Lý Kính lẳng lặng nằm dưới gầm giường, nghiêng đầu nhìn quầng trăng thanh nhã chỉ cách mình vài li.
Giữa quầng trăng hỗn độn một đống áo rách.
Như bóng dáng ai đó co ro, nhỏ nhắn, gầy gò, hàm oan thụ khuất.
Lý Kính khẽ xòe tay, đầu ngón tay dung nhập ánh trăng.
Lại có loại đau đớn như bị thiêu đốt.
Mấy canh giờ thôi ư? Lại tang thương quá vạn năm… Khoảng thời gian này dài đăng đẳng, so với mỗi một sớm mai, mỗi một đêm hôm, thậm chí so với hai mươi mấy năm trên đời của hắn, còn dài hơn vạn lần.
Phảng phất chịu một tràng cực hình.
Xuân sắc ấm áp trong gang tấc, hóa thành băng hàn thấu xương, thời thời khắc khắc dày vò hắn.
Lý Kính phân không rõ tâm tình phức tạp của mình, là phiền não, phẫn nộ, bất đắc dĩ, hay là… Hắn tư duy trống rỗng, bóng dáng mơ hồ kia tự do phiêu đãng xung quanh, một tia ý thức duy nhất còn sót lại không ngừng gào thét: Phải nhanh lên! Mau rời khỏi gian phòng này, rời khỏi hồ hương, rời khỏi mọi thứ nơi đây!
Không thể nấn ná ở lại nữa.
Bằng không sơn cùng thủy tận, hắn sẽ đánh mất thứ quan trọng nhất đời mình…
Thế nhưng, Thượng Ỷ rõ ràng đã bỏ đi từ lâu, Lý Kính vẫn không tài nào nhúc nhích.
Cách ván giường, tiếng thổn thức cực nhỏ ban đầu còn gián đoạn, không biết qua bao lâu, chỉ còn lại tịch tĩnh cùng bóng tối vô biên, như sóng đào cuồn cuộn, từng cơn từng cơn ập đến.
Lý Kính lại xòe tay, lòng bàn tay giăng đầy vệt máu do móng tay bấm ra.
Hơn nữa ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Thấm vào vết thương, như muôn vàn con kiến cắn đốt.
Cánh tay dần dần vô lực, lòng bàn tay che khuất thế giới, cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo áp lên mi mắt.
Nước mắt khô cạn qua đi, da mặt ứa ra từng tia căng nhói tê tâm triệt phế.
… Mình… đã khóc sao… Cớ gì phải khóc…
Lý Kính rốt cục cựa quậy tứ chi cứng đờ, chậm rãi bò ra.
Đột nhiên bàn tay chạm tới một vật mềm mại, nhìn lại, là một dúm vải rách màu lam.
Hắn nín thở dừng động tác, thoái lui, sau đó vòng qua nó, đứng dậy.
Lý Kính đưa lưng về phía giường, lắng nghe tiếng hô hấp đều đặn từ phía sau truyền đến hồi lâu, trong lòng một mảnh hoang vắng.
“Lý, Lý Kính…”
Một tiếng gọi khẽ, nhưng khiến Lý Kính toàn thân chấn động.
“Lý Kính, ngươi qua đây… Qua đây, có được không? Ta…”
Lý Kính bỗng nhiên rất sợ quay người lại, trong đầu nháy mắt thanh minh, hiện ra hàng mày ngài nhíu chặt của ai kia, khuôn mặt tái nhợt khảm một đôi mắt đen láy ngời sáng… Mưa tắm lòng sông cạn, thuyền cô độc giữa dòng, ánh đến non nước cũng thành thê lương.
“Lý Kính…”
Hai chân vô thức đi nhanh ra ngoài.
“Phịch –” Một tiếng trầm đục, Lý Kính tim đập như điên. Hắn dừng ngay cửa, tay gắt gao bấu lấy khung cửa, bồi hồi quay đầu, chỉ thấy Mặc Sinh đang ghì sa trướng giãy dụa đứng lên.
Tóc dài tán loạn, thân thể trơn bóng đầy rẫy đốm xanh đốm tím, còn có bạch trọc đỏ tươi dính nhớp chảy dọc theo bắp chân như ngọc của hắn.
Hắn cứ thế nhìn Lý Kính, từng giọt từng giọt nước mắt lướt qua đôi má như sứ, nhỏ xuống đất.
Lý Kính lùi ra sau mấy bước, hai mắt đau đớn đến lợi hại, xoay người, dốc hết toàn lực điên cuồng mà chạy.
“Lý Kính! Lý Kính! Ngươi! Ngươi đừng đi! Ta van xin ngươi…”
Âm điệu bỗng nhiên cất cao, như đàn đứt dây ai oán không ngừng, đảo loạn màn đêm yên tĩnh.
Chim chóc kinh phi, quái thạch lởm chởm, núi hoang không đường.
Lý Kính mù quáng xông về phía trước.
Lòng hắn đã loạn thành một đoàn, thanh âm ai uyển tuyệt vọng của Mặc Sinh hãy còn quanh quẩn bên tai, hắn vì vậy liền như phát điên mà chạy mãi chạy mãi.
Phải thoát khỏi xiềng xích này! Nhất định phải thoát khỏi!
…
Đêm khuya se lạnh như nước, chân trời một vầng trăng khuyết thảm đạm, theo sát bước chân vội vã của một người, minh bạch như đường nhìn của ai đó, quấn quýt không rời.
Lý Kính không biết mình rốt cuộc đã chạy bao xa, còn phải chạy bao xa. Hắn không ngừng không nghỉ, không quản không lo, bên tai vù vù tiếng gió. Xa xa truyền tới tiếng gọi sắc nhọn, gắt gao áp bức.
Trước mắt cảnh vật không hiểu sao cũng nhạt nhòa, tựa hồ hãm sâu trong mê cục, tự cho là nắm giữ càn khôn, nhưng đã sớm bị dồn vào góc chết.
Bỗng dưng dưới chân vấp phải thứ gì đó, Lý Kính ngã lăn xuống đất.
Tuy có thảm cỏ êm nâng đỡ trọng lượng, Lý Kính vẫn cảm thấy toàn thân trên dưới không chỗ nào không đau. Cơn đau thấu thẳng đến tim, hung hăng chà đạp nơi mềm yếu nhất. Hắn nằm úp sấp, thở hổn hển, run rẩy không thể khống chế, hai tay quắp làm một chỗ.
Hắn không nghĩ thông.
Tại sao mình lại để ý như thế… Là thương hại chăng? Bởi vì thời gian mài mòn thù hận, khiến cả hai quen với hơi ấm của nhau? Có lẽ đây là cái gọi là kiếp số, sau hoặc nhân tâm trí ngươi gạt ta lừa, là cam tâm tình nguyện?
Tùy tiện xông vào đời nhau, ngạo mạn đem lòng yêu đối phương, nhưng cũng hèn mọn, muốn được đối phương đáp lại.
Không!
Mình không yêu hắn!
Mình sao có thể yêu hắn!
Mình sao lại đi yêu hắn cho được…
Lý Kính siết chặt nắm tay, hung hăng nện xuống mặt đất.
Hắn thần chí mơ hồ, nên không hề phát hiện có người đứng sừng sững bên cạnh mình hồi lâu.
Bạch y phấp phới, đuôi tóc tung bay. Ánh trăng bao phủ, cả người chìm trong một quầng sáng bạc nhàn nhạt.
Như tiên hạ phàm đêm tối, không nhiễm khói lửa trần ai.
Nhân gian ái hận tình thù vốn không nên vương trên người nọ, vậy mà khuôn mặt thanh lệ kia lúc này tràn ngập căm phẫn khắc cốt.
Lý Kính bừa bãi phát tiết một trận, vừa định trở mình nằm ngửa, bỗng nhiên sau gáy đau đớn, nhất thời mất tri giác.
Khoảnh khắc lâm vào hắc ám, có một tia thiên quang hàn lãnh từ trời cao giáng xuống…
Ban trưa hương tiêu khổ, đêm qua tương tư đi.
Cỏ xanh khó vong tình, xuân xanh há nhiễm bụi.
…
Lý Kính lần thứ hai mở mắt ra, liền thấy trời quang lồng lộng.
Dưới thân ẩm thấp, hẳn bị thấm sương sớm trên cỏ.
Hắn đầu óc quay cuồng, lại nhắm mắt dưỡng thần một chút, mới ngồi dậy.
Một buổi sáng tươi mát đẹp đẽ thế này, dường như mọi chuyện trước đó đều là ảo ảnh.
Hắn chưa từng gặp Mặc Sinh, chưa từng kinh gia biến, chưa từng bị lực lượng đen tối ràng buộc. Hắn chẳng qua chỉ là một hồi say rượu, hồ bằng cẩu hữu, tận tình mua vui. Trầm mê trong ôn hương nhuyễn ngọc phân không ra nam bắc, thực sự buồn ngủ chịu hết nổi, bèn tùy tiện tá túc nơi dã ngoại hoang vu.
Hôm sau tỉnh lại, hắn vẫn như cũ là chính hắn, vạn sự đi theo lẽ thường.
Đáng tiếc, đau xót tích tụ trong ngực nhắc nhở hắn, chuyện này, sao có thể đều là ảo ảnh?
Lần nhìn nhau cuối cùng, người nọ trong mắt tràn đầy điên cuồng tuyệt vọng, rộng sâu như biển, cơ hồ nhấn chìm mình…
Mặc dù không rõ quá trình, nhưng hắn rốt cục cũng được toại nguyện, trốn khỏi hồ hương.
Nhưng không có cao hứng bừng bừng như trong dự đoán.
Rõ ràng ngày ngóng đêm trông, hôm nay tự do dễ như trở bàn tay, mình hình như lại quên nghênh đón.
May mắn thế kia, chắc sẽ không bao giờ gặp lại đâu nhỉ?
Trước đây đã nghĩ, người và yêu làm sao chung đường suốt đời, hết lần này tới lần khác bị người nọ chấp niệm truy đuổi. Phàm tục chú trọng lễ nghĩa liêm sỉ, chú trọng thầm lặng ẩn tình đưa tình, khoan nói đến tiểu thư khuê các, ngay cả hắn nhiều năm lăn lộn chốn yên hoa, cũng chưa từng trải qua loại tình huống như vậy.
Lý Kính, ngươi phải thích ta!
Nực cười! Dương Châu trên dưới ai không biết, công tử Lý gia phong lưu phóng khoáng, trêu hoa ghẹo nguyệt, không ai dám tự xưng có thể sánh bằng. Đi đường chính muốn lọt vào mắt xanh hắn còn khó, nói gì là chuyên sủng. Muốn hắn thích, dựa vào đâu chứ? Mặc Sinh ngươi đến tột cùng dựa vào đâu a?!
Lý Kính, ngươi đã gả cho ta, nhất định phải ở bên ta cả đời.
Vừa điên vừa ngốc, thật hết thuốc chữa! Hai đại nam nhân, nói gì gả với lấy? Còn là gả cho ngươi…
Lý Kính, ngươi dám không thích ta…
Thích, thích, thích.
Là chú, là ma.
Mạc danh kỳ diệu chú hắn, ma hắn!
Thì ra lời đồn không nên tin hoàn toàn, mị hồ tu luyện, điều thiết yếu cũng không phải tinh nguyên, mà là mê hoặc nhân tâm.
Mặc Sinh bất tri bất giác đã đánh cắp trái tim hắn.
Khiến hắn dù thân rời hiểm cảnh, tâm vẫn treo bên vách núi vạn trượng, bêu rếu thị chúng.
Mơ hồ nghe thấy ai đó càn rỡ cười to, Lý Kính, nhìn ngươi kìa, không có tim, xem sau này làm sao mà sống…
Tiếng cười nhạo gieo bao hoảng loạn vào lòng Lý Kính.
Đúng vậy, người không còn trái tim, sau này nên sống thế nào…
“Ngươi cư nhiên thật sự ở đây.”
Lý Kính ngơ ngác theo thanh âm nhìn lại, một người đứng nghịch quang đằng xa, diện mạo không rõ, thân hình gầy gò.
Ánh nắng quá mức cường liệt, Lý Kính không khỏi nheo mắt.
Tình cảnh này quen thuộc biết bao.
Mấy năm trước, tường thành tiễn biệt. Mấy năm sau, âm u không đổi.
Chỉ là trong tay người kia có thêm một thanh kiếm lạnh buốt.
“Lý Kính, ngươi quả nhiên lợi hại. Ta phái người lùng ngươi hơn một tháng, không hề có tung tích. Ai ngờ phụ thân ngươi trùng trăm chân chết mà không cương, hiện tại còn chút hơi tàn, liền có thể kéo bè kết phái, mượn gió đông quật khởi, muốn dồn ta vào chỗ chết. Bọn họ đắc ý thỏa mãn, cho rằng đã tru sát tai họa của triều đình, từ nay về sau thái bình, nhưng đâu biết ta từ lâu đã chán sống.” Người nọ âm điệu hơi run, hoàn toàn không che giấu được nội tâm bức thiết, “Kỳ thực trời xanh đối đãi ta cũng không tệ, đoạn đường cuối cùng, cho Lý Kính ngươi theo bầu bạn, hoàng tuyền lộ nói vậy cũng không cô đơn nữa.”
Giữa quầng trăng hỗn độn một đống áo rách.
Như bóng dáng ai đó co ro, nhỏ nhắn, gầy gò, hàm oan thụ khuất.
Lý Kính khẽ xòe tay, đầu ngón tay dung nhập ánh trăng.
Lại có loại đau đớn như bị thiêu đốt.
Mấy canh giờ thôi ư? Lại tang thương quá vạn năm… Khoảng thời gian này dài đăng đẳng, so với mỗi một sớm mai, mỗi một đêm hôm, thậm chí so với hai mươi mấy năm trên đời của hắn, còn dài hơn vạn lần.
Phảng phất chịu một tràng cực hình.
Xuân sắc ấm áp trong gang tấc, hóa thành băng hàn thấu xương, thời thời khắc khắc dày vò hắn.
Lý Kính phân không rõ tâm tình phức tạp của mình, là phiền não, phẫn nộ, bất đắc dĩ, hay là… Hắn tư duy trống rỗng, bóng dáng mơ hồ kia tự do phiêu đãng xung quanh, một tia ý thức duy nhất còn sót lại không ngừng gào thét: Phải nhanh lên! Mau rời khỏi gian phòng này, rời khỏi hồ hương, rời khỏi mọi thứ nơi đây!
Không thể nấn ná ở lại nữa.
Bằng không sơn cùng thủy tận, hắn sẽ đánh mất thứ quan trọng nhất đời mình…
Thế nhưng, Thượng Ỷ rõ ràng đã bỏ đi từ lâu, Lý Kính vẫn không tài nào nhúc nhích.
Cách ván giường, tiếng thổn thức cực nhỏ ban đầu còn gián đoạn, không biết qua bao lâu, chỉ còn lại tịch tĩnh cùng bóng tối vô biên, như sóng đào cuồn cuộn, từng cơn từng cơn ập đến.
Lý Kính lại xòe tay, lòng bàn tay giăng đầy vệt máu do móng tay bấm ra.
Hơn nữa ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Thấm vào vết thương, như muôn vàn con kiến cắn đốt.
Cánh tay dần dần vô lực, lòng bàn tay che khuất thế giới, cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo áp lên mi mắt.
Nước mắt khô cạn qua đi, da mặt ứa ra từng tia căng nhói tê tâm triệt phế.
… Mình… đã khóc sao… Cớ gì phải khóc…
Lý Kính rốt cục cựa quậy tứ chi cứng đờ, chậm rãi bò ra.
Đột nhiên bàn tay chạm tới một vật mềm mại, nhìn lại, là một dúm vải rách màu lam.
Hắn nín thở dừng động tác, thoái lui, sau đó vòng qua nó, đứng dậy.
Lý Kính đưa lưng về phía giường, lắng nghe tiếng hô hấp đều đặn từ phía sau truyền đến hồi lâu, trong lòng một mảnh hoang vắng.
“Lý, Lý Kính…”
Một tiếng gọi khẽ, nhưng khiến Lý Kính toàn thân chấn động.
“Lý Kính, ngươi qua đây… Qua đây, có được không? Ta…”
Lý Kính bỗng nhiên rất sợ quay người lại, trong đầu nháy mắt thanh minh, hiện ra hàng mày ngài nhíu chặt của ai kia, khuôn mặt tái nhợt khảm một đôi mắt đen láy ngời sáng… Mưa tắm lòng sông cạn, thuyền cô độc giữa dòng, ánh đến non nước cũng thành thê lương.
“Lý Kính…”
Hai chân vô thức đi nhanh ra ngoài.
“Phịch –” Một tiếng trầm đục, Lý Kính tim đập như điên. Hắn dừng ngay cửa, tay gắt gao bấu lấy khung cửa, bồi hồi quay đầu, chỉ thấy Mặc Sinh đang ghì sa trướng giãy dụa đứng lên.
Tóc dài tán loạn, thân thể trơn bóng đầy rẫy đốm xanh đốm tím, còn có bạch trọc đỏ tươi dính nhớp chảy dọc theo bắp chân như ngọc của hắn.
Hắn cứ thế nhìn Lý Kính, từng giọt từng giọt nước mắt lướt qua đôi má như sứ, nhỏ xuống đất.
Lý Kính lùi ra sau mấy bước, hai mắt đau đớn đến lợi hại, xoay người, dốc hết toàn lực điên cuồng mà chạy.
“Lý Kính! Lý Kính! Ngươi! Ngươi đừng đi! Ta van xin ngươi…”
Âm điệu bỗng nhiên cất cao, như đàn đứt dây ai oán không ngừng, đảo loạn màn đêm yên tĩnh.
Chim chóc kinh phi, quái thạch lởm chởm, núi hoang không đường.
Lý Kính mù quáng xông về phía trước.
Lòng hắn đã loạn thành một đoàn, thanh âm ai uyển tuyệt vọng của Mặc Sinh hãy còn quanh quẩn bên tai, hắn vì vậy liền như phát điên mà chạy mãi chạy mãi.
Phải thoát khỏi xiềng xích này! Nhất định phải thoát khỏi!
…
Đêm khuya se lạnh như nước, chân trời một vầng trăng khuyết thảm đạm, theo sát bước chân vội vã của một người, minh bạch như đường nhìn của ai đó, quấn quýt không rời.
Lý Kính không biết mình rốt cuộc đã chạy bao xa, còn phải chạy bao xa. Hắn không ngừng không nghỉ, không quản không lo, bên tai vù vù tiếng gió. Xa xa truyền tới tiếng gọi sắc nhọn, gắt gao áp bức.
Trước mắt cảnh vật không hiểu sao cũng nhạt nhòa, tựa hồ hãm sâu trong mê cục, tự cho là nắm giữ càn khôn, nhưng đã sớm bị dồn vào góc chết.
Bỗng dưng dưới chân vấp phải thứ gì đó, Lý Kính ngã lăn xuống đất.
Tuy có thảm cỏ êm nâng đỡ trọng lượng, Lý Kính vẫn cảm thấy toàn thân trên dưới không chỗ nào không đau. Cơn đau thấu thẳng đến tim, hung hăng chà đạp nơi mềm yếu nhất. Hắn nằm úp sấp, thở hổn hển, run rẩy không thể khống chế, hai tay quắp làm một chỗ.
Hắn không nghĩ thông.
Tại sao mình lại để ý như thế… Là thương hại chăng? Bởi vì thời gian mài mòn thù hận, khiến cả hai quen với hơi ấm của nhau? Có lẽ đây là cái gọi là kiếp số, sau hoặc nhân tâm trí ngươi gạt ta lừa, là cam tâm tình nguyện?
Tùy tiện xông vào đời nhau, ngạo mạn đem lòng yêu đối phương, nhưng cũng hèn mọn, muốn được đối phương đáp lại.
Không!
Mình không yêu hắn!
Mình sao có thể yêu hắn!
Mình sao lại đi yêu hắn cho được…
Lý Kính siết chặt nắm tay, hung hăng nện xuống mặt đất.
Hắn thần chí mơ hồ, nên không hề phát hiện có người đứng sừng sững bên cạnh mình hồi lâu.
Bạch y phấp phới, đuôi tóc tung bay. Ánh trăng bao phủ, cả người chìm trong một quầng sáng bạc nhàn nhạt.
Như tiên hạ phàm đêm tối, không nhiễm khói lửa trần ai.
Nhân gian ái hận tình thù vốn không nên vương trên người nọ, vậy mà khuôn mặt thanh lệ kia lúc này tràn ngập căm phẫn khắc cốt.
Lý Kính bừa bãi phát tiết một trận, vừa định trở mình nằm ngửa, bỗng nhiên sau gáy đau đớn, nhất thời mất tri giác.
Khoảnh khắc lâm vào hắc ám, có một tia thiên quang hàn lãnh từ trời cao giáng xuống…
Ban trưa hương tiêu khổ, đêm qua tương tư đi.
Cỏ xanh khó vong tình, xuân xanh há nhiễm bụi.
…
Lý Kính lần thứ hai mở mắt ra, liền thấy trời quang lồng lộng.
Dưới thân ẩm thấp, hẳn bị thấm sương sớm trên cỏ.
Hắn đầu óc quay cuồng, lại nhắm mắt dưỡng thần một chút, mới ngồi dậy.
Một buổi sáng tươi mát đẹp đẽ thế này, dường như mọi chuyện trước đó đều là ảo ảnh.
Hắn chưa từng gặp Mặc Sinh, chưa từng kinh gia biến, chưa từng bị lực lượng đen tối ràng buộc. Hắn chẳng qua chỉ là một hồi say rượu, hồ bằng cẩu hữu, tận tình mua vui. Trầm mê trong ôn hương nhuyễn ngọc phân không ra nam bắc, thực sự buồn ngủ chịu hết nổi, bèn tùy tiện tá túc nơi dã ngoại hoang vu.
Hôm sau tỉnh lại, hắn vẫn như cũ là chính hắn, vạn sự đi theo lẽ thường.
Đáng tiếc, đau xót tích tụ trong ngực nhắc nhở hắn, chuyện này, sao có thể đều là ảo ảnh?
Lần nhìn nhau cuối cùng, người nọ trong mắt tràn đầy điên cuồng tuyệt vọng, rộng sâu như biển, cơ hồ nhấn chìm mình…
Mặc dù không rõ quá trình, nhưng hắn rốt cục cũng được toại nguyện, trốn khỏi hồ hương.
Nhưng không có cao hứng bừng bừng như trong dự đoán.
Rõ ràng ngày ngóng đêm trông, hôm nay tự do dễ như trở bàn tay, mình hình như lại quên nghênh đón.
May mắn thế kia, chắc sẽ không bao giờ gặp lại đâu nhỉ?
Trước đây đã nghĩ, người và yêu làm sao chung đường suốt đời, hết lần này tới lần khác bị người nọ chấp niệm truy đuổi. Phàm tục chú trọng lễ nghĩa liêm sỉ, chú trọng thầm lặng ẩn tình đưa tình, khoan nói đến tiểu thư khuê các, ngay cả hắn nhiều năm lăn lộn chốn yên hoa, cũng chưa từng trải qua loại tình huống như vậy.
Lý Kính, ngươi phải thích ta!
Nực cười! Dương Châu trên dưới ai không biết, công tử Lý gia phong lưu phóng khoáng, trêu hoa ghẹo nguyệt, không ai dám tự xưng có thể sánh bằng. Đi đường chính muốn lọt vào mắt xanh hắn còn khó, nói gì là chuyên sủng. Muốn hắn thích, dựa vào đâu chứ? Mặc Sinh ngươi đến tột cùng dựa vào đâu a?!
Lý Kính, ngươi đã gả cho ta, nhất định phải ở bên ta cả đời.
Vừa điên vừa ngốc, thật hết thuốc chữa! Hai đại nam nhân, nói gì gả với lấy? Còn là gả cho ngươi…
Lý Kính, ngươi dám không thích ta…
Thích, thích, thích.
Là chú, là ma.
Mạc danh kỳ diệu chú hắn, ma hắn!
Thì ra lời đồn không nên tin hoàn toàn, mị hồ tu luyện, điều thiết yếu cũng không phải tinh nguyên, mà là mê hoặc nhân tâm.
Mặc Sinh bất tri bất giác đã đánh cắp trái tim hắn.
Khiến hắn dù thân rời hiểm cảnh, tâm vẫn treo bên vách núi vạn trượng, bêu rếu thị chúng.
Mơ hồ nghe thấy ai đó càn rỡ cười to, Lý Kính, nhìn ngươi kìa, không có tim, xem sau này làm sao mà sống…
Tiếng cười nhạo gieo bao hoảng loạn vào lòng Lý Kính.
Đúng vậy, người không còn trái tim, sau này nên sống thế nào…
“Ngươi cư nhiên thật sự ở đây.”
Lý Kính ngơ ngác theo thanh âm nhìn lại, một người đứng nghịch quang đằng xa, diện mạo không rõ, thân hình gầy gò.
Ánh nắng quá mức cường liệt, Lý Kính không khỏi nheo mắt.
Tình cảnh này quen thuộc biết bao.
Mấy năm trước, tường thành tiễn biệt. Mấy năm sau, âm u không đổi.
Chỉ là trong tay người kia có thêm một thanh kiếm lạnh buốt.
“Lý Kính, ngươi quả nhiên lợi hại. Ta phái người lùng ngươi hơn một tháng, không hề có tung tích. Ai ngờ phụ thân ngươi trùng trăm chân chết mà không cương, hiện tại còn chút hơi tàn, liền có thể kéo bè kết phái, mượn gió đông quật khởi, muốn dồn ta vào chỗ chết. Bọn họ đắc ý thỏa mãn, cho rằng đã tru sát tai họa của triều đình, từ nay về sau thái bình, nhưng đâu biết ta từ lâu đã chán sống.” Người nọ âm điệu hơi run, hoàn toàn không che giấu được nội tâm bức thiết, “Kỳ thực trời xanh đối đãi ta cũng không tệ, đoạn đường cuối cùng, cho Lý Kính ngươi theo bầu bạn, hoàng tuyền lộ nói vậy cũng không cô đơn nữa.”