Thương Đông Nghêu sau khi tỉnh, nhìn đến tiểu Yên trong lòng, hắn hô một hơi. Cũng may. Này hết thảy không phải giấc mộng, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt gầy gò của tiểu Yên, Thương Đông Nghêu đau lòng, hôn.
Hết thảy đều do hắn dựng nên, tiểu Yên nếu không gặp hắn, biết đâu chừng hôm nay sẽ có hạnh phúc?
Tiểu Yên không cần Thương Đông Nghêu hướng mình giải thích, chính là hắn trong lòng vẫn tràn đầy áy náy cùng thương tiếc. Hắn thậm chí nguyện trả cả tính mạng để được yêu tiểu Yên.
Lão thiên gia, ta Thương Đông Nghêu nguyện ý dùng sinh mệnh cả đời để yêu thương con người này, nếu có chút sai phạm, thiên lôi giáng xuống, trọn đời không thể làm người. Thương Đông Nghêu phát ra trọng thệ.
Tiểu Yên lặng lẽ tỉnh dậy, đối Thương Đông Nghêu mỉm cười, ngọt ngào đưa môi lên hôn… tiểu Yên đỏ mặt, hắn cảm giác những biến hóa trong cơ thể, xấu hổ đến mức không dám nhìn Thương Đông Nghêu.
“Tiểu Yên…” Thương Đông Nghêu tràn ngập *** kêu to, khiến tiểu Yên mặt càng đỏ hơn.
“Đừng…”
“Tiểu Yên, ta đợi ba năm, ngươi cuối cùng cũng trở lại bên ta. Ta nhất định dùng cả đời còn lại để yêu ngươi.” Thương Đông Nghêu cảm động nói.
Tiểu Yên bị lời nói mang theo đau thương kia cấp cho rung động, không tự chủ vuốt ve mấy sợi tóc trắng của Thương Đông Nghêu.
“Ân, đủ rồi. Có những lời này của ngươi cho dù phải đợi đến tóc bạc, cũng đã đủ.”
Tiểu Yên rơi lệ, hắn đợi lâu như thế, hết thảy đều đáng giá. Thương trở lại bên người, vì hắn một đêm tóc bạc, thiên hạ to lớn, hắn không thể tìm được ai có thể vì hắn mà làm vậy, hết thảy hết thảy, cho dù từng đau lòng đến mức không muốn sống, nhưng giờ đều trở thành rất giá trị.
“A… Thương… Ân ân…”
Thương Đông Nghêu hôn tiểu Yên, đong đưa mông hắn, dẫn dắt tiểu Yên đi vào hoan du điện.
Hai người chính là khó có thể chia lìa, vương vấn không dứt, nhưng có kẻ rất không thức thời đã xông vào.
“Thật ngại quấy rầy một chút, đã muốn giữa trưa hai người không ăn cơm sao?”
Người vào là Lục Tiêu, hắn rất không thức thời đánh gãy cảnh hoan ái của Thương Đông Nghêu và tiểu Yên. Hơn nữa còn là xô cửa trực tiếp xông vào, Thương Đông Nghêu nhanh tay dùng chăn bao kín tiểu Yên không còn kẻ hở, bất quá vẫn để Lục Tiêu nhíu mi mị hoặc.
“Cút!” Thương Đông Nghêu chật vật rống to.
Tiểu Yên bởi vì có người xông vào, một cái khẩn trương cùng… hưng phấn, cứ thế đạt đến đỉnh phong. Thương Đông Nghêu không được tiểu Yên báo động liền bị kẹp, một trận khoái cảm ập đến, khiến cả hai cùng lên cao trào.
Lục Tiêu cười trộm xoay người, kỳ thật trong lòng hắn sớm đã cười đến nội thương.
“Thực xin lỗi, ta không biết hiện tại các ngươi còn làm việc. Ta ra ngoài trước, không quấy rầy!”
Lục Tiêu nhanh chân trốn ra ngoài, vừa vặn tránh thoát chủy thủ của Thương Đông Nghêu không biết từ đâu phóng tới, tránh được một kiếp. Ai, ba năm này bị Thương Đông Nghêu gây biết bao đau khổ, nói thế nào cũng muốn báo chút thù riêng, bất quá… tạm thời không thể xuất hiện trước mặt Thương Đông Nghêu. Hắn chưa muốn đi tìm ngưu đầu mã diện đánh bạc hay cùng Diêm Vương gia thưởng trà.
…
Thương Đông Nghêu sau khi tỉnh, nhìn đến tiểu Yên trong lòng, hắn hô một hơi. Cũng may. Này hết thảy không phải giấc mộng, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt gầy gò của tiểu Yên, Thương Đông Nghêu đau lòng, hôn.
Hết thảy đều do hắn dựng nên, tiểu Yên nếu không gặp hắn, biết đâu chừng hôm nay sẽ có hạnh phúc?
Tiểu Yên không cần Thương Đông Nghêu hướng mình giải thích, chính là hắn trong lòng vẫn tràn đầy áy náy cùng thương tiếc. Hắn thậm chí nguyện trả cả tính mạng để được yêu tiểu Yên.
Lão thiên gia, ta Thương Đông Nghêu nguyện ý dùng sinh mệnh cả đời để yêu thương con người này, nếu có chút sai phạm, thiên lôi giáng xuống, trọn đời không thể làm người. Thương Đông Nghêu phát ra trọng thệ.
Tiểu Yên lặng lẽ tỉnh dậy, đối Thương Đông Nghêu mỉm cười, ngọt ngào đưa môi lên hôn… tiểu Yên đỏ mặt, hắn cảm giác những biến hóa trong cơ thể, xấu hổ đến mức không dám nhìn Thương Đông Nghêu.
“Tiểu Yên…” Thương Đông Nghêu tràn ngập kêu to, khiến tiểu Yên mặt càng đỏ hơn.
“Đừng…”
“Tiểu Yên, ta đợi ba năm, ngươi cuối cùng cũng trở lại bên ta. Ta nhất định dùng cả đời còn lại để yêu ngươi.” Thương Đông Nghêu cảm động nói.
Tiểu Yên bị lời nói mang theo đau thương kia cấp cho rung động, không tự chủ vuốt ve mấy sợi tóc trắng của Thương Đông Nghêu.
“Ân, đủ rồi. Có những lời này của ngươi cho dù phải đợi đến tóc bạc, cũng đã đủ.”
Tiểu Yên rơi lệ, hắn đợi lâu như thế, hết thảy đều đáng giá. Thương trở lại bên người, vì hắn một đêm tóc bạc, thiên hạ to lớn, hắn không thể tìm được ai có thể vì hắn mà làm vậy, hết thảy hết thảy, cho dù từng đau lòng đến mức không muốn sống, nhưng giờ đều trở thành rất giá trị.
“A… Thương… Ân ân…”
Thương Đông Nghêu hôn tiểu Yên, đong đưa mông hắn, dẫn dắt tiểu Yên đi vào hoan du điện.
Hai người chính là khó có thể chia lìa, vương vấn không dứt, nhưng có kẻ rất không thức thời đã xông vào.
“Thật ngại quấy rầy một chút, đã muốn giữa trưa hai người không ăn cơm sao?”
Người vào là Lục Tiêu, hắn rất không thức thời đánh gãy cảnh hoan ái của Thương Đông Nghêu và tiểu Yên. Hơn nữa còn là xô cửa trực tiếp xông vào, Thương Đông Nghêu nhanh tay dùng chăn bao kín tiểu Yên không còn kẻ hở, bất quá vẫn để Lục Tiêu nhíu mi mị hoặc.
“Cút!” Thương Đông Nghêu chật vật rống to.
Tiểu Yên bởi vì có người xông vào, một cái khẩn trương cùng… hưng phấn, cứ thế đạt đến đỉnh phong. Thương Đông Nghêu không được tiểu Yên báo động liền bị kẹp, một trận khoái cảm ập đến, khiến cả hai cùng lên cao trào.
Lục Tiêu cười trộm xoay người, kỳ thật trong lòng hắn sớm đã cười đến nội thương.
“Thực xin lỗi, ta không biết hiện tại các ngươi còn làm việc. Ta ra ngoài trước, không quấy rầy!”
Lục Tiêu nhanh chân trốn ra ngoài, vừa vặn tránh thoát chủy thủ của Thương Đông Nghêu không biết từ đâu phóng tới, tránh được một kiếp. Ai, ba năm này bị Thương Đông Nghêu gây biết bao đau khổ, nói thế nào cũng muốn báo chút thù riêng, bất quá… tạm thời không thể xuất hiện trước mặt Thương Đông Nghêu. Hắn chưa muốn đi tìm ngưu đầu mã diện đánh bạc hay cùng Diêm Vương gia thưởng trà.
…