Trong khi Khải Dương quyết tâm vạch ranh giới với Linh Lee thì nhỏ tự nhiên xin cô chủ nhiệm chuyển đến ngồi chung bàn với cậu. Hôm đầu tiên cậu bắt chuyện bị con nhỏ bơ, nhục muốn chết. Thế mà hôm nay nhỏ lại sang chỗ cậu, còn vui vẻ mở miệng trước mới kinh hãi. Nhỏ hỏi cậu thấy lớp mình sao? Có thân với ai chưa? Hay để Linh làm bạn thân của Dương nhé?
Khải Dương hơi bị bất ngờ. Người nổi tiếng muốn làm bạn với cậu, lòng cậu vui như mở cờ, mà cái mặt cậu cố kiềm chế làm vẻ bình thường như không có chuyện gì. Cậu thấy Linh Lee cũng thân thiện dễ gần, có đáng ghét như chị tiểu Tịnh nói đâu? Hay chị Tịnh đặt điều nói thêm cho Linh nhỉ? Ai biết được đấy, con gái ganh ghét nhau nghe nói đáng sợ lắm.
Tạm thời cậu cứ làm bạn với Linh Lee đi đã, cậu đây là giúp Vi Vi nha. Người ta gọi đây là “nằm vùng”, xâm nhập vào hang ổ của địch để do thám tình hình. Cậu tự thấy mình vì Vi Vi mà hy sinh cao cả quá thể.
Ấy vậy mà có người cứ suốt ngày lạnh lùng với cậu mới đau lòng chứ. Ngoài đi học cùng, ăn cùng bàn thì Khải Dương không có gặp Vi Vi, nói chuyện càng không có.
Con nhỏ suốt ngày ghi ghi chép chép cái gì đấy trong quyển sổ nhỏ. Anh An nói đó là tà thuật của người ngoài hành tinh, chúng ta không hiểu được. Mà cậu thấy đúng thật, có lần nhìn vào sổ của nhỏ thấy nhỏ ghi cái gì như mấy con giun ấy, còn vẽ cả cái kim tự tháp, số tám còn viết nằm ngang nữa cơ. Mấy cái thứ kỳ lạ này chắc là ngôn ngữ của người ngoài hành tinh thật rồi.
Anh An còn khuyên cậu đừng dại mà làm phiền trong lúc Vi Vi đang làm việc, không nhỏ mà điên lên thì cậu chỉ có nước biến khỏi trái đất. Mà cậu nghe đâu trong trường Vi Vi được đặt biệt danh “cô gái ngoài hành tinh”, Vi Vi chắc không đáng sợ vậy đâu ha?
Khải Dương nghĩ cách tiếp cận Vi Vi, nghĩ mãi mới ra được một cách hay
Đêm đó, vừa ăn tối xong Khải Dương mang bài vở xuống gõ cửa phòng Vi Vi.
- Vào đi.
Được sự đồng ý của chủ phòng, Khải Dương mở cửa đi vào. Khải Dương trong đầu nghĩ, phòng Vi Vi chắc cũng giống phòng của mấy đứa con gái, tường sơn hường hồng nè, gấu bông nè, mấy đồ trang trí dễ thương nè. Cậu hình dung Vi Vi ngồi trên ghế, dáng vẻ chuyên tâm làm bài tập. Hình ảnh trong tưởng tượng mới đẹp đẽ làm sao.
Bước vào trong rồi Khải Dương mới phũ phàng nhận ra sự thật, rất là đau lòng...
Căn phòng chẳng có chút màu hồng nào, bốn bức tường đều chi chít những con chữ và giấy ghi chú, làm cậu cứ ngỡ lạc vào phòng của bà thầy bói nào đó. Sách thì nhiều vô số kể, chúng nằm la liệt khắp mọi nơi, trên bàn, trên ghế, dưới nền đâu đâu cũng thấy, nhìn y như cái trận pháp đánh Boss trong game.
Sốc nặng! Khải Dương tự trấn tĩnh, cậu đảo mắt quanh phòng tìm hình bóng của chủ phòng. Bàn học không có, giường cũng không.
Khi tầm mắt Khải Dương vô tình lướt ra ban công thì cậu suýt nữa trụy tim. Vi Vi đáng yêu của cậu, ngồi vắt vẻo trên thành ban công nhìn ra bầu trời, tóc dài tung bay trong gió. Cảnh tượng không khác mấy bộ phim ma là mấy, hại cậu sợ chết khiếp, suýt nữa la hét inh ỏi cả lên. Cũng may cậu không phải là người sợ ma đấy.
Lúc nãy Khả Vi nghe tiếng gõ cửa đã biết là ai rồi. Anh hai chẳng bao giờ lịch sự thế đâu, toàn xông thẳng vào trong. Ba mẹ thì đi vắng. Vậy người ngoài kia chỉ có thể là cái thằng nhóc Khải Dương thôi.
Khả Vi nghe tiếng mở cửa từ lúc nãy, cũng nghe tiếng từng bước chân đi vào, nhưng vì đang bận hóng gió nên cô lười quay đầu. Lúc quay đầu, cô thấy tên ngơ nào đó đang nhìn mình như kiểu nhìn thấy ma. Cô liền nhanh chóng trèo xuống, bước về phía cậu ta.
- Nhóc... À quên, Dương tìm Vi có chuyện gì?
Khải Dương nghe chữ “nhóc” cứ thấy khó chịu sao sao ấy. Vi Vi muốn trêu cậu hay chỉ lỡ lời thôi không biết, mặt nhỏ nghiêm túc quá không đoán được. Mà thôi bỏ qua chuyện đó đi, cậu nên quan tâm đến mục đích chính của mình thì hơn.
- Có bài không hiểu, Dương muốn nhờ Vi giảng giúp.
- Đưa đây.
Khải Dương đã cố ý lựa chọn mấy bài siêu khó để đưa Vi Vi, với ý định làm khó con bé. Cậu thấy Vi Vi nhìn vào quyển vở cậu đưa, đôi lông mày của nhỏ dần cau lại. Khải Dương đoán hành động này của nhỏ là thấy khó mà bó tay.
Đang ở đó thích thú trong lòng, chợt Khải Dương nghe được ai đó nói một câu nói sốc tận óc.
- Mấy bài như vậy cũng không làm được. Dương có phải ngồi nhầm lớp hay không?
Khả Vi phát ngôn tỉnh ruồi. Nói rồi mới thấy mình hình như có hơi quá đáng. Tâm hồn bé nhỏ của thằng nhóc tổn thương hay sao ấy, mặt đen như cục than luôn kia kìa.
- Vi mới là người ngồi nhầm lớp đó!
Mới mười ba tuổi không chịu học ở lớp tám, mà đã đua đòi lên học lớp mười, Vi mới là người ngồi nhầm lớp.
Khải Dương muốn nói lắm mà không mở miệng được, nên chỉ giật lại vở, hung hăng đi ra. Chân cậu vấp phải ma trận sách trên nền thiếu chút nữa ngã sấp mặt, nhìn cậu đến rõ là tội nghiệp mà.
Trong giây lát Khả Vi như bị đứng hình, mắt nhìn theo bóng lưng của Khải Dương. Nhìn cái thái độ lồi lõm kia, Khả Vi biết mình đã chọc giận cậu ta rồi.
Nghĩ lại thì mấy bài toán đó cô học qua rồi nên cô thấy dễ là đương nhiên. Hơn nữa, cô không thể đem trình độ của mình để áp đặt lên cậu ta, rồi chê cậu ta học dở. Mẹ từng nói ở mỗi người luôn tồn tại khuyết điểm, nên mình đừng thấy bản thân có được một chút ưu điểm mà vội đặt mình trên người khác.
Đêm hôm đó.
Có người nằm trằn trọc suy nghĩ ngày mai nên xin lỗi cái tên kia thế nào mới hợp lý. Ở phòng tầng ba lại có người nằm trên giường chat chit với Linh Lee, cười đến tít cả mắt.
Sáng hôm sau.
Còn chưa kịp mở miệng nói xin lỗi, thì Khả Vi lại nhận được một lời đề nghị từ Khải Dương.
- Vi! Từ giờ Vi chỉ Dương học bài với nha! Dương cũng muốn học đỉnh như Vi.
Khả Vi nghệch mặt tại chỗ. Hôm qua có người hùng hùng hổ hổ làm tưởng giận ghê lắm cơ? Thế quái nào mà chưa đầy mười tiếng hắn lại vui vẻ như không có chuyện gì? Hại Khả Vi cô mất ngủ cả đêm để nghĩ cách xin lỗi, hiện tại cô vẫn còn đang buồn ngủ muốn chết luôn đây.
Khả Vi ngáp ngắn ngáp dài ậm ừ cho qua chuyện, rồi nhắc nhở Khải Dương bám theo xe anh hai với Tịnh Phương ở phía trước.
Tưởng Khải Dương nói chơi thôi, ai ngờ tối hôm đó có người ôm sách vở qua phòng cô thật. Vâng! Toán, lý, hóa, sinh, anh, văn, sử, địa, tất tần tật không thiếu một môn nào.
Điều làm Khả Vi hãi hùng nhất không phải là số lượng môn học, mà chính là trình độ của nam sinh này, cậu ta quả nhiên tư chất đặc biệt hơn người, làm cô giáo như cô đây không nổi điên cũng không được.
Đụng cái gì cậu ta cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không nhớ.
Nghỉ học đi, chứ học kiểu này chỉ tốn cơm ba mẹ. Khả Vi muốn nói lắm mà mất công chạm tự ái, tâm hồn thằng nhóc này mong manh dễ vỡ. Cô đây chứng kiến một lần rồi và không muốn nhìn thấy lần thứ hai.
- Dương cứ đưa nguyên quyển sách nói không hiểu Vi biết chỗ nào mà giảng? - Khả Vi chán nản thở dài.
Ai đó chỉ biết cười gượng gạo. Vi Vi hỏi cậu, cậu cũng chẳng trả lời được. Cơ bản thì có biết gì đâu mà trả lời.
- Như vậy đi, bây giờ Dương về lập cho Vi một cái sơ đồ cụ thể cho từng môn. Ví dụ như môn toán, Dương học những bài gì thì liệt kê hết ra, rồi từ những bài đó tìm ra thắc mắc, đem hỏi Vi.
Khải Dương nghe mà đầu óc quay cuồng, Vi Vi nói cái gì mà nhanh quá, cậu không kịp hiểu hết, đành thật thà mở miệng.
- Ưm... Dương không hiểu.
Vi Vi nhìn cậu năm giây, trong năm giây đó chẳng biết nhỏ nghĩ gì mà im như tượng luôn. Xong rồi thì nhỏ không nói lời nào, cầm giấy bút viết mẫu cho cậu trước cái sơ đồ môn toán. Viết xong nhỏ chỉ nói vỏn vẹn năm từ.
- Cứ theo vậy mà làm.
Khải Dương nhận giấy mà vui vẻ đi ra khỏi phòng của cô giáo. Cậu nào biết cô giáo ở sau lưng cậu kìm nén từ nãy giờ đã bùng cháy ngùn ngụt. Gặp học sinh ngây thơ vô số tội quá hại cô giáo tức đến phát nghẹn.
Trời ạ! Chưa bao giờ Khang Vĩnh Khả Vi gặp phải ai “ngờ -u”... như cái tên Huỳnh Khải Dương này. Cô không biết mình có thể kìm chế không nổi điên với tên này được bao lâu nữa đây.
......
Từ lúc theo phương pháp học của Vi Vi, Khải Dương thấy bài vở cũng không đến nỗi ám ảnh như cậu nghĩ, cậu bắt đầu có hứng thú với việc học hơn. Đặc biệt là mỗi buổi tối thay vì lên mạng chat chit, chơi game các thứ thì cậu lại chăm chỉ xuống cùng Vi Vi học bài.
Vi Vi học chuyên tâm ghê lắm, nhiều lúc cậu ngồi ngay cạnh mà gọi nhỏ cũng không nghe thấy. Mà công nhận Vi Vi ở góc nào cũng nhìn đáng yêu không chịu được, dù là lúc nhỏ cắn bút suy nghĩ, hay lúc nhìn nhỏ gật gà gật gù mắt mở không ra, cậu cũng thấy nhỏ đáng yêu quá mức cho phép.
Nhiều lúc cậu lén ngắm nhỏ, rồi còn muốn bẹo hai cái má mềm mềm như đậu hủ kia, muốn vuốt mái tóc màu nâu nâu kia, còn muốn chạm vào đôi môi bé bé xinh xinh kia nữa. Mà cậu nghe anh An nói Vi Vi có học Karate, nên lá gan bé nhỏ của cậu không dám chọc ghẹo.
Ở cùng lâu ngày Khải Dương mới biết, Vi Vi không chỉ học giỏi không thôi, mà nhỏ còn biết nhiều thứ khác nữa. Vi Vi biết làm việc nhà nữa chứ, quét nhà, lau nhà, rửa chén, giặt đồ, không việc gì nhỏ không làm được. Mà nhà này cũng ngộ, nhà nhìn cũng giàu có, giúp việc cũng có thuê, mà lâu lâu cũng thấy Vi Vi hay anh An tự mình dọn dẹp nhà cửa, khó hiểu quá thể.
Vi Vi còn biết chơi cả piano nữa nha, tình cờ có lần cậu qua nhà chị Tịnh, thấy nhà chị ấy có đàn piano, cậu tò mò đề nghị chị ấy chơi thử một bài cho cậu xem. Chị Tịnh nói chị ấy chỉ giỏi violon thôi, thế là chị Tịnh rủ Vi Vi, một người đàn piano, một người kéo violon, kết hợp thành một bài nhạc nghe hay lắm. Cậu lúc đó chỉ biết trố mắt nhìn Vi Vi, Vi Vi quả thật rất giỏi, chưa thấy có việc gì làm khó được nhỏ cả.
Trong con mắt đầy ngương mộ của khải Dương, Vi Vi chẳng khác nào là một thiên tài.
......
Mười giờ tối.
Khả Vi vừa vệ sinh cá nhân xong đang chuẩn bị đi ngủ, thì bỗng nhiên cô nghe có tiếng đồ vật bị rơi ở dưới lầu. Đến giờ đi ngủ mà bị làm phiền, Khả Vi khó chịu cau mày. Nhưng nhà hiện giờ chỉ có cô với tên nhóc Khải Dương, cô phải di chuyển xuống xem xem bên dưới có chuyện gì, lỡ có trộm thì còn biết đường mà đối phó.
Trong bếp, Khải Dương lom khom thu dọn chiến trường của mình. Một cái nồi chổng đáy, bên dưới là nước cùng mì vương vãi, nhìn rất là thảm.
- Làm gì vậy?
Nghe tiếng Vi Vi, Khải Dương ngước mắt nhìn lên, mặt cậu cười như mếu trả lời.
- Dương đói bụng quá à! Xuống tìm đồ đồ ăn nhưng hết rồi, nên Dương định nấu mì.
Từng câu nói ra đều là thật, mà Vi Vi nhìn cậu nghi ngờ kiểu như quan tòa nhìn tội phạm ấy. Nhìn chán rồi thì nhỏ bước đến tốt bụng lấy dùm cậu cái hốt rác với cây lau nhà, nói dọn cho sạch sẽ vào. Có cần phũ thế không? Vi Vi quan tâm cái nền nhà còn hơn cái bụng đang đói của cậu.Bụng vừa đói, lòng vừa đau, Khải Dương lủi thủi đi lau dọn.
Trong suốt quá trình cậu làm việc, Vi Vi vẫn không rời đi mà ở lại trong bếp. Lúc đầu Khải Dương nghĩ nhỏ đứng đó giám sát cậu làm việc. Nhưng không! Vi Vi tiến lại mở tủ lạnh, lấy ra mấy thứ đồ gì đấy, rồi nhỏ tiến tới bật bếp, đun nước.
Khải Dương không biết nhỏ đang làm gì, nhưng cái bộ dạng nhỏ xem chừng chuyên tâm lắm.
Một lúc sau, Khải Dương lau dọn sạch sẽ mọi thứ, định ôm bụng đói đi lên lầu thì có người kéo cậu lại, giọng nói rất thờ ơ.
- Nói đói bụng mà, ăn đi kìa!
Khải Dương nhìn sang chỗ bàn ăn, cậu thấy một dĩa mì xào nóng hổi, mùi thơm nức mũi. Chưa kịp phản ứng thì Khải Dương đã nghe ai đó nói tiếp.
- Thuốc bỏng ở trong tủ, chút nữa nhớ lấy bôi vào tay.
Khải Dương đứng ngơ ngơ nhìn Vi Vi bước lên lầu. Trong lòng cậu chợt thấy trăm hoa nở rộ. Vi Vi biết nấu ăn, lại còn nấu đồ ăn cho cậu, là nấu cho cậu đó nha! Càng nghĩ Khải Dương càng cười không ngậm được miệng.
Vi Vi còn để ý thấy tay cậu bị văng nước sôi bỏng đỏ, nhỏ quan tâm nhắc cậu bôi thuốc. Nhìn Vi Vi mặt lạnh thế thôi mà cũng tốt bụng ghê. Từ trước đến giờ ngoài mẹ ra thì Vi Vi là người đầu tiên quan tâm đến cậu, Vi Vi còn là người mà cậu thích nữa chứ.
Khải Dương cảm thấy mình hình như đã bị cô gái này cuốn hút thêm một chút rồi.
Nhìn dĩa mì xào với tôm, hành tây, rau cải, cà chua, màu sắc đẹp đẽ, mùi hương kích thích, khiến bụng Khải Dương cứ kêu đói không ngừng.
Trước khi ăn Khải Dương không quên lấy điện thoại chụp lại rồi quăng lên trang của mình khoe khoan. Vừa thưởng thức món ngon, Khải Dương vừa đọc bình luận của đám bạn. Mấy chiến hữu cũ nhảy vào ghen tị, còn đòi xem mặt “vợ” mà cậu nói trong tiêu đề “đồ ăn khuya của vợ tương lai”. Dĩ nhiên Khải Dương đây đâu có ngu mà đưa hình, Vi Vi chỉ có mỗi cậu được nhìn thôi, chúng nó không có cửa.
Tiếp...
Khải Dương hơi bị bất ngờ. Người nổi tiếng muốn làm bạn với cậu, lòng cậu vui như mở cờ, mà cái mặt cậu cố kiềm chế làm vẻ bình thường như không có chuyện gì. Cậu thấy Linh Lee cũng thân thiện dễ gần, có đáng ghét như chị tiểu Tịnh nói đâu? Hay chị Tịnh đặt điều nói thêm cho Linh nhỉ? Ai biết được đấy, con gái ganh ghét nhau nghe nói đáng sợ lắm.
Tạm thời cậu cứ làm bạn với Linh Lee đi đã, cậu đây là giúp Vi Vi nha. Người ta gọi đây là “nằm vùng”, xâm nhập vào hang ổ của địch để do thám tình hình. Cậu tự thấy mình vì Vi Vi mà hy sinh cao cả quá thể.
Ấy vậy mà có người cứ suốt ngày lạnh lùng với cậu mới đau lòng chứ. Ngoài đi học cùng, ăn cùng bàn thì Khải Dương không có gặp Vi Vi, nói chuyện càng không có.
Con nhỏ suốt ngày ghi ghi chép chép cái gì đấy trong quyển sổ nhỏ. Anh An nói đó là tà thuật của người ngoài hành tinh, chúng ta không hiểu được. Mà cậu thấy đúng thật, có lần nhìn vào sổ của nhỏ thấy nhỏ ghi cái gì như mấy con giun ấy, còn vẽ cả cái kim tự tháp, số tám còn viết nằm ngang nữa cơ. Mấy cái thứ kỳ lạ này chắc là ngôn ngữ của người ngoài hành tinh thật rồi.
Anh An còn khuyên cậu đừng dại mà làm phiền trong lúc Vi Vi đang làm việc, không nhỏ mà điên lên thì cậu chỉ có nước biến khỏi trái đất. Mà cậu nghe đâu trong trường Vi Vi được đặt biệt danh “cô gái ngoài hành tinh”, Vi Vi chắc không đáng sợ vậy đâu ha?
Khải Dương nghĩ cách tiếp cận Vi Vi, nghĩ mãi mới ra được một cách hay
Đêm đó, vừa ăn tối xong Khải Dương mang bài vở xuống gõ cửa phòng Vi Vi.
- Vào đi.
Được sự đồng ý của chủ phòng, Khải Dương mở cửa đi vào. Khải Dương trong đầu nghĩ, phòng Vi Vi chắc cũng giống phòng của mấy đứa con gái, tường sơn hường hồng nè, gấu bông nè, mấy đồ trang trí dễ thương nè. Cậu hình dung Vi Vi ngồi trên ghế, dáng vẻ chuyên tâm làm bài tập. Hình ảnh trong tưởng tượng mới đẹp đẽ làm sao.
Bước vào trong rồi Khải Dương mới phũ phàng nhận ra sự thật, rất là đau lòng...
Căn phòng chẳng có chút màu hồng nào, bốn bức tường đều chi chít những con chữ và giấy ghi chú, làm cậu cứ ngỡ lạc vào phòng của bà thầy bói nào đó. Sách thì nhiều vô số kể, chúng nằm la liệt khắp mọi nơi, trên bàn, trên ghế, dưới nền đâu đâu cũng thấy, nhìn y như cái trận pháp đánh Boss trong game.
Sốc nặng! Khải Dương tự trấn tĩnh, cậu đảo mắt quanh phòng tìm hình bóng của chủ phòng. Bàn học không có, giường cũng không.
Khi tầm mắt Khải Dương vô tình lướt ra ban công thì cậu suýt nữa trụy tim. Vi Vi đáng yêu của cậu, ngồi vắt vẻo trên thành ban công nhìn ra bầu trời, tóc dài tung bay trong gió. Cảnh tượng không khác mấy bộ phim ma là mấy, hại cậu sợ chết khiếp, suýt nữa la hét inh ỏi cả lên. Cũng may cậu không phải là người sợ ma đấy.
Lúc nãy Khả Vi nghe tiếng gõ cửa đã biết là ai rồi. Anh hai chẳng bao giờ lịch sự thế đâu, toàn xông thẳng vào trong. Ba mẹ thì đi vắng. Vậy người ngoài kia chỉ có thể là cái thằng nhóc Khải Dương thôi.
Khả Vi nghe tiếng mở cửa từ lúc nãy, cũng nghe tiếng từng bước chân đi vào, nhưng vì đang bận hóng gió nên cô lười quay đầu. Lúc quay đầu, cô thấy tên ngơ nào đó đang nhìn mình như kiểu nhìn thấy ma. Cô liền nhanh chóng trèo xuống, bước về phía cậu ta.
- Nhóc... À quên, Dương tìm Vi có chuyện gì?
Khải Dương nghe chữ “nhóc” cứ thấy khó chịu sao sao ấy. Vi Vi muốn trêu cậu hay chỉ lỡ lời thôi không biết, mặt nhỏ nghiêm túc quá không đoán được. Mà thôi bỏ qua chuyện đó đi, cậu nên quan tâm đến mục đích chính của mình thì hơn.
- Có bài không hiểu, Dương muốn nhờ Vi giảng giúp.
- Đưa đây.
Khải Dương đã cố ý lựa chọn mấy bài siêu khó để đưa Vi Vi, với ý định làm khó con bé. Cậu thấy Vi Vi nhìn vào quyển vở cậu đưa, đôi lông mày của nhỏ dần cau lại. Khải Dương đoán hành động này của nhỏ là thấy khó mà bó tay.
Đang ở đó thích thú trong lòng, chợt Khải Dương nghe được ai đó nói một câu nói sốc tận óc.
- Mấy bài như vậy cũng không làm được. Dương có phải ngồi nhầm lớp hay không?
Khả Vi phát ngôn tỉnh ruồi. Nói rồi mới thấy mình hình như có hơi quá đáng. Tâm hồn bé nhỏ của thằng nhóc tổn thương hay sao ấy, mặt đen như cục than luôn kia kìa.
- Vi mới là người ngồi nhầm lớp đó!
Mới mười ba tuổi không chịu học ở lớp tám, mà đã đua đòi lên học lớp mười, Vi mới là người ngồi nhầm lớp.
Khải Dương muốn nói lắm mà không mở miệng được, nên chỉ giật lại vở, hung hăng đi ra. Chân cậu vấp phải ma trận sách trên nền thiếu chút nữa ngã sấp mặt, nhìn cậu đến rõ là tội nghiệp mà.
Trong giây lát Khả Vi như bị đứng hình, mắt nhìn theo bóng lưng của Khải Dương. Nhìn cái thái độ lồi lõm kia, Khả Vi biết mình đã chọc giận cậu ta rồi.
Nghĩ lại thì mấy bài toán đó cô học qua rồi nên cô thấy dễ là đương nhiên. Hơn nữa, cô không thể đem trình độ của mình để áp đặt lên cậu ta, rồi chê cậu ta học dở. Mẹ từng nói ở mỗi người luôn tồn tại khuyết điểm, nên mình đừng thấy bản thân có được một chút ưu điểm mà vội đặt mình trên người khác.
Đêm hôm đó.
Có người nằm trằn trọc suy nghĩ ngày mai nên xin lỗi cái tên kia thế nào mới hợp lý. Ở phòng tầng ba lại có người nằm trên giường chat chit với Linh Lee, cười đến tít cả mắt.
Sáng hôm sau.
Còn chưa kịp mở miệng nói xin lỗi, thì Khả Vi lại nhận được một lời đề nghị từ Khải Dương.
- Vi! Từ giờ Vi chỉ Dương học bài với nha! Dương cũng muốn học đỉnh như Vi.
Khả Vi nghệch mặt tại chỗ. Hôm qua có người hùng hùng hổ hổ làm tưởng giận ghê lắm cơ? Thế quái nào mà chưa đầy mười tiếng hắn lại vui vẻ như không có chuyện gì? Hại Khả Vi cô mất ngủ cả đêm để nghĩ cách xin lỗi, hiện tại cô vẫn còn đang buồn ngủ muốn chết luôn đây.
Khả Vi ngáp ngắn ngáp dài ậm ừ cho qua chuyện, rồi nhắc nhở Khải Dương bám theo xe anh hai với Tịnh Phương ở phía trước.
Tưởng Khải Dương nói chơi thôi, ai ngờ tối hôm đó có người ôm sách vở qua phòng cô thật. Vâng! Toán, lý, hóa, sinh, anh, văn, sử, địa, tất tần tật không thiếu một môn nào.
Điều làm Khả Vi hãi hùng nhất không phải là số lượng môn học, mà chính là trình độ của nam sinh này, cậu ta quả nhiên tư chất đặc biệt hơn người, làm cô giáo như cô đây không nổi điên cũng không được.
Đụng cái gì cậu ta cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không nhớ.
Nghỉ học đi, chứ học kiểu này chỉ tốn cơm ba mẹ. Khả Vi muốn nói lắm mà mất công chạm tự ái, tâm hồn thằng nhóc này mong manh dễ vỡ. Cô đây chứng kiến một lần rồi và không muốn nhìn thấy lần thứ hai.
- Dương cứ đưa nguyên quyển sách nói không hiểu Vi biết chỗ nào mà giảng? - Khả Vi chán nản thở dài.
Ai đó chỉ biết cười gượng gạo. Vi Vi hỏi cậu, cậu cũng chẳng trả lời được. Cơ bản thì có biết gì đâu mà trả lời.
- Như vậy đi, bây giờ Dương về lập cho Vi một cái sơ đồ cụ thể cho từng môn. Ví dụ như môn toán, Dương học những bài gì thì liệt kê hết ra, rồi từ những bài đó tìm ra thắc mắc, đem hỏi Vi.
Khải Dương nghe mà đầu óc quay cuồng, Vi Vi nói cái gì mà nhanh quá, cậu không kịp hiểu hết, đành thật thà mở miệng.
- Ưm... Dương không hiểu.
Vi Vi nhìn cậu năm giây, trong năm giây đó chẳng biết nhỏ nghĩ gì mà im như tượng luôn. Xong rồi thì nhỏ không nói lời nào, cầm giấy bút viết mẫu cho cậu trước cái sơ đồ môn toán. Viết xong nhỏ chỉ nói vỏn vẹn năm từ.
- Cứ theo vậy mà làm.
Khải Dương nhận giấy mà vui vẻ đi ra khỏi phòng của cô giáo. Cậu nào biết cô giáo ở sau lưng cậu kìm nén từ nãy giờ đã bùng cháy ngùn ngụt. Gặp học sinh ngây thơ vô số tội quá hại cô giáo tức đến phát nghẹn.
Trời ạ! Chưa bao giờ Khang Vĩnh Khả Vi gặp phải ai “ngờ -u”... như cái tên Huỳnh Khải Dương này. Cô không biết mình có thể kìm chế không nổi điên với tên này được bao lâu nữa đây.
......
Từ lúc theo phương pháp học của Vi Vi, Khải Dương thấy bài vở cũng không đến nỗi ám ảnh như cậu nghĩ, cậu bắt đầu có hứng thú với việc học hơn. Đặc biệt là mỗi buổi tối thay vì lên mạng chat chit, chơi game các thứ thì cậu lại chăm chỉ xuống cùng Vi Vi học bài.
Vi Vi học chuyên tâm ghê lắm, nhiều lúc cậu ngồi ngay cạnh mà gọi nhỏ cũng không nghe thấy. Mà công nhận Vi Vi ở góc nào cũng nhìn đáng yêu không chịu được, dù là lúc nhỏ cắn bút suy nghĩ, hay lúc nhìn nhỏ gật gà gật gù mắt mở không ra, cậu cũng thấy nhỏ đáng yêu quá mức cho phép.
Nhiều lúc cậu lén ngắm nhỏ, rồi còn muốn bẹo hai cái má mềm mềm như đậu hủ kia, muốn vuốt mái tóc màu nâu nâu kia, còn muốn chạm vào đôi môi bé bé xinh xinh kia nữa. Mà cậu nghe anh An nói Vi Vi có học Karate, nên lá gan bé nhỏ của cậu không dám chọc ghẹo.
Ở cùng lâu ngày Khải Dương mới biết, Vi Vi không chỉ học giỏi không thôi, mà nhỏ còn biết nhiều thứ khác nữa. Vi Vi biết làm việc nhà nữa chứ, quét nhà, lau nhà, rửa chén, giặt đồ, không việc gì nhỏ không làm được. Mà nhà này cũng ngộ, nhà nhìn cũng giàu có, giúp việc cũng có thuê, mà lâu lâu cũng thấy Vi Vi hay anh An tự mình dọn dẹp nhà cửa, khó hiểu quá thể.
Vi Vi còn biết chơi cả piano nữa nha, tình cờ có lần cậu qua nhà chị Tịnh, thấy nhà chị ấy có đàn piano, cậu tò mò đề nghị chị ấy chơi thử một bài cho cậu xem. Chị Tịnh nói chị ấy chỉ giỏi violon thôi, thế là chị Tịnh rủ Vi Vi, một người đàn piano, một người kéo violon, kết hợp thành một bài nhạc nghe hay lắm. Cậu lúc đó chỉ biết trố mắt nhìn Vi Vi, Vi Vi quả thật rất giỏi, chưa thấy có việc gì làm khó được nhỏ cả.
Trong con mắt đầy ngương mộ của khải Dương, Vi Vi chẳng khác nào là một thiên tài.
......
Mười giờ tối.
Khả Vi vừa vệ sinh cá nhân xong đang chuẩn bị đi ngủ, thì bỗng nhiên cô nghe có tiếng đồ vật bị rơi ở dưới lầu. Đến giờ đi ngủ mà bị làm phiền, Khả Vi khó chịu cau mày. Nhưng nhà hiện giờ chỉ có cô với tên nhóc Khải Dương, cô phải di chuyển xuống xem xem bên dưới có chuyện gì, lỡ có trộm thì còn biết đường mà đối phó.
Trong bếp, Khải Dương lom khom thu dọn chiến trường của mình. Một cái nồi chổng đáy, bên dưới là nước cùng mì vương vãi, nhìn rất là thảm.
- Làm gì vậy?
Nghe tiếng Vi Vi, Khải Dương ngước mắt nhìn lên, mặt cậu cười như mếu trả lời.
- Dương đói bụng quá à! Xuống tìm đồ đồ ăn nhưng hết rồi, nên Dương định nấu mì.
Từng câu nói ra đều là thật, mà Vi Vi nhìn cậu nghi ngờ kiểu như quan tòa nhìn tội phạm ấy. Nhìn chán rồi thì nhỏ bước đến tốt bụng lấy dùm cậu cái hốt rác với cây lau nhà, nói dọn cho sạch sẽ vào. Có cần phũ thế không? Vi Vi quan tâm cái nền nhà còn hơn cái bụng đang đói của cậu.Bụng vừa đói, lòng vừa đau, Khải Dương lủi thủi đi lau dọn.
Trong suốt quá trình cậu làm việc, Vi Vi vẫn không rời đi mà ở lại trong bếp. Lúc đầu Khải Dương nghĩ nhỏ đứng đó giám sát cậu làm việc. Nhưng không! Vi Vi tiến lại mở tủ lạnh, lấy ra mấy thứ đồ gì đấy, rồi nhỏ tiến tới bật bếp, đun nước.
Khải Dương không biết nhỏ đang làm gì, nhưng cái bộ dạng nhỏ xem chừng chuyên tâm lắm.
Một lúc sau, Khải Dương lau dọn sạch sẽ mọi thứ, định ôm bụng đói đi lên lầu thì có người kéo cậu lại, giọng nói rất thờ ơ.
- Nói đói bụng mà, ăn đi kìa!
Khải Dương nhìn sang chỗ bàn ăn, cậu thấy một dĩa mì xào nóng hổi, mùi thơm nức mũi. Chưa kịp phản ứng thì Khải Dương đã nghe ai đó nói tiếp.
- Thuốc bỏng ở trong tủ, chút nữa nhớ lấy bôi vào tay.
Khải Dương đứng ngơ ngơ nhìn Vi Vi bước lên lầu. Trong lòng cậu chợt thấy trăm hoa nở rộ. Vi Vi biết nấu ăn, lại còn nấu đồ ăn cho cậu, là nấu cho cậu đó nha! Càng nghĩ Khải Dương càng cười không ngậm được miệng.
Vi Vi còn để ý thấy tay cậu bị văng nước sôi bỏng đỏ, nhỏ quan tâm nhắc cậu bôi thuốc. Nhìn Vi Vi mặt lạnh thế thôi mà cũng tốt bụng ghê. Từ trước đến giờ ngoài mẹ ra thì Vi Vi là người đầu tiên quan tâm đến cậu, Vi Vi còn là người mà cậu thích nữa chứ.
Khải Dương cảm thấy mình hình như đã bị cô gái này cuốn hút thêm một chút rồi.
Nhìn dĩa mì xào với tôm, hành tây, rau cải, cà chua, màu sắc đẹp đẽ, mùi hương kích thích, khiến bụng Khải Dương cứ kêu đói không ngừng.
Trước khi ăn Khải Dương không quên lấy điện thoại chụp lại rồi quăng lên trang của mình khoe khoan. Vừa thưởng thức món ngon, Khải Dương vừa đọc bình luận của đám bạn. Mấy chiến hữu cũ nhảy vào ghen tị, còn đòi xem mặt “vợ” mà cậu nói trong tiêu đề “đồ ăn khuya của vợ tương lai”. Dĩ nhiên Khải Dương đây đâu có ngu mà đưa hình, Vi Vi chỉ có mỗi cậu được nhìn thôi, chúng nó không có cửa.
Tiếp...