Từ chap này cách xưng hô của MN-TH là chị-em
Gặp được nhau là tình cờ. Là giáo viên chủ nhiệm thì việc nói chuyện với phụ huynh là chuyện hết sức bình thường. Chu là cậu của Phương Ngôn, một học sinh cá biệt nhất lớp tôi. Tôi từng gọi điện thoại tới nhà Phương Ngôn, nói muốn gặp mặt cha mẹ Phương Ngôn, muốn thảo luận cùng bọn họ về việc trượt dốc liên tục trong thành tích học tập của Phương Ngôn, nhưng không nghĩ người tôi gặp lại là Chu. Chu là một người có dáng dấp thư sinh, luôn mang theo một nụ cười ấm áp làm cho người đối diện cảm thấy như một làn gió xuân. Ánh mắt nam tính đầy hảo cảm, Chu tao nhã, yêu thích anh nhất định là một chuyện chẳng khó khăn gì. Mà tôi thật sự thích anh ấy. Nhưng cũng không ấp ủ cái ý nghĩ sẽ ở bên anh, dù sao một bác sĩ ngoại khoa vĩ đại như anh sao có thể để ý đến một giáo viên công tác ở trường tư không ổn định như tôi chứ, huống hồ tôi lại bình thường như thế. Sau giờ tan tầm, nhìn thấy Chu ở cổng trường tôi còn rất vui vẻ chào anh, nghĩ là anh tới đón Phương Ngôn, nhưng lời mời của anh lại khiến trái tim tôi đập loạn xạ cả lên.
Chu hỏi tôi có thích xem phim điện ảnh hay không, anh nói muốn mời tôi đi xem bộ phim mới nhất [Kế hoạch bảo bối] (1)
(1)Tóm tắt nội dung phim:
Sinh ra trong một gia đình bần cùng túng quẫn, học chưa hết cao trung đã bị đuổi khỏi trường, Thongs (Thành Long đóng) sớm sa ngã vào lối sống buông thả dù thực chất khá nhanh nhẹn và tháo vát. Bị gia đình hắt hủi và chủ nợ truy lùng, hắn bị tên chủ nhà tham lam (Michael Hui đóng) lôi kéo vào những phi vụ trôm cắp. Cùng với anh chàng Octopus (Cổ Thiên Lạc đóng) mồm mép cơ hội, họ hợp tác bắt cóc đứa cháu nhỏ của một nhà tài phiệt theo yêu cầu của tên trùm mafia. Nhưng rồi sau bao tình huống dở khóc dở cười của những kẻ trộm vụng về, cả ba dần cảm thấy gắn bó với đứa nhóc phiền toái nhưng đáng yêu này. (Theo dienanh.net).
Ở rạp chiếu phim, Chu cẩn thận tìm ghế ngồi rồi kéo tôi ngồi xuống, còn mua cả bỏng ngô và nước uống mà con gái chúng tôi vô cùng yêu thích. Bảo bối (chỉ em bé bị bắt cóc trong phim) trong bộ phim điện ảnh này thật dễ thương, tôi thầm nghĩ nếu nó là Tiêu Hà của tôi sẽ càng xinh đẹp hơn. Nhìn cục cưng mê hồn kia một hồi, thần kinh yếu ớt của tôi bắt đầu không chịu nổi, nước mắt ứa ra, Chu lấy khăn tay cho tôi lau nước mắt đau lòng nói “Đừng khóc, sau này làm sao yên tâm để em một mình đi xem phim ở rạp chứ?” Mắt tôi bị nước bao phủ, ngơ ngác nhìn Chu, anh vỗ vỗ vào cái trán của tôi, ôn nhu vỗ về “Về sau anh sẽ đi xem cùng em.” Kinh hãi đứng phắt dậy, bỏng rơi đầy đất, người đằng sau tức giận quát tôi ngồi xuống, tôi lại cuống quýt chạy đi. Chu chạy đuổi theo tôi, tôi cúi đầu nhìn mũi chân, không biết phải phản ứng như thế nào mới là bình thường.
“Mạc Nhất, chẳng nhẽ em không muốn?” Tôi lắc đầu, “Vậy sao còn muốn trốn?” “Em chưa sẵn sàng.” Chu quá vội vàng, làm cho tôi sợ hãi. “Xin lỗi, Mạc Nhất, là tại anh nóng lòng, chúng ta bắt đầu từ từ từng bước một có được không em?” Giọng nói thật dịu dàng, thật chân thành. Tôi ngượng ngùng, gật gật đầu. Chu thật sự là một người đàn ông dịu dàng!
Trên đường đưa tôi về nhà, gió mát thổi qua da mặt, thoải mái khiến người ta muốn hát, mà Chu nhìn tôi khiến tôi thẹn thùng cúi đầu. Đây chắc là cảm giác của tình yêu rồi, trái tim tôi lay động, ngọt ngào nhưng cũng ngượng ngùng. Chu nắm tay tôi, còn tôi không hề né tránh, cũng nắm lấy tay anh. Chu cười lớn hơn, cứ thế, chúng tôi yêu nhau.
Tình yêu ngọt ngào khiến tôi quên mất ở nhà còn một người đang chờ đợi tôi về. Nhìn mâm cơm trên bàn lại thấy Tiêu Hà nằm gục bên cạnh ngủ không yên giấc khiến tôi không nỡ đánh thức thằng bé, nhìn chằm chằm vào đồ ăn lạnh lẽo, tôi lay lay thằng bé, nói với nó nếu tôi về muộn thì cứ ăn cơm không cần chờ tôi. Tiêu Hà lẳng lặng nhìn tôi thật lâu, có lẽ là nhìn tới khi mặt tôi ửng đỏ, nó gật gật đầu rồi trở về phòng ngủ. Lặng lẽ thở dài, Tiêu Hà không làm tôi khó xử.
Yêu đương với Chu được khoảng hai tháng, có thật nhiều chuyện về Tiêu Hà mà tôi muốn nói với anh, nhưng nhìn khuôn mặt đầy tươi cười của anh lại khiến tôi không thể mở lời. Tôi thật sự thích anh, không muốn mất anh, nói với anh có khi lại nào anh cũng giống như đối tượng những lần gặp mặt trước của tôi, không thể chấp nhận thì sao? Chờ cho tình cảm chúng tôi sâu đậm hơn rồi nói sau. Tôi cứ như tự an ủi bản thân, mấy tháng nữa nhất định sẽ nói cho anh biết.
Nhưng tôi chẳng nghĩ rằng mấy tháng sao mà qua nhanh thế. Hẹn hò được ba tháng, Chu đưa ra ý kiến muốn đến chơi nhà tôi. Tôi hoảng sợ, theo bản năng cự tuyệt nhưng anh nắm lấy hai bàn tay tôi, trong đôi mắt là thỉnh cầu và yêu thương. Tôi không thể kháng cự được đôi mắt khiến con tim tôi rung động, gật đầu đáp ứng, tôi chỉ mong anh nhìn thấy Tiêu Hà xong cũng đừng kinh ngạc, cũng đừng giận dữ.
Đẩy cửa ra, Tiêu Hà đang nấu cơm, giọng tôi lanh lảnh “Tiêu Hà à, làm hơn hai phần cơm nhé.” Chu nghi hoặc nhìn tôi, tôi rót cho anh cốc nước, lại vẫn không tài nào mở nổi miệng. Chu thật yên lặng, anh không hỏi gì, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Hà trong phòng bếp. Đợi khi cả ba ngồi vào chỗ của mình trên bàn cơm, tôi mới không thể không lên tiếng “Tiêu Hà, đây là bạn trai của chị, Chu đây là đứa nhỏ của em, Tiêu Hà.” Tôi lo lắng đợi phản ứng của Chu, hơn nửa ngày không hề có động tĩnh, Chu tái một đợi lời giải thích từ tôi, tôi mở miệng lại chẳng thốt nên lời. “Tôi là học sinh chị ấy thu lưu.” Tiêu Hà rất nhanh đã giải thích “Tiêu Hà, em không phải học trò chị thu lưu, chúng ta là người thân.” Tiêu Hà, cảm ơn em, chị biết em sợ Chu hiểu lầm, nhưng chị không hy vọng em tự làm tổn thương chính mình. Chu vẫn không nói gì, Tiêu Hà hiểu chuyện đứng dậy đi về phòng, đem không gian tặng lại cho chúng tôi.
“Vì sao không nói cho anh?” Chu kiềm chế giận dữ. “Em nghĩ chờ đến lúc tình cảm của chúng ta ổn đinh sẽ nói cho anh.” Tôi ăn ngay nói thật. “Thật sao? Tình cảm ổn định thì anh có thể đón nhận sao? Em đang tính toán chuyện này hả?” “Không phải như thế Chu, em thích anh là thật lòng, em không muốn mất anh, cho nên mới không dám nói ra, em nghĩ một thời gian nữa anh sẽ hiểu, Tiêu Hà là một đứa bé rất ngoan.” “Nhưng em đã mất anh rồi, Mạc Nhất, anh không nghĩ em sẽ lừa gạt anh. Anh vẫn luôn cho rằng em là một cô gái thực đơn giản, thật thuần khiết, lại không nghĩ ra em cho anh vào bẫy.” “Em không có, không có, Chu, em không phải người như thế.” “Em phải, Mạc Nhất, em phải, em không nói cho anh chuyện của nó, em lừa gạt tình cảm của anh, Mạc Nhất chúng ta chia tay đi.” Vẻ mặt Chu thật quyết tuyệt. “Không, đừng như vậy, Chu, em thật sự rất thích anh, chúng ta không cần chia tay có được không anh, Tiêu Hà thật sự là một đứa trẻ rất ngoan, thằng bé sẽ không khiến anh khó chịu đâu, Chu, anh hãy tin em được không.” Tôi khổ sở ôm lấy Chu cầu xin.“Được, chúng ta có thể không chia tay, nhưng em phải lựa chọn, anh hay thằng bé.” Tôi ngây dại, Chu, thế nhưng anh lại buộc tôi chọn lựa, anh lại buộc tôi chọn lựa cơ đấy.
Biểu tình của tôi chính là buông tay anh ra, anh thất vọng đi ra khỏi cửa. Tôi ngây ngốc tại chỗ không biết phải làm sao, Chu, vì cái gì mà anh cũng giống những kẻ kia, cũng bài xích Tiêu Hà, anh biết không, Tiêu Hà rất nhu thuận rất đáng yêu, em làm sao có thể bỏ rơi một đứa trẻ hiểu biết như thế.
Tay tôi được một ly nước ấm áp vào, tôi vô thần nhìn Tiêu Hà. Trong đôi mắt đen láy của thằng bé có khổ sở nhưng nhiều hơn là trấn định. Tiêu Hà luôn như vậy, cố gắng che dấu đi thương tâm ủy khuất của chính mình, vĩnh viễn không cho người khác nhìn thấy. Càng như thế càng khiến tôi đau lòng. Tiêu Hà chị nhất định không buông tay đâu.
“Mạc Nhất, em muốn ra ký túc, sáu tháng cuối năm em sẽ học năm thứ ba, em muốn ở trường để đọc sách.” “Năm thứ ba?! Em không phải mới học năm nhất sao? Sao lại lên lớp năm ba học?” khó hiểu hỏi thằng bé. “Em nhảy lớp, sáu tháng cuối năm em sẽ học năm ba.” Nói xong liền bước đi. Tiêu Hà gạt tôi hả, bởi vì nghe bọn tôi cãi nhau, không muốn tôi khó xử nên mới nói dối là mình lên năm ba học! Nhưng lại có một tiếng nói khác trong tôi phản bác lại, Tiêu Hà không hề gạt tôi.
Đẩy cửa phòng của Tiêu Hà, thằng bé cứng đờ ngồi trên chiếc ghế, không hề phát giác ra tôi đang ở đây. Đến gần mới thấy, khuôn mặt Tiêu Hà đầy khổ sở cùng sợ hãi. So với tôi tưởng tượng thằng bé còn tổn thương hơn nhiều lần. Tôi ôm lấy nó từ sau lưng ghế dựa, ghé vào lỗ tay nó nghẹn ngào mà cũng kiên định nói, “Tiêu Hà, chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau, mặc là ai cũng không tách ra được, chúng ta là người thân một nhà.” Thật lâu, Tiêu Hà mới nói, “Còn anh ấy?” “Tiêu Hà quan trọng hơn bất kì ai khác!” Tôi ôm càng chặt hơn. “Chị rất thích anh ấy phải không?” “Phải, nhưng càng thích Tiêu Hà nhiều hơn!” “Mất đi anh ấy chị sẽ rất đau lòng.” “Phải, nhưng mất đi Tiêu Hà sẽ càng đau lòng hơn. Bạn trai có thể tìm, nhưng Tiêu Hà chỉ có một thôi!” Tôi rốt cuộc không nhịn được, khóc thành tiếng. Tiêu Hà, em còn nhỏ, đừng như vậy, đừng thế làm chị đau lòng. Tiêu Hà cũng khóc, nước mắt theo hai má chảy từng giọt từng giọt xuống cánh tay tôi. Tiêu Hà kiên cường lần đầu tiên khóc, bị mẹ em vứt bỏ em vẫn giấu đi sợ hãi, tuyệt vọng, đau xót, còn giờ đây Tiêu Hà khóc. Mà tất cả đều bởi người bảo vệ em là tôi mang đến, đều là sai lầm của tôi, hẳn rằng tôi phải nói trước với Chu, mà không phải là chờ đến khi ở trước mặt Tiêu Hà mới nói. Là tôi khiến cho vết thương rạn nứt của Tiêu Hà một lần nữa nhỏ máu, đều tại tôi, đều do tôi. Tiêu Hà, tha thứ cho chị, tha thứ cho chị.
Gặp được nhau là tình cờ. Là giáo viên chủ nhiệm thì việc nói chuyện với phụ huynh là chuyện hết sức bình thường. Chu là cậu của Phương Ngôn, một học sinh cá biệt nhất lớp tôi. Tôi từng gọi điện thoại tới nhà Phương Ngôn, nói muốn gặp mặt cha mẹ Phương Ngôn, muốn thảo luận cùng bọn họ về việc trượt dốc liên tục trong thành tích học tập của Phương Ngôn, nhưng không nghĩ người tôi gặp lại là Chu. Chu là một người có dáng dấp thư sinh, luôn mang theo một nụ cười ấm áp làm cho người đối diện cảm thấy như một làn gió xuân. Ánh mắt nam tính đầy hảo cảm, Chu tao nhã, yêu thích anh nhất định là một chuyện chẳng khó khăn gì. Mà tôi thật sự thích anh ấy. Nhưng cũng không ấp ủ cái ý nghĩ sẽ ở bên anh, dù sao một bác sĩ ngoại khoa vĩ đại như anh sao có thể để ý đến một giáo viên công tác ở trường tư không ổn định như tôi chứ, huống hồ tôi lại bình thường như thế. Sau giờ tan tầm, nhìn thấy Chu ở cổng trường tôi còn rất vui vẻ chào anh, nghĩ là anh tới đón Phương Ngôn, nhưng lời mời của anh lại khiến trái tim tôi đập loạn xạ cả lên.
Chu hỏi tôi có thích xem phim điện ảnh hay không, anh nói muốn mời tôi đi xem bộ phim mới nhất [Kế hoạch bảo bối] (1)
(1)Tóm tắt nội dung phim:
Sinh ra trong một gia đình bần cùng túng quẫn, học chưa hết cao trung đã bị đuổi khỏi trường, Thongs (Thành Long đóng) sớm sa ngã vào lối sống buông thả dù thực chất khá nhanh nhẹn và tháo vát. Bị gia đình hắt hủi và chủ nợ truy lùng, hắn bị tên chủ nhà tham lam (Michael Hui đóng) lôi kéo vào những phi vụ trôm cắp. Cùng với anh chàng Octopus (Cổ Thiên Lạc đóng) mồm mép cơ hội, họ hợp tác bắt cóc đứa cháu nhỏ của một nhà tài phiệt theo yêu cầu của tên trùm mafia. Nhưng rồi sau bao tình huống dở khóc dở cười của những kẻ trộm vụng về, cả ba dần cảm thấy gắn bó với đứa nhóc phiền toái nhưng đáng yêu này. (Theo dienanh.net).
Ở rạp chiếu phim, Chu cẩn thận tìm ghế ngồi rồi kéo tôi ngồi xuống, còn mua cả bỏng ngô và nước uống mà con gái chúng tôi vô cùng yêu thích. Bảo bối (chỉ em bé bị bắt cóc trong phim) trong bộ phim điện ảnh này thật dễ thương, tôi thầm nghĩ nếu nó là Tiêu Hà của tôi sẽ càng xinh đẹp hơn. Nhìn cục cưng mê hồn kia một hồi, thần kinh yếu ớt của tôi bắt đầu không chịu nổi, nước mắt ứa ra, Chu lấy khăn tay cho tôi lau nước mắt đau lòng nói “Đừng khóc, sau này làm sao yên tâm để em một mình đi xem phim ở rạp chứ?” Mắt tôi bị nước bao phủ, ngơ ngác nhìn Chu, anh vỗ vỗ vào cái trán của tôi, ôn nhu vỗ về “Về sau anh sẽ đi xem cùng em.” Kinh hãi đứng phắt dậy, bỏng rơi đầy đất, người đằng sau tức giận quát tôi ngồi xuống, tôi lại cuống quýt chạy đi. Chu chạy đuổi theo tôi, tôi cúi đầu nhìn mũi chân, không biết phải phản ứng như thế nào mới là bình thường.
“Mạc Nhất, chẳng nhẽ em không muốn?” Tôi lắc đầu, “Vậy sao còn muốn trốn?” “Em chưa sẵn sàng.” Chu quá vội vàng, làm cho tôi sợ hãi. “Xin lỗi, Mạc Nhất, là tại anh nóng lòng, chúng ta bắt đầu từ từ từng bước một có được không em?” Giọng nói thật dịu dàng, thật chân thành. Tôi ngượng ngùng, gật gật đầu. Chu thật sự là một người đàn ông dịu dàng!
Trên đường đưa tôi về nhà, gió mát thổi qua da mặt, thoải mái khiến người ta muốn hát, mà Chu nhìn tôi khiến tôi thẹn thùng cúi đầu. Đây chắc là cảm giác của tình yêu rồi, trái tim tôi lay động, ngọt ngào nhưng cũng ngượng ngùng. Chu nắm tay tôi, còn tôi không hề né tránh, cũng nắm lấy tay anh. Chu cười lớn hơn, cứ thế, chúng tôi yêu nhau.
Tình yêu ngọt ngào khiến tôi quên mất ở nhà còn một người đang chờ đợi tôi về. Nhìn mâm cơm trên bàn lại thấy Tiêu Hà nằm gục bên cạnh ngủ không yên giấc khiến tôi không nỡ đánh thức thằng bé, nhìn chằm chằm vào đồ ăn lạnh lẽo, tôi lay lay thằng bé, nói với nó nếu tôi về muộn thì cứ ăn cơm không cần chờ tôi. Tiêu Hà lẳng lặng nhìn tôi thật lâu, có lẽ là nhìn tới khi mặt tôi ửng đỏ, nó gật gật đầu rồi trở về phòng ngủ. Lặng lẽ thở dài, Tiêu Hà không làm tôi khó xử.
Yêu đương với Chu được khoảng hai tháng, có thật nhiều chuyện về Tiêu Hà mà tôi muốn nói với anh, nhưng nhìn khuôn mặt đầy tươi cười của anh lại khiến tôi không thể mở lời. Tôi thật sự thích anh, không muốn mất anh, nói với anh có khi lại nào anh cũng giống như đối tượng những lần gặp mặt trước của tôi, không thể chấp nhận thì sao? Chờ cho tình cảm chúng tôi sâu đậm hơn rồi nói sau. Tôi cứ như tự an ủi bản thân, mấy tháng nữa nhất định sẽ nói cho anh biết.
Nhưng tôi chẳng nghĩ rằng mấy tháng sao mà qua nhanh thế. Hẹn hò được ba tháng, Chu đưa ra ý kiến muốn đến chơi nhà tôi. Tôi hoảng sợ, theo bản năng cự tuyệt nhưng anh nắm lấy hai bàn tay tôi, trong đôi mắt là thỉnh cầu và yêu thương. Tôi không thể kháng cự được đôi mắt khiến con tim tôi rung động, gật đầu đáp ứng, tôi chỉ mong anh nhìn thấy Tiêu Hà xong cũng đừng kinh ngạc, cũng đừng giận dữ.
Đẩy cửa ra, Tiêu Hà đang nấu cơm, giọng tôi lanh lảnh “Tiêu Hà à, làm hơn hai phần cơm nhé.” Chu nghi hoặc nhìn tôi, tôi rót cho anh cốc nước, lại vẫn không tài nào mở nổi miệng. Chu thật yên lặng, anh không hỏi gì, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Hà trong phòng bếp. Đợi khi cả ba ngồi vào chỗ của mình trên bàn cơm, tôi mới không thể không lên tiếng “Tiêu Hà, đây là bạn trai của chị, Chu đây là đứa nhỏ của em, Tiêu Hà.” Tôi lo lắng đợi phản ứng của Chu, hơn nửa ngày không hề có động tĩnh, Chu tái một đợi lời giải thích từ tôi, tôi mở miệng lại chẳng thốt nên lời. “Tôi là học sinh chị ấy thu lưu.” Tiêu Hà rất nhanh đã giải thích “Tiêu Hà, em không phải học trò chị thu lưu, chúng ta là người thân.” Tiêu Hà, cảm ơn em, chị biết em sợ Chu hiểu lầm, nhưng chị không hy vọng em tự làm tổn thương chính mình. Chu vẫn không nói gì, Tiêu Hà hiểu chuyện đứng dậy đi về phòng, đem không gian tặng lại cho chúng tôi.
“Vì sao không nói cho anh?” Chu kiềm chế giận dữ. “Em nghĩ chờ đến lúc tình cảm của chúng ta ổn đinh sẽ nói cho anh.” Tôi ăn ngay nói thật. “Thật sao? Tình cảm ổn định thì anh có thể đón nhận sao? Em đang tính toán chuyện này hả?” “Không phải như thế Chu, em thích anh là thật lòng, em không muốn mất anh, cho nên mới không dám nói ra, em nghĩ một thời gian nữa anh sẽ hiểu, Tiêu Hà là một đứa bé rất ngoan.” “Nhưng em đã mất anh rồi, Mạc Nhất, anh không nghĩ em sẽ lừa gạt anh. Anh vẫn luôn cho rằng em là một cô gái thực đơn giản, thật thuần khiết, lại không nghĩ ra em cho anh vào bẫy.” “Em không có, không có, Chu, em không phải người như thế.” “Em phải, Mạc Nhất, em phải, em không nói cho anh chuyện của nó, em lừa gạt tình cảm của anh, Mạc Nhất chúng ta chia tay đi.” Vẻ mặt Chu thật quyết tuyệt. “Không, đừng như vậy, Chu, em thật sự rất thích anh, chúng ta không cần chia tay có được không anh, Tiêu Hà thật sự là một đứa trẻ rất ngoan, thằng bé sẽ không khiến anh khó chịu đâu, Chu, anh hãy tin em được không.” Tôi khổ sở ôm lấy Chu cầu xin.“Được, chúng ta có thể không chia tay, nhưng em phải lựa chọn, anh hay thằng bé.” Tôi ngây dại, Chu, thế nhưng anh lại buộc tôi chọn lựa, anh lại buộc tôi chọn lựa cơ đấy.
Biểu tình của tôi chính là buông tay anh ra, anh thất vọng đi ra khỏi cửa. Tôi ngây ngốc tại chỗ không biết phải làm sao, Chu, vì cái gì mà anh cũng giống những kẻ kia, cũng bài xích Tiêu Hà, anh biết không, Tiêu Hà rất nhu thuận rất đáng yêu, em làm sao có thể bỏ rơi một đứa trẻ hiểu biết như thế.
Tay tôi được một ly nước ấm áp vào, tôi vô thần nhìn Tiêu Hà. Trong đôi mắt đen láy của thằng bé có khổ sở nhưng nhiều hơn là trấn định. Tiêu Hà luôn như vậy, cố gắng che dấu đi thương tâm ủy khuất của chính mình, vĩnh viễn không cho người khác nhìn thấy. Càng như thế càng khiến tôi đau lòng. Tiêu Hà chị nhất định không buông tay đâu.
“Mạc Nhất, em muốn ra ký túc, sáu tháng cuối năm em sẽ học năm thứ ba, em muốn ở trường để đọc sách.” “Năm thứ ba?! Em không phải mới học năm nhất sao? Sao lại lên lớp năm ba học?” khó hiểu hỏi thằng bé. “Em nhảy lớp, sáu tháng cuối năm em sẽ học năm ba.” Nói xong liền bước đi. Tiêu Hà gạt tôi hả, bởi vì nghe bọn tôi cãi nhau, không muốn tôi khó xử nên mới nói dối là mình lên năm ba học! Nhưng lại có một tiếng nói khác trong tôi phản bác lại, Tiêu Hà không hề gạt tôi.
Đẩy cửa phòng của Tiêu Hà, thằng bé cứng đờ ngồi trên chiếc ghế, không hề phát giác ra tôi đang ở đây. Đến gần mới thấy, khuôn mặt Tiêu Hà đầy khổ sở cùng sợ hãi. So với tôi tưởng tượng thằng bé còn tổn thương hơn nhiều lần. Tôi ôm lấy nó từ sau lưng ghế dựa, ghé vào lỗ tay nó nghẹn ngào mà cũng kiên định nói, “Tiêu Hà, chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau, mặc là ai cũng không tách ra được, chúng ta là người thân một nhà.” Thật lâu, Tiêu Hà mới nói, “Còn anh ấy?” “Tiêu Hà quan trọng hơn bất kì ai khác!” Tôi ôm càng chặt hơn. “Chị rất thích anh ấy phải không?” “Phải, nhưng càng thích Tiêu Hà nhiều hơn!” “Mất đi anh ấy chị sẽ rất đau lòng.” “Phải, nhưng mất đi Tiêu Hà sẽ càng đau lòng hơn. Bạn trai có thể tìm, nhưng Tiêu Hà chỉ có một thôi!” Tôi rốt cuộc không nhịn được, khóc thành tiếng. Tiêu Hà, em còn nhỏ, đừng như vậy, đừng thế làm chị đau lòng. Tiêu Hà cũng khóc, nước mắt theo hai má chảy từng giọt từng giọt xuống cánh tay tôi. Tiêu Hà kiên cường lần đầu tiên khóc, bị mẹ em vứt bỏ em vẫn giấu đi sợ hãi, tuyệt vọng, đau xót, còn giờ đây Tiêu Hà khóc. Mà tất cả đều bởi người bảo vệ em là tôi mang đến, đều là sai lầm của tôi, hẳn rằng tôi phải nói trước với Chu, mà không phải là chờ đến khi ở trước mặt Tiêu Hà mới nói. Là tôi khiến cho vết thương rạn nứt của Tiêu Hà một lần nữa nhỏ máu, đều tại tôi, đều do tôi. Tiêu Hà, tha thứ cho chị, tha thứ cho chị.