(Tương tư)
℘ Đệ nhị thập nhất chương ℘
..::οΟο::..
“Bà là Nhuyễn Hồng Tần?” Mạc Phi Ly cẩn thận quan sát người đó một lượt, chậm rãi hỏi.
Mỹ phụ kia nghe thấy câu hỏi của y cười khanh khách không ngừng, ôn nhu nói: “Ngươi nên gọi ta là ngoại tổ mẫu a”.
Mạc Phi Ly trợn to hai mắt, kinh nghi bất định (ngạc nhiên nghi ngờ) nhìn nàng, mỹ phụ nhân một thân y phục đỏ rực như lửa này nhiều lắm cũng chỉ trên dưới bốn mươi, lộ ra gương mặt xinh đẹp diễm lệ, phong vân vô hạn, năm tháng không hề lưu lại trên người bao nhiêu dấu vết.
“…Bà phái người bắt ta đến đây là có chuyện gì?”
“Ly nhi, lời này của ngươi là nói oan cho ta rồi. Với thân thủ của ngươi, ai có thể bắt ngươi được chứ? Rõ ràng là do ngươi tự nguyện muốn tới đây”. Nhuyễn Hồng Tần nói đến đây, đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển, từ ái nói: “Phụ thân của ngươi hẳn đã nói với ngươi về chuyện kế thừa Yên Chi các đi?”
“Đừng nói giỡn. Kế thừa Yên Chi các? Thật là buồn cười chết ta. Huống chi, không phải phụ thân đã làm giao dịch với bà rồi sao? Căn bản là ta không cần phải kế thừa Yên Chi các, có đúng hay không hả? Ngoại. Tổ. Mẫu”. Nói ra lời cuối cùng, y cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ.
“Khanh khách ~ tôn nhi ngoan, quả thật ta cùng phụ thân của ngươi từng có giao dịch, chỉ tiếc a…cách đây không lâu hắn đã làm trái lời hứa, giải độc cho Nam Cung Vọng. Như vậy giao dịch giữa chúng ta coi như không tồn tại rồi. Tôn nhi ngoan, ngươi khi nào thì có thể kế thừa Yên Chi các của ta đây a?” Nói đến đây, sắc mặt Nhuyễn Hồng Tần trở nên xinh đẹp dị thường, trong lời nói lộ ra nồng đậm trêu chọc.
“Ta…” Mạc Phi Ly nhất thời không nói ra lời, không biết phải trả lời thế nào mới tốt. Một lúc sau y cúi đầu xuống nói: “Ta mệt mỏi…Mang ta đi nghỉ ngơi”.
“Hảo, thân là ngoại tổ mẫu như ta cũng không thể để tiểu tôn tử duy nhất của mình bị mệt mỏi được. Người đâu, mau đưa thiếu chủ về sương phòng nghỉ ngơi”.
“Thiếu chủ, mời đi theo nô tỳ”. Một nữ nhân xinh đẹp vui vẻ lĩnh mệnh, dẫn Mạc Phi Ly đi tới sương phòng.
——————————————————-
Mệt mỏi ngã xuống giường, tâm tư Mạc Phi Ly lúc này tựa như thủy triều cuồn cuộn chảy ra, thời thời khắc khắc qua đi lại có cảm giác mờ mịt hư không.
Chính y là người cố ý muốn gặp Nhuyễn Hồng Tần, nhưng đến khi gặp được rồi, y lại cảm thấy có chút vô lực cùng thất bại. Lúc đó người yêu cầu phụ thân giải độc cho Nam Cung Vọng cũng là y, mà bây giờ cũng vì vậy mới làm cái cớ cho Nhuyễn Hồng Tần phá bỏ ước định. Kế thừa Yên Chi các sao? Có thể đối với người khác mà nói đây là một chuyện vô cùng may mắn, nhưng đối với y mà nói, nó chỉ là một việc phiền phức, hơn nữa còn là một phiền phức cực lớn.
Lúc đầu nhìn thấy Nhuyễn Hồng Tần, y có cảm giác vừa kinh diễm, vừa quen thuộc. Cũng chính vì như vậy nên y mới cảm thấy thất bại. Chỉ thiếu nữa thì y đã chìm đắm trong sự ôn nhu của Nhuyễn Hồng Tần, không thể tự kiềm chế được. (Hk hiểu sao tác giả lại ghi bé Ly chìm đắm trong sự ôn nhu của NHT, ta có thấy gì đâu, vô lý quá).
Tự trừng phạt bản thân một phen, Mạc Phi Ly quyết định ‘biết địch biết ta’ mới có thể trăm trận trăm thắng. Vì vậy y lặng lẽ đi thăm dò xung quanh một vòng để tìm hiểu tình hình bên trong của Yên Chi các.
Nhanh nhẹn đi xuyên qua từng lầu các, y đã dò xét rất lâu nhưng cuối cùng lại không thu hoạch được gì. Mạc Phi Ly đang chuẩn bị trở về phòng tính toán bước tiếp theo, bỗng nhiên một tiếng va chạm hấp dẫn sự chú ý của y. Thanh âm phát ra từ trong căn phòng sát vách, y thận trọng mở cửa phòng, chỉ nhìn thấy một nam tử lảo đảo ngã trên sàn, thân thể đụng phải cái ghế bên cạnh, có thể thấy rõ nam tử này không hề có một tia khí lực. Ngay lúc nam tử ngẩng đầu lên, đường nhìn của hai người giao nhau, trong mắt đều hiện lên sự kinh ngạc.
Nam tử này — chính là Nam Cung Vọng.
“Nam Cung huynh sao lại ở đây?” Mạc Phi Ly đánh vỡ không khí trầm mặc, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng.
Nam Cung Vọng cười khổ nói: “Ta vốn dĩ muốn đến Tuẫn Thiên cốc tìm ngươi. Không ngờ trên đường đi lại bị phục kích, Yên Chi các dùng độc mời ta tới đây a”. Cười tự giễu, lại nói: “Hiện tại ta đã mất hết nội lực, thậm chí ngay cả khí lực để bước đi cũng không có”.
Mạc Phi Ly nhanh chóng nâng hắn dậy, nhân tiện đặt tay lên mạch môn của hắn kiểm tra, thoải mái cười nói: “Thập hương Nhuyễn cân tán. Không sao, ta có giải dược”. Nói rồi, từ trên người lấy ra một lọ giải dược đưa cho Nam Cung Vọng.
“Đa tạ”. Sau khi uống xong giải dược, Nam Cung Vọng vẻ mặt cảm kích chân thành nói: “May mà có ngươi, bằng không ta thật không biết sẽ như thế nào nữa. Bất quá, sao ngươi lại ở đây?”
Mạc Phi Ly không để ý nhún nhún vai, cười nhạt: “Có người dùng danh nghĩa của ngươi lừa ta tới đây. Trước mắt, ngươi nên tiếp tục giả vờ như còn đang trúng độc mới là thượng sách”.
Nam Cung Vọng hiểu rõ gật đầu, lại nói: “Ta phát hiện một bí mật”.
> Hết đệ nhị thập nhất chương