Ba người đại khái khoảng nửa canh giờ đi đến một tiểu trấn, tìm một khách *** coi như khá sạch sẽ trụ lại , Niệm Hà chịu kinh hách nên người đã sớm mệt mỏi, sau khi nằm xuống giường liền ngủ .
Nguyệt lãng tinh sơ (trăng sáng sao thưa) , Thư Lâu có chút ngủ không được, đây là hắn nhiều năm như vậy mới lần đầu tiên qua đêm ngoài cung.
Đứng ở tiểu viện của khách ***, ánh trăng thanh lãnh rọi xuống hồ nước trong như gương, trong đầu có một ít lời nói cứ vang vọng mãi không thôi .
[ Hạ Hầu vương yêu dân như con, trong thiên hạ cũng có danh lương thần, nhưng là…… Nhưng là Hoàng đế ngu ngốc vô năng kia lại phóng túng gian nịnh hãm hại Hạ Hầu vương ]
[ Ta gọi là Niệm Hà, nhà tại phía nam tại địa phương tên là Mai Viên Trấn, nguyên bản trong nhà cũng là địa phương vọng tộc, nhưng năm trước trên trấn đột nhiên nhiễm ôn dịch ]
Thời điểm ở trong cung , không ai nói cho hắn bên ngoài đã xảy ra sự tình gì, hắn cũng không hỏi đến quá nhiều, thứ nhất – vì nhân tâm càng ngày càng tĩnh, dần dần không còn hứng thú hỏi cái thế gian này đã xảy ra sự tình gì; Thứ hai – hắn thân là huynh đệ duy nhất của Triệu Khang, nếu can thiệp quá mức sự tình trong cung ngoài cung, khó tránh khỏi khiến những người khác nói nhiều.
Hôm nay, cũng là lần đầu tiên từ trong miệng người khác biết đánh giá của thế nhân đối với Triệu Khang.
“Ngươi ở trong này đứng nghĩ cái gì?” Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm Tần Yên.
Không có quay người lại, Thư Lâu hỏi:“Tần cô nương, ngươi đối đương kim hoàng thượng có đánh giá gì ?”
Vấn đề này hỏi thật lớn mật, nhưng Tần Yên cũng không lảng tránh, nàng không hề do dự liền nói ra đánh giá, chỉ có hai chữ:“Hôn quân !”
“Vì cái gì nói như vậy?” Thư Lâu xoay người, nhìn phía hồng y nữ tử đứng ở cửa phòng, hắn nhìn đến trên mặt của nàng có ẩn nhẫn tức giận, có đối thế sự oán giận bất công, cũng có bất đắc dĩ cùng đau xót.
Nhất thời Tần Yên còn chưa có trả lời câu hỏi này của hắn, nhưng hắn lại từ trên mặt nàng tìm được đáp án.
“Dân gian khó khăn hắn nhìn không tới, gian nịnh làm ác hắn nhìn không tới, như vậy Hoàng đế không phải hôn quân là cái gì, hắn có lẽ không có làm ra việc gì thương thiên hại lý, sinh ra là một Hoàng đế, nếu trong lòng không có thiên hạ, không có dân chúng, đây là hắn phạm tội, hắn chính là tội nhân !”
Không có tiếp xúc với những người này, Thư Lâu đại khái một đời cũng sẽ không nghe thấy mấy lời nói này, tại vương đô hắn có thể nhìn thấy chỉ là một mảnh ca múa thăng hoa, nghe được cũng là tin mừng từ mọi người, rất nhiều chuyện có lẽ cũng không phải Triệu Khang không để ý tới, đối với một Hoàng đế tuổi nhỏ đã bị bắt phải thượng vị bị khống chế cũng không đủ quyền lực mà nói , rất nhiều thời điểm đều thân bất do kỷ.
Nơi này khuyết thiếu các công cụ thông tin liên lạc, ngay cả Triệu Khang có tâm, nếu cấp dưới một mặt giấu diếm, cũng không có biện pháp tận mắt thấy được cuộc sống chân chính của dân chúng.
Có lẽ người nên đi ra không chỉ là hắn, còn có Triệu Khang.
“Ngươi hỏi cái này làm cái gì?” Tần Yên nhìn Thư Lâu từ trên xuống dưới, vẫn là khó tránh khỏi có chút cảnh giác.
Đã là nam tử thành niên sớm đã rút đi một thân non nớt, so sánh với bạn cùng lứa thì hơn vài phần an tĩnh cùng trầm ổn, nhìn hình dáng ngược lại là một người ngọc thụ lâm phong, chỉ tiếc khuôn mặt nhiều lắm cũng chỉ được xem là thanh tú mà thôi, quá mức bình thường .
Cũng không có sợ đối phương xem xét kỹ, Thư Lâu mỉm cười nói:“Thật không dám đấu diếm, ta là từ vương đô đi ra , dưới chân thiên tử luôn là rất khó nghe được đánh giá chân chính của dân chúng đối thiên tử, ta bình thường ở nhà cũng chỉ đọc sách thánh hiền, không để ý đến chuyện bên ngoài, cho nên rất nhiều chuyện đều không hiểu được, cho nên hướng Tần cô nương lãnh giáo.”
“Vừa thấy thì biết ngươi chính là một tên gia hỏa không ra khỏi cửa.” Thấy Thư Lâu cũng là thẳng thắn thành khẩn, Tần Yên trong mắt thiếu vài phần cảnh giác.
“Không biết Tần cô nương lại cho rằng Mặc Phong Hoa là người như thế nào?” Thư Lâu thuận miệng hỏi .
“Vấn đề của Ngươi như thế nào nhiều như vậy?” Tần Yên có chút không kiên nhẫn nói.
Thư Lâu vội vàng giải thích:“Tại vương đô, mọi người nhắc tới Mặc Phong Hoa không có người nào là không nghiến răng nghiến lợi, không chỉ đối với Mặc Phong Hoa mà Phong Tông , Hỏa Tông cùng nhau làm phản cũng là thập phần tức giận, nhưng là vừa rồi thời điểm Niệm Hà cô nương nhắc tới Hỏa Tông ta thấy Tần cô nương cũng không có phản ứng đặc biệt, cho nên mới có chút tò mò mà thôi, nếu có chỗ mạo phạm, còn mong Tần cô nương bao dung.”
Nói vài câu tạ lỗi , sau đó đối Tần Yên làm tư thế vái chào.
“Ngươi vẫn đều hỏi ta, chi bằng ngươi cùng ta nói một câu, theo ý của ngươi Mặc Phong Hoa lại là dạng người gì?” Tần Yên hỏi lại một câu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hết chương 20
Ba người đại khái khoảng nửa canh giờ đi đến một tiểu trấn, tìm một khách coi như khá sạch sẽ trụ lại , Niệm Hà chịu kinh hách nên người đã sớm mệt mỏi, sau khi nằm xuống giường liền ngủ .
Nguyệt lãng tinh sơ (trăng sáng sao thưa) , Thư Lâu có chút ngủ không được, đây là hắn nhiều năm như vậy mới lần đầu tiên qua đêm ngoài cung.
Đứng ở tiểu viện của khách , ánh trăng thanh lãnh rọi xuống hồ nước trong như gương, trong đầu có một ít lời nói cứ vang vọng mãi không thôi .
[ Hạ Hầu vương yêu dân như con, trong thiên hạ cũng có danh lương thần, nhưng là…… Nhưng là Hoàng đế ngu ngốc vô năng kia lại phóng túng gian nịnh hãm hại Hạ Hầu vương ]
[ Ta gọi là Niệm Hà, nhà tại phía nam tại địa phương tên là Mai Viên Trấn, nguyên bản trong nhà cũng là địa phương vọng tộc, nhưng năm trước trên trấn đột nhiên nhiễm ôn dịch ]
Thời điểm ở trong cung , không ai nói cho hắn bên ngoài đã xảy ra sự tình gì, hắn cũng không hỏi đến quá nhiều, thứ nhất – vì nhân tâm càng ngày càng tĩnh, dần dần không còn hứng thú hỏi cái thế gian này đã xảy ra sự tình gì; Thứ hai – hắn thân là huynh đệ duy nhất của Triệu Khang, nếu can thiệp quá mức sự tình trong cung ngoài cung, khó tránh khỏi khiến những người khác nói nhiều.
Hôm nay, cũng là lần đầu tiên từ trong miệng người khác biết đánh giá của thế nhân đối với Triệu Khang.
“Ngươi ở trong này đứng nghĩ cái gì?” Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm Tần Yên.
Không có quay người lại, Thư Lâu hỏi:“Tần cô nương, ngươi đối đương kim hoàng thượng có đánh giá gì ?”
Vấn đề này hỏi thật lớn mật, nhưng Tần Yên cũng không lảng tránh, nàng không hề do dự liền nói ra đánh giá, chỉ có hai chữ:“Hôn quân !”
“Vì cái gì nói như vậy?” Thư Lâu xoay người, nhìn phía hồng y nữ tử đứng ở cửa phòng, hắn nhìn đến trên mặt của nàng có ẩn nhẫn tức giận, có đối thế sự oán giận bất công, cũng có bất đắc dĩ cùng đau xót.
Nhất thời Tần Yên còn chưa có trả lời câu hỏi này của hắn, nhưng hắn lại từ trên mặt nàng tìm được đáp án.
“Dân gian khó khăn hắn nhìn không tới, gian nịnh làm ác hắn nhìn không tới, như vậy Hoàng đế không phải hôn quân là cái gì, hắn có lẽ không có làm ra việc gì thương thiên hại lý, sinh ra là một Hoàng đế, nếu trong lòng không có thiên hạ, không có dân chúng, đây là hắn phạm tội, hắn chính là tội nhân !”
Không có tiếp xúc với những người này, Thư Lâu đại khái một đời cũng sẽ không nghe thấy mấy lời nói này, tại vương đô hắn có thể nhìn thấy chỉ là một mảnh ca múa thăng hoa, nghe được cũng là tin mừng từ mọi người, rất nhiều chuyện có lẽ cũng không phải Triệu Khang không để ý tới, đối với một Hoàng đế tuổi nhỏ đã bị bắt phải thượng vị bị khống chế cũng không đủ quyền lực mà nói , rất nhiều thời điểm đều thân bất do kỷ.
Nơi này khuyết thiếu các công cụ thông tin liên lạc, ngay cả Triệu Khang có tâm, nếu cấp dưới một mặt giấu diếm, cũng không có biện pháp tận mắt thấy được cuộc sống chân chính của dân chúng.
Có lẽ người nên đi ra không chỉ là hắn, còn có Triệu Khang.
“Ngươi hỏi cái này làm cái gì?” Tần Yên nhìn Thư Lâu từ trên xuống dưới, vẫn là khó tránh khỏi có chút cảnh giác.
Đã là nam tử thành niên sớm đã rút đi một thân non nớt, so sánh với bạn cùng lứa thì hơn vài phần an tĩnh cùng trầm ổn, nhìn hình dáng ngược lại là một người ngọc thụ lâm phong, chỉ tiếc khuôn mặt nhiều lắm cũng chỉ được xem là thanh tú mà thôi, quá mức bình thường .
Cũng không có sợ đối phương xem xét kỹ, Thư Lâu mỉm cười nói:“Thật không dám đấu diếm, ta là từ vương đô đi ra , dưới chân thiên tử luôn là rất khó nghe được đánh giá chân chính của dân chúng đối thiên tử, ta bình thường ở nhà cũng chỉ đọc sách thánh hiền, không để ý đến chuyện bên ngoài, cho nên rất nhiều chuyện đều không hiểu được, cho nên hướng Tần cô nương lãnh giáo.”
“Vừa thấy thì biết ngươi chính là một tên gia hỏa không ra khỏi cửa.” Thấy Thư Lâu cũng là thẳng thắn thành khẩn, Tần Yên trong mắt thiếu vài phần cảnh giác.
“Không biết Tần cô nương lại cho rằng Mặc Phong Hoa là người như thế nào?” Thư Lâu thuận miệng hỏi .
“Vấn đề của Ngươi như thế nào nhiều như vậy?” Tần Yên có chút không kiên nhẫn nói.
Thư Lâu vội vàng giải thích:“Tại vương đô, mọi người nhắc tới Mặc Phong Hoa không có người nào là không nghiến răng nghiến lợi, không chỉ đối với Mặc Phong Hoa mà Phong Tông , Hỏa Tông cùng nhau làm phản cũng là thập phần tức giận, nhưng là vừa rồi thời điểm Niệm Hà cô nương nhắc tới Hỏa Tông ta thấy Tần cô nương cũng không có phản ứng đặc biệt, cho nên mới có chút tò mò mà thôi, nếu có chỗ mạo phạm, còn mong Tần cô nương bao dung.”
Nói vài câu tạ lỗi , sau đó đối Tần Yên làm tư thế vái chào.
“Ngươi vẫn đều hỏi ta, chi bằng ngươi cùng ta nói một câu, theo ý của ngươi Mặc Phong Hoa lại là dạng người gì?” Tần Yên hỏi lại một câu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hết chương