Buổi sáng hôm sau tôi xin nghỉ phép, chuẩn bị đi gặp chủ nhiệm lớp Tiêu Hà. Trước khi đi, tôi có gọi điện thoại cho Chu.“Chu, rất xin lỗi, em không thể bỏ Tiêu Hà lại được. Mấy năm nay em đã coi Tiêu Hà như con của mình…” Còn chưa nói hết, Chu đã ngắt máy.Như vậy cũng tại tôi không tốt, không nên gạt anh ấy. Mất anh là do sự ích kỷ của tôi.
Chính miệng chủ nhiệm lớp Tiêu Hà chứng thực chuyện nhảy lớp của thằng bé. Tôi nhìn gương mặt cô giáo phấn trấn giới thiệu Tiêu Hà là học sinh ưu tú nhất của cô làm tôi vui phơi phới. Tôi không hy vọng Tiêu Hà nhảy lớp, tôi chỉ hy vọng thằng bé có thể hưởng thụ những thú vui của một học sinh trung học đáng được hưởng, không phải dính chặt vào sách vở mà sớm tự lập, càng thêm trầm mặc, càng thêm khép kín. Tôi hy vọng tinh thần nó vui vẻ, sáng sủa, giống một vầng dương nhỏ, nhưng tôi cũng biết, với Tiêu Hà, tất cả đều không có khả năng.
Về nhà, tôi thuyết phục Tiêu Hà nhưng nó vẫn có ý định nhảy lớp, thằng bé lấy lý do sách sơ trung (bậc THCS) nó đã đọc hết rồi, không muốn lãng phí thời gian, nếu tôi đồng ý nó còn muốn nhảy thẳng lên cao trung (bậc THPT). Tôi vẫn biết Tiêu Hà thông minh, tài giỏi, cũng biết nếu tôi kiên quyết ngăn cản, Tiêu Hà sẽ nghe, nhưng tôi không muốn tạo áp lực buộc nó nghe theo, giống như một đứa trẻ ăn nhờ ở đậu không có quyền quyết định. Cuối cùng, tôi chỉ hỏi thằng bé đã chuẩn bị tốt rồi sao. Tiêu Hà khẳng định gật gật đầu. Tôi không thể nói gì được nữa, không thể cho nó một cuộc sống dư dả, thoải mái, nhưng tôi có thể để cho nó sống theo ý mình.
Trong nháy mắt, Tiêu Hà tốt nghiệp sơ trung, cũng như hồi thi hết tiểu học, thằng bé lại đứng thứ nhất trong kỳ thi lên trung học phổ thông. Buổi lễ tốt nghiệp hôm đó, tôi nhận lời mời đến tham dự, nhìn Tiêu Hà đứng trên bục đọc diễn văn tốt nhiệp, tôi thật tự hào, đây là con trai tôi, rực rỡ, sáng lạn. Bên cạnh hiệu trưởng thấp giọng khen ngợi Tiêu Hà, tôi lẳng lặng nghe, nghe Tiêu Hà giỏi giang, Tiêu Hà trác tuyệt, cùng với một Tiêu Hà tuấn nhã, thong dong.
Dưới đài mọi người vỗ tay nhiệt tình, Tiêu Hà nhẹ nhàng cúi đầu đáp lễ. Thằng bé bình tĩnh, thẳng lưng xuống đài, thân người cao lớn khiến các nữ sinh say mê hò reo.
Tôi không hối hận, không hối hận đã bỏ đi một mối tình, vì Tiêu Hà, cho dù có độc thân suốt đời tôi cũng thấy đáng.
Tiêu Hà lên cao trung, cao nhất sau kết thúc nhảy lớp lên cấp ba, tiếp tục chương trình học nặng nề. Vẫn như trước đây, thằng bé cưỡi xe đạp từ nhà đến trường rồi lại từ trường về nhà, cam tâm tình nguyện, mà mỗi ngày tôi vẫn hưởng thụ bữa sáng Tiêu Hà tự tay làm, thỉnh thoảng còn bắt nó làm giáo án cho tôi. Ngày tháng trôi qua êm đẹp, ấm áp, hai chúng tôi thực thỏa mãn.
Tôi nhận được thông báo sang thành phố bên cạnh học tập một tuần từ nhà trường. Lúc gần đi, tôi lo lắng không thôi cho Tiêu Hà ở nhà một mình, thằng bé cam đoan mọi việc đều tốt cả tôi mới miễn cưỡng lên xe. Ở thành phố khác bảy ngày, mỗi ngày tôi đều nhớ Tiêu Hà, mỗi ngày đều gọi điện cho thằng bé hỏi chuyện. Mà Tiêu Hà cũng dung túng cho tôi chẳng phân biệt giờ giấc bất cứ lúc nào cũng gọi cho nó được. Mỗi ngày tôi đều luyến tiếc vì xa thằng bé. Ngày cuối cùng làm về lũy thừa xong, tôi cũng có thể về được nhà. Xuống xe, tôi thấy Tiêu Hà đến đón, thằng bé tựa lưng vào thân cây, tuấn tú mê người. Tôi sung sướng, vọt lên ôm cổ thằng bé, oa oa khóc lớn, Tiêu Hà của tôi càng lớn càng ngày càng biết quan tâm. Tất cả đồng nghiệp đều cười tôi so với Tiêu Hà còn trẻ con hơn.Tiêu Hà rất lễ phép chào hỏi mọi người, bộ dáng tao nhã, lễ độ. Thằng bé nhận được một phiếu hâm mộ từ phía đồng nghiệp nữ, còn tôi lại nhận được toàn bộ là đố kỵ. Trên đường về nhà, tôi phát hiện Tiêu Hà không chỉ cao hơn tôi một cái đầu. Tôi cười ngây ngốc, để thằng bé chơi bóng, tập TaeKwonDo là chính xác, nếu không sao có một Tiêu Hà cao lớn như vậy.
Tôi nằm trên giường trằn trọc, có chút không quen với không khí yên tĩnh trong nhà. Ở thành phố kia, tối nào đồng nghiệp cũng làm cách mạng, ầm ĩ đến một hai giờ sáng mới đi ngủ. Trong phòng cũng buồn chán, cổ có chút đờm, tôi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, mở cửa ra thấy Tiêu Hà, tóc lộn xộn còn ướt, không mặc gì.
Đầu tôi trống rỗng, lặng đi không biết phản ứng ra sao. Vẫn là Tiêu Hà phản ứng nhanh, cầm lấy khắn tắm quấn quanh hông, lúc này mặt tôi mới đỏ bừng, vội vàng chạy vào phòng mình, mặt tôi cháy sạch tưởng có thể rán trứng lên được.
Ngủ, ngủ, tôi tự nhủ với mình. Nhưng một màn mỹ nam không mặc đồ cứ hiện lên trước mắt, rất rõ ràng. Tiêu Hà 16 tuổi cơ thể cũng chưa phát triển rõ ràng, nhưng mà đã bắt đầu có cơ bắp, dáng người rắn chắc, thon dài, ngũ quan đã bớt đi nét trẻ con, góc cạnh hơn, mái tóc ẩm ướt lòa xòa trước trán lại càng gợi cảm, mê người, đôi mắt còn phủ một tầng sương mù, đôi môi đỏ thắm mị hoặc lòng người. Tâm không khống chế được, tim đập loạn lên. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cơ thể của người khác phái, quả là kinh tâm động phách. Hô hấp ngày càng dồn dập, người cũng nóng lên. Bước xuống giường, tôi ngồi trước gương, không ngừng tự nhủ với bản thân mình: Tiêu Hà là con trai mình, làm mẹ nhìn thấy thân thể con mình thì hẳn là vui mừng, mà không phải bị sắc dụ thèm nhỏ dãi. Nhưng nguyên một đêm, cơ thể hoàn mỹ của Tiêu Hà cứ lởn vởn trước mắt tôi.
Ngày hôm sau tôi mang đôi mắt thâm quầng rời giường, nhìn đến Tiêu Hà đang ngồi bên bàn ăn trấn định như thường, giống như một màn đêm qua chẳng qua là mộng Nam Kha của tôi mà thôi. Nó bình tĩnh đợi tôi ngồi vào bàn, giọng nói dễ nghe của thằng bé lại càng làm tôi cảm thấy không tự nhiên, càng thêm xấu hổ, đói đến lang thôn hổ yết mà không dám ăn đã gấp rút chạy ra cửa.
Đồng nghiệp hỏi tôi sao lại có đôi mắt thế kia, tối hôm qua đã làm gì rồi. Tôi chột dạ, mắt trợn trắng, kiên quyết không thể nói ọi người màn mỹ nam hôm qua.Tôi chỉ mơ hồ giải thích, cùng mọi người đánh bài bảy ngày, về nhà liền mất ngủ, chỉ nghĩ đến cái máy kéo, cày được con át chủ bài, thăng liền ba cấp. Mà đến lúc lên lớp tôi vẫn chưa hết thất thần, giảng bài tung ta lung tung, cố gắng gượng đến cuối giờ.
Tan tầm, tôi về nhà, đứng trước cửa, không ngừng vỗ ngực mình, bình tĩnh, bình tĩnh, hít vào mấy hơi, đang chuẩn bị mở cửa bước vào thì lại nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau: “Chị đang làm gì, sao còn chưa đi vào?” Ông trời ơi, khẳng định là mấy hành động ngu ngốc vừa rồi của tôi đã bị thằng bé nhìn thấy hết, thật là mất mặt. Tâm tình vất vả mới hồi phục được lại xìu xuống rồi. Tôi uể oải đi theo sau nó vào cửa. Tiêu Hà lấy đồ ăn trong tay tôi rồi vào bếp nấu cơm, tôi ngồi xổm nhặt rau bên cạnh. Giương mắt nhìn lưng Tiêu Hà, tôi hoảng sợ trước phát hiện của mình, cảm giác của tôi thay đổi, không hề giống như trước đây, thật tự nhiên xem thằng bé là con trai.
Chính miệng chủ nhiệm lớp Tiêu Hà chứng thực chuyện nhảy lớp của thằng bé. Tôi nhìn gương mặt cô giáo phấn trấn giới thiệu Tiêu Hà là học sinh ưu tú nhất của cô làm tôi vui phơi phới. Tôi không hy vọng Tiêu Hà nhảy lớp, tôi chỉ hy vọng thằng bé có thể hưởng thụ những thú vui của một học sinh trung học đáng được hưởng, không phải dính chặt vào sách vở mà sớm tự lập, càng thêm trầm mặc, càng thêm khép kín. Tôi hy vọng tinh thần nó vui vẻ, sáng sủa, giống một vầng dương nhỏ, nhưng tôi cũng biết, với Tiêu Hà, tất cả đều không có khả năng.
Về nhà, tôi thuyết phục Tiêu Hà nhưng nó vẫn có ý định nhảy lớp, thằng bé lấy lý do sách sơ trung (bậc THCS) nó đã đọc hết rồi, không muốn lãng phí thời gian, nếu tôi đồng ý nó còn muốn nhảy thẳng lên cao trung (bậc THPT). Tôi vẫn biết Tiêu Hà thông minh, tài giỏi, cũng biết nếu tôi kiên quyết ngăn cản, Tiêu Hà sẽ nghe, nhưng tôi không muốn tạo áp lực buộc nó nghe theo, giống như một đứa trẻ ăn nhờ ở đậu không có quyền quyết định. Cuối cùng, tôi chỉ hỏi thằng bé đã chuẩn bị tốt rồi sao. Tiêu Hà khẳng định gật gật đầu. Tôi không thể nói gì được nữa, không thể cho nó một cuộc sống dư dả, thoải mái, nhưng tôi có thể để cho nó sống theo ý mình.
Trong nháy mắt, Tiêu Hà tốt nghiệp sơ trung, cũng như hồi thi hết tiểu học, thằng bé lại đứng thứ nhất trong kỳ thi lên trung học phổ thông. Buổi lễ tốt nghiệp hôm đó, tôi nhận lời mời đến tham dự, nhìn Tiêu Hà đứng trên bục đọc diễn văn tốt nhiệp, tôi thật tự hào, đây là con trai tôi, rực rỡ, sáng lạn. Bên cạnh hiệu trưởng thấp giọng khen ngợi Tiêu Hà, tôi lẳng lặng nghe, nghe Tiêu Hà giỏi giang, Tiêu Hà trác tuyệt, cùng với một Tiêu Hà tuấn nhã, thong dong.
Dưới đài mọi người vỗ tay nhiệt tình, Tiêu Hà nhẹ nhàng cúi đầu đáp lễ. Thằng bé bình tĩnh, thẳng lưng xuống đài, thân người cao lớn khiến các nữ sinh say mê hò reo.
Tôi không hối hận, không hối hận đã bỏ đi một mối tình, vì Tiêu Hà, cho dù có độc thân suốt đời tôi cũng thấy đáng.
Tiêu Hà lên cao trung, cao nhất sau kết thúc nhảy lớp lên cấp ba, tiếp tục chương trình học nặng nề. Vẫn như trước đây, thằng bé cưỡi xe đạp từ nhà đến trường rồi lại từ trường về nhà, cam tâm tình nguyện, mà mỗi ngày tôi vẫn hưởng thụ bữa sáng Tiêu Hà tự tay làm, thỉnh thoảng còn bắt nó làm giáo án cho tôi. Ngày tháng trôi qua êm đẹp, ấm áp, hai chúng tôi thực thỏa mãn.
Tôi nhận được thông báo sang thành phố bên cạnh học tập một tuần từ nhà trường. Lúc gần đi, tôi lo lắng không thôi cho Tiêu Hà ở nhà một mình, thằng bé cam đoan mọi việc đều tốt cả tôi mới miễn cưỡng lên xe. Ở thành phố khác bảy ngày, mỗi ngày tôi đều nhớ Tiêu Hà, mỗi ngày đều gọi điện cho thằng bé hỏi chuyện. Mà Tiêu Hà cũng dung túng cho tôi chẳng phân biệt giờ giấc bất cứ lúc nào cũng gọi cho nó được. Mỗi ngày tôi đều luyến tiếc vì xa thằng bé. Ngày cuối cùng làm về lũy thừa xong, tôi cũng có thể về được nhà. Xuống xe, tôi thấy Tiêu Hà đến đón, thằng bé tựa lưng vào thân cây, tuấn tú mê người. Tôi sung sướng, vọt lên ôm cổ thằng bé, oa oa khóc lớn, Tiêu Hà của tôi càng lớn càng ngày càng biết quan tâm. Tất cả đồng nghiệp đều cười tôi so với Tiêu Hà còn trẻ con hơn.Tiêu Hà rất lễ phép chào hỏi mọi người, bộ dáng tao nhã, lễ độ. Thằng bé nhận được một phiếu hâm mộ từ phía đồng nghiệp nữ, còn tôi lại nhận được toàn bộ là đố kỵ. Trên đường về nhà, tôi phát hiện Tiêu Hà không chỉ cao hơn tôi một cái đầu. Tôi cười ngây ngốc, để thằng bé chơi bóng, tập TaeKwonDo là chính xác, nếu không sao có một Tiêu Hà cao lớn như vậy.
Tôi nằm trên giường trằn trọc, có chút không quen với không khí yên tĩnh trong nhà. Ở thành phố kia, tối nào đồng nghiệp cũng làm cách mạng, ầm ĩ đến một hai giờ sáng mới đi ngủ. Trong phòng cũng buồn chán, cổ có chút đờm, tôi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, mở cửa ra thấy Tiêu Hà, tóc lộn xộn còn ướt, không mặc gì.
Đầu tôi trống rỗng, lặng đi không biết phản ứng ra sao. Vẫn là Tiêu Hà phản ứng nhanh, cầm lấy khắn tắm quấn quanh hông, lúc này mặt tôi mới đỏ bừng, vội vàng chạy vào phòng mình, mặt tôi cháy sạch tưởng có thể rán trứng lên được.
Ngủ, ngủ, tôi tự nhủ với mình. Nhưng một màn mỹ nam không mặc đồ cứ hiện lên trước mắt, rất rõ ràng. Tiêu Hà 16 tuổi cơ thể cũng chưa phát triển rõ ràng, nhưng mà đã bắt đầu có cơ bắp, dáng người rắn chắc, thon dài, ngũ quan đã bớt đi nét trẻ con, góc cạnh hơn, mái tóc ẩm ướt lòa xòa trước trán lại càng gợi cảm, mê người, đôi mắt còn phủ một tầng sương mù, đôi môi đỏ thắm mị hoặc lòng người. Tâm không khống chế được, tim đập loạn lên. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cơ thể của người khác phái, quả là kinh tâm động phách. Hô hấp ngày càng dồn dập, người cũng nóng lên. Bước xuống giường, tôi ngồi trước gương, không ngừng tự nhủ với bản thân mình: Tiêu Hà là con trai mình, làm mẹ nhìn thấy thân thể con mình thì hẳn là vui mừng, mà không phải bị sắc dụ thèm nhỏ dãi. Nhưng nguyên một đêm, cơ thể hoàn mỹ của Tiêu Hà cứ lởn vởn trước mắt tôi.
Ngày hôm sau tôi mang đôi mắt thâm quầng rời giường, nhìn đến Tiêu Hà đang ngồi bên bàn ăn trấn định như thường, giống như một màn đêm qua chẳng qua là mộng Nam Kha của tôi mà thôi. Nó bình tĩnh đợi tôi ngồi vào bàn, giọng nói dễ nghe của thằng bé lại càng làm tôi cảm thấy không tự nhiên, càng thêm xấu hổ, đói đến lang thôn hổ yết mà không dám ăn đã gấp rút chạy ra cửa.
Đồng nghiệp hỏi tôi sao lại có đôi mắt thế kia, tối hôm qua đã làm gì rồi. Tôi chột dạ, mắt trợn trắng, kiên quyết không thể nói ọi người màn mỹ nam hôm qua.Tôi chỉ mơ hồ giải thích, cùng mọi người đánh bài bảy ngày, về nhà liền mất ngủ, chỉ nghĩ đến cái máy kéo, cày được con át chủ bài, thăng liền ba cấp. Mà đến lúc lên lớp tôi vẫn chưa hết thất thần, giảng bài tung ta lung tung, cố gắng gượng đến cuối giờ.
Tan tầm, tôi về nhà, đứng trước cửa, không ngừng vỗ ngực mình, bình tĩnh, bình tĩnh, hít vào mấy hơi, đang chuẩn bị mở cửa bước vào thì lại nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau: “Chị đang làm gì, sao còn chưa đi vào?” Ông trời ơi, khẳng định là mấy hành động ngu ngốc vừa rồi của tôi đã bị thằng bé nhìn thấy hết, thật là mất mặt. Tâm tình vất vả mới hồi phục được lại xìu xuống rồi. Tôi uể oải đi theo sau nó vào cửa. Tiêu Hà lấy đồ ăn trong tay tôi rồi vào bếp nấu cơm, tôi ngồi xổm nhặt rau bên cạnh. Giương mắt nhìn lưng Tiêu Hà, tôi hoảng sợ trước phát hiện của mình, cảm giác của tôi thay đổi, không hề giống như trước đây, thật tự nhiên xem thằng bé là con trai.