- Nếu quả đúng như lời ngươi nói, thì hôm nay Thích Đại Chiêu này phải đòi cho được món nợ máu đó mới cam tâm! Tên Tuyết Sơn Băng Nô Lãnh Bạch Thạch khốn kiếp đâu rồi? Hay hắn sợ ta báo thù rồi trốn biệt, không dám thò mặt ra đây nữa chăng?
Thân Đồ Hợi nhún vai cười khẩy mấy tiếng, rồi lạnh lùng trả lời :
- Lãnh Bạch Thạch còn bận chút việc riêng, lát nữa sẽ tới đây bây giờ. Thích chưởng môn muốn gặp hắn, xin hãy chịu khó chờ giây lát. Nếu nóng trả thù ngay, thì Thân Đồ Hợi này cũng vui lòng đảm đương thay Lãnh Bạch Thạch, cũng không sao đâu mà!
Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu chợt ngửa cổ lên trời cười sằng sặc như một tên điên và nói :
- Cố nhiên là ngươi phải đảm đương, lựa là còn phải hỏi ta muốn hay không? Tục ngữ có câu: “Giết người thường mạng, thiếu nợ đền tiền!” Hôm nay chẳng những Thích Đại Chiêu này phải băm vằm tên khốn kiếp Lãnh Bạch Thạch ra trăm ngàn mảnh để trả thù cho Bào sư tỷ ta mà phái Tuyết Sơn còn phải đem cả tính mạng hai vợ chồng ngươi trả lãi cho ta nữa, không thì ta sẽ san bằng cả ngọn núi Đại Tuyết sơn.
Hắn đang thao thao bất tuyệt, chợt nghe một tiếng Vô lượng Phật trầm buồn cất lên từ phía quần hào, rồi một bóng người nhẹ nhàng bay ra đứng trước mặt Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu. Bóng người đó chính là Hoằng Pháp Chân Nhân Chưởng môn phái Võ Đang.
Hoằng Pháp Chân Nhân chắp tay cúi đầu hướng vào Thích Đại Chiêu thi lễ, rồi cất tiếng sang sảng như chuông, thủng thỉnh nói :
- Thích chưởng môn, mấy câu vừa rồi người nói với Thân Đồ thần quân Chưởng môn phái Tuyết Sơn, khiến cho bần đạo nghe xong mà sinh lòng cảm khái vô vàn. Giờ đây đứng trước quần hào, bần đạo xin thỉnh giáo một câu, mong Thích chưởng môn vui lòng giải thích cho. Các ngươi bỗng dưng kéo bè kéo lũ lên đánh úp Đại Tuyết sơn Huyền Băng Nguyên, chẳng may mưu gian bại lộ, đến nỗi Bạch Phát La Sát Bào Tam Cô phải tự tử. Vậy mà lúc này ngươi đòi phu thê Thân Đồ thần quân với Tuyết Sơn Băng Nô Lãnh đại hiệp, tất cả ba mạng phải liên đới bồi thường cả vốn lẫn lời cho một mạng. Vậy ta thử hỏi hôm xưa ở trên Tam Nguyên quán Thiên Trụ phong núi Võ Đang, các ngươi sát hại bảy mạng người, món nợ máu đó, đúng lý ra, bần đạo phải bắt ngươi trả lời bao nhiêu cho đủ?
Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu bị Hoằng Pháp Chân Nhân hỏi dồn cho một thôi một hồi, lão thấy cứng họng, không biết trả lời thế nào, bất giác thẹn quá hóa giận, sắc mặt đang đỏ bừng chợt đổi ra màu tái ngắt. Lão cười mấy tiếng cực kỳ đanh ác, trả lời :
- Hừ, các nhân vật võ lâm tranh hùng tranh bá, không sao thoát khỏi cảnh đổ máu phơi thây? Điều ấy thường quá mà! Nay nếu ngươi muốn báo thù cho các nhân mạng đó, ta rất sẵn lòng đứng ra thanh toán. Nhưng trước khi động thủ, ta cần giao hẹn với ngươi một câu là nếu ngươi thắng ta nửa chiêu, thì dù ngươi muốn đòi ta bao nhiêu lời, Thích Đại Chiêu này cũng vui lòng trang trải, thề quyết không nuốt lời!
Hoằng Pháp Chân Nhân lẳng lặng nghe xong, lại niệm một câu Vô lượng Phật rồi gật đầu nói :
- Thích chưởng môn là người sảng khoái, lời nói cũng khoái sảng vô cùng, bần đạo rất lấy làm kính phục và xin tòng mệnh. Có điều, bần đạo xin mạn phép nhắc lại rằng: Thích chưởng môn danh phận là một bậc Chưởng môn, mà nhất là nơi đây đông đủ quần hùng lưỡng đạo, nên lời nói lại càng nên cân nhắc thận trọng. Nếu vạn nhất trong cuộc giao tranh, bần đạo may mắn được thắng lợi, thì xin Thích chưởng môn đừng quên những lời đã nói.
Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu lại cười ha hả :
- Cố nhiên, cố nhiên! Điều ấy ngươi không cần phải lo, Thích Đại Chiêu này là một quân tử, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy...
Hắn còn đang ba hoa đề cao thân giá của mình, bất đồ Hạ Thiên Tường đứng bên chợt vỗ tay cười sằng sặc, kêu to :
- Thích Đại Chiêu, Thích Đại Chiêu! Câu nói của ngươi thật là đáng kính đáng phục, rõ ra giọng lưỡi một vị Chưởng môn! Chỉ tiếc trí nhớ của ngươi kém quá!
Thích Đại Chiêu trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường hầm hầm quát :
- Thằng oắt con kia đừng có xấc, mi nói gì, nói lại ta nghe!
Hạ Thiên Tường cười hì hì nói :
- Ta chỉ than phiền trí nhớ ngươi kém quá. Hôm nọ trước cửa động Giáng Tuyết, Kỳ Liên sơn, ngươi đã giết con Thiên Lý Mã Cúc Hoa Thanh trong trường hợp nào. Việc ấy cách đây chưa bao lâu, ngươi đã quên rồi, như vậy chẳng phải trí nhớ của ngươi quá tệ hay sao?
Thích Đại Chiêu nghe xong, hai má nóng như lửa đốt, nhưng không biết trả lời làm sao. Quả tình lão chỉ muốn lấp câu chuyện ấy đi cho chóng, bèn cố đánh trống lảng bằng cách quay lại nói với Hoằng Pháp Chân Nhân :
- Hoằng Pháp chưởng môn, bây giờ chúng ta định giao đấu thế nào đây? Tỷ binh khí, nội công, chưởng pháp, ám khí? Hay là mỗi môn tỷ thí một trận? Tùy ý Chưởng môn quyết định... Thích Đại Chiêu này thế nào cũng xin phụng bồi!
Hoằng Pháp Chân Nhân ngẫm nghĩ một chút, rồi thủng thỉnh nói :
- Bữa nay các cao thủ tề tựu trên Thái Bạch phong rất đông, còn nhiều cuộc giao tranh sôi nổi hào hứng, chúng ta không nên vì một chuyện riêng, mà chiếm quá nhiều thì giờ của người khác. Vậy theo ý bần đạo, ta chỉ đấu một trận, định thắng phụ là đủ.
Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu gật đầu cười nói :
- Tùy ý Chưởng môn muốn sao cũng được. Nhưng chúng ta đấu bằng gì? Binh khí hay chưởng pháp?
Hoằng Pháp Chân Nhân nhướng cao lông mày, đôi mắt lóng lánh như tỏa thần quang, đăm đăm nhìn Thích Đại Chiêu, thủng thỉnh nói :
- Thích chưởng môn đã nổi danh lừng lẫy khắp giang hồ với Cửu Thủ quải pháp. Vậy bần đạo cũng muốn dùng binh khí để thỉnh giáo vài trăm cao chiêu của Thích chưởng môn.
Hạ Thiên Tường nghe thấy thế, liền ghé tai Trọng Tôn Phi Quỳnh nói nhỏ :
- Quỳnh tỷ thử nghĩ coi, kiếm pháp Võ Đang tuy tinh diệu, nhưng khi đối phó với cây Thiết Quải của Cửu Thủ Phi Bằng nặng một trăm năm mươi cân của Thích Đại Chiêu, đệ e rằng không khéo bị nó khắc chế mất, Quỳnh tỷ nghĩ thế nào?
Trọng Tôn Phi Quỳnh lắc đầu cười nói :
- Tường đệ lo cho Chưởng môn phái Võ Đang cũng bằng thừa, vì theo ý tỷ tỷ, Hoằng Pháp Chân Nhân đã nằm gai nếm mật, tiềm tu khổ luyện bao năm nay, chỉ cốt chờ ngày phục hận. Tất nhiên ông ta phải đắn đo cẩn thận, biết mình biết người, chớ khi nào lại liều lĩnh để ôm hận ngàn đời hay sao.
Hai người còn đang bàn tán, đã thấy tên đệ tử phái Chấn Thiên đem cây Cửu Dực Phi Bằng Cương Quải vào trong đấu trường đưa cho Thích Đại Chiêu. Hạ Thiên Tường nhìn kỹ cây gậy thấy trên đầu cũng có chín con chim bằng xoè cánh, hình thức, trọng lượng y hệt như cây gậy sắt bị chàng dùng Thiên Cầm Ngũ Sắc Vũ Mao cắt đứt hôm ở đại hội Chấn Thiên hai năm về trước.
Hoằng Pháp Chân Nhân cũng quay lại phía sau vẫy tay một cái, tức thì một tên đệ tử Võ Đang mang ra một cây gậy bằng gỗ Tử Đằng.
Hạ Thiên Tường trông thấy gật đầu cười nói với Trọng Tôn Phi Quỳnh :
- Quỳnh tỷ đoán thế mà đúng, lần này Hoằng Pháp Chân Nhân không dùng kiếm mà lại dùng gậy, tất nhiên phải có thâm ý gì thật. Nhưng đệ trông cây gậy sắt khổng lồ của Thích Đại Chiêu, trong bụng vẫn thắc mắc khó chịu.
Phi Quỳnh lấy tay vén mớ tóc mây lòa xòa trước trán, ngẩng đầu nhìn ra đấu trường rồi mỉm cười nói :
- Thôi, bây giờ Tường đệ đừng nói gì nữa, phải tĩnh tâm để hết tinh thần vào trận ác đấu vô cùng hào hứng, quỷ khốc thần sầu giữa hai vị Chưởng môn nhân danh tiếng lẫy lừng khắp thiên hạ.
Hạ Thiên Tường nghe nói, gật đầu mỉm cười. Quả nhiên từ lúc ấy chàng thôi không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đứng yên, xem hai vị võ lâm cao thủ tỷ thí.
Võ trường lúc này đã bắt đầu cuộc long tranh hổ đấu, choáng mắt kinh thần. Công chúng tại trường đều ngây mặt ra nhìn, những tiếng ồn ào cũng im bặt.
Nguyên do khi hai đối thủ vừa cầm lấy binh khí, Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu bèn gầm lên một tiếng, vung cây gậy Cửu Bằng Triển Dực Cương Quải lên, phóng ra một chiêu Độc Phách Ngũ Nhạc uy thế lăng lệ vô cùng.
Sở dĩ từ xưa đến nay Thích Đại Chiêu xưng hùng trong võ lâm là nhờ vào sức khỏe vô cùng ghê gớm, nay lão lại thấy Hoằng Pháp Chân Nhân không dùng sở trường là kiếm thuật Võ Đang để tranh đấu với mình, mà lại dùng cây Tử Đằng trượng, rõ ràng là có ý muốn so sánh nội công. Lão bèn nhướng cao lông mày, đôi mắt long lên sòng sọc, mới một chiêu đầu lão đã dồn đủ mười một thành công lực đánh ra.
Hoằng Pháp Chân Nhân quả nhiên không hề lùi tránh, hai tay ông cầm cây gậy Tử Đằng, dùng một chiêu Song Thủ Kình Thiên đón lấy chiêu Độc Phách Ngũ Nhạc của Thích Đại Chiêu.
Khi hai món binh khí vừa tiếp xúc với nhau, tuy chưa trông thấy một sức rung chuyển mạnh mẽ nào và hình thế hơn thua cũng chưa được rõ rệt, nhưng Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu đã nhận thấy nội lực Hoằng Pháp Chân Nhân còn kém mình ít nhất cũng một bậc.
Sau khi đã ước lượng sức mình sức người rồi, Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu tự nhiên không còn đố kỵ gì nữa, lão liền đại triển hùng uy, lại dùng chiêu Độc Phách Ngũ Nhạc với chiêu số y nguyên như trước, nhằm vào đỉnh đầu Hoằng Pháp Chân Nhân giáng xuống.
Một bên dùng luôn bảy chiêu Độc Phách Ngũ Nhạc hăm hở tấn công, một bên cũng dùng luôn bảy chiêu Song Thủ Kình Thiên nhẹ nhàng đón đỡ, đôi bên mạnh, yếu, hơn thua đã dần dần hiện rõ. Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu thần sắc vẫn an nhiên, oai phong vẫn không giảm, càng lúc càng tiến dần lên, còn Hoằng Pháp Chân Nhân sống mũi ria mép đã lấm tấm mồ hôi, cứ lùi dần mãi về phía sau ước đến hai ba thước.
Trọng Tôn Phi Quỳnh đứng ngoài thấy tình hình như thế, rất lấy làm lạ, lẩm bẩm nói một mình :
- Hoằng Pháp Chân Nhân lão tiền bối không hiểu tại sao lại không biết lượng sức, còn cố gượng chống đỡ Thích Đại Chiêu làm quái gì? Tội gì phải khổ như vậy?
Hạ Thiên Tường nghe nói, mỉm cười đáp :
- Lần này thì Quỳnh tỷ không sáng suốt bằng đệ, qua mấy chiêu đầu, đệ đã đoán được dụng ý của Hoằng Pháp lão tiền bối. Ông cố ý làm cho đối phương có bao nhiêu hơi sức phải dốc ra hết, rồi đến phút cuối cùng, mới chịu trổ thần lực tấn công. Thích Đại Chiêu mắc lừa rồi.
Trọng Tôn Phi Quỳnh ngơ ngác hỏi :
- Tường đệ căn cứ vào đâu, mà dám đoán chắc như vậy?
Hạ Thiên Tường lại cười nói :
- Thế ra Quỳnh tỷ đã quên hôm xưa ở trong Chung Nam cổ động, Hoằng Pháp lão tiền bối đã từng truyền cho hai môn Tử Dương thần công và Đại Hoàn chân lực rồi ư?
Lúc này Trọng Tôn Phi Quỳnh mới hoảng nhiên tỉnh ngộ, thì ra cái diệu dụng của phương pháp Đại Hoàn chân lực là ở chỗ sinh sinh bất tức, bồi tiếp không ngừng. Người dùng phương pháp này, so với thường nhân, sức bền bỉ có thể lâu hơn tới gấp hai lần. Hiện tình trước mắt, Hoằng Pháp Chân Nhân tuy có vẻ kém thế, nhưng tới phút cuối cùng, và quan trọng nhất, phần thua chắc chắn sẽ về phía Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu.
Trong khi Trọng Tôn Phi Quỳnh và Hạ Thiên Tường thì thào cười nói, xét đoán phân vân thì trên đỉnh núi Thái Bạch, quần hùng hắc bạch lưỡng đạo hồi hộp nín thở, dốc hết tinh thần vào cuộc ác đấu vô cùng kỳ dị và tức cười của hai vị Chưởng môn danh tiếng lừng lẫy khắp giang hồ.
Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu và Hoằng Pháp Chân Nhân đã giao đấu được hơn ba mươi hiệp, lần nào cũng là do Thích Đại Chiêu dùng cây Cửu Bằng Triển Dực Cương Quải thi triển chiêu Độc Phách Ngũ Nhạc đánh ra, và lại do Hoằng Pháp Chân Nhân dùng cây Tử Đằng trượng, thi triển chiêu Song Thủ Kình Thiên đón đỡ.
Thật là lối đánh đấm vô cùng ngây ngô ngớ ngẩn, chẳng khéo léo một ly nào, đừng nói Chưởng môn hai phái đều là địa vị tôn sư, dẫu đến bọn võ lâm tầm thường tục tử, cũng không ai đánh cái lối kỳ cục như thế bao giờ.
Bắt đầu từ hiệp thứ bảy, Hoằng Pháp Chân Nhân đã tỏ ra yếu thế. Tuy nhiên ông ta vẫn cương quyết gắng gượng chống đỡ, nhất định không chịu nhượng bộ.
Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu thấy Hoằng Pháp Chân Nhân chống trả một cách gượng gạo, nên không tin rằng ông có thể cầm cự được lâu dài, hắn lại càng phấn khởi thần uy, cây gậy trong tay không ngớt vung lên giáng xuống, đánh mạnh như vũ bão, cố sức dồn đối phương vào thế bí.
Thích Đại Chiêu tấn công liên tiếp luôn năm mươi gậy, tuy đã dần dần đẩy lui được Hoằng Pháp Chân Nhân lùi về phía sau đến hơn một trượng, nhưng chính hắn cũng đã cảm thấy thân thể mệt nhoài, mồ hôi đổ ra ướt đẫm cả áo.
Chính giữa lúc Thích Đại Chiêu cảm thấy mỏi mệt đó, thì Hoằng Pháp Chân Nhân cũng đã năm mươi lần dùng cây gậy Tử Đằng thi triển chiêu Song Thủ Kình Thiên chống đỡ năm mươi chiêu Độc Phách Ngũ Nhạc của đối phương chiếu giữa đỉnh đầu giáng xuống. Thình lình tình thế trong đấu trường đột nhiên biến chuyển một cách không ai ngờ tới.
Hoằng Pháp Chân Nhân hú lên một tiếng trong vắt như rồng ngâm, sắc mặt thốt nhiên trở nên hồng hào tươi tốt, bao nhiêu những nét mệt mỏi, lúc này đều biến đâu mất hết, cây gậy Tử Đằng trong tay nhanh hơn chớp lật phắt trở lại, rồi thừa thế nhằm đầu đối phương giáng sức đánh xuống. Chiêu của chân nhân dùng lại chính là chiêu Độc Phách Ngũ Nhạc mà Thích Đại Chiêu đã liên tiếp giáng xuống đầu ông luôn năm mươi gậy vừa rồi.
Hoằng Pháp Chân Nhân đã dùng chiêu Độc Phách Ngũ Nhạc phản công, định đánh bật đối phương trở lại. Nhưng Thích Đại Chiêu lại sợ công chúng chê cười, nên không dám né tránh, đành chỉ cầm ngang cây Cửu Bằng Triển Dực Cương Quải thi triển chiêu Song Thủ Kình Thiên chống lại.
Nếu lúc này miêu tả cây gậy Tử Đằng của Hoằng Pháp Chân Nhân như gió giật mưa rào, phong ba bão táp lúc này thật là hợp tình hợp cảnh. Chẳng những thế mà chỉ trong một thời gian ngắn, Hoằng Pháp Chân Nhân đã trả lại cho Thích Đại Chiêu đủ năm mươi chiêu Độc Phách Ngũ Nhạc.
Sau khi đã dùng cây gậy Tử Đằng trả đũa năm mươi chiêu của đối phương rồi, Hoằng Pháp Chân Nhân thốt nhiên thu chiêu, sắc mặt vẫn tươi tỉnh, dáng điệu vẫn ung dung thư thái, nhìn Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu, mỉm cười nói :
- Thích chưởng môn, uy danh mấy chục năm trời không dễ dàng mà có được. Cây Cửu Bằng Triển Dực của các hạ năm xưa trong đại hội Chấn Thiên đã bị chú bé Hạ Thiên Tường dùng chiếc lông Thiên Cầm Ngũ Sắc cứa gãy một lần, không lẽ bây giờ lại để cho nó gãy lần nữa?
Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu lúc này trống ngực đã đập thình thình, tinh thần bải hoải, chân tay rã rời. Hắn nghĩ bụng dầu mình có mấy chục năm tu vi công lực, tuy có thể cầm cự được một thời gian ngắn nữa, nhưng còn cây Cửu Bằng Triển Dực Cương Quải đúc bằng thép, tính thuần cương, nhiều lắm cũng chỉ chịu đựng nổi mười lần tấn công nữa là cùng, thế nào cũng bị cây Tử Đằng trượng, tính bao gồm cả cương lẫn nhu đánh gãy.
Cho nên sau khi nghe Hoằng Pháp Chân Nhân nói xong, Thích Đại Chiêu nghiến răng, cầm cây gậy chống thật mạnh xuống đất, làm cho những mảnh đá vụn bắn tóe lên như những ngôi sao lửa rồi hắn chợt thở dài một tiếng, rầu rĩ than rằng :
- Đa tạ Chân Nhân hạ thủ lưu tình, Thích Đại Chiêu này xin cam tâm nhận thua!
Hoằng Pháp Chân Nhân mặt như phủ một lớp băng, sẵng giọng lạnh lùng hỏi :
- Thích chưởng môn tuy cam tâm nhận thua, nhưng còn món nợ máu của bảy nhân mạng cả già lẫn trẻ vô tội bị chết oan trên Thiên Trụ phong Tam Nguyên quán núi Võ Đang dạo nọ, thì biết tính thế nào cho công bằng đây?
Thích Đại Chiêu thốt nhiên buông ra một chuỗi cười sằng sặc như người điên, giây lâu dứt cơn cười hắn mới thủng thẳng nói :
- Thích Đại Chiêu đã nói từ trước rằng: Giết người đền mạng, thiếu nợ thì phải trả tiền! Nợ máu lại trả bằng máu, đó là lẽ tất nhiên, còn phải nói lôi thôi gì nữa? Bây giờ ngươi cứ việc tính toán cả gốc lẫn lãi, nói cho ta nghe, rồi ta sẽ liệu cách bồi thường cho ngươi xứng đáng.
Hắn vừa nói dứt lời, tức thì tất cả nhân vật phái Chấn Thiên đều cau mày sửng sốt nhưng chẳng lẽ trước mặt đông đủ quần hào thiên hạ, lại xông ra can thiệp để mua trò cười, nên đành chỉ lẳng lặng ngồi nghe, không dám xen vào.
Hoằng Pháp Chân Nhân lại hú lên một tiếng như rồng ngâm, rồi ngẩng đầu lên trời trông mấy đám mây bay, đôi mắt long lanh ngấn lệ, kêu lên những tiếng cực kỳ thê thảm :
- Hoằng Quang sư huynh anh linh có còn phảng phất đâu đây xin chứng giám cho tiểu đệ đã báo thù cho sư huynh và các sư huynh đệ! Ngày hôm nay cũng kể là ngày tiểu đệ đã trùng hưng môn hộ!
Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu sắc mặt vẫn lạnh như tiền, chống gậy đứng giữa đấu trường, đôi mắt nhắm nghiền, lẳng lặng chờ Hoằng Pháp Chân Nhân hạ thủ.
Không ngờ Hoằng Pháp Chân Nhân ngẩng lên trời khấn khứa xong, đưa tay áo lên lau khô ngấn lệ, sắc mặt lại trở nên tươi cười hòa nhã, nhìn Thích Đại Chiêu mỉm cười nói :
- Thích chưởng môn, xin lắng tai mà nghe cho rõ: Nếu ngươi cam đoan với ta là từ nay trở đi ngươi sẽ phóng hạ đồ đao, giải tán phái Chấn Thiên, an phận thủ kỹ, đừng gây sóng gió trong giang hồ thì ta cũng xin tình nguyện thủ tiêu món nợ máu bảy nhân mạng bổn phái, từ giờ không nhắc đến nữa! Các hạ có bằng lòng không?
Hoằng Pháp Chân Nhân vừa dứt lời, tức thì trên đỉnh Thái Bạch phong im phăng phắc như tờ, con ruồi bay qua cũng nghe thấy tiếng động.
Giây phút im lìm vừa trôi qua, thốt nhiên tiếng vỗ tay xen lẫn với tiếng reo hò vang lên như sấm dậy từ phe quần hiệp. Mọi người đều hết sức bội phục Hoằng Pháp Chân Nhân là một người từ bi hỉ xả, độ lượng khoan hồng, sẵn lòng tha thứ cho kẻ thù một cách vô cùng cao cả.
Không những phe bạch đạo tán thành hành động cao cả của Hoằng Pháp Chân Nhân, ngay cả Bát Mạc Yêu Vương, Hiên Viên Liệt, thủ lãnh của Vực Ngoại Quần Hung cũng phải tấm tắc khen thầm, nhận thấy các nhân vật võ lâm Trung Nguyên, không những võ công cao cường, mà độ lượng cũng khác hẳn những kẻ phàm phu tục tử.
Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu xưa nay vẫn là một kẻ hung ác ngông cuồng, vậy mà lúc này đứng trước cái cử động nhân từ khoan hậu của Hoằng Pháp Chân Nhân, bất giác hắn cũng đỏ mặt cúi đầu, xấu hổ muốn chết.
Phó chưởng môn phái Chấn Thiên là Thiết Quán đạo trưởng thấy Thích Đại Chiêu có vẻ như muốn thuận theo ý kiến của Hoằng Pháp Chân Nhân, thì hoảng sợ vô cùng, vội vàng đứng lên, cất tiếng gọi to :
- Thích chưởng môn không nên để lão đạo Hoằng Pháp lừa bịp! Tục ngữ có câu: Thắng bại là thường tình của binh gia, huống hồ phái Chấn Thiên còn bao nhiêu cao nhân hảo thủ, có lý nào chỉ mới thua một trận, đã nguội hùng tâm, tiêu ma tráng chí, cúi đầu phục tùng kẻ địch, để cho các nhân vật võ lâm cười là hèn nhát ư?
Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu nghe mấy câu đề tỉnh của Thiết Quán đạo trưởng, quả nhiên hùng tâm lại bồng bột, lão xếch ngược đôi mày sâu róm, ngẩng lên nói với Hoằng Pháp Chân Nhân :
- Phái Chấn Thiên nguyên do hai phái Kỳ Liên và Điểm Thương kết hợp làm một. Thích Đại Chiêu không thể tự mình chủ trương đứng ra tuyên bố giải tán được. Trước khi làm một việc có động chạm đến quyền lợi của toàn thể huynh đệ, tất cả cùng phải bàn qua để mọi người cùng thỏa thuận đã. Vậy nên...
Hoằng Pháp Chân Nhân sắc mặt vẫn bình tĩnh ôn hòa, mỉm cười nói :
- Thích chưởng môn nghĩ thế cũng phải, nhưng việc này định giải quyết bằng cách nào. Thích chưởng môn có cao kiến gì, xin cứ cho biết, để ta sẽ liệu cách châm chước.
Thích Đại Chiêu quắc đôi mắt lên phóng ra những tia sáng như luồng điện quét khắp đấu trường một lượt, rồi cười ha hả, cất cao tiếng nói :
- Theo ý lão phu thì cuộc giao đấu hôm nay, muốn phân thắng bại, tất phải do hai phái Chấn Thiên và Võ Đang, bao gồm tất cả bằng hữu của hai phe, luân lưu giao chiến đủ mười trận. Phe nào bại phải triệt để tuân theo điều kiện của đối phương.
Hoằng Pháp Chân Nhân đôi mắt sáng ngời, long lanh nhìn Thiết Quán đạo trưởng đứng ở phía xa, lạnh lùng nói :
- Thiết Quán đạo trưởng, ngươi có nghe rõ lời Thích chưởng môn vừa nói đó không?
Thiết Quán đạo trưởng gật đầu nói :
- Có, bần đạo đã nghe rõ.
Hoằng Pháp Chân Nhân lại nói :
- Nếu vậy ngươi có ý kiến gì về lời đề nghị của Thích chưởng môn, thì xin cho biết ngay, một khi đã quyết định rồi, thì không ai được nói đi nói lại gì nữa.
Thiết Quán đạo trưởng biết là Hoằng Pháp Chân Nhân cố ý buộc mình phải công nhận ý kiến của Thích Đại Chiêu, để sau này không còn lấy cớ gì thoái thác được nữa. Bèn cười khẩy mấy tiếng, gật đầu đáp :
- Được rồi, bần đạo cũng hoàn toàn đồng ý với Chưởng môn bổn phái.
Hoằng Pháp Chân Nhân lẳng lặng nghe xong, lại quay lại cười nói với Thích Đại Chiêu :
- Cả hai vị chính Phó chưởng môn phái Chấn Thiên đều đã hoàn toàn đồng ý như vậy thì hay lắm. Bây giờ xin mời Chưởng môn nhân hãy trở về bày trận, trận vừa rồi không kể nữa, ta sẽ bắt đầu trận mới khác.
Tấm lòng nhân từ đức độ, cử chỉ cao thượng của vị Chưởng môn phái Võ Đang, làm cho một tên ma đầu nổi tiếng hung tàn bạo ngược như Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu cũng phải ngượng ngùng bẽn lẽn, tiu nghỉu như mèo cắt tai, lẳng lặng lui về bản trận.
Hoằng Pháp Chân Nhân cũng thủng thỉnh bước về chỗ mình, chắp tay cúi đầu nói với quần hiệp :
- Phái Võ Đang bần đạo năm xưa đột nhiên bị quần tà đến đánh lén, trong lúc bất ngờ trở tay không kịp, đến nỗi bao nhiêu hảo thủ đều phải táng mạng, nguyên khí nhất thời không thể hồi phục lại được, cho nên cái hẹn giao đấu mười trận hôm nay, mong chư vị bằng hữu phù trì chính nghĩa, giúp đỡ một tay, thì bần đạo và bản phái hết lòng cảm kích!
Quần hiệp ai nấy đều vui vẻ nhận lời. Thiên Ngoại Tình Ma Trọng Tôn Thánh mỉm cười nói với Hoằng Pháp Chân Nhân :
- Chân nhân nhân tâm hậu đức, đã cảm động được lòng trời, việc trùng hưng môn hộ đã nhất định rồi, không còn nghi ngờ gì nữa. Tuy nhiên về phía đối phương, thực lực cũng không phải là không đáng kể, cứ xem họ tập hợp toàn những tay tuyệt đỉnh hung nhân hải nội và hải ngoại ở trên đỉnh núi Thái Bạch này thì đủ hiểu. Vậy trong khi chúng ta phái người xuất trận, cũng nên thận trọng lắm mới được!
Hoằng Pháp Chân Nhân gật đầu cười nói :
- Trọng Tôn đại hiệp võ công cao siêu tuyệt thế, trí tuệ sâu rộng như biển. Các nhân vật võ lâm chính phái đương thời không còn ai hơn được. Chúng tôi xin suy tôn đại hiệp làm chủ soái, thi hành hiệu lệnh cho toàn quân.
Trọng Tôn Thánh đưa mắt nhìn về phía Lệ Thanh Cuồng và hai phu nhân của ông ta là Lăng Diệu Diệu và Đồng Song Song, lắc đầu cười nói :
- Chân Nhân quá yêu mà nói như vậy thôi, tại hạ đâu xứng đáng đương nổi trọng trách ấy. Tại hạ xin đề cử Lệ Thanh Cuồng đại hiệp và hai vị phu nhân đây...
Ông vừa nói tới đó, Phong Trần Cuồng Khách Lệ Thanh Cuồng đã cười ha hả, ngắt lời :
- Trọng Tôn huynh bất tất phải quá nhún mình, việc là việc chung, ta không nên đưa đẩy cho mất thì giờ, vậy Trọng Tôn huynh cứ việc lĩnh soái ấn mà điều khiển nhân vật xuất trận đi thì vừa! Đối phương đã phái một tên hung tặc Tây Vực ra khai chiến rồi kia kìa.
Trọng Tôn Thánh nghe nói vội ngẩng trông ra, quả thấy một người thấp bé, ăn mặc lạ thường, hai tay cầm một cây Nụy đao lưỡi sáng như nước, đang thủng thỉnh tiến ra đấu trường.
Trọng Tôn Thánh bèn khẽ hỏi nhỏ con gái là Trọng Tôn Phi Quỳnh :
- Quỳnh nhi, con có biết gã lùn kia là ai không? Ta nhớ hình như đã gặp hắn một lần, đâu như ở đại hội Chấn Thiên thì phải?
Trọng Tôn Phi Quỳnh mỉm cười gật đầu :
- Gia gia đoán đúng đấy, hắn tên là Kim Đao Tân Nhị Lang một trong bọn Đông Doanh tam nụy. Lần trước ở trên Lục Chiếu sơn Phi Ma Bảo hắn đã giao đấu với Tường đệ và hài nhi. Tường đệ dùng chiếc lông chim Thiên Cầm Ngũ Sắc chém gãy đao của hắn, hắn vẫn lấy làm căm giận uất ức. Lần này không biết hắn đã kiếm đâu được con đao mới khác, chắc là định trả thù trên Lục Chiếu sơn ngày trước. Gia gia cần phải thận trọng tuyển người ra ứng phó, vì theo chỗ hài nhi biết, hắn có thể trong thời gian uống cạn chén trà, xử luôn bảy mươi hai chiêu Toàn Phong Khoái Trảm uy lực mạnh lắm, không phải thường đâu.
Hạ Thiên Tường đứng bên cười nói :
- Đã vậy xin lão bá bá cho tiểu điệt ra trận, chém gãy nốt con đao mới của hắn, cho hắn tức một thể.
Phi Quỳnh đưa mắt nhìn Hạ Thiên Tường, mỉm một nụ cười cực kỳ duyên dáng, nói :
- Tường đệ vừa luyện được đại pháp Tiểu Chuyển Luân, gân cốt xương thịt đã được thay đổi một lớp mới, công lực so với các vị Chưởng môn các phái còn cao hơn nhiều, đáng liệt vào hàng thượng tướng. Vậy phải đợi tới khi nào có đại địch hãy ra, còn những tên tiểu yêu này, phải để gia gia tỷ tỷ chọn người khác xứng đáng hơn.
Trọng Tôn Thánh nghe xong cười hỏi :
- Quỳnh nhi nói vậy cũng phải, nhưng ta chưa biết chọn ai. Con có ý kiến gì, cứ nói thử cho ta nghe.
Trọng Tôn Phi Quỳnh đưa mắt nhìn khắp quần hiệp một lượt, rồi mỉm cười nói :
- Theo ý nữ nhi, chỉ có Lệ Tú Vân tiểu muội, hình như hợp cách hơn cả. Vì thanh kiếm Liễu Diệp Miên Ty của nàng là một thanh thần kiếm, thừa sức khắc chế nổi ngọn Nụy đao của Kim Đao Tân Nhị Lang. Và gần đây nàng lại được Hoàng Y lão nhân Hạ Hầu Tốn truyền thụ cho một thân tuyệt học, công lực so với đối phương nhất định phải trội hơn nhiều. Nên cho nàng ra trận để làm giảm nhuệ khí của quân địch đi đã.
Trọng Tôn Thánh nghe ái nữ phân tách lợi hại rõ ràng, bèn vẫy Lệ Tú Vân lại gần, cười nói :
- Trận này ta muốn nhờ hiền điệt nữ tận khổ một phen. Không biết hiền điệt nữ có cao hứng xuất trận không?
Lệ Tú Vân đã nghe tiếng Trọng Tôn Phi Quỳnh tiến cử mình từ lúc nãy, nàng đã cảm thấy chân tay ngứa ngáy, chỉ muốn chạy ngay ra đấu trường, lúc này lại thấy Trọng Tôn Thánh hỏi, bèn nở một nụ cười rất tươi, nhỏ nhẹ đáp :
- Điệt nữ xin tuân lệnh!
Nói dứt lời, gót sen thoăn thoắt, đã tiến thẳng tới trước mặt Kim Đao Tân Nhị Lang.
- Sở dĩ lần này Kim Đao Tân Nhị Lang ra trận là cốt tìm Hạ Thiên Tường khiêu chiến để báo cái nhục gãy đao hôm ở trên Lục Chiếu phong, nhưng nghĩ đến cái bản lĩnh kinh nhân của Hạ Thiên Tường, hắn vẫn không khỏi nơm nớp lo sợ.
Hắn còn đang băn khoăn suy tính, không biết có nên chỉ đích danh Hạ Thiên Tường ra để trả thù không, thì đã thấy một vị nữ lang mặc áo choàng đen, dung nhan kiều diễm như một vị thiên tiên, từ trong phía quần hiệp bước ra.
Đại đa số giống người lùn đều có tính tham dâm hiếu sắc. Kim Đao Tân Nhị Lang lần này đã dùng một thứ thuốc mị dược mê hồn rất linh nghiệm, nhét đầy vào chuôi đao. Vậy nên khi thấy Lệ Tú Vân xuất trận, hắn bỗng khấp khởi mừng thầm, tự nghĩ nếu mình bắt sống được cô bé này, không những làm cho phe địch hoảng vía, không dám khinh thường, mà còn có thể đem cô ta về Đông Doanh, lấy làm thiếp, cũng đủ thỏa một đời, và dù không báo được thù thì cũng lãi chán!
Kim Đao Tân Nhị Lang tính toán đâu ra đấy, nhưng khi thấy Lệ Tú Vân đã bước đến trước mặt, hắn đăm đăm nhìn nàng, bất giác lại hơi sửng sốt.
Nhân vì hắn thấy Lệ Tú Vân ra trận với hai tay không, không cầm binh khí. Hắn lấy làm lạ không hiểu nàng ra đây là định đánh nhau hay có dụng ý gì khác?
Qua một thoáng nghi ngờ, Kim Đao Tân Nhị Lang trỏ vào cây Nụy đao lưỡi sáng loáng như nước của mình, rồi líu lô líu lường nói một hồi bằng tiếng ngoại quốc.
Lệ Tú Vân rất mực thông minh tuy nàng không nghe hiểu câu nói của hắn, nhưng cũng đoán là ý hắn muốn hỏi tại sao nàng không mang vũ khí?
Lệ Tú Vân chỉ lẳng lặng mỉm cười, thò tay vào mình lấy ra một viên bạc tròn đặt lên lòng bàn tay.
Viên bạc đó chính là thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm một vật võ lâm chí bảo của Đại Biệt Tản Nhân xưa truyền lại.
Thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm vừa xuất hiện, lập tức có hai tên võ lâm hung nhân giật mình kinh sợ, mở to đôi mắt nhìn chòng chọc vào thanh kiếm, rồi lại nhìn Lệ Tú Vân, tỏ vẻ vô cùng kinh dị.
Người thứ nhất chính là Kim Đao Tân Nhị Lang, nhân vì hôm ở Lục Chiếu phong, Phi Ma Bảo hắn đã bị Hạ Thiên Tường dùng cây lông chim Thiên Cầm Ngũ Sắc phá hủy lưỡi Nụy đao của hắn, làm cho hắn phải phí tổn bao nhiêu tâm huyết mới kiếm được một lưỡi đao tốt khác. Lúc này hắn lại thấy Lệ Tú Vân lấy ra một viên bạc tròn, rồi biến thành một thanh kiếm nhỏ, hình thức rất lạ, làm sao mà không sốt ruột, lo lắng cho cây đao quí của mình?
Người thứ hai trông thấy cây kiếm mà giật mình, ấy là Độc Phật Không Không hòa thượng vì hắn vẫn yên trí là thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm ở trong túi hắn, sao lúc này lại hiện ra ở trong tay Tú Vân? Hắn vội thò tay vào mình xem thử mới biết bao nhiêu đồ vật trong túi mình đều đã không cánh mà bay từ lúc nào.
Không không hòa thượng vừa phát hiện vụ trộm cực kỳ quái dị đó, thì đồng thời Côn Luân Dật Sĩ Hướng Phiêu Nhiên và Ngũ Độc Phi Thi Mạc Tử Kính cũng đều nhận thấy túi mình trống rỗng, có bao nhiêu vật phòng thân chí bảo, đều đã biến đi một cách hết sức bí mật.
Nhưng Mạc Tử Kính sắc mặt vẫn thản nhiên như không, chỉ khẽ cười khẩy mấy tiếng, lại dặn dò Hướng Phiêu Nhiên và Không Không hòa thượng cứ ngồi yên mà xem, đừng tỏ cho ai biết là mình đã khám phá ra bị mất trộm.
Khi mới thấy Lệ Tú Vân xuất trận, Kim Đao Tân Nhị Lang đã tỏ vẻ khing thường, cho nàng là con gái yếu đuối, hơi sức được bao nhiêu? Chỉ cần dùng mươi chiêu là có thể hạ nổi. Tới lúc thấy nàng đưa ra một thanh kiếm nhỏ, hình thù kỳ dị, thì hắn lại nghi nghi hoặc hoặc, không hiểu món binh khí của nàng lai lịch thế nào, có lợi hại bằng chiếc lông chim ngũ sắc của Hạ Thiên Tường hôm trước không?
Đao pháp đắc ý nhất của Kim Đao Tân Nhị Lang, là bảy mươi hai chiêu Toàn Phong Khoái Trảm, hôm ở núi Lục Chiếu giao đấu với Hạ Thiên Tường, hắn vừa định thi triển môn tuyệt học đó, thì đã bị Hạ Thiên Tường dùng chiếc lông Thiên Cầm Ngũ Sắc chém mẻ mất mấy miếng, vì thế nên lần này hắn đã phòng bị cẩn thận, quyết không vướng vào vết xe đổ lần nữa.
Trong khi Lệ Tú Vân cầm thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm đưa lên, thì Kim Đao Tân Nhị Lang kêu rống luôn mấy tiếng, múa tít lưỡi đao loang loáng như điện, sấn lên trước, phóng luôn đao pháp Toàn Phong Khoái Trảm đã khét tiếng Đông Doanh, tấn công tới tấp.
Lối đao pháp này cứ theo nhận xét của các vị kỳ hiệp Trung Nguyên, thì chiêu thức hết sức tầm thường, không thấy cái thần diệu của nó ở chỗ nào. Nhưng điểm lợi hại nhất của nó, tất cả chỉ ở một chữ “Khoái”. Kim Đao Tân Nhị Lang sức mạnh đao trầm, thêm vào đó là những tiếng kêu rống như lợn bị chọc tiết của hắn nghe rợn cả tóc gáy, ánh đao loang loáng như luồng điện, chỉ trong nháy mắt, hắn đã chém Lệ Tú Vân luôn bảy đao, uy thế mạnh mẽ vô cùng.
Đây là lần đầu tiên Lệ Tú Vân mới giao đấu với một tên hung tà ngoại quốc, nhân chưa rõ khí thế của quân địch thế nào, nên nàng không muốn khinh động, chỉ dùng khinh công tuyệt thế, nhẹ nhàng như một cánh bướm vờn hoa mà lẩn tránh luồng đao quang lăng lệ như luồng điện của đối phương.
Trong khoảng ba bốn chục chiêu đầu, Lệ Tú Vân vì chưa hiểu thấu đường lối đao pháp của Đông Doanh tinh diệu chỗ nào, cho nên chỉ hết sức né tránh, nhiều lần chỉ suýt một chút nữa là bị đối phương chém trúng, tình trạng nguy hiểm vô cùng, làm cho bọn Hạ Thiên Tường đứng ngoài cũng phải toát mồ hôi lo thay cho nàng.
Mãi tới khi Kim Đao Tân Nhị Lang đã thi triển hết bảy mươi hai chiêu Toàn Phong Khoái Trảm rồi, Lệ Tú Vân mới nhận rõ đao pháp Đông Doanh trừ hai chữ nhanh và độc ra, thì kể về phương diện biến hóa so với kiếm thuật thượng thừa của võ lâm Trung Nguyên còn kém hẳn một bực.
Sau khi bảy mươi hai chiêu Toàn Phong Khoái Trảm đã đi gần hết, thì thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm của Lệ Tú Vân mới vung lên, thi triển kiếm pháp Nga Mi phản công trở lại.
Chỉ trong nháy mắt, nàng đã liên tiếp phóng ra ba chiêu tuyệt học tinh tuy nhất của phái Nga Mi là Thiên Nham Cạnh Tú, Vạn Phái Triều Tôn, Thiên Hà Tẩy Giáp, kiếm quang lấp lánh, kiếm ảnh chập trùng. Kim Đao Tân Nhị Lang chợt có cái cảm giác như khắp quanh mình đều bị một màn kiếm khí vây kín.
Tuy cùng một chiêu số, nhưng công lực thân pháp mỗi người sử dụng một khác, uy thế cũng không giống nhau. Lệ Tú Vân gần đây nhờ được Hoàng Y lão nhân Hạ Hầu Tốn hết lòng dậy dỗ, truyền thụ cho những môn tuyệt học bí truyền, nên võ công của nàng đã tiến tới một cách cực kỳ thần tốc, so với năm xưa hoàn toàn khác hẳn.
Vì vậy mà ba chiêu kiếm pháp mở đầu của nàng, đã làm cho bọn tỷ muội đồng môn phái Nga Mi như Thịnh Tú Chi, Tú Viên đạo cô và Tú Lang đạo cô đều phải giật mình sửng sốt, nhận thấy trong thời gian xa cách, vị tiểu sư muội của mình võ học công lực đã tiến tới một cách không ngờ, có thể tương đương với Chưởng môn sư tỷ là Huyền Huyền Tiên Lỗ rồi.
Kim Đao Tân Nhị Lang quả nhiên nhận thấy ba chiêu phản công của Lệ Tú Vân uy thế quá mạnh, những cái ảo diệu biến hóa ở bên trong tự hắn cũng không biết đằng nào mà mò. Hắn liền tri triển thân pháp phá vòng vây là một thân pháp đặc biệt của Đông Doanh, đao quang gạt mạnh, chân sẽ nhẹ nhàng xoay đi một vòng quả nhiên tránh khỏi luồng kiếm quang của Lệ Tú Vân.
Lệ Tú Vân quát lên một tiếng, tung mình đuổi theo, cách tay ngọc vừa vung lên, mũi kiếm Liễu Diệp Miên Ty sáng như nước, lạnh như tiền đã chỉ đúng vào chỗ yếu hại giữa ngực đối phương.
Chiêu này gọi là Nhất Vĩ Độ Giang, một chiêu trong mấy chiêu tuyệt học của Hoàng Y lão nhân Hạ Hầu Tốn đã truyền cho nàng.
Kim Đao Tân Nhị Lang cũng là một tên ma đầu lợi hại khét tiếng ngoài quan ngoại, hắn vừa định né tránh nữa, hoặc thuận thế đánh trả lại nhưng chiêu Nhất Vĩ Độ Giang của Lệ Tú Vân ảo diệu vô cùng, uy lực ghê gớm, hắn cảm thấy đằng sau đằng trước, bên trái bên phải chu vi ước hơn một trượng đều đã bị bao vây trong vòng kiếm quang của địch thủ.
Kim Đao Tân Nhị Lang kinh hoảng vô cùng, hắn cũng vội vã thi triển một chiêu tuyệt học, hai tay cầm đao đứng sững như một trái núi, nhắm đúng thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm vừa ngắn vừa nhỏ của Lệ Tú Vân, ráng sức bình sinh đưa lên gạt mạnh một nhát.
Lệ Tú Vân chỉ cười nhẹ một tiếng, ngầm tụ thần công, tức thì một thanh danh kiếm Trung Quốc và một thanh danh đao Đông Doanh đã chập lại làm một.
Nhưng tuy đao kiếm va chạm vào nhau rất mạnh, mà tuyệt không ai nghe thấy một tiếng kim khí nào phát ra, thật là kỳ quái!
Thì ra Kim Đao Tân Nhị Lang đã ráng sức gạt kiếm ra, nhưng chẳng những đã không gạt nổi, mà trái lại, lại còn bị thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm của Lệ Tú Vân áp lên trên lưỡi Nụy đao của hắn.
Lệ Tú Vân ngầm vận chân lực, cổ tay ngọc sẽ lật đi một chút, làm cho đầu mũi Liễu Diệp Miên Ty kiếm và đầu mũi Nụy đao của Kim Đao Tân Nhị Lang cùng chạm vào nhau.
Một vật võ lâm chí bảo Trung Nguyên do Đại Biệt Tản Nhân truyền lại, quả nhiên thắng hẳn thứ thép tôi đi luyện lại hàng trăm lần của Đảo quốc Đông Doanh, một tiếng lanh canh trong vắt như rồng ngâm vừa nổi lên, thì ra lưỡi Nụy đao của Kim Đao Tân Nhị Lang cũng vừa rơi xuống đất, trên tay hắn chỉ còn trơ có cái chuôi đao.
Kim Đao Tân Nhị Lang giậm chân thở dài, Lệ Tú Vân thì luôn miệng cười khanh khách, cây Liễu Diệp Miên Ty kiếm trong tay, thừa thế lại xuất luôn một chiêu Tiêu Hà Chỉ Lộ điểm trúng cạnh sườn tên hung tặc Đông Doanh.
Liễu Diệp Miên Ty kiếm là một thanh kiếm báu của võ lâm, tuy trông bề ngoài thì mỏng mảnh như một món đồ chơi, mà kỳ thực nó cũng có thể đâm thủng được vật dù cứng rắn đến đâu. Kim Đao Tân Nhị Lang đã bị mũi kiếm đâm trúng cạnh sườn đáng lẽ hắn không thể gắng gượng được nữa, mà phải theo đà kiếm, ngã ngay xuống đất mới phải.
Nhưng việc trong thiên hạ biến chuyển khôn lường, mắt ai cũng trông thấy rõ ràng mũi kiếm Liễu Diệp Miên Ty đã thấu suốt qua lần áo của Kim Đao Tân Nhị Lang, đôi mắt hắn đã nhắm nghiền, vậy mà người ngã ra không phải là hắn, mà lại chính là Lệ Tú Vân.
Thì ra Kim Đao Tân Nhị Lang từ hôm bị thua trận một cách nhục nhã ở Lục Chiếu sơn, hắn tự biết nhân vật Võ lâm Trung Nguyên không dễ trêu cợt, nên bữa nay trước khi ra trận, hắn đã mặc bộ nhuyễn giáp Hộ Huyệt Long Lân vào mình, đề phòng mọi sự bất trắc có thể xảy ra được.
Mũi kiếm của Lệ Tú Vân tuy đã đâm suốt lần áo của hắn, nhưng lại không thấu qua được bộ nhuyễn giáp Hộ Huyệt Long Lân.
Vậy nên không những Kim Đao Tân Nhị Lang không hề bị thương mà vì hai bên đứng gần nhau quá, nên chính nàng lại trúng phải thứ mê hồn hương cực kỳ mãnh liệt của hắn giấu trong chuôi đao, đến nỗi thần trí mê man, ngã lăn ra đất.
Nàng vừa ngã xuống thì đột nhiên có hai cái bóng còn lẹ hơn hai luồng chớp, từ hai phía chính, tà bay vào võ trường.
Hai cái bóng đó, một là Bạch Cốt Tiên Tử trong bọn Bạch Cốt song ma, Hộ pháp phái Chấn Thiên.
Còn một bóng nữa chính là Cửu Thiên Ma Nữ Đổng Song Song, thân mẫu của Lệ Tú Vân.
Đổng Song Song cúi xuống bế Lệ Tú Vân, lại nhặt thanh kiếm Liễu Diệp Miên Ty, mà trong lúc hôn mê, nàng đã tuột tay đánh văng ra cách đấy chừng hai thước.
Đổng Song Song mặt lạnh như phủ một lớp băng, đăm đăm nhìn Bạch Cốt Tiên Tử, rồi cất tiếng hỏi :
- Trận này ai thắng ai bại? Biết tính thế nào cho công bằng?
Bạch Cốt Tiên Tử thản nhiên cười nói :
- Tục ngữ có câu rằng: Việc binh không ngại sự dối trá, hai bên đấu thủ giao phong, trăm mưu nghìn mẹo, miễn sao thắng được thì thôi! Ai vô ý thì chịu thiệt, đó là lẽ thường!
Cửu Thiên Ma Nữ Đổng Song Song, nghe Bạch Cốt Tiên Tử nói dứt lời, liền cười nhạt mấy tiếng đôi mày xếch ngược, lẳng lặng không đáp.
Bạch Cốt Tiên Tử lại cười nói :
- Kim Đao Tân Nhị Lang gãy đao trước, Lệ cô nương vô ý trúng thuốc mê ngã sau, thắng bại cũng hơi khó quyết đoán. Chi bằng ta cứ kể là hòa, như vậy có lẽ công bằng hơn.
Đổng Song Song ngẫm nghĩ một lát, rồi gật đầu :
- Thôi cũng được, hãy tạm kể là hòa, để ta đưa tiện nữ về bản trận đã, rồi sẽ ra đây thỉnh giáo Tiên tử mấy chiêu. Tiên tử nghĩ thế nào?
Bạch Cốt Tiên Tử cười nói :
- Đổng đạo hữu là nguyên hộ pháp phái Chấn Thiên, ta cũng là đương kim hộ pháp phái Chấn Thiên, bữa nay chúng ta so tài đấu sức có thể gọi là cuộc tranh hùng giữa tân cựu hộ pháp, cố nhiên phải là một cuộc tranh hùng hào hứng sôi nổi nhất, có gì mà không nên?
Cửu Thiên Ma Nữ Đổng Song Song cười nhạt một tiếng, rồi bế nhi nữ về bản trận, đặt nằm trên một phiến đá phẳng, nhờ Thương Sơn Ẩn Hiệp Tái Hàn Khang giải thuốc mê cho nàng.
Trọng Tôn Phi Quỳnh, Lộc Như Ngọc cùng chạy lại ngồi bên Lệ Tú Vân. Quần hiệp đều nghiến răng căm giận bọn hung tà quá ư vô sỉ, ai cũng lăm le muốn ra trận trước.
Trọng Tôn Thánh khẽ nói nhỏ với Cửu Thiên Ma Nữ Đổng Song Song :
- Lệ đại tẩu muốn giao thủ với Bạch Cốt Tiên Tử cũng rất thích hợp, nhưng công lực của Bạch Cốt song ma đều đã tới bực lô hỏa thuần thanh, lại thêm tính tình gian ngoan quỷ quyệt. Đại tẩu tuy võ công tuyệt thế vô song, nhưng cũng nên lưu ý đề phòng cẩn thận, chỉ hơi bất cẩn một chút, là mắc mẹo bọn họ ngay.
Đổng Song Song biết Trọng Tôn Thánh thấy vừa rồi mình vì xót con gái đã tỏ ra kích động quá độ, không giữ được tâm thần bình tĩnh sáng suốt, nên mới ân cần dặn dò như thế, bèn mỉm cười gật đầu, ung dung bước vào vòng chiến, thủng thỉnh hỏi Bạch Cốt Tiên Tử :
- Tiên tử muốn giao đấu thế nào? Xin cho biết ý kiến? Muốn đấu nhuyễn, ngạnh, khinh công, hay binh khí, ám khí? Hay hoặc mỗi thứ đấu một trận? Tùy ý Tiên tử muốn thế nào, Đổng Song Song này cũng xin phụng bồi!
Bạch Cốt Tiên Tử nhận thấy vừa rồi Đổng Song Song đã nổi cơn thịnh nộ, tất nhiên tâm thần bị xáo trộn, khí chất mất thuần, cảm giác mất bình tĩnh, nên mừng thầm là mình đã có cơ thắng được. Bất đồ đối phương chỉ quay vào một lúc, lúc trở ra đã lấy lại được dáng điệu nhàn nhã ôn hòa, ung dung cười nói, thì bất giác trong bụng cũng sinh ra ngần ngại, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, mỉm cười nói :
- Cứ cái địa vị và tuổi tác của bổn hộ pháp với Đổng đạo hữu hiện nay mà giao đấu các môn nhuyễn, ngạnh, khinh công, binh khí, ám khí, hình như đều không hợp thì phải. Vậy ta nên tìm cách khác...
Cửu Thiên Ma Nữ Đổng Song Song cũng mỉm cười, ngắt lời :
- Ý hẳn Tiên tử muốn chúng ta tỷ đấu huyền công chăng?
Bạch Cốt Tiên Tử gật đầu :
- Lần này đại hội Chung Nam xong, dẫu chúng ta có may mắn thoát khỏi kiếp số, thì dám chắc cũng không còn có dịp gặp nhau lần nữa. Vậy theo ý bổn Tiên tử, chúng ta cũng nên tỷ thí bằng một phương pháp mới mẻ đặc biệt, để lưu lại trên đỉnh núi Thái Bạch này một vài dấu vết kỷ niệm cũng hay. Chẳng hay đạo hữu nghĩ thế nào?
Cửu Thiên Ma Nữ Đổng Song Song gật đầu mỉm cười :
- Ý kiến Tiên tử hay lắm! Người sinh trên cõi phàm trần, phải như vùng tuyết in chân chim hồng. Tôi xin lắng tai nghe phương pháp tỷ thí mới mẻ tân kỳ của Tiên tử!
Bạch Cốt Tiên Tử miệng tủm tỉm cười, thủng thỉnh đáp :
- Kể ra thì phương pháp này cũng chẳng mới mẻ tân kỳ gì cho lắm, nhưng bổn Tiên tử tin chắc là từ xưa đến nay chưa ai tỷ thí bằng lối đó. Bây giờ chúng ta nên dùng huyền công, so tài bốn thứ, một là Tửu, hai là Sắc, ba là Tài, bốn là Khí!
Đổng Song Song nghe đến đấy giật mình kinh sợ, nghĩ thầm: “Mụ đề nghị thi lối này quả là mới mẻ lạ lùng thật, nhưng không hiểu tửu, sắc, tài, khí thì tài thi thế nào? Sắc thi thế nào? Không biết bên trong có còn giấu gian mưu gì không?”
Trong bụng tuy phân vân ngờ vực, nhưng ngoài mặt bà ta vẫn làm ra vẻ thản nhiên, chỉ mỉm cười nói :
Rượu là một thứ thuốc độc xuyên thủng ruột người ta, Sắc là một con dao sắt đẻo hết xương tủy của người ta, Tài làm hại thân mình, xô mình vào cạm bẫy, Khí là cái mầm gieo tai rắc họa, trấn thế mang mang, đại thiên thế giới, không đâu là không bị bốn màng lưới tửu sắc khí tài bao trùm! Tiên tử thật là bực cao minh, đã nghĩ ra được một đề tài tuyệt thú! Tại hạ xin tán thành.
Bạch Cốt Tiên Tử tủm tỉm cười, quay lại phía sau, gọi một tên môn hạ đệ tử phái Chấn Thiên đang đứng túc trực bên võ trường, dặn rằng :
- Ngươi vào lấy cho ta hai bình rượu thật ngon, mỗi bình phải chứa đủ mười cân đem ra đây!
Các vị hào khách võ lâm, đại đa số đều coi rượu như tính mạng, không có chén rượu ngon thì không thành đại hội, bởi thế nên trên đỉnh núi Thái Bạch lúc này, quần anh tụ hội, tất phải chuẩn bị cơm rượu sẵn sàng, để các nhân vật hai phe vừa uống rượu thưởng trăng Trung Thu, vừa so tài đấu sức mới tăng phần hào hứng. Vì vậy tên đệ tử phái Chấn Thiên được lệnh đi lấy rượu, thoáng chốc đã đem ra được hai vò thật lớn.
Bạch Cốt Tiên Tử đỡ lấy hai vò rượu đặt xuống đất, rồi đưa mắt nhìn khắp hai phe hắc bạch một lượt, đoạn cất tiếng cười khanh khách, hỏi :
- Trong các vị quí khách đây, vị nào nổi tiếng về môn độc dược?
Hạ Thiên Tường lập tức đứng lên, trỏ vào Độc Phật Không Không hòa thượng mỉm cười nói :
- Tại hạ xin giới thiệu Độc Phật này tuyệt độc! Các vị muốn cần thứ thuốc độc gì, xin cứ hỏi ông ta!
Độc Phật Không Không Hòa thượng đưa mắt lườm Hạ Thiên Tường một cái, rồi lại lẳng lặng ngồi yên.
Bạch Cốt Tiên Tử ngẩng đầu nhìn Không Không hòa thượng, rồi mỉm cười nói :
- Không Không đại sư có vị thuốc nào thật độc, mà lại có tính cường liệt, cho vào rượu là tan ngay được không?
Không Không hòa thượng chỉ gật đầu, không nói gì cả. Bạch Cốt Tiên Tử lại nói :
- Nếu vậy đại sư cho chúng tôi xin một chút, đủ để hòa vào hai bình rượu này.
Độc Phật Không Không hòa thượng chẳng nói chẳng rằng, giơ tay ném ra một gói giấy nhỏ.
Bạch Cốt Tiên Tử cầm gói thuốc độc mở ra, chia làm hai phần đều đặn, rồi trút vào mỗi bình rượu một phần. Đoạn lại cầm từng vò lên lắc đi lắc lại cho thuốc tan ra, rồi mới quay lại hỏi Không Không hòa thượng :
- Không Không đại sư, một gói thuốc đó cho vào hai bình rượu này thì chất độc của nó mạnh đến chừng nào?
Không Không Hòa thượng thấy Bạch Cốt Tiên Tử hỏi, đành phải nói thực :
- Thứ thuốc bột này tên gọi Thất Bộ Đoạn Hồn hoàn tán, chất độc của mỗi gói có thể làm chết được mười người. Nhất là hòa vào với rượu, sức độc lại càng mạnh, chỉ nhấp vào môi một chút cũng đủ chết.
Quần hùng có mặt tại trường nghe nói ai nấy cũng rùng mình.
Nhưng Bạch Cốt Tiên Tử vẫn thản nhiên không để ý, lấy tay chỉ hai vò rượu, mỉm cười nói với Đổng Song Song :
- Địa điểm là Chung Nam tuyệt đỉnh, thời gian là tiết Trung Thu, còn các nhân vật hội họp ở đây lại toàn là những vị anh hùng hảo hán hải nội và hải ngoại. Đứng trước lương thời mỹ cảnh này, dù rượu có quả là một thứ thuốc độc làm thủng ruột người ta, thiết tưởng cũng nên uống cho thật say một bữa. Tửu lượng của Đổng đạo hữu thế nào? Chúng ta có thể mỗi người cạn hết một bình mỹ tửu này, để kỷ niệm cuộc họp mặt ngày hôm nay được không?
Cửu Thiên Ma Nữ Đổng Song Song khi nào lại chịu lép vế, nên thần sắc vẫn ung dung, gật đầu cười nói :
- Lương thời, mỹ cảnh, bạn tốt, rượu ngon, gặp cảnh đó mà không biết thưởng thức là kẻ phàm phu tục tử! Nhưng theo tôi nghĩ mười cân rượu chưa chắc đã làm cho mình tận hứng được!
Bạch Cốt Tiên Tử nhướng mày mỉm cười, đồng thời cả hai cùng nhìn vào hai bình rượu, rồi cũng không ai trông thấy họ động tác bằng cách nào, mà rượu ở trong vò tự động hóa thành hai đường suối rượu, bắn vọt lên không rồi rót vào miệng hai đối thủ.
Chỉ trong khoảnh khắc, hai vò rượu đã cạn khô, không những người uống rượu không bị đứt ruột ra mà chết, như lời Không Không hòa thượng vừa nói, mà cả hai vị đối ẩm là Bạch Cốt Tiên Tử và Đổng Song Song, cũng không một ai đỏ mặt, hay có dáng vẻ say sưa gì hết!
Trong đám quần hào tụ tập trên đỉnh Thái Bạch phong lúc ấy, người kinh hoàng sợ hãi hơn hết lại là Độc Phật Không Không hòa thượng vì hắn đã biết rõ sức độc của thứ thuốc Thất Bộ Đoạn Hồn hoàn tán này mãnh liệt vô cùng, Bạch Cốt Tiên Tử hòa vào trong rượu, uống một hơi hết mười cân, mà không làm sao cả thì đủ hiểu nội công của họ đã đi tới bực gan mật thành đồng, tim gan thành sắt rồi!
Uống cạn hai bình rượu độc, Bạch Cốt Tiên Tử lại nhìn Cửu Thiên Ma Nữ Đổng Song Song, mỉm cười nói :
- Cuộc thi rượu đã xong, hai bên bất phân thắng bại. Bây giờ ta lại bắt đầu thi Sắc.
Đổng Song Song nghĩ mãi vẫn không hiểu thi sắc thì thi ra làm sao bèn hỏi :
- Cách thi sắc thế nào? Tiên tử hãy nói cho tôi biết trước đã!
Bạch Cốt Tiên Tử cười nói :
- Phương pháp thi sắc cũng không có gì đặc biệt, ý tôi chỉ định vãn hồi thanh xuân trong chốc lát thôi.
Thấy Đổng Song Song vẫn ngơ ngác, tỏ vẻ không hiểu, Bạch Cốt Tiên Ttử lại nói tiếp :
- Đổng đạo hữu, chúng ta bây giờ tuổi xanh đã hết, cùng một bọn tóc bạc da mồi, tại sao ta không cậy vào mấy chục năm tu vi tân khổ, kéo dòng thời gian đi ngược lại một vài phút xem có được không?
Lúc này Đổng Song Song mới à một tiếng, mỉm cười mà rằng :
- Thôi tôi hiểu rồi, có phải Tiên tử định khôi phục lại dung nhan của mình khoảng mấy chục năm về trước không?
Bạch Cốt Tiên Tử mỉm cười nói :
- Đời người chỉ là một trường xuân mộng, vậy thì tại sao ta lại không từ trong giấc mộng đó mà gợi lại những hình ảnh xa xưa? Chỉ đáng tiếc một điều là dù chúng ta nhờ cậy có huyền công cao siêu có thể khiến cho làn da nhăn nhúm lại trở nên tươi tốt hồng hào, mái tóc bạc phơ lại trở nên óng ả xanh mướt thì chẳng qua cũng chỉ duy trì được một thời gian khoảnh khắc, chứ vượt sao được quyền Tạo Hóa, mà trẻ mãi không già?
Cửu Thiên Ma Nữ Đổng Song Song nghe nói cũng sinh lòng cảm khái, ngậm ngùi than rằng :
- Tuy rằng “Hồng nhan dị lão, bạch phát thôi nhân” nhưng nếu bọn ta có thể đem cái lòng tranh danh hiếu thắng hao tổn tâm huyết trong giới võ lâm mấy chục năm nay mà dốc cả vào phương diện tu vi nội công, thì biết đâu không cướp được quyền Tạo Hóa, giữ được thanh xuân lâu dài mãi mãi?
Bạch Cốt Tiên Tử lẳng lặng nghe xong, nhường như cũng cho làm phải, chỉ gật đầu lia lịa, không nói gì nữa.
Hai người cùng ngồi xếp bằng tròn trên mặt đất, nhắm mắt nhập định.
Muốn dùng công lực nội gia kéo ngược lại dòng thời gian, tạm thời khôi phục lại cái hình ảnh tóc xanh má phấn mấy chục năm qua, thì thật là một sáng kiến lạ lùng mới mẻ, trong lịch sử võ lâm xưa nay chưa từng nghe ai nói đến.
Vì vậy trên đỉnh ngọn Thái Bạch phong lúc này đều hoàn toàn im lặng, không hề có một tiếng động. Quần hùng hai phe chính tà, ai nấy đều nín thở, dán mắt, lắng hết tinh thần vào hai vị võ lâm cao thủ trong đấu trường, hồi hộp ngóng chờ kết quả.
Chỉ trong một thời gian vừa nguội hai chén trà, trên nét mặt của Đổng Song Song và Bạch Cốt Tiên Tử quả nhiên đều bắt đầu có sự thay đổi.
Thoạt tiên thì sắc mặt hai người đồng thời đều trở nên hồng hào, nước da cũng hơi mỡ màng tươi tắn, sau đó dần dần lại biến thành nhỏ mịn. Bao nhiêu những nếp nhăn trên trán, hai bên khóe mắt, hai má, cằm đều từ từ giãn ra rồi lại từ từ biến đi.
Kế đó là hai bên mái tóc nguyên trước vẫn bạc phơ như tuyết, lúc này đã từ từ ngả ra màu xám, rồi dần dần biến thành đen mướt, óng ả như suối tóc mây của các cô thiếu nữ đương thì.
Không tới nửa giờ, Bạch Cốt Tiên Tử và Đổng Song Song cùng mở mắt ra nhìn đối phương, ai nấy cùng nhận thấy người ngồi trước mặt mình là một thiếu phụ xinh đẹp nõn nà, tuổi trạc ngoài ba mươi, tóc đen như mây, da dẻ hồng hào tươi tốt.
Hai người cùng ngẩn mặt nhìn nhau một lúc, nhưng không thấy nụ cười nào trên đôi môi tươi thắm, trái lại bốn luồng nhãn quang lại thấy long lanh ngấn lệ, thì ra trong lúc ngắm lại thanh xuân, họ đều cảm thấy cuộc đời như giấc mộng, chạnh lòng thương cảm, luyến tiếc thanh xuân, bất giác cùng thốt lên một tiếng thở dài.
Nhưng cũng cùng trong một tiếng thở dài đó, ảo tướng dần dần tiêu diệt, và tất cả lại trở về bản lai diện mục, hai thiếu phụ mơn mởn thanh xuân vừa rồi, giờ đây đã trở lại nguyên hình thành hai bà già tóc bạc phơ phơ, da môi nhăn nhúm.
Cửu Thiên Ma Nữ Đổng Song Song đứng lên, thở dài nói :
- Tóc xanh phút chốc bạc phơ, má hồng ban nãy bây giờ còn không? Tiên tử, có phải vừa rồi chúng ta đã qua một cơn mộng chăng?
Bạch Cốt Tiên Tử cũng tỏ ra cảm khái vô cùng, ngậm ngùi nói :
- Những việc vừa qua, quả nhiên hệt như trong mộng cảnh! Đổng đạo hữu, bây giờ tôi thỉnh giáo đạo hữu một câu: Chúng ta vừa nhập mộng, hay là vừa từ trong mộng tỉnh ra?
Đổng Song Song mỉm cười đáp :
- Nhập mộng hay tỉnh mộng, đều là do trong một điểm linh đài của Tiên tử mà ra. Người ngoài làm sao biết được?
Bạch Cốt Tiên Tử nhắm nghiền hai mắt lại, lẳng lặng giây lâu, như mãi suy tính chuyện gì, rồi thốt nhiên từ từ mở mắt, thần sắc vụt trở nên điềm tĩnh ôn hòa, nhìn Đổng Song Song, mỉm cười nói :
- Đã tự sát na tham diệu chỉ, sao còn muốn hóa mộng trung nhân? Tôi tưởng một cơn ác mộng tranh danh hiếu thắng suốt mấy chục năm trường, lúc này cũng nên tỉnh ra thì vừa!