Không khí ban đêm hơn lạnh cho nên Kiều Vũ lấy từ balô mình ra một chiếc áo khoác mỏng để mặc vào để giữ ấm, cô vừa mặt áo vào thì từ balô rơi ra tấm thẻ tre. Nhìn nó rất lạ, Kiều Vũ cảm thấy như đang có cái gì đó hút nó vậy nhưng lực hút rất nhỏ. Kiều Vũ thấy lạ cho nên cầm lên xem thử vừa cầm lên thì tấm thẻ tre phát sáng và hình bông sen vàng trước kia bị tách ra bây giờ đã được khít lại và không còn thấy một dấu tích gì trên nó.
Sau khi phát sáng thì thẻ tre trở lại bình thường, Kiều Vũ vừa thấy nó phát sáng vừa cảm thấy có gì đó không ổn liền kêu Phương dậy, nhưng cô kêu mãi mà Phương ko chịu dậy. Thấy Phương ko chịu dậy cho nên Kiều Vũ Cũng ko muốn làm phiền nữa cho nên cô đã đi ra trước cửa trại ngồi cho thoáng và xem lại tấm thẻ tre. Cô lấy từ trong túi ra tớ giấy chứa chữ nôm để xem xét lại thì bên trong không còn những dòng chữ nôm nữa mà thay vào đó là bản đồ chỉ địa hình của một khu thảo nguyên hoang sơ nào đó. Kiều Vũ càng nhìn càng thấy sợ, dù cô có mạnh mẽ đến đâu thì nếu gặp những chuyện kì lạ này cũng rất sợ.
Vì trời khuya dần cho nên sương xuống làm cho không khí lạnh tăng lên, làm mọi người cảm nhận được cái lạnh ở rừng vào ban đêm.
Kiều Vũ thấy mọi người đều ngủ,cho nên cô cũng định ngồi dậy đi ngủ, thì ở đằng xa xuất hiện một bóng đen đang nhìn về phía cô, Kiều Vũ cảm thấy như có ai đó đang nhìn về phía mình, khi cô vây lại thì thấy bóng đen đó đi về hướng miếu hoang, nhìn rất lạ.
Bóng đen đó nhìn cô bằng ánh mắt cô đơn, vang xin, và cả đau đớn, cảm nhận được điều đó Kiều Vũ không kìm được sự tò mò của mình mà tiến về phía ngôi miếu dù cho cô đang rất sợ. Khi đi thì trên tay cô vừa cầm thẻ tre, tờ giấy bản đồ vừa cầm theo balô của mình tiến lại gần ngôi miếu hoang đó.
Khi cô tiến vào ngôi miếu thì thấy bóng đen đó hình như là đang đứng chờ cô và nó càng dẫn cô đi sâu vào ngôi miếu. Cô không thể nhìn rõ bóng đen ì trời quá tối vì thế mà cô không tự chủ được mà cứ bước theo bóng đen đó, khi đến gần một bức tượng thì bóng đen đó dần tan mất. Khi nhận ra mình đã ở bên trong ngôi miếu thì Kiều Vũ càng cảm thấy sợ và cảm thấy hơn lạnh vì khi đi cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng. Bóng tối bao phủ hết ngôi miếu làm người ta cảm thấy rợn người.
Sau khi phát sáng thì thẻ tre trở lại bình thường, Kiều Vũ vừa thấy nó phát sáng vừa cảm thấy có gì đó không ổn liền kêu Phương dậy, nhưng cô kêu mãi mà Phương ko chịu dậy. Thấy Phương ko chịu dậy cho nên Kiều Vũ Cũng ko muốn làm phiền nữa cho nên cô đã đi ra trước cửa trại ngồi cho thoáng và xem lại tấm thẻ tre. Cô lấy từ trong túi ra tớ giấy chứa chữ nôm để xem xét lại thì bên trong không còn những dòng chữ nôm nữa mà thay vào đó là bản đồ chỉ địa hình của một khu thảo nguyên hoang sơ nào đó. Kiều Vũ càng nhìn càng thấy sợ, dù cô có mạnh mẽ đến đâu thì nếu gặp những chuyện kì lạ này cũng rất sợ.
Vì trời khuya dần cho nên sương xuống làm cho không khí lạnh tăng lên, làm mọi người cảm nhận được cái lạnh ở rừng vào ban đêm.
Kiều Vũ thấy mọi người đều ngủ,cho nên cô cũng định ngồi dậy đi ngủ, thì ở đằng xa xuất hiện một bóng đen đang nhìn về phía cô, Kiều Vũ cảm thấy như có ai đó đang nhìn về phía mình, khi cô vây lại thì thấy bóng đen đó đi về hướng miếu hoang, nhìn rất lạ.
Bóng đen đó nhìn cô bằng ánh mắt cô đơn, vang xin, và cả đau đớn, cảm nhận được điều đó Kiều Vũ không kìm được sự tò mò của mình mà tiến về phía ngôi miếu dù cho cô đang rất sợ. Khi đi thì trên tay cô vừa cầm thẻ tre, tờ giấy bản đồ vừa cầm theo balô của mình tiến lại gần ngôi miếu hoang đó.
Khi cô tiến vào ngôi miếu thì thấy bóng đen đó hình như là đang đứng chờ cô và nó càng dẫn cô đi sâu vào ngôi miếu. Cô không thể nhìn rõ bóng đen ì trời quá tối vì thế mà cô không tự chủ được mà cứ bước theo bóng đen đó, khi đến gần một bức tượng thì bóng đen đó dần tan mất. Khi nhận ra mình đã ở bên trong ngôi miếu thì Kiều Vũ càng cảm thấy sợ và cảm thấy hơn lạnh vì khi đi cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng. Bóng tối bao phủ hết ngôi miếu làm người ta cảm thấy rợn người.