Bởi vì thích vẽ, chuyên ngành đại học cũng là mỹ thuật tạo hình, trước đây La Thiếu Hằng ngoại trừ lên lớp mỗi ngày ra thì đa phần những thời gian khác đều ở trong phòng vẽ, vẽ rất siêng năng, vì thế mà màu cũng dùng hết rất nhanh, nêm mỗi lần đi mua màu đều mua nhiều một chút.
Sau khi ở chung với Thẩm Mạc Thành, mỗi lần Thẩm Mạc Thành đi mua màu chung với anh đều chủ động nhận lấy đồ đạc như thế này, lúc trước anh thích hỏi Thẩm Mạc Thành có nặng hay không, khi đó Thẩm Mạc Thành trả lời giống hệt như bây giờ.
Tình trạng này, giống như là tuy trong trí nhớ đã quên, nhưng hành động theo thói quen của hắn vẫn còn nhớ.
Nghĩ tới đây, tâm tình La Thiếu Hằng trở nên sáng tỏ thông suốt.
Thẩm Mạc Thành thấy anh bị bỏ rơi ở phía sau, cũng dừng lại, dò hỏi: “Sao vậy”
“Không có gì.” Thẩm Mạc Thành đè nén tâm trạng mình, vừa đi theo sau hắn đến bãi đỗ xe vừa nói, “Sao anh biết nhẹ hơn em”
“…” Thẩm Mạc Thành cứng họng, lúc nãy hắn hoàn toàn thuận miệng nói ra mà thôi.
“Lần sau anh có thể thử.” La Thiếu Hằng ám chỉ nói.
Lần này đến lượt Thẩm Mạc Thành dừng bước, thử xem Thử thế nào Giống như xách mấy thứ này Hay là… Thẩm Mạc Thành phát hiện trong lòng mình không ổn định vì câu nói này, hắn nhìn bóng lưng của La Thiếu Hằng phía trước, chiếc áo pardessus tôn lên dáng người thon dài của anh, chỉ là một bóng lưng thôi mà khiến cho đầu óc hắn sinh ra những hình ảnh kiều diễm.
Khép hờ mắt lại, hắn đè lại g ngực đang xao động, nhấc chân theo sau anh.
Sau khi ra khỏi cửa hàng văn phòng phẩm, La Thiếu Hằng lại đến một chỗ gần đó mua đồ dùng hàng ngày, chờ đến khi anh mua xong thì đúng lúc đến giờ ăn cơm trưa.
“Hôm nay nhờ có anh, em mời anh ăn cơm.” Anh để đồ lên xe, nói với Thẩm Mạc Thành.
“Ăn cái gì” Thẩm Mạc Thành hỏi.
“Gì cũng được, anh cứ quyết định.” La Thiếu Hằng không có vấn đề gì với việc đi đâu ăn, anh thắt dây an toàn, như nói đùa, “Ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là ăn với ai.”
Thẩm Mạc Thành vừa mới khởi động xe, vì câu nói này của anh mà bàn tay run rẩy suýt chút nữa tắt máy xe, nghiêng đầu nhìn liền thấy anh đang cười tủm tỉm nhìn hắn, ánh mắt đối diện nhau, anh còn cười nói: “Anh muốn ăn gì”
Rõ ràng là một người đơn thuần nhã nhặn, lúc nhìn vào hai mắt cậu ấy, lần nào cũng có tình ý ẩn chứa, khiến cho người ta cảm thấy trong mắt cậu ấy chỉ có mình.
Thẩm Mạc Thành kiềm nén cảm giác khô nóng đang rục rịch trong lòng, giả vờ bình tĩnh thu ánh mắt lại, nhìn thẳng phía trước: “Ăn đồ hấp đi.”
“Được.” La Thiếu Hằng trả lời rất nhanh, không hề có ý kiến gì với quyết định của hắn, giống như với anh, Thẩm Mạc Thành nói cái gì cũng được.
Đối mặt với một La Thiếu Hằng như thế, Thẩm Mạc Thành cảm thấy mình có chút bất thường.
Trong phố thương mại có rất nhiều quán ăn và nhà hàng, Thẩm Mạc Thành chọn một cửa hiệu bán đồ hấp mà hắn cảm thấy không tệ lắm, hai người cùng đặt một gian phòng nhỏ.
Sau khi gọi xong món ăn, nhân viên rót trà cho bọn họ rồi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Thẩm Mạc Thành nhấp một hớp trà hỏi: “Định ở đây bao lâu”
“Em định ở lâu dài.” La Thiếu Hằng dừng lại một chút, “Chủ nhà có đồng ý không”
“Em cứ tuỳ ý là được.” Thẩm Mạc Thành cũng không bất ngờ với câu trả lời của anh, kể từ khi La Thiếu Hằng nói muốn sang đây, hắn đã dự liệu được ý định ở lâu dài của đối phương.
“Sảng khoái vậy sao Có cần đóng tiền thuê nhà không” La Thiếu Hằng cười hỏi.
“Tôi không cần cho thuê nhà để kiếm tiền.” Thẩm Mạc Thành nói.
“Vậy à.” La Thiếu Hằng chống cằm nhìn hắn, “Vậy em dùng cách khác có được không”
“Hửm” Thẩm Mạc Thành nhướng mày.
“Tỉ dụ như…” La Thiếu Hằng kéo dài âm cuối, gương mặt mang theo nụ cười, “lấy thân báo đáp thì sao”
—— Thẩm Mạc Thành, tôi chứa chấp anh, anh phải báo đáp tôi thế nào
—— Ghi sổ.
—— Ghi sổ Rất phiền phức, chúng ta đổi sang cách khác là được.
—— Cách gì
—— Không thì… anh lấy thân báo đáp là được.
—— …
—— Ha ha ha, anh nghĩ bậy có phải hay không Anh đúng là đen tối!
—— …
—— Ý tôi là anh làm người mẫu cho tôi, vừa lúc tôi thiếu một người mẫu.
—— Ừm.
—— Có được không
—— Được.
Những hình ảnh đã qua vẫn còn sống động, tràn đầy đại não của La Thiếu Hằng, khoé môi anh vẫn khẽ nhếch như cũ, đợi chờ câu trả lời của Thẩm Mạc Thành.
Giống như không ngờ anh sẽ nói vậy, bàn tay cầm tách của Thẩm Mạc Thành dừng lại, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của La Thiếu Hằng, chỗ đó rõ ràng mang theo ý cười, nhưng hắn lại thấy được nỗi đau thương phía sau nụ cười ấy.
Rốt cuộc vì sao em lại đau khổ, vì sao lúc nhìn tôi trong mắt em luôn có sự mất mát khó hiểu này, em thật sự đang nhìn tôi, hay… nhìn kẻ khác thông qua tôi
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Thẩm Mạc Thành trầm xuống, sắc mặt cũng theo đó mà lạnh nhạt, bàn tay cầm tách trà siết chặt lại.
Sự thay đổi của hắn khiến cho tâm tình mong đợi luôn nhìn chằm chằm hắn của La Thiếu Hằng từ từ nguội lạnh, dù là cùng một người, nhưng Thẩm Mạc Thành không có ký ức trước kia không hề dành cho mình qua nhiều dịu dàng.
Cúi đầu khẽ mỉm cười, thu lại tình tự trong mắt mình, anh bưng tách trà bên cạnh lên nhấp một hớp, tách trà lúc nãy vào miệng còn thơm mát, bây giờ lại kèm theo chút đắng chát không thể nào bỏ qua, vừa chạm vào đầu lưỡi liền chiếm lấy toàn bộ khoang miệng, tràn tới tận dạ dày, thứ mùi vị này có hơi giống như trà tiêm mạch lúc trước uống ở Cổ Nham Tự.
Có lẽ bắt đầu từ năm Thẩm Mạc Thành đi, những thứ trà anh đã uống đều có cùng một mùi vị.
“Cộc cộc——”
Tiếng gõ cửa cắt đứt sự lặng lẽ của hai người, bọn họ nghĩ là nhân viên, nhưng sau khi cửa mở ra lại là một cô gái trẻ tuổi mặc trên người bộ quần áo đỏ.
Thẩm Mạc Thành thấy người kia, hơi nhíu mày lại.
Người vào là Hà Thư Ngữ, lúc trưa cô ăn cơm ở đây, khi nãy nghe người ta nói Thẩm Mạc Thành cũng ở đây nên tới tìm, dù sao cô đi tìm nhiều lần đều bị Thẩm Mạc Thành chặn ngoài cửa, lần này tình cờ gặp nhau, dù có làm thế nào cô cũng phải tới một chuyến.
Cô đi thẳng tới chỗ Thẩm Mạc Thành, đứng bên cạnh hắn, khoác một tay lên lưng ghế, thân mật nói: “Mạc Thành, em nghe nói anh cũng ở đây nên tới chào hỏi.”
Thẩm Mạc Thành hơi giương mắt lên nhìn cô, không mời cô ngồi xuống, chỉ gật đầu coi như chào hỏi.
Thái độ lạnh lùng của hắn khiến cho Hà Thư Ngữ có hơi khó chịu, tuy hôn sự giữa cô và Thẩm Mạc Thành không rõ ràng, nhưng người lớn hai bên đều có ý nguyện, còn Thẩm Mạc Thành vẫn luôn lạnh nhạt với cô, ngay cả đến cao ốc Thẩm Thị cô cũng phải hẹn trước mới gặp được hắn, lần này cô đã không kiêng dè gì chủ động tìm tới, Thẩm Mạc Thành vẫn không cho cô chút mặt mũi.
Xét trên phương diện làm ăn của nhà mình với Thẩm gia, cô cố đè nén lửa giận trong lòng, dịu dàng nói: “Hôm qua em có đi thăm Giang lão gia, cơ thể ông ấy cũng không tệ lắm, nói là chúng ta tìm thời gian cùng đến thăm, nói chuyện của hai chúng ta.”
Hà Thư Ngữ nói lời này chủ yếu là muốn nhắc nhở Thẩm Mạc Thành, cho dù hắn không hài lòng thì cũng đừng quên phía sau còn có Giang lão gia nâng đỡ mình.
Thấy Thẩm Mạc Thành không phản bác lại lời của mình, tâm trạng cô rất tốt, chuyển mắt sang La Thiếu Hằng ở phía đối diện, cười hỏi: “Vị này là bạn của Mạc Thành đúng không Tôi đến đây không quấy rầy hai người chứ”
“Không có.” La Thiếu Hằng không rõ mối quan hệ giữa Thẩm Mạc Thành và cô gái này là gì, nhìn thái độ của Thẩm Mạc Thành thì cũng không quá thân thiết, nhưng ẩn ý trong lời nói của cô thật sự khiến cho người ta hiểu lầm, anh chỉ đơn giản lên tiếng chào, “Chào, tôi là La Thiếu Hằng.”
“Xin chào, tôi là Hà Thư Ngữ.” Hà Thư Ngữ nở nụ cười đúng mực, “Vị hôn thê của Thẩm Mạc Thành.”
—— Tôi là Hà Thư Ngữ, vị hôn thê của Thẩm Mạc Thành.
Sắc mặt La Thiếu Hằng đột nhiên trắng bệch, chợt nhìn Thẩm Mạc Thành.
Em đã sẵn sàng anh quên em, bắt đầu mọi thứ lại từ đầu, nhưng chưa từng nghĩ rằng nếu bên cạnh anh có người khác, em nên rút lui như thế nào.