Sáng thứ hai có người vào phòng, không nói một lời nào đã tàn bạo kéo Khải Dương ra khỏi giường.
Khải Dương mơ màng mở mắt, còn định quăng một câu càm ràm thì nghe được một giọng nam quát thẳng vào tai.
- Nhóc! Dậy mau, dậy chuẩn bị đi học, anh mày cho mày mười lăm phút.
Giọng ông An dội vào tai khiến Khải Dương tỉnh ngủ hẳn, nhớ ra hôm nay mình đi học ở trường mới, cậu liền lật đật chạy vào nhà vệ sinh.
Mười lăm phút sau. Khải Dương có mặt dưới nhà. Cậu thấy Vi Vi với anh An đang ngồi ăn sáng, cả hai đều đã thay đồng phục của trường, nhìn giống cậu như đúc. Vậy là học cùng trường rồi. Ai đó nghĩ mà vui đến nỗi cười không ngậm được miệng.
Vi Vi thì áo sơ mi ngắn tay, chân váy màu beige nhã nhặn, cổ thắt nơ caro. Anh An thì áo sơ mi tay dài, quần âu đen, cà vạt caro thắt lỏng. Tóc tai cả hai đều gọn gàng hơn ngày thường.
Riêng Vi Vi thì vẫn tóc đuôi ngựa buộc cao như cậu thấy lần trước, đúng kiểu con gái không thích điệu đà, đơn giản mà xinh. Hại cậu vô tình nhìn thôi mà mắt cứ dán vào không rời đi được.
- Ngơ cái gì? Đến ăn nhanh còn đi học.
Hy An nhắc nhở, Khải Dương nghe lời kéo ghế ngồi xuống bàn. Trước khi ăn còn không quên lén nhìn về phía ai đó một cái. Không ngờ có ngày cậu được học chung trường với Vi Vi. Nghĩ ngợi đến đó, Khải Dương tủm tỉm cười như thằng điên.
Hai anh em đang ăn bên này nhìn qua chỗ Khải Dương, rồi không hẹn mà nhìn nhau, cả hai ngầm hiểu ý là phải cẩn thận đề phòng, không khéo thằng điên bên kia lên cơn bất chợt có mà trở tay không kịp.
Cả ba ăn sáng xong kéo nhau đi học. Vừa đi ra cổng thì thấy Tịnh Phương đứng đợi sẵn.
- Chào mọi người, buổi sáng tốt lành!
Khả Vi ngái ngủ vẫy vẫy tay chào đáp trả. Khải Dương đang định mở miệng thì ông An tống cho cậu chiếc xe đạp của ổng, còn ổng thì lao đến chỗ tiểu Tịnh lo lắng hỏi han.
- Tiểu Tịnh, tay em bị sao vậy?
- Tối qua không cẩn thận bị trượt trong phòng tắm, tay em chống xuống nên giờ cổ tay bị đau.
Nhìn cổ tay tiểu Tịnh phủ một lớp băng trắng làm lòng ai đó đau, nhìn qua nhìn lại lo lắng hỏi han.
- Em đi khám lại chưa? Để vậy nguy hiểm lắm đó. Hay giờ để anh đưa em đi?
Tịnh Phương lập tức xua tay, nói mình đi kiểm tra rồi, chỉ bị trật khớp cổ tay không có gì đáng ngại.
- Hôm nay Phương đi xe đạp điện, là muốn Vi chở Phương sao?
Tịnh Phương giơ ngón cái tay cái biểu thị sự đồng tình. Trái ngược với vẻ mặt vui vui vẻ vẻ của Tịnh Phương, Khả Vi vẻ mặt không vui cũng không buồn nhìn chiếc xe đạp điện rồi nhìn Tịnh Phương, nói ngắn gọn ba từ.
- Vi buồn ngủ.
- Ngủ? Ngủ cái gì mà ngủ? Tiểu Tịnh tay bị đau không chở em được. Suốt ngày bắt nạt tiểu Tịnh, em chở tiểu Tịnh một hôm thì em chết à?
Có anh để làm gì? Để nhìn rõ ý đồ chưa nói của em gái rồi chặn họng trước chứ làm gì. Có anh như thế Khả Vi đây không thèm có còn hơn. Khả Vi cảm thấy Tịnh Phương so với mình càng giống bảo bối của anh hai hơn. Không vui rồi đó nha!
Khả Vi mặt nặng mày nhẹ quăng balo vào giỏ xe, tiếp đến nắm lấy tay lái. Mỗi một hành động đều như đang trút giận lên chiếc xe đạp điện tội nghiệp kia.
- Hay như vậy đi. Anh chở chị, còn em chở Vi Vi cho.
Khải Dương đưa ra lời đề nghị cứu nguy cho tình hình. Rất nhanh hai người lớn đồng ý cái rụp. Khả Vi ban đầu có hơi do dự, nhưng rồi cũng leo lên yên sau. Ừ thì... dù sao có người chở chẳng phải tốt hơn tự mình lái sao?
Trước khi xe chuẩn bị đi ai đó còn không quên dặn dò tên tài xế.
- Theo sát hai người kia dùm cái.
Khải Dương rất nghe lời, bám theo chiếc xe đạp đằng trước không rời. Xe hai người là xe đạp điện, chẳng tốn sức mà vẫn tàn tàn đuổi kịp chiếc xe đạp của hai người kia. Trong khi xe phía trước nói cười rôm rả thì xe phía sau không nói dù chỉ một câu.
Khải Dương có thể tưởng tượng Vi Vi ở sau lưng cậu ngồi một bên xe, dáng ngồi thư thái ngắm cảnh đường phố. Khung cảnh nghĩ thôi cũng đủ thấy lãng mạn đến dường nào.
Người mình thích ngồi sau xe có cảm giác thế nào nhỉ? Tim tự nhiên sẽ đập nhanh hơn, cả người cũng không kiểm soát mà trở nên cứng nhắc, mọi cử chỉ hành động cũng rất để ý, sợ người phía sau sẽ có sự đánh giá.
Khải Dương nghe rõ tiếng tim đập hơn cả tiếng xe cộ tấp nập. Bỗng nhiên cảm thấy nắng sớm hôm nay sao lại đẹp đẽ đến lạ kỳ.
Sự thật thì...
Khả Vi mặc dù mặc váy nhưng vẫn ngồi hai chân hai bên, chẳng có chút duyên dáng nào sất, balo ôm trước bụng, gật gà gật gù muốn ngủ đến nơi, nhìn thật giống một con gà rù sắp chết. Bình thường được Tịnh Phương chở thì cô cứ vô tư tựa đầu vào lưng cô bạn mà ngủ, hôm nay có chút khác, người chở cô là một tên con trai, dựa thế quái nào được. Cô chỉ lo mình ngủ quên ngã khỏi xe, những chuyện khác thôi miễn bàn đi.
Tâm trạng vui vẻ của Khải Dương kéo dài đúng hai mươi phút. Khi vừa đến trường đã nghe một tin sét đánh.
- Chú mày qua khu B! Có gì thì qua đây tìm anh mày, anh học lớp 12A2, hoặc không có anh thì tìm Vi Vi với tiểu Tịnh ở lớp 10A1.
Khải Dương há hốc nhìn ba con người tiến vào cái Khu C nào đó. Cậu đứng ngơ ngơ ở đó chỉ muốn kêu trời.
Ai đó nói cho cậu biết, Vi Vi không phải cùng tuổi với cậu sao? Sao con nhỏ lại học lớp mười mà không phải lớp tám như cậu? Thực ra thì lần gặp đầu tiên, cô Diệu Anh với mẹ đã có nói, nhưng lúc đó cậu chỉ để ý đến chuyện Vi Vi với cậu bằng tuổi, chứ không để ý chuyện Vi Vi học lớp mười.
Lúc nãy còn mong sao mình học cùng lớp với Vi Vi nữa cơ. Xém chút kích động hỏi câu “Hai đứa mình có học chung lớp không?”, nếu mà hỏi thật chắc con nhỏ cười cho cậu thối mặt.
Khải Dương buồn thiu quay lưng một mình tiến về khu B.
Nắng trời hôm nay bỗng chốc sao lại chói chang đến vậy?
......
Tâm trạng Khải Dương khi đến nhận lớp lại một lần nữa vui vẻ trở lại.
Lớp cậu học là lớp 8A5, trong lớp tổng cộng có ba mươi người, mười hai nam và mười tám nữ. Cậu là thành viên thứ ba mươi mốt, cũng là đứa con trai thứ mười ba của lớp.
Vừa được cô chủ nhiệm đưa vào giới thiệu với lớp thì một tiếng “ồ” vang lên rõ to. Chuyện! Anh đây ở trường cũ cũng là hot hoy chứ chẳng chơi, đẹp trai hơn người là chuyện khỏi bàn, chiều cao có tí xíu hạn chế, chắc tại đang trong giai đoạn phát triển thôi chứ cỡ nào sau này cũng phải mét tám là ít.
Trong lớp có một cô bạn nổi tiếng trên mạng, cậu nhìn là nhận ra ngay, tên là Châu Giao Linh, biệt danh Linh Lee. Cô nàng nổi tiếng nhờ mấy bài cover, hát nhép theo ca sĩ. Có hẳn một fan page với lượng follow khủng. Nói đâu xa xôi, chính cậu cũng đang theo dõi trang của cô nàng.
Uầy, không ngờ mình lại được học chung với người nổi tiếng. Khải Dương tâm trạng vui vẻ khỏi nói. Xem chừng được học chung với Vi Vi so ra cũng chẳng bằng được học chung với người nổi tiếng. Phút chốc nỗi buồn ban nãy tan biến không còn động lại chút xíu nào.
Giờ ra chơi, Khải Dương được bạn bè, đa số là nữ xúm vào chỗ bàn cậu bắt chuyện làm quen. Cậu trả lời từng câu từng câu đến mệt nghỉ.
Đang nhận được sự quan tâm cuồng nhiệt thì tự nhiên có người xen vào làm cậu trở thành nhân vật bị vứt bỏ. Ai ấy à? Còn ai vào đây nữa. Là cái người mà ngay cả cậu cũng phải công nhận mình so với anh thua hết bốn năm phần.
- Cho anh hỏi Huỳnh Khải Dương có trong lớp không?
Ai đó giả tạo diễn bộ mặt thân thiện trước đám Fan, lời nói thì nhỏ nhẹ thôi rồi.
- Có! Có anh ơi!
- Để em vào gọi bạn ấy ra giúp anh nha!
Mấy bé nhiệt tình làm anh cũng ngại, chỉ biết đứng trước cửa cười hiền lành. Thấy thằng đệ đi ra thì liền tóm lấy nó lôi đi mắt dạng, làm mấy bé mỏi mắt trông theo rõ tội nghiệp. Anh thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, fan anh nhiều anh đâu có quan tâm từng bé được.
- Lớp mới sao hả nhóc?
Khải Dương nhiệt tình kể ông anh nghe tình hình. Còn khoe khoang mình học chung với người nổi tiếng Linh Lee. Ông anh nghe đến cái tên Linh Lee mặt hơi bị ngơ, chắc là ghen tị với cậu lắm chứ gì.
Ngay đến cả chị tiểu Tịnh cũng có phản ứng tương tự. Chỉ có Vi Vi là hơi khự lại một chút, rồi lại nhanh chóng tiếp tục viết viết gì đó vào cuốn sổ trên tay. Mọi người ghen tị thì nói ra đi, chẳng cần cố kiềm nén thế đâu, Khải Dương đây hiểu mà.
Lúc đem trả cậu về lớp ông An tự dưng khoác vai cậu thì thầm to nhỏ.
- Anh nói mày nghe. Mày đừng bao giờ nhắc cái tên Linh Lee trước mặt Vi Vi, không thì hậu quả không lường được đâu.
- Ơ, sao vậy ạ?
- Trước giờ mày có ghét đứa nào không?
Tự dưng hỏi câu chả liên quan, Khải Dương không hiểu cho lắm nhưng cũng trả lời. Cậu lúc trước có ghét cái thằng hot boy khối lớp chín, vì hắn cao to hơn cậu, nên lấn áp lượng fan của cậu, kể ra thì người ta cũng chẳng làm gì cậu nhưng cậu ganh tị thì cậu ghét, thế thôi.
- Con bé Linh Lee với Vi Vi là kẻ thù không đội trời chung, nước không có hai vua, rừng không có hai hổ. Mày liệu thần hồn, có Vi Vi ở đó mà nhắc Linh Lee không khóe con bé cho mày một trận.
Khải Dương nghe mà điếng người. Cậu muốn hỏi cho rõ ràng mà ông An ổng nói “biết ít chuyện mới sống lâu được”. Cậu cũng chẳng thể hỏi thẳng Vi Vi, chỉ còn cách đi gặp chị tiểu Tịnh moi móc thông tin.
Chị Tịnh với cậu đúng hợp rơ. Hai người ngồi vào là có bao nhiêu chuyện kể ra tất tần tật.
Chị Tịnh kể hồi Vi Vi học lớp chín thì đã là học sinh nổi trội nhất trường, thành tích cả trong lẫn ngoài trường đều khiến người khác ngưỡng mộ. Độ nổi tiếng phải nói là như ngôi sao màn bạc, đi đâu cũng có vô số ánh mắt nhìn theo. Rồi ngày kia Linh Lee xuất hiện, con bé cũng là một hot page trên mạng. Nhưng ở trường thì con bé bị mức độ nổi tiếng của Vi Vi lấn áp.
Một ngày kia, cả hai cùng có tiết mục trước toàn trường. Vi Vi thì đại diện học sinh phát biểu, còn Linh Lee thì tham gia đội văn nghệ. Khi Vi Vi chuẩn bị lên phát biểu thì chị Tịnh kịp thời phát hiện sau váy cô dính một vệt màu đỏ. Nghi ngờ là Vi Vi đến tuổi dậy thì đến ngày nên chị Tịnh âm thầm kéo Vi Vi đi thay đồ.
Không ngờ Linh Lee đứng bên to tiếng rêu rao chuyện này ra, làm tất cả mọi người ở trong hậu trường lúc đó đều nhìn thấy. Thầy cô, nam sinh, nữ sinh, không ai là không nhìn thấy.
- Khả Vi, váy bạn dính thứ gì màu đỏ kia kìa?
Vi Vi khi đó vừa xấu hổ vừa giận. Cái chuyện xấu hổ này về sau còn bị lan ra rất nhanh. Vi Vi còn bị mọi người nghi ngờ về học thức, nói cô chỉ biết học vẹt, học lấy điểm, kinh nghiệm thực tế không có. Tất cả mọi chuyện đều tại Linh Lee mà ra, nếu lúc đó cô ta không làm náo loạn cả lên thì chị Tịnh đã đưa Vi Vi đi xử lý trong âm thầm rồi.
- Sau này chị mới vô tình nghe được có con bé trong đội văn nghệ nói chính nó nhìn thấy Linh Lee quệt màu vẽ lên váy của Vi Vi. Chị đoán những lời đồn kia đều do Linh Lee tung ra để hạ thấp hình ảnh của Vi Vi. Vi Vi nghe chị kể cũng không có biểu hiện gì, chỉ nói người làm chuyện xấu ắt sẽ gặp quả báo. Nhưng chị biết Vi Vi ghét Linh Lee từ đó.
Khải Dương nghe xong lập tức hình ảnh Linh Lee trong sáng đáng yêu bấy lâu cậu biết đều sụp đổ. Cậu thấy thương cho Vi Vi bé nhỏ. Rồi cậu hạ quyết tâm đứng về phía Vi Vi, kẻ thù của Vi Vi chính là kẻ thù của Khải Dương. Vi Vi ghét Linh Lee thì cậu cũng không thèm làm fan của con nhỏ đó nữa.
Nhưng có những chuyện không ai nói trước được.
Chiều hôm đó tan học, có con nhỏ đứng dựa tường đợi quản lý đến đón vô tình nhìn thấy thằng con trai mới của lớp mình lái xe đạp điện chở con nhỏ đáng ghét. Khóe môi ai đó khẽ nhếch, lâu rồi nước sông không phạm nước giếng, mà ta thích thì lâu lâu ta cứ múc nước sông đổ xuống giếng đấy, làm được gì nhau?
Tiếp...
Khải Dương mơ màng mở mắt, còn định quăng một câu càm ràm thì nghe được một giọng nam quát thẳng vào tai.
- Nhóc! Dậy mau, dậy chuẩn bị đi học, anh mày cho mày mười lăm phút.
Giọng ông An dội vào tai khiến Khải Dương tỉnh ngủ hẳn, nhớ ra hôm nay mình đi học ở trường mới, cậu liền lật đật chạy vào nhà vệ sinh.
Mười lăm phút sau. Khải Dương có mặt dưới nhà. Cậu thấy Vi Vi với anh An đang ngồi ăn sáng, cả hai đều đã thay đồng phục của trường, nhìn giống cậu như đúc. Vậy là học cùng trường rồi. Ai đó nghĩ mà vui đến nỗi cười không ngậm được miệng.
Vi Vi thì áo sơ mi ngắn tay, chân váy màu beige nhã nhặn, cổ thắt nơ caro. Anh An thì áo sơ mi tay dài, quần âu đen, cà vạt caro thắt lỏng. Tóc tai cả hai đều gọn gàng hơn ngày thường.
Riêng Vi Vi thì vẫn tóc đuôi ngựa buộc cao như cậu thấy lần trước, đúng kiểu con gái không thích điệu đà, đơn giản mà xinh. Hại cậu vô tình nhìn thôi mà mắt cứ dán vào không rời đi được.
- Ngơ cái gì? Đến ăn nhanh còn đi học.
Hy An nhắc nhở, Khải Dương nghe lời kéo ghế ngồi xuống bàn. Trước khi ăn còn không quên lén nhìn về phía ai đó một cái. Không ngờ có ngày cậu được học chung trường với Vi Vi. Nghĩ ngợi đến đó, Khải Dương tủm tỉm cười như thằng điên.
Hai anh em đang ăn bên này nhìn qua chỗ Khải Dương, rồi không hẹn mà nhìn nhau, cả hai ngầm hiểu ý là phải cẩn thận đề phòng, không khéo thằng điên bên kia lên cơn bất chợt có mà trở tay không kịp.
Cả ba ăn sáng xong kéo nhau đi học. Vừa đi ra cổng thì thấy Tịnh Phương đứng đợi sẵn.
- Chào mọi người, buổi sáng tốt lành!
Khả Vi ngái ngủ vẫy vẫy tay chào đáp trả. Khải Dương đang định mở miệng thì ông An tống cho cậu chiếc xe đạp của ổng, còn ổng thì lao đến chỗ tiểu Tịnh lo lắng hỏi han.
- Tiểu Tịnh, tay em bị sao vậy?
- Tối qua không cẩn thận bị trượt trong phòng tắm, tay em chống xuống nên giờ cổ tay bị đau.
Nhìn cổ tay tiểu Tịnh phủ một lớp băng trắng làm lòng ai đó đau, nhìn qua nhìn lại lo lắng hỏi han.
- Em đi khám lại chưa? Để vậy nguy hiểm lắm đó. Hay giờ để anh đưa em đi?
Tịnh Phương lập tức xua tay, nói mình đi kiểm tra rồi, chỉ bị trật khớp cổ tay không có gì đáng ngại.
- Hôm nay Phương đi xe đạp điện, là muốn Vi chở Phương sao?
Tịnh Phương giơ ngón cái tay cái biểu thị sự đồng tình. Trái ngược với vẻ mặt vui vui vẻ vẻ của Tịnh Phương, Khả Vi vẻ mặt không vui cũng không buồn nhìn chiếc xe đạp điện rồi nhìn Tịnh Phương, nói ngắn gọn ba từ.
- Vi buồn ngủ.
- Ngủ? Ngủ cái gì mà ngủ? Tiểu Tịnh tay bị đau không chở em được. Suốt ngày bắt nạt tiểu Tịnh, em chở tiểu Tịnh một hôm thì em chết à?
Có anh để làm gì? Để nhìn rõ ý đồ chưa nói của em gái rồi chặn họng trước chứ làm gì. Có anh như thế Khả Vi đây không thèm có còn hơn. Khả Vi cảm thấy Tịnh Phương so với mình càng giống bảo bối của anh hai hơn. Không vui rồi đó nha!
Khả Vi mặt nặng mày nhẹ quăng balo vào giỏ xe, tiếp đến nắm lấy tay lái. Mỗi một hành động đều như đang trút giận lên chiếc xe đạp điện tội nghiệp kia.
- Hay như vậy đi. Anh chở chị, còn em chở Vi Vi cho.
Khải Dương đưa ra lời đề nghị cứu nguy cho tình hình. Rất nhanh hai người lớn đồng ý cái rụp. Khả Vi ban đầu có hơi do dự, nhưng rồi cũng leo lên yên sau. Ừ thì... dù sao có người chở chẳng phải tốt hơn tự mình lái sao?
Trước khi xe chuẩn bị đi ai đó còn không quên dặn dò tên tài xế.
- Theo sát hai người kia dùm cái.
Khải Dương rất nghe lời, bám theo chiếc xe đạp đằng trước không rời. Xe hai người là xe đạp điện, chẳng tốn sức mà vẫn tàn tàn đuổi kịp chiếc xe đạp của hai người kia. Trong khi xe phía trước nói cười rôm rả thì xe phía sau không nói dù chỉ một câu.
Khải Dương có thể tưởng tượng Vi Vi ở sau lưng cậu ngồi một bên xe, dáng ngồi thư thái ngắm cảnh đường phố. Khung cảnh nghĩ thôi cũng đủ thấy lãng mạn đến dường nào.
Người mình thích ngồi sau xe có cảm giác thế nào nhỉ? Tim tự nhiên sẽ đập nhanh hơn, cả người cũng không kiểm soát mà trở nên cứng nhắc, mọi cử chỉ hành động cũng rất để ý, sợ người phía sau sẽ có sự đánh giá.
Khải Dương nghe rõ tiếng tim đập hơn cả tiếng xe cộ tấp nập. Bỗng nhiên cảm thấy nắng sớm hôm nay sao lại đẹp đẽ đến lạ kỳ.
Sự thật thì...
Khả Vi mặc dù mặc váy nhưng vẫn ngồi hai chân hai bên, chẳng có chút duyên dáng nào sất, balo ôm trước bụng, gật gà gật gù muốn ngủ đến nơi, nhìn thật giống một con gà rù sắp chết. Bình thường được Tịnh Phương chở thì cô cứ vô tư tựa đầu vào lưng cô bạn mà ngủ, hôm nay có chút khác, người chở cô là một tên con trai, dựa thế quái nào được. Cô chỉ lo mình ngủ quên ngã khỏi xe, những chuyện khác thôi miễn bàn đi.
Tâm trạng vui vẻ của Khải Dương kéo dài đúng hai mươi phút. Khi vừa đến trường đã nghe một tin sét đánh.
- Chú mày qua khu B! Có gì thì qua đây tìm anh mày, anh học lớp 12A2, hoặc không có anh thì tìm Vi Vi với tiểu Tịnh ở lớp 10A1.
Khải Dương há hốc nhìn ba con người tiến vào cái Khu C nào đó. Cậu đứng ngơ ngơ ở đó chỉ muốn kêu trời.
Ai đó nói cho cậu biết, Vi Vi không phải cùng tuổi với cậu sao? Sao con nhỏ lại học lớp mười mà không phải lớp tám như cậu? Thực ra thì lần gặp đầu tiên, cô Diệu Anh với mẹ đã có nói, nhưng lúc đó cậu chỉ để ý đến chuyện Vi Vi với cậu bằng tuổi, chứ không để ý chuyện Vi Vi học lớp mười.
Lúc nãy còn mong sao mình học cùng lớp với Vi Vi nữa cơ. Xém chút kích động hỏi câu “Hai đứa mình có học chung lớp không?”, nếu mà hỏi thật chắc con nhỏ cười cho cậu thối mặt.
Khải Dương buồn thiu quay lưng một mình tiến về khu B.
Nắng trời hôm nay bỗng chốc sao lại chói chang đến vậy?
......
Tâm trạng Khải Dương khi đến nhận lớp lại một lần nữa vui vẻ trở lại.
Lớp cậu học là lớp 8A5, trong lớp tổng cộng có ba mươi người, mười hai nam và mười tám nữ. Cậu là thành viên thứ ba mươi mốt, cũng là đứa con trai thứ mười ba của lớp.
Vừa được cô chủ nhiệm đưa vào giới thiệu với lớp thì một tiếng “ồ” vang lên rõ to. Chuyện! Anh đây ở trường cũ cũng là hot hoy chứ chẳng chơi, đẹp trai hơn người là chuyện khỏi bàn, chiều cao có tí xíu hạn chế, chắc tại đang trong giai đoạn phát triển thôi chứ cỡ nào sau này cũng phải mét tám là ít.
Trong lớp có một cô bạn nổi tiếng trên mạng, cậu nhìn là nhận ra ngay, tên là Châu Giao Linh, biệt danh Linh Lee. Cô nàng nổi tiếng nhờ mấy bài cover, hát nhép theo ca sĩ. Có hẳn một fan page với lượng follow khủng. Nói đâu xa xôi, chính cậu cũng đang theo dõi trang của cô nàng.
Uầy, không ngờ mình lại được học chung với người nổi tiếng. Khải Dương tâm trạng vui vẻ khỏi nói. Xem chừng được học chung với Vi Vi so ra cũng chẳng bằng được học chung với người nổi tiếng. Phút chốc nỗi buồn ban nãy tan biến không còn động lại chút xíu nào.
Giờ ra chơi, Khải Dương được bạn bè, đa số là nữ xúm vào chỗ bàn cậu bắt chuyện làm quen. Cậu trả lời từng câu từng câu đến mệt nghỉ.
Đang nhận được sự quan tâm cuồng nhiệt thì tự nhiên có người xen vào làm cậu trở thành nhân vật bị vứt bỏ. Ai ấy à? Còn ai vào đây nữa. Là cái người mà ngay cả cậu cũng phải công nhận mình so với anh thua hết bốn năm phần.
- Cho anh hỏi Huỳnh Khải Dương có trong lớp không?
Ai đó giả tạo diễn bộ mặt thân thiện trước đám Fan, lời nói thì nhỏ nhẹ thôi rồi.
- Có! Có anh ơi!
- Để em vào gọi bạn ấy ra giúp anh nha!
Mấy bé nhiệt tình làm anh cũng ngại, chỉ biết đứng trước cửa cười hiền lành. Thấy thằng đệ đi ra thì liền tóm lấy nó lôi đi mắt dạng, làm mấy bé mỏi mắt trông theo rõ tội nghiệp. Anh thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, fan anh nhiều anh đâu có quan tâm từng bé được.
- Lớp mới sao hả nhóc?
Khải Dương nhiệt tình kể ông anh nghe tình hình. Còn khoe khoang mình học chung với người nổi tiếng Linh Lee. Ông anh nghe đến cái tên Linh Lee mặt hơi bị ngơ, chắc là ghen tị với cậu lắm chứ gì.
Ngay đến cả chị tiểu Tịnh cũng có phản ứng tương tự. Chỉ có Vi Vi là hơi khự lại một chút, rồi lại nhanh chóng tiếp tục viết viết gì đó vào cuốn sổ trên tay. Mọi người ghen tị thì nói ra đi, chẳng cần cố kiềm nén thế đâu, Khải Dương đây hiểu mà.
Lúc đem trả cậu về lớp ông An tự dưng khoác vai cậu thì thầm to nhỏ.
- Anh nói mày nghe. Mày đừng bao giờ nhắc cái tên Linh Lee trước mặt Vi Vi, không thì hậu quả không lường được đâu.
- Ơ, sao vậy ạ?
- Trước giờ mày có ghét đứa nào không?
Tự dưng hỏi câu chả liên quan, Khải Dương không hiểu cho lắm nhưng cũng trả lời. Cậu lúc trước có ghét cái thằng hot boy khối lớp chín, vì hắn cao to hơn cậu, nên lấn áp lượng fan của cậu, kể ra thì người ta cũng chẳng làm gì cậu nhưng cậu ganh tị thì cậu ghét, thế thôi.
- Con bé Linh Lee với Vi Vi là kẻ thù không đội trời chung, nước không có hai vua, rừng không có hai hổ. Mày liệu thần hồn, có Vi Vi ở đó mà nhắc Linh Lee không khóe con bé cho mày một trận.
Khải Dương nghe mà điếng người. Cậu muốn hỏi cho rõ ràng mà ông An ổng nói “biết ít chuyện mới sống lâu được”. Cậu cũng chẳng thể hỏi thẳng Vi Vi, chỉ còn cách đi gặp chị tiểu Tịnh moi móc thông tin.
Chị Tịnh với cậu đúng hợp rơ. Hai người ngồi vào là có bao nhiêu chuyện kể ra tất tần tật.
Chị Tịnh kể hồi Vi Vi học lớp chín thì đã là học sinh nổi trội nhất trường, thành tích cả trong lẫn ngoài trường đều khiến người khác ngưỡng mộ. Độ nổi tiếng phải nói là như ngôi sao màn bạc, đi đâu cũng có vô số ánh mắt nhìn theo. Rồi ngày kia Linh Lee xuất hiện, con bé cũng là một hot page trên mạng. Nhưng ở trường thì con bé bị mức độ nổi tiếng của Vi Vi lấn áp.
Một ngày kia, cả hai cùng có tiết mục trước toàn trường. Vi Vi thì đại diện học sinh phát biểu, còn Linh Lee thì tham gia đội văn nghệ. Khi Vi Vi chuẩn bị lên phát biểu thì chị Tịnh kịp thời phát hiện sau váy cô dính một vệt màu đỏ. Nghi ngờ là Vi Vi đến tuổi dậy thì đến ngày nên chị Tịnh âm thầm kéo Vi Vi đi thay đồ.
Không ngờ Linh Lee đứng bên to tiếng rêu rao chuyện này ra, làm tất cả mọi người ở trong hậu trường lúc đó đều nhìn thấy. Thầy cô, nam sinh, nữ sinh, không ai là không nhìn thấy.
- Khả Vi, váy bạn dính thứ gì màu đỏ kia kìa?
Vi Vi khi đó vừa xấu hổ vừa giận. Cái chuyện xấu hổ này về sau còn bị lan ra rất nhanh. Vi Vi còn bị mọi người nghi ngờ về học thức, nói cô chỉ biết học vẹt, học lấy điểm, kinh nghiệm thực tế không có. Tất cả mọi chuyện đều tại Linh Lee mà ra, nếu lúc đó cô ta không làm náo loạn cả lên thì chị Tịnh đã đưa Vi Vi đi xử lý trong âm thầm rồi.
- Sau này chị mới vô tình nghe được có con bé trong đội văn nghệ nói chính nó nhìn thấy Linh Lee quệt màu vẽ lên váy của Vi Vi. Chị đoán những lời đồn kia đều do Linh Lee tung ra để hạ thấp hình ảnh của Vi Vi. Vi Vi nghe chị kể cũng không có biểu hiện gì, chỉ nói người làm chuyện xấu ắt sẽ gặp quả báo. Nhưng chị biết Vi Vi ghét Linh Lee từ đó.
Khải Dương nghe xong lập tức hình ảnh Linh Lee trong sáng đáng yêu bấy lâu cậu biết đều sụp đổ. Cậu thấy thương cho Vi Vi bé nhỏ. Rồi cậu hạ quyết tâm đứng về phía Vi Vi, kẻ thù của Vi Vi chính là kẻ thù của Khải Dương. Vi Vi ghét Linh Lee thì cậu cũng không thèm làm fan của con nhỏ đó nữa.
Nhưng có những chuyện không ai nói trước được.
Chiều hôm đó tan học, có con nhỏ đứng dựa tường đợi quản lý đến đón vô tình nhìn thấy thằng con trai mới của lớp mình lái xe đạp điện chở con nhỏ đáng ghét. Khóe môi ai đó khẽ nhếch, lâu rồi nước sông không phạm nước giếng, mà ta thích thì lâu lâu ta cứ múc nước sông đổ xuống giếng đấy, làm được gì nhau?
Tiếp...