. Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng .
́NG
Xe dừng trước bệnh viện thành phố. Hắn bế nó chạy vào. Thế Huy chạy cạnh hắn.
- Y tá! Y tá đâu? Ra lẹ coi. Chết hết rồi hả? - Thế Huy hét lớn.
Bác sĩ và y tá kéo băng ca chạy ra. Hắn đặt nó lên băng ca.
Hắn, Thế Huy cùng với bác sĩ và y tá đẩy nó vào phòng cấp cứu.
- Dạ! Người nhà ở ngoài chờ không được vào trong. - Y tá quay sang hắn và Thế Huy nói.
- Cô ấy có mệnh hệ gì thì tất cả các người chuẩn bị thất nghiệp đi. - Hắn quát.
Bác sĩ và y tá của bệnh viện gấp rút chạy vào phòng cấp cứu.
Vĩnh Kỳ và Nhược Hy lúc này cũng vừa tới.
- Cô ấy sao rồi! - Vĩnh Kỳ hỏi.
- Đang trong phòng cấp cứu. - Thế Huy nói.
- Cầu trời cho cô ấy qua khỏi. - Hy nói.
Hắn ngồi trên ghế chờ của bệnh viện. 2 tay đan lại với nhau. Vẻ mặt vô cùng lo lắng. Chiếc áo trắng của hắn bây giờ đã nhuộm thành màu đỏ. Ánh mắt hắn nhì vào 1 khoảng không vô định.
Thế Huy đứng cạnh cửa phòng cấp cứu. Dựa lưng vào tường. Mắt nhắm hờ lại. Áo của Thế Huy cũng dính đầy máu của nó và đã chuyển sang màu đỏ.
- 2 người đừng lo lắng nữa! Em nghĩ Hạ Băng không sao đâu. Cô ấy sẽ ổn thôi. - Hy trấn an hắn và Thế Huy.
- 2 thằng bây cũng phải lo cho mình chứ, lỡ 2 thằng bây đổ bệnh rồi ai lo cho con Hạ Băng. - Vĩnh Kỳ nói.
- Khốn kiếp! Đứa nào đứng sau sai khiến Khả Như đánh Hạ Băng chứ! Tôi không để yên đâu! Đụng tới Hạ Băng cũng như là đụng tới Hạo Thiên này. - Hắn tức giận tay nắm chặt lại hình nắm đấm.
- Cậu nghĩ còn ai ngoài cô bạn gái xinh đẹp của cậu chứ! Chẳng ai đủ can đảm để làm chuyện như vậy đâu.- Thế Huy liếc hắn nói từng chữ với giọng khinh bỉ.
Hắn nghe vậy tức giận đấm tay vào tường một cái thật mạnh. Khiến cho Vĩnh Kỳ và Nhược Hy giật cả mình.
Hắn rút tay xuống. Để lại trên tường một vệt máu. Nhưng hắn chả quan tâm.
- Vĩnh Kỳ cậu điều tra xem ai đứng sau chuyện này giùm tớ. - Hắn quay sang Vĩnh Kỳ.
- À mà 2. Có nên gọi cho bama Hạ Băng biết không? - Hy hỏi.
- Nên báo đi. Để họ về ở bên cạnh Hạ Băng và cho cô ấy tinh thần. - Hắn nói.
- Nhưng em không biết số điện thoại của họ. - Hy bối rối.
- Bama Hạ Băng là ai vậy? - Thế Huy lên tiếng.
- À, Ba cô ấy là Lưu Hà Tôn, mẹ là Hàn Ngọc Hân. - Vĩnh Kỳ nói.
- Vậy tôi có số điện thoại của ba cô ấy này. Tập đoàn H&T từng hợp tác với Đỗ Hoà nên tôi biết. - Thế Huy nói.
- Vậy cậu đưa số điện thoại cho Hy để em ấy nói chuyện đi. - Hắn lên tiếng.
- Này Hy, em nói chuyện đi. - Thế Huy đưa điện thoại cho Hy.
---------------------------------------
- Alô. Chào bác, bác có phải là Hà Tôn là ba của Hạ Băng không ạ? - Hy nói trong điện thoại.
- Đúng rồi, có gì không cháu? - Đầu dây bên kia trả lời.
- Dạ thưa bác, Hạ Băng bị tai nạn đang ở trong bệnh viện. Cháu gọi để báo cho 2 bác biết.
- Cái gì? Được được rồi để 2 bác bay về gấp, cảm ơn cháu đã báo cho bác.
- Dạ vâng.
-----------------------------------------
Hy cúp máy trả điện thoại cho Thế Huy.
--------------THE END---------------
. Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng .
́NG
Xe dừng trước bệnh viện thành phố. Hắn bế nó chạy vào. Thế Huy chạy cạnh hắn.
- Y tá! Y tá đâu? Ra lẹ coi. Chết hết rồi hả? - Thế Huy hét lớn.
Bác sĩ và y tá kéo băng ca chạy ra. Hắn đặt nó lên băng ca.
Hắn, Thế Huy cùng với bác sĩ và y tá đẩy nó vào phòng cấp cứu.
- Dạ! Người nhà ở ngoài chờ không được vào trong. - Y tá quay sang hắn và Thế Huy nói.
- Cô ấy có mệnh hệ gì thì tất cả các người chuẩn bị thất nghiệp đi. - Hắn quát.
Bác sĩ và y tá của bệnh viện gấp rút chạy vào phòng cấp cứu.
Vĩnh Kỳ và Nhược Hy lúc này cũng vừa tới.
- Cô ấy sao rồi! - Vĩnh Kỳ hỏi.
- Đang trong phòng cấp cứu. - Thế Huy nói.
- Cầu trời cho cô ấy qua khỏi. - Hy nói.
Hắn ngồi trên ghế chờ của bệnh viện. tay đan lại với nhau. Vẻ mặt vô cùng lo lắng. Chiếc áo trắng của hắn bây giờ đã nhuộm thành màu đỏ. Ánh mắt hắn nhì vào khoảng không vô định.
Thế Huy đứng cạnh cửa phòng cấp cứu. Dựa lưng vào tường. Mắt nhắm hờ lại. Áo của Thế Huy cũng dính đầy máu của nó và đã chuyển sang màu đỏ.
- người đừng lo lắng nữa! Em nghĩ Hạ Băng không sao đâu. Cô ấy sẽ ổn thôi. - Hy trấn an hắn và Thế Huy.
- thằng bây cũng phải lo cho mình chứ, lỡ thằng bây đổ bệnh rồi ai lo cho con Hạ Băng. - Vĩnh Kỳ nói.
- Khốn kiếp! Đứa nào đứng sau sai khiến Khả Như đánh Hạ Băng chứ! Tôi không để yên đâu! Đụng tới Hạ Băng cũng như là đụng tới Hạo Thiên này. - Hắn tức giận tay nắm chặt lại hình nắm đấm.
- Cậu nghĩ còn ai ngoài cô bạn gái xinh đẹp của cậu chứ! Chẳng ai đủ can đảm để làm chuyện như vậy đâu.- Thế Huy liếc hắn nói từng chữ với giọng khinh bỉ.
Hắn nghe vậy tức giận đấm tay vào tường một cái thật mạnh. Khiến cho Vĩnh Kỳ và Nhược Hy giật cả mình.
Hắn rút tay xuống. Để lại trên tường một vệt máu. Nhưng hắn chả quan tâm.
- Vĩnh Kỳ cậu điều tra xem ai đứng sau chuyện này giùm tớ. - Hắn quay sang Vĩnh Kỳ.
- À mà . Có nên gọi cho bama Hạ Băng biết không? - Hy hỏi.
- Nên báo đi. Để họ về ở bên cạnh Hạ Băng và cho cô ấy tinh thần. - Hắn nói.
- Nhưng em không biết số điện thoại của họ. - Hy bối rối.
- Bama Hạ Băng là ai vậy? - Thế Huy lên tiếng.
- À, Ba cô ấy là Lưu Hà Tôn, mẹ là Hàn Ngọc Hân. - Vĩnh Kỳ nói.
- Vậy tôi có số điện thoại của ba cô ấy này. Tập đoàn H&T từng hợp tác với Đỗ Hoà nên tôi biết. - Thế Huy nói.
- Vậy cậu đưa số điện thoại cho Hy để em ấy nói chuyện đi. - Hắn lên tiếng.
- Này Hy, em nói chuyện đi. - Thế Huy đưa điện thoại cho Hy.
---------------------------------------
- Alô. Chào bác, bác có phải là Hà Tôn là ba của Hạ Băng không ạ? - Hy nói trong điện thoại.
- Đúng rồi, có gì không cháu? - Đầu dây bên kia trả lời.
- Dạ thưa bác, Hạ Băng bị tai nạn đang ở trong bệnh viện. Cháu gọi để báo cho bác biết.
- Cái gì? Được được rồi để bác bay về gấp, cảm ơn cháu đã báo cho bác.
- Dạ vâng.
-----------------------------------------
Hy cúp máy trả điện thoại cho Thế Huy.
--------------THE END---------------