Cổ Tịch Nhiên vừa dứt lời, lập tức phóng người lên phía trước. Đối với hắn, trước nay đều phải dùng mọi chiêu thức để chặn đầu địch, hắn không thích phòng thủ, cũng không thích đợi chờ bất cứ thứ gì cả. Cho nên, khi vừa mới bắt đầu, Cổ Tịch Nhiên đã mạnh mẽ chặn đường Dương Tri Mộ, công kích hắn ta tứ phía.
Thế nhưng, tuy rằng Dương Tri Mộ từ bé đã có bệnh tật, nổi danh ốm yếu, nhưng kỳ thực không phải như vậy.
Trường tiên trong tay hắn ta dài hơn một thước, màu đen tuyền, gào thét bay về phía Cổ Tịch Nhiên. Lực hắn mạnh đến mức dù Cổ Tịch Nhiên đã dùng nhoãn kiếm né tránh, nhưng vẫn không tránh được bị bức lại phía sau.
Cổ Tịch Nhiên nhếch mép cười một tiếng, không yếu thế xoay người ép nội lực lên thân kiếm, một đường chém xuống Dương Tri Mộ. Đường kém thẳng băng, Dương Tri Mộ nghiêng đầu, điều khiển trường tiên quấn chặt lấy nhoãn kiếm. Nhưng không ngờ tới, nhoãn kiếm bị kiềm chặt, thì chân của Cổ Tịch Nhiên lại đưa lên cao, một cước đạp mạnh vào ngực Dương Tri Mộ, hắn ta không kịp phòng bị, ngay lập tức tay liền buông lỏng, ngã bay ra phía sau một khoảng thực xa.
Cũng không đợi cho Dương Tri Mộ có thời giờ thở dốc, Cổ Tịch Nhiên lần nữa phóng lên, dồn lực chưởng xuống ngực Dương Tri Mộ một quyền mạnh đến mức khiến hắn ta phun một bụm máu tươi.
Nhìn thấy cảnh này từ phía xa, Thiêu Tinh đế kinh hoàng đến mức trợn to mắt. Lão đế tức giận dùng nắm tay đập mạnh xuống bàn, hét lên một tiếng: “Mộ nhi, đứng lên!”
Đại Đức đế thấy vậy ngược lại bật cười ha hả, tiếng cười vang vọng kèm theo tiếng vô tay ào ào khiến cho Cổ Tịch Nhiên tựa như được tăng thêm sức lực.
Mạc Diệc Doanh uống một ngụm rượu, mắt nhàn nhạt nhìn. Trong trận đấu này, cho dù Phong quốc tam điện hạ có bị thương nặng như thế nào, thì không một ai được phép đứng ra ngăn cản. Mỗi trận đấu đều có thời khắc riêng được dành cho nó, trận giao hữu của Thái tử điện hạ và Dương Tri Mộ chỉ là mới bắt đầu, còn chưa hết một nén nhang.
Nàng cười khẽ một tiếng, cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình chăm chăm, Diệc Doanh nghiêng đầu, lập tức đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Lăng Bích Thần.
“Thần ca…” Nàng nhép môi, khẩu hình miệng lọt vào mắt Lăng Bích Thần, làm cho hắn vui vẻ nhếch mép cười một tiếng. Tiểu nha đầu, lại làm cho hắn yêu thương mãi không thôi.
Phía kia, Dương Tri Mộ ôm ngực, nghe tiếng phụ hoàng mình từ đằng xa, hắn ta cắn răng một cái, từ từ chống tay đứng dậy. Khuôn mặt Cổ Tịch Nhiên nở nụ cười ngạo nghễ, đôi môi mỏng không khách khí giương cao nói: “Tam điện hạ, ngươi có còn muốn giao đấu nữa hay không?”
Mắt dài mày mảnh, phong thái cao ngạo của Cổ Tịch Nhiên khiến Dương Tri Mộ chói mắt. Tri Mộ quệt khóe môi, tự điều nội khí ổn định, mới nắm chặt trường tiên trong tay, cười nhạt: “Vậy thì phiền Thái tử phải cùng Tri Mộ tiếp tục rồi.” Nói đoạn không thêm lời mà nâng cao tay quật trường tiên về phía Cổ Tịch Nhiên. Đồng thời, vận nội công bay lên cao, làm cho trường tiên có thế phóng càng nhanh hơn.
Tiếng xé gió vang đến bên tai, chói đến mức Mạc Diệc Doanh nghe thấy cũng nhíu mày. Nhưng Cổ Tịch Nhiên lại nhanh hơn gấp mấy lần thanh trường tiên trên tay đối thủ. Hắn nảy mình, dùng kiếm chém một nhát vào trường tiên. Đoạn trường tiên bị hồi lại, cuộn mấy vòng về tay Dương Tri Mộ.
Hắn ta bám hai chân vào long trụ, tay lại truyền nội lực vào trường tiên, một lần nữa phóng về phía Cổ Tịch Nhiên.
Cổ Tịch Nhiên cau mày, chống lại thanh trường tiên. Hắn nảy mình về phía khác, tránh đi một nhát. Trường tiên cuộn lại, Dương Tri Mộ lại phóng tiếp. Cứ liên tục nhiều lần như thế, Cổ Tịch Nhiên nhảy qua nhảy lại có chút không thông, rốt cuộc là Dương Tri Mộ có chủ ý gì đây?
Mọi người từ xa nhìn thấy cũng không chịu được mà nói lên mấy câu. Đại Đức đế híp mắt nhìn, mọi người không thấy ra ý đồ của Dương Tri Mộ, nhưng ngài lại lờ mờ nhận ra điều gì đó, cực kì khác thường. Cùng lúc, hai huynh muội Mạc gia lại rõ ràng vô cùng.
Mạc Từ Thâm nghe phụ thân một bên cười nói: “Phong tam điện hạ quả là không tồi.”
“Không hay.” Mạc Diệc Doanh nhìn kĩ từng động tác thu trường tiên rồi lại phóng trường tiên ra của Dương Tri Mộ, hốt hoảng hô lên một tiếng, “Đại ca, huynh nhìn xem, tam điện hạ đang dùng độc!”
Từng đường đi của trường tiên đều có một quy luật riêng. Trường tiên không nặng, nhưng nếu muốn sử dụng được nó thì cần phải có một luồng nội lực cực mạnh, mới có thể điều khiển theo ý muốn của mình được.
Nội công Dương Tri Mộ cao, phải nói là cực kì cao thâm. Từng đường truyền đều truyền một luồng nội lực mạnh, đến nỗi một người nội công tầm thường như Mạc Diệc Doanh cũng thấy thanh trường tiên nhờ lực của hắn ta mà hết thẳng rồi cong, xung quanh trường tiên còn mờ nhạt hiện lên một chút mờ ảo. Đó chính là luồng di chuyển của nội lực.
Nội lực mạnh như vậy, mà Dương Tri Mộ lại truyền đến truyền lui không ngừng nghỉ. Cũng đủ biết hắn ta mạnh cỡ nào.
Lúc ban đầu, trong luồng di chuyển của nội lực chỉ là mờ ảo trong suốt, nó căn bản chỉ là một luồng lực bình thường. Nay, luồng lực di chuyển đó lại từ từ biến thành màu đen. Một người tắm mình trong độc dược từ bé như Dương Tri Mộ, thì Mạc Diệc Doanh có thể chắc chắn được, hắn ta có thể truyền độc vào trong chính nội lực đi ra từ tay của hắn.
Nhưng mà làm được điều này phải nói vô cùng khó khăn, nhưng Dương Tri Mộ hắn ta lại có thể dễ dàng thực hiện được việc này qua thanh trường tiên dài như thế, cũng khiến cho Mạc Diệc Doanh và Mạc Từ Thâm có chút kinh hãi.
Cổ Tịch Nhiên ở kia cũng biết được Dương Tri Mộ là kẻ thâm tàng bất lộ. Đường đi của hắn tuy không có theo quy luật, đó chính là do hắn cố ý phân tán lực đạo của trường tiên.
Dương Tri Mộ cố ý truyền lực đạo cực mạnh, muốn hắn di qua chuyển lại sẽ phải hao tổn thể lực, nhưng Cổ Tịch Nhiên lại hiểu rõ điều này, cho nên một bên phải hai bên trái liên tục thay đổi, thì sẽ khiến cho trường tiên đi theo nhiều hướng khác nhau. Như vậy, lực đạo sẽ có lúc mạnh, lúc yếu. Cổ Tịch Nhiên từ công kích đến phòng ngự cũng không khó.
Nhưng mà… Cớ sao đã phân tán được lực đạo của Dương Tri Mộ, Cổ Tịch Nhiên hắn lại có cảm giác nội khí mình bất ổn?
Nhoãn kiếm va vào trường tiên, lại vang lên một tiếng động chói tai. Nhưng Cổ Tịch Nhiên chưa kịp né tránh, thì thân mình bất giác run lên, lục phủ ngũ tạng giống như đang bị đảo lộn, ngực tức lên từng hồi.
Hắn không kịp điều chỉnh, trường tiên của Dương Tri Mộ lại một lần một lần phóng tới. Cổ Tịch Nhiên nhìn thấy móng tay của mình đã bị chuyển màu, hoảng sợ trừng mắt nhìn Dương Tri Mộ, tức giận hét lớn: “Tam điện hạ, ngươi dám đùng độc!”
“Ha ha…” Bị vạch trần, thế mà Dương Tri Mộ lại chẳng có cảm giác chột dạ, ngược lại còn vui vẻ thừa nhận: “Chính là trên chiến trận, sống là được, ai cần biết ngươi có dùng thủ đoạn gì?”
Câu nói lọt hết vào tai Cổ Tịch Nhiên. Hắn cắn răng một cái, truyền lực đến tay mình, chống đỡ một nhát của trường tiên, sau đó nhanh chóng phóng lên trên cao.
Dương Tri Mộ híp mắt ngẩng đầu nhìn bóng dáng trên cao kia, hừ một tiếng, thả lực xuống phóng theo Cổ Tịch Nhiên. Hắn ở trên cao, cao đến mức người ở xa cũng khó có thể nhìn thấy được hắn.
Cổ Tịch Nhiên đợi được Dương Tri Mộ lên trên, cười lạnh một tiếng. Hắn nhanh chóng xoay người, dùng nhoãn kiếm một xoay vòng vây lấy Dương Tri Mộ.
Vòng quay của Cổ Tịch Nhiên nhanh đến chóng mặt. Từng vòng từng vòng xoay quanh thân thể Dương Tri Mộ, làm hắn ta cũng phải hoa mắt.
Dương Tri Mộ lúc này mới biết ý đồ của Thái tử Chiêu quốc, là cố ý dụ hắn lên. Cổ Tịch Nhiên quả thực là bản lĩnh, trúng độc rồi mà vẫn không chịu đầu hàng. Dương Tri Mộ mím môi, hơi híp mắt cố nhìn bóng dáng của Cổ Tịch Nhiên. Hắn muốn vươn tay, thì đột nhiên lại bị kiếm của Cổ Tịch Nhiên đâm vào.
Lực đạo được truyền đến mạnh vô cùng, làm cho vết thương trên tay Dương Tri Mộ sâu, máu chảy rất nhiều. Nhưng Dương Tri Mộ lại không quan tâm, vết thương nhanh chóng đóng vảy, do máu trong người hắn ngấm độc, thương thế bình thường cũng không phải chuyện gì to tát đối với hắn. Tuy thế, vết thương lại giống như làm cho hắn tức giận, Dương Tri Mộ gầm lên một tiếng, tay mạnh bạo quơ quàng trường tiên, vun vút xé gió muốn quất vào người Cổ Tịch Nhiên.
Nhìn thấy bóng dáng của Cổ Tịch Nhiên thoắt ẩn thoắt hiện, đầu hắn có chút đau. Mắt thấy nhoãn kiếm sáng lên, Dương Tri Mộ nhanh chóng né tránh một đòn. Không ngờ vừa nghiêng mình phía sau đã bị đâm cho một nhát. Hắn ta cắn răng, Cổ Tịch Nhiên đúng là không khác gì so với những lời mà hắn nghe được.
Thái tử Chiêu quốc, văn võ song toàn, tài nghệ vô lưu, thủ đoạn âm ngoan, xuống tay tuyệt tình. Dương Tri Mộ biết mình bị trúng kế, mắt hoa lên, hắn ta lắc đầu một cái, ngay tức thì chân lại bị thêm một nhát.
Cổ Tịch Nhiên đạt được điều mà mình mong muốn, trong động tác mang theo tiếng cười, điệu cười ngạo nghễ nhưng không có một chút khinh khi. Hắn đang làm cho tam điện hạ bị ảo giác, mặc dù bị trúng độc, nhưng Diệc Doanh khi trước đã dạy cho hắn một chút tài nghệ kiềm độc, chỉ cần lưu lại một chút nội khí lưu chuyển điều hòa độc tức là xong thôi.
Thân mình Dương Tri Mộ có chút run lắc, Cổ Tịch Nhiên cũng không muốn làm lớn chuyện, bèn từ từ giảm lại vòng xoay. Ở vị trí trên cao này, hẳn là mọi người sẽ không nhìn thấy gì cả.
Mà quả thực là như vậy, đám người ở dưới hồi lâu vẫn chưa nhìn thấy gì cả, lại nghe bên tai tiếng roi vút lên chói tai. Không đoán cũng biết trên cao có chuyện. Thế nhưng không một ai lại có tâm ý muốn ra ngoài để xem. Mạc Diệc Doanh ngồi ở đây cũng biết rõ tình huống bên trên. Chắc chắn là Cổ Tịch Nhiên lại ra chiêu “Yến Thuyên” rồi.
Lúc trước, nàng từng xem rất nhiều lần chiêu thức này của Cổ Tịch Nhiên. Mỗi khi hắn luyện tập, chưa từng e dè trước mặt nàng. Diệc Doanh hiểu, Cổ Tịch Nhiên dụ địch lên cao, không muốn mọi người nhìn thấy vì hắn sợ rằng chính tuyệt chiêu này của mình sẽ khiến cho người khác nghi ngờ. Bởi vì, “Yến Thuyên” không phải do chính hắn tự luyện ra, mà là học được từ một cuốn võ thuật cổ xưa, đó là thứ mà người trong giang hồ vô cùng thèm muốn. Cổ Tịch Nhiên may mắn có được cuốn sách đó, lòng người không ai không có dục vọng, cho nên, Cổ Tịch Nhiên không muốn ai biết được nó, ngoại trừ nàng.
“Yến Thuyên” chỉ là một tuyệt võ trong đó, nhưng nó lại vô cùng có hiệu quả. Diệc Doanh đã từng thử qua, nàng biết chắc chỉ cần Cổ Tịch Nhiên dùng tuyệt chiêu này, hắn sẽ thắng.
Đúng như nàng nghĩ, chưa đầy một nén nhang, Dương Tri Mộ ở kia đã gầm lên một tiếng vang trời. Mọi người ở đây ai cũng giật mình, sợ hãi không thôi. Mạc Diệc Doanh nhìn ra bên ngoài, lại nghe một tiếng gào thét của gió chói tai. Cổ Tịch Nhiên ôm vai ngã xuống, sắc mặt tái nhợt, phía sau Dương Tri Mộ cũng không khá hơn là bao. Mặt hắn ta trắng xanh, đôi mắt tối sẫm, môi tím tái.
Cả hai nằm vật xuống đất, thở gấp liên tục. Dương Tri Mộ nhìn sang kia, bật cười một tiếng, giọng nói khàn khàn hơi khó nhọc nói: “Thái tử điện hạ quả nhiên danh bất hư truyền.”
Cổ Tịch Nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên một khắc, sau đó vô cùng vui vẻ mà cười ha hả: “Gọi ta một tiếng Tịch Nhiên là đủ. Tam điện hạ, hảo!”
“Tri Mộ, hảo.” Hai người nói rồi bỗng nhiên nổi giọng cười lớn.
Mạc Diệc Doanh nhìn một chút, sao lại cảm thấy có chút kì quái. Ngược lại Đại Đức đế mỉm cười, cho người dập tắt nén nhang, rồi gọi hai người bọn họ trở vào.
Ngài nhìn Cổ Tịch Nhiên một lát, bả vai hắn có vết thương do trường tiên quật mạnh. Hoàng bào bị xé rách, vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy được thịt bên trong. Mặt Cổ Tịch Nhiên tái nhợt, nhưng trên môi lại là nụ ưu tú xinh đẹp.
“Hoàng nhi, hiện tại con ổn chứ?”
“Bẩm phụ hoàng, nhi thần hảo, được cùng tam điện hạ giao hữu quả là phúc phần của nhi thần.” Nói rồi nghiêng đầu nhìn Dương Tri Mộ một cái, không quên nhếch mép cười.
Dương Tri Một trên người đều là vết thương, thế nhưng xung quanh chúng máu hầu như đã đọng, sẫm màu, nhìn qua có chút rợn người. Hắn ta ngoài mặt tái xanh ra, kỳ thực không có gì đáng nói.
Hắn ta cũng cười một tiếng, chắp tay nói: “Đều là Thái tử điện hạ khiêm nhường, Tri Mộ quả thực nể phục.”
Đại Đức đế gật đầu một cái, lại nói cho hai người bọn họ tiến đến Tiêu Thủ cung, gọi thái y xử lý vết thương, sau đó trở lại. Hai người tạ ơn một trận, sau đó mới vội vàng rời đi.
Trước khi rời khỏi, Dương Tri Mộ nhìn qua Thiêu Tinh đế một cái, thấy lão đế gật đầu, lúc này mới chậm rãi bước đi. Mạc Từ Thâm nhìn thấy Thái tử điện hạ có vẻ bất ổn, nghe một bên phụ thân nói đôi lời. Mạc đại công tử vâng dạ một tiếng, sau đó quay sang Mạc Diệc Doanh đang ngẩn người nói: “Thái tử nhiễm độc không nhẹ, muội đi xem một chút, đường phía sau đến Tiêu Thủ cung tương đối gần, cung nữ sẽ đưa muội đến, bệ hạ đã cho phép rồi.”
“Hả?” Mạc Diệc Doanh đưa mắt quan sát một chút, sau đó gật gật đầu. Nàng nhìn đến Lăng Bích Thần, mím môi suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là nhanh chóng yên lặng quay đi.
Tiểu cung nữ phía sau đã đợi, Diệc Doanh nghe nàng ta nói vài câu rồi hai bước theo đuôi. Nàng xoay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lăng Bích Thần đối mắt nhìn nàng, trong con ngươi một vẻ lạnh lẽo…
***
Diệc Doanh được cung nữ đưa đến Đông viện Tiêu Thủ cung. Chính phòng bên trong sạch sẽ, một vẻ khoai khoái, mùi hương dịu nhẹ dễ chịu. Nàng một bước tiến vào, đôi mắt dại ra nhìn vết thương đáng sợ trên bả vai Cổ Tịch Nhiên.
Vêt thương rất sâu, chỉ mới đây thôi mà máu đã chảy xuống thấm hết hoàng bào của hắn, máu đỏ một dòng, đối lập hoàn toàn với sắc mặt không chút huyết sắc kia. Diệc Doanh nhìn mà xót lòng, mũi có chút cay cay.
Cổ Tịch Nhiên nghe tiếng thút thít nhỏ nhẹ, lúc này mới biết Diệc Doanh từ bao giờ đã đến rồi. Nàng đứng đó, đôi mắt to tròn, lóng lánh xinh đẹp, nay vì hắn mà tràn ngập hơi nước, từng hạt chân trâu lăn dài xuống đôi gò má mịn màng. Nàng che miệng, nức nở không thành tiếng.
“Doanh nhi, đừng khóc.” Mười lăm năm như vậy, mà hắn lại không thể nào kiềm được bản thân mình trước những giọt nước mắt trong suốt xinh đẹp kia. Chúng thật xinh đẹp, làm cho tim hắn ngọt ngào, nhưng cũng không thể át lại từng cơn đau nhói đang dần dần bánh trướng.
Diệc Doanh hít một hơi, nàng không thể khống chế nước mắt. Chỉ là đau lòng vì vết thương kia, hắn vì cái gì lại đi làm bản thân mình thành như thế này.
Nàng đến cạnh bàn, ôm hòm thuốc đến bên giường. Bàn tay nàng nhẹ nhàng đỡ lấy Cổ Tịch Nhiên, để cho hắn nằm ở vị trí thoải mái nhất.
Khuôn mặt nàng gần kề bên hắn, mắt Cổ Tịch Nhiên mở to, nhìn từng đường nét mềm mại trên gương mặt quen thuộc mà hắn nhìn mãi không chán này. “Doanh nhi, sao nàng lại khóc?”
“Thương thế của huynh rất nặng, có thể sẽ đau một chút, Nhiên huynh gắng gượng nhé.” Diệc Doanh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu. Sau đó nàng từ từ cởi hoàng bào của Cổ Tịch Nhiên xuống.
Hoàng bào ma sát qua vết thương, bả vai truyền đến một trận đau đớn, trán Cổ Tịch Nhiên cũng bắt đầu rịn mồ hôi. Hắn hít một ngụm khí lạnh, cố không để cho mình phải bật ra tiếng. Diệc Doanh thấy thế cũng sợ đến tái mặt, vội vàng dừng tay, đợi cho hắn ổn định hơi thở, mới một lần nữa hết sức nhẹ nhàng lại dứt khoát cởi bỏ áo phủ trước.
“Doanh nhi, nàng lo cho ta, ta rất vui.” Bỏ ra một lớp áo bào, Cổ Tịch Nhiên nhìn khuôn mặt trắng nõn đầy lo âu của nàng, cười nhẹ mà nói.
Diệc Doanh biết hiện tại chỉ có thể nói chuyện mới khiến Cổ Tịch Nhiên quên được cơn đau, nàng bèn mỉm cười, dịu dàng đáp: “Huynh cũng giống như người thân của muội, sao muội lại không thể không lo?”
Nàng vừa nói, tay cũng vừa châm cho hắn một kim ở cổ tay. Máu độc sẽ truyền qua kim mà đi ra ngoài, đây là cách làm quen thuộc mà hiệu quả nhất.
Cổ Tịch Nhiên ôn nhu nhìn nữ tử trước mặt, nụ cười trên môi khoét càng sâu. “Doanh nhi, nàng nói xem, làm sao ta lại yêu muội đến như vậy cơ chứ?”
Hắn vừa nói xong, mặt Diệc Doanh liền đỏ ửng lên. Đây là lúc nào rồi chứ, sao lại nói ra những lời này? Diệc Doanh liếc mắt nhìn hắn, khuôn mặt tái đi nhưng lại đầy vẻ nhu tình. Thoáng chốc, lòng nàng một trận lập tức rung động.
“Huynh, huynh đừng rộn. Mau yên để muội xử lý thương thế.” Nàng bối rối nói, khuôn mặt ngượng ngùng, vẻ đẹp của thiếu nữ mới lớn rộ lên như một nụ hoa chớm nở, xinh đẹp, yêu kiều, làm cho lòng người không ngừng xao xuyến.
Cổ Tịch Nhiên thấy thế bật cười, gương mặt tuấn tú của hắn bừng sáng hơn cả ánh mặt trời. Đôi mắt hắn cong cong, nụ cười mê người khiến nàng có chút mất tự nhiên.
Hắn dùng tay còn lại nắm lấy tay nàng. Đôi tay mềm mại, ấm áp của nàng nằm trọn trong tay hắn, từng vết chai cho luyện võ ma sát đến, từ mu bàn tay truyền đến Diệc Doanh hơi nhột, lại có chút thích thú.
“Doanh nhi, sinh thần mười sáu, gả cho ta nhé?” Cổ Tịch Nhiên chăm chú nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh mê hoặc, sâu tận đáy mắt dâng lên yêu chiều, ấm áp, có chút kích động, có chút vui sướng, đôi ngươi từng chút từng chút một sáng lên.
Khuôn mặt hắn là vẻ mong chờ. Chờ đợi nàng nói đồng ý, chờ đợi nàng nói tự nguyện, chờ đợi nàng nói yêu hắn. Diệc Doanh có xúc động muốn khóc, nhưng hiện giờ không phải thời điểm đúng đắn, nàng không biết nàng có cảm giác gì với hắn hay không.
Năm nàng cất tiếng nói đầu tiên, từ khoảnh khắc đó, sợ rằng chính nàng đã nhận định mối quan hệ của hai người bọn họ. Diệc Doanh không hiểu, cũng không muốn hiểu cảm giác này.
Nàng mím môi, đôi mắt lóe qua một tia ngột ngạt. Cái ấm áp của Cổ Tịch Nhiên tặng cho nàng, nàng làm sao không hiểu? Nhưng biết sao đây, ấm áp nàng dành cho hắn, sợ rằng không phải…
Cổ Tịch Nhiên nhìn vào đôi mắt một mảnh trầm lắng của nàng, lòng dần lạnh lẽo. Doanh nhi, Doanh nhi… Lúc nàng mấp máy môi muốn nói gì đó, Cổ Tịch Nhiên đã không kiềm được, thả tay nàng ra, một lực ôm nàng vào lòng, mặc do kim châm đã rơi xuống dưới, cổ tay chảy máu không ngừng.
Hắn kích động, thật sự kích động. Cổ Tịch Nhiên dùng môi mình ép xuống cánh môi đầy đặn mịn màng kia. Dùng tất cả ấm áp, mềm mại từ nơi ấy xoa dịu từng trận lạnh lẽo trong ngực mình. Diệc Doanh kinh hoàng, hé môi muốn đẩy hắn, nhưng sợ động vào vết thương, nàng không dám đẩy mạnh. Một chút phản kháng kia của nàng lại khiến Tịch Nhiên nóng máu, hắn nhắm mắt, mặc kệ nàng có đồng ý hay không, tiến sâu vào bên trong đôi môi xinh đẹp.
Đây là lần đầu tiên Cổ Tịch Nhiên hôn nàng. Môi hắn có chút lạnh, nhưng mềm mại. Thời điểm nàng hé môi, lại để cho hắn có cơ hội áp sâu vào bên trong. Hắn dịu dàng, lại có chút mạnh bạo, từng nơi chiếm lấy hơi thở của nàng. Mạc Diệc Doanh khó khăn hít khí, khó chịu nhận lấy tư vị xa lạ này.
Nàng biết điều nàng đang làm, nàng biết được mọi thứ. Hôn định của nàng đã sớm có từ khi nàng còn chưa được sinh ra. Mệnh của nàng đã sớm được định đoạt sẽ phải gả cho Cổ Tịch Nhiên, dù có yêu hay không yêu đi chăng nữa. Cho dù nàng phản kháng như thế nào, thì tương lai của Mạc Diệc Doanh nàng cũng chỉ có một, đó chính là làm Thái tử phi, rồi sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ.
Tuy rằng hiện giờ không yêu, nhưng Mạc Diệc Doanh lại cố tìm lấy một chút tình cảm của mình. Nàng không chống đối, Diệc Doanh vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, từ từ nhắm mắt, đôi môi vụng về đáp lại nụ hôn nhu tình này.
Nhận ra sự thay đổi của Doanh nhi, Cổ Tịch Nhiên kinh hỉ trong lòng. Hắn vòng tay càng ôm chặt lấy nàng, chậm rãi chỉ dạy nàng mê đắm vào biển tình của hắn.
Môi lưỡi dây dưa, Mạc Diệc Doanh bị hôn đến mức đầu óc có chút mê loạn. Nàng khó thở, ngâm lên một tiếng thật khẽ. Bàn tay lại trượt xuống vai hắn, bỗng nhiên ngón tay có chất dính nhơm nhớp, sền sệt. Lúc này, Mạc Diệc Doanh mới giật mình nhớ đến thương thế của hắn, hoảng sợ đẩy mạnh dưới eo của Cổ Tịch Nhiên ra. Nàng vội vàng tỉnh táo, quay người lấy băng chấm vào vết thương ghê rợn trên bả vai kia, dường như nụ hôn vừa rồi hoàn toàn bị nàng quên mất.
Cổ Tịch Nhiên bị nàng đẩy, sửng sốt một chút mới thấy hành động tiếp theo của nàng. Hắn bật cười, thả cánh tay để nàng lưu loát xử lý thương thế giúp mình. Cổ Tịch Nhiên lại nhìn đôi môi đỏ hồng ướt át vì cái hôn mơ màng ban nãy, hắn liếm môi, trong người có chút nóng.
“Doanh nhi, đừng vội.” Cổ Tịch Nhiên cười khẽ một tiếng, vết thương dài đến tận phía sau, Diệc Doanh phải chồm người về phía trước. Thân nàng đến sát bên mặt hắn, đường cong mềm mại mê người của thiếu nữ chưa hoàn toàn lột xát hiện lên ngay trước mắt, Cổ Tịch Nhiên còn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt từ người nàng. Hắn lại tham lam hít một hơi, kìm lòng không đậu, Cổ Tịch Nhiên nhẹ hôn lên vai Diệc Doanh một cái.
Diệc Doanh giật mình, “A” lên một tiếng.
“Nàng đáng yêu chết đi mất.” Nói rồi Cổ Tịch Nhiên vui vẻ cười ha hả. Tiếng cười hào sảng đánh vào tim nàng, khuôn mặt Diệc Doanh đỏ bừng, vội vàng bôi thuốc qua loa cho hắn, sau đó lại tiếp tục lấy độc ra.
Cổ Tịch Nhiên để nàng chăm chút giúp hắn, môi mấp máy lại muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vô cùng gấp gáp. Diệc Doanh cũng nghe thấy, vội vàng ngoảnh đầu lại, liền nhìn một màn Lựu thái y sắc mắt trắng bệch, gấp gáp chạy đến, cũng không kịp hành lễ với Thái tử mà một hai bước đến hô to: “Ông trời ơi, xem xem vết thương như thế này…”
Lựu thái y là một lão nhân quá tuổi, y thuật cao siêu, ông bình thường rất vui vẻ với mọi người. Cho nên khi nhìn thấy Lựu thái y thở mạnh như vậy, Mạc Diệc Doanh có chút khẩn trương đỡ lấy ông, “Không vội không vội. Tiểu nữ đã giúp Thái tử làm sạch vết thương, độc cũng đã được lấy ra, còn lại thì phải nhờ vào Lựu thái y rồi.”
Cổ Tịch Nhiên buồn cười nhìn lão Lựu, hắn nghiêng đầu, mỉm cười nói với Diệc Doanh: “Doanh nhi, nàng có muốn trở lại cung yến thì mau đi đi, ở đây có Lựu thái y là được rồi.”
Nàng đỡ Lựu thái y cạnh giường, nhìn một chút qua thương thế của hắn, muốn nói ở lại nhưng chợt nghe lão Lựu tiếp lời: “Đúng đúng, ở đây đã có lão, Mạc cô nương cứ đi đi, đi đi, đừng để tiểu tử kia làm cho phát khóc!”
Lão Lựu vừa nói vừa lấy ra một lọ dược, lão cũng không nhìn nàng. Mà Diệc Doanh nghe hết lời lão, bật cười thành tiếng. Đại ca nàng có tài y dược, vì ở chốn thân quen, Mạc Từ Thâm cũng rất thường xuyên đến thái y viện cùng các lão nhân nói qua các loại dược, cũng không chỉ là dược liệu bình thường. Cho nên từ rất lâu, nàng cũng đã quá quen thuộc với mọi người ở thái y viện. Lựu thái y biết nàng sợ đại ca, mới hối thúc nàng trở về sớm, không lại để cho hắn nổi giận.
Mạc Diệc Doanh nghĩ một lát, lại nhìn Cổ Tịch Nhiên. Hắn đối mắt với nàng, đôi môi câu lên, thấy đôi mắt lóng lánh kia, Cổ Tịch Nhiên bỗng nổi ý trêu đùa, đưa lưỡi liếm một vòng khóe môi.
Nhìn thấy một cảnh mê người như vậy, Mạc Diệc Doanh lập tức đỏ bừng cả mặt, xấu hổ hô một tiếng rồi chạy ào ra ngoài.
Làm sao vậy chứ, Cổ Tịch Nhiên huynh ấy cư nhiên lại làm như vậy! Ngượng chết mất thôi…
Ánh nắng chui qua tảng mây, dọc qua khẽ lá xuyên xuống mặt đất. Khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ hồn người, ngay cả khóm hoa bên cạnh nhìn đến cũng ghen tị với dung mạo mỹ miều của nàng.
Bóng dáng nàng lướt qua tàn cây rợp lá, Diệc Doanh không biết, trong đám lá xum xuê trên cây đại thụ, một dáng người thon dài đang chăm chú nhìn nàng. Từng goc cạnh cứng cáp dưới lớp mặt nạ bạc hiện lên nét mềm mại, đôi mắt xinh đẹp kia chăm chăm nhìn thân hình mảnh mai, yêu kiều của thiếu nữ phía dưới. Nam nhân nghiêng đầu, đợi bóng nàng khuất sau khúc rẽ, hắn cao người vọt lên phía trước, nhanh như gió lướt theo sau…
Thế nhưng, tuy rằng Dương Tri Mộ từ bé đã có bệnh tật, nổi danh ốm yếu, nhưng kỳ thực không phải như vậy.
Trường tiên trong tay hắn ta dài hơn một thước, màu đen tuyền, gào thét bay về phía Cổ Tịch Nhiên. Lực hắn mạnh đến mức dù Cổ Tịch Nhiên đã dùng nhoãn kiếm né tránh, nhưng vẫn không tránh được bị bức lại phía sau.
Cổ Tịch Nhiên nhếch mép cười một tiếng, không yếu thế xoay người ép nội lực lên thân kiếm, một đường chém xuống Dương Tri Mộ. Đường kém thẳng băng, Dương Tri Mộ nghiêng đầu, điều khiển trường tiên quấn chặt lấy nhoãn kiếm. Nhưng không ngờ tới, nhoãn kiếm bị kiềm chặt, thì chân của Cổ Tịch Nhiên lại đưa lên cao, một cước đạp mạnh vào ngực Dương Tri Mộ, hắn ta không kịp phòng bị, ngay lập tức tay liền buông lỏng, ngã bay ra phía sau một khoảng thực xa.
Cũng không đợi cho Dương Tri Mộ có thời giờ thở dốc, Cổ Tịch Nhiên lần nữa phóng lên, dồn lực chưởng xuống ngực Dương Tri Mộ một quyền mạnh đến mức khiến hắn ta phun một bụm máu tươi.
Nhìn thấy cảnh này từ phía xa, Thiêu Tinh đế kinh hoàng đến mức trợn to mắt. Lão đế tức giận dùng nắm tay đập mạnh xuống bàn, hét lên một tiếng: “Mộ nhi, đứng lên!”
Đại Đức đế thấy vậy ngược lại bật cười ha hả, tiếng cười vang vọng kèm theo tiếng vô tay ào ào khiến cho Cổ Tịch Nhiên tựa như được tăng thêm sức lực.
Mạc Diệc Doanh uống một ngụm rượu, mắt nhàn nhạt nhìn. Trong trận đấu này, cho dù Phong quốc tam điện hạ có bị thương nặng như thế nào, thì không một ai được phép đứng ra ngăn cản. Mỗi trận đấu đều có thời khắc riêng được dành cho nó, trận giao hữu của Thái tử điện hạ và Dương Tri Mộ chỉ là mới bắt đầu, còn chưa hết một nén nhang.
Nàng cười khẽ một tiếng, cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình chăm chăm, Diệc Doanh nghiêng đầu, lập tức đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Lăng Bích Thần.
“Thần ca…” Nàng nhép môi, khẩu hình miệng lọt vào mắt Lăng Bích Thần, làm cho hắn vui vẻ nhếch mép cười một tiếng. Tiểu nha đầu, lại làm cho hắn yêu thương mãi không thôi.
Phía kia, Dương Tri Mộ ôm ngực, nghe tiếng phụ hoàng mình từ đằng xa, hắn ta cắn răng một cái, từ từ chống tay đứng dậy. Khuôn mặt Cổ Tịch Nhiên nở nụ cười ngạo nghễ, đôi môi mỏng không khách khí giương cao nói: “Tam điện hạ, ngươi có còn muốn giao đấu nữa hay không?”
Mắt dài mày mảnh, phong thái cao ngạo của Cổ Tịch Nhiên khiến Dương Tri Mộ chói mắt. Tri Mộ quệt khóe môi, tự điều nội khí ổn định, mới nắm chặt trường tiên trong tay, cười nhạt: “Vậy thì phiền Thái tử phải cùng Tri Mộ tiếp tục rồi.” Nói đoạn không thêm lời mà nâng cao tay quật trường tiên về phía Cổ Tịch Nhiên. Đồng thời, vận nội công bay lên cao, làm cho trường tiên có thế phóng càng nhanh hơn.
Tiếng xé gió vang đến bên tai, chói đến mức Mạc Diệc Doanh nghe thấy cũng nhíu mày. Nhưng Cổ Tịch Nhiên lại nhanh hơn gấp mấy lần thanh trường tiên trên tay đối thủ. Hắn nảy mình, dùng kiếm chém một nhát vào trường tiên. Đoạn trường tiên bị hồi lại, cuộn mấy vòng về tay Dương Tri Mộ.
Hắn ta bám hai chân vào long trụ, tay lại truyền nội lực vào trường tiên, một lần nữa phóng về phía Cổ Tịch Nhiên.
Cổ Tịch Nhiên cau mày, chống lại thanh trường tiên. Hắn nảy mình về phía khác, tránh đi một nhát. Trường tiên cuộn lại, Dương Tri Mộ lại phóng tiếp. Cứ liên tục nhiều lần như thế, Cổ Tịch Nhiên nhảy qua nhảy lại có chút không thông, rốt cuộc là Dương Tri Mộ có chủ ý gì đây?
Mọi người từ xa nhìn thấy cũng không chịu được mà nói lên mấy câu. Đại Đức đế híp mắt nhìn, mọi người không thấy ra ý đồ của Dương Tri Mộ, nhưng ngài lại lờ mờ nhận ra điều gì đó, cực kì khác thường. Cùng lúc, hai huynh muội Mạc gia lại rõ ràng vô cùng.
Mạc Từ Thâm nghe phụ thân một bên cười nói: “Phong tam điện hạ quả là không tồi.”
“Không hay.” Mạc Diệc Doanh nhìn kĩ từng động tác thu trường tiên rồi lại phóng trường tiên ra của Dương Tri Mộ, hốt hoảng hô lên một tiếng, “Đại ca, huynh nhìn xem, tam điện hạ đang dùng độc!”
Từng đường đi của trường tiên đều có một quy luật riêng. Trường tiên không nặng, nhưng nếu muốn sử dụng được nó thì cần phải có một luồng nội lực cực mạnh, mới có thể điều khiển theo ý muốn của mình được.
Nội công Dương Tri Mộ cao, phải nói là cực kì cao thâm. Từng đường truyền đều truyền một luồng nội lực mạnh, đến nỗi một người nội công tầm thường như Mạc Diệc Doanh cũng thấy thanh trường tiên nhờ lực của hắn ta mà hết thẳng rồi cong, xung quanh trường tiên còn mờ nhạt hiện lên một chút mờ ảo. Đó chính là luồng di chuyển của nội lực.
Nội lực mạnh như vậy, mà Dương Tri Mộ lại truyền đến truyền lui không ngừng nghỉ. Cũng đủ biết hắn ta mạnh cỡ nào.
Lúc ban đầu, trong luồng di chuyển của nội lực chỉ là mờ ảo trong suốt, nó căn bản chỉ là một luồng lực bình thường. Nay, luồng lực di chuyển đó lại từ từ biến thành màu đen. Một người tắm mình trong độc dược từ bé như Dương Tri Mộ, thì Mạc Diệc Doanh có thể chắc chắn được, hắn ta có thể truyền độc vào trong chính nội lực đi ra từ tay của hắn.
Nhưng mà làm được điều này phải nói vô cùng khó khăn, nhưng Dương Tri Mộ hắn ta lại có thể dễ dàng thực hiện được việc này qua thanh trường tiên dài như thế, cũng khiến cho Mạc Diệc Doanh và Mạc Từ Thâm có chút kinh hãi.
Cổ Tịch Nhiên ở kia cũng biết được Dương Tri Mộ là kẻ thâm tàng bất lộ. Đường đi của hắn tuy không có theo quy luật, đó chính là do hắn cố ý phân tán lực đạo của trường tiên.
Dương Tri Mộ cố ý truyền lực đạo cực mạnh, muốn hắn di qua chuyển lại sẽ phải hao tổn thể lực, nhưng Cổ Tịch Nhiên lại hiểu rõ điều này, cho nên một bên phải hai bên trái liên tục thay đổi, thì sẽ khiến cho trường tiên đi theo nhiều hướng khác nhau. Như vậy, lực đạo sẽ có lúc mạnh, lúc yếu. Cổ Tịch Nhiên từ công kích đến phòng ngự cũng không khó.
Nhưng mà… Cớ sao đã phân tán được lực đạo của Dương Tri Mộ, Cổ Tịch Nhiên hắn lại có cảm giác nội khí mình bất ổn?
Nhoãn kiếm va vào trường tiên, lại vang lên một tiếng động chói tai. Nhưng Cổ Tịch Nhiên chưa kịp né tránh, thì thân mình bất giác run lên, lục phủ ngũ tạng giống như đang bị đảo lộn, ngực tức lên từng hồi.
Hắn không kịp điều chỉnh, trường tiên của Dương Tri Mộ lại một lần một lần phóng tới. Cổ Tịch Nhiên nhìn thấy móng tay của mình đã bị chuyển màu, hoảng sợ trừng mắt nhìn Dương Tri Mộ, tức giận hét lớn: “Tam điện hạ, ngươi dám đùng độc!”
“Ha ha…” Bị vạch trần, thế mà Dương Tri Mộ lại chẳng có cảm giác chột dạ, ngược lại còn vui vẻ thừa nhận: “Chính là trên chiến trận, sống là được, ai cần biết ngươi có dùng thủ đoạn gì?”
Câu nói lọt hết vào tai Cổ Tịch Nhiên. Hắn cắn răng một cái, truyền lực đến tay mình, chống đỡ một nhát của trường tiên, sau đó nhanh chóng phóng lên trên cao.
Dương Tri Mộ híp mắt ngẩng đầu nhìn bóng dáng trên cao kia, hừ một tiếng, thả lực xuống phóng theo Cổ Tịch Nhiên. Hắn ở trên cao, cao đến mức người ở xa cũng khó có thể nhìn thấy được hắn.
Cổ Tịch Nhiên đợi được Dương Tri Mộ lên trên, cười lạnh một tiếng. Hắn nhanh chóng xoay người, dùng nhoãn kiếm một xoay vòng vây lấy Dương Tri Mộ.
Vòng quay của Cổ Tịch Nhiên nhanh đến chóng mặt. Từng vòng từng vòng xoay quanh thân thể Dương Tri Mộ, làm hắn ta cũng phải hoa mắt.
Dương Tri Mộ lúc này mới biết ý đồ của Thái tử Chiêu quốc, là cố ý dụ hắn lên. Cổ Tịch Nhiên quả thực là bản lĩnh, trúng độc rồi mà vẫn không chịu đầu hàng. Dương Tri Mộ mím môi, hơi híp mắt cố nhìn bóng dáng của Cổ Tịch Nhiên. Hắn muốn vươn tay, thì đột nhiên lại bị kiếm của Cổ Tịch Nhiên đâm vào.
Lực đạo được truyền đến mạnh vô cùng, làm cho vết thương trên tay Dương Tri Mộ sâu, máu chảy rất nhiều. Nhưng Dương Tri Mộ lại không quan tâm, vết thương nhanh chóng đóng vảy, do máu trong người hắn ngấm độc, thương thế bình thường cũng không phải chuyện gì to tát đối với hắn. Tuy thế, vết thương lại giống như làm cho hắn tức giận, Dương Tri Mộ gầm lên một tiếng, tay mạnh bạo quơ quàng trường tiên, vun vút xé gió muốn quất vào người Cổ Tịch Nhiên.
Nhìn thấy bóng dáng của Cổ Tịch Nhiên thoắt ẩn thoắt hiện, đầu hắn có chút đau. Mắt thấy nhoãn kiếm sáng lên, Dương Tri Mộ nhanh chóng né tránh một đòn. Không ngờ vừa nghiêng mình phía sau đã bị đâm cho một nhát. Hắn ta cắn răng, Cổ Tịch Nhiên đúng là không khác gì so với những lời mà hắn nghe được.
Thái tử Chiêu quốc, văn võ song toàn, tài nghệ vô lưu, thủ đoạn âm ngoan, xuống tay tuyệt tình. Dương Tri Mộ biết mình bị trúng kế, mắt hoa lên, hắn ta lắc đầu một cái, ngay tức thì chân lại bị thêm một nhát.
Cổ Tịch Nhiên đạt được điều mà mình mong muốn, trong động tác mang theo tiếng cười, điệu cười ngạo nghễ nhưng không có một chút khinh khi. Hắn đang làm cho tam điện hạ bị ảo giác, mặc dù bị trúng độc, nhưng Diệc Doanh khi trước đã dạy cho hắn một chút tài nghệ kiềm độc, chỉ cần lưu lại một chút nội khí lưu chuyển điều hòa độc tức là xong thôi.
Thân mình Dương Tri Mộ có chút run lắc, Cổ Tịch Nhiên cũng không muốn làm lớn chuyện, bèn từ từ giảm lại vòng xoay. Ở vị trí trên cao này, hẳn là mọi người sẽ không nhìn thấy gì cả.
Mà quả thực là như vậy, đám người ở dưới hồi lâu vẫn chưa nhìn thấy gì cả, lại nghe bên tai tiếng roi vút lên chói tai. Không đoán cũng biết trên cao có chuyện. Thế nhưng không một ai lại có tâm ý muốn ra ngoài để xem. Mạc Diệc Doanh ngồi ở đây cũng biết rõ tình huống bên trên. Chắc chắn là Cổ Tịch Nhiên lại ra chiêu “Yến Thuyên” rồi.
Lúc trước, nàng từng xem rất nhiều lần chiêu thức này của Cổ Tịch Nhiên. Mỗi khi hắn luyện tập, chưa từng e dè trước mặt nàng. Diệc Doanh hiểu, Cổ Tịch Nhiên dụ địch lên cao, không muốn mọi người nhìn thấy vì hắn sợ rằng chính tuyệt chiêu này của mình sẽ khiến cho người khác nghi ngờ. Bởi vì, “Yến Thuyên” không phải do chính hắn tự luyện ra, mà là học được từ một cuốn võ thuật cổ xưa, đó là thứ mà người trong giang hồ vô cùng thèm muốn. Cổ Tịch Nhiên may mắn có được cuốn sách đó, lòng người không ai không có dục vọng, cho nên, Cổ Tịch Nhiên không muốn ai biết được nó, ngoại trừ nàng.
“Yến Thuyên” chỉ là một tuyệt võ trong đó, nhưng nó lại vô cùng có hiệu quả. Diệc Doanh đã từng thử qua, nàng biết chắc chỉ cần Cổ Tịch Nhiên dùng tuyệt chiêu này, hắn sẽ thắng.
Đúng như nàng nghĩ, chưa đầy một nén nhang, Dương Tri Mộ ở kia đã gầm lên một tiếng vang trời. Mọi người ở đây ai cũng giật mình, sợ hãi không thôi. Mạc Diệc Doanh nhìn ra bên ngoài, lại nghe một tiếng gào thét của gió chói tai. Cổ Tịch Nhiên ôm vai ngã xuống, sắc mặt tái nhợt, phía sau Dương Tri Mộ cũng không khá hơn là bao. Mặt hắn ta trắng xanh, đôi mắt tối sẫm, môi tím tái.
Cả hai nằm vật xuống đất, thở gấp liên tục. Dương Tri Mộ nhìn sang kia, bật cười một tiếng, giọng nói khàn khàn hơi khó nhọc nói: “Thái tử điện hạ quả nhiên danh bất hư truyền.”
Cổ Tịch Nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên một khắc, sau đó vô cùng vui vẻ mà cười ha hả: “Gọi ta một tiếng Tịch Nhiên là đủ. Tam điện hạ, hảo!”
“Tri Mộ, hảo.” Hai người nói rồi bỗng nhiên nổi giọng cười lớn.
Mạc Diệc Doanh nhìn một chút, sao lại cảm thấy có chút kì quái. Ngược lại Đại Đức đế mỉm cười, cho người dập tắt nén nhang, rồi gọi hai người bọn họ trở vào.
Ngài nhìn Cổ Tịch Nhiên một lát, bả vai hắn có vết thương do trường tiên quật mạnh. Hoàng bào bị xé rách, vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy được thịt bên trong. Mặt Cổ Tịch Nhiên tái nhợt, nhưng trên môi lại là nụ ưu tú xinh đẹp.
“Hoàng nhi, hiện tại con ổn chứ?”
“Bẩm phụ hoàng, nhi thần hảo, được cùng tam điện hạ giao hữu quả là phúc phần của nhi thần.” Nói rồi nghiêng đầu nhìn Dương Tri Mộ một cái, không quên nhếch mép cười.
Dương Tri Một trên người đều là vết thương, thế nhưng xung quanh chúng máu hầu như đã đọng, sẫm màu, nhìn qua có chút rợn người. Hắn ta ngoài mặt tái xanh ra, kỳ thực không có gì đáng nói.
Hắn ta cũng cười một tiếng, chắp tay nói: “Đều là Thái tử điện hạ khiêm nhường, Tri Mộ quả thực nể phục.”
Đại Đức đế gật đầu một cái, lại nói cho hai người bọn họ tiến đến Tiêu Thủ cung, gọi thái y xử lý vết thương, sau đó trở lại. Hai người tạ ơn một trận, sau đó mới vội vàng rời đi.
Trước khi rời khỏi, Dương Tri Mộ nhìn qua Thiêu Tinh đế một cái, thấy lão đế gật đầu, lúc này mới chậm rãi bước đi. Mạc Từ Thâm nhìn thấy Thái tử điện hạ có vẻ bất ổn, nghe một bên phụ thân nói đôi lời. Mạc đại công tử vâng dạ một tiếng, sau đó quay sang Mạc Diệc Doanh đang ngẩn người nói: “Thái tử nhiễm độc không nhẹ, muội đi xem một chút, đường phía sau đến Tiêu Thủ cung tương đối gần, cung nữ sẽ đưa muội đến, bệ hạ đã cho phép rồi.”
“Hả?” Mạc Diệc Doanh đưa mắt quan sát một chút, sau đó gật gật đầu. Nàng nhìn đến Lăng Bích Thần, mím môi suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là nhanh chóng yên lặng quay đi.
Tiểu cung nữ phía sau đã đợi, Diệc Doanh nghe nàng ta nói vài câu rồi hai bước theo đuôi. Nàng xoay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lăng Bích Thần đối mắt nhìn nàng, trong con ngươi một vẻ lạnh lẽo…
***
Diệc Doanh được cung nữ đưa đến Đông viện Tiêu Thủ cung. Chính phòng bên trong sạch sẽ, một vẻ khoai khoái, mùi hương dịu nhẹ dễ chịu. Nàng một bước tiến vào, đôi mắt dại ra nhìn vết thương đáng sợ trên bả vai Cổ Tịch Nhiên.
Vêt thương rất sâu, chỉ mới đây thôi mà máu đã chảy xuống thấm hết hoàng bào của hắn, máu đỏ một dòng, đối lập hoàn toàn với sắc mặt không chút huyết sắc kia. Diệc Doanh nhìn mà xót lòng, mũi có chút cay cay.
Cổ Tịch Nhiên nghe tiếng thút thít nhỏ nhẹ, lúc này mới biết Diệc Doanh từ bao giờ đã đến rồi. Nàng đứng đó, đôi mắt to tròn, lóng lánh xinh đẹp, nay vì hắn mà tràn ngập hơi nước, từng hạt chân trâu lăn dài xuống đôi gò má mịn màng. Nàng che miệng, nức nở không thành tiếng.
“Doanh nhi, đừng khóc.” Mười lăm năm như vậy, mà hắn lại không thể nào kiềm được bản thân mình trước những giọt nước mắt trong suốt xinh đẹp kia. Chúng thật xinh đẹp, làm cho tim hắn ngọt ngào, nhưng cũng không thể át lại từng cơn đau nhói đang dần dần bánh trướng.
Diệc Doanh hít một hơi, nàng không thể khống chế nước mắt. Chỉ là đau lòng vì vết thương kia, hắn vì cái gì lại đi làm bản thân mình thành như thế này.
Nàng đến cạnh bàn, ôm hòm thuốc đến bên giường. Bàn tay nàng nhẹ nhàng đỡ lấy Cổ Tịch Nhiên, để cho hắn nằm ở vị trí thoải mái nhất.
Khuôn mặt nàng gần kề bên hắn, mắt Cổ Tịch Nhiên mở to, nhìn từng đường nét mềm mại trên gương mặt quen thuộc mà hắn nhìn mãi không chán này. “Doanh nhi, sao nàng lại khóc?”
“Thương thế của huynh rất nặng, có thể sẽ đau một chút, Nhiên huynh gắng gượng nhé.” Diệc Doanh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu. Sau đó nàng từ từ cởi hoàng bào của Cổ Tịch Nhiên xuống.
Hoàng bào ma sát qua vết thương, bả vai truyền đến một trận đau đớn, trán Cổ Tịch Nhiên cũng bắt đầu rịn mồ hôi. Hắn hít một ngụm khí lạnh, cố không để cho mình phải bật ra tiếng. Diệc Doanh thấy thế cũng sợ đến tái mặt, vội vàng dừng tay, đợi cho hắn ổn định hơi thở, mới một lần nữa hết sức nhẹ nhàng lại dứt khoát cởi bỏ áo phủ trước.
“Doanh nhi, nàng lo cho ta, ta rất vui.” Bỏ ra một lớp áo bào, Cổ Tịch Nhiên nhìn khuôn mặt trắng nõn đầy lo âu của nàng, cười nhẹ mà nói.
Diệc Doanh biết hiện tại chỉ có thể nói chuyện mới khiến Cổ Tịch Nhiên quên được cơn đau, nàng bèn mỉm cười, dịu dàng đáp: “Huynh cũng giống như người thân của muội, sao muội lại không thể không lo?”
Nàng vừa nói, tay cũng vừa châm cho hắn một kim ở cổ tay. Máu độc sẽ truyền qua kim mà đi ra ngoài, đây là cách làm quen thuộc mà hiệu quả nhất.
Cổ Tịch Nhiên ôn nhu nhìn nữ tử trước mặt, nụ cười trên môi khoét càng sâu. “Doanh nhi, nàng nói xem, làm sao ta lại yêu muội đến như vậy cơ chứ?”
Hắn vừa nói xong, mặt Diệc Doanh liền đỏ ửng lên. Đây là lúc nào rồi chứ, sao lại nói ra những lời này? Diệc Doanh liếc mắt nhìn hắn, khuôn mặt tái đi nhưng lại đầy vẻ nhu tình. Thoáng chốc, lòng nàng một trận lập tức rung động.
“Huynh, huynh đừng rộn. Mau yên để muội xử lý thương thế.” Nàng bối rối nói, khuôn mặt ngượng ngùng, vẻ đẹp của thiếu nữ mới lớn rộ lên như một nụ hoa chớm nở, xinh đẹp, yêu kiều, làm cho lòng người không ngừng xao xuyến.
Cổ Tịch Nhiên thấy thế bật cười, gương mặt tuấn tú của hắn bừng sáng hơn cả ánh mặt trời. Đôi mắt hắn cong cong, nụ cười mê người khiến nàng có chút mất tự nhiên.
Hắn dùng tay còn lại nắm lấy tay nàng. Đôi tay mềm mại, ấm áp của nàng nằm trọn trong tay hắn, từng vết chai cho luyện võ ma sát đến, từ mu bàn tay truyền đến Diệc Doanh hơi nhột, lại có chút thích thú.
“Doanh nhi, sinh thần mười sáu, gả cho ta nhé?” Cổ Tịch Nhiên chăm chú nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh mê hoặc, sâu tận đáy mắt dâng lên yêu chiều, ấm áp, có chút kích động, có chút vui sướng, đôi ngươi từng chút từng chút một sáng lên.
Khuôn mặt hắn là vẻ mong chờ. Chờ đợi nàng nói đồng ý, chờ đợi nàng nói tự nguyện, chờ đợi nàng nói yêu hắn. Diệc Doanh có xúc động muốn khóc, nhưng hiện giờ không phải thời điểm đúng đắn, nàng không biết nàng có cảm giác gì với hắn hay không.
Năm nàng cất tiếng nói đầu tiên, từ khoảnh khắc đó, sợ rằng chính nàng đã nhận định mối quan hệ của hai người bọn họ. Diệc Doanh không hiểu, cũng không muốn hiểu cảm giác này.
Nàng mím môi, đôi mắt lóe qua một tia ngột ngạt. Cái ấm áp của Cổ Tịch Nhiên tặng cho nàng, nàng làm sao không hiểu? Nhưng biết sao đây, ấm áp nàng dành cho hắn, sợ rằng không phải…
Cổ Tịch Nhiên nhìn vào đôi mắt một mảnh trầm lắng của nàng, lòng dần lạnh lẽo. Doanh nhi, Doanh nhi… Lúc nàng mấp máy môi muốn nói gì đó, Cổ Tịch Nhiên đã không kiềm được, thả tay nàng ra, một lực ôm nàng vào lòng, mặc do kim châm đã rơi xuống dưới, cổ tay chảy máu không ngừng.
Hắn kích động, thật sự kích động. Cổ Tịch Nhiên dùng môi mình ép xuống cánh môi đầy đặn mịn màng kia. Dùng tất cả ấm áp, mềm mại từ nơi ấy xoa dịu từng trận lạnh lẽo trong ngực mình. Diệc Doanh kinh hoàng, hé môi muốn đẩy hắn, nhưng sợ động vào vết thương, nàng không dám đẩy mạnh. Một chút phản kháng kia của nàng lại khiến Tịch Nhiên nóng máu, hắn nhắm mắt, mặc kệ nàng có đồng ý hay không, tiến sâu vào bên trong đôi môi xinh đẹp.
Đây là lần đầu tiên Cổ Tịch Nhiên hôn nàng. Môi hắn có chút lạnh, nhưng mềm mại. Thời điểm nàng hé môi, lại để cho hắn có cơ hội áp sâu vào bên trong. Hắn dịu dàng, lại có chút mạnh bạo, từng nơi chiếm lấy hơi thở của nàng. Mạc Diệc Doanh khó khăn hít khí, khó chịu nhận lấy tư vị xa lạ này.
Nàng biết điều nàng đang làm, nàng biết được mọi thứ. Hôn định của nàng đã sớm có từ khi nàng còn chưa được sinh ra. Mệnh của nàng đã sớm được định đoạt sẽ phải gả cho Cổ Tịch Nhiên, dù có yêu hay không yêu đi chăng nữa. Cho dù nàng phản kháng như thế nào, thì tương lai của Mạc Diệc Doanh nàng cũng chỉ có một, đó chính là làm Thái tử phi, rồi sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ.
Tuy rằng hiện giờ không yêu, nhưng Mạc Diệc Doanh lại cố tìm lấy một chút tình cảm của mình. Nàng không chống đối, Diệc Doanh vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, từ từ nhắm mắt, đôi môi vụng về đáp lại nụ hôn nhu tình này.
Nhận ra sự thay đổi của Doanh nhi, Cổ Tịch Nhiên kinh hỉ trong lòng. Hắn vòng tay càng ôm chặt lấy nàng, chậm rãi chỉ dạy nàng mê đắm vào biển tình của hắn.
Môi lưỡi dây dưa, Mạc Diệc Doanh bị hôn đến mức đầu óc có chút mê loạn. Nàng khó thở, ngâm lên một tiếng thật khẽ. Bàn tay lại trượt xuống vai hắn, bỗng nhiên ngón tay có chất dính nhơm nhớp, sền sệt. Lúc này, Mạc Diệc Doanh mới giật mình nhớ đến thương thế của hắn, hoảng sợ đẩy mạnh dưới eo của Cổ Tịch Nhiên ra. Nàng vội vàng tỉnh táo, quay người lấy băng chấm vào vết thương ghê rợn trên bả vai kia, dường như nụ hôn vừa rồi hoàn toàn bị nàng quên mất.
Cổ Tịch Nhiên bị nàng đẩy, sửng sốt một chút mới thấy hành động tiếp theo của nàng. Hắn bật cười, thả cánh tay để nàng lưu loát xử lý thương thế giúp mình. Cổ Tịch Nhiên lại nhìn đôi môi đỏ hồng ướt át vì cái hôn mơ màng ban nãy, hắn liếm môi, trong người có chút nóng.
“Doanh nhi, đừng vội.” Cổ Tịch Nhiên cười khẽ một tiếng, vết thương dài đến tận phía sau, Diệc Doanh phải chồm người về phía trước. Thân nàng đến sát bên mặt hắn, đường cong mềm mại mê người của thiếu nữ chưa hoàn toàn lột xát hiện lên ngay trước mắt, Cổ Tịch Nhiên còn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt từ người nàng. Hắn lại tham lam hít một hơi, kìm lòng không đậu, Cổ Tịch Nhiên nhẹ hôn lên vai Diệc Doanh một cái.
Diệc Doanh giật mình, “A” lên một tiếng.
“Nàng đáng yêu chết đi mất.” Nói rồi Cổ Tịch Nhiên vui vẻ cười ha hả. Tiếng cười hào sảng đánh vào tim nàng, khuôn mặt Diệc Doanh đỏ bừng, vội vàng bôi thuốc qua loa cho hắn, sau đó lại tiếp tục lấy độc ra.
Cổ Tịch Nhiên để nàng chăm chút giúp hắn, môi mấp máy lại muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vô cùng gấp gáp. Diệc Doanh cũng nghe thấy, vội vàng ngoảnh đầu lại, liền nhìn một màn Lựu thái y sắc mắt trắng bệch, gấp gáp chạy đến, cũng không kịp hành lễ với Thái tử mà một hai bước đến hô to: “Ông trời ơi, xem xem vết thương như thế này…”
Lựu thái y là một lão nhân quá tuổi, y thuật cao siêu, ông bình thường rất vui vẻ với mọi người. Cho nên khi nhìn thấy Lựu thái y thở mạnh như vậy, Mạc Diệc Doanh có chút khẩn trương đỡ lấy ông, “Không vội không vội. Tiểu nữ đã giúp Thái tử làm sạch vết thương, độc cũng đã được lấy ra, còn lại thì phải nhờ vào Lựu thái y rồi.”
Cổ Tịch Nhiên buồn cười nhìn lão Lựu, hắn nghiêng đầu, mỉm cười nói với Diệc Doanh: “Doanh nhi, nàng có muốn trở lại cung yến thì mau đi đi, ở đây có Lựu thái y là được rồi.”
Nàng đỡ Lựu thái y cạnh giường, nhìn một chút qua thương thế của hắn, muốn nói ở lại nhưng chợt nghe lão Lựu tiếp lời: “Đúng đúng, ở đây đã có lão, Mạc cô nương cứ đi đi, đi đi, đừng để tiểu tử kia làm cho phát khóc!”
Lão Lựu vừa nói vừa lấy ra một lọ dược, lão cũng không nhìn nàng. Mà Diệc Doanh nghe hết lời lão, bật cười thành tiếng. Đại ca nàng có tài y dược, vì ở chốn thân quen, Mạc Từ Thâm cũng rất thường xuyên đến thái y viện cùng các lão nhân nói qua các loại dược, cũng không chỉ là dược liệu bình thường. Cho nên từ rất lâu, nàng cũng đã quá quen thuộc với mọi người ở thái y viện. Lựu thái y biết nàng sợ đại ca, mới hối thúc nàng trở về sớm, không lại để cho hắn nổi giận.
Mạc Diệc Doanh nghĩ một lát, lại nhìn Cổ Tịch Nhiên. Hắn đối mắt với nàng, đôi môi câu lên, thấy đôi mắt lóng lánh kia, Cổ Tịch Nhiên bỗng nổi ý trêu đùa, đưa lưỡi liếm một vòng khóe môi.
Nhìn thấy một cảnh mê người như vậy, Mạc Diệc Doanh lập tức đỏ bừng cả mặt, xấu hổ hô một tiếng rồi chạy ào ra ngoài.
Làm sao vậy chứ, Cổ Tịch Nhiên huynh ấy cư nhiên lại làm như vậy! Ngượng chết mất thôi…
Ánh nắng chui qua tảng mây, dọc qua khẽ lá xuyên xuống mặt đất. Khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ hồn người, ngay cả khóm hoa bên cạnh nhìn đến cũng ghen tị với dung mạo mỹ miều của nàng.
Bóng dáng nàng lướt qua tàn cây rợp lá, Diệc Doanh không biết, trong đám lá xum xuê trên cây đại thụ, một dáng người thon dài đang chăm chú nhìn nàng. Từng goc cạnh cứng cáp dưới lớp mặt nạ bạc hiện lên nét mềm mại, đôi mắt xinh đẹp kia chăm chăm nhìn thân hình mảnh mai, yêu kiều của thiếu nữ phía dưới. Nam nhân nghiêng đầu, đợi bóng nàng khuất sau khúc rẽ, hắn cao người vọt lên phía trước, nhanh như gió lướt theo sau…