà không hề ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Trong lòng Thu Địch Phỉ bắt đầu có chút thấp thỏm không yên.
Phu quân nàng tốt nhất đừng vẽ thiếu nữ xinh đẹp thành u hồn ah.
Uông Tử Lâm ngẩng đầu, tươi cười với Thu Địch Phỉ, quăng cây bút trong tay, sau đó cầm lấy bức họa trên bàn nhiệt tình chạy đến ngồi xuống bên cạnh nàng, vẻ mặt nịnh nọt đưa cho Thu Địch Phỉ xem.
Thu Địch Phỉ nhận bức họa của mình, nhìn thoáng qua rồi bắt đầu choáng váng.
Nữ nhân trong tranh này thật là nàng sao?
Đôi mắt u buồn ngấn nước.
Hai hàng lông mày biểu lộ sự ưu phiền nhàn nhạt.
Đôi môi đỏ như son.
Tâm sự lặng yên tiết lộ
Nữ tử trong bức họa không đẹp tuyệt sắc nhưng vẻ u sầu lại ẩn ẩn phong tình.
Thu Địch Phỉ trong lòng cảm động, quay đầu tươi cười nói với Uông Tử Lâm “ Đại Bảo giỏi quá, vẽ ta thật là đẹp”
Từ nhỏ đến lớn, có ai có thể đem vẻ đẹp của nàng lột tả chân thật như vậy đâu?
Nàng là ngốc đấy, là không có ý nghĩa đấy, nàng chỉ là một cái bóng trong nhà. Mười bảy năm qua, có thể làm cho nàng thấy mình cũng có lúc rất đẹp chỉ có vị biểu ca năm tuổi trước mắt này mà thôi.
Uông Tử Lâm bị nụ cười chói sáng như ánh mặt trời của Thu Địch Phỉ làm cho ngẩn ngơ, hưng phấn hét lớn “ Tiểu Bảo, Tiểu Bảo, không thích bức họa này nữa, ta bây giờ sẽ vẽ lại lúc ngươi cười với ta”
Thu Địch Phỉ cảm động lập tức biến thành hoảng sợ
Còn vẽ?
Làm gì mà vẽ tới nghiện như vậy? cho dù hắn vẽ không mỏi tay thì nàng ngồi cũng mỏi lưng mỏi cổ lắm rồi nha.
Thu Địch Phỉ quyết định sau này trên mặt sẽ không để lộ bất kỳ biểu tình nào, nàng sợ Đại Bảo nhìn thấy lại đòi vẽ, vẽ tới khi sông cạn đá mòn, đến khi biển cả hóa nương dâu, đến khi một thiếu nữ xinh đẹp như nàng sẽ chết vì mệt mà biến thành u hồn xinh đẹp.
Ngày hôm sau, Uông Uyên cầm bức họa kim tôn vẽ, vừa tán thưởng không thôi, vừa âm thầm đánh giá Thu Địch Phỉ.
Thu Địch Phỉ bị gia gia đánh giá thì đổ mồ hôi lạnh.
Lão gia hỏa tuy ánh mắt đã thu liễm rất nhiều nhưng sự nghi hoặc trong đó vẫn bị nàng nhìn thấy.
Lão đầu kia đã vài lần dò xét nàng, như muốn xác định người trong bức họa có thật là Thu tam nhi?
Như thế nào lại vẽ đẹp hơn người thật như vậy?
Tranh này không phải đã có chỉnh sửa chứ?
Uông Uyên sai hạ nhân gói tranh lại rồi lập tức sai người mang đến Hồng thành cho công công nàng.
Uông Đại Bảo gấp gáp khó nhịn, muốn Thu Địch Phỉ nhanh chóng cùng hắn đi thả diều.
Uông Uyên thấy nàng chuẩn bị thực hiện lời hứa thì lên tiếng “ chơi diều chậm lại một chút cũng được, Phỉ nhi từ nhà mẹ đẻ tới đây hình như cũng không mang theo nhiều đồ, nhân lúc này đi tú phường mua mấy bộ đồ đi, ngày mai khách quý tới nhà, chúng ta cũng cần phải ăn mặc đàng hoàng để đón chào”
Thu Địch Phỉ nao nao, thầm nghĩ không biết là khách quý cỡ nào mà đường đường thừa tướng Đại Mẫn vương triều quyền khuynh thiên hạ lại như lâm trận đón địch như vậy?
Uông Uyên thấy vẻ mặt nghi hoặc của Thu Địch Phỉ cũng không hẹp hòi mà giải thích “ người này là phú thương số một của Đại Mẫn ta, chắc ngươi đã có nghe qua, tên là Tập Cạnh Đường”
Thu Địch Phỉ lại khẽ giật mình
Tập Cạnh Đường, nàng đương nhiên có nghe qua.
Người này có thể nói khắp thiên hạ không ai không biết tới, tướng mạo tựa Phan An, phong lưu đa tình, phú giáp thiên hạ…
Nghe nói Tập Cạnh Đường cuồng vọng tới mức ngay cả hoàng cung cũng không để vào mắt, lại không ngờ ưu ái để mắt tới phủ của thừa tướng gia.
Không biết phú thương cấu kết cùng quan lại là muốn gì đây? Có thể tạo ra loại sự tình như thay đổi triều đại thì quá tốt. Nếu không thì Uông Uyên sẽ vì chuyện người kế thừa cho Uông gia mà chắc chắn sẽ ép nàng cùng Đại Bảo biểu ca sinh nhi tử.
Cái rắm.
Nàng cùng Uông Tử Lâm bất qua chỉ là phu thê trên danh nghĩa, thật ra không có vợ chồng chi thật, nàng lấy gì mà sinh cháu cho Uông gia chứ?
*****************
Thu Địch Phỉ nghe theo phân phó của Uông Uyên, cùng Uông Tử Lâm đi tới tú phường chọn xiêm y.
Chọn xong chất vải cùng kiểu dáng, Thu Địch Phỉ đưa cho lão bản tờ ngân phiếu giá trị cực lớn hỏi “ bao lâu thì làm xong?”
Lão bản nhìn tờ ngân phiếu thì cười đến không thấy tổ quốc, ân cần đáp “ cả tú phường sẽ lập tức bắt tay làm ngay, ngươi chờ một chút là xong”
Thu Địch Phỉ liếc lão bản một cái.
Đối diện có trà lâu, nàng đâu có ngốc mà ngồi đây đợi.
Vì vậy Thu Địch Phỉ mang theo Uông Tử Lâm đến trà lâu đối diện tú phường ăn điểm tâm, nhàn nhã chờ nhận đồ mới.
Uống xong hai ấm trà, Đại Bảo ồn ào đòi đi nhà xí khiến Thu Địch Phỉ đỏ mặt, liền gọi tiểu nhị giúp nàng đưa hắn đi giải quyết bầu tâm sự.
Hai người rời đi, Thu Địch Phỉ vừa được an tĩnh một chút thì đột nhiên cảm giác có người kéo y phục của mình.
Thu Địch Phỉ cúi đầu xem xét, là một tiểu nam hài đang kéo tay áo của nàng, muốn nàng chú ý.
Tiểu nam hài thấy Thu Địch Phỉ đã chú ý tới mình mới đưa cái hộp trong tay ra “ tỷ tỷ, có người muốn ta giao cái hộp này cho ngươi” dứt lời là xoay người chạy đi mất.
Thu Địch Phỉ sợ run lại giật mình ngây người, không biết ai lại muốn thông qua tiểu nam hài để gởi đồ cho nàng.
Lấy lại bình tĩnh, Thu Địch Phỉ đặt cái hộp lên bàn, nhẹ nhàng tháo sợi dây lụa buộc bên trên, mở nắp hộp ra.
Liếc nhìn vào trong hộp, Thu Địch Phỉ cả người đều cứng lại, nắp hộp trên tay cũng rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng.
Trong hộp là một nhúm tóc đen nhánh được buộc bằng một sợi dây màu tím. Nàng nhận ra đó là của nhị tỷ nàng.
Tóc này chính là của Thái Hương Hương.
Thu Địch Phỉ toàn thân run rẩy dữ dội
Chẳng lẽ nói, Nhị sư tỷ đã bị Mộ Thiên Sơn giết? !
Thu Địch Phỉ thò tay cầm nhúm tóc lên, nước mắt lưng tròng thì phát hiện dưới đáy hộp còn có một tờ giấy. Thu Địch Phỉ cần lên đọc, trong lòng vừa mừng vừa lo, vừa yên tâm lại vừa khổ sở, vừa hoảng sợ vừa giận dữ…
Nàng mừng là vì nhị sư tỷ không có bị Mộ Thiên Sơn giết chết mà chỉ bị hắn ép buộc phải xuất gia.
Thu Địch Phỉ nhớ tới khi nàng dùng thân phận Thái Hương Hương từng nhiều lần nói với Mộ vô thường là nàng muốn làm ni cô.
Mộ Vô Thường nhất định là không cam lòng bị lừa gạt, giận chó đánh mèo làm vạ lây tới Thái Hương Hương, ép nàng xuất gia
Chỉ cần Nhị sư tỷ không có việc gì là tốt rồi, tóc rồi sẽ mọc lại a, nhị sư tỷ ăn nhiều thì tóc cũng sẽ nhanh dài thôi, không cần phải lo lắng, ít nhất là cũng giữ được cái mạng. Nhưng nói thật đang tuổi thanh xuân mà phải đi làm ni cô thì đối với nàng thật sự là sống không bằng chết.
Thu Địch Phỉ tự trách bản thân, có lẽ lúc trước nàng đừng có ích kỷ để nhị tỷ làm người chịu tội thay thì lúc này tình hình sẽ không nghiêm trọng như vậy, sẽ không làm vị đại gia vô thường kia tập trung tinh thần và sức lực để so đo với nàng.
Nàng giống như lông gà vỏ tỏi, lại là nữ tử có nhan sắc bình thường mà hắn đường đường là cung chủ Thiên Khuyết cung, đại gia đệ nhất võ lâm. Đẳng cấp giữa hai người cách nhau một trời một vực, vì sao hắn không bỏ qua cho nàng, vì sao hắn lại không quên nàng đi?
Thu Địch Phỉ kinh ngạc nhìn bốn câu cuối cùng trong tờ giấy, đây chính là nguyên nhân khiến nàng giận dữ và hoảng sơ.
Cung sa hồng, thủ thân hồng, ( thủ thân thì cung sa còn)
Hoan hợp tức vô tung, ( hợp hoa sẽ mất đi)
Cánh tay trước không Chu sắc, ( cánh tay không còn chu sa)
Tướng phủ tất dời không ( tướng phủ sẽ tan tành)
Thu Địch Phỉ lòng tràn đầy bi phẫn.
Thì ra ngày đó Mộ Thiên Sơn là điểm thủ thân chu sa cho nàng.
Hắn đến tột cùng muốn làm gì!
Mộ Thiên Sơn lại dùng tính mạng người khác để uy hiếp nàng.
Hắn lại đang uy hiếp nàng!
Thu Địch Phỉ còn đang suy nghĩ thì Uông Tử Lâm đi nhà xí cũng trở về.
Uông Tử Lâm thấy Thu Địch Phỉ nước mắt lưng tròng, cả người bất an thì vội chạy đến ngồi xuống cạnh nàng, hai mắt vô tội như mắt nai con nhìn nàng chăm chú.
Thu Địch Phỉ cúi đầu nhìn lại thấy phu quân đang ngồi bên cạnh, cảm giác như có người an ủi mình thật là tốt, cho dù người này chỉ là hài tử năm tuổi.
Nhưng mà nàng nghĩ lầm rồi
Hài tử năm tuổi này cũng không phải muốn an ủi nàng.
Phu quân năm tuổi nắm tay Thu Địch Phỉ, hai mắt đẫm lệ tha thiết hỏi “ Tiểu Bảo, đừng nhúc nhích, ta đi tìm giấy bút vẽ tranh cho ngươi nha? Ngươi thật là đẹp”
Thu Địch Phỉ khuôn mặt run rẩy không thôi, bất đắc dĩ đến cực điểm, không thể không chửi thề lần nữa.
Cái rắm.
Ông trời ơi, để cho ta chết đi!!!
Thu Địch Phỉ cùng Uông Tử Lâm về đến phủ đệ của thừa tướng ở kinh sư, còn ba tỷ muội của nàng cũng đi theo phu quân của họ.
Bốn tỷ muội Thu gia chính thức bị chia cắt từ đây.
Thu Địch Phỉ là nữ nhi của một nha hoàn rửa chân, chưa từng đi ra ngoài phạm vi năm trăm dặm dưới chân núi Thu Dương, cho nên đây là lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thấy cha ruột của hai bà mẹ kế, đương kim thừa tướng Uông Uyên dưới một người mà trên vạn người.
Thu Địch Phỉ lần đầu tiên gặp Uông Uyên đã thấy ông tuyệt đối không phải là một nhân vật tầm thường, hai mắt sáng quắc, ẩn chứa tâm tư sâu xa khó lường, sâu đến mức người ta không thể nào hiểu được.
Cho dù Uông Uyên đã là ông nội của người ta nhưng tin rằng thời trẻ cũng là một thiếu niên phong lưu tuấn mỹ.
Khỏi cần phải nói, nhìn biểu ca Đại Bảo da trắng nõn nà cùng hai bà mẹ kế dung nhan mỹ miều hơn người thì có thể biết được Uông Uyên thời trẻ thế nào.
Thu Địch Phỉ nhớ lại thời điểm ngày hôm qua quỳ gối dâng trà cho Uông Uyên, ông tiếp nhận chén trà rồi mỉm cười nói với nàng “ về sau hãy hầu hạ tướng công ngươi cho tốt” cái mỉm cười đó lại làm cho nàng âm thầm rùng mình.
Gừng càng già gàng cay, chỉ một nụ cười không xuất phát từ nội tâm cũng không chạm đến đáy mắt cũng đủ làm nên khí thế cường đại.
Uông thừa tướng dù tươi cười, khí thế nhàn nhạt nhưng vẫn làm cho Thu Địch Phỉ cảm thấy nếu một khi nàng không hầu hạ chu đáo cho đứa cháu bảo bối của hắn thì nhất định ông ngoại ngang hông kiêm ông nội chồng này sẽ sử dụng dáng vẻ tươi cười ôn nhu nhất làm cho nàng mất hồn.
Thu Địch Phỉ thầm than một tiếng: ai! Quả nhiên là, ôn nhu chết tiệt!
Thu Địch Phỉ thở dài một tiếng, làm cho Uông Tử Lâm đang cúi đầu vẻ tranh cho nàng vội vàng hạ bút, chạy đến bên người Thu Địch Phỉ, ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngước khuôn mặt xinh đẹp, hai mắt mở to hỏi “ Tiểu Bảo có phải mệt mỏi hay không? Tiểu Bảo mệt thì ta không vẽ nữa, chúng ta đi chơi đi, ngày mai lại vẽ tiếp”
Thu Địch Phỉ cúi đầu nhìn bộ dáng quan tâm của Uông Tử Lâm, không khỏi chặc lưỡi thầm than: đứa nhỏ này thật tốt, ngây ngô như đứa trẻ năm tuổi nhưng lại biết quan tâm người khác, đến khi trưởng thành nhất định sẽ biết cách thương hương tiếc ngọc như người ta.
Lại nghĩ: không phải, hắn chưa trưởng thành. Cũng không phải, hắn đã hai mươi tuổi rồi.
Thu Địch Phỉ mỉm cười nói với “ trượng phu”: Đại Bảo, ngươi nhanh vẽ tranh cho xong đi, chẳng phải gia gia muốn đem tranh đến biên cương cho công công xem thử con dâu người bộ dáng thế nào sao? nghe lời đi, mau vẽ tỷ thật xinh đẹp nha, vẽ đẹp ngày mai tỷ sẽ mang ngươi đi thả diều”
Lại làm cho Thu Địch Phỉ bất ngờ là Uông Tử Lâm đầu óc ngây ngô nhưng lại có tài hội họa, cho nên khi gia gia bảo sẽ gởi mấy bức họa của nàng đến biên cương cho công công nhìn xem con dâu hắn bộ dáng thế nào thì trong lúc nhất thời Thu Địch Phỉ không kịp phản ứng, ai sẽ vẽ tranh.
Uông thừa tướng khó có dịp tốt bụng mà giải thích “ thái tử gia và hai vị hoàng tử không nói cho ngươi biết sao? Đại Bảo là họa sĩ cung đình của hoàng gia a”
Thu Địch Phỉ thật phải nhìn Uông Tử Lâm với con mắt khác.
Cuối cùng thì lão thiên gia cũng có chút công bằng, lấy đi trí tuệ của hắn thì cho hắn một tài năng hơn người.
Uông Tử Lâm nghe nói được thả diều thì hai mắt bừng sáng, hưng phấn kêu lên “ tốt tốt”, sau đó dưới sự khuyến khích của Thu Địch Phỉ lại tiếp tục vẽ tranh.
Thu Địch Phỉ chăm chú nhìn Uông Tử Lâm vẽ tranh, trong lòng tiếc hận vô hạn, nếu khi hắn không vẽ tranh cũng như lúc vẽ tranh thì đúng là một người hoàn mỹ ah.
Nghĩ tới đây toàn thân Thu Địch Phỉ khẽ run lên.
Lúc trước Mộ Thiên Sơn cũng nói nàng như vậy.
Thu Địch Phỉ vừa nghĩ tới Mộ Thiên Sơn, đôi mày thanh tú liền cau lại, khóe đuôi hiện lên vẻ u buồn nhàn nhạt.
Không biết nhị sư tỷ bên kia thế nào? không biết vô thường đại gia có làm khó nàng không? không biết Mộ đại gia sau khi biết nàng lừa hắn thì có tìm nàng tính sổ không? nhưng mà hắn đường đường là một cung chủ cần gì phải phí tinh lực để đối phó với một cô nương sắp chết như nàng chứ?
Thu Địch Phỉ lại thở dài, đến khi hồi hồn, nhìn Uông Tử Lâm, trong lòng lại thấy nao nao.
Phu quân Uông Tử Lâm của nàng lúc này đang mở to hai mắt, khuôn mặt mỹ lệ nghiêng nghiêng, nhìn chằm chằm nàng không nháy mắt, miệng còn cắn đầu bút.
Thu Địch Phỉ nhẹ giọng hỏi “ Đại Bảo, sao lại không vẽ nữa? vẽ nhanh đi, hôm nay vẽ xong, ngày mai chúng ta mới đi thả diều được a”
Vẻ không đẹp, ngày mai ta đem ngươi làm thành con diều. Một người sống như vậy mà bị bắt không được làm gì, ngồi ngay ngắn thẳng tắp cho ngươi vẽ suốt hai ngày thực sự là một loại tra tấn ah.
Uông Tử Lâm buông bút, hồn nhiên đáp “ Tiểu Bảo thật là đẹp, so với hai biểu tỷ còn đẹp hơn”
Thu Địch Phỉ kìm lòng không được cười thành tiếng, tiểu tử này trí tuệ chỉ có năm tuổi nhưng cũng biết cách làm cho nữ nhân vui, vậy coi như đủ rồi ah.
Thu Địch Phỉ vừa cười vừa nói: “Đại Bảo nghe lời! mau vẽ đi, vẽ xong, ngươi không cần tâng bốc là ta đẹp thì ta cũng mang ngươi đi thả diều”
Uông Tử Lâm không nói một lời, nghiêng bức ảnh nhìn ngắm một hồi như suy nghĩ gì đó rồi lại cúi đầu vẽ tiếp.
Lại làm cho Thu Địch Phỉ ngoài ý muốn là phu quân biểu ca của nàng cứ như là thần bút Mã Lương nhập xác, nét vẽ như bay mà không hề ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Trong lòng Thu Địch Phỉ bắt đầu có chút thấp thỏm không yên.
Phu quân nàng tốt nhất đừng vẽ thiếu nữ xinh đẹp thành u hồn ah.
Uông Tử Lâm ngẩng đầu, tươi cười với Thu Địch Phỉ, quăng cây bút trong tay, sau đó cầm lấy bức họa trên bàn nhiệt tình chạy đến ngồi xuống bên cạnh nàng, vẻ mặt nịnh nọt đưa cho Thu Địch Phỉ xem.
Thu Địch Phỉ nhận bức họa của mình, nhìn thoáng qua rồi bắt đầu choáng váng.
Nữ nhân trong tranh này thật là nàng sao?
Đôi mắt u buồn ngấn nước.
Hai hàng lông mày biểu lộ sự ưu phiền nhàn nhạt.
Đôi môi đỏ như son.
Tâm sự lặng yên tiết lộ
Nữ tử trong bức họa không đẹp tuyệt sắc nhưng vẻ u sầu lại ẩn ẩn phong tình.
Thu Địch Phỉ trong lòng cảm động, quay đầu tươi cười nói với Uông Tử Lâm “ Đại Bảo giỏi quá, vẽ ta thật là đẹp”
Từ nhỏ đến lớn, có ai có thể đem vẻ đẹp của nàng lột tả chân thật như vậy đâu?
Nàng là ngốc đấy, là không có ý nghĩa đấy, nàng chỉ là một cái bóng trong nhà. Mười bảy năm qua, có thể làm cho nàng thấy mình cũng có lúc rất đẹp chỉ có vị biểu ca năm tuổi trước mắt này mà thôi.
Uông Tử Lâm bị nụ cười chói sáng như ánh mặt trời của Thu Địch Phỉ làm cho ngẩn ngơ, hưng phấn hét lớn “ Tiểu Bảo, Tiểu Bảo, không thích bức họa này nữa, ta bây giờ sẽ vẽ lại lúc ngươi cười với ta”
Thu Địch Phỉ cảm động lập tức biến thành hoảng sợ
Còn vẽ?
Làm gì mà vẽ tới nghiện như vậy? cho dù hắn vẽ không mỏi tay thì nàng ngồi cũng mỏi lưng mỏi cổ lắm rồi nha.
Thu Địch Phỉ quyết định sau này trên mặt sẽ không để lộ bất kỳ biểu tình nào, nàng sợ Đại Bảo nhìn thấy lại đòi vẽ, vẽ tới khi sông cạn đá mòn, đến khi biển cả hóa nương dâu, đến khi một thiếu nữ xinh đẹp như nàng sẽ chết vì mệt mà biến thành u hồn xinh đẹp.
Ngày hôm sau, Uông Uyên cầm bức họa kim tôn vẽ, vừa tán thưởng không thôi, vừa âm thầm đánh giá Thu Địch Phỉ.
Thu Địch Phỉ bị gia gia đánh giá thì đổ mồ hôi lạnh.
Lão gia hỏa tuy ánh mắt đã thu liễm rất nhiều nhưng sự nghi hoặc trong đó vẫn bị nàng nhìn thấy.
Lão đầu kia đã vài lần dò xét nàng, như muốn xác định người trong bức họa có thật là Thu tam nhi?
Như thế nào lại vẽ đẹp hơn người thật như vậy?
Tranh này không phải đã có chỉnh sửa chứ?
Uông Uyên sai hạ nhân gói tranh lại rồi lập tức sai người mang đến Hồng thành cho công công nàng.
Uông Đại Bảo gấp gáp khó nhịn, muốn Thu Địch Phỉ nhanh chóng cùng hắn đi thả diều.
Uông Uyên thấy nàng chuẩn bị thực hiện lời hứa thì lên tiếng “ chơi diều chậm lại một chút cũng được, Phỉ nhi từ nhà mẹ đẻ tới đây hình như cũng không mang theo nhiều đồ, nhân lúc này đi tú phường mua mấy bộ đồ đi, ngày mai khách quý tới nhà, chúng ta cũng cần phải ăn mặc đàng hoàng để đón chào”
Thu Địch Phỉ nao nao, thầm nghĩ không biết là khách quý cỡ nào mà đường đường thừa tướng Đại Mẫn vương triều quyền khuynh thiên hạ lại như lâm trận đón địch như vậy?
Uông Uyên thấy vẻ mặt nghi hoặc của Thu Địch Phỉ cũng không hẹp hòi mà giải thích “ người này là phú thương số một của Đại Mẫn ta, chắc ngươi đã có nghe qua, tên là Tập Cạnh Đường”
Thu Địch Phỉ lại khẽ giật mình
Tập Cạnh Đường, nàng đương nhiên có nghe qua.
Người này có thể nói khắp thiên hạ không ai không biết tới, tướng mạo tựa Phan An, phong lưu đa tình, phú giáp thiên hạ…
Nghe nói Tập Cạnh Đường cuồng vọng tới mức ngay cả hoàng cung cũng không để vào mắt, lại không ngờ ưu ái để mắt tới phủ của thừa tướng gia.
Không biết phú thương cấu kết cùng quan lại là muốn gì đây? Có thể tạo ra loại sự tình như thay đổi triều đại thì quá tốt. Nếu không thì Uông Uyên sẽ vì chuyện người kế thừa cho Uông gia mà chắc chắn sẽ ép nàng cùng Đại Bảo biểu ca sinh nhi tử.
Cái rắm.
Nàng cùng Uông Tử Lâm bất qua chỉ là phu thê trên danh nghĩa, thật ra không có vợ chồng chi thật, nàng lấy gì mà sinh cháu cho Uông gia chứ?
Thu Địch Phỉ nghe theo phân phó của Uông Uyên, cùng Uông Tử Lâm đi tới tú phường chọn xiêm y.
Chọn xong chất vải cùng kiểu dáng, Thu Địch Phỉ đưa cho lão bản tờ ngân phiếu giá trị cực lớn hỏi “ bao lâu thì làm xong?”
Lão bản nhìn tờ ngân phiếu thì cười đến không thấy tổ quốc, ân cần đáp “ cả tú phường sẽ lập tức bắt tay làm ngay, ngươi chờ một chút là xong”
Thu Địch Phỉ liếc lão bản một cái.
Đối diện có trà lâu, nàng đâu có ngốc mà ngồi đây đợi.
Vì vậy Thu Địch Phỉ mang theo Uông Tử Lâm đến trà lâu đối diện tú phường ăn điểm tâm, nhàn nhã chờ nhận đồ mới.
Uống xong hai ấm trà, Đại Bảo ồn ào đòi đi nhà xí khiến Thu Địch Phỉ đỏ mặt, liền gọi tiểu nhị giúp nàng đưa hắn đi giải quyết bầu tâm sự.
Hai người rời đi, Thu Địch Phỉ vừa được an tĩnh một chút thì đột nhiên cảm giác có người kéo y phục của mình.
Thu Địch Phỉ cúi đầu xem xét, là một tiểu nam hài đang kéo tay áo của nàng, muốn nàng chú ý.
Tiểu nam hài thấy Thu Địch Phỉ đã chú ý tới mình mới đưa cái hộp trong tay ra “ tỷ tỷ, có người muốn ta giao cái hộp này cho ngươi” dứt lời là xoay người chạy đi mất.
Thu Địch Phỉ sợ run lại giật mình ngây người, không biết ai lại muốn thông qua tiểu nam hài để gởi đồ cho nàng.
Lấy lại bình tĩnh, Thu Địch Phỉ đặt cái hộp lên bàn, nhẹ nhàng tháo sợi dây lụa buộc bên trên, mở nắp hộp ra.
Liếc nhìn vào trong hộp, Thu Địch Phỉ cả người đều cứng lại, nắp hộp trên tay cũng rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng.
Trong hộp là một nhúm tóc đen nhánh được buộc bằng một sợi dây màu tím. Nàng nhận ra đó là của nhị tỷ nàng.
Tóc này chính là của Thái Hương Hương.
Thu Địch Phỉ toàn thân run rẩy dữ dội
Chẳng lẽ nói, Nhị sư tỷ đã bị Mộ Thiên Sơn giết? !
Thu Địch Phỉ thò tay cầm nhúm tóc lên, nước mắt lưng tròng thì phát hiện dưới đáy hộp còn có một tờ giấy. Thu Địch Phỉ cần lên đọc, trong lòng vừa mừng vừa lo, vừa yên tâm lại vừa khổ sở, vừa hoảng sợ vừa giận dữ…
Nàng mừng là vì nhị sư tỷ không có bị Mộ Thiên Sơn giết chết mà chỉ bị hắn ép buộc phải xuất gia.
Thu Địch Phỉ nhớ tới khi nàng dùng thân phận Thái Hương Hương từng nhiều lần nói với Mộ vô thường là nàng muốn làm ni cô.
Mộ Vô Thường nhất định là không cam lòng bị lừa gạt, giận chó đánh mèo làm vạ lây tới Thái Hương Hương, ép nàng xuất gia
Chỉ cần Nhị sư tỷ không có việc gì là tốt rồi, tóc rồi sẽ mọc lại a, nhị sư tỷ ăn nhiều thì tóc cũng sẽ nhanh dài thôi, không cần phải lo lắng, ít nhất là cũng giữ được cái mạng. Nhưng nói thật đang tuổi thanh xuân mà phải đi làm ni cô thì đối với nàng thật sự là sống không bằng chết.
Thu Địch Phỉ tự trách bản thân, có lẽ lúc trước nàng đừng có ích kỷ để nhị tỷ làm người chịu tội thay thì lúc này tình hình sẽ không nghiêm trọng như vậy, sẽ không làm vị đại gia vô thường kia tập trung tinh thần và sức lực để so đo với nàng.
Nàng giống như lông gà vỏ tỏi, lại là nữ tử có nhan sắc bình thường mà hắn đường đường là cung chủ Thiên Khuyết cung, đại gia đệ nhất võ lâm. Đẳng cấp giữa hai người cách nhau một trời một vực, vì sao hắn không bỏ qua cho nàng, vì sao hắn lại không quên nàng đi?
Thu Địch Phỉ kinh ngạc nhìn bốn câu cuối cùng trong tờ giấy, đây chính là nguyên nhân khiến nàng giận dữ và hoảng sơ.
Cung sa hồng, thủ thân hồng, ( thủ thân thì cung sa còn)
Hoan hợp tức vô tung, ( hợp hoa sẽ mất đi)
Cánh tay trước không Chu sắc, ( cánh tay không còn chu sa)
Tướng phủ tất dời không ( tướng phủ sẽ tan tành)
Thu Địch Phỉ lòng tràn đầy bi phẫn.
Thì ra ngày đó Mộ Thiên Sơn là điểm thủ thân chu sa cho nàng.
Hắn đến tột cùng muốn làm gì!
Mộ Thiên Sơn lại dùng tính mạng người khác để uy hiếp nàng.
Hắn lại đang uy hiếp nàng!
Thu Địch Phỉ còn đang suy nghĩ thì Uông Tử Lâm đi nhà xí cũng trở về.
Uông Tử Lâm thấy Thu Địch Phỉ nước mắt lưng tròng, cả người bất an thì vội chạy đến ngồi xuống cạnh nàng, hai mắt vô tội như mắt nai con nhìn nàng chăm chú.
Thu Địch Phỉ cúi đầu nhìn lại thấy phu quân đang ngồi bên cạnh, cảm giác như có người an ủi mình thật là tốt, cho dù người này chỉ là hài tử năm tuổi.
Nhưng mà nàng nghĩ lầm rồi
Hài tử năm tuổi này cũng không phải muốn an ủi nàng.
Phu quân năm tuổi nắm tay Thu Địch Phỉ, hai mắt đẫm lệ tha thiết hỏi “ Tiểu Bảo, đừng nhúc nhích, ta đi tìm giấy bút vẽ tranh cho ngươi nha? Ngươi thật là đẹp”
Thu Địch Phỉ khuôn mặt run rẩy không thôi, bất đắc dĩ đến cực điểm, không thể không chửi thề lần nữa.
Cái rắm.
Ông trời ơi, để cho ta chết đi!!!