(Hình chỉ mang tính minh họa)
℘ Đệ tứ chương ℘
..::οΟο::..
“Ai…?!”
“…”
Một đạo thanh quang thoáng hiện, bóng đen lóe lên liền biến mất.
Mới vừa rồi là…
Mạc Phi Ly chau mày, chẳng lẽ…? Xem ra lần này đi Phi Long bảo không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
‘Hưu’ một tiếng, ngựa nhanh chóng dừng lại. Thân xe cũng theo đà mà rung động.
“Không sao chứ?” Nhạc Thư Hành vội vàng đỡ lấy Mộ Phù Dao.
“Không có việc gì”.
“Phi Ly, vừa rồi là gì? Ngươi cảm thấy thế nào?”
“…” Mạc Phi Ly trầm mặc một hồi: “Có người đến”.
“?!”
‘Giá’, ba người nghe tiếng, quay đầu lại nhìn xung quanh, chỉ thấy phía sau bụi bay mù mịt, năm nam tử cưỡi ngựa mà đến.
“Ba vị bằng hữu, thất lễ”. Đi phía trước là một thanh niên áo xám hiển nhiên là người dẫn đầu, hắn nói xong sau đó thi lễ: “Không biết ba vị có từng nhìn thấy một hắc y che mặt đi qua nơi này?”
Mạc Phi Ly híp mắt quan sát hắn hồi lâu.
Khá lắm, là một tên công tử tuấn tú, khí vũ hiên ngang, cao lớn siêu quần, người như hắn hẳn là có thân thế không nhỏ a.
Trong lúc y quan sát hắn thì đồng thời hắn cũng đang quan sát nhóm y.
Chấn động! Đây là cảm giác đầu tiên của hắn khi nhìn thấy diện mạo của ba người. Hắn chưa từng gặp qua người nào có mỹ sắc như vị thiếu niên mặc trường sam thanh sắc này, mỗi động tác đều tản ra mị hoặc mê người, nhưng lại có phần nóng nảy, thật là thú vị. Nhìn qua vị thiếu niên mặc sam y nguyệt bạch, khuôn mặt tươi cười nghênh đón so với vị thiếu niên thanh y còn muốn đẹp hơn! Đưa tay nhấc chân vô cùng tự nhiên tao nhã, tiên phong đạo cốt, trên đời này thật sự có người như vậy?!
Về phần vị huyền y nam tử kia…Tuấn tú cao lớn, không phú cũng quý.
“Chúng ta quả thật nhìn thấy một đạo hắc ảnh xẹt qua nơi này”. Mạc Phi Ly lên tiếng trả lời.
“Cảm tạ. Tại hạ là Nam Cung Vọng, mạn phép được biết cao danh quý tánh của ba vị?” Nhân vật như vậy mà không nhận thức, quả thực đáng tiếc.
“Tại hạ Nhạc Thư Hành. Bên cạnh ta chính là Mộ Phù Dao, còn vị kia là…” Nhạc Thư Hành hào sảng hồi đáp.
“Mạc Phi Ly”. Y cười nhạt tiếp lời.
Nam Cung Vọng… Thiếu chủ Tiêu Dao môn! Ha hả…Thú vị!
Y cùng Phù Dao lặng lẽ trao đổi ánh mắt.
Nghe bọn y nói xong, thần sắc Nam Cung Vọng lập tức sáng ngời: “Nhạc Thư Hành, Bình Nam đại tướng quân hiện nay! Mộ Phù Dao, cung chủ Thất Thần cung!”
Về phần ∼ Mạc Phi Ly, Mạc Phi Ly…Mạc. Phi. Ly. Đúng rồi!
“Mạc Thiên Cơ, tinh thông mệnh cách, y thuật cao siêu, có thể cứu sống cả những người đã gần như bước chân tới quỷ môn quan, ngay cả Diêm vương cũng phải cam nguyện làm thủ hạ! Thật sự! Vấn. Bặc. Y. Tiên!!!” Nam Cung Vọng càng nghĩ càng kích động, nghĩ thầm: Hôm nay không chỉ gặp được thần long thấy đầu không thấy đuôi trong truyền thuyết Thất Thần cung chủ, càng không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy người hành tung mờ ảo Vấn Bặc Y Tiên! Đây là may mắn biết bao a.
“Không nghĩ tới hôm nay lại được diện kiến những người nổi danh khắp thiên hạ như các vị, thật sự là vinh hạnh. Nếu các vị không chê, chúng ta cùng nhau lên đường được chứ?”
“Ha ha, Nam Cung huynh khách khí rồi. Không phải Nam Cung huynh còn đang truy tìm tên hắc y nhân kia sao? Nếu không…”
“A! Đúng rồi. Nếu Mạc huynh không nhắc nhở ta thật sự đã quên mất. Đáng tiếc không biết còn có thể gặp lại lần nữa hay không?”
“Dường như Nam Cung huynh cũng đang trên đường tới Phi Long bảo thì phải? Khi đó chúng ta còn có thể gặp lại”.
“Hảo! Một lời đã định. Ba vị, sau này còn gặp lại! Giá”.
Khói bụi lại cuồn cuộn nổi lên, trong chốc lát nhóm người Nam Cung Vọng liền biến mất.
“Thật là một người hào sảng. Rất hợp với ta”. Bên này Nhạc Thư Hành cảm khái nói ra một câu.
“Rất hợp với ngươi? Hử?” Bên kia Phù Dao nguy hiểm híp mắt phượng, trong lời nói lộ ra uy hiếp nồng đậm.
“A ∼∼ không, ý ta là nói…Anh hùng tương tích, anh hùng tương tích!” Phù Dao a Phù Dao, ngươi nghìn vạn lần không nên tức giận nha.
“Hừ” Phù Dao xoay người không thèm để ý tới hắn. “Phi Ly, ngươi nói Nam Cung Vọng là người như thế nào?”
“Thú vị!” Hắc hắc, thật sự là thú vị…
“Hả…?!” Đôi oan gia trăm miệng một lời kêu lên.
“Thú vị, so với các ngươi còn thú vị hơn. Ha ha ha…”
“Hồ ly”. Lại trăm miệng một lời.
“…”
>> Hết đệ tứ chương