Trương Tam, ta nói nhỏ cho ngươi biết một chuyện, ngươi không được nói lại cho ai biết đấy. Ngươi mà bất cẩn để lộ ra coi chừng bay đầu cả lũ. Nghe nói Hoàng đế và Lễ bộ Thị lang có tư tình với nhau, hây dà — ngươi ấy, ngàn vạn lần không được truyền ra ngoài đấy.
Thật vậy sao? Ngươi cứ yên tâm, loại sự tình thế này ta nào dám lắm mồm lắm miệng chứ, ta đâu phải kẻ chán sống…………. Lưu Ngũ, ta vừa mới nghe Lý Tứ nói một đại tin tức, nể tình chúng ta là láng giềng lâu năm, ta trộm nói cho ngươi được rõ, nhưng ngươi không được nói cho người khác nghe đấy, cẩn thận bị cắt lưỡi.
Kiếm Yêu thẩm thẩm, Trương Tam nói cho ta biết một chuyện cực kỳ nghiêm trọng, người tặng ta vật gì tốt, ta sẽ nói cho người biết.
Phải chăng là Hoàng đế và Lễ bộ Thị lang xảy ra chuyện ấy ấy? Lão nương so với ngươi còn biết nhiều hơn nữa. Ngươi mua một ít rau cải đi, ta sẽ mang những việc mà người khác không biết kể cho ngươi nghe. Chỉ cần ngươi không lộ cho người khác biết thì không cần sợ sẽ bị sờ gáy…
…
Lời đồn cứ thế lan rộng đi xa.
Tuy nói lời đồn có thể là giả, nhưng phàm là bí mật thì luôn có mị lực, mỗi người đều bảo chính mình sẽ không nói lại với người khác, nhưng vừa quay đầu lại đã ngứa răng ngứa lưỡi, nhịn không được trộm chia sẻ với một người nữa. Một truyền mười, mười truyền trăm, tốc độ so với dịch bệnh còn nhanh hơn, rộng hơn, từ đại quan vinh hiển đến bát quái thường dân, ai nấy đều đàm luận không ngừng.
Cứ như thế, Đông gia bà bà nói cho Tây gia tẩu tử, Tây gia tẩu tử lại nói với Bắc gia Di nương, lời truyền tai nhau, chẳng bao lâu sau, tư tình của hai người trở thành một tin tức xôn xao khắp hang cùng ngõ hẻm, thậm chí còn có cả lời đồn “Lễ bộ Thị lang kỳ thật là nữ cải nam trang”, hoặc “rời khỏi kinh thành là giả, trốn đi để bí mật sinh hạ hài tử mới là thật”. Những lời lẽ thái quá này cứ thế ào ạt tuôn ra, người nói cũng không kiêng dè, lời nói ra cứ như thể đó là sự thật.
Bất quá hai đương sự chưa ai thừa nhận hay phủ nhận điều gì mà cũng không ai dám ngang nhiên đàm luận bên đường, cho nên trước mắt hết thảy chỉ mới ở giai đoạn “nghe nói” mà thôi, mỗi người đều ngóng dài lỗ tai, nghểnh cổ chờ đợi tình hình tiếp theo sẽ tiến triển thế nào.
“Tam ca, huynh có biết chuyện của huynh và Lý Tùng Thanh đã trở thành đề tài cửa miệng ở bên ngoài không?” – Tống Huyễn vội vàng chạy đến báo cho Hoàng đế biết việc này.
“Nói cho trẫm nghe.” – Hoàng đế vẻ mặt lạnh nhạt, ra vẻ không biết.
“Bên ngoài có lời đồn đãi… khụ khụ, vớ vẩn đến cực điểm.” – Tống Huyễn ho khan cố che giấu ý cười.
“Nữ cải nam trang tham gia khoa cử?”
“Không chỉ như thế, còn bảo rằng tiểu công chúa kỳ thật là hài tử do Lý Tùng Thanh sinh ra, thật là buồn cười.”
“A, thật thế sao?” – Hoàng đế khẽ cười thầm nghĩ, nếu Lý Tùng Thanh thật sự có thể sinh hài tử thì nhất định phải bắt hắn sinh mười tám, mà tốt nhất là tất cả vương tử, công chúa đều do hắn sinh ra hết – “Còn có điều gì nữa, nói ra cho trẫm nghe một chút.”
“Tam ca, sao đệ cảm thấy … huynh hình như rất hưng phấn.”
“Kiểu cách nói đầy ẩn ý như thế không phải ngày nào trẫm cũng có thể nghe thấy được.” – Hoàng đế thừa nhận những đồn đại hoang đường này chẳng những không chọc giận y, thậm chí còn giúp y giải trí.
Tống Huyễn vì thế mang hết những lời đồn bản thân nghe được kể lại cho Hoàng đế nghe.
Có kẻ nói Lý Tùng Thanh chính là đóa mẫu đơn chu sa năm đó được ngưu tước, cảm động và nhớ nhung Hoàng đế có công vun trồng nên tu luyện thành hình người, lấy thân báo đáp, lại có người nói thích khách trong yến tiệc mừng xuân năm đó là vì e sợ Hoàng đế bị yêu hoa mê hoặc, muốn vì dân trừ hại, nhưng đáng tiếc Lý Tùng Thanh không phải yêu tinh mà là một đóa hoa tiên do thiên đế lưu lại phàm trần, được bao nhiêu lộ thần tiên bảo hộ nên ám sát bất thành. Người khác lại nói Lý Tùng Thanh không phải nữ cải nam trang mà là loài lưỡng tính, bởi vì hắn là một đóa hoa, giúp Hoàng đế sinh hạ một tiểu công chúa, công đức viên mãn, ai nấy đều vui mừng… tất cả những giả thuyết hồ đồ nhất đều gán ghép một cách khiên cưỡng lên người Lý Tùng Thanh, đại để mà nói thì xem như là lời tốt đẹp.
Hoa tiên cùng thiên tử cảm mến nhau, thiên thượng nhân gian sớm tối cùng bầu bạn, chuyện như thế thật sự rất cảm động lòng người, xuân tâm nhộn nhạo, diễm sắc khôn cùng…
Nhân dân đương lúc thái bình thịnh thế no cơm ấm áo, trí tưởng tượng càng phong phú lãng mạn hơn. Lời đồn đãi lại càng được đơm đặt đủ chuyện, tình tiết thì như thể Kính hoa duyên thêm chút Tây sương ký lại pha lẫn Tỳ bà ký[1], tất cả như thiên mã hành không[2], cao trào đến dồn dập, nếu tập hợp lại cũng đủ viết thành một bộ tiểu thuyết chương hồi, cam đoan sẽ cực kỳ ăn khách, được lời lời khen ngợi lưu truyền hậu thế.
Đương nhiên cũng có những kẻ nhân cơ hội này mà chửi bới, đa phần đều là những người bụng đầy kinh thư. Đúng, chính là những kẻ đã từng mắng Lý Tùng Thanh là độc chiếm mao xí mà chẳng chịu thải ra trước đây. Bọn họ mắng hắn là dùng thân nam nhi mê hoặc chủ thượng, khiển trách hắn đồi phong bại tục, lên án mạnh mẽ hắn làm trái luân thường đạo lý, gây nên tội ác tày trời không thể dung thứ, xúc động tột cùng như thể Lý Tùng Thanh sát tử toàn gia họ, cưỡng đoạt thê tử họ chứ không phải chỉ đơn giản là nảy sinh ái tình với Hoàng đế bệ hạ.
Tóm lại lời đồn đãi cứ thế lan truyền, cả thành sôi sục cả lên, rồi dần dần cứ truyền ra bên ngoài kinh thành.
Hoàng đế cười không ngớt, bổ sung một điều – “Lý Tùng Thanh chuyến này xuất kinh là thật, hắn vì trẫm mà tìm đến Côn Lôn tiên sơn cầu thuốc trường sinh bất lão, để trẫm và hắn có thể đời đời kiếp kiếp vĩnh hằng bên nhau.”
Tống Huyễn ngược lại méo xệch miệng chẳng cười nổi – “Huynh không sợ hắn nghe được sẽ không chịu nổi ư?”
“Hắn nhất định sẽ chịu nổi.”
“Huynh đối với hắn yên tâm đến vậy sao?”
“Hắn không phải nữ nhân, sẽ không ngồi đó khóc sướt mướt tự mình chịu ủy khuất đâu.”
Tống Huyễn hiểu được Hoàng đế ca ca của mình làm việc gì cũng có dự liệu trước nên không xen vào nữa. Đột nhiên thị quan tiến vào trình báo – “Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái hậu nương nương hồi cung.”
Hoàng đế lập tức đứng dậy cùng Tống Huyễn bước ra khỏi ngự thư phòng tiếp giá, thấy phía trước có một phụ nhân vận y phục lụa là, tuổi độ chừng ngoài bốn mươi, mặt mày dáng vẻ phong vận trông vẫn còn xuân sắc.
“Nhi thần khấu kiến mẫu hậu.” – hai người tiến lên, khuỵu một bên gối hành lễ.
“Hoàng nhi mau bình thân.” – Thái hậu nâng hai nhi tử của mình dậy. Bà tuy không vận phượng quan hà bí[3] nhưng vẫn hiển hiện vẻ ung dung quý phái.
“Mẫu hậu, phụ hoàng vì sao không cùng người hồi cung?” – Tống Huyễn hỏi.
“Thượng hoàng có việc phải đến nơi khác gặp một người.”
Hai huynh đệ âm thầm liếc nhau, trong lòng hiểu rõ là phải gặp ai.
“Nào, mau đến đây. Ba mẫu tử chúng ta đã lâu không gặp mặt, để mẫu hậu nhìn các ngươi một lát nào.” – Thái hậu kéo cả hai vào ngự thư phòng, cho những kẻ hầu người hạ lui xuống hết, ngồi lại cùng hai nhi tử ân cần hỏi han, nhưng tuyệt nhiên chẳng đề cập đến những chuyện đồn đãi lấy một lời.
Mãi đến bữa tối, mẫu tử ba người cùng nhau ngồi vào dùng bữa. Thái hậu liên tục gắp thức ăn đặt vào bát cho họ, biểu hiện tình mẫu tử vô hạn, không để tâm lắm đến việc giữ lễ tiết hoàng gia, không khí bữa ăn ấm áp như trong gia đình thường dân bá tánh. Đột ngột, bà cất giọng hỏi một câu – “Dục nhi, hương vị của Lễ bộ Thị lang có so được với món gân heo kho tàu này không?”
Tống Huyễn vừa gắp một miếng thịt đang thong thả nhai, thiếu chút nữa phun ngược trở ra, đưa tay vỗ ngực sặc sụa không ngừng.
Tống Dục không hề phủ nhận, lại còn dùng thứ ngữ khí bình thản để trả lời – “Thanh đạm hơn rất nhiều, nhưng lại vô cùng hợp khẩu vị của nhi thần.”
“Hoàng nhi dùng món này đã được bao lâu rồi?”
“Hồi bẩm mẫu hậu, đã được sáu năm.”
Thái hậu chăm chú nhìn Hoàng đế nhi tử của mình – “Hoàng nhi là nghiêm túc?”
“Đúng vậy!”
“Một khi đã như vậy thì sao không ban cho hắn một danh phận chính thức, thế này chẳng phải là ủy khuất người ta rồi sao?” – Thái hậu thu hồi vẻ tươi cười từ ái, lộ ra nét trách cứ – “Nếu không phải bên ngoài kia lời ong tiếng ve bay đầy trời thì ngươi còn muốn giấu đến khi nào chứ?”
“Mẫu hậu, không phải Hoàng huynh không cho y danh phận.” – Tống Huyễn phẫn nộ chen lời, có ý muốn cầu tình thay huynh trưởng.
“Nói vậy là người ta không muốn ư?” – bà đập bàn một cái, thoắt cái từ mẫu hóa ra nghiêm mẫu – “Nói, có phải hay không ngươi lập mưu đen tối, cường thưởng dân nam?”
Hai huynh đệ vội buông bát ngoan ngoãn nghe giáo huấn. Hai kẻ quyền lực bậc nhất Đại Thiệu, trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mỗi Thái hậu nương nương nhà mình.
“Nhi thần không dám.” – Tống Dục vẫn giữ âm sắc bình tĩnh.
“Là không dám dối trên gạt dưới? Hay là không dám cường thưởng dân nam?”
“Mẫu hậu, hoàng huynh không hề cưỡng bách hắn…”
“Ngươi câm miệng cho ta! Còn có cả ngươi nữa, dám vẽ đường cho hươu chạy, trợ Trụ vi ngược[4]. Lễ bộ Thị lang kia chẳng phải chính là Nhị cữu tử của ngươi sao?” – bà chuyển hướng sang Tống Huyễn, trút thịnh nộ lên hắn.
Tống Huyễn tai bay vạ gió, líu lưỡi không dám ngẩng đầu lên. Tống Dục thần sắc vẫn như cũ, ôn tồn nói một lời công bằng với mẫu hậu mình – “Mẫu hậu, nhi thần và hắn là lưỡng tình tương duyệt.”
“Khoan nói đến chuyện nam nhân yêu nhau bừa bãi không ra thể thống gì, chỉ nội quân thần loạn luân đã đủ đại nghịch bất đạo rồi.” – Thái hậu tức giận – “Ngươi, ngươi, ngươi…. Ngươi muốn khiến bản cung tức chết phải không?”
“Thỉnh mẫu hậu hạ cơn thịnh nộ. Nhi thần biết rõ nam tử luyến ái hậu thế không dung, nhưng nhi thần và hắn ái tình sâu đậm, nhất thể đồng mệnh[5], thỉnh mẫu hậu lượng giải.” – Tống Dục chân thành nói.
Thái hậu cau mày trừng trừng nhìn hắn một lúc lâu, sau đó bật cười, biểu tình thoáng chốc biến đổi – “Ái tình sâu đậm, nhất thể đồng mệnh? Lời nói buồn nôn như thế mà ngươi cũng nói ra được, kẻ làm mẫu hậu như ta phải thay ngươi đỏ mặt rồi. Quả nhiên không hổ là hài nhi của ta.”
Huynh đệ nhà họ nhẹ nhàng thở phào. Thái hậu nương nương của họ tính tình bướng bỉnh, yêu thích trêu đùa người khác, sắc mặt biến đổi nhanh như lật một trang giấy, mười ba huynh đệ tỷ muội bất luận có phải do bà tự thân sinh ra hay không đều do bà một tay dưỡng, hiện tại đối với bà vừa kính trọng, vừa thương yêu lại vừa sợ hãi.
“Mẫu hậu, hoàng huynh và hắn là thật lòng yêu nhau, ngay cả nhi thần nhìn thấy cũng phải hâm mộ.” – Tống Huyễn không ngừng nói đỡ.
“Ngươi thì biết cái gì? Mau hồi phủ ôm thê tử của ngươi đi.” – Thái hậu thưởng cho hắn một cái liếc mắt.
“Phải rồi, mẫu hậu, con dâu của người đã hoài thai đứa con thứ hai.”
“Vậy ngươi còn nấn ná ở đây làm gì? Mau cút trở về hầu hạ thê tử ngươi.”
“Dạ, nhi thần lập tức hồi phủ.” – Tống Huyễn tuân lệnh, tiện đường bỏ chạy mất dạng.
Thái hậu quay lại cảm thán một câu – “Ai, sao trước đây ta lại không biết ngươi có hứng thú với nam nhân vậy chứ? Ngươi giấu giếm rất tốt, mang tất cả mọi người lừa dối cả.”
“Nhi thần trước kia thật sự không có hứng thú với nam nhân, mãi cho đến khi hội ngộ cùng hắn.”
“Hậu cung có cần lập Nam Nhã Các không?”
“Không cần, nhi thần chỉ cần một mình hắn thôi.” – Tống Dục nói – “Mẫu hậu, nhi thần và hắn là thật lòng đối đãi nhau, không phải tình mê nhất thời.”
Thái hậu nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc, thái độ kiên định của nhi tử mình thì hỏi – “Đây cũng là nguyên nhân mà cho đến nay ngươi không sắc lập ngôi vị chính cung?”
“Đúng vậy!” – Tống Dục thành tâm bộc bạch – “Nếu hắn là một nữ tử, nhi thần nhất định sẽ sắc phong hắn là Hoàng hậu.”
“Dù không thể lập hắn lên ngôi Hoàng hậu thì chẳng phải cũng có thể phong hắn trở thành Thượng quân sao?”
“Nhi thần không muốn cưỡng bách hắn trở thành Thượng quân.”
Thái hậu gật đầu nghiêm mặt nói – “Cường thưởng dân nam cũng được mà lưỡng tình tương duyệt thì cũng thế. Dục Nhi, Hoàng đế không thể có tư tâm, nhất cử nhất động của ngươi đều là quốc gia đại sự, vạn dân đều sẽ dõi theo. Ngươi không chỉ có trách nhiệm với Lễ bộ Thị lang mà còn có trách nhiệm với bách tín thiên hạ.”
“Nhi thần hiểu rõ.”
“Vậy ngươi tính toán thế nào?”
“Chờ hắn trở về.”
“Khi nào thì về?”
“Hồi bẩm mẫu hậu, nhi thần không rõ.”
Thái hậu nhướng mày – “Ngươi là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt đấy ư?”
“Nhi thần không có.”
“Ngươi sớm chính chắn trưởng thành, lúc mới năm tuổi so với phụ hoàng ngươi đã ra dáng một Hoàng đế, bất luận là làm gì cũng không cần người ngoài lắm lời mà đều có đạo lý riêng của mình, nói dễ nghe là mưu kế sâu xa, nói khó nghe là tâm cơ thâm trầm. Vi nương mặc kệ ngươi là đang ngoạn cái gì, tóm lại không cho phép ngươi tạo nên kết thúc bi kịch.” – Thái hậu ân cần dặn dò – “Nhớ cho kỹ, ngươi là Thiên tử, không phải thổ phỉ đại vương của sơn trại.”
“Mẫu hậu, nhi thần và hắn tuyệt đối sẽ không phát sinh bất kỳ bi kịch gì.”
Tống Dục nhìn ra ngoài cửa sổ, phóng mắt về phương xa, xuyên qua thiên sơn vạn thủy, kỳ thật lại đối diện với hình bóng tình nhân lười nhác đang hiện hữu trong tâm khảm mình. Y không cho phép bi kịch phát sinh trên người cả hai. Bọn họ phải đời đời kiếp kiếp vĩnh hằng bên nhau.
Hai ngày sau, lời đồn đãi đã tiến triển đến mức “Hoàng đế thừa nhận quan hệ với Lễ bộ Thị lang” khiến kinh thành được một phen vỡ òa. Lập tức có một trào lưu nổ ra, ấy là già trẻ lớn bé ai nấy đều thủ trong tay một quyển nam phong tiểu thuyết[6], đặc biệt những sách nói bóng nói gió về quan hệ của Hoàng đế bệ hạ và Lễ bộ Thị lang nhiều như ong vỡ tổ, trong một thời gian ngắn trở thành cục diện văn chương cao quý khó ai bì kịp. Đại Thiệu vương triều đối với các loại kinh doanh xuất bản quản thúc không mấy nghiêm khắc, không thịnh hành văn tự ngục[7], càng không có việc đốt sách chôn người tài, chỉ cần không dẫn đến bạo phát nhân tâm hoặc khoa trương chỉ tên nói họ, không ảnh hưởng đến toàn cục thì phần lớn chỉ mắt nhắm mắt mở.
Các cửa hiệu buôn bán sách dưới quyền Lý Tùng Ngân đương nhiên nhân cơ hội này hạ chút công phu, tung ra mấy quyển như “Hoa tiên duyến”, “Mẫu đơn diễm tưởng”, “Hoàng thượng ngã bất yếu” (Hoàng thượng ta không cần), đứng hàng đệ nhất là “Bệ hạ ngã phong hoa tuyết nguyệt” (Bệ hạ cùng ta phong hoa tuyết nguyệt), tên đầu sách cùng nội dung càng hương diễm thì số lượng tiêu thụ càng bán chạy. Đã thế sách đều do những tác giả do y bao dưỡng sáng tác ra, toàn bộ đều là ấn phẩm mà kẻ chưa đủ mười tám tuổi chớ giở ra xem.
Nào, hãy nói đến mở đầu quyển “Bệ hạ ngã phong hoa tuyết nguyệt”, ấy cũng là khoảng thời gian sáu năm trước, là buổi lâm triều sau dịp tết nguyên tiêu.
Sau khi tan triều, Hoàng đế bí mật triệu kiến Lý Tùng Thanh khiến hắn thần kinh căng thẳng, cố thủ mông mình cùng Ngụy Tiểu Diểu đến ngự thư phòng diện thánh.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Lý đại nhân đã đến.” – Ngụy Tiểu Diểu đưa Lý Tùng Thanh vào ngự thư phòng, ra lệnh cho những nội thị khác hết thảy lui xuống, tự mình bước đến giúp ngài mài mực.
“Vi thần tham kiến Hoàng thượng.” – Lý Tùng Thanh đứng lại một chỗ cách khá xa, đây cũng là lần đầu tiên hắn một thân một mình bị Hoàng đế triệu kiến ở ngự thư phòng.
“Đến gần đây!” – Hoàng đế nói mà tầm mắt không rời khỏi tấu chương.
Lý Tùng Thanh y lệnh nhích tới từng bước nhỏ.
“Đến gần thêm nữa.”
Hắn lại tiến đến, vẫn là những bước nhỏ.
“Đến ngay phía trước trẫm, ngẩng cao đầu lên.”
Lý Tùng Thanh thở dài não nề, giở cao hai chân tiến đến phía trước ngự án, đầu tuy ngẩng nhưng đôi hàng mi vẫn rũ xuống không dám nhìn thẳng vào Hoàng đế. Ngài lúc này mới nhìn đến hắn, thấy bộ dạng hắn như sắp ra pháp trường đến nơi thì hơi mỉm cười, dùng ngữ giọng ôn hòa nói chuyện – “Cũng không hiểu là vì sao. Trước đây không hề cảm thấy ngươi đáng để mắt đến, nhưng sao càng nhìn lại càng thấy rất đáng để mắt. Tiểu Diểu, ngươi nói xem đây là đạo lý gì?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, dân gian có câu “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”, có lẽ nếu ứng với Lý đại nhân không đúng lắm, nhưng cũng không mấy sai biệt.” – Ngụy Tiểu Diểu kính cẩn trả lời.
Lời này khiến Lý Tùng Thanh cả người khó chịu, nhịn không được lên tiếng – Hoàng thượng, nếu người muốn tìm người mua vui thì nên tìm những tuyệt sắc mỹ nam tử giống Lâu Đại học sỹ mới đúng lẽ.”
“Lâu khanh đã là Tây Thi trong mắt nhiều người lắm rồi, trẫm không có ý định cùng bọn họ tranh đoạt.”
“Chỉ cần Hoàng thượng nói một lời, ai dám cùng người tranh đoạt?”
“Những việc ấy thật sự không có ý nghĩa.”
“Cũng như người cướp đoạt vi thần, đều là không có ý nghĩa.”
“Không ai cùng trẫm tranh đoạt, trẫm nhờ thế bớt lo không ít.”
Nói như thế là có ý chỉ muốn một mình Lý Tùng Thanh mà thôi.
Lý Tùng Thanh bị chặn hết mọi đường có thể ứng đối, trong lòng kêu khổ thấu trời xanh, nghĩ thầm bản thân tư sắc không có, tài năng chẳng là bao, cả người thập phần không thú vị, thật sự hắn nghĩ không ra vì sao Hoàng đế lại xem trọng mình. Hắn rất muốn hướng về phía Hoàng đế buông lời can gián, cho gọi ngự y đến chẩn xem phải chăng mắt của Hoàng đế đã xảy ra vấn đề gì.
“Trẫm thật sự muốn cho ngươi một tước vị, ngươi cũng không dám ư?”
“Vi thần vô đức vô tài, đảm đương không nổi trọng trách này.”
“Không ai chờ mong ngươi đảm đương.” – ánh mắt Hoàng đế lộ ra vẻ hứng thú – “Ngoại trừ lệnh huynh muốn mang mông ngươi bán cho trẫm.”
Sao lại nói đến vấn đề cũ rích này chứ? Lý Tùng Thanh suýt chút té ngã, trong lòng lớn tiếng kêu khổ, lão Đại nhà hắn thật sự muốn hại hắn mông nở thành hoa rồi.
“Lý Tùng Thanh, khanh có bằng lòng trở thành Tây Thi trong mắt trẫm không?” – Hoàng đế ôn tồn hỏi.
Lý Tùng Thanh trống ngực đập liên hồi, trực giác muốn bảo rằng không muốn, nhưng cổ họng vô dụng của hắn lại không thể nói nên lời. Hắn không có thứ biểu tình cứng rắn thà chết không chịu khuất nhục, đối với Hoàng đế lại càng có sự yếu đuối không thể chối từ, cách nào cũng không kháng cự được.
“Đến bên cạnh trẫm.”
Ngụy Tiểu Diểu buông thỏi mực lui sang một bên, Lý Tùng Thanh chần chừ một lúc rồi bước qua ngự án đến bên cạnh Hoàng đế. Ngài kéo hắn ngồi lên đùi mình, tay mân mê đôi môi hắn – “Ngươi là người đầu tiên khiến trẫm cảm thấy ảo não và xúc động. Trẫm đã nói qua, sẽ không cưỡng bách ngươi, nhưng cũng sẽ không buông tha cho ngươi.”
Những cử chỉ thân mật khiến toàn thân Lý Tùng Thanh run lên, thanh âm khó nhọc cất lên – “Hoàng thượng thật sự muốn,… khụ… mông của vi thần ư?”
“Trước mắt dường như đúng là như thế.”
Trước mắt, vậy còn về sau thì sao? Lý Tùng Thanh không nén nổi tiếng cười khổ – “Thứ cho vi thần lớn mật nói thẳng, những lời này của Hoàng thượng kỳ thật vô cùng tàn nhẫn.”
“Ngươi cho rằng trẫm xem ngươi như một món đồ chơi sao?”
“Lúc còn yêu thích thì nâng niu trong lòng bàn tay như một thứ bảo vật, đến lúc tận hứng thì vất đi như một chiếc giày cũ, vậy còn không phải là một món đồ chơi ư?” – Lý Tùng Thanh thốt lên, ngữ khí gần như chất vấn.
“Ngươi vẻ ngoài nhìn như yếu đuối nhưng sâu bên trong lại chất chứa nhiều dũng khí. Có lẽ đây mới chính là điểm khiến trẫm bị hấp dẫn.” – Hoàng đế nựng nịu mặt hắn, ánh mắt chăm chú nhìn – “Trong mắt ngươi vô quân vô thần, vô dục vô cầu, trẫm thật sự muốn biết một người cái gì cũng không để trong lòng như ngươi, một khi để ý sẽ có bộ dạng gì. Lý Tùng Thanh, ngươi có bao giờ thật sự muốn níu giữ một thứ gì không?’
Lý Tùng Thanh nghẹn lời, ngẫm nghĩ lại hắn từ khi sinh ra cho đến nay, thật sự chưa từng muốn có bất kỳ thứ gì, bất luận là đối với kẻ nào hoặc sự vật nào cũng là thái độ qua loa cho xong, có nước uống nước, có cháo ăn cháo, không có nguyên tắc gì đồng thời cũng là nguyên tắc của hắn. Đây là một cách sống nhẹ nhàng nhất, nhưng cũng chính cách sống này khiến sinh mệnh của hắn có vẻ trống rỗng.
Lời nói của Hoàng đế đã khiến hắn phải tự vấn chính mình, tuy rằng một cuộc sống giản đơn rất phù hợp với tính tình lười nhác của hắn, nhưng quả thật là nhàm chán muốn chết, hắn có khác gì một cái xác không hồn đâu. Nói tóm lại chỉ là ăn uống chiếu lệ, sống những ngày chờ chết.
Có phải là nên thay đổi một chút không?
Hoàng đế không vội vã mang hắn ra áp chế, cũng không cho hắn nhiều thời gian mà do dự, bên tai hắn nhẹ giọng nói – “Tối nay đến Thính Hạ Lâu kiến giá.”
Thanh âm trầm thấp tràn ngập hấp dẫn, lại thêm vẻ anh tuấn mê người của Hoàng đế bệ hạ ra sức quyến rũ thì mấy ai có thể kháng cự chứ?
Lý Tùng Thanh lại run rẩy, hai tai nóng lên – “Hoàng thượng đã nói sẽ không cưỡng bách vi thần.”
“Chỉ cần ngươi nói không muốn thì trẫm tuyệt đối không cưỡng bách ngươi.”
Vô nghĩa, ai dám đứng trước mặt Thiên hoàng lão tử ngài nói không muốn chứ? Lý Tùng Thanh trợn tròn hai mắt xúc động, hắn ư, đương nhiên cũng không dám rồi.
Hoàng đế thả hắn ra – “Quay về Lễ bộ trước đi.”
“Vi thần cáo lui.”
“Nhớ rõ phải mang mông rửa sạch sẽ.” – lời nhắc nhở lại lạnh lùng buông xuống.
Lý Tùng Thanh mới đi được hai bước đã lảo đảo suýt té nhào trên mặt đất, thống hận thân thể mình đến cực điểm, thoáng chốc thẹn quá hóa giận quên hết tôn ti quân thần, quay lại trừng mắt liếc Hoàng đế một cái rồi ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi. Hoàng đế thấy thế phì cười cao giọng hỏi – “Tiểu Diểu, Lý Tùng Thanh là một người rất thú vị đúng không?”
“Hoàng thượng nói chí phải. Đã lâu lắm rồi tiểu nhân không thấy Hoàng thượng thoải mái đến thế này.”
“Trẫm lúc bình thường không như vậy sao?”
“Không phải, chỉ là không giống như khi ở bên Lý đại nhân được nhẹ nhàng vừa ý.” – Ngụy Tiểu Diểu nói lời từ tận đáy lòng mình – “Tiểu nhân nguyện cầu Hoàng thượng có thể được thoải mái vui vẻ cả đời.”
Hoàng đế chỉ cười không nói.
Lý Tùng Thanh sau khi rời khỏi ngự thư phòng rất muốn một đường chuồn thẳng, nhưng sau cùng hắn vẫn ngoan ngoãn quay về Lễ bộ, đứng ngồi không yên, công văn lật qua lật lại, lật đến nửa ngày cũng không phê được chữ nào. Đồng liêu ở Lễ bộ chưa từng thấy hắn có bộ dạng phiền não như thế bao giờ, lại cũng không ngủ gà ngủ gật như lúc bình thường, ai nấy đều quan tâm hỏi han hắn bị làm sao. Hắn chỉ miễn cưỡng cười bảo không có việc gì, trong lòng lại nghĩ lẽ ra vừa rồi nên nói với Hoàng đế rằng mình không muốn. Đức Trị Hoàng đế không phải hôn quân, chắc sẽ không vì một lời cự tuyệt mà chém đầu hắn, cùng lắm thì hắn từ quan về nhà thôi. Ấy vậy mà sao hai chữ “không muốn” lại cứ nghẹn lại trong cổ họng không sao nói được. Có phải chăng bản thân hắn cũng đang chờ mong điều gì?
Chờ mong? Phụt — ngụm trà vừa uống vào đã phun ngược trở ra. Trên đời này phỏng có nam nhân nào lại nguyện ý để mông mình nở hoa chứ. Lý Tùng Thanh chán nản vò đầu bứt tóc.
Đồng liêu bị động tác đột ngột của hắn khiến phải đi từ hiếu kỳ đến hoảng sợ. Hắn hôm nay thật là lạ mà – “Lý đại nhân, có phải hôm nay trong người có chỗ không khỏe? Ngài có muốn xin nghỉ sớm để trở về nhà nghỉ ngơi không?”
Hắn đương nhiên là muốn trốn về nhà, nhưng trốn được nhất thời, không trốn được cả đời, huống hồ làm thế khác nào đại tội kháng chỉ bất tuân. Ai da, tình hình căng thẳng, kẻ đứng dưới mái hiên có thể không cúi đầu sao?
“Không cần, ta ra ngoài một lát.” – Lý Tùng Thanh tâm thần bất định liền bỏ ra ngoài tản bộ. Hắn từ phủ đình đi đến, trong đầu hồi tưởng lại khoảng thời gian hai năm từ lúc nhập triều làm quan đã cùng Hoàng đế dây dưa với nhau. Tất cả đều bắt đầu từ yến tiệc mừng xuân, rồi đến những hội săn bắn. Hắn vì sao không hề phát hiện ra ánh mắt Hoàng đế nhìn mình càng lúc càng thâm trầm, càng lúc càng giống như đang muốn tìm cách mang hắn ăn cho sạch sẽ. Hắn đột nhiên nhớ đến những phần thịt nướng thơm ngào ngạt được ban thưởng, hóa ra đó là vì Hoàng đế muốn dưỡng hắn béo tốt một chút để đến một ngày ăn được ngon miệng… Làm sao bây giờ, làm sao đây? Hắn không muốn mông mình nở hoa, lại càng không dám phản kháng…
“A, phiền phức quá! Đau đầu chết đi được, không suy nghĩ nữa.” – Lý Tùng Thanh ôm đầu giậm chân kêu to.
“Lý đại nhân, huynh làm sao vậy?” – Cảnh Bách Tá từ Hộ bộ cách đó không xa vừa đi ra vô tình nhìn thấy Lý Tùng Thanh đang đứng một mình, lại có những hành động kỳ lạ.
“Cảnh đại nhân,… huynh thấy ta thế nào?” – hắn nhịn không được cất lời hỏi.
“Thế nào là thế nào?”
“Nếu huynh là nam nhân, à, huynh vốn là nam nhân mà, thì huynh có xem trọng ta không?”
Cảnh Bách Tá nhất thời lui về phía sau ba bước, nhanh như một mũi tên, trên mặt xuất ra vài đạo hắc tuyến – “Lý đại nhân, huynh huynh huynh… ta ta ta… ta không có thứ khẩu vị này.”
Lý Tùng Thanh ngẩn người vội nói – “Huynh hiểu lầm rồi, ta không phải….”
“Thật thất lễ, ta còn có việc phải làm, tái kiến.” – Cảnh Bách Tá co giò chạy mất.
Việc này khiến hắc tuyến cũng xuất hiện đầy trên mặt Lý Tùng Thanh. Trời ơi, lại bị hiểu lầm rồi… Thôi quên đi, là phúc không phải họa, là họa thì không thể tránh khỏi, tóm lại là khó lòng tránh được kiếp nạn này, vậy có lo âu thêm cũng vô dụng. Hắn quyết định trước hết đi đánh một giấc, hắn đã mệt lắm rồi.
Hắn phiền não lê thân trở về Lễ bộ, rốt cuộc cũng khôi phục lại vẻ buồn ngủ thường nhật, mang sự tình đi tố khổ với Chu Công. Hắn chập chờn ngủ từ giữa trưa cho đến chạng vạng, mãi khi Ngụy Tiểu Diểu lần thứ hai tự mình đến đón. Hắn thật sự muốn mình cứ thế giả chết cho xong hết mọi chuyện.
“Lý đại nhân, thứ cho tiểu nhân lắm lời. Hoàng thượng cho ngài một ngày suy xét, nếu ngài thật sự không muốn khuất tùng thì có thể không cần đi với tiểu nhân.” – Ngụy Tiểu Diểu nói.
Ta…” – hai chữ không muốn lại tiếp tục vướng lại. Thật kỳ lạ, hắn rốt cuộc là mâu thuẫn gì chứ?
Kết quả hắn vẫn là thân bất do kỷ cùng Ngụy Tiểu Diểu xuyên qua ngự hoa viên đến Thính Hạ Lâu cách ngự thư phòng không xa mấy. Thính Hạ Lâu xây theo kiểu kiến trúc đặt giữa hồ nước, cao mười một tầng, yên tĩnh thanh tao, là nơi mà mỗi khi Hoàng đế xử lý chính vụ mệt mỏi sẽ đến nghỉ ngơi, có lúc còn qua đêm.
Sải bước qua Cửu khúc kiều dẫn vào Thính Hạ Lâu, bước chân Lý Tùng Thanh cứ cố trì hoãn thời gian, tốc độ so với rùa bò chẳng kém là bao. Ngụy Tiểu Diểu cũng không thúc giục, nhẫn nại chờ đợi hắn.
Cuối cùng thì hắn cũng bước chân vào Thính Hạ Lâu, bước lên tòa lầu Hoàng đế dùng để nghỉ ngơi.
Hoàng đế không chờ hắn ở đó, hẳn là vẫn còn vướng bận chính vụ. Một vị hoàng đế tốt cần có tác phong thế nào thì Đức Trị Hoàng đế có tác phong thế ấy, không vì tư tình mà quên đi quốc sự, điểm ấy khiến Lý Tùng Thanh thoáng an tâm đôi phần. Ít nhất thì hắn không cần mang trên người tội danh mị hoặc quân vương khiến triều đình hủ bại. Nhưng Hoàng đế sai Ngụy Tiểu Diểu, là người từ trước đến nay không rời khỏi mình đến hầu hạ Lý Tùng Thanh cũng đủ để thấy hắn được ngài xem trọng đến mức nào. Ngụy Tiểu Diểu tuy là hoạn quan nhưng lại là người thân tín bậc nhất bên cạnh Hoàng đế, hơn nữa còn là Tổng quản nội cung, địa vị thật ra còn cao hơn Lý Tùng Thanh, vậy mà lại chịu phép hầu hạ hắn, hoàn toàn chẳng hiển lộ thần tình tức giận, cứ thế khiêm tốn giúp hắn dùng bữa, tắm rửa thay y phục, mọi thứ đều nhất nhất cẩn thận linh hoạt khiến kẻ khác như cây đón gió xuân. Vì thế mà Lý Tùng Thanh cũng dần thả lỏng, cùng hắn chuyện phiếm dăm câu.
Ngụy Tiểu Diểu trong lúc dùng bữa tối dâng lên cho hắn một chén Trữ thần thang, giúp thân thể lẫn tâm tình hắn có thể bớt căng thẳng. Y lại còn cùng hắn trò chuyện, mãi đến khi thấy hắn có vẻ mệt mỏi liền nói nhỏ – “Lý đại nhân, ngài đi nghỉ trước đi.”
“Hoàng thượng còn chưa đến, ta nào dám nghỉ ngơi trước.” – thanh âm tràn ngập mệt mỏi, thân thể và tinh thần đều thả lỏng, nhìn cách nào cũng không thấy bản thân sợ hãi vì việc Hoàng đế đến.”
“Hoàng thượng sẽ không trách tội ngài đâu.” – Ngụy Tiểu Diểu đỡ hắn nằm lên long sàng rộng rãi.
Một kẻ thích ngủ như Lý Tùng Thanh đầu vừa chạm gối đã đi vào giấc nồng, cũng sớm đã quên chuyện mông nở hoa, thở phào nhẹ nhõm một hơi, dung túng cho chính mình một cơn mộng đẹp.
Ngụy Tiểu Diểu sau khi an trí cho Lý Tùng Thanh xong liền trở về ngự thư phòng phục mệnh với Hoàng đế bệ hạ. Ngài sớm đã hoàn thành xong chính vụ, liền triệu kiến một gã ngự y, lệnh cho hắn giảng giải chuyện long dương hoan hảo[8] nên chú ý những gì. Y vốn đã từng nghe qua chuyện long dương, cũng từng xem sách biết được một ít, nhưng chính mình động thủ thì lại chưa từng trải. Y không hy vọng Lý Tùng Thanh đến lúc ấy sẽ bị đau đớn lẫn sợ hãi.
Vấn đề Hoàng đế hỏi nghe như là hỏi cho biết, nhưng biểu tình trước sau lại yên lặng trang nghiêm, mặt mày không nhăn nhó, cũng không có vẻ khinh bỉ. Ngự y không thể tò mò, càng không dám khinh mạn, cứ thế chân chính giảng giải về chuyện đó, trước phải chuẩn bị thế nào, sau khi xong việc phải làm gì mất một hồi, rồi sai người đến Ngự y viện mang dược bôi trơn dâng lên, lại nói tiếp tư thế khi hoan hợp giống với khi làm cùng nữ nhân, có điều cơ thể nam tử không mềm mại như nữ tử, nếu quá mức thô bạo sẽ có khả năng gây nên thương tích.
Ngụy Tiểu Diểu chờ ngự y rời đi mới đến bên Hoàng đế thấp giọng bẩm báo đã hầu hạ Lý đại nhân an giấc. Hoàng đế gật đầu, cầm lên hai chiếc lọ nhỏ ngự y dâng lên, di giá đến Thính Hạ Lâu.
Lý Tùng Thanh nằm ở đằng kia, an nhàn thanh tĩnh, Hoàng đế không đành lòng quấy nhiễu giấc ngủ của hắn nên ngồi ở mép giường, im lặng ngắm nhìn một nam nhân chẳng lấy gì làm đặc sắc mà lại có đôi môi đẹp tựa một đóa hoa. Hoàng đế đã nhẫn nại cả một ngày, cố ức chế ham muốn chạy đến Lễ bộ mang Lý Tùng Thanh ra xử lý tại chỗ, để cho hắn thời gian chuẩn bị tâm lý thật tốt, còn triệu ngự y đến giảng giải về những chuyện long dương. Loại tâm tư chăm sóc thế này trong quá khứ chưa bao giờ gửi gắm cho bất kỳ phi tần nào, hiện giờ lại mang hết thảy đặt trên người một nam nhân, ngay cả chính mình cũng phải thấy lạ, trong lòng nhất thời dâng lên một cảm xúc mềm mại.
Ngài cúi người hôn lên môi hắn, bên tai hắn thì thầm – “Lý Tùng Thanh, trẫm cho ngươi một cơ hội nữa. Nếu ngươi không tỉnh giấc thì hôm nay trẫm sẽ buông tha cho cái mông nhỏ đáng yêu của ngươi.”
Không biết Lý Tùng Thanh là đại hạnh hay bất hạnh, nhưng hắn lúc ấy ngủ chưa sâu, khi Hoàng đế kề môi hôn thì đã nửa tỉnh nửa thức, lại nghe có người bên tai nói chuyện mà không thể nghe rõ liền theo bản năng mở mắt ra, mơ màng nhìn vẻ anh tuấn trước mắt, mê man lẩm bẩm – “Ô, Hoàng thượng… người đến đây làm gì?”
Một kẻ đang mơ mơ màng màng làm sao nhớ được quân thần chi lễ, càng không cảnh giới hay sợ sệt, thập phần khờ khạo đáng yêu, khiến đôi mắt Hoàng đế ánh quang mang, mãnh liệt day cắn – “Xem ra, số trời đã định ngươi là của trẫm.”
Môi lại lần nữa hạ xuống, từng nhát cắn như ngọn lửa nóng cuồng dã, đem Lý Tùng Thanh hôn đến mức phải thanh tỉnh. Lý Tùng Thanh trong chớp mắt cứng đờ cả người nhưng cũng không chống cự giãy giụa. Thân thể vẫn còn trong trạng thái hư nhuyễn, nhịp tim đập dồn dập, thân mình run rẩy nóng ran. Hoàng đế mở rộng y bào đơn bạc của hắn để lộ ra làn da trắng nõn không thường tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, lưỡi uốn lượn xuống dưới, tỉ mỉ như cơn mưa rào vương trên bờ vai hao gầy, dùng cùng lúc cả hai thứ xúc cảm ôn nhu lẫn bá đạo để câu dẫn hỏa dục bộc phát.
Khi chiếc lưỡi ẩm ướt lưu luyến đến bụng, ngài đột nhiên lật sấp hắn lại, dùng đôi răng nanh của mình tinh tế day cắn phần đùi trắng trong như một chiếc bánh bột lọc. Lý Tùng Thanh kinh hãi, cơ thể thanh tỉnh đến vạn phần, thắt lưng giật nảy, tâm trí lại như lạc vào cõi mê, cái gì cũng không thể nghĩ, chỉ biết cả người run rẩy, thừa nhận dục hỏa trên người mình đã lan tỏa, cả người như có một dòng nhiệt lưu chuyển động.
Hoàng đế bài khai mông hắn, để lộ ra một không gian ẩn mật, rực sáng màu phấn hồng, như một nhụy hoa đang e ấp hé mở – “Ai có thể tưởng tượng rằng nơi này của ngươi lại xinh đẹp đến thế chứ.”
Xinh đẹp? Nơi giải quyết nhu cầu của con người thì làm sao có thể xinh đẹp chứ? Lý Tùng Thanh theo bản năng ra sức kẹp chặt thì lại càng bị người kia vận lực bài khai, chỉ trông qua cũng biết chắc chắn là đang hạ tầm mắt nhìn về nơi nóng bỏng ấy.
“Đừng nhìn…” – Lý Tùng Thanh đem mặt vùi vào gối, cảm thấy bản thân thẹn thùng đến chết để quên đi, thân thể lại càng nóng, giống như bị ánh mắt của Hoàng đế nướng chín vậy.
Không chỉ là xem, Hoàng đế xuất thủ chạm vào nơi ấy, nhẹ nhàng xoa nắn.
Như cảm giác được ngón tay đang đi vào, thắt lưng của Lý Tùng Thanh lại càng giật mạnh hơn. Hoàng đế hiểu được người này rất sợ đau nên cố ức chế dục vọng đang kêu gào trong cơ thể mình, dùng dược bôi trơn xoa đều giúp hắn, nhưng vốn là lần đầu giao hoan thì cơn đau làm sao có thể tránh khỏi. Lúc ngài tiến vào đã khiến Lý Tùng Thanh đau đớn kêu to một tiếng. Trên thực tế, cũng không phải là đau đến không chịu nổi, dược vật bôi trơn cùng những âu yếm vuốt ve đã giúp thân thể hắn thả lỏng mềm mại không ít. Tuy nhiên, khi vật thể kia đâm vào cũng đủ dọa hắn đến chết, sợ đến mức thần hồn phách lạc.
Hắn từng xem qua mấy thứ tạp thư loạn thất bát tao miêu tả cảnh dâm mỹ giữa nam tử với nhau, cái gì mà “Long dương dật sử”, “Biện nghi sai”, “Nhi xuân hương chất”. Lúc xem thì thấy có đôi chút thú vị, nhưng khi chính mình lâm vào cảnh ấy thì một chút thú vị cũng chẳng có.
Hoàng đế thong thả chuyển động, nhẫn nại để hắn có thể thích ứng chính mình. Ngài cố tình kéo dài quá trình, nhưng không phải dạng chậm rãi để gây sức ép, động tác ra vào mỗi lần đều khiến Lý Tùng Thanh cảm thấy như một phen bị cỗ lửa nhiệt đâm vào, rồi lại chậm rãi rút ra, càng lúc càng có thể cảm nhận thật rõ rệt nơi ấy của mình từng chút một ép chặt, từng chút một va chạm.
Hắn cắn chặt môi dưới, gắt gao bám chặt lấy tay Hoàng đế, đôi mắt bình thường nửa mở nửa khép mở to, hơi nước mênh mông lưu chuyển trong ấy, tùy lúc mà phun trào như hai dòng suối. Hắn cho đến bây giờ vẫn chưa từng thải ra thứ gì lớn đến thế, lại càng không thể mang thứ gì lớn cùng cỡ ấy nhét vào người mình… Sẽ chết! Ta nhất định sẽ chết a a a —
Hoàng đế thấy hắn sợ đến sắc mặt trắng bệch liền động tâm thương tiếc, không ngừng hôn môi trấn an hắn, ghé vào tai mà ngân nga – “Lại hợp bạc câm thụy vãn lương, nhất chẩm xuân hoa dạ dạ hương” (Cùng nhau đắp chung một tà áo trong đêm trường giá lạnh, gối đầu bên nhau tận hưởng lạc thú trong hương thơm nồng đượm)
Lý Tùng Thanh ngẩn ngơ, câu hát này sao quen tai đến vậy, dường như là đã từng nghe ở đâu đó rồi.
“Quả nhiên đã quên rồi.” – Hoàng đế không tỏ ra bất ngờ. Đây là hai câu hát Lý Tùng Thanh từng ngâm khi chìm trong men say, đến khi tỉnh rượu thì hết thảy đều quên, liền nhắc – “Năm trước trong yến tiệc mừng xuân, là từ trong miệng một con ma men ngâm ra.”
“Người thấy?” – Lý Tùng Thanh xấu hổ đỏ cả mang tai.
“Và còn nhớ rất kỹ.” – Hoàng đế hôn lên mắt hắn, ôn nhu bảo – “Nhắm mắt lại đi, không cần sợ hãi, ngươi biết rõ là trẫm sẽ không thương tổn ngươi mà.”
Lý Tùng Thanh trừng mắt nhìn rồi ngoan ngoãn nhắm chặt hai mắt lại, chậm rãi thả lỏng tứ chi, cả người run rẩy cố dung chứa vật thể nóng bỏng cứng cáp tựa sắt thép.
Luật động thấm đượm dục vọng chậm rãi tràn vào, từ nhẹ nhàng đến mạnh mẽ. Lý Tùng Thanh cảm thấy chính mình như một cánh hoa rơi vào giữa vòng xoáy, lúc đầu là nước chảy bèo trôi, càng lúc nước cuốn càng xiết, cuối cùng mãnh liệt như con sóng bạc đầu, cuốn tung bờ trắng xóa, rồi rời đi, rồi lại cuốn tung bờ, lại rời đi…
Mỗi một lần như thế, sau sự đau đớn lại là một cơn khoái cảm lạ lùng. A a a, là hơi thở của ai đang ngày một dồn dập, là thanh âm rên rỉ của ai đang bật thốt ra?
“Ân… a…”
Đương khi một chút kích động thoát ra, đương khi khoái cảm phủ ngập sự đau đớn, đương khi khoái cảm trở mình đến mức bén nhọn, giác quan thêm phần mẫn cảm, muốn chấm dứt mà lại như chẳng muốn.
“… A… không… từ bỏ… a.”
“Muốn, ngươi muốn mà …” – càng lúc càng nhanh, càng lúc càng sâu nặng, tâm trí thất loạn, thô bạo công kích.
“A a a …”
Khoái cảm lên đến khoảnh khắc tột cùng, phảng phất thấy như giữa không trung rực sáng những chùm yên hoa, sáng đến lóa mắt, sáng đến mê muội, khiến tâm thần hắn rơi vào trầm mê.
“A!”
Nhiệt lưu bứt phá, cơ thể run rẩy đến cực hạn, hai thân thể ẩm ướt dán chặt vào nhau, quyện chặt thành một khối, từ nay trở về sau đã không còn phân biệt rõ ràng là máu hay là da thịt của ai nữa.
Ô ô hô… hơi thở dồn dập từ từ bình ổn trở lại, tứ chi sau cơn triền miên vẫn không muốn rời xa, cứ thế ôm chặt lấy nhau, ảo tưởng đến đêm hôm ấy giữa đám đông xa lạ, y ôm chặt lấy hắn, hắn dựa sát vào y… Giữa biển người mênh mông tìm kiếm duy nhất một bóng hình trăm biến vạn hóa, bất giác ngoảnh đầu… Người kia lại ở tại nơi hoa đăng đã lụi tàn…
Hồi lâu sau, Hoàng đế nhẹ nhàng hỏi – “Ngươi là xử nam?”
“Không phải, sinh thần năm mười lăm tuổi, thân nhân đã đưa ta đến thanh lâu mừng lễ thành nhân.” – Lý Tùng Thanh trả lời, mũi nghèn nghẹt đầy hỗn loạn.
“Vậy sao ngươi lại mẫn cảm như thể chưa từng trải đời?” – Hoàng đế không để ý tìm xuống nơi ấy chơi đùa mãi không buông tay. Ngay cả nơi này cũng giống hệt chủ nhân của nó, lười nhác mà đáng yêu.
“Phía sau của ta thật sự là chưa từng trải đời.” – miễn cưỡng liếc mắt một cái, thử động tay chân thấy không chút khí lực, lại cảm thấy mệt mỏi hư nhuyễn nên cũng chẳng buồn nhúc nhích nữa.
Từ sau lần đầu khi mới mười lăm tuổi ấy, cũng có vài lần tìm đến thanh lâu phát tiết, nhưng rồi cảm thấy việc này quá mệt mỏi nên cũng thưa thớt dần. Vậy mỗi khi phát tiết dục vọng thì phải làm sao? Dùng đôi bàn tay vạn năng là đủ rồi, không chỉ nhanh chóng mà còn không hao tốn nhiều thể lực. Bất quá chuyện này hắn cũng không nhất thiết phải giải thích với Hoàng đế, cho nên chẳng nói gì.
“Có đau không?” – ngón tay của Hoàng đế di chuyển đến phía sau, khẽ vuốt ve nhụy hoa trơn nhẵn, dục vọng lần nữa bắt đầu ngưng tụ.
“Có một chút.”
“Có mệt hay không?”
“Mệt đến chết được.” – Lý Tùng Thanh vặn vẹo kháng cự ngón tay muốn đi vào. Hắn vốn lười nhác vận động nên thể lực không tốt, lại còn trải qua một phen vận động kịch liệt nữa chứ – “Ta đầu hàng!”
Mới vừa nếm qua tư vị long dương mê hồn, mỹ diệu đến không thể lý giải nên Hoàng đế rất muốn thử lại một lần nữa. Tuy nhiên ngài không nỡ nhẫn tâm ngay lần đầu đã khiến người trong vòng tay mình mệt đến chết, đành phải áp chế dục vọng đang trỗi dậy, rút ngón tay ra không quấy nhiễu hắn nữa, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn – “Ngủ đi!”
“Ân!”
Hoàng đế chờ cho Lý Tùng Thanh ngủ say rồi mới nhẹ nhàng trở dậy bế bổng hắn đi vào dục gian, đặt hắn vào trong nước ấm, giúp hắn tẩy trừ sạch sẽ, cẩn thận rửa sạch những gì còn sót lại trong cơ thể hắn. Ngẫm lại, đây là long toại[9] mà nhiều nữ nhân ước mơ tha thiết, nhưng lại lãng phí dùng trên người một nam nhân.
Tuy rằng chưa lộng thương xuất huyết nhưng Hoàng đế vẫn giúp hắn thượng dược qua một lần, rồi ôm hắn trở về long sàng, cùng hắn đầu gối tay ấp, lòng lại nghĩ phải tìm cách bồi bổ để giúp Lễ bộ Thị lang tăng cường thể lực.
[1]Kính hoa duyên, Tây sương ký, Tỳ bà ký: đây đều là những tác phẩm nghệ thuật diễm tình trong thời phong kiến ở Trung Quốc.
Kính hoa duyên (mối duyên hoa trong gương): tác giả là Lý Nhữ Trân, đây là bộ tiểu thuyết cuối cùng trong bối cảnh phong kiến, được đánh giá là tác phẩm xuất sắc nhất trong vòng hai mươi năm đầu tiên của thế kỷ 19.
Tây sương ký (truyện kí mái Tây), còn có tên đầy đủ là Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây sương kí (truyện về Thôi Oanh Oanh chờ trăng dưới mái Tây), là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, sáng tác trong khoảng những năm Đại Đức (1297-1307) đời Nguyên Thành Tông (1295-1307), miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của Thôi Oanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thụy.
Tỳ bà ký: vốn là một vở tuồng của Cao Minh viết vào thời Minh sơ (thể kỷ 14).
[2]thiên mã hành không: 天马行空 – ngựa thần lướt gió tung mây (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc)
[3]phương quan hà bí: mũ phượng khăn choàng, đây đều là những thứ y phục dành cho các phụ nữ quý tộc thời xưa.
[4]trợ Trụ vi ngược: nói đến Ân Trụ Vương thời nhà Thương, là một kẻ đam mê tửu sắc, bỏ bê triều chính, tàn hại sinh linh bá tánh. Vì muốn thay lê dân tạo phúc nên Tây Bá Hầu Cơ Xương, tức Văn Vương cùng con trai là Cơ Phát, tức Võ Vương lập ra nhà Chu, tiến quân về Triều Ca lật đổ thiên tử, hợp với đạo trời lòng người. Trên suốt dọc đường đi, những ai đứng ra bảo vệ cho Trụ Vương đều bị cho là hành vi “Trợ Trụ vi ngược”, đi ngược lại với sở nguyện của trời đất và bá tánh.
[5]nhất thể đồng mệnh: cùng chung một thân thể, cùng chung một sinh mệnh. Ở đây là ý nói cả hai yêu thương nhau nguyện cùng sống cùng chết.
[6]nam phong tiểu thuyết: tiểu thuyết viết về tình yêu giữa nam tử với nhau.
[7]văn tự ngục: những vụ án có liên quan đến văn chương, thường là các áng văn chương do một số học giả viết ra có ý báng bổ triều đình.
[8]long dương hoan hảo: chuyện giao hoan giữa nam tử với nhau.
[9]long toại: ân điển do Thánh thượng ban cho.