- Viên bạc này hình như là thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm mà ba trăm năm về trước, vị võ lâm đệ nhất kiếm khách Đại Biệt Tản Nhân truyền lại, phải không?
Hoắc Tú Vân hướng vào Hoằng Pháp Chân Nhân nghiêng đầu cung kính nói :
- Trưởng giáo chân nhân kiến thức uyên bác, Hoắc Tú Vân này thật khâm phục vô cùng!
Nói xong khẽ ngừng chân khí, không ai trông thấy một tí hào động tác nào, viên bạc trong tay thoáng chốc đã biến thành một thanh kiếm nhỏ, lưỡi rộng bằng lá liễu, thân dài chừng hơn hai thước, lóng lánh sáng ngời.
Liễu Diệp Miên Ty kiếm của Đại Biệt Tản Nhân truyền lại, với công lực nội gia thượng thừa mà Hoắc Tú Vân vì hữu ý hay vô tình, thi triển ra vừa rồi, đã làm cho khắp mặt quần hùng trên đỉnh Thiên Đô phải lác mắt. Ai nấy đều lẳng lặng chờ xem hai nhà kiếm thuật phái Nga Mi và Điểm Thương so tài, ai thắng ai phụ!
Tư Đồ Úy không ngờ Hoắc Tú Vân cũng có một thanh bảo kiếm hãn thế như vậy, trong bụng hơi chùn, sau ngắm kỹ thanh kiếm thấy lưỡi kiếm quá nhỏ, thân kiếm quá ngắn, lại thấy vững bụng, tự tin là mình có thể thắng được, bèn hăng hái bước lên, đưa thanh kiếm sang tay trái, tay phải giữ kiếm quyết ngang mày, đôi mắt long lanh nhìn chằm chặp vào mặt Tú Vân, quanh về mé trái, bước lên vào bước.
Tú Vân cầm kiếm đặt chéo trước ngực, nghiêng mình bước về bên phải, chỉ trong nháy mắt đã quay được ba vòng, thân hình hai người đến đứng vào khoảng giữa, rồi cuộc đấu kiếm kinh hồn khấp quỷ bắt đầu. Qua hết ba chiêu, tiếp theo là kiếm phong ù ù, kiếm quang loang loáng.
Kiếm thuật phái Điểm Thương thắng ở chỗ nhanh chóng quỷ quyệt, kiếm thuật Nga Mi thắng ở chỗ thần diệu nhẹ nhàng. Hai người đều tận lực thi triển sở trường, làm cho một vị danh gia kiếm thuật phái khác là Hoằng Pháp Chân Nhân cũng phải gật đầu khen ngợi.
Sài Vô Cấu vì trong lòng còn có chút lo riêng nên đôi mắt phượng lúc nào cũng đăm đăm nhìn từng cử chỉ động tác của Tư Đồ Úy. Ngoài ra nàng còn băn khoăn vì nỗi tại sao Hạ Thiên Tường chưa thấy trở về? Và chàng mời Tái Hàn Khang đi chữa bệnh cho ai?
Lúc này trong chiến trường, hai tay hảo thủ giao đấu đã đi đến giai đoạn gay go, liều chết để bảo vệ cho danh tiếng của phái mình.
Thanh Mang kiếm trong tay Tư Đồ Úy dài một tấc mạnh một tấc, ánh thép loang loáng, tiếng rít kinh hồn, tưởng như nhát nào cũng sát ngang đầu Tú Vân.
Thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm của Tú Vân thì ngắn một tấc, hiểm một tấc, lại rất tương xứng với thân pháp kiếm thuật nhẹ nhàng nhanh nhẹn của nàng, cũng tựa hồ không mũi nào rời khỏi những chỗ yếu hại trên mình Tư Đồ Úy.
Trong khi giao đấu, tuy hai người đều luôn luôn đứng vào cái thế nguy hiểm, sống chết chỉ trong khoảnh khắc, nhưng được cái tâm thần họ không rối loạn, lúc công lúc thủ đều rất kín đáo cẩn thận, nhưng Chưởng môn hai phái đứng ngoài xem lại hồi hộp lo thay. Thiết Quán đạo trưởng và Huyền Huyền Tiên Lỗ đều muốn gọi người của mình về, nhưng ai cũng nghĩ nhường cho đối phương lên tiếng trước.
Giữa lúc đó, Hoắc Tú Vân chợt nghiến chặt hai hàm răng, chân lực đều dồn về Đan Điền, thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm trong tay vung lên, dùng chiêu Thiên Long Quyển Vĩ hóa thành một khoảng rộng, ánh kiếm loang loáng chói mắt, nhắm thẳng Tư Đồ Úy, đón đầu chém tới.
Tư Đồ Úy thấy đánh mãi không hạ nổi Tú Vân, cũng đã quyết ý liều mạng một chiêu cuối cùng, bèn hú lên một tiếng dài, vung thanh kiếm múa thành chiêu Loạn Thôi Thái Vân bóng kiếm như một trái núi lừng lững cuốn tới.
Tiếng hú của Tư Đồ Úy làm cho Sài Vô Cấu giật mình kinh sợ, nhưng cục thế khẩn trương trước mắt, không cho phép nàng nghĩ ngợi vẩn vơ, đôi mắt vẫn dán chặt vào hai đạo kiếm quang lạnh lẽo rợn người sắp va chạm nhau trong khoảnh khắc.
Hai luồng kiếm khí va mạnh vào nhau, bật lên một tiếng kinh hồn dư âm còn vang mãi chưa dứt, Thiết Quán đạo trưởng và Huyền Huyền Tiên Lỗ đều kinh sợ thất sắc, tranh nhau chạy ra trước, đồng thời Hoắc Tú Vân và Tư Đồ Úy cùng cau mày bước lùi lại ba bước.
Hoắc Tú Vân cánh tay phải bị kiếm khí ép tê dại hẳn đi, suýt chút nữa thì buông rơi thanh kiếm, còn Tư Đồ Úy thì cặp mắt đăm đăm nhìn mũi Thanh Mang kiếm bị đối phương chém mẻ một miếng bằng hạt gạo, sắc mặt lộ vẻ giận dữ hối tiếc vô cùng.
Thiết Quán đạo trưởng bước ra trận tuyến, hầm hầm tức tối gọi to :
- Chưởng môn hai phái Côn Luân và Nga Mi, xin mời một vị ra đây hoặc là cả hai vị cùng ra một lúc cũng được!
Mấy câu thách thức của Thiết Quán đạo trưởng thật quá ngông cuồng, không phải Tri Phi Tử và Huyền Huyền Tiên Lỗ không sao nhịn nổi, cả đến Băng Tâm thần ni và Hoằng Pháp Chân Nhân cũng thấy trối tai, chỉ lắc đầu tỏ ý khinh bỉ.
Chưởng môn hai phái Nga Mi và Côn Luân, ai sẽ nhận lời thách trận của Thiết Quán đạo trưởng? Và trận long tranh hổ đấu này kết cục ra sao? Xin chư vị độc giả cho phép bút giả tạm gác lại để thuật tiếp câu chuyện tiểu hiệp Hạ Thiên Tưởng và Tái Hàn Khang, hai người hấp tấp dắt nhau dời khỏi Thiên Đô ban nãy.
* * * * *
Tái Hàn Khang bị Hạ Thiên Tường lôi kéo, đành phải theo chàng đi, vừa đi vừa hỏi :
- Hạ lão đệ bảo ta đi cứu ai? Người ấy ốm hay bị thương? Có thể cho ta biết trước được không?
Hạ Thiên Tường thần sắc cực kỳ bối rối, mải miết cắm đầu chạy, vừa chạy vừa nói :
- Xin lão tiền bối đi nhanh lên cho, chậm thì sợ không kịp mất! Cháu muốn mời lão tiền bối đến chữa cho một...
Tái Hàn Khang cũng vội rảo bước theo kịp Hạ Thiên Tường, mỉm cười ngắt lời :
- Lão đệ không cần nói, ta cũng đoán được!
Hạ Thiên Tường tỏ vẻ không tin, lắc đầu nói :
- Lão tiền bối không thể đoán được đâu! Chỉ trừ Ma Cốc tiên sinh, họa may...
Tái Hàn Khang vì căn cứ vào câu chuyện nghe thấy ở Thiên Đô, lại theo sự nhận xét riêng của mình, chắc là không thể nhầm được, bèn đắc ý cười nói :
- Ta tuy không có cái hiệu “Ma cốc”, nhưng lại có cái tài “Ma cốc”. Có phải lão đệ muốn ta cứu hai vợ chồng Chưởng môn phái Tuyết Sơn là Thân Đồ Hợi và Mao Ngọc Thanh không?
Hạ Thiên Tường cười lớn, nói :
- Không đúng, không đúng, lão tiền bối đoán sai rồi!
Vừa nói đến đấy chợt dừng lại, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc hỏi Tái Hàn Khang :
- Hai vợ chồng Chưởng môn phái Tuyết Sơn đều là tay võ học cao cường, lại có kỳ thuật, sao thốt nhiên lại bị thương?
Hàn Khang bèn thuật qua mọi việc vừa xảy ra cho chàng nghe, đoạn lại hỏi :
- Ngươi đã bảo ta đoán sai, vậy thì người này là ai, sao ngươi không chịu nói rõ?
Hạ Thiên Tường mỉm cười một cách bí mật, giơ tay trỏ về phía tay phải, rồi nói :
- Quanh sang phía góc núi trước mặt kia là đến, lão tiền bối không nên hỏi vội, xin cứ tới đấy tự khắc sẽ rõ.
Phía sau góc núi có một tảng đá phẳng phiu rộng rãi nhưng tới khi Tái Hàn Khang chân vừa chấm đất, nhìn rõ vật ở trên tảng đá, bất giác dở khóc dở cười, trỏ tay vào mặt Hạ Thiên Tường lắc đầu nói :
- Hạ lão đệ, ngươi làm khổ ta quá! Thế là bỏ cả cuộc hội họp, khắp mặt anh hùng tứ xứ, đua tài đấu sức với nhau ở trên Thiên Đô, hộc tốc chạy bở hơi tai về đây để làm trò gì thế này?
Thì ra trên mặt tảng đá chỉ có một con vượn nhỏ, mình dài không đầy hai thước, lông trắng như tuyết, nào có thấy bệnh nhân nào nằm ở đây?
Hạ Thiên Tường nghiêm sắc mặt nói :
- Linh đan của lão tiền bối đâu? Xin mau mau cứu lấy con vượn này! Khi nào lão tiền bối xem xong vết thương của nó, mới biết việc này quan hệ rất lớn, câu chuyện quần hùng các phái tranh hơi đấu trí trên Thiên Đô hôm nay đâu quan hệ bằng.
Tái Hàn Khang nghe Hạ Thiên Tường nói vậy, bèn bước lai gần con vượn nhìn kỹ, chỉ thấy toàn thân nó đang run bần bật, hơi thở chỉ còn thoi thóp, trên cánh tay bên phải, còn cắm một chiếc gai độc nhỏ màu tím đen, thân có ba cạnh.
Tái Hàn Khang vừa trông thấy cái gai, quả nhiên kinh ngạc, biến sắc mặt, vội lấy ra một cái díp sắt nhổ cái gai ra, rồi bỏ vào miệng con vượn một viên linh đan thơm phức.
Ông vừa chữa cho con vượn vừa lẩm nhẩm nói một mình: “Lại Thiên Kinh độc thích tác quái! Ba người trong phái Côn Luân phó hội đều ở cả trên Thiên Đô, vậy thì cái gai này ai ném? Vợ chồng Thân Đồ Hợi bị trúng ám toán, rất có thể cũng là vật này!”
Hạ Thiên Tường cười nhạt một tiếng rồi nói :
- Cuộc đại hội Thiên Đô lần này, phức tạp quá sức! Vãn bối đã định đến từ đêm qua, nhưng dọc đường bị tập kích dữ quá, lại thêm bao nhiêu sự ngăn trở. Lần cuối cùng ở chân núi Thiên Đô, nếu không nhờ có con vượn trắng đi trước vài bước hứng lấy tai nạn, thì vãn bối đã được “ăn” mũi gai này rồi. Thật là một khí giới giết người không hình không tiếng, độc ác vô cùng!
Tái Hàn Khang cũng mới đến Thiên Đô sáng hôm nay, nên những chuyện rắc rối xảy ra đêm qua, tuyệt nhiên không biết gì hết, bèn bảo Thiên Tường kẻ lại cho nghe.
Nguyên do Hạ Thiên Tường từ bữa ở Đại Biệt sơn xa xa trông thấy Trọng Tôn Phi Quỳnh, tâm thần càng bị vị cô nương diễm lệ tuyệt trần đó ám ảnh, không lúc nào nguôi. Tự nghĩ nếu thiếu nữ mình gặp ở trên Cửu Nghi sơn chính là nàng, thì may quá, nhưng nếu lại là Lộc Như Ngọc phái Côn Luân, thì không chừng còn sinh lắm chuyện rắc rối phiền nhiễu hơn nữa!
Kế đó chàng thẳng đường đi sang Hoàng Sơn, những tưởng trước đêm đại hội thế nào cũng tới Thiên Đô. Dè đâu vừa đi đến một con đường núi cạnh Thiên Đô còn vài chục dặm nữa, từ trong khu rừng rậm thỉnh thoảng lại thấy phóng ra một mũi ám khí, tựa như cố ý ngăn cản, không cho chàng tiến lên.
Thoạt đầu, Hạ Thiên Tường quả không ngờ trong lúc quần hùng các phải tụ họp trong Hoàng Sơn, sao lại còn xảy ra những chuyện đó? Nếu chàng không nhờ có thân pháp nhanh nhẹn, khinh công tuyệt đỉnh, thì làm sao mà đi thoát được? Nhưng qua hai lần bị ám toán hụt, chàng đã nhận thấy ám khí của đối phương, đều có chất độc mạnh, quyết nhiên không phải do sự tình cờ, nên lại càng để ý đề phòng.
Vì cớ phải cẩn thận từng bước, lẽ tất nhiên tốc độ phải giảm đi. Dưới ánh trăng Hạ Thiên Tường trông tình thế trước mắt cực kỳ hiểm yếu, hai bên hai ngọn núi phẳng như bức vách, giữ có một con đường nhỏ đi thông, mé bên trái còn có ba bốn chục cây cổ thụ, cành lá rườm rà, làm cho con đường càng trở nên tối tăm bí hiểm.
Chàng vừa thủng thỉnh bước đi, vừa nghĩ thầm: “Chỗ này chính là một nơi mai phục rất tốt, mình phải giả vờ làm như vô tình, cứ bước sấn lên, chờ xem đối phương có động tác gì, sẽ bất thình lình ập tới. Ta phải tra cho ra kẻ gian phi nào núp trong bóng tối, dùng ám khí hại người mới được”.
Chủ ý đã định, chàng cố lấy dáng điệu thản nhiên, ung dung tiến bước, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên trông mấy ngắm trăng, điệu bộ rõ ra người nhàn hạ đi dạo cảnh đêm trăng.
Khi tới chỗ bóng cây um tùm còn cách con đường nhỏ khoảng chừng hơn ba trượng, Hạ Thiên Tường biết rằng khi mình qua chỗ đó, rất có thể phía sau lưng sẽ có những loại ám khí lợi hại ghê gớm ném theo, bèn cẩn thận đề phòng trước, thò tay vào bọc lấy chiếc lưới nhện đỏ của Hoa Như Tuyết tặng ngày trước, cầm sẵn trong tay, phòng lúc dùng đến.
Quả nhiên Hạ Thiên Tường vừa đi được vài bước, phía sau lưng chợt nghe có ba luồng kình phong xé bầu không khí vun vút bay tới.
Hạ Thiên Tường liếc mắt trông rõ ba đạo hào quang màu lam đó là loại Âm Lân Bạch Vũ tiễn bao gồm cả chất cháy, chất độc, bá đạo dị thường, chỉ có thể nấp tránh, chớ không nên đón đỡ, hoặc dũng võ khí đánh gạt. Chàng mừng thầm là mình đã ứng biến kịp thời, chân lực vừa tụ lại tay phải vung lên, tấm lưới nhện đỏ thốt nhiên mở rộng, hóa thành một đám mây đỏ, đón đầu ba mũi ám khí lăng không cuốn tới.
Hạ Thiên Tường định bụng tìm xem người hạ độc thủ hại mình là ai, bèn một mặt thi triển Hồng Vân Thù Ty võng thu ám khí, một mặt tung mình nhảy vào bóng cây rậm. Không ngờ đối phương cố ý giấu tung tích, nên vừa ném ám khí buông tay, không cần biết có trúng đích hay không đã lập tức chuồn thẳng.
Vì vậy nên mặc dầu Hạ Thiên Tường ứng biến mau lẹ đến đâu lúc chạy tới nơi cũng chỉ còn kịp trông thấy một bóng người thấp thoáng lẫn vào đám quái thạch trên đỉnh núi trốn mất.
Chàng đang nghiến răng nghiến lợi, giậm chân căm tức, đột nhiên nghe từ phía xa xa về phía Tây bắc có tiếng người quát tháo, tiếp theo đó là một tiếng thét hãi hùng đau đớn.
Đêm khuya cảnh vắng, âm thanh rất dễ truyền xa, Hạ Thiên Tường biết chỗ phát ra tiếng quát thét, kêu gào đó, ít nhất cũng cách chỗ chàng đứng tới vài chục trượng, bèn lập tức phóng mình chạy tới.
Khi tới chỗ phát sinh mấy tiếng lạ vừa rồi, mới biết nơi đây cách chân núi Thiên Đô không còn bao xa nữa. Nhưng không sơn tịch mịch, không một bóng người, chỉ thấy trong đám quái thạch chồng chất nguy nga, có những vật lạ, đủ khiến người ta chú ý.
Những vật lạ đó là khoảng chừng mười viên Ngân Bạch Kỳ Sa lớn bằng hạt đậu, ấn sâu vào mặt đá, trông giống như băng vụn.
Tái Hàn Khang nghe Hạ Thiên Tường thuật đến đây, chợt hoảng nhiên tỉnh ngộ, bèn ngắt lời nói :
- Hạ lão đệ nghe những tiếng quát tháo đó, tất nhiên là tiếng vợ chồng Thân Đồ Hợi lúc bị trúng ám toán, còn cái tiếng kêu kia, rất có thể là lúc ám toán bọn họ, bị Thân Đồ Hợi đánh lại bị thương, vì mấy viên Ngân Bạch Kỳ Sa mà lão đệ trông thấy nó ăn lõm vào đá đó, chính là loại Băng Phách Quang Tán một loại độc môn ám khí của Tuyết Sơn phái.
Hạ Thiên Tường à một tiếng, vừa toan nói, thì con bạch viên nằm trên tảng đá, vì được uống linh đan luyện với Thiên Niên Chi Dịch của Tái Hàn Khang, quả nhiên linh hiệu phi thường, chỉ trong khoảnh khắc chất độc trong mình đã tan đi hết, lúc này thốt nhiên đứng phắt dậy, nhanh như một mũi tên, lao mình bay vụt lên một tòa tuyệt bích chót vót cao tới ngàn trượng.
Hạ Thiên Tường nghe tiếng động, vừa giật mình quay lại, thì con vượn đã leo lên cao tới hai ba chục trượng, chỉ còn trông thấy một cái chấm trắng, luôn luôn di chuyển không ngừng giữa những đám dây mây rêu đá.
Tái Hàn Khang buột miệng khen :
- Con vượn này nhanh nhẹn vô vùng, có phải là giống linh vật của sư môn lão đệ nuôi đó không?
Hạ Thiên Tường lắc đầu cười :
- Con vượn ấy không những thân thủ nhanh nhẹn, linh tuệ đáng yêu, nó lại còn biết võ công, thi triển được Viên Công kiếm pháp. Nhưng chủ nhân của nó nếu lão tiến bối nghe thấy chắc không bằng lòng.
Hàn Khang ngạc nhiên đưa mắt nhìn Hạ Thiên Tường ra ý hỏi, chàng mỉm cười nói :
- Chủ nhân nó là Trọng Tôn Phi Quỳnh, người đã lên Thiên Tâm bình dùng lối đánh cuộc, chiếm mất con Thanh Phong Ký của lão tiền bối đó.
Hàn Khang cười ha hả nói :
- Hạ lão đệ sao lại coi thường ta quá vậy? Trọng Tôn cô nương tuy thắng ta con ngựa quý, nhưng ta rất có cảm tình với nàng, huống chi “Hồng phấn tặng thục nữ, long mã phối thiên nhân”, con ngựa Thanh Phong Ký được Trọng Tôn cô nương dùng, càng tăng giá trị chớ sao? Ta còn mong ngày khác nếu có duyên gặp lại nàng, ta còn muốn thỉnh giáo nàng mấy câu là vì cớ gì con Thanh Phong Ký lại cam tâm đi theo một người lạ mặt như vậy?
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Vấn đề đó, lão tiền bối không cần phải hỏi Phi Quỳnh, vãn bối đã nghiên cứu thấu triệt rồi, có thể trả lời thay cho nàng được!
Tái Hàn Khang vội hỏi :
- Lão đệ biết thì nói ngay đi. Vì việc đó ta cứ thắc mắc mãi, chỉ muốn khám phá ra ngay cho đỡ bực!
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Ngoài con vượn trắng, cô ta còn nuôi một con dị thú lông vàng rất khôn, bảo sao nghe vậy, nên cháu đoán chắc là cô ta hiểu được tiếng nói của loài thú.
Tái Hàn Khang vừa nghe vừa gật đầu lia lịa, Thiên Tường lại tiếp :
- Bữa đánh cuộc ở Thiên Tâm bình, cô ta ghé vào tai con tuấn mã thì thầm mấy câu, tất chỉ là những câu mà giống ngựa thích nghe, cũng chẳng khác gì lão tiền bối giỏi nghề làm thuốc, đã đoán trúng căn bệnh của người ốm, thì thuốc uống vào là bệnh tất phải khỏi, con Thanh Phong Ký sở dĩ ngoan ngoãn đi theo cô ta, cũng là lý ấy.
Tái Hàn Khang cũng chịu những câu phán đoán của Hạ Thiên Tường là hợp lẽ. Ông lẳng lặng giây lâu, lại hỏi :
- Con vượn của Trọng Tôn cô nương nuôi, sao bỗng dưng lại một mình chạy tới đây? Và tại sao lại bị trúng Thiên Kinh độc thích?
Hạ Thiên Tường bèn đem câu chuyện gặp gỡ ở trên Đại Biệt sơn thuật qua một lượt. Sau đó mới kể tiếp câu chuyện bỏ dở ban nãy.
Hạ Thiên Tường vì không biết những viên Ngân Bạch Kỳ Sa là ám khí của phái Tuyết Sơn, nên trông thấy thế bèn nảy tính hiếu kỳ, ngưng tụ chỉ lực định nậy một viên ở trong đá ra xem.
Không ngờ tay vừa chạm vào viên kỳ sa chợt cảm thấy hơi lạnh thấu xương, bất giác giật mình rụt tay lại, đồng thời lại nghe phía vách núi đằng xa, có tiếng người cười một cách quái gở.
Hạ Thiên Tường ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên một vách núi cao, cách đấy chừng gần mười trượng có một bóng người nhỏ bé mặc áo trắng, đang đứng trông bông lông.
Đang đi tìm người, tìm mãi không thấy, lẽ đâu trông thấy người lại nhắc mắt bỏ qua? Hạ Thiên Tường còn đang tính toán, không biết có nên trèo lên vách núi không thì cái bóng trắng đã từ mười trượng cao, hướng vào Hạ Thiên Tường lăng không nhảy xuống.
Lúc này mặt trăng đã bị một đám mây dày che khuất, trước mắt tối mò, Hạ Thiên Tường tuy mục lực rất tinh, cũng không sao nhận rõ cái bóng trắng thân hình cao thấp, và cách ăn mặc thế nào, chỉ biết người này dám đứng từ trên cao cách xa mặt đất tới mười trượng, tung mình nhảy xuống, đủ hiểu khinh công của hắn cao lắm, trong giới võ lâm đương thời, có lẽ không ai sánh kịp.
Nhưng khi cái bóng trắng chỉ cách chàng chừng năm sáu trượng, thốt nhiên kêu lên một tiếng, lúc đó Hạ Thiên Tường mới biết cái bóng đó chỉ là con thú chứ không phải là người.
Hạ Thiên Tường cảm thấy đôi má nóng bừng, chàng chợt liên tưởng đến con vượn của Phi Quỳnh mà chàng đã trông thấy trên Đại Biệt sơn bữa nọ.
Còn đang nghĩ ngợi, cái bóng trắng nhảy tới trước mặt, quả nhiên đúng là con vượn ấy, đôi mắt đỏ long lanh sáng quắc, nhìn chòng chọc vào mặt Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường trông thấy con vượn, đoán chắc chủ nhân của nó cũng ở gần đây, bèn ngẩng đầy nhìn lên chỗ con bạch viên đứng khi nãy, con bạch viên quả thực khôn ngoan ranh mãnh tuyệt trần. Hình như nó đã đoán thấu được ý nghĩ của Hạ Thiên Tường, bèn giơ tay trước lên xua lấy xua để.
Hạ Thiên Tường đã biết con linh thú này hiểu được tiếng người, liền mỉm cười hỏi :
- Mày xua tay như thế, có phải ý muốn nói chủ mày không có ở đây phải không?
Con bạch viên gật gật cái đầu, miệng kêu mấy tiếng “khẹc khẹc”. Hạ Thiên Tường bật cười nói :
- Ta không biết nói tiếng thú như chủ nhân mày, mày kêu như thế khác gì đàn gảy tai trâu, ta có nghe hiểu đâu!
Con vượn quả nhiên không kêu nữa, chỉ dùng chân trước khua lên ra hiệu. Hạ Thiên Tường nghĩ mãi đã đoán được một phần ý tứ, bèn mỉm cười hỏi :
- Có phải mày bảo chủ mày mắc việc, ngày mai mới đến phải không?
Bạch viên reo lên một tiếng kêu vui mừng, đầu luôn luôn gật gật, Hạ Thiên Tường trông con vật đáng yêu quá, bèn thử giơ hai tay đón, quả nhiên con vượn khéo lựa ý người, nhảy tót vào lòng chàng, ghé bộ mặt đầy lông lá cọ vào má chàng, ra chiều âu yếm.
Hạ Thiên Tường ôm chặt con vượn vào lòng, tay luôn luôn vuốt ve bộ lông trắng nõn của nó. Nhưng giữa lúc người và thú đang tỏ tình thân mật, thì chợt nghe trong đám cỏ rậm cao quá đầu người, cách đấy chừng năm sáu trượng có tiếng động lạ.
Người là nội gia hảo thủ, vượn cũng là một linh vật hãn thế, thính giác đều thông mẫn lạ thường, tiếng động vừa lọt vào tai, cả hai đều quay lại, chăm chú nhìn vào bụi cỏ, con vượn cũng từ từ tuột ra khỏi lòng Hạ Thiên Tường Quả nhiên trong bụi cỏ có kẻ rình nấp, Hạ Thiên Tường vừa lắng tai chú ý, đối phương đã lập tức hạ thủ vút, vút, vút ba ánh hàn quang màu lam sẫm, lại đón đầu phóng tới.
Bạch viên kêu lên một tiếng giận dữ, lăng không nhảy lên cao chừng bốn năm trượng duỗi hai cánh tay dài, bắt lấy ba mũi ám khí.
Hạ Thiên Tường đã nhận ra ba đạo ánh sáng màu lam đó, vẫn là ám khí Âm Lân Bạch Vũ tiễn vừa ám toán mình ban nãy, vội kêu cuống lên :
- Tiểu Bạch đừng bắt, nó chạm vào mình thì chết!
Nhưng bạch viên nhảy nhanh quá, dẫu có nghe tiếng Hạ Thiên Tường kêu, nhưng không sao thu lại kịp, ba mũi ám khí đã bị nó quơ cả vào tay.
Hạ Thiên Tường đã biết thân những mũi ám khí đó đều tẩm thuốc độc, chỉ chạm vào mình một chút là da thịt bị nát bấy, trông thấy cả xương. Nay thấy hai tay bạch viên đều đã nắm được ám khí, chàng sợ quá, đang không biết tính sao, chợt lại nghe thấy mấy tiếng bấm dây lò xo lách tách rồi sáu đốm sao, một lớn năm nhỏ, từ trong bụi cỏ phóng ra, bay cả về phía bạch viên.
Sáu điểm sao đó, Hạ Thiên Tường nhác trông đã nhận ra chính là ám khí Ngũ Vân Phùng Nhật Nhiếp Hồn đinh một loại ám khí bá đạo nhất trong các loại ám khí bá đạo. Chàng càng sợ cuống lên, nghĩ bụng bạch viên thông tuệ đến đâu, nhanh nhẹn đến đâu lần này cũng khó lòng thoát chết.
Giữa lúc ấy, bạch viên thét lên một tiếng giận dữ, lông bạc khắp mình dựng lên tua tủa, thoạt đầu sáu mũi Nhiếp Hồn đinh đều bị gạt bay đi các nơi, sau đó, hai cánh tay vượn đưa lên bẻ gãy ba mũi ám khí trước, ném xa ra tới bốn năm trượng.
Hạ Thiên Tường lúc này mới rõ bạch viên quả là một giống dị chủng trên đời hiếm có, da thịt như sắt, không sợ đao binh thủy hỏa. Con vượn đã gạt xong mấy mũi ám khí, vừa toan xông vào bụi cỏ tìm gian tế, thốt nhiên lại thấy nó rên khẽ một tiếng, rồi ngã gục xuống đất, không động cựa gì nữa.
Hạ Thiên Tường kinh sợ quên cả nguy hiểm, băng mình nhảy ra, bên tai lại nghe thấy vù vù hình như còn có loại ám khí nhỏ nào nhằm trước ngực mình ném tới.
Từ lúc bạch viên nhảy ra, Hạ Thiên Tường đã lấy sẵn chiếc lưới nhện cầm ở tay, nên khi nghe có tiếng ám khí, chàng lại tung tấm lưới ra thu lấy.
Trong đám cỏ rậm lúc này lại yên tĩnh như tờ, Hạ Thiên Tường giơ tay phách không phóng luôn mấy chưởng vào bụi, tuyệt không có một tiếng trả lời, chàng liền cúi xuống bế xốc con bạch viên lên, tạm dời khỏi cái vị trí trống trải, bốn mặt cùng có thể thọ địch được, rồi tìm một khối đá phẳng đặt con bạch viên nằm xuống. Chàng nhìn con vật, thấy hai mắt nó nhắm nghiền, toàn thân run lên bần bật.
Hạ Thiên Tường vốn không biết tại sao bạch viên lại bị thương và trúng phải ám khí gì, nhưng sau thấy khắp mình nó run bắn lên, tình trạng y hệt như Băng Tâm thần ni và Thiết Quán đạo trưởng hôm bị trúng độc ở Chung Nam tử cốc, bèn để ý xem xét kỹ trên mình nó, quả nhiên tìm thấy một cái gai Thiên Kinh độc thích màu tím đen, cắm trên cánh tay trái con vượn.
Da thịt Bạch viên rắn như thép nguội, mà cũng không chống nổi ám khí Thiên Kinh độc thích. Hạ Thiên Tường kinh sợ không dám khinh thường nhỏ chiếc gai ra, nhưng cũng không biết làm cách gì cứu được con vượn.
Thốt nhiên chàng nhớ tới giọt Thiên Niên Chu Dịch đã đưa cho Tái Hàn Khang luyện thuốc. Hôm nay chắc thế nào ông ta cũng lên Thiên Đô dự hội, vì thế chàng hấp tấp đi tìm Hàn Khang.
Dọc đường chàng giở tấm lưới nhện đỏ ra xem, thây mấy mũi ám khí đêm qua, cũng chính là Thiên Kinh độc thích.
Tái Hàn Khang nghe Hạ Thiên Tường thuật đến đấy, mỉm cười nói :
- Hạ lão đệ, lúc này bạch viên đã đi rồi, ta nhờ lão đệ tặng cho giọt Thiên Niên Chi Dịch luyện đan, may không đến nỗi uổng phí. Hiện thời không còn việc gì, chúng ta nên quay về Thiên Đô, thử coi đại hội có hoãn thật không, và kết quả thế nào.
Hạ Thiên Tường gật đầu đồng ý. Hai người bèn dùng thuật khinh công đi nhanh như bay, trở về Thiên Đô phong đỉnh. Nhưng khi tới nơi chỉ thấy mây trắng chập chùng, không sơn tịch mịch, bao nhiêu nhân vật võ lâm các phái đều đã biệt tăm, chỉ còn một mình Tam Thủ Lỗ Ban Uất Trì Xảo đang ngồi dựa gốc tùng trông mây ngắm gió, tựa như chờ đợi bọn Tái Hàn Khang và Hạ Thiên Tường trở lại.
Tái Hàn Khang vừa trông thấy Uất Trì Xảo, vội hỏi :
- Lão hoa tử, Chưởng môn nhân bảy phái võ lâm đã kết thúc đại hội một cách vội vàng, rồi bỏ đi cả, không lưu lại một chút ngấn tích nào ư?
Uất Trì Xảo cười mấy tiếng quái gở rồi nói :
- Kia chẳng phải là ngấn tích của đại hội Thiên Đô lưu lại là gì?
Nói đoạn giơ tay chỉ về phía Đông nam. Tái Hàn Khang và Hạ Thiên Tường đưa mắt nhìn theo chỉ thấy trên núi thẳng tới chỗ vực sâu vạn trượng có năm sáu khối đá lớn nặng tới ngàn cân, trong đó có ba khối, quả thấy biển hiện những ngấn tích lạ.
Khối thứ nhất có hình hai bàn tay nhỏ nhắn của mũ nhân ấn sâu xuống mặt đá chừng hơn một tấc. Khối thứ hai, tựa như bị vật gì sắc bén chém vỡ ra làm đôi, còn khối thứ ba đã bị người ta đấm vỡ nát như cám, đá vụn rải rác khắp mặt đất.
Tái Hàn Khang thấy thế cay mày hỏi Uất Trì Xảo :
- Lão già đừng nói dóc! Đại hội Thiên Đô có ai giao đấu không? Mau nói thực cho ta nghe!
Uất Trì Xảo gật đầu cười :
- Các người vừa đi khỏi, phái Điểm Thương hung hăng phách lối, nhất định bắt phải Côn Luân phải động thủ, Tri Phi Tử cố gắng nhường nhịn, chưa chịu hạ trường, làm cho Hoắc Tú Vân trong Nga Mi tứ tú phải bất bình, lập tức thay mặt Côn Luân ra ứng chiến với Tư Đồ Úy.
Hạ Thiên Tường nhân hôm ở Dẫn sơn, đã được biết sức Tư Đồ Úy nên nghe thấy thế không khỏi lo thay cho Hoắc Tú Vân, bèn buột miệng kêu lên :
- Tư Đồ Úy công lực cao lắm, Hoắc Tú Vân đâu phải là địch thủ của hắn?
Uất Trì Xảo cười khẩy một tiếng rồi nói :
- Hạ lão đệ đoán sai rồi! Nga Mi tứ tú nguyên đã không phải tay vừa, mà câu “Mạt Tú tối tư”?lại chẳng phải là lời đồn ngoa. Hai người đấu với nhau trên một trăm hiệp, kiếm thuật của Hoắc Tú Vân chẳng những đã không chịu sút nửa phân, mà lại còn chém mẻ được Thanh Mang kiếm ở trong tay Tư Đồ Úy nữa, thế mới cừ chứ!
Hạ Thiên Tường đưa mắt nhìn Tái Hàn Khang, rồi lại hỏi Uất Trì Xảo :
- Có phải Hoắc Tú Vân dùng thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm, là một loại tuyệt thế tiên binh của Đại Biệt Tản Nhân truyền lại không?
Uất Trì Xảo gật đầu nói :
- Hạ lão đệ đoán tài thế? Hoắc Tú Vân nếu không nhờ được thanh kiếm ấy, thì có lẽ đấu đến ba trăm hiệp cũng chưa chắc đã phân thắng bại.
Hạ Thiên Tường nghe nói Tú Vân kiếm thuật tinh diệu như vậy cũng cảm thấy sờn lòng, nghĩ bụng nếu mình không khắc khổ dụng công, thì sang năm lên Nga Mi Kim Đỉnh phó ước, chắc chắn sẽ bị nhục với nàng.
Tái Hàn Khang đứng bên lẳng lặng nghe xong, mỉm cười nói :
- Thì ra trước khi đại hội Thiên Đô vội vàng kết thúc, còn có một trận đấu hào hứng đến thế? Tôi bị Hạ lão đệ kéo đi, thành ra không xem được, uổng quá!
Hạ Thiên Tường đỏ mặt, trỏ ba khối đá góc Đông nam, hỏi Uất Trì Xảo :
- Uất Trì lão tiền bối, những ngấn tích để lại trên ba viên đá này tự đâu mà có? Hai bàn tay nhỏ nhắn ấn trên đá kia hình như Băng Tâm thần ni phái La Phù thi triển chưởng lực Ban Thiền tạo ra phải không?
Uất Trì Xảo cười nói :
- Lão đệ kiến thức quả uyên bác! Lưới kiếm của Tư Đồ Úy bị mẻ, Thiết Quán đạo trưởng liền thân hành hạ trường, chỉ tên gọi Chưởng môn hai phái Nga Mi, Côn Luân xuất trận.
Tái Hàn Khang cau mày :
- Mối bất hòa ngày càng lan rộng, thì nguy cơ của giới võ lâm cũng càng ngày càng sâu! Thiết Quán đạo trưởng đã quá khoác lác kiêu ngạo như vậy, chắc Huyền Huyền Tiên Lỗ và Tri Phi Tử cũng không đời nào chịu để cho hắn làm tàng, kết quả rồi ra sao? vị Chưởng môn nào xuất trận trước?
Uất Trì Xảo cười nói :
- Thoạt đầu, Huyền Huyền Tiên Lỗ ra ứng chiến, nhưng Tri Phi Tử vì cớ việc này gây ra bởi phái Côn Luân, nên không muốn người khác phải gánh đỡ trách nhiệm, bèn xông ra trước, cùng Thiết Quán đạo trưởng gây thành một cuộc long tranh hổ đấu, đẹp mắt vô cùng!
Hạ Thiên Tường nghe đến đâu ngứa ngáy chân tay đến đấy, tự giận mình đã bỏ lỡ một cơ hội hiếm có, quả thực đáng tiếc! Chàng vội hỏi Uất Trì Xảo :
- Hai vị trưởng môn ác chiến, kết quả ai thắng ai bại?
Uất Trì Xảo lại cười nói :
- Võ công của họ đều đã đến lô hỏa thuần thanh, nếu muốn phân hơn kém, quả thực là rất khó! Thiên Kinh trượng đấu với Hồi Phong Vũ Liễu kiếm, Côn Luân Vân Long bát thức đối với Điểm Thương Phi Hoa chưởng, lại thêm vài môn nội gia thần công, tử lực tranh đấu, thì rõ ràng là thu sắc bình phân, nửa cân, tám lạng!
Tái Hàn Khang hỏi :
- Đã không phân thắng bại, thì sao lại kết thúc, theo lời Hoằng Pháp Chân Nhân hoãn đại hội tới sang năm, là vì lẽ gì?
Uất Trì Xảo gật đầu nói :
- Lúc ấy Hoằng Pháp Chân Nhân lại đứng ra dàn xếp, nhưng Chưởng môn phái Kỳ Liên là Thích Đại Chiêu, và sư tỷ hắn là Bào Tam Cô lại chỉ sợ thiên hạ không chém giết nhau, thì không được xem cho sướng mắt, nên cứ đừng ngoài xúi giục, chế diễu, làm cho hai phái Điểm Thương và Côn Luân dẫu có muốn hòa cũng không được, trước mắt đã trông thấy cái cảnh máu rơi thịt nát đến nơi.
Hạ Thiên Tường sợ hãi nói :
- Hèn gì mà phái Kỳ Liên đem hết những tay hảo thủ, vượt nghìn dặm xa xôi đến đây! Thì ra Thích Đại Chiêu quả có ác ý thật.
Uất Trì Xảo lại nói tiếp :
- Hai vị sư đệ phái Côn Luân là Hướng Phiêu Nhiên và Tiêu Dịch trước đây đã có ý bực mình vì Chưởng môn sư huynh của họ quá nhân nhượng, lúc này lại càng không thể nén nổi, cùng bước ra chất vấn chị em Thích Đại Chiêu...
Tái Hàn Khang giật mình nói :
- Thích Đại Chiêu và Bào Tam Cô đều không phải những kẻ biết điều, làm như vậy chỉ tổ gây thêm tai vạ khó lòng cứu vãn được!
Uất Trì Xảo nửa như tán thưởng, nửa như cảm khái, thở dài một tiếng rồi nói :
- Tai biến đã gây khó lòng thu thập! Nhưng giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, nguy cơ xảy ra chỉ trong khoảnh khắc, thời hai Chưởng môn phái La Phù và Võ Đang cùng Hộ pháp Tịnh Giác thiền sư phái Thiếu Lâm đều dùng môn tuyệt thế thần công, cùng ra tay một lúc.
Tái Hàn Khang và Hạ Thiên Tường đều cảm thấy tinh thần phấn khởi, lắng tai nghe Uất Trì Xảo nói tiếp :
- Băng Tâm thần ni thi triển môn tuyệt học của Phật gia là môn Ban Thiền Chưởng in hai bàn tay lõm sâu vào mặt đá, Hoằng Pháp Chân Nhân ngầm vận Võ Đang tâm pháp dùng thanh kiếm gỗ chém tảng đá vỡ ra làm hai mảnh, còn Tĩnh Giác Thiền sư thì dùng môn Đại Lực Kim Cương Thủ của phái Thiếu Lâm, chỉ đấm một cái, đã làm cho khối đá nặng ngàn cân biến thành cám vụn.
Tái Hàn Khang và Hạ Thiên Tường vừa nghe tới đó, bất giác cùng đưa mắt nhìn về phía Đông nam. Thiên Đô tuyệt đỉnh lúc này cảnh vật đã trở nên yên lặng như tờ. Uất Trì Xảo trầm ngâm giây lát, kế lại nói tiếp :
- Ba môn tuyệt học của võ lâm đã xuất thủ, cũng là đại biểu cho sự đồng tâm nhất trí của ba phái Võ Đang, Thiếu Lâm, La Phù, mặc dầu hai phái Điểm Thương, Kỳ Liên điên cuồng phách lối đến đâu, cũng tự biết là không nên dại dột gây lòng công phẫn, đành lặng lẽ cuốn cờ, im trống, tuân theo đề nghị trước của Hoằng Pháp Chân Nhân hoãn đại hội lại một năm nữa. Thế là đại hội kết thúc, mưa tạnh mây tan.
Uất Trì Xảo thuật xong, lại nhìn Hạ Thiên Tường cười nói :
- Lăng Ba Ngọc Nữ Sài Vô Cấu lúc sắp đi, biết ta định ở lại chờ lão đệ và Tái lão quái vật, nên nhờ ta nói lại với lão đệ là Sài cô nương trách lão đệ đã đến chậm, lại hấp tấp đi ngay, không đưa bằng cớ ra, để cô ấy phá cái âm mưu gây mầm tai họa cho toàn thể giới võ lâm.
Hạ Thiên Tường ngạc nhiên trợn mắt hỏi :
- Tại sao Sài cô cô cháu lại nói thế? Cháu có đem theo trong mình bằng chứng gì có thể phá được âm mưu của bọn gây rối đâu?
Uất Trì Xảo thấy Hạ Thiên Tường nói vậy cũng kinh ngạc, ồ một tiếng rồi nói :
- Lão đệ có chứng cứ trong mình mà không biết thì thật là một sự quái lạ! Đáng tiếc là Sài cô nương lúc đi vội quá, nên không kịp nói rõ chứng cớ đó là vật gì?
Hạ Thiên Tường có vẻ nghi ngờ hỏi :
- Sài cô cô cháu có việc gì mà vội thế?
Uất Trì Xảo cười nói :
- Nàng nói nàng định theo dõi Tư Đồ Úy để khám phá một vụ âm mưu trong giới võ lâm, và dứt khoát một chuyện ân oán riêng.
Hạ Thiên Tường gượng cười nói :
- Tả cũng âm mưu, hữu cũng âm mưu, giới võ lâm xưa nay vẫn trọng sự quang minh lỗi lạc, bây giờ tự nhiên lại biến thành một thế giới âm mưu!
Mấy câu nói cũng cùng chung một mối cảm khái như Hàn Khang và Uất Trì Xảo.
Ba người lẳng lặng nhìn nhau, tâm hồn nặng trĩu của họ hòa lẫn với cảnh tịch mịch xung quanh, dệt thành một bức màn sầu mênh mang vô tận.
Hạ Thiên Tường càng nghĩ càng thấy sự việc ly kỳ khó hiểu, những muốn gặp ngay Sài Vô Cấu để hỏi cho ra lẽ, bèn quay lại hỏi Uất Trì Xảo :
-Sài cô cô cháu có hẹn sẽ gặp cháu ở đâu không?
Uất Trì Xảo lắc đầu nói :
- Sài nữ hiệp chỉ nói chuyến này đi phong ba nguy hiểm, không biết đâu mà hẹn trước. Chỉ dặn ta nói với lão đệ, nếu không có việc gì cần, thời nên lấy Bộ Hư đạo quan của phái Điểm Thương làm mục tiêu cùng đi sang Tây nam, hai bên đi cùng một hướng thì rồi thế nào cũng gặp.
Hạ Thiên Tường lại hỏi :
- Bây giờ hai vị lão tiền bối có định đi đâu không?
Uất Trì Xảo cười ha hả nói :
- Ta và Tái lão quái vật khác nào như đám mây trên trời, như cánh bèo mặt nước, muốn đi đâu thì đi, không có định hướng. Nếu đã có việc ở Tây nam, thời ta cũng sang Tây nam, nhân dịp chiêm ngưỡng tòa Bộ Hư đạo quan của Điểm Thương tam kiếm cũng hay!
Tái Hàn Khang cũng mỉm cười gật đầu, tán thành ý kiến của Uất Trì Xảo.
Hạ Thiên Tường nét mặt tươi cười, vừa toan nói, chợt nghe từ phía xa xa có mấy tiếng thú lạ. Mấy tiếng ấy vừa lọt vào tai, Hạ Thiên Tường thốt nhiên đổi hẳn sắc mặt, đứng dậy nghiêng mình thi lễ, nói với hai người :
- Hạ Thiên Tường có chút việc, cần phải tạm biệt ít lâu, xin hai vị lão tiền bối cứ đi trước, cháu sẽ gặp hai vị ở Tây nam.
Nói xong lập tức vận đề chân khí, băng mình nhảy xuống dưới núi nhanh như một luồng chớp, nháy mắt đã mất hút.
Tái Hàn Khang như vừa chợt nhớ ra điều gì, vội gọi với :
- Hạ lão đệ!...
Không thấy tiếng trả lời, Uất Trì Xảo nhăn nhở cười, hỏi :
- Lão quái vật còn gọi hắn lại làm gì? Lão không biết là hắn đang vội sao?
Tái Hàn Khang nói :
- Ai không biết là hắn có việc vội, nhưng lúc này, Thiên Kinh độc thích gieo họa khắp nơi, mà những loại thuốc thường lại không chữa nổi, nên ta định đưa cho hắn mấy viên linh đan mới chế, trong có lẫn chất Thiên Niên Chi Dịch, để phòng khi cần đến.