- Đại sư huynh vẫn nghĩ rằng có thể lợi dụng được người con gái này nữa ư? Sao không “thịt” quách đi cho được việc?
Thiết Quán đạo trưởng không sao nhịn được, bất giác ngẩng đầu lên trời cười ha hả, Lôi Hóa cứ ngẩn người ra không hiểu sư huynh cười cái gì.
Thiết Quán đạo trưởng cười xong, đôi mắt cứ long lên sòng sọc nhìn Lôi Hóa nói :
- Lôi nhị đệ, sao ngươi khinh thường sư huynh ngươi quá vậy? Nhị đệ thử nghĩ coi có lý nào Sài Vô Cấu vượt hàng ngàn dặm đến đây mà chỉ nói có vài ba câu rồi đi hay sao?
Lôi Hóa trầm ngâm một lát lại hỏi :
- Sư huynh cho rằng nàng còn trở lại đây để do thám Bộ Hư đạo quan chăng?
Thiết Quán đạo trưởng cười nói :
- Đại phàm nam nữ, đã mắc phải lưới tình ai không tha thiết lo lắng cho đối phương, cũng như lo cho chính mình. Vì thế nên đừng nói tào Bộ Hư đạo quan của chúng ta, dù cho là cung điện Diêm Vương bố trí toàn đao sơn kiếm trận, Sài Vô Cấu đêm nay cũng can đảm bước vào.
Lôi Hóa nghe đến đây mới khâm phục Chưởng môn sư huynh cao kiến, bèn mỉm cười nói :
- Nếu quả đúng như lời sư huynh, đêm nay Sài Vô Cấu sẽ đến đây do thám thì ta sẽ đối phó cách nào?
Thiết Quán đạo trưởng đắc ý cười nói :
- Đêm nay không cần các nhân vật trong phái ra tay đối địch, ta cam đoan làm cho Sài Vô Cấu phải tan gan nát ruột tự cắn lưỡi mà chết!
Lôi Hóa càng nghe càng khó hiểu, mãi tới khi Thiết Quán đạo trưởng ghé tai hắn dặn dò kế sách. Lúc ấy hắn mới tỏ vẻ khâm phục sát đất, vâng vâng dạ dạ lui ra, liệu lý mọi việc.
Quả đúng như lời Thiết Quán đạo trưởng dự đoán, Sài Vô Cấu quyết ý đêm ấy sẽ một mình lẻn vào đạo quán, thám thính xem ý trung nhân bị giam ở đâu.
Chờ mãi tới đêm khuya, trên trời mây đen mù mịt, ánh trăng nửa mờ nửa tỏ, Sài Vô Cấu mới trổ ngón khinh công thượng thừa, lẻn vào Bộ Hư đạo quan.
Quang cảnh trong quan vẫn không có gì khác lạ, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng tụng kinh của bọn đệ tử trong điện đưa ra, tiếng cao tiếng thấp, rõ ra một nơi thành địa thanh tĩnh của những kẻ xuất gia, không giống cái khí tượng sát khí đằng đằng, bố trí mai phục, như các sào huyệt trang trại của võ lâm.
Sài Vô Cấu nhận thấy địa thế khu đạo quan rất rộng, phía trước thỉnh thoảng vẫn có các dân cư quanh vùng đến lễ bái, nên biết rằng nếu có cơ quan mai phục gì, tất chỉ ở phía sau, bèn dịch thân vượt qua mấy từng điện các lẻn vào hậu quan xem xét.
Vừa vượt qua ba bốn tòa lầu, thì trông thấy trước mặt một dãy tường rất cao, cánh cổng sắt khóa kín, trên cánh cổng có đề bốn chữ lớn “Hương Khách Chỉ Bộ”. Sài Vô Cấu xem xét hình thế xung quanh, nghĩ bụng: “Nếu đã không cho khách dâng hương tự tiện ra vào, thì bên trong tất là trọng địa bí mật của phái Điểm Thương?”
Quả nhiên Sài Vô Cấu đề phí tung mình, nhảy lên đầu tường, chợt nghe thấy từ trong một tòa lâu đài hình bát giác, cách kiến trúc có vẻ kỳ dị, đưa ra một tràng cười âm u lạnh lẽo, nghe đến rợn tóc gáy.
Sài Vô Cấu vừa nghe tiếng cười đã nhận ra là tiếng cười của Thiết Quán đạo trưởng, nhưng tòa tám giác kia kiến trúc thật lạ, tường cao đến hai trượng, đã không thấy nóc cũng không có cửa sổ, chính phía đối mặt chỉ có một cái lỗ tròn, đường kính rộng chừng hơn một thước, Lôi Hóa, vị Điểm Thương đệ nhị kiếm xuất lĩnh bốn tên đệ tử cầm ngang thanh kiếm đứng bên ngoài canh gác, hình như đề phòng sự gì bất trắc xảy ra.
Sài Vô Cấu thấy thế, trong bụng phân vân nghi hoặc, không biết Thiết Quán đạo trưởng đang làm gì ở trong tòa lầu đó, mà bên ngoài phải bố trí cẩn thận như vậy?
Còn đang suy nghĩ, chợt từ bên trong tòa lầu đài bát giác, lại đưa ra một tiếng gào nghe rất thê thảm, tiếp theo đó là một chuỗi cười hềnh hệch quái gở của Thiết Quán đạo trưởng vang lên, đúng như tiếng cười ban nãy.
Sài Vô Cấu từ bữa nghe Mai Khôi sứ giả báo cho biết cái tin Tư Đồ Úy, bị giam một chỗ thì trong bụng không giây phút nào không lo lắng cho chàng, lúc này lại nghe thấy tiếng cười và mấy tiếng kêu thê thảm, khiến cho nàng nghĩ ngay đến Tư Đồ Úy, có lẽ sáng hôm nay vì mình tới thăm, mà họ đem chàng ra tra khảo cùng nên.
Trước mặt đã có người canh gác, Sài Vô Cấu đành phải lợi dụng bức tường cao che chở, len lén đi vòng sang bên cạnh, lăn tới tòa lâu đài.
Trong khi ấy, bên tai vẫn nghe tiếng thét, tiếng cười mỗi lúc một rõ hơn, một ghê rợn hơn. Vòng như thế ước khoảng chừng mười trượng. Sài Vô Cấu liền nhẹ nhàng nhảy lên hai tay vịn vào đầu bức tường, sẽ hé mắt nhìn vào bên trong, quả thấy bọ Lôi Hóa đã khuất vào phía sau góc tường, Sài Vô Cấu bèn không dùng khinh công nữa, chỉ đi lén từng bước tới sát căn tòa lầu bát giác.
Vừa bước đến nơi chợt lại nghe một tiếng kêu thét hãi hùng đau đớn nổi lên, tiếng kêu tuy thê thảm nhưng rất yếu ớt, hình như người kêu đã gần kiệt lực, chỉ còn thoi thóp thì phải.
Sài Vô Cấu quả tim đập thình thịch, vội đề khí tung mình nhảy cao tới hơn một trượng, rồi vẫn dùng hai tay vịn vào bờ tường, từ từ vươn mình lên ghé mắt nhìn vào bên trong.
Thì ra tòa lầu đó có một tấm lưới bằng đồng thay cho nóc nhà, ánh đèn trong nhà chiếu lên, trông cảnh tượng bên trong rõ mồn một. Nhưng Sài Vô Cấu vữa trông vào, một quang cảnh cực kỳ ghê gớm hiện ra trước mắt, làm cho nàng hồn vía rụng rời, suýt chút nữa thì tuột tay rơi xuống đất.
Lòng nhà rộng tới bảy tám trượng, nhưng trừ một lò than đang cháy ngùn ngụt ở giữa sảnh thì không còn vật gì khác nữa. Bên trong có ba người, một tên thanh y tiểu đạo, một người chính là Thiết Quán đạo trưởng, còn một người nữa trần trùng trục, bên dưới chỉ mặc có một chiếc quần cộc, sau lưng đầy những vết cháy xém, da thịt nát bấy, nằm mê man dưới đất.
Sài Vô Cấu tuy trông không rõ mặt mũi người bị cực hình, nhưng cứ trông phía sau lưng và tầm vóc con người thì rất giống Tư Đồ Úy.
Trong khi nàng đang sợ hãi rụng rời, chợt lại nghe Thiết Quán đạo trưởng cất tiếng cười một cách nanh ác, nói :
- Sư đệ đã không chịu cùng ta đồng tâm hiệp lực, thì bữa nay phái La Phù đã có người đến, vì phòng xa những sự bất trắc có thể xảy ra, chúng ta nên cùng nhau vĩnh biệt. nhưng trước khi chưa giải thoát cho ngươi, ta còn muốn cho nếm thử cái thủ đoạn của ta, để làm gương cho những kẻ muốn ngược lại ta, trông đấy mà mở mắt!
Mỗi câu nói của Thiết Quán đạo trưởng là một mũi kim đâm vào trái tim Sài Vô Cấu, khiến cho nàng suýt bị ngất đi mấy lần. Vì tuy hắn không gọi rõ tên người bị cực hình ra, nhưng những câu nói ấy, không phải là nói với Tư Đồ Úy, thì còn nói với ai?
Lúc này Thiết Quán đạo trưởng lại nhìn tên tiểu đạo hẩy tay một cái, tên tiểu đạo liền xách một thùng nước dội lên mình người bị cực hình, rồi lật ngửa người ấy lên.
Sài Vô Cấu chỉ còn một chút hy vọng mong manh là chờ xem rõ mặt kẻ bị hình là ai, may ra không phải là Tư Đồ Úy chăng? Nhưng đến khi trông rõ rồi nàng lại càng sợ, vì trên mặt người ấy cũng đầy những vết roi và vết cháy, chỗ thì xưng u lên, chỗ thì rách toạc cả da thịt, làm sao còn phân biệt được rõ bản lai diện mục?
Thiết Quán đạo trưởng sắc mặt vẫn lạnh như tiền, bảo tên tiểu đạo đứng bên cạnh :
- Mày lại dùng kìm sắt đốt lần nữa đi, để ta tiễn tứ sư thúc mày về Tây Thiên cho sớm.
Ba chữ “tứ sư thúc” vừa lọt vào tai, một tia hy vọng mong manh của Sài Vô Cấu biến thành mây khói. Đầu óc nàng lúc này chỉ còn lảng vảng một chữ “chết”, nàng đã toan dùng Ban Thiền chưởng lực đấm vào óc mình, rồi theo ý trung nhân cùng sang thế giới bên kia cho trọn tình trọn nghĩa.
Không phải vì Sài Vô Cấu nhu nhược vô tài, không dám giao thủ với nhân vật phái Điểm Thương, liều chết cứu lấy người yêu. Nhưng tình thế trước mắt, đối phương phòng bị quá cẩn mật, đã không thể phá tấm lưới nhảy xuống, lại cũng không thể đánh đuổi được Lôi Hóa và bốn tên thủ hạ mà đoạt cửa xông vào. Huống chi lúc này nếu bên ngoài hơi có một chút động tĩnh là trong nhà Thiết Quán đạo trưởng hạ ngay độc thủ.
Vì thế Sài Vô Cấu suy đi nghĩ lại, đã không thể cứu được Tư Đồ Úy, thì chỉ còn một cách chết là hơn cả. Nhưng dù có chết, nàng cũng phải tìm một nơi thanh tịnh trong sạch mà chết, chớ không khi nào lại chịu chết ở trong tay bọn lang sói, vô sỉ, để chúng giày vo ô nhục đến di thể này.
Vừa nghĩ tới đây, lại chợt ngửi thấy mùi khét lẹt từ trong nhà xông lên, đúng là mùi thịt cháy, lần này thì Tư Đồ Úy chắc phải chết hẳn.
Nàng không lỡ trông thấy cảnh thảm khốc ấy một lần nữa, liền nghiến chặt hai hàm răng, vận đề khí nhảy phắt lên bức tường cao.
Nàng vừa nhảy lên, gã Lôi Hóa phụ trách việc canh gác, đã trông thấy, hắn bèn buông tiếng cười ha hả, rồi nói một cách đắc ý :
- Sài Vô Cấu đừng chạy, mày đã hai lần vào Bộ Hư đạo quan thám thính, ít nhất cũng phải lưu lại vài món tuyệt học của phái La Phù rồi mới đi được.
Sài Vô Cấu đã quyết tâm đi tìm cái chết, nên cũng không thèm để tai nghe những lời khiêu khích của Lôi Hóa chỉ thi triển môn khinh công tuyệt thế Bát Bộ Hãn Thần cứ dọc theo bức tường cao mà chạy.
Nhưng chạy chưa được mấy bước, trước mặt đã thấy ba cái bóng đen nhảy tới.
Sài Vô Cấu tưởng bị trúng mai phục, bèn nghiến hai hàm răng, định liều chết quyết đấu, chợt nhận ra ba người ấy tức là bọn Tái Hàn Khang, Uất Trì Xảo và Hạ Thiên Tường đến cứu viện cho mình.
Tình thế đột nhiên trở nên hòa hoãn, Sài Vô Cấu lúc này mới nghĩ đến chuyện mình, giọt lệ thương tâm lập tức tuôn ra ràn rụa, nàng còn thổn thức nói với bọn Tái Hàn Khang :
- Ba vị đến đây, Sài Vô Cấu chết cũng không còn ân hận gì nữa, chỉ xin ba vị đem di thể của tôi ra khỏi Bộ Hư đạo quan, hoặc ra thiêu hủy đi, dầu sao cũng xin đừng để lọt vào tay bọn hung ác vô luân, thời Sài Vô Cấu này và phái La Phù đều cảm thịnh đức của ba vị.
Nói dứt lời, liền cười một cách buồn bã, rồi ngưng tụ Ban Thiền chưởng lực , giơ tay định đánh vào tử huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu.
Hạ Thiên Tường thân hình nhanh như một luồng điện, dùng ngón Bài Vân Tróc Nguyệt giữ chặt lấy tay phải Sài Vô Cấu rồi cau mày hỏi :
- Sài cô cô sao tự nhiên lại định tự vẫn?
Sài Vô Cấu thở dài nói :
- Tôi và Long Phi kiếm khách đã từ thề đồng sinh đồng tử, nay chàng đã bị chết trong tay Chưởng môn sư huynh là một kẻ mất hết nhân tình, tôi còn sống làm gì nữa?
Hạ Thiên Tường nghe nói cũng giật mình kinh sợ vội hỏi :
- Sài cô cô, Từ Đồ đại hiệp chết ở đâu? Sao cô cô biết?
Sài Vô Cấu ngoảnh lại trỏ vào tòa nhà bát giác, ứa nước mắt nói :
- Tôi vừa trông thấy Tư Đồ Úy bị hình bào lạc ở trong gian nhà mật thất kia, chắc lúc này nhưng đã chết hẳn rồi!
Lúc này Lôi Hóa vẫn đứng nguyên chỗ cũ đang thì thầm bàn nhỏ với Thiết Quán đạo trưởng vừa ở trong mật thất bước ra. Nhưng xung quanh chỗ bọn Tái Hàn Khang đã có hơn mười tay hỏa thủ, tay cầm binh khí, đứng chắn trên những đường có thể rút lui được.
Hạ Thiên Tường nghe Sài Vô Cấu nói mắt đã được trông thấy Tư Đồ Úy bị hình bào lạc ở trong mật thất, bất giác đưa mắt cho Tái Hàn Khang và Uất Trì Xảo, cả ba cùng tỏ vẻ ngạc nhiên. Đoạn Tái Hàn Khang nghiêm sắc mặt nói với Sài Vô Cấu :
- Sài cô nương, đừng vội nóng nảy, để chúng tôi hỏi lại vị Chưởng môn phái Điểm Thương cho rõ ràng đã.
Nói xong đưa mắt nhìn quanh bốn phía, biết là mình đã bị bao vây, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh như thường, vòng tay nhìn Thiết Quán đạo trưởng nói to :
- Võ lâm mạt học Tái Hàn Khang, Uất Trì Xảo, Sài Vô Cấu và Hạ Thiên Tường đêm hôm đường đột xông vào bảo quan, mong đạo trưởng tha lỗi cho.
Thiết Quán đạo trưởng sát khí đằng đằng, lạnh lùng nói :
- Bộ Hư đạo quan núi Điểm Thương không khác gì đao sơn kiếm thụ, hổ huyệt long đàm, không như ngọn Thiên Đô trên Hoàng Sơn, các ngươi đến thì được, nhưng đi thì khó lắm.
Hạ Thiên Tường cười ha hả :
- Đã dám xông vào long đàm, thì hẳn phải có thủ đoạn hàng long! Chúng ta đã đường hoàng mà đến thì lại ung dung mà đi. Nào mời các vị lại gần đây, Hạ Thiên Tường có mấy câu thỉnh giáo Chưởng môn đạo trưởng.
Thiết Quán đạo trưởng trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường cười gằn nói :
- Ta đã nghe mật báo, biết người luôn cố tình gây chuyện với phái ta. Đêm nay đành rằng ta chịu lỗi với Bắc Minh Thần Bà quyết không để ngươi sống mà ra khỏi tòa đạo quan này Hạ Thiên Tường cả cười nói :
- Trong khi hai bên chưa rõ tài nghệ của nhau, sao lão già mũi trâu đã dám khoác lác thế? Ta muốn hỏi ngươi mấy điều, rồi sẽ lĩnh giáo vài chiêu tuyệt học của phái Điểm Thương, xem nó kinh thiên động địa đến đâu?
Thiết Quán đạo trưởng cười nhạt :
- Võ học Điểm Thương có kinh thiên động địa hay không, lát nữa sẽ biết. Bây giờ ngươi muốn hỏi gì hỏi đi?
Hạ Thiên Tường chỉ vào mật thất hỏi :
- Người bị hình bào lạc trong tòa nhà kia, có phải là Long Phi kiếm khách Tư Đồ Úy không?
Thiết Quán đạo trưởng là nhân vật hữu danh trong giới võ lâm đương thời, địa vị lại là Chưởng môn một phái, vừa rồi tuy thiết kế lừa Sài Vô Cấu, nhưng lúc này bị Hạ Thiên Tường đường giữa công chúng hỏi một cách công khai không thể nói dối được nữa, đành chỉ trả lời bằng một cái lắc đầu.
Thiết Quán đạo trưởng vừa lắc đầu, Sài Vô Cấu như được uống một viên tiên đan, mát rượi cả ruột gan, mừng đến ứa nước mắt.
Lôi Hóa thấy Hạ Thiên Tường sắc mặt nhơn nhơn đắc ý, bất giác nổi khùng quát to :
- Các ngươi đừng vội đắc ý, Tư Đồ Úy lúc này tuy chưa chết, nhưng hắn sẽ phải chịu cực hình gấp mấy tên kia! Không lâu đâu, các ngươi chờ xem.
Hạ Thiên Tường lạnh lùng hỏi :
- Người ta có câu: “Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau”. Sao các ngươi lại tàn nhẫn đối với Tư Đồ Úy như vậy?
Thiết Quán đạo trưởng nhìn Sài Vô Cấu rồi nói :
- Vì hắn phản kháng mệnh lệnh Chưởng môn không biết kính trọng tôn trưởng nên chết như thế mới đáng tội.
Hạ Thiên Tường nghe xong, chợt nhướng cao lông mày, cười sằng sặc như người điên, giọng cười đầy vẻ chế diễu khinh bỉ. Thiết Quán đạo trưởng nổi giận hỏi :
- Ngươi cười cái gì?
Hạ Thiên Tường cũng trừng mắt trả lời :
- Ta cười vì ngươi vẫn còn dám mờ miệng nói đến bốn chữ “Kính trọng tôn trưởng”!
Thiết Quán đạo trưởng có tật giật mình, không dám hỏi thẳng, chỉ vờ làm bộ giận dữ, mắng át đi :
- Thằng ranh con ăn nói vô lễ! Ai hoài hơi nói chuyện với ngươi? Các ngươi đã có gan vào đây, thì hẳn đã có phòng bị, bây giờ muốn động thủ cách nào?
Hạ Thiên Tường thấy Thiết Quán đạo trưởng lảng sang chuyện khác, lại muốn làm dữ, tự biết những điều ức đoán của mình không sai, bèn lại buông tiếng cười ha hả, cao giọng nói :
- Ngươi đừng có tật giật mình, cố ý lấp liếm câu chuyện mà cả trời lẫn người cũng phải căm phẫn! Ta định đến ngày mười sáu tháng chạp sang năm, vào kỳ đại hội Thiên Đô, sẽ công khai tuyên bố tội ác của ngươi trước mặt các nhân vật võ lâm thiên hạ. Còn đêm nay muốn giao đấu thế nào cũng được. Hoặc giả để ta đấu với ngươi một trận đầu tiên, thử xem ai cao thấp?
Mấy câu của Hạ Thiên Tường làm cho Thiết Quán đạo trưởng một vị võ công cao tuyệt, trước không có địch thủ, tuy đã quyết ý giết cả bốn người để tiêu trừ hậu hoạn, nhưng cũng ngượng ngùng, không muốn tự ra tay.
Lôi Hóa thấy sắc mặt Chưởng môn sư huynh có vẻ băn khoăn, bèn cười gằn một tiếng, rồi nói :
- Chưởng môn nhân hà tất phải giận! Cái thứ ranh con vào hàng con cháu đó, dẫu đến tiểu đệ cũng không thèm ra ta, huống hồ sư huynh! Xin chọn một tên đệ tử hàng dưới cho ra ứng chiến, cũng đủ siêu độ cho nó về âm phủ.
Thiết Quán đạo trưởng cũng biết Hạ Thiên Tường tuy còn ít tuổi, nhưng đã là môn hạ của Hoàng Phủ Thúy, võ học tất được chân truyền. Mình chẳng gì cũng là một bực tiền bối, tuổi tác chênh lệch, thắng cũng không vinh, mà thua thì mang nhục, trong lúc đang phân vân khó xử, chợt nghe Lôi Hóa nói vậy, bèn gật đầu gọi to :
- Lạt Thủ Tiểu Thuần Dương Đằng Tấn đâu?
Tiếng gọi vừa dứt, chợt nghe phía tây có tiếng dạ thật lớn, rồi một người tuổi trạc ngoài ba mươi, ăn mặc lối đạo sĩ, mắt cú mũi ưng, diện mạo hung ác, từ ngoài ba trượng, lướt trên mặt đất bước vào, tỏ ra một tay khinh công rất giỏi, võ kỵ cũng khá cao.
Hạ Thiên Tường nghĩ thầm: Tư Đồ Kính ngoại hiệu là Lạt Thủ Thuần Dương, còn người này lại là Lạt Thủ Tiểu Thuần Dương, tất nhiên tính tình cũng hung ác, nham hiểm, không kém gì Tư Đồ Kính.
Lạt Thủ Tiểu Thuần Dương Đằng Tấn kính cẩn khom lưng nói với Thiết Quán đạo trưởng :
- Đệ tử Đằng Tấn, kính chờ pháp dụ.
Thiết Quán đạo trưởng đưa mắt nhìn Hạ Thiên Tường, sát khí đằng đằng, gằn giọng hỏi Đằng Tấn :
- Các nhân vật võ lâm không chiếu theo lễ mạo giang hồ, thông báo tên họ, bái yết một cách đường hoàng lại cậy tài đêm hôm tự tiện xông vào trọng địa của bản phái, theo quy giới ta đã ấn định thì phải thế nào?
Đằng Tấn thưa :
- Tự tiện xông phía trước đạo quan, thì bị chặt một cánh tay, xông vào hậu viện thì bị chém đầu.
Thiết Quán đạo trưởng quắc đôi mắt hung dữ lên, gật đầu nói :
- Đã vậy, ta sai ngươi ra chém đầu tên kìa, để giữ trọn pháp quy.
Đằng Tấn nghe lời, đảo đôi mắt cú nhìn Hạ Thiên Tường một lượt, rồi lại nói Thiết Quán đạo trưởng :
- Đệ tử kính tuân pháp dụ, nhưng nghe đâu Hạ bằng hữu là cao túc của Bắc Minh...
Thiết Quán đạo trưởng sầm nét mặt gắt :
- Vô luận là môn hạ của ai, đã phạm vào những sự kiêng kỵ của bản phái đều phải giết chết!
Đằng Tấn dạ một tiếng, nghiêng mình vái Chưởng môn nhân rồi quay ra nhìn Hạ Thiên Tường, cười gằn :
- Hạ thí chủ, bần đạo vâng lệnh Chưởng môn, xin thỉnh giáo mấy chiêu tuyệt kỹ. Tùy ý Hạ thí chủ muốn đấu binh nhân, chưởng lực hoặc ám khí, chân lực thứ gì cũng được.
Hạ Thiên Tường hôm ở Mân Sơn đã được biết ngón Phi Hoa chưởng của Tư Đồ Kính, và hôm ở Bộ Hư hạ viện đã được thử mấy đường Hồi Phong Vũ Liễu kiếm pháp của Huyền Thanh đạo trưởng, nghĩ bụng hai môn tuyệt học của phái Điểm Thương đều vô cùng thần diệu, dù mình có thắng cũng còn phải mất nhiều thì giờ. Chi bằng thử thi triển công lực Càn Thiên khí công là môn tâm truyền của sư môn, tạm hạ khí thế của đối phương đã rồi sẽ liệu.
Lúc này Tái Hàn Khang đã nhìn rõ hình thế xung quanh cực kỳ hiểm ác, Thiết Quán đạo trưởng và Lôi Hóa đều sát khí đằng đằng, lại thấy Hạ Thiên Tường đôi mắt cũng tỏa thần quang, đoán biết anh chàng tiểu hiệp cao ngạo quật cường này, cũng đã động lòng muốn giết người bèn sẽ ngưng chân khí, nói nhỏ vào tai chàng :
- Hạ lão đệ, chúng ta đã bị lọt vào trùng vây, cần phải giữ sức, để rút lui an toàn, không nên sính cường, tranh tài đua giỏi lúc này.
Hạ Thiên Tường chủ ý đã định, bèn ngầm tụ tập Càn Thiên khí công đợi sẵn, nên khi nghe Tái Hàn Khang dặn dò như vậy chỉ ngạo nghễ mỉm cười, rồi nói với Đằng Tấn :
- Chúng ta hãy so sánh nội lực đã, thắng bị chỉ một chưởng quyết định.
Đại phàm đấu binh phân quyền cước, kẻ mạnh đều có thể tấn công một cách chớp nhoáng như mưa sao như gió cuốn, kẻ yếu cũng có thể nhảy chống gạt, bảo vệ lấy thân duy có môn đấu nội lực là không thể dùng tài chỉ đấu có một chưởng? Nói một cách khác là sống thì sống ngay mà chết cũng chết ngay. Nên khi nghe Hạ Thiên Tường nói vậy, Đằng Tấn không khỏi ngạc nhiên ngẩn người nhìn chàng.
Hạ Thiên Tường thấy thế lại cười ha hả :
- Nhân vật phái Điểm Thương té ra chỉ biết nói khoác, chớ không có thực học...
Nói chưa dứt lời, Đằng Tấn đã ngầm tụ Hắc Sát âm chưởng hai tay đẩy mạnh, hai luồng hàn phong mãnh liệt ào ào tuôn ra đánh vào giữa ngực Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường cũng ngầm vận một hơi tiên thiên, sung mãn khắp các huyệt trên người, rồi cũng dùng hai tay đẩy mạnh, nhưng không hề kèm theo một luồn giọng cương khí nào cả.
Bốn tay vừa chập vào nhau, sức âm hàn ám kình tụ trong lòng bàn tay của Đằng Tấn vừa liên miên nhả ra, thì hai tay Hạ Thiên Tường hốt nhiên lật hẳn lại, một tiếng cười ha hả, môn ngạo thế tuyệt học Càn Thiên khí công của Hoàng Phủ Thúy hóa thành Thuần Dương Chính Khí lập tức từ Đan Điền dồn lên hai tay phát ra.
Thiết Quán đạo trưởng là Chưởng môn một phái, nên kiến thức quảng bác, vừa nghe tiếng cười của Hạ Thiên Tường có khí, liền cau mày nói với Lôi Hóa :
- Không ngờ thằng tiểu quỷ họ Hà này bé thế mà đã học được phép Càn Thiên khí công của Hoàng Phủ Thúy. Môn Hắc Sát âm chưởng của Đằng Tấn luyện tối kỵ với Thuần Dương Kình Lực, chỉ e nó bị khắc chế, khó lòng tránh khỏi số mệnh.
Vừa nói vừa chú ý nhìn vào vòng trận chiến, chỉ thấy bốn chưởng của Đằng Tấn và Hạ Thiên Tường, vẫn giữ chặt lấy nhau chưa rời, hai bên cùng cố gắng ra sức, nhưng Hạ Thiên Tường đôi môi vẫn giữ một nụ cười ngạo nghễ, thần sắc vẫn ung dung, còn Đằng Tấn thì đôi mắt trợn ngược, cánh mũi phập phồng, mồ hôi chảy thành giọt.
Thiết Quán đạo trưởng nghiến răng kèn kẹt, hừ một tiếng, gọi to :
- Thất sư đệ Huyền Hóa xuất trận, còn bọn đệ tử trực nhật ở Bát Quái đường đâu? Mau lo liệu hậu sự cho sư huynh Đằng Tấn các ngươi.
Góc Đông bắc có tiếng thưa, rồi một đạo sĩ mặc áo bào xanh, mặt giải, râu quai nón nhảy ra, nhưng trong khi người chưa đến, Hạ Thiên Tường chợt thu hai tay về, chân phải khẽ co lại đạp hất cái xác thất khiếu lưu huyết của Đằng Tấn bắn ra xa tới năm bước.
Tái Hàn Khang thấy trận thứ nhất đã chết người, biết rằng khó lòng còn xử hòa được, nếu muốn sống mà ra khỏi đạo quan này thì phải liều mạng chiến đấu không xong. Bền định hạ trường, đổi cho Hạ Thiên Tường về, Sài Vô Cấu đã uốn lưng ong, tung mình nhảy ra trước.
Hạ Thiên Tường biết Sài Vô Cấu võ công còn cao hơn mình, bèn cười nói với Huyền Hóa đạo nhân, vừa được Thiết Quán đạo trưởng sai ra trận :
- Hạ Thiên Tường này tạm rút lui, nhường đạo trưởng nếm vài miếng đòn tuyệt học La Phù của Sài cô cô tôi xem thử.
La Phù, Điểm Thương vốn là hai phái thế thù, nên Huyền Hóa đạo nhân và Sài Vô Cấu chỉ trao đổi vài câu, rồi lập tức bốn chưởng vung lên, cùng xông vào xáp chiến.
Huyền Hóa đạo nhân vốn là hàng trên Đằng Tấn, nên công lực cũng cao hơn một bực, ngón Phi Hoa chưởng Lực tuy chưa đến trình độ tuyệt đỉnh cao siêu, nhưng cũng đã nhẹ nhàng đẹp mắt vô cùng và cái thế phiêu dâng bay bướm, còn luôn luôn xen lẫn những ngón đòn hóc hiểm, khiến cho đối phương không biết đâu mà đề phòng được.
Sài Vô Cấu thi triển ngón Tiểu Chư Thiên Đấu La Bát Thủ là một chưởng pháp tinh diệu của phái La Phù, công lực của nàng vốn vẫn cao hơn Huyền Hóa đạo nhân một bực, nhưng vì hôm ác đấu với Tư Đồ Kính ở Bộ Hư hạ viện bị trọng thương, tuy đã được Tái Hàn Khang chữa khỏi, song sức khỏe không phải không bị ảnh hưởng, nên hai bên đấu đến năm mươi hiệp, mà vẫn chưa chiếm được thắng lợi.
Huyền Hóa đạo nhân hình như nhận thấy nhược điểm của Sài Vô Cấu ở chỗ nào, bèn ra sức tấn công ào ào như vũ bão, bất giác lại làm cho Sài Vô Cấu nổi nóng, không suy nghĩ gì nữa, lập tức ngưng tụ Ban Thiền chưởng lực liên tiếp phóng liền ba chưởng Bối Diệp Phiên Kính, Kim Long Quy Bát, Phật Tọa Chiêm Hóa trong Tiểu Chư Thiên Đấu La Bát Thủ biến ảo thành bóng chưởng đầy trời, phơi phới tung ra.
Ba chiêu này ngầm kèm theo chiêu thuật tuyệt diệu Ban Thiền trọng chưởng tuy làm cho Huyền Hóa đạo nhân hết đường trốn tránh phải liều chống đỡ bị ép lui lại vài bước lảo đảo chực ngã, ngực thở phập phồng mặt, như tờ giấy, tỏ ra là đã bị tổn thương rất nặng. Nhưng Sài Vô Cấu cũng vì dùng sức quá độ nên mấy vết thương cũ trên đầu vai lại bị màu ra, ướt thẫm cả áo.
Tái Hàn Khang vội gọi nàng về lấy linh đan cho uống, ngoài lại xoa thuốc trị thương, cầm máu.
Thiết Quán đạo trưởng sắc mặt hầm hầm, vẫy tay bảo Huyền Hóa về, rồi hú lên một tiếng, bọn đệ tử Điểm Thương tức thì tiến vào vòng vây lại, đứng cách xa bọn Hạ Thiên Tường chừng ngoài ba trượng, tay kiếm tuốt trần, bố trí thành một kiếm trận kỳ dị, trông giống những bông sao trên trời.
Kiếm trận đã bố trí xong, Thiết Quán đạo trưởng mặt lạnh như phủ một lớp băng, lạnh lùng nói với Lôi Hóa :
- Lôi nhị đệ, ta sai ngươi xuất trận, không được tơ hào nhân nhượng phải giết cho kỳ hết bọn đó, để chúng biết uy lực chân chính của môn võ học Điểm Thương.
Nói đến đây ngừng lại, nhìn bọn đệ tử đang bố trí kiếm trận, cất cao tiếng nói to :
- Lúc này trường canh kiếm trận đã dàn xong, trong hậu việc Bộ Hư đạo quan chỉ cho người vào, không được cho người ra, các đệ tử hễ thấy quân giặc xông về phía mình trấn giữ để tẩu thoát, phải lập tức chém đầu, đem về phục mệnh.
Bọn đệ tử dạ ran một tiếng, mỗi người đều cầm thanh kiếm sáng loáng giơ lên ngay ngực, mũi kiếm lăm lăm chĩa cả về phía bọn Tái Hàn Khang đứng nghiêm chăm chăm, làm cho suốt khu hậu viện Bộ Hư đạo quan biến thành một nơi tử khí trầm trầm.
Tái Hàn Khang thấy tình hình càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, bất giác lông mày cau có, tự nghĩ bọn bốn người, chỉ có Sài Vô Cấu vô cùng cao hơn hết, nhưng lúc này những vết thương cũ lại vỡ ra, khó lòng đánh mạnh được nữa, thứ nhì phải kể đến Hạ Thiên Tường, còn mình và Uất Trì Xảo, tuy mỗi người đều có sở trường, nhưng so với bọn Điểm Thương song kiếm, công lực còn hơi kém, tình thế lúc này không biết ứng phó thế nào cho ổn thỏa?
Uất Trì Xảo thấy Lôi Hóa đã đảo ngược thanh kiếm, đứng ở giữa vòng kiếm, uy phong lẫm lẫm, sát khí đằng đằng, bèn nhìn Tái Hàn Khang, cười một tiếng quái gở, rồi nói :
- Lão quái vật đừng buồn, người ta có câu rằng: “Tai vạ lâm đầu, tránh đau cho thoát”. Đêm nay lão hóa tử cũng thấy ngửa tay, muốn dùng cây Thất Bảo Lý Công quải này lĩnh giáo lão mũi trâu họ Lôi vài chiêu kiếm thuật.
Tái Hàn Khang chợt động lòng, sẽ hỏi :
- Cây Lý Công Quải của ngươi, đã gọi là Thất Bảo, tất có trò gì khắc chế được...
Uất Trì Xảo lắc đầu ngắt lời cười :
- Phương pháp bí mật không truyền đến sáu tai, ta thực không sợ kiếm thuật của thằng cha mũi trâu, nhưng nếu hắn bị ta chọc giận mà phóng Tử Diệm thần sa ra, thì lão quái vật phải tiếp ứng cho ta nhé.
Hai vị phong trần kỳ hiệp đều thông minh tuyệt đỉnh, nên chỉ vài câu trao đổi, đã hiểu ý nhau trong khi hai người rỉ tai nói sẽ, nhưng lại không dùng công lực truyền âm nhập mật cố ý để Thiết Quán đạo trưởng và Lôi Hóa nghe tiếng.
Lôi Hóa vẫn biết Uất Trì Xảo thông minh khéo tay, chế máy móc rất giỏi lúc này lại nghe ông ta nói không sợ môn Hồi Phong Vũ Liễu kiếm pháp của mình thì đoán chắc trong cây gậy Thất Bảo Lý Công Quải kia tất có cơ quan bí mật gì, mình phải lưu ý đề phòng mới được.
Uất Trì Xảo nói chuyện với Tái Hàn Khang xong, trên môi vẫn giữ nụ cười bí mật thủng thẳng bước vào vòng chiến, lấy trong mình ra một cây gậy ngắn đúc bằng thép tốt dài hơn một thước, đen bóng như mun.
Lôi Hóa thấy cây gậy của đối phương chỉ ngắn như đồ chơi của trẻ con, trong bụng lại càng phân vân nghi ngại, cho là mình đoán đúng nếu cây gậy này không có diệu dụng gì thì sao Uất Trì Xảo dùng nó đối địch với thanh thần kiếm của mình.
Quả nhiên Uất Trì Xảo vừa cầm cây gậy trên tay, chưa thấy thi triển gì cả, chỉ nghe một tiếng cười khẩy, tiếp theo một tiếng cách, cây gậy đã dài thêm ra hơn tám tấc nữa, thành ra hai thước, cầm chéo ngang ngực, đôi chân chuệnh choạng tiến lên.
Lôi Hóa là một tay cao thủ có tiếng trong giới vũ lâm đương thời, vừa nhác mắt trông, đã nhận ra cây gậy của Uất Trì Xảo không những muốn dài muốn ngắn tùy ý, cách sử chung lại cũng theo phương pháp Bát Tiên Quá Hải một phương pháp thần diệu vô cùng, trong giới giang hồ rất ít khi trông thấy.
Bèn quyết định trước hết phải thận trọng giữ gìn đừng để bị trúng phải ám toán của đối phương, mà giảm mất uy danh Điểm Thương tam kiếm. Sau khi hai bên đã đấu sức vài chiêu, nên lập tức phóng môn độc vật Tử Diệm thần sa trừ ngay đối phương đi, thế là yên trí.
Chủ ý vừa định, Uất Trì Xảo phát chiêu tấn công trước, và còn dùng đòn giữa, theo thế Lã Đồng Tâm Túy Tả Nhạc Dương lâu cầm cây gậy thẳng như cán bút vạch vào giữa ngực Lôi Hóa.
Lôi Hóa đã từng gặp những tay đại địch, nên rất tinh tế, thấy Uất Trì Xảo cả cánh tay và cây gậy dài không đầy năm thước mà lại đứng xa ngoài sáu thước phát chiêu, biết là có sự lạ nên cố ý không đỡ đòn, chỉ thót bụng lại, lùi về phía sau ba bước.
Quả nhiên không ra ngoài ý liệu chính giữa lúc Lôi Hóa bước lùi lại, cách một tiếng, đầu mũi gậy của Uất Trì Xảo lại thò dài ra tám tấc nữa.
Lôi Hóa nhướng cao lông mày, Uất Trì Xảo cố ý huyền diệu thần thông, tay phải dồn lực ấn mạnh, bật ra hai tiếng như rồng ngâm, đậu nhọn của cây gậy Thất Bảo Lý Công quải lại mở ra một bông hoa sen dầu, bên kia gậy cũng thêm một cái móc hình giống màu trắng lưỡi liềm sáng lóng lánh, trông có vẻ nhọn sắc vô cùng.
Lôi Hóa không dám sơ hốt cầm thanh kiếm chặn ngang ngực, cười nhạt nói :
- Trong cây gậy của ngươi sao mà giấu lắm trò thế?
Uất Trì Xảo cả cười nói :
- Gậy thép dài gấp đôi, hoa sen một đóa, thì lại thêm con dao Đồ Long chuyên phá bất cứ nội gia khí công nào! Trong Thất bảo bất quá mới xuất hiện có Tứ bảo đã lấy làm gì nhiều? Ngươi nên cẩn thận để ý, trong cây Thất Bảo Lý Công Quải của ta còn Đoạt Mệnh Tam Tuyệt chưa thi thố ra hết đâu.
Nói chưa dứt lời, tay cầm cây gậy thép, một đầu bông hoa sen, một đầu lưỡi liềm, thân dài tới hai thước tám, thi triển chiêu thuật cực kỳ tinh diệu, đánh thẳng vào Lôi Hóa uy thế cuồn cuộn như sóng gào gió thét, mãnh liệt kinh người.
Về mặt võ công Lôi Hóa tuy có cao hơn Uất Trì Xảo một bực, nhưng vì trong bụng vẫn nơm nớp sợ cây gậy thép huyền bí lạ lùng của đối phương, nên phải dè dặt từng tý, đắn đo từng bước, nháy mắt đã qua hai ba chục hiệp mà vẫn chưa phát huy được những chỗ tinh diệu của kiếm thuật Điểm Thương.
Hạ Thiên Tường thây thế lấy làm cao hứng, sẽ cười nói nhỏ với Tái Hàn Khang :
- Tái lão tiền bối cục diện đêm nay xem chừng cũng không đến nỗi tệ lắm. Nếu Uất Trì lão tiền bối giở nốt ngón Đoạt Mệnh Tam Tuyệt trong cây thiết quải kia ra, không khéo Lôi Hóa bị thua mất.
Tái Hàn Khang cau mày, dùng công lực luyện khí thành ty, nói nhỏ vào tai Hạ Thiên Tường :
- Hạ lão đệ không biết, cây gậy của lão hóa tử chẳng có thực dụng gì hết, chỉ có làm ra vẻ thần bí để dọa người ta, nếu bị Lôi Hóa khám phá ra được thì nguy lắm! Trừ phi đối phương trung kế dụ địch của chúng ta nói nhỏ với nhau vừa rồi, thi triển Tử Diệm thần sa ra, hoặc giả còn có thể lây độc chế độc, chiếm được phần thắng chăng?
Hạ Thiên Tường nghe nói mới biết cái lối dương oai diễu võ của Uất Trì Xảo có ý làm thất đảm đối phương vừa rồi, chỉ là một trường lừa bịp. Nhưng cũng hiệu nghiệm vô cùng vì nhờ thế mà khiến cho Lôi Hóa phải sợ sệt, không dám thi triển hết khả năng.
Tuy nhiên loại độc môn ám khí Tử Diệm thần sa của phái Điểm Thương, không những công hiệu ngang môn ám khí Cửu U Lân Hỏa của phái Kỳ Liên, mà lại vì Tử Diệm thần sa phóng ra được một khoảng rất rộng, nên uy lực còn mạnh hơn Cửu U Lân Hỏa, Sài Vô Cấu còn phải sợ, tại sao Uất Trì Xảo lại muốn đối phương phóng ra? Để thử xem ông ta có thủ đoạn gì đặc biệt như lời Tái Hàn Khang nói không?