Nhược Diệc dựa vào Thương Đông Nghêu, trong lòng phức tạp. Âm Sơn vì bảo hộ hắn không để Thương Đông Nghêu biết lúc trước khiến Thương Đông Nghêu rơi xuống sơn nhai cũng có hắn tham dự, cố ý làm Thương Đông Nghêu nghĩ Âm Sơn thật sự khi dễ hắn, tuy rằng lần thứ hai trở lại bên người Thương Đông Nghêu, chính là tâm hắn vẫn cận kề Âm Sơn.
Không biết Âm Sơn bây giờ có khỏe không?
Nhược Diệc cũng từng thích Thương Đông Nghêu, thậm chí hắn từng nghĩ có thể không để ý Âm Sơn, hoàn toàn yêu lấy Thương Đông Nghêu, chính là sau những cố gắng của hắn, hắn vẫn cảm giác xa cách, Thương Đông Nghêu có thể yêu hắn, sủng hắn, nhưng Thương Đông Nghêu là một nam nhân tự phụ, vĩnh viễn không vì ai mà thật lòng, vĩnh viễn không yêu thượng người nào, hắn liền lập tức rời khỏi đoạn tình cảm mê võng kia.
Âm Sơn tuy rằng mọi thứ không bằng Thương Đông Nghêu, nhưng Âm Sơn đối hắn thật tâm, cho đến lúc gặp lại, hắn thật tâm bị Âm Sơn cảm động, bởi vậy hắn mới ngoan ngoãn nghe lời Âm Sơn, thậm chí trong đêm không may đó, Âm Sơn vẫn vì hắn, hắn có thể nào không vì Âm Sơn.
Hắn từng oán qua Âm Sơn, nếu thương hắn, sao lại đưa hắn đến bên cạnh Thương Đông Nghêu, Âm Sơn đỏ hồng cả hai mắt nói cho hắn biết, giết Thương Đông Nghêu không chỉ muốn thành danh trên giang hồ, trọng yếu hơn là hắn muốn báo thù.
Thương Đông Nghêu là một kẻ tài giỏi, bất quá phụ thân hắn không phải kẻ tố, phụ thân Thương Đông Nghêu lớn lên anh tuấn, võ công cái thế, chính là phong lưu thành tánh, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt.
Mẫu thân Thương Đông Nghêu mất sớm, càng khiến cho phụ thân đại ngoạn, đem ấu tử giao cho vị hảo hữu chiếu cố, chính mình đi ngao du khắp nơi, cả ngày tiêu khoáng.
Một ngày kia, nhìn thấy mẫu thân Âm Sơn, nhất thời tâm sinh cảm ái, đáng tiếc mẫu thân Âm Sơn mặc dù nhân phu chết một mình nuôi nấng ấu tử, nhưng vẫn yêu trứ vong phu, nhiều lần cự tuyệt yêu cầu phụ thân Thương Đông Nghêu.
Phụ thân Thương Đông Nghêu cũng là một nam nhân tự phụ, có thể nào chịu được nữ nhân đối với yêu cầu của hắn nhiều lần cự tuyệt, sau đó liền cường bạo mẫu thân Âm Sơn.
Âm Sơn tuy nghĩ muốn giúp mẫu thân đuổi người xấu đi, khả tuổi hắn còn nhỏ sao có thể thắng, trơ mắt nhìn mẫu thân mình bị khi dễ, chính mình tràn đầy tư vị bất lực, chúng quấn quanh Âm Sơn.
Mẫu thân hắn bởi vì không thể chấp nhận được chuyện mình bị cường bạo mà tự sát trước mặt Âm Sơn, Âm Sơn đã thề phải giết chết hung thủ hại mẫu thân nó.
Hắn rời khỏi gia hương, ra bên ngoài kiếm ăn, tuổi nhỏ cơ khổ vô y, nếm hết những giang khổ cùng lòng người hiểm ác trong giang hồ, ngay cái lúc hắn cận kề tử vong, lại được một lão nhân từ ái thu lưu, để hắn sống lại, người đó chính là sư phụ Âm Sơn.
Cũng bởi nguyên nhân đó, Âm Sơn lúc nhìn đến Nhược Diệc bán mình, nhớ tới ngày còn bé mình gặp khổ, hắn liền chuộc Nhược Diệc ra, cũng muốn để Nhược Diệc có một thời thơ ấu khoái hoạt, làm một người bình thường lớn dần, chính là, cuối cùng hắn vẫn lầm.
Âm Sơn đối Nhược Diệc nói lời xin lỗi, đối hắn có thật nhiều sám hối.
Khi hắn nghe được chuyện Âm Sơn, cùng với chuyện xưa chính mình, Nhược Diệc đã không còn oán, nước mắt hắn rơi, đau lòng cho Âm Sơn, hắn không biết được Âm Sơn chịu khổ so với hắn còn gấp bội, lập tức hắn quyết định, vì Âm Sơn cái gì hắn cũng nguyện làm.
Cho nên Nhược Diệc vẫn như trước ngoan ngoãn bên người Thương Đông Nghêu, chờ đợi cơ hội tiếp theo giết Thương Đông Nghêu.
…
Nhược Diệc dựa vào Thương Đông Nghêu, trong lòng phức tạp. Âm Sơn vì bảo hộ hắn không để Thương Đông Nghêu biết lúc trước khiến Thương Đông Nghêu rơi xuống sơn nhai cũng có hắn tham dự, cố ý làm Thương Đông Nghêu nghĩ Âm Sơn thật sự khi dễ hắn, tuy rằng lần thứ hai trở lại bên người Thương Đông Nghêu, chính là tâm hắn vẫn cận kề Âm Sơn.
Không biết Âm Sơn bây giờ có khỏe không?
Nhược Diệc cũng từng thích Thương Đông Nghêu, thậm chí hắn từng nghĩ có thể không để ý Âm Sơn, hoàn toàn yêu lấy Thương Đông Nghêu, chính là sau những cố gắng của hắn, hắn vẫn cảm giác xa cách, Thương Đông Nghêu có thể yêu hắn, sủng hắn, nhưng Thương Đông Nghêu là một nam nhân tự phụ, vĩnh viễn không vì ai mà thật lòng, vĩnh viễn không yêu thượng người nào, hắn liền lập tức rời khỏi đoạn tình cảm mê võng kia.
Âm Sơn tuy rằng mọi thứ không bằng Thương Đông Nghêu, nhưng Âm Sơn đối hắn thật tâm, cho đến lúc gặp lại, hắn thật tâm bị Âm Sơn cảm động, bởi vậy hắn mới ngoan ngoãn nghe lời Âm Sơn, thậm chí trong đêm không may đó, Âm Sơn vẫn vì hắn, hắn có thể nào không vì Âm Sơn.
Hắn từng oán qua Âm Sơn, nếu thương hắn, sao lại đưa hắn đến bên cạnh Thương Đông Nghêu, Âm Sơn đỏ hồng cả hai mắt nói cho hắn biết, giết Thương Đông Nghêu không chỉ muốn thành danh trên giang hồ, trọng yếu hơn là hắn muốn báo thù.
Thương Đông Nghêu là một kẻ tài giỏi, bất quá phụ thân hắn không phải kẻ tố, phụ thân Thương Đông Nghêu lớn lên anh tuấn, võ công cái thế, chính là phong lưu thành tánh, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt.
Mẫu thân Thương Đông Nghêu mất sớm, càng khiến cho phụ thân đại ngoạn, đem ấu tử giao cho vị hảo hữu chiếu cố, chính mình đi ngao du khắp nơi, cả ngày tiêu khoáng.
Một ngày kia, nhìn thấy mẫu thân Âm Sơn, nhất thời tâm sinh cảm ái, đáng tiếc mẫu thân Âm Sơn mặc dù nhân phu chết một mình nuôi nấng ấu tử, nhưng vẫn yêu trứ vong phu, nhiều lần cự tuyệt yêu cầu phụ thân Thương Đông Nghêu.
Phụ thân Thương Đông Nghêu cũng là một nam nhân tự phụ, có thể nào chịu được nữ nhân đối với yêu cầu của hắn nhiều lần cự tuyệt, sau đó liền cường bạo mẫu thân Âm Sơn.
Âm Sơn tuy nghĩ muốn giúp mẫu thân đuổi người xấu đi, khả tuổi hắn còn nhỏ sao có thể thắng, trơ mắt nhìn mẫu thân mình bị khi dễ, chính mình tràn đầy tư vị bất lực, chúng quấn quanh Âm Sơn.
Mẫu thân hắn bởi vì không thể chấp nhận được chuyện mình bị cường bạo mà tự sát trước mặt Âm Sơn, Âm Sơn đã thề phải giết chết hung thủ hại mẫu thân nó.
Hắn rời khỏi gia hương, ra bên ngoài kiếm ăn, tuổi nhỏ cơ khổ vô y, nếm hết những giang khổ cùng lòng người hiểm ác trong giang hồ, ngay cái lúc hắn cận kề tử vong, lại được một lão nhân từ ái thu lưu, để hắn sống lại, người đó chính là sư phụ Âm Sơn.
Cũng bởi nguyên nhân đó, Âm Sơn lúc nhìn đến Nhược Diệc bán mình, nhớ tới ngày còn bé mình gặp khổ, hắn liền chuộc Nhược Diệc ra, cũng muốn để Nhược Diệc có một thời thơ ấu khoái hoạt, làm một người bình thường lớn dần, chính là, cuối cùng hắn vẫn lầm.
Âm Sơn đối Nhược Diệc nói lời xin lỗi, đối hắn có thật nhiều sám hối.
Khi hắn nghe được chuyện Âm Sơn, cùng với chuyện xưa chính mình, Nhược Diệc đã không còn oán, nước mắt hắn rơi, đau lòng cho Âm Sơn, hắn không biết được Âm Sơn chịu khổ so với hắn còn gấp bội, lập tức hắn quyết định, vì Âm Sơn cái gì hắn cũng nguyện làm.
Cho nên Nhược Diệc vẫn như trước ngoan ngoãn bên người Thương Đông Nghêu, chờ đợi cơ hội tiếp theo giết Thương Đông Nghêu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhược Diệc dựa vào Thương Đông Nghêu, trong lòng phức tạp. Âm Sơn vì bảo hộ hắn không để Thương Đông Nghêu biết lúc trước khiến Thương Đông Nghêu rơi xuống sơn nhai cũng có hắn tham dự, cố ý làm Thương Đông Nghêu nghĩ Âm Sơn thật sự khi dễ hắn, tuy rằng lần thứ hai trở lại bên người Thương Đông Nghêu, chính là tâm hắn vẫn cận kề Âm Sơn.
Không biết Âm Sơn bây giờ có khỏe không?
Nhược Diệc cũng từng thích Thương Đông Nghêu, thậm chí hắn từng nghĩ có thể không để ý Âm Sơn, hoàn toàn yêu lấy Thương Đông Nghêu, chính là sau những cố gắng của hắn, hắn vẫn cảm giác xa cách, Thương Đông Nghêu có thể yêu hắn, sủng hắn, nhưng Thương Đông Nghêu là một nam nhân tự phụ, vĩnh viễn không vì ai mà thật lòng, vĩnh viễn không yêu thượng người nào, hắn liền lập tức rời khỏi đoạn tình cảm mê võng kia.
Âm Sơn tuy rằng mọi thứ không bằng Thương Đông Nghêu, nhưng Âm Sơn đối hắn thật tâm, cho đến lúc gặp lại, hắn thật tâm bị Âm Sơn cảm động, bởi vậy hắn mới ngoan ngoãn nghe lời Âm Sơn, thậm chí trong đêm không may đó, Âm Sơn vẫn vì hắn, hắn có thể nào không vì Âm Sơn.
Hắn từng oán qua Âm Sơn, nếu thương hắn, sao lại đưa hắn đến bên cạnh Thương Đông Nghêu, Âm Sơn đỏ hồng cả hai mắt nói cho hắn biết, giết Thương Đông Nghêu không chỉ muốn thành danh trên giang hồ, trọng yếu hơn là hắn muốn báo thù.
Thương Đông Nghêu là một kẻ tài giỏi, bất quá phụ thân hắn không phải kẻ tố, phụ thân Thương Đông Nghêu lớn lên anh tuấn, võ công cái thế, chính là phong lưu thành tánh, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt.
Mẫu thân Thương Đông Nghêu mất sớm, càng khiến cho phụ thân đại ngoạn, đem ấu tử giao cho vị hảo hữu chiếu cố, chính mình đi ngao du khắp nơi, cả ngày tiêu khoáng.
Một ngày kia, nhìn thấy mẫu thân Âm Sơn, nhất thời tâm sinh cảm ái, đáng tiếc mẫu thân Âm Sơn mặc dù nhân phu chết một mình nuôi nấng ấu tử, nhưng vẫn yêu trứ vong phu, nhiều lần cự tuyệt yêu cầu phụ thân Thương Đông Nghêu.
Phụ thân Thương Đông Nghêu cũng là một nam nhân tự phụ, có thể nào chịu được nữ nhân đối với yêu cầu của hắn nhiều lần cự tuyệt, sau đó liền cường bạo mẫu thân Âm Sơn.
Âm Sơn tuy nghĩ muốn giúp mẫu thân đuổi người xấu đi, khả tuổi hắn còn nhỏ sao có thể thắng, trơ mắt nhìn mẫu thân mình bị khi dễ, chính mình tràn đầy tư vị bất lực, chúng quấn quanh Âm Sơn.
Mẫu thân hắn bởi vì không thể chấp nhận được chuyện mình bị cường bạo mà tự sát trước mặt Âm Sơn, Âm Sơn đã thề phải giết chết hung thủ hại mẫu thân nó.
Hắn rời khỏi gia hương, ra bên ngoài kiếm ăn, tuổi nhỏ cơ khổ vô y, nếm hết những giang khổ cùng lòng người hiểm ác trong giang hồ, ngay cái lúc hắn cận kề tử vong, lại được một lão nhân từ ái thu lưu, để hắn sống lại, người đó chính là sư phụ Âm Sơn.
Cũng bởi nguyên nhân đó, Âm Sơn lúc nhìn đến Nhược Diệc bán mình, nhớ tới ngày còn bé mình gặp khổ, hắn liền chuộc Nhược Diệc ra, cũng muốn để Nhược Diệc có một thời thơ ấu khoái hoạt, làm một người bình thường lớn dần, chính là, cuối cùng hắn vẫn lầm.
Âm Sơn đối Nhược Diệc nói lời xin lỗi, đối hắn có thật nhiều sám hối.
Khi hắn nghe được chuyện Âm Sơn, cùng với chuyện xưa chính mình, Nhược Diệc đã không còn oán, nước mắt hắn rơi, đau lòng cho Âm Sơn, hắn không biết được Âm Sơn chịu khổ so với hắn còn gấp bội, lập tức hắn quyết định, vì Âm Sơn cái gì hắn cũng nguyện làm.
Cho nên Nhược Diệc vẫn như trước ngoan ngoãn bên người Thương Đông Nghêu, chờ đợi cơ hội tiếp theo giết Thương Đông Nghêu.