Sáng...
Tô Hải Lam thức dậy muộn hơn mọi ngày. Thường thường, cô ngủ nhiều nhất đến 5h. Nhưng hôm nay dù chuông điện thoại đã reo lên báo thức, nhưng cô vẫn không thèm ngồi dậy. Hải Lam cảm thấy đầu mình nặng trĩu, khắp người mệt mỏi, lại còn thấy lành lạnh trong minhf. Cô nhìn giờ đồng hồ, 6h hơn rồi. Cô rất muốn ngồi dậy, nhưng cái thân phản chủ lại không muốn. Thật mệt quá! Cô thầm than.
"Cốc!Cốc!" Tiếng gõ cửa. Hải Lam mệt nhọc đáp:
"Ai vậy?"
"Lam nhi, là ba. Ba vào trong được không?"- Tô Duy Minh nghe giọng con gái mình thấy uể oải khác thường, đã lo lắng sốt vó. Cô trả lời yếu ớt:
"Ba vào đi ạ." Rồi cô gắng gượng ngồi dậy.
Ông mở cửa phòng, thấy bộ dáng mệt nhọc của cô thì lại càng lo lắng hơn, vội hỏi:
"Lam nhi, có vẻ con không khỏe trong người"
hải Lam im lặng không trả lời. Nghĩa là cô không phủ nhận. Ba đã nhìn thấy bộ dáng này của mình rồi mà vẫn nói mình không sao thì giả tạo quá.
"để ba gọi bác sĩ." - duy Minh sốt sắng
Rất nhanh sau đó, một vị bác sĩ chuyên nghiệp đã có mặt. ông ta là người ngoại quốc, đi theo ông ta là 1 người Trung Quốc để phiên dịch. Một lát sau, ba và Hải Lam biết rằng cô bị sốt cao. 38,9 độ C! Đúng là ốm thật rồi. Cô nhăn mặt, mọi chuyện đang yên đang lành thì tự dưng 1 cơn sốt cao kéo đến. ông Duy Minh phàn nàn:
"Thật tệ quá! Lam nhi bị ốm đúng ngày ba mở tiệc mừng con trở về. Biết làm sao đây? Thiệp mời đã dược gửi hết rồi"
Kiều Uyển Phương và Tô Uyển vi đứng 1 bên, hay tin Hải Lam bị ốm không tránh khỏi vui sướng trong lòng. Uyển Vi nhanh nhảu:
"Ba, ba yên tâm. để con tiếp khách thay chị"
Ông thở dài:
"con biết nghĩ cho chị mình là tốt, nhưng Lam nhi mới là nhân vật chính của bữa tiệc"
Uyển Vi bĩu môi. Nhỏ có gì không bằng cô chứ? sao ba chỉ nghĩ cho cô? Hải Lam suy tư 1 lúc, mọi người không biết cô nghĩ cái gì. ông tô Duy Minh xoa đầu Hải Lam dịu dàng nói:
"Thôi, con cứ dưỡng bệnh cho tốt. bữa tiệc ba ắt có cách xoay sở"
Cô nhìn ba mình bằng đôi mắt xanh thẳm trong suốt, như đang muốn thăm dò ông, đầy nghi hoặc. đổ bệnh đúng vào ngày trọng đại này, dù ngoài mặt không có biểu cảm gì nhưng trong lòng đang tràn đầy áy náy. dù đó không phải lỗi của cô.
.............
Ở 1 biệt thự đồ sộ sang trọng khác...
1 cô gái đang ngồi trên bàn làm việc, trên bàn là những bản thiết kế trang phục do chính tay cô gái đó tự vẽ lấy. Cô chính là Kim Nguyệt Thu - con gái cưng của Kim văn Chính- tổng giám đốc tập đoàn thời trang Kim thị lớn nhất thế giới. Cô tuy vẫn còn đi học nhưng đã là 1 nhà thiết kế thời trang tài ba, lại còn là 1 cô gái dịu dàng nên được mọi người cảm mến, kính trọng. bây giờ cô đang nghe điện thoại của 1 người, với tâm trạng khá bực tức:
"Quản lí trưởng, sao bà có thể tự tiện trao bộ đầm Điệp Lam Vũ cho người lạ mà không có sự cho phép của tôi?"
Bên đầu dây điện thoại, 1 người đàn bà trung niên đang trong tình trạng vô cùng bối rối và sợ hãi, đó chính là bà quản lí của shop thời trang lần trước Hải Lam và Uyển Vi đi mua sắm:
"Xin... Xin lỗi Kim tiểu thư, tô... tôi không hề biết..."
"Biết với ko biết!? Có biết đấy là bộ váy tôi tâm đắc nhất không?" - Nguyệt Thu đang ở trạng thái vô cùng vô cùng tức giận. Cuối cùng cô cũng chỉ biết thở 1 hơi dài bất lực. đã bán thì không thể lấy lại được nữa rôi. - "nói, bà bán nó cho ai?"
Bà ta trả lời ngay:
"Dạ thưa, là Tô đại tiểu thư của đại tập đoàn đá quý To thị"
Nguyệt Thu ngạc nhiên trong chốc lát. Không nói không rằng mà cúp máy luôn. tô đại tiểu thư Tô Hải lam ư? Chẳng phải tối nay cô sẽ phải dến dự buổi tiệc của cô gái bí ẩn đó hay sao? Trong mắt cô nổi lên 1 tia hứng thú. Nghe đồn vị tiểu thư đó rất xinh đẹp, đẹp đến nỗi hoa nhường nguyệt thẹn, là con cưng của tô Duy Minh. càng lúc cô càng tò mò. Có người đẹp hơn cả cô ư? Nếu được cô rất muốn được gặp vị tiểu thư bí ẩn đó. Mong cho buổi tối đến mau nhanh, để cô còn chiêm ngưỡng nhan sắc của cô gái đó.
..............
Tối...
Một khách sạn 5 sao cao cấp đã dược Tô Duy Minh thuê toàn bộ Bữa tiệc đã được chuẩn bị rất kĩ càng. Tiếc rằng con gái ông lại không thể đến được. Người dến tham dự toàn là những người có máu mặt. Ai ai cũng đến, vì rất hiếu kì về vị Tô tiể thư kia. Chưa hề thấy báo chí nhawcs đến cô ta lần nào. Tất cả chỉ có tin đồn. Trong lúc này, lâm Hạo Phong đã đến từ lâu, thậm chí là rất sớm. Anh muốn nhanh chóng gặp lại người con gái mà anh mơ thấy không biết bao lần. Đây có thể gọi là trúng tiếng sét ái tình cũng được. Trong tất cả khách mời, anh chính là chàng trai tuấn tú nhất. Vừa xuất hiện đã cưa đổ biết bao trái tim thiếu nữ. rất nhiều phụ nữ đến bắt chuyện với anh, mong anh chú ý mình dù chỉ chút ít. Nhưng anh ngó lơ tất cả làm biết bao người thất vọng. Và 1 cô gái nữa, nhan sắc phải gọi là nghiêng nước nghiêng thành. Đúng là thiên thần trong mắt đàn ông.
một lúc sau...
Gia đình họ Tô xuất hiện...
Nhưng ai cũng phải thất vọng. sao không thấy vị tiểu thư kia, tất nhiên ko ngoại trừ Hạo Phong và Nguyệt Thu. Ông nói to dõng dạc:
"rất mong chư vị thông cảm. Con gái tôi vì đột ngột đổ bệnh mà không thể đến dự tiệc được. Thành thật thứ lỗi"
Ko ai có thể kiềm nỗi thất vọng não nề. Xem ra chuyến đi này là công cốc rồi. Tiếng xì xào đã bắt đầu nổi lên. một người còn buột miệng nói:
"Bệnh gì chứ. Chắc là xấu quá ko dám lộ mặt."
câu nói đó lọt vào tai Tô Duy Minh làm ông tức điên. Một lát sau có 1tieengs Nói
Tô Hải Lam thức dậy muộn hơn mọi ngày. Thường thường, cô ngủ nhiều nhất đến 5h. Nhưng hôm nay dù chuông điện thoại đã reo lên báo thức, nhưng cô vẫn không thèm ngồi dậy. Hải Lam cảm thấy đầu mình nặng trĩu, khắp người mệt mỏi, lại còn thấy lành lạnh trong minhf. Cô nhìn giờ đồng hồ, 6h hơn rồi. Cô rất muốn ngồi dậy, nhưng cái thân phản chủ lại không muốn. Thật mệt quá! Cô thầm than.
"Cốc!Cốc!" Tiếng gõ cửa. Hải Lam mệt nhọc đáp:
"Ai vậy?"
"Lam nhi, là ba. Ba vào trong được không?"- Tô Duy Minh nghe giọng con gái mình thấy uể oải khác thường, đã lo lắng sốt vó. Cô trả lời yếu ớt:
"Ba vào đi ạ." Rồi cô gắng gượng ngồi dậy.
Ông mở cửa phòng, thấy bộ dáng mệt nhọc của cô thì lại càng lo lắng hơn, vội hỏi:
"Lam nhi, có vẻ con không khỏe trong người"
hải Lam im lặng không trả lời. Nghĩa là cô không phủ nhận. Ba đã nhìn thấy bộ dáng này của mình rồi mà vẫn nói mình không sao thì giả tạo quá.
"để ba gọi bác sĩ." - duy Minh sốt sắng
Rất nhanh sau đó, một vị bác sĩ chuyên nghiệp đã có mặt. ông ta là người ngoại quốc, đi theo ông ta là 1 người Trung Quốc để phiên dịch. Một lát sau, ba và Hải Lam biết rằng cô bị sốt cao. 38,9 độ C! Đúng là ốm thật rồi. Cô nhăn mặt, mọi chuyện đang yên đang lành thì tự dưng 1 cơn sốt cao kéo đến. ông Duy Minh phàn nàn:
"Thật tệ quá! Lam nhi bị ốm đúng ngày ba mở tiệc mừng con trở về. Biết làm sao đây? Thiệp mời đã dược gửi hết rồi"
Kiều Uyển Phương và Tô Uyển vi đứng 1 bên, hay tin Hải Lam bị ốm không tránh khỏi vui sướng trong lòng. Uyển Vi nhanh nhảu:
"Ba, ba yên tâm. để con tiếp khách thay chị"
Ông thở dài:
"con biết nghĩ cho chị mình là tốt, nhưng Lam nhi mới là nhân vật chính của bữa tiệc"
Uyển Vi bĩu môi. Nhỏ có gì không bằng cô chứ? sao ba chỉ nghĩ cho cô? Hải Lam suy tư 1 lúc, mọi người không biết cô nghĩ cái gì. ông tô Duy Minh xoa đầu Hải Lam dịu dàng nói:
"Thôi, con cứ dưỡng bệnh cho tốt. bữa tiệc ba ắt có cách xoay sở"
Cô nhìn ba mình bằng đôi mắt xanh thẳm trong suốt, như đang muốn thăm dò ông, đầy nghi hoặc. đổ bệnh đúng vào ngày trọng đại này, dù ngoài mặt không có biểu cảm gì nhưng trong lòng đang tràn đầy áy náy. dù đó không phải lỗi của cô.
.............
Ở 1 biệt thự đồ sộ sang trọng khác...
1 cô gái đang ngồi trên bàn làm việc, trên bàn là những bản thiết kế trang phục do chính tay cô gái đó tự vẽ lấy. Cô chính là Kim Nguyệt Thu - con gái cưng của Kim văn Chính- tổng giám đốc tập đoàn thời trang Kim thị lớn nhất thế giới. Cô tuy vẫn còn đi học nhưng đã là 1 nhà thiết kế thời trang tài ba, lại còn là 1 cô gái dịu dàng nên được mọi người cảm mến, kính trọng. bây giờ cô đang nghe điện thoại của 1 người, với tâm trạng khá bực tức:
"Quản lí trưởng, sao bà có thể tự tiện trao bộ đầm Điệp Lam Vũ cho người lạ mà không có sự cho phép của tôi?"
Bên đầu dây điện thoại, 1 người đàn bà trung niên đang trong tình trạng vô cùng bối rối và sợ hãi, đó chính là bà quản lí của shop thời trang lần trước Hải Lam và Uyển Vi đi mua sắm:
"Xin... Xin lỗi Kim tiểu thư, tô... tôi không hề biết..."
"Biết với ko biết!? Có biết đấy là bộ váy tôi tâm đắc nhất không?" - Nguyệt Thu đang ở trạng thái vô cùng vô cùng tức giận. Cuối cùng cô cũng chỉ biết thở 1 hơi dài bất lực. đã bán thì không thể lấy lại được nữa rôi. - "nói, bà bán nó cho ai?"
Bà ta trả lời ngay:
"Dạ thưa, là Tô đại tiểu thư của đại tập đoàn đá quý To thị"
Nguyệt Thu ngạc nhiên trong chốc lát. Không nói không rằng mà cúp máy luôn. tô đại tiểu thư Tô Hải lam ư? Chẳng phải tối nay cô sẽ phải dến dự buổi tiệc của cô gái bí ẩn đó hay sao? Trong mắt cô nổi lên 1 tia hứng thú. Nghe đồn vị tiểu thư đó rất xinh đẹp, đẹp đến nỗi hoa nhường nguyệt thẹn, là con cưng của tô Duy Minh. càng lúc cô càng tò mò. Có người đẹp hơn cả cô ư? Nếu được cô rất muốn được gặp vị tiểu thư bí ẩn đó. Mong cho buổi tối đến mau nhanh, để cô còn chiêm ngưỡng nhan sắc của cô gái đó.
..............
Tối...
Một khách sạn 5 sao cao cấp đã dược Tô Duy Minh thuê toàn bộ Bữa tiệc đã được chuẩn bị rất kĩ càng. Tiếc rằng con gái ông lại không thể đến được. Người dến tham dự toàn là những người có máu mặt. Ai ai cũng đến, vì rất hiếu kì về vị Tô tiể thư kia. Chưa hề thấy báo chí nhawcs đến cô ta lần nào. Tất cả chỉ có tin đồn. Trong lúc này, lâm Hạo Phong đã đến từ lâu, thậm chí là rất sớm. Anh muốn nhanh chóng gặp lại người con gái mà anh mơ thấy không biết bao lần. Đây có thể gọi là trúng tiếng sét ái tình cũng được. Trong tất cả khách mời, anh chính là chàng trai tuấn tú nhất. Vừa xuất hiện đã cưa đổ biết bao trái tim thiếu nữ. rất nhiều phụ nữ đến bắt chuyện với anh, mong anh chú ý mình dù chỉ chút ít. Nhưng anh ngó lơ tất cả làm biết bao người thất vọng. Và 1 cô gái nữa, nhan sắc phải gọi là nghiêng nước nghiêng thành. Đúng là thiên thần trong mắt đàn ông.
một lúc sau...
Gia đình họ Tô xuất hiện...
Nhưng ai cũng phải thất vọng. sao không thấy vị tiểu thư kia, tất nhiên ko ngoại trừ Hạo Phong và Nguyệt Thu. Ông nói to dõng dạc:
"rất mong chư vị thông cảm. Con gái tôi vì đột ngột đổ bệnh mà không thể đến dự tiệc được. Thành thật thứ lỗi"
Ko ai có thể kiềm nỗi thất vọng não nề. Xem ra chuyến đi này là công cốc rồi. Tiếng xì xào đã bắt đầu nổi lên. một người còn buột miệng nói:
"Bệnh gì chứ. Chắc là xấu quá ko dám lộ mặt."
câu nói đó lọt vào tai Tô Duy Minh làm ông tức điên. Một lát sau có 1tieengs Nói