…Hai ngày sau …
Hôm nay chính là ngày mà Bạch Tử Lệ sẽ đi khảo sát nên từ tối hôm qua Bạch Tử Lệ đã hào hứng lắm rồi, không thể ngủ được mà đã dậy sớm chuẩn bị đồ rồi đi ăn sáng sớm hơn cả Mạc Chi Dương rồi đứng đợi người đón mình đi.
Mạc Chi Dương sau khi tỉnh dậy vệ sinh cá nhân xong xuôi thì mới chậm rãi đi ăn, vào ngồi chờ đã lâu nhưng vẫn không thấy Bạch Tử Lệ đâu, hỏi Minh Hạ thì Minh Hạ nói Bạch Tử Lệ háo hức nên đã ăn trước và đã ra cổng chờ rồi.
Mạc Chi Dương bất lực rồi ngồi ăn, ăn xong thì cũng ra chỗ cổng chính – nơi mà Bạch Tử Lệ đang đứng đợi ở đó.
Bạch Tử Lệ vẫn ngơ ngác không hiểu tại sao mình đợi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa ai đón mình cả, quay qua thấy Mạc Chi Dương ra đây, Bạch Tử Lệ đã bớt sợ khi nhìn thấy Mạc Chi Dương rồi, nghĩ rằng Mạc Chi Dương chỉ đang đi dạo nên chỉ hành lễ xong lại ngó qua ngó lại ngóng xe ngựa đón mình.
Mạc Chi Dương thấy có vẻ như Bạch Tử Lệ không biết mình sẽ đi khảo sát cùng nên chỉ chào hỏi xong rồi lại đứng ngóng chờ, Mạc Chi Dương bây giờ mới tiến lại chỗ bên cạnh Bạch Tử Lệ đứng.
Bạch Tử Lệ thấy vậy liền ngơ ngác nhìn lên nhìn xuống, không hiểu tại sao Mạc Chi Dương lại đứng ở đây, chả phải Mạc Chi Dương phải về xử lý công chuyện sao? Giờ đứng ở đây làm gì?
- “Ngài… Ngài đứng ở đây làm gì?”
- “Đương nhiên là đi khảo sát với ngươi rồi”_Mạc Chi Dương thản nhiên nói
- “Hả?! Đi khảo sát với ta á?”_Bạch Tử Lệ há hốc miệng ra, không tin vào lời Mạc Chi Dương nói
- “Đúng vậy.
Ngươi có ý kiến gì sao?”
- “K-Không có ạ”
- Huhuhu… Sao ngài ấy lại đi chứ? Sao Kỳ Lâm không nói với mình gì cả? Sợ chết mất thôi…_Bạch Tử Lệ nghĩ
Sau đó thì xe ngựa của Kỳ Lâm cũng đến đón hai người đi.
Trên đường đi đến nơi bọn họ khảo sát, một bầu không khí ngượng ngùng, ảm đạm xuất hiện ở trong xe, Bạch Tử Lệ không nói gì, Mạc Chi Dương thì càng không nói gì luôn, đã vậy Bạch Tử Lệ còn đang ngồi bên chỗ Kỳ Lâm nữa chứ, có vẻ không hợp tình hợp lý cho lắm.
Thấy bầu không khí quá tĩnh lặng nên Kỳ Lâm đã thử khuấy động lên bằng cách hỏi Bạch Tử Lệ các câu hỏi đố vui, nhưng cũng khá bất ngờ khi Bạch Tử Lệ hưởng ứng và trả lời rất đúng, có một số câu còn trả lời rất sáng tạo nữa chứ.
Hai người cứ nói qua nói lại vui vẻ với nhau, điều đó khiến cho Mạc Chi Dương có vẻ khó chịu, mình ngồi chình ình đây mà còn không quan tâm, mà hai người lại chỉ nói chuyện với nhau.
Có vẻ như họ không coi Mạc Chi Dương ở đây nữa rồi, nhưng nhất quyết không nói trước, chỉ ỉm im ngồi đen mặt nhìn hai người.
Kỳ Lâm phát hiện ra ông bạn mình như vậy, cũng bất lực lắm nhưng tính của Mạc Chi Dương đã vốn như thế sẵn rồi, phải đợi người ta bắt chuyện trước mới nói, Kỳ Lâm nói nhỏ vào tai Bạch Tử Lệ nói Bạch Tử Lệ thử nói chuyện với Mạc Chi Dương xem.
Lúc đầu Bạch Tử Lệ còn chối nhưng Kỳ Lâm cứ giục nên cũng đành phải mở miệng ra nói
- “Nhị hoàng tử, ngài…ngài có muốn chơi với ta và Kỳ Lâm không?”
Kỳ Lâm suýt nữa bị sặc vì câu hỏi này của Bạch Tử Lệ, chúng ta có thể hỏi về vấn đề khác mà? Sao lại rủ nhị hoàng tử chơi trò chơi trẻ con với mình chứ, ví dụ như là nói về chính trị hay ngoại giao ít ra còn được.
Kỳ Lâm nhìn qua Mạc Chi Dương xem ông bạn mình có tức giận không nhưng lạ thay, sắc mặt của Mạc Chi Dương đã đỡ hơn nhiều rồi, Kỳ Lâm thở phào nhẹ nhõm, rồi nói nhỏ vào tai Bạch Tử Lệ cái gì đó.
Bạch Tử Lệ cũng hiểu ý mà gật đầu liên tục
- “Nhị hoàng tử, ngài biết chơi kéo búa bao không?”
- “Kéo búa bao?”_Mạc Chi Dương nhíu mày nhìn Bạch Tử Lệ
- “Đúng vậy! Ngài đã chơi bao giờ chưa?”
- “Ta chưa”
- “Vậy để ta dạy cho ngài nhé! Có kiểu, cái này là kéo, cái này là búa và cuối cùng là bao.
Cái kéo sẽ thắng cái bao, cáo bao sẽ thắng cái búa và cuối cùng cái búa sẽ thắng cái kéo.
Ngài hiểu chưa ạ?”_Bạch Tử Lệ vừa nói vừa minh họa bằng tay cho Mạc Chi Dương
Mạc Chi Dương lần đầu tiên nghe thấy trò chơi này nên khá tò mò mà chăm chú lắng nghe.
Sau khi đã hiểu được quy luật thì gật nhẹ đầu.
Bạch Tử Lệ thấy vậy liền vui vẻ bày ra trò chơi, đó là cả ba người chơi kéo búa bao với nhau, ai thua người đó sẽ bị búng một cái ở trên trán.
Kỳ Lâm lúc nào cũng hưởng ứng theo rồi, nhưng còn Mạc Chi Dương vẫn còn đang suy nghĩ xem có nên chơi hay không, khi ngước lên thấy hai ánh mắt đang nhìn về phía mình với vẻ mặt rất mong chờ, Mạc Chi Dương cũng bất lực mà gật đầu đồng ý.
Nhưng không chơi thì thôi, chơi thì thôi rồi, vì lần đầu tiên chơi nên Mạc Chi Dương vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm nên đã bị thua liên tiếp, bây giờ trán của Mạc Chi Dương đã đỏ ửng lên rồi, vừa đau lại còn vừa rát, vậy mà hai người kia ngồi cười liên tục.
Sắc mặt của Mạc Chi Dương tiếp tục tối sầm lại, quyết tâm lần này có thể thắng được, và cuối cùng, Mạc Chi Dương cũng thắng được và người bị búng trán là Bạch Tử Lệ - người thắng nhiều nhất.
Bây giờ tất cả sự dồn nén từ vừa nãy đến giờ đã tích tụ trên đôi bàn tay của Mạc Chi Dương, Bạch Tử Lệ rùng mình, cảm giác như cái trán mình sắp phải chịu một trận khá điếng rồi.
Bạch Tử Lệ run rẩy ghé trán gần đến chỗ Mạc Chi Dương, Mạc Chi Dương giơ tay ra, dồn nén hết sự nhục nhã, đau đớn mà Bạch Tử Lệ đem lại dồn lên ngón tay.
Nhưng khi thấy Bạch Tử Lệ khá sợ hãi nên đã mềm lòng và búng nhẹ vào trán Bạch Tử Lệ thôi, và điều này khiến Bạch Tử Lệ ngạc nhiên nhìn Mạc Chi Dương
- “Ơ…”
- “Chơi như thế thôi, sắp tới nơi rồi!”
- “Ah… Vâng ạ! Ta hiểu rồi”
Mạc Chi Dương vẫn ngơ ngác sờ lên trán mình xem có nóng không vì cái búng của Mạc Chi Dương quá nhẹ.
Kỳ Lâm thấy như vậy cũng bật cười, rồi lén nhìn sang Mạc Chi Dương với cái trán đỏ bừng kia.
Có vẻ như người kia mềm lòng rồi….