Phi Quỳnh cởi chiếc áo choàng đắp lên mình Hoắc Tú Vân, và lấy tay vén mấy sợi tóc mây bay lòa xòa trước trán cho nàng. Ngắm khuôn mặt ngây thơ hiền hậu của Hoắc Tú Vân, có nhiều nét hao hao giống Lộc Như Ngọc, Phi Quỳnh lại chợt nhớ đến tấn thảm kịch trên Cao Lê Cống Sơn bữa nọ, bất giác hai hàng nước mắt tuôn xuống như mưa.
Hạ Thiên Tường thấy thế kinh sợ, vội hỏi :
- Quỳnh tỷ làm sao thế? Hay tôi đã làm gì để Quỳnh tỷ buồn chăng?
Tái Hàn Khang cũng ngạc nhiên, đăm đăm nhìn nàng. Phi Quỳnh nghĩ bụng việc này trước sau gì cũng phải nói. Chi bằng nói ngay ra cho mọi người cùng biết, còn hơn là cứ để trong bụng, mà ấm ức một mình. Nghĩ vậy liền nâng tay áo lau khô nước mắt, rồi chậm rải thuật hết câu chuyện Lộc Như Ngọc gieo mình xuống tuyệt thác trên Cao Lê Cống Sơn cho Tái Hàn Khang và Hạ Thiên Tường nghe.
Hạ Thiên Tường nghe xong, trong lòng tuy thê thảm bàng hoàng, nhưng ngoài mặt vẫn cố làm ra vẻ trấn tỉnh, gượng cười đáp :
- Quỳnh tỷ đừng lo, nếu không tìm thấy thi thể, biết đâu nàng may mắn gặp được cứu tinh như Vân muội?
Tái Hàn Khang cũng nói :
- Hoắc cô nương khi ngã xuống sông, đã bị một đao đâm trúng cạnh sườn, vậy mà còn không chết, huống chi là Lộc cô nương? Dẫu sao ta cũng chưa đến nỗi tuyệt vọng.
Phi Quỳnh nghẹn ngào nói :
- Cũng mong được như thế, nếu không thì một đứa bé vừa chào đời đã mất mẹ, tình cảnh đáng thương biết chừng nào.
Hạ Thiên Tường cũng ứa nước mắt, thở dài một tiếng, lẳng lặng ngồi im.
Không bao lâu màn đêm đã cuốn, nhường chỗ cho bóng thái dương chan hòa khắp núi khe cây cối. Tái Hàn Khang đứng lên vươn vai mỉm cười, Hoắc Tú Vân cũng từ trong giấc mộng say sưa, bừng mắt tỉnh dậy.
Nàng vừa trông thấy bọn Phi Quỳnh, Hạ Thiên Tường, Tái Hàn Khang và con linh viên Tiểu Bạch, thốt nhiên chợt nhớ lại những việc đã qua khác nào như người trong cõi mê chợt tỉnh, bao nhiêu việc cũ lại lần lượt hiện ra trong ký ức.
Phi Quỳnh ngắm thần thái của Hoắc Tú Vân, biết là nàng đã bình phục như cũ, bất giác cả mừng, vội ôm nàng vào lòng, vừa vuốt ve, vừa hỏi :
- Vân muội biết tôi là ai không?
Hoắc Tú Vân gật đầu :
- Trọng Tôn tỷ tỷ, em tưởng như mình vừa tỉnh một giấc mơ dài...
Hạ Thiên Tường cũng bước tới gần, cười hỏi :
- Vân muội tỉnh hẳn rồi chứ?
Hoắc Tú Vân mỉm cười :
- Tường ca ca, Lộc tỷ tỷ đâu? Uất Trì lão tiền bối đâu?
Phi Quỳnh vừa vuốt mớ tóc mây của Hoắc Tú Vân, vừa thủ thỉ kể cho nàng nghe những việc xảy ra sau khi nàng bị nạn.
Hoắc Tú Vân ngoan ngoãn nằm im, lắng nghe Phi Quỳnh kể chuyện. Sau khi đã biết rõ thân thế của mình, và hai cha mẹ vẫn còn song toàn cả, lại nghe tin bất hạnh của chị ruột Lộc Như Ngọc, Hoắc Tú Vân bất giác nửa mừng nửa thương, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Phi Quỳnh thấy nàng bị xúc động mạnh, lại ngừng một lúc, rồi mới kể tiếp tới đoạn nhờ Tái Hàn Khang khôi phục trí nhớ cho nàng.
Hoắc Tú Vân nhớ lại cuộc nguy hiểm năm xưa vẫn còn rùng mình sởn gáy, bất giác nằm nép vào lòng Phi Quỳnh run lên bần bật.
Sau khi nghe kể chuyện xong, Hoắc Tú Vân nước mắt đầm đìa, ngồi lên thổn thức nói :
- Tái lão tiền bối hao tổn bao nhiêu tâm huyết giúp cháu lấy lại trí nhớ, ơn đức ấy cháu nguyện khắc cốt ghi tâm. Bây giờ cháu muốn về ngay Nga Mi để Chưởng môn sư tỷ cháu được yên tâm, rồi đi tìm song thân cháu. Lão tiền bối và Tường ca ca, Quỳnh tỷ tỷ bảo có nên không?
Phi Quỳnh cười nói :
- Việc đó cố nhiên là nên lắm, nhưng từ hồi Chấn Thiên quần tà đánh úp Nga Mi, đốt phá Khôn Linh đạo viện, thì Huyền Huyền Tiên Lão và Nga Mi tam tú không biết đã thiên cư đi đâu. Vân muội dẫu có về Nga Mi cũng chưa chắc tìm thấy. Chi bằng đi với chúng tôi lên chơi Ngũ Nhạc, chờ đến rằm tháng tám sang năm, tới kỳ đại hội Chung Nam tất thế nào cũng gặp họ ở đó.
Hoắc Tú Vân ngẫm nghĩ một lúc, rồi xin vâng lời. Tái Hàn Khang hỏi :
- Trọng Tôn cô nương và Hạ lão đệ định đi đâu bây giờ?
Phi Quỳnh nói :
- Cháu muốn lên Ngũ Nhạc tìm gia gia cháu, may ra có thể giúp người được một tay chăng? Lão tiền bối có định đi chơi một thể không?
Tái Hàn Khang cười đáp :
- Lúc này ta cũng đang nhàn rỗi, có thể theo các vị đi chơi một chuyến cũng hay.
Hạ Thiên Tường nói :
- Theo ý tôi thì trước hết ta hãy lên Nam Nhạc Hành Sơn, còn Tây Nhạc Hoa Sơn thì để lúc trở về hãy rẽ vào. Như thế mới khỏi lỡ việc.
Phi Quỳnh gật đầu khen phải, lại gọi Tiểu Bạch dặn rằng :
- Ngươi không cần phải theo chúng ta lên Ngũ Nhạc làm gì, hãy trở về Thiên Tâm bình trông coi Đại Hoàng và Thanh Phong Ký.
Tiểu Bạch buông thõng hai tay, nghiêm chỉnh nói :
- Xin tuân lệnh.
Hoắc Tú Vân kinh ngạc reo lên :
- A, Quỳnh tỷ. Tiểu Bạch nói được tiếng người à?
Phi Quỳnh gật đầu cười, rồi lại dặn Tiểu Bạch :
- Ngươi về Thiên Tâm bình phải chịu khó luyện tập, chờ đến rằm tháng tám sang năm lên Thái Bạch phong núi Chung Nam Sơn, sẽ gặp ta ở đấy.
Tiểu Bạch gật đầu lia lịa, chắp tay vái bốn người, rồi nhún mình một cái đã như một mũi tên bạc, lao xuống chân núi biến mất.
Hoắc Tú Vân nhìn theo con vượn tắc lưỡi nói :
- Trọng Tôn tỷ tỷ, làm thế nào mà dạy được con vượn tinh khôn quý hóa thế?
Phi Quỳnh nói :
- Ngu tỷ tuy cũng biết qua về thú vật, nhưng con vượn này tự nó đã có sẵn khiếu thông minh, nên dạy cũng không tốn công mấy.
Hạ Thiên Tường cũng cười :
- Vân muội nếu thích nó thì có khó gì? Chờ bao giờ Tiểu Bạch đẻ thì chọn lấy một con thật ưng ý, mà dạy thử xem.
Mấy người cười cười nói nói một hồi, rồi kéo nhau xuống Quỷ Sơn, trông thẳng Ngũ Nhạc tiến phát.
Khi tới Nam Nhạc Hành Sơn, Phi Quỳnh chỉ lên dãy núi xa xa, mây khói mung lung mờ mịt, cau mày nói :
- Tái lão tiền bối chỉ biết gia gia cháu ước hẹn so tài với kẻ thù trên đỉnh núi Ngũ Nhạc, nhưng bảy mươi hai ngọn núi mây khói mịt mù thế kia, biết ở đâu mà tìm bây giờ?
Tái Hàn Khang vuốt râu mỉm cười nói :
- Nam Nhạc Hành Sơn tuy có bảy mươi hai ngọn núi, nhưng trong đó chỉ có năm ngọn Chúc Dung, Tử Cái, Vân Mật, Thạch Lẫm, Thiên Trụ là cao hơn hết. Vậy ta cứ tới năm ngọn núi ấy mà tìm, lo gì không gặp.
Mọi người đều khen phải, bèn theo lời Tái Hàn Khang, lần lượt leo lên năm ngọn núi cao nhất, kiếm Trọng Tôn Thánh và bọn đối thủ của ông.
Khi lên tới đỉnh ngọn Tử Cái phong, thì quả nhiên tìm thấy nhiều dấu lạ.
Hiện trạng đầu tiên chạm vào nhãn tuyến của bọn họ là hai cây thông lớn đều rụng hết lá, và xung quanh hai gốc cây chu vi chừng hơn một trượng lá thông rãi khắp mặt đất trông như một tấm thảm cỏ xanh rì.
Hiện trạng thứ hai là hai con thằn lằn bé tí hãy còn đang sống bị ấn sâu vào đá hơn một tấc, không cựa quậy được nữa nhưng bốn con mắt vẫn long lanh đưa qua đảo lại.
Hiện trạng thứ ba là trên một cây cổ thụ cao ngất từng mây, có hai chiếc lá lớn cách mặt đất chừng hơn ba trượng, mỗi lá đều có đục thủng thành hình chữ “Cừu”.
Tái Hàn Khang chỉ vào ba hiện tượng kỳ lạ ấy, cau mày nói với Phi Quỳnh :
- Trọng Tôn cô nương coi kìa, chúng ta đến chậm một bước, thành thử không gặp, cuộc giao đấu giữa lệnh tôn và địch thủ đã diễn ra xong rồi.
Phi Quỳnh lẳng lặng xem ngắm một lúc, chợt ngẩng lên nhìn Hạ Thiên Tường rồi nói :
- Tường đệ có thấy gì lạ không?
Hạ Thiên Tường ngẫm nghĩ một lát rồi nói :
- Theo sự nhận xét của tôi thì hình như địch thủ của lão bá không phải chỉ có một, tối thiểu cũng phải có hai ba người, mà toàn là những nhân vật cao thủ tuyệt đỉnh cả.
Phi Quỳnh gật đầu nói :
- Tôi cũng nghĩ thế, cứ xem cái lối cây đã bị đập rụng hết lá, mà thân vẫn còn tươi, hai con thằn lằn bị gắn vào đá mà vẫn còn sống, với phương pháp vận dụng chỉ lực, lăng không đục lá thành chữ, cách biểu hiện công lực khác nhau như thế, đủ rõ là ít nhất cũng có hai người đã tỷ thí với gia gia tôi. Nhưng hình như hai bên vẫn chưa phân thắng bại.
Tái Hàn Khang nói :
- Lạ thật, những nhân vật võ lâm cao thủ tuyệt đỉnh thời nay, có thể đếm trên đầu ngón tay được, mà mấy kẻ đối đầu với lệnh tôn, trừ bọn Bạch Cốt song ma và vợ chồng Hiên Viên Liệt ra thì còn ai nữa?
Hạ Thiên Tường lắc đầu nói :
- Điều ấy cũng không biết đâu mà nói trước được. Ngay như hồi chúng cháu chưa gặp ba vị lão tiền bối: Tam Tuyệt Chân Nhân, Thiên Vũ Thượng Nhân và Hạ Hầu Tốn, thì có ngờ đâu trên Cao Lê Cống Sơn trong một khu rừng rậm, từ thời tiền cổ đến giờ, chưa ai bước chân đến, lại còn có những vị tuyệt đại kỳ nhân, võ công siêu phàm nhập thánh ẩn cư ở đó.
Phi Quỳnh cau mày nói :
- Cho dù trên đời còn có nhiều bậc kỳ nhân, mình không sao biết hết được, nhưng tôi chưa từng trêu ghẹo ai, để đến nỗi người ta phải tìm gia gia tôi mà báo phục.
Tái Hàn Khang cười nói :
- Việc gì ta phải đứng đây đoán già đoán non cho mất thì giờ? Cứ coi hai con thằn lằn còn sống, và đám lá thông chưa khô kia, cũng đủ biết là bọn họ vừa rời khỏi đây chưa bao lâu. Sao ta không theo con đường tắt đi đến Trung Nhạc Tung Sơn đón đầu xem, nếu gặp họ thì biết ngay chứ gì?
Phi Quỳnh nghe nói cũng cho là phải. Thế là cả bọn lại kéo nhau sang Tung Sơn.
Phi Quỳnh vì nóng lòng sốt ruột lo cho cha già, dọc đường chỉ mãi miết đi nhanh, ngày đêm không nghỉ, nên không bao lâu đã tới chân núi Tung Sơn.
Hạ Thiên Tường đứng dưới, ngước mắt trông lên ba chỏm núi nhọn cao sát từng mây, rồi ngoảnh lại cười nói với Tái Hàn Khang :
- Bây giờ xin chờ lệnh lão tiền bối, chúng ta đã tới Tung Sơn, vậy làm cách nào tìm tung tích của Trọng Tôn lão bá.
Tái Hàn Khang cười nói :
- Ba ngọn núi kia, ngọn phía đông là Thái Thất, ngọn phía tây là Thiếu Thất, ngọn giữa là Tuấn Cực. Bây giờ ta hãy lên ngọn Tuấn Cực xem sao đã rồi liệu.
Bốn người cùng trổ thuật khinh công leo lên đỉnh núi.
Nhưng khi lên đến nơi, đã không thấy ai nữa, chỉ còn lại một ít dấu vết mà những dấu vết này, trông lại càng kinh hồn hơn nữa.
Đỉnh núi nguyên không lấy gì làm bằng phẳng lắm, nhưng giữa khoảng sườn núi lồi lõm, lại thấy cắm hờ một trăm linh tám nén hương, lớn bằng cán một chiếc cán bút.
Tái Hàn Khang ngắm nghía một lúc, rồi mỉm cười lắc đầu :
- Đường lối võ công thật là vô cùng vô tận, người nào lên nổi trận La Hán Thúc Hương Thung đã đáng liệt vào bậc thượng thừa huống chi một trăm linh tám cây hương này, không phải cắm ở trên đất phẳng, mà chỉ cắm hờ ở chỗ sườn dốc núi, người đứng trên cây hương mà...
Hạ Thiên Tường ngắt lời cười nói :
- Không những chỉ cắm hờ trên sườn núi dốc, mà giữa khoảng nén hương cách nhau cũng không đều, có nén cách nhau đến ba bốn thước, có nén cách chừng bảy tám tấc, đã thế lại còn nén cao nén thấp, nén dưới nén trên mấp mô không đều nữa. Người đứng trên trận phóng chiêu không biết công lực phải cao đến bậc nào?
Trong khi hai người bàn tán phân vân thì Phi Quỳnh và Hoắc Tú Vân đã bước tới đầu hương trận, cúi xuống xem xét một lúc, sắc mặt đều tỏ vẻ kinh ngạc. Hạ Thiên Tường thấy thế liền gọi to :
- Quỳnh tỷ, Vân muội xem cái gì thế?
Phi Quỳnh giơ tay vẫy vẫy rồi nói :
- Lão tiền bối và Tường đệ lại đây mau lên, có cái này lạ lắm.
Hạ Thiên Tường vôi tung mình nhảy tới, chỉ thấy trên mặt tảng đá phía đầu hương trận, hiện ra một dấu giày bé nhỏ xinh xinh. Phi Quỳnh mỉm cười nói :
- Tường đệ nghĩ thế nào về dấu giày này?
Hạ Thiên Tường không cần nghĩ ngợi, đáp luôn :
- Đây là dấu giày đàn bà.
Hoắc Tú Vân phì một tiếng, dẩu môi nói :
- Dấu giày bé nhỏ thế này ai không biết là dấu giày đàn bà? Đâu phải cần anh đoán.
Hạ Thiên Tường mỉm cười :
- Tôi còn nhận thấy một điểm nữa là trong bọn địch thủ của Trọng Tôn lão bá có cả nữ giới.
Hoắc Tú Vân cười khanh khách :
- Thôi dốt anh đi, quanh đi đàn bà, quẩn lại đàn bà. Ngoài dấu giày đàn bà ra, Tường ca ca không còn nhận thấy gì khác nữa à?
Hạ Thiên Tường gật đầu :
- Có chứ, Vân muội đừng cười vội, tôi còn nhận thấy người đàn bà này đứng trên hương trận đấu thủ với Trọng Tôn lão bá, thua một chiêu, bị lão bá đánh dồn tới, hoảng hốt nhảy ra ngoài, một chân chấm xuống đất, không gắng gượng nổi, đến nỗi dấu chân mới in rõ rành rành thế này.
Hoắc Tú Vân lúc ấy mới gật đầu cười :
- Ừ, phân tích như vậy kể cũng còn hợp tình hợp lý đôi chút.
Hạ Thiên Tường chỉ tay vào trong trận, bảo nàng :
- Vân muội nhìn kỹ cây hương thấp kia xem.
Hoắc Tú Vân cúi đầu nhìn xuống, quả thấy những cây hương khác đều chỉ cắm một cách rất nông trên mặt đất, duy có một cây ở gần chỗ dấu chân nhất, bị sức nặng ấn sâu xuống đất tới hai tấc.
Tình hình đó đủ chứng minh rằng óc xét đoán của Hạ Thiên Tường cực kỳ chính xác, và cũng đủ chứng minh rằng trong trận đấu này Trọng Tôn Thánh đã chiếm thượng phong.
Tái Hàn Khang thấy Hạ Thiên Tường phán đoán đâu ra đấy thì trong bụng khen thầm: “Câu anh hùng xuất thiếu niên quả không sai”. Mình còn chút hơi tàn nào, cũng nên đem cái nghề thuốc của mình ra cứu nhân độ thế, tích chút công đức, hà tất phải len vào chốn võ lâm mà khoe tài tranh thắng làm gì.
Ông vừa cảm khái bồi hồi, vừa cúi xuống xem kỹ mấy dấu chân rồi chợt ngẩng lên nói :
- Theo ý tôi thì trong bọn đấu thủ của Trọng Tôn đại hiệp không phải chỉ có một người là đàn bà mà có hai người. Vậy thì bọn này phải có ba người, một nam hai nữ. Nhưng đó chỉ là một cảm tưởng, không có căn cứ vào đâu cả.
Phi Quỳnh sắc mặt vụt trở nên thâm trọng, thủng thỉnh nói :
- Tái lão tiền bối đoán có lẽ đúng. Cháu cũng có cảm tưởng như vậy.
Hạ Thiên Tường nghi nghi hoặc hoặc, hết nhìn Tái Hàn Khang, lại nhìn Phi Quỳnh, rồi hỏi :
- Lão tiền bối và Quỳnh tỷ do đâu có cảm tưởng kỳ dị như vậy?
Tái Hàn Khang mỉm cười nói :
- Tôi cho là ba tay đối thủ của Trọng tôn đại hiệp không ai ngoài Lệ Thanh Cuồng và hai vị phu nhân.
Hạ Thiên Tường lại càng kinh ngạc hỏi :
- Lệ lão tiền bối và Trọng Tôn tiền bối là đôi bạn giao du đã lâu...
Phi Quỳnh ngắt lời :
- Tường đệ quên rằng gia gia tôi đã nói với Tái lão tiền bối là tai vạ này là tự tôi gây ra ư?
Hạ Thiên Tường chợt nhớ tới việc Lộc Như Ngọc gieo mình xuống vực bèn à một tiếng rồi cau mày không nói gì nữa. Lần này lại đến lượt Hoắc Tú Vân ngước đôi mắt nghi ngờ hỏi Tái Hàn Khang :
- Sao lão tiền bối lại đoán định như vậy? Gia gia và hai vị mẫu thân cháu vì cớ gì lại đánh nhau với Trọng Tôn lão bá?
Tái Hàn Khang không biết trả lời thế nào, chỉ cười gượng. Hoắc Tú Vân lại quay lại hỏi Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh, nhưng hai người này cũng chỉ ấp úng lắc đầu, không trả lời.
Hoắc Tú Vân thấy không ai trả lời mình thì tỏ vẻ giận dỗi, đôi mắt đỏ lên sắp sửa muốn khóc. Phi Quỳnh thấy vậy thở dài, nói với Hạ Thiên Tường :
- Tường đệ đừng để Vân muội nghi ngờ thắc mắc tội nghiệp. Cứ kể cho nàng biết câu chuyện đó cũng không sao.
Hạ Thiên Tường theo lời, bèn đem tấn thảm kịch trên Cao Lê Cống Sơn, thuật lại tỉ mỉ cho Hoắc Tú Vân nghe. Hoắc Tú Vân nghe xong, không những không buồn, trái lại nàng còn nở một nụ cười rất tươi, rồi nói :
- Nếu vậy thì có gì là đáng buồn? Đáng lẽ ta phải lấy làm mừng mới phải chứ?
Phi Quỳnh ngạc nhiên hỏi :
- Vân muội nói thế là ý thế nào?
Hoắc Tú Vân cười nói :
- Em có hai giả thuyết, thứ nhất là kẻ đối thủ của Trọng Tôn lão bá không phải là gia gia và hai vị mẫu thân...
Phi Quỳnh lắc đầu ngắt lời :
- Giả thuyết ấy e không đứng vững được, ngu tỷ cam đoan một trăm phần trăm ba vị ấy là Lệ lão bá và hai vị bá mẫu.
Hoắc Tú Vân lại cười nói :
- Nếu phải thì lại càng hay lắm, vì như thế đủ chứng tỏ rằng chị tôi chưa chết.
Phi Quỳnh cởi chiếc áo choàng đắp lên mình Hoắc Tú Vân, và lấy tay vén mấy sợi tóc mây bay lòa xòa trước trán cho nàng. Ngắm khuôn mặt ngây thơ hiền hậu của Hoắc Tú Vân, có nhiều nét hao hao giống Lộc Như Ngọc, Phi Quỳnh lại chợt nhớ đến tấn thảm kịch trên Cao Lê Cống Sơn bữa nọ, bất giác hai hàng nước mắt tuôn xuống như mưa.
Hạ Thiên Tường thấy thế kinh sợ, vội hỏi :
- Quỳnh tỷ làm sao thế? Hay tôi đã làm gì để Quỳnh tỷ buồn chăng?
Tái Hàn Khang cũng ngạc nhiên, đăm đăm nhìn nàng. Phi Quỳnh nghĩ bụng việc này trước sau gì cũng phải nói. Chi bằng nói ngay ra cho mọi người cùng biết, còn hơn là cứ để trong bụng, mà ấm ức một mình. Nghĩ vậy liền nâng tay áo lau khô nước mắt, rồi chậm rải thuật hết câu chuyện Lộc Như Ngọc gieo mình xuống tuyệt thác trên Cao Lê Cống Sơn cho Tái Hàn Khang và Hạ Thiên Tường nghe.
Hạ Thiên Tường nghe xong, trong lòng tuy thê thảm bàng hoàng, nhưng ngoài mặt vẫn cố làm ra vẻ trấn tỉnh, gượng cười đáp :
- Quỳnh tỷ đừng lo, nếu không tìm thấy thi thể, biết đâu nàng may mắn gặp được cứu tinh như Vân muội?
Tái Hàn Khang cũng nói :
- Hoắc cô nương khi ngã xuống sông, đã bị một đao đâm trúng cạnh sườn, vậy mà còn không chết, huống chi là Lộc cô nương? Dẫu sao ta cũng chưa đến nỗi tuyệt vọng.
Phi Quỳnh nghẹn ngào nói :
- Cũng mong được như thế, nếu không thì một đứa bé vừa chào đời đã mất mẹ, tình cảnh đáng thương biết chừng nào.
Hạ Thiên Tường cũng ứa nước mắt, thở dài một tiếng, lẳng lặng ngồi im.
Không bao lâu màn đêm đã cuốn, nhường chỗ cho bóng thái dương chan hòa khắp núi khe cây cối. Tái Hàn Khang đứng lên vươn vai mỉm cười, Hoắc Tú Vân cũng từ trong giấc mộng say sưa, bừng mắt tỉnh dậy.
Nàng vừa trông thấy bọn Phi Quỳnh, Hạ Thiên Tường, Tái Hàn Khang và con linh viên Tiểu Bạch, thốt nhiên chợt nhớ lại những việc đã qua khác nào như người trong cõi mê chợt tỉnh, bao nhiêu việc cũ lại lần lượt hiện ra trong ký ức.
Phi Quỳnh ngắm thần thái của Hoắc Tú Vân, biết là nàng đã bình phục như cũ, bất giác cả mừng, vội ôm nàng vào lòng, vừa vuốt ve, vừa hỏi :
- Vân muội biết tôi là ai không?
Hoắc Tú Vân gật đầu :
- Trọng Tôn tỷ tỷ, em tưởng như mình vừa tỉnh một giấc mơ dài...
Hạ Thiên Tường cũng bước tới gần, cười hỏi :
- Vân muội tỉnh hẳn rồi chứ?
Hoắc Tú Vân mỉm cười :
- Tường ca ca, Lộc tỷ tỷ đâu? Uất Trì lão tiền bối đâu?
Phi Quỳnh vừa vuốt mớ tóc mây của Hoắc Tú Vân, vừa thủ thỉ kể cho nàng nghe những việc xảy ra sau khi nàng bị nạn.
Hoắc Tú Vân ngoan ngoãn nằm im, lắng nghe Phi Quỳnh kể chuyện. Sau khi đã biết rõ thân thế của mình, và hai cha mẹ vẫn còn song toàn cả, lại nghe tin bất hạnh của chị ruột Lộc Như Ngọc, Hoắc Tú Vân bất giác nửa mừng nửa thương, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Phi Quỳnh thấy nàng bị xúc động mạnh, lại ngừng một lúc, rồi mới kể tiếp tới đoạn nhờ Tái Hàn Khang khôi phục trí nhớ cho nàng.
Hoắc Tú Vân nhớ lại cuộc nguy hiểm năm xưa vẫn còn rùng mình sởn gáy, bất giác nằm nép vào lòng Phi Quỳnh run lên bần bật.
Sau khi nghe kể chuyện xong, Hoắc Tú Vân nước mắt đầm đìa, ngồi lên thổn thức nói :
- Tái lão tiền bối hao tổn bao nhiêu tâm huyết giúp cháu lấy lại trí nhớ, ơn đức ấy cháu nguyện khắc cốt ghi tâm. Bây giờ cháu muốn về ngay Nga Mi để Chưởng môn sư tỷ cháu được yên tâm, rồi đi tìm song thân cháu. Lão tiền bối và Tường ca ca, Quỳnh tỷ tỷ bảo có nên không?
Phi Quỳnh cười nói :
- Việc đó cố nhiên là nên lắm, nhưng từ hồi Chấn Thiên quần tà đánh úp Nga Mi, đốt phá Khôn Linh đạo viện, thì Huyền Huyền Tiên Lão và Nga Mi tam tú không biết đã thiên cư đi đâu. Vân muội dẫu có về Nga Mi cũng chưa chắc tìm thấy. Chi bằng đi với chúng tôi lên chơi Ngũ Nhạc, chờ đến rằm tháng tám sang năm, tới kỳ đại hội Chung Nam tất thế nào cũng gặp họ ở đó.
Hoắc Tú Vân ngẫm nghĩ một lúc, rồi xin vâng lời. Tái Hàn Khang hỏi :
- Trọng Tôn cô nương và Hạ lão đệ định đi đâu bây giờ?
Phi Quỳnh nói :
- Cháu muốn lên Ngũ Nhạc tìm gia gia cháu, may ra có thể giúp người được một tay chăng? Lão tiền bối có định đi chơi một thể không?
Tái Hàn Khang cười đáp :
- Lúc này ta cũng đang nhàn rỗi, có thể theo các vị đi chơi một chuyến cũng hay.
Hạ Thiên Tường nói :
- Theo ý tôi thì trước hết ta hãy lên Nam Nhạc Hành Sơn, còn Tây Nhạc Hoa Sơn thì để lúc trở về hãy rẽ vào. Như thế mới khỏi lỡ việc.
Phi Quỳnh gật đầu khen phải, lại gọi Tiểu Bạch dặn rằng :
- Ngươi không cần phải theo chúng ta lên Ngũ Nhạc làm gì, hãy trở về Thiên Tâm bình trông coi Đại Hoàng và Thanh Phong Ký.
Tiểu Bạch buông thõng hai tay, nghiêm chỉnh nói :
- Xin tuân lệnh.
Hoắc Tú Vân kinh ngạc reo lên :
- A, Quỳnh tỷ. Tiểu Bạch nói được tiếng người à?
Phi Quỳnh gật đầu cười, rồi lại dặn Tiểu Bạch :
- Ngươi về Thiên Tâm bình phải chịu khó luyện tập, chờ đến rằm tháng tám sang năm lên Thái Bạch phong núi Chung Nam Sơn, sẽ gặp ta ở đấy.
Tiểu Bạch gật đầu lia lịa, chắp tay vái bốn người, rồi nhún mình một cái đã như một mũi tên bạc, lao xuống chân núi biến mất.
Hoắc Tú Vân nhìn theo con vượn tắc lưỡi nói :
- Trọng Tôn tỷ tỷ, làm thế nào mà dạy được con vượn tinh khôn quý hóa thế?
Phi Quỳnh nói :
- Ngu tỷ tuy cũng biết qua về thú vật, nhưng con vượn này tự nó đã có sẵn khiếu thông minh, nên dạy cũng không tốn công mấy.
Hạ Thiên Tường cũng cười :
- Vân muội nếu thích nó thì có khó gì? Chờ bao giờ Tiểu Bạch đẻ thì chọn lấy một con thật ưng ý, mà dạy thử xem.
Mấy người cười cười nói nói một hồi, rồi kéo nhau xuống Quỷ Sơn, trông thẳng Ngũ Nhạc tiến phát.
Khi tới Nam Nhạc Hành Sơn, Phi Quỳnh chỉ lên dãy núi xa xa, mây khói mung lung mờ mịt, cau mày nói :
- Tái lão tiền bối chỉ biết gia gia cháu ước hẹn so tài với kẻ thù trên đỉnh núi Ngũ Nhạc, nhưng bảy mươi hai ngọn núi mây khói mịt mù thế kia, biết ở đâu mà tìm bây giờ?
Tái Hàn Khang vuốt râu mỉm cười nói :
- Nam Nhạc Hành Sơn tuy có bảy mươi hai ngọn núi, nhưng trong đó chỉ có năm ngọn Chúc Dung, Tử Cái, Vân Mật, Thạch Lẫm, Thiên Trụ là cao hơn hết. Vậy ta cứ tới năm ngọn núi ấy mà tìm, lo gì không gặp.
Mọi người đều khen phải, bèn theo lời Tái Hàn Khang, lần lượt leo lên năm ngọn núi cao nhất, kiếm Trọng Tôn Thánh và bọn đối thủ của ông.
Khi lên tới đỉnh ngọn Tử Cái phong, thì quả nhiên tìm thấy nhiều dấu lạ.
Hiện trạng đầu tiên chạm vào nhãn tuyến của bọn họ là hai cây thông lớn đều rụng hết lá, và xung quanh hai gốc cây chu vi chừng hơn một trượng lá thông rãi khắp mặt đất trông như một tấm thảm cỏ xanh rì.
Hiện trạng thứ hai là hai con thằn lằn bé tí hãy còn đang sống bị ấn sâu vào đá hơn một tấc, không cựa quậy được nữa nhưng bốn con mắt vẫn long lanh đưa qua đảo lại.
Hiện trạng thứ ba là trên một cây cổ thụ cao ngất từng mây, có hai chiếc lá lớn cách mặt đất chừng hơn ba trượng, mỗi lá đều có đục thủng thành hình chữ “Cừu”.
Tái Hàn Khang chỉ vào ba hiện tượng kỳ lạ ấy, cau mày nói với Phi Quỳnh :
- Trọng Tôn cô nương coi kìa, chúng ta đến chậm một bước, thành thử không gặp, cuộc giao đấu giữa lệnh tôn và địch thủ đã diễn ra xong rồi.
Phi Quỳnh lẳng lặng xem ngắm một lúc, chợt ngẩng lên nhìn Hạ Thiên Tường rồi nói :
- Tường đệ có thấy gì lạ không?
Hạ Thiên Tường ngẫm nghĩ một lát rồi nói :
- Theo sự nhận xét của tôi thì hình như địch thủ của lão bá không phải chỉ có một, tối thiểu cũng phải có hai ba người, mà toàn là những nhân vật cao thủ tuyệt đỉnh cả.
Phi Quỳnh gật đầu nói :
- Tôi cũng nghĩ thế, cứ xem cái lối cây đã bị đập rụng hết lá, mà thân vẫn còn tươi, hai con thằn lằn bị gắn vào đá mà vẫn còn sống, với phương pháp vận dụng chỉ lực, lăng không đục lá thành chữ, cách biểu hiện công lực khác nhau như thế, đủ rõ là ít nhất cũng có hai người đã tỷ thí với gia gia tôi. Nhưng hình như hai bên vẫn chưa phân thắng bại.
Tái Hàn Khang nói :
- Lạ thật, những nhân vật võ lâm cao thủ tuyệt đỉnh thời nay, có thể đếm trên đầu ngón tay được, mà mấy kẻ đối đầu với lệnh tôn, trừ bọn Bạch Cốt song ma và vợ chồng Hiên Viên Liệt ra thì còn ai nữa?
Hạ Thiên Tường lắc đầu nói :
- Điều ấy cũng không biết đâu mà nói trước được. Ngay như hồi chúng cháu chưa gặp ba vị lão tiền bối: Tam Tuyệt Chân Nhân, Thiên Vũ Thượng Nhân và Hạ Hầu Tốn, thì có ngờ đâu trên Cao Lê Cống Sơn trong một khu rừng rậm, từ thời tiền cổ đến giờ, chưa ai bước chân đến, lại còn có những vị tuyệt đại kỳ nhân, võ công siêu phàm nhập thánh ẩn cư ở đó.
Phi Quỳnh cau mày nói :
- Cho dù trên đời còn có nhiều bậc kỳ nhân, mình không sao biết hết được, nhưng tôi chưa từng trêu ghẹo ai, để đến nỗi người ta phải tìm gia gia tôi mà báo phục.
Tái Hàn Khang cười nói :
- Việc gì ta phải đứng đây đoán già đoán non cho mất thì giờ? Cứ coi hai con thằn lằn còn sống, và đám lá thông chưa khô kia, cũng đủ biết là bọn họ vừa rời khỏi đây chưa bao lâu. Sao ta không theo con đường tắt đi đến Trung Nhạc Tung Sơn đón đầu xem, nếu gặp họ thì biết ngay chứ gì?
Phi Quỳnh nghe nói cũng cho là phải. Thế là cả bọn lại kéo nhau sang Tung Sơn.
Phi Quỳnh vì nóng lòng sốt ruột lo cho cha già, dọc đường chỉ mãi miết đi nhanh, ngày đêm không nghỉ, nên không bao lâu đã tới chân núi Tung Sơn.
Hạ Thiên Tường đứng dưới, ngước mắt trông lên ba chỏm núi nhọn cao sát từng mây, rồi ngoảnh lại cười nói với Tái Hàn Khang :
- Bây giờ xin chờ lệnh lão tiền bối, chúng ta đã tới Tung Sơn, vậy làm cách nào tìm tung tích của Trọng Tôn lão bá.
Tái Hàn Khang cười nói :
- Ba ngọn núi kia, ngọn phía đông là Thái Thất, ngọn phía tây là Thiếu Thất, ngọn giữa là Tuấn Cực. Bây giờ ta hãy lên ngọn Tuấn Cực xem sao đã rồi liệu.
Bốn người cùng trổ thuật khinh công leo lên đỉnh núi.
Nhưng khi lên đến nơi, đã không thấy ai nữa, chỉ còn lại một ít dấu vết mà những dấu vết này, trông lại càng kinh hồn hơn nữa.
Đỉnh núi nguyên không lấy gì làm bằng phẳng lắm, nhưng giữa khoảng sườn núi lồi lõm, lại thấy cắm hờ một trăm linh tám nén hương, lớn bằng cán một chiếc cán bút.
Tái Hàn Khang ngắm nghía một lúc, rồi mỉm cười lắc đầu :
- Đường lối võ công thật là vô cùng vô tận, người nào lên nổi trận La Hán Thúc Hương Thung đã đáng liệt vào bậc thượng thừa huống chi một trăm linh tám cây hương này, không phải cắm ở trên đất phẳng, mà chỉ cắm hờ ở chỗ sườn dốc núi, người đứng trên cây hương mà...
Hạ Thiên Tường ngắt lời cười nói :
- Không những chỉ cắm hờ trên sườn núi dốc, mà giữa khoảng nén hương cách nhau cũng không đều, có nén cách nhau đến ba bốn thước, có nén cách chừng bảy tám tấc, đã thế lại còn nén cao nén thấp, nén dưới nén trên mấp mô không đều nữa. Người đứng trên trận phóng chiêu không biết công lực phải cao đến bậc nào?
Trong khi hai người bàn tán phân vân thì Phi Quỳnh và Hoắc Tú Vân đã bước tới đầu hương trận, cúi xuống xem xét một lúc, sắc mặt đều tỏ vẻ kinh ngạc. Hạ Thiên Tường thấy thế liền gọi to :
- Quỳnh tỷ, Vân muội xem cái gì thế?
Phi Quỳnh giơ tay vẫy vẫy rồi nói :
- Lão tiền bối và Tường đệ lại đây mau lên, có cái này lạ lắm.
Hạ Thiên Tường vôi tung mình nhảy tới, chỉ thấy trên mặt tảng đá phía đầu hương trận, hiện ra một dấu giày bé nhỏ xinh xinh. Phi Quỳnh mỉm cười nói :
- Tường đệ nghĩ thế nào về dấu giày này?
Hạ Thiên Tường không cần nghĩ ngợi, đáp luôn :
- Đây là dấu giày đàn bà.
Hoắc Tú Vân phì một tiếng, dẩu môi nói :
- Dấu giày bé nhỏ thế này ai không biết là dấu giày đàn bà? Đâu phải cần anh đoán.
Hạ Thiên Tường mỉm cười :
- Tôi còn nhận thấy một điểm nữa là trong bọn địch thủ của Trọng Tôn lão bá có cả nữ giới.
Hoắc Tú Vân cười khanh khách :
- Thôi dốt anh đi, quanh đi đàn bà, quẩn lại đàn bà. Ngoài dấu giày đàn bà ra, Tường ca ca không còn nhận thấy gì khác nữa à?
Hạ Thiên Tường gật đầu :
- Có chứ, Vân muội đừng cười vội, tôi còn nhận thấy người đàn bà này đứng trên hương trận đấu thủ với Trọng Tôn lão bá, thua một chiêu, bị lão bá đánh dồn tới, hoảng hốt nhảy ra ngoài, một chân chấm xuống đất, không gắng gượng nổi, đến nỗi dấu chân mới in rõ rành rành thế này.
Hoắc Tú Vân lúc ấy mới gật đầu cười :
- Ừ, phân tích như vậy kể cũng còn hợp tình hợp lý đôi chút.
Hạ Thiên Tường chỉ tay vào trong trận, bảo nàng :
- Vân muội nhìn kỹ cây hương thấp kia xem.
Hoắc Tú Vân cúi đầu nhìn xuống, quả thấy những cây hương khác đều chỉ cắm một cách rất nông trên mặt đất, duy có một cây ở gần chỗ dấu chân nhất, bị sức nặng ấn sâu xuống đất tới hai tấc.
Tình hình đó đủ chứng minh rằng óc xét đoán của Hạ Thiên Tường cực kỳ chính xác, và cũng đủ chứng minh rằng trong trận đấu này Trọng Tôn Thánh đã chiếm thượng phong.
Tái Hàn Khang thấy Hạ Thiên Tường phán đoán đâu ra đấy thì trong bụng khen thầm: “Câu anh hùng xuất thiếu niên quả không sai”. Mình còn chút hơi tàn nào, cũng nên đem cái nghề thuốc của mình ra cứu nhân độ thế, tích chút công đức, hà tất phải len vào chốn võ lâm mà khoe tài tranh thắng làm gì.
Ông vừa cảm khái bồi hồi, vừa cúi xuống xem kỹ mấy dấu chân rồi chợt ngẩng lên nói :
- Theo ý tôi thì trong bọn đấu thủ của Trọng Tôn đại hiệp không phải chỉ có một người là đàn bà mà có hai người. Vậy thì bọn này phải có ba người, một nam hai nữ. Nhưng đó chỉ là một cảm tưởng, không có căn cứ vào đâu cả.
Phi Quỳnh sắc mặt vụt trở nên thâm trọng, thủng thỉnh nói :
- Tái lão tiền bối đoán có lẽ đúng. Cháu cũng có cảm tưởng như vậy.
Hạ Thiên Tường nghi nghi hoặc hoặc, hết nhìn Tái Hàn Khang, lại nhìn Phi Quỳnh, rồi hỏi :
- Lão tiền bối và Quỳnh tỷ do đâu có cảm tưởng kỳ dị như vậy?
Tái Hàn Khang mỉm cười nói :
- Tôi cho là ba tay đối thủ của Trọng tôn đại hiệp không ai ngoài Lệ Thanh Cuồng và hai vị phu nhân.
Hạ Thiên Tường lại càng kinh ngạc hỏi :
- Lệ lão tiền bối và Trọng Tôn tiền bối là đôi bạn giao du đã lâu...
Phi Quỳnh ngắt lời :
- Tường đệ quên rằng gia gia tôi đã nói với Tái lão tiền bối là tai vạ này là tự tôi gây ra ư?
Hạ Thiên Tường chợt nhớ tới việc Lộc Như Ngọc gieo mình xuống vực bèn à một tiếng rồi cau mày không nói gì nữa. Lần này lại đến lượt Hoắc Tú Vân ngước đôi mắt nghi ngờ hỏi Tái Hàn Khang :
- Sao lão tiền bối lại đoán định như vậy? Gia gia và hai vị mẫu thân cháu vì cớ gì lại đánh nhau với Trọng Tôn lão bá?
Tái Hàn Khang không biết trả lời thế nào, chỉ cười gượng. Hoắc Tú Vân lại quay lại hỏi Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh, nhưng hai người này cũng chỉ ấp úng lắc đầu, không trả lời.
Hoắc Tú Vân thấy không ai trả lời mình thì tỏ vẻ giận dỗi, đôi mắt đỏ lên sắp sửa muốn khóc. Phi Quỳnh thấy vậy thở dài, nói với Hạ Thiên Tường :
- Tường đệ đừng để Vân muội nghi ngờ thắc mắc tội nghiệp. Cứ kể cho nàng biết câu chuyện đó cũng không sao.
Hạ Thiên Tường theo lời, bèn đem tấn thảm kịch trên Cao Lê Cống Sơn, thuật lại tỉ mỉ cho Hoắc Tú Vân nghe. Hoắc Tú Vân nghe xong, không những không buồn, trái lại nàng còn nở một nụ cười rất tươi, rồi nói :
- Nếu vậy thì có gì là đáng buồn? Đáng lẽ ta phải lấy làm mừng mới phải chứ?
Phi Quỳnh ngạc nhiên hỏi :
- Vân muội nói thế là ý thế nào?
Hoắc Tú Vân cười nói :
- Em có hai giả thuyết, thứ nhất là kẻ đối thủ của Trọng Tôn lão bá không phải là gia gia và hai vị mẫu thân...
Phi Quỳnh lắc đầu ngắt lời :
- Giả thuyết ấy e không đứng vững được, ngu tỷ cam đoan một trăm phần trăm ba vị ấy là Lệ lão bá và hai vị bá mẫu.
Hoắc Tú Vân lại cười nói :
- Nếu phải thì lại càng hay lắm, vì như thế đủ chứng tỏ rằng chị tôi chưa chết.