Mạc Chi Dương bất ngờ nhìn Minh Hạ, chả nhẽ nào hôm qua Minh Hạ đi ám sát Bạch Tử Lệ? Không thể nào, một người lương thiện như Minh Hạ không thể nào làm thế được, nhìn lại người kia, lần lượt là người làm vườn, đầu bếp và cung nữ hầu hạ tính từ phải sang.
Mạc Chi Dương sai người để lộ những vết thương của mình ra, rồi hỏi nhỏ Kỳ Lâm những vết thương đó như thế nào.
Kỳ Lâm nhớ lại những lời của Bạch Tử Lệ nói lúc trước, hình như có vết Bạch Tử Lệ cào khá dài, khá sâu, có chảy máu, Bạch Tử Lệ còn nói là nghe thấy người này kêu lên vì đau, nếu là mới hôm qua thì chắc chắn vết thương còn rất mới và chưa lành hẳn.
Cả người đều vạch áo hoặc quần lên để lộ vết thương của mình, trong đó có người vết thương đã sắp lành nên đã cho lui xuống, còn người còn lại thì vết thương có vẻ vẫn mới và khá dài
- “Ngươi là đầu bếp đúng không? Sao ngươi lại bị thương?”_Mạc Chi Dương bắt đầu hỏi từ người đầu bếp trẻ
- “Dạ vâng ạ...!Nhưng...!Nhưng cái này là do thần đang bê thùng đồ ăn thì bị quẹt vào mảnh sắc của thanh sắt nên đã bị xước khá dài...!Thần vừa mới bị sáng hôm nay xong ạ”
- “Này, theo lời cậu ta kể thì người đó có ngoại hình như thế nào?”_Mạc Chi Dương nói thầm vào tai Kỳ Lâm hỏi
- “Hmm...!Nghe nói người này khá khỏe nhưng không rõ là trai hay gái”
- Khó nhỉ? Người tiếp theo...”
- “Dạ, thần là bị cái kéo cắt cỏ cắt vào chân nên bị thương.
Thời gian là vào tối hôm qua ạ”_Người làm vườn sợ hãi đáp lại
- “Thế còn ngươi, Minh Hạ? Hôm qua ngươi đã làm những gì mà bị thương ở tay vậy?”_Kỳ Lâm nhìn Minh Hạ lên tiếng hỏi
- “Dạ thưa nhị hoàng tử.
Hôm qua, nô tỳ đã bị nhã ở ngự hoa viên ạ, nô tỳ chạy nhanh quá nên đã ngã xuống đất mà không may chỗ đó lại có gai nên nô tỳ đã bị thương”
Cả người, ai cũng đều có lý do hợp lý cả, không thể đoán ra được ai.
Bỗng Mạc Chi Dương thấy vết thương trên cánh tay của tên đầu bếp lại rất giống với vết cáo của một người nào đó, lập tức đứng dậy, tiến đến chỗ tên đầu bếp, xem xét kĩ vết thương.
Tên đầu bếp thầy Mạc Chi Dương đến liền sợ hãi lùi lại nhưng bị Kỳ Lâm đi ra đằng sau giữ lại không cho đi.
Càng nhìn kĩ hơn, càng thấy nó càng giống vết thương do người nào đó nào lên, Mạc Chi Dương thấy vậy thì hỏi thêm tên đầu bếp nhưng tên đầu bếp liên tục lảng tránh đi.
Kỳ Lâm đứng nghe thì thấy có mấy câu khá khớp với những lời mà Bạch Tử Lệ nói.
Nhìn kĩ thân hình thì càng giống thêm, cơ bắp khá chắc, chân khá thô, bàn tay chai sần, tất cả đều khớp.
Lần này thì không nhầm lẫn nữa rồi nhưng để xác nhận chính xác hơn, Kỳ Lâm đã tiến đến chỗ Minh Hạ xem xét nhưng không tra ra được gì cả vì Minh Hạ khác hoàn toàn những gì Bạch Tử Lệ kể.
Kỳ Lâm tiến đến chỗ Mạc Chi Dương, xác nhận tên đầu bếp là hung thủ đã ám sát Bạch Tử Lệ.
- “Ngươi chắc chứ? Đừng có nhầm lẫn”
- “Ta chắc chắn, tên này giống hệt những lời Tử Lệ nói cho ta”
- “Được rồi! Mau bắt tên này cho ta.
Tra khảo cho đến khi hắn ta khai ra”
- “Không, nhị hoàng tử.
Không phải thần làm...!Tất...!Tấ cả là do...!do...”_Tên đầu bếp quỳ rạp xuống, sợ hãi cầu xin, muốn nói ra chân tướng nhưng dường như có thể lực nào đó khiến tên đầu bếp không thể nói ra
- “Là do ai cơ? Ngươi nói ta xem rồi ta sẽ tha cho ngươi”_Kỳ Lâm mỉm cười nhìn tên đầu bếp một cách thân thiện nhất
- "Là do...!Do..."_ Tên đầu bếp vẫn không chịu nói ra cái tên ấy, nhưng Kỳ Lâm cũng đoán ra được phần nào rồi
Mạc Chi Dương không thể kiên nhẫn thêm được nữa mà sai người bắt tên đầu bếp kia lại.
Tra khảo, hành hình cho đến khi cái tên đó chịu khai ra thì thôi.
Binh lính nghe xong, lập tức đi tới, bắt tên đầu bếp kia.
Tên đầu bếp sợ hãi van xin nhưng không thể làm gì được ngoài gào thét kêu cứu trong vô vọng.
Mạc Chi Dương cảnh cáo những người còn lại, nếu ai dám làm hại đến hoàng tử phi thì chắc chắn hậu quả sẽ còn đau đớn gấp hai lần như thế này nữa, ai ai cũng sợ hãi, không dám nói gì chỉ dạ dạ vâng vâng nghe theo toàn bộ.
Sau khi xử lý xong xuôi, Mạc Chi Dương nói với Minh Hạ cho Bạch Tử Lệ nghỉ học buổi hôm nay rồi sai đầu bếp làm mấy món ăn rồi mang sang cho hoàng tử phi.
Còn Kỳ Lâm thì muốn đi tra khảo tên đầu bếp kia nên đã đi trước rồi.
- Mình cũng nên quay về xử lý công việc thôi.
Chuyện vừa nãy đến buổi tối mình xin lỗi sau cũng được.
Mà hình như cái tên đầu bếp kia định khai ra ai đó thì phải? Chắc phải hỏi Kỳ Lâm sau vậy
- Không biết cậu ấy như thế nào rồi?
...Bên phòng Bạch Tử Lệ...
Sau cú sốc vừa rồi, Bạch Tử Lệ vẫn sợ hãi nằm co ro trong chăn rồi nhìn chằm chằm về phía cửa sổ sau khi tỉnh dậy.
Trong đầu lại hiện lên cảm giác lúc bị Mạc Chi Dương bóp cổ, tay lại vô thức sờ lên cái cổ đã có vết hằn chồng chéo lên nhau, vẫn còn hơi hơi nóng, càng nghĩ càng thấy sợ hãi mà chùm chăn kín người.
Bỗng, có tiếng gõ cửa khiến cho Bạch Tử Lệ phải ngóc đầu ra nhìn
- "Hoàng tử phi! A Vân đây ạ, nô tỳ mang thức ăn đến cho người.
Nô tỳ có thể vào được không ạ?"
- A Vân sao?
- "V-Vào đi"
Bạch Tử Lệ cứ nhìn chằm chằm về hướng cửa, độ cảnh giác lên đến đỉnh điểm, chỉ cần là người khác thì chắc chắn Bạch Tử Lệ sẽ bỏ chạy.
Nhưng may mắn thay, đó chính là A Vân đang đẩy xe đồ ăn vào.
Thấy sắc mặt chủ tử tiều tụy, A Vân cũng đau lòng, tiến đến bên phía Bạch Tử Lệ trấn an
- "Hoàng tử phi à, người sáng nay chưa ăn được gì đúng không? Nô tỳ có mang ít đồ ăn cho người này.
Yên tâm, không có độc đâu.
Nô tỳ đã thử hết rồi"
- "T-Thật không?"
- "Là thật ạ.
Nếu người không tin thì nô tỳ có thể thử lại ạ"
- "Vậy...!Vậy ngươi lấy cho ta ăn món kia đi"_ Bạch Tử Lệ chỉ vào món canh cá đang nóng hổi, thơm ngon ấy
- "Vâng, để nô tỳ lấy cho người ạ"_ A Vẫn thấy vậy liền vui vẻ múc canh cho Bạch Tử Lệ
Bạch Tử Lệ nhận lấy bát canh, từ từ ăn vào.
Từ sáng đến giờ vẫn chưa bỏ được cái gì vào bụng nên Bạch Tử Lệ khá đói, vì vậy ăn rất nhanh, liên tục ăn hết bát này tới bát khác, món này tới món khác.
Không quá lâu để Bạch Tử Lệ ăn hết đống đồ ăn đó, đúng là chỉ có đồ ăn ngon mới làm xua tan đi những nỗi sợ, u buồn trong cuộc sống khắc nghiệt này.
Thấy chủ tử mình vui vẻ lên hẳn, A Vân cũng vui theo, rồi lấy ra một ít thuốc mỡ để bôi lên cổ cho Bạch Tử Lệ.
A Vân vừa bôi vừa nói đỡ cho Mạc Chi Dương, tuy chủ tử của họ đáng sợ thật, không hề thích ai lừa dối chủ tử cả nhưng Mạc Chi Dương đối với bọn họ rất tốt, không để bọn họ thiếu ăn hay thiếu mặc cả, mùa đông thì sẽ phát lương thực và quần áo cho cung nhân để gửi về cho người nhà và còn nói là có vẻ như nhị hoàng tử rất quan tâm tới Bạch Tử Lệ, không hề muốn làm hại Bạch Tử Lệ.
Bạch Tử Lệ nghe xong tâm trạng cũng đỡ được phần nào, có vẻ như Mạc Chi Dương chỉ là quá tức giận nên mới làm vậy thôi
- "Nhị hoàng tử tìm ra hung thủ rồi đó ạ.
Người muốn biết không ạ?"
- "Tìm ra rồi á? Sao...!Sao nhanh vậy?"_ Bạch Tử Lệ ngạc nhiên khi thấy A Vân nói như vậy
- "Vâng ạ.
Nhị hoàng tử lúc đó thấy tức giận lắm, hình như còn cho cận vệ của ngài ấy - Thất Vĩnh canh ở bên ngoài phòng cho người mà"
- "T-Thật sao? Ta không biết..."
- "Người ngủ như vậy thì làm sao mà biết được.
Nói chung là nhị hoàng tử tốt lắm, người đừng nghĩ xấu cho ngài ấy nữa, chỉ cần không động chạm gì đến ngài ấy thì chắc chắn sẽ không sao đâu"
- "Ồ, hóa ra là vậy"
Hai người đang nói chuyện với nhau, bỗng một tiếng gõ cửa nữa lại vang lên làm thu hút sự chú ý của hai người.