Edit: Phong Ly
Beta: Yến Phi Ly
Không gian yên tĩnh không một tiếng động, trời đã dần tới canh năm. Bỗng xuất hiện một khoái mã lướt qua như mưa sao rơi, móng ngựa phát ra những tiếng giòn vang xuyên qua sương đêm phóng như bay, tới trước một tòa nhà lớn liền ghìm cương lại, xoay người xuống ngựa, gõ cửa gọi người bên trong ra, chỉ nói “Có việc gấp” liền đi vội vàng đi vào.
Người gác cổng bảo hạ nhân đi theo hầu hạ, lại có người khác vội vàng đánh thức quản sự dậy, tầng tầng thông báo, khi Lục Diêu đến chính sảnh đã qua một chén trà nhỏ. Người tới đứng cung kính trong sảnh, chính là Tào Ngọc, chiếu ngục dưới chướng của Lục Diêu ở Bắc Trấn phủ ti, thấy hắn liền ôm quyền, đè thấp thanh âm nói:
“Đại nhân, có người cướp ngục!”
Đêm nay, Bùi Kiếm Văn đơn phương độc mã cướp ngục, Lục Diêu ban đêm đến khách *** Tập Hiền, thấy không có ai trong phòng.
“Quả thật là ngươi…” Lục Diêu một thân tạo y(1) đứng bên bàn, trên bàn vò rượu còn chưa dọn đi, căn phòng tối đen ám trầm, hắn nâng tay chậm rãi đè lên miệng vò, lặng im nghe tiếng đồng hồ nước trong phòng, một giọt, lại một giọt, chậm rãi nói, “Bùi Kiếm Văn… Chớ khinh người quá đáng.”
Tiếng đồng hồ nước vẫn đều đều tí tách, Lục Diêu đi được nửa khắc, vò rượu trên bàn không thể chịu được ám kình, đột nhiên nứt ra rồi vỡ tan thành từng mảnh.
Từng cùng nhau nâng chén nói cười, ở Tam Bàn Mộ Vũ lẳng lặng đứng nhìn nhau, tất cả biến thành binh đao hỗn chiến.
Tam Bàn Mộ Vũ này chính là cảnh trí có tiếng ở núi Bàn Long tại huyện Kế phía đông kinh thành, hoàng hôn sương khói mông lung, núi Bàn Long lấy cây tùng thủ bên trên, lấy đá thủ ở giữa, nước thủ phía dưới đều bị mây trôi che khuất, thân ở trong núi, trông giống như cảnh tượng “có tình mà chẳng phải tình, không mưa mà lại như mưa.”
Lại nói lần này Bùi Kiếm Văn vào kinh cũng không phải nhất thời tỏ vẻ anh hùng, sau khi ra khỏi phủ, y ngày đêm đến huyện Nhân Hòa ở phủ Hàng Châu, tìm hảo bằng hữu tri giao Lãng Anh cùng bàn bạc kế hoạch.
Năm đó, Bùi Kiếm Văn quen biết Hứa Chân là qua Lãng Anh, ba người ý hợp tâm đầu, nâng chén cạn ly rất thoải mái. Lãng Anh là người trọng tình trọng nghĩa, tuy có tâm cứu người, nhưng không may võ công tầm thường, lúc không còn cách nào xoay xở thì Bùi Kiếm Văn xuất hiện đương nhiên khiến hắn vui mừng khôn xiết. Hắn nửa là thư sinh nửa là đại phu, tuy võ công không giỏi nhưng cũng tự có sở trường riêng của hắn. Nắm giữ trong đầu bao chuyện thiên địa, quốc sự, nghĩa lý, biện chứng, thi văn, sự vật, ‘thất tu loại cảo’(2) bảy loại hài hước kia cũng từ tay Lãng Anh mà ra, thật có thể nói là bác văn đa thức, học quán cổ kim. (uyên bác, nghe nhiều, hiểu biết nhiều, kiến thức xưa nay đều có).
Lãng Anh lớn hơn Bùi Kiếm Văn mười tuổi, cha mẹ đều đã tạ thế, trong nhà cũng có ruộng đất. Lập tức cùng Bùi Kiếm Văn họp bàn trình bày kế hoạch của bản thân, “Huynh ở Bạch Giản trấn huyện Kế có một căn nhà, là năm đó dạo chơi núi Bàn Long thấy cảnh sắc u tĩnh, nghĩ sau này hè có thể đến đây viết sách. Ngu huynh cũng biết, với công phu thô thiển của huynh đi theo đệ cứu người chỉ thêm vướng chân vướng tay. Đệ có phụ mẫu, có gia nghiệp, nếu có thể cứu người ra, tốt nhất mang đến chỗ huynh, đường lui huynh cũng đã sắp xếp tốt rồi, chỉ cần người không ở trong tay đệ, không có chứng cứ rõ ràng, thì cũng không đến mức mang họa cho Bùi gia.”
Bùi Kiếm Văn biết bản thân mình cứu người đương nhiên là xông vào ổ rồng, hang hổ, Lãng Anh nhận đi thu dọn hậu quả một việc mạo hiểm khó lường như thế này, sau này nghĩ lại, cũng không nghĩ ra được cách tốt hơn.
Thôi, huynh đệ trong lúc này chỉ dựa vào chữ “tín”, y tin hắn, hắn cũng tin y! Cũng không dài dòng nữa, Bùi Kiếm Văn và Lãng Anh cùng nhau ra roi thúc ngựa đến huyện Kế, từ biệt ở Bạch Giản trấn, Bùi Kiếm Văn một mình vào kinh, Lãng Anh tới Thiên Tân Vệ chuẩn bị thuyền, rồi trở lại trấn yên lặng chờ tin tức.
“Nhớ kỹ, dù không cứu được người cũng phải quay lại tìm huynh, huynh sẽ ở bến Thiên Tân Vệ chuẩn bị một con thuyền tốt, đi đường thủy thì nhanh hơn,” Lãng Anh dặn dò cẩn thận, “Đệ tuyệt đối không được hành động theo cảm tính, cho dù thế nào, nhất định phải bình an trở về gặp huynh!”
“Đại ca yên tâm,” Bùi Kiếm Văn cười vỗ vỗ tay nải, xoay người lên ngựa, “Những gì huynh cho đệ đều mang theo, đại ca cứ an tâm chờ tin tốt của tiểu đệ đi!”
Nói xong, Bùi Kiếm Văn giật dây cương dứt khoát quay người đi, Lãng Anh nhìn bạch y tung bay, con ngựa trắng Bạch Phong, giống như một tia chớp xuyên qua không gian hỗn loạn đen tối, thật sự … rực rỡ xuất sắc không nói lên lời.
Ai cũng biết lao ngục bên trong kinh sư không chỉ có một, Hình bộ có đại lao của Hình bộ, Đông Hán cũng có nơi giam giữ bí mật, cẩm y vệ có chiếu ngục. Bùi Kiếm Văn vừa nhập kinh liền đi do thám một hồi, hiểu rõ Hình bộ đại lao canh phòng cực kì nghiêm ngặt, cũng không nhất định là nhốt người ở đây. Hôm qua thẩm vấn đều là bí mật áp giải, Bùi Kiếm Văn cũng không biết được tin gì, không rõ người bị dẫn đi đâu, chỉ đoán rằng sự phòng vệ nghiêm ngặt của đại lao hình bộ kia chỉ là ngụy trang, bề ngoài là để ngăn chặn miệng lưỡi của Đông Lâm đảng, người chắc chắn là nhốt ở nơi khác.
Y và Lãng Anh đã sớm thảo luận, không muốn giữa ban ngày phải giả cường đạo cướp pháp trường. Theo lời của Lục Diêu, dưới thiên la địa võng, một khi thất thủ chỉ còn nước mãn bàn giai thâu(). Không bằng đêm khuya lén cứu người, tiến lùi thế nào cũng đã có kế hoạch sẵn, thành hay bại đều có đường luitheo kế mà làm, cố gắng hết sức.
()Ý chỉ việc chỉ cần đi sai một nước cờ, toàn bộ bàn cờ sẽ thua. Chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ sẽ khiến cho toàn cục thất bại.
Lục Diêu từng nói Bùi Kiếm Văn vẫn còn trẻ tuổi ngong cuồng, kì thực đã sai. Bùi Kiếm Văn chưa từng nghĩ muốn đổi mạng mình để cứu người, như vậy cha mẹ y sao chịu nổi. Bùi Kiếm Văn chỉ biết tâm nguyện của mình là không thể thấy chết mà không cứu, cũng không muốn khiến cho cha mẹ đầu bạc tiễn người đầu xanh. Y cũng không cần biết thế nào mới là giang hồ nghĩa khí, chỉ biết thứ nhất phải báo hiếu công sinh thành của cha mẹ, hai là không làm trái ý nguyện của mình, đó mới là Bùi tiểu gia sống tiêu sái vô tư, không thẹn với lương tâm.
Đêm đó sau khi Lục Diêu rời đi, Bùi Kiếm Văn cũng không chần chừ lâu la. Bố cáo hành hình sau khi thẩm tra vừa ra liền thúc dục y, nơi giam giữ bí mật hoặc chiếu ngục, phải chọn một trong hai cái để xông vào. Mà Lục Diêu lại tự thân đưa mình đến tận cửa, Bùi Kiếm Văn trong lòng tất nhiên là mừng thầm, tự nhủtrời cũng giúp ta.
Từ lúc hẹn gặp, Bùi Kiếm Văn luôn rất khách sáo. Cái gọi là khí phách so đấu, bất quá cũng chỉ là cố ý bày ra để người kia tin tưởng. Sau đó nhắc tới việc của Hứa Chân, nói đến việc cướp đạo trường cũng chỉ để thăm dò xem Lục Diêu sắp xếp người ở đâu lại cố ý giới thiệu, đánh tan bảy phần cảnh giác của hắn, thủ đoạn như vậy, lúc vừa biết tin Lục Diêu mới thông suốt.
Hắn nghĩ y tâm tư ngay thẳng, bạch y thắng tuyết, không nhiễm nửa điểm nhơ bẩn lại không ngờ đến y cũng có một bộ mặt khác, từng bước tính kế, chính là gậy ông đập lưng ông.
“Phần tâm tư này…” Lục Diêu buổi tối tìm tòi một hồi, thay y phục ngồi một mình trong phòng, thấy ánh mặt trời chiếu xuyên qua song cửa, trừ bỏ tức giận chỉ còn chua sót không hiểu vì sao, “Làm khó ngươi phải dùng một câu giang hồ bằng hữu lại tự nói ra thân thế để lừa dối ta… Phần tâm tư này, Lục mỗ phải báo đáp thật cẩn thận!”
Kì thật kia không phải là thủ đoạn cướp ngục của Bùi tiểu gia. Trước kia khi ở trên giang hồ từng thử qua đại lao của Thiên phủ, cũng đơn thương độc mã, chỉ dựa vào một thân khinh công cùng ám khí đêm khuya lẻn vào, đừng nói đến ngục tốt bên trong, ngay cả lão hán được cứu kia cũng không nhìn rõ bộ dáng tuổi tác của ân công, chỉ vái lạy ông trời có mắt, biết lão oan uổng liền phái thần tiên hạ phàm cứu người đang ở chốn dầu sôi lửa bỏng.
Y hiểu ra lao ngục trong thiên hạ vốn không khác nhau mấy, chiếu ngục của cẩm y vệ bị người ta nói thành Diêm La địa phủ, bất quá cũng chỉ là tường cao rào sắt bảo vệ, giơ đuốc cầm gậy đi tới đi lui tuần tra.
Bùi Kiếm Văn thám thính được chiếu ngục được bố trí ở phía tây nam nha môn cẩm y vệ, chính là trong tường có tường. Tường vây quanh chiếu ngục kia tầm mười trượng, so với tường ngoài nha môn cao hơn một chút, nhưng tuyệt đối không thể chỉ dùng khinh công mà nhảy lên lõi bên trong đều dùng thép để làm khuôn, không thể bám vào được, dù ngươi có luyện bích hổ du công (võ thằn lằm bám) đến tuyệt đỉnh, kể cả có dùng móc sắt cũng thế, đều chỉ vô ích mà đầu tường kia có nanh sói được xuyên qua thép cắm bên trên, còn là dây thép gai, thật sự là không khác gì miệng thú dày đặc dữ tợn.
Nhưng khi tính toán cướp ngục, Bùi Kiếm Văn đã sớm có chuẩn bị. Lãng Anh tinh thông đủ thứ tạp nham, hiện tại Bùi Kiếm Văn đang mặc trang phục dạ hành đen tuyền, bên hông là móc sắt Lãng Anh đặc chế, đầu không giống như móc bình thường, dây thừng cũng không phải loại tầm thường, mà là gân trâu bện lại, dài hơn năm trượng, lại có thể co duỗi tự nhiên.
Tường ngoài nha môn cách tường chiếu ngục ước chừng gần năm mươi trượng, không có cây, tuần vệ cầm đuốc nhìn lướt qua một cái là thấy hết. Nhân lúc mấy đội nha dịch giao ca tuần tra, mỗi một lần cũng chỉ trong chốc lát, e là chỉ có bay như chim mới có thể qua mà không có việc gì.
Bên ngoài nha môn cũng có trạm canh gác, tốp tới tốp lui, Bùi Kiếm Văn đi tới chân tường phía tây nam nha môn, nháy mắt đề khí leo lên đầu tường, một thức “Vũ yến quy sào” bám lên mái hiên, đề khí nín thở tựa như tĩnh vật. Mái hiên cũng không rộng lắm, Bùi Kiếm Văn nằm nghiêng mình, nửa người dán trên tường, nửa kia nấp trên mái, toàn bộ chân khí dồn đến hai tay để chống đỡ, nhưng không hề hoảng hốt. Y một bên nghe động tĩnh ở trạm gác bên ngoài, một bên cẩn thận để ý cước bộ của nội vệ trong tường, tính toán chuẩn sơ hở, liền xoay người lướt qua mái cong, vừa chạm đất liền xuất ra “Yến tử tam sao thủy”, nhanh như gió đêm tìm đến chân tường của chiếu ngục.
Cùng là chiêu “Yến tử tam sao thủy”, ngày đó ở trà quán đã sử dụng rất tinh diệu, hiện tại Bùi Kiếm Văn như mọc thêm cánh, nhanh nhẹn như bay, vừa đến chân tường liền lưu chuyển chân khí, chuyển ngang thành dọc, so với thức hạc trùng thiên của Lục Diêu thiếu đi khí thế, nhưng lại quỷ mị hơn, nhẹ nhàng nhảy lên hai trượng, lấy ra móc sắt bên hông, thuận thế vung ra, đầu móc hoàn toàn mắc vào nanh sói trên tường.
Gân trâu co dãn, Bùi Kiếm Văn dựa vào lực kéo ở tay đề khí, cả người tựa như tên bắn vọt lên đầu tường, mũi chân khẽ chạm vào dây thép, thản nhiên khẽ động một vòng vào trong tường.
Người ta thường nói, lên núi thì dễ mà xuống lại khó, trèo tường cũng vậy. Khoảng sân của chiếu ngục nhỏ hẹp, mặc dù không cần tuần tra nhưng vẫn có nha dịch đứng gác, hai người bảo vệ ở cổng, hai người gác cửa lao, kinh động một người thôi cũng vướng vào phiền toái. Bùi Kiếm Văn bay qua tường liền liếc thấy một bố phòng sạch sẽ trong viện, cũng biết sự tình khó giải quyết, lập tức đem móc sắt đổi sang tay trái, tay phải đè lên vách tường, dùng ám kình ổn định thân mình, từng chút từng chút, chỉ dựa vào gân trâu áp tường mà xuống.
Lặng lẽ trượt tới cách mặt đất ba trượng, Bùi Kiếm Văn hai chân dán trên tường, lại ổn định thân mình, tay phải chạm vào phi đao bên hồng, theo đà rút ra, đều là hình như lá liễu, mỏng như cánh ve.
Lần này cướp ngục là chuyện lớn, Bùi Kiếm Văn cũng biết không thể nào mang người đi mà không động thủ. Y nâng tay đem hai thanh phi đao kẹp trên miệng, tay phải nắm lại, lạnh lùng thầm nghĩ, “Xin lỗi nhé, là tại các ngươi làm lao vệ ở chiếu ngục này… đều do các ngươi bạc mệnh thôi.”
Hai thanh phi đao bắn ra, lại gần như cùng lúc lao tới, đều là một đao cắt ngang yết hầu, không để lọt ra nửa tiếng kêu.
Bùi Kiếm Văn cũng không vội vàng xuống đất, còn đạp một cái lên tường nhảy lên ba trượng, tay run lên, khéo léo đem móc sắt thu lại bên hông. Y không để ý tới thi thể, thản nhiên đi vào trong lao, nhìn kĩ cánh cửa đang đóng, hoàn toàn khác so với cổng bên ngoài tường kia, chính là khóa từ bên trong.
Phòng trên mặt đất ở chiếu ngục này thẳng như hộp sắt cũng cực kì kín, trừ bỏ cửa lao chỉ có mấy cửa sổ nhỏ để lưu thông không khí, chắn đường người đi vào. Bùi Kiếm Văn cũng biết thủ vệ trong ngoài chiếu ngục đúng hạn trao đổi, lập tức không chần chừ, thô lỗ đập cửa nói, “Đi vệ sinh đây, đổi người đi.”
Nha dịch bên trong dường như chưa nghi ngờ, liền lạch cạch mở khóa, cửa đẩy ra được một nửa, một lao vệ xuất hiện, còn chưa lên tiếng đã cảm thấy sau gáy đau nhức, lập tức uể oải ngã xuống đất.
Tuy vừa rồi để đề phòng sơ hở, phi đao cắt ngang yết hầu, Bùi Kiếm Văn cũng không muốn làm hại mạng người, nên mới đánh ngất gã, ánh sáng từ đá lửa lấp lóe trong gian phòng, phía sau còn có một lao vệ chưa kịp nhận ra đã gục xuống.
Trong phòng trừ bỏ hai người này, còn có hai người khác ngay cửa địa lao, thấy một hắc y nhân che mặt xông tới, lập tức vừa rút đao vừa báo hiệu. Đao vừa rút được nửa tấc, miệng ngay cả một chữ “có” cũng không nói xong yết hầu chợt lạnh, cũng bị phi đao của Bùi Kiếm Văn đưa đi chầu Diêm Vương.
Theo cửa địa lao đi xuống là một thềm đá, hai vách tường đều có đèn dầu lâu năm không tắt. Bùi Kiếm Văn tập trung nghe, thấy bên dưới đáy chưa phát hiện, nhón chân phi thân xuống, lấy trong y phục một gói giấy, di chuyển đến góc thềm đá, tay dùng nội kình, một bao thuốc bột bị kình lực thổi bay trên thềm đá bên dưới, liền nổ tung, khói bụi bốn phía.
Trong quyển trung của “Thất tu loại cảo” của Lang Anh có viết, “Mông hãn dược,người ăn phải sẽ hôn mê rồi chết, nếu được uống thuốc kịp thời sẽ sống, ta nghĩ như vậy thật ngông cuồng. Hôm qua đọc ‘Tập san Quý Tân’ của Chi Bình Song có nói, Hồi Hồi() quốc có loại dược tên Áp bất lư giả, thổ dân hái về, mỗi người uống một chút ma tửu, toàn thân tê cứng mà chết, ba ngày sau lấy một loại thuốc đặc biệt bôi lên liền sống lại, Diệc Trữ Chi của ngự viện cũng bất ngờ. Mà trong ‘Tề đông dã ngữ’ có nói, cây ô mạt cũng giống như vậy, ăn vào liền chết, ba ngày sau lại sống dậy. Cả ‘Quế ngu hành chí’ cũng nói, hoa mạn đà la, ai ăn vào cũng say. Như vậy thì mông hãn dược cũng không phải là ngông cuồng.”
()Từ Hồi hồi (回回), được cho là có nguồn gốc từ các tên Hồi Cốt(回鶻) hay Hồi Hột (回紇) dùng để chỉ Hãn quốc Hồi Cốt (thế kỉ 8 và 9), là thuật từ chung dùng để chỉ người Hồi giáo Trung Quốc trong suốt thời nhà Minh và nhà Thanh. (Theo Wikipedia)
Sau này Lãng Anh nổi hứng, từ chỗ thương nhân của Hồi Hồi quốc mua một bình ‘Áp Không Lư’ nhỏ về thí nghiệm dược tính, vật nuôi trong nhà ăn phải một chút bột phấn đều ngay tức khắc ngã xuống, vì không có giải dược nên bảy ngày sau mới tỉnh, này còn chưa tính đến đói chết.
Bùi Kiếm Văn dùng chỗ ‘Áp Bất Lư’ còn lại của Lãng Anh, tuy mấy người đó chỉ là hít vào chứ không ăn, nhưng đều đã hôn mê. Trong lao có các cửa ngầm thông gió, chờ khói tan hết, Bùi Kiếm Văn mới đi vào bên trong, quả nhiên thấy ngục tốt nằm la liệt, bất tỉnh nhân sự.
Bên trong phân ra hai hướng, phía tây hướng đến hình phòng, phía đông dẫn tới tù thất. Bùi Kiếm Văn vội vàng dạo một vòng qua hình phòng, xác định không có lao vệ còn thanh tỉnh liền chạy nhanh tới tù thất.
Nhưng đi một hồi liền âm thầm kinh hãi, nhìn tù nhân giam giữ hai bên không ai là không bị tra tấn đến mức nhìn không ra hình người, hơn phân nửa không ngủ cũng là hôn mê vì bị thương nặng, số ít còn tỉnh thì kẻ điên kẻ ngây ngốc, dại ra ở một góc tù thất lẩm bẩm một mình.
Bùi Kiếm Văn mò thấy chìa khóa ở thắt lưng lao đầu, nhưng ở đây có ba mươi gian tù, thứ nhất không biết người nào là Hứa Chân, thứ hai không biết dùng chìa nào để mở cửa, thật là làm khó người ta. Bùi Kiếm Văn âm thầm căn răng, quay lại về phòng kia, túm lấy lao đầu, dùng bảy phần nội lực điểm vào huyệt Khí Hải.
Lao đầu kia cũng có vài phần võ nghệ, vừa thấy thuốc bột khói mê liền ngưng khí, vốn là giả hôn mê, liền bị đau tỉnh lại. Bùi Kiếm Văn kề đao ngang cổ, vừa đe dọa vừa túm hắn lảo đạo đứng dậy, trầm giọng liền nói ra tên Hứa Chân, “Muốn sống thì mau đi mở cửa.” Thấy lao đầu do dự, liền bổ thêm một câu, “Hay ta cho ngươi xem thủ đoạn bức cung của các ngươi.” Tay trái ghìm chật cổ lao đầu, tay phải cầm kiếm ở hạ thân hắn khoa tay múa chân một chút, “Hay là ngươi muốn làm hoạn cẩu!”
Lao đầu kia không muốn làm thái giám, vội vàng nghe theo Bùi Kiếm Văn, đưa hắn đến một phòng giam ở đầu lao thất, không cần phân phó chủ động đưa ra chìa khóa, lại chỉ chỉ kiếm trên cổ.
Bùi Kiếm Văn liền đem kiếm buông lỏng vài phần, nhìn chằm chằm lao đầu tra chìa mở cửa lao, rất nhanh thu lại kiếm.
Lúc này bỗng xuất hiện dị biến! Lối đi giữa các gian tù rất hẹp, xung quanh toàn là cửa sắt. Chỉ thấy lao đầu kia kéo cửa ra, đột nhiên động thân ấn vào một viên gạch trên tường, ngay cả Bùi Kiếm Văn nhanh tay lẹ mắt cũng để hắn vuột mất.
Bùi Kiếm Văn nhảy vào lao thất, đem người nằm úp sấp dưới đất lật lên, quả nhiên không phải Hứa Chân. Lao đầu kia chính là giả bộ khiếp đảm, chỉ để dụ y tới cơ quan này, không tiếc sống chết lao ra ngoài báo hiệu.
Bùi Kiếm Văn không nghe thấy động tĩnh trong địa lao, liền biết cơ quan kia hướng thẳng ra ngoài, lập tức không chần chừ, bỏ đi ý niệm cứu người trong đầu, theo đường cũ mà quay lại, đụng phải cẩm y vệ theo báo hiệu chạy tới.
Chỉ thấy chừng hơn mười người, lại không hỏi mấy câu “Kẻ nào cướp ngục” vô nghĩa, không lên tiếng liền vây đánh, trong chốc lát một mảnh đao quang kiếm ảnh hỗn loạn.
Phi Thiên kiếm trong tay Bùi Kiếm Văn, dù không phải thượng cổ danh kiếm, nhưng cũng là bảo kiếm ngàn vàng khó cầu. Mà nhìn thời điểm hạ xuống, lưỡi kiếm sắc bén vẽ lên một đường như tuyết lượng ngân trù, tiếng leng keng mang theo máu tươi cùng tiếng kêu bi thống, rơi đầu gãy chân, nhìn dưới ánh lửa đêm khuya không khác gì Tu La nơi sa trường.
Thật ra lúc so kiếm, Bùi Kiếm Văn dù sử dụng toàn lực, nhưng cũng cố ý thêm vào chiêu thức không ít hoa xảo (kỹ thuật đánh lừa).
Khi đó đấu đến vui vẻ, Bùi Kiếm Văn nhìn Lục Diêu cầm cành cây khô mà xuất ra mười phần sát ý, tâm liền thầm cười lạnh:
“Lục đại nhân, đừng cho Bùi Kiếm Văn ta không dùng kiếm giết người liền không biết giết người như thế nào!”
============
(2) Thất tu loại cảo: là cuốn tiểu thuyết bút kí viết theo lối Hán văn, được Lang Anh sáng tác vào thời Minh. Nội dung hoặc là đo đạt trời đất cao thâm, hoặc là điển cố thành lập quốc gia, hoặc biến chứng cổ kim, hoặc thu thập thi văn, hoặc giải thích sự sâu xa của các chiến thuật trong quân sự, cứ thế các sự việc hài hước cũng được thu thập lại rồi ghi chép. Khảo luận nghiêm cẩn tỉ mỉ rõ ràng, có thể rong ruổi qua cổ kim, xuyên qua lịch sử. Có rất nhiều nội dung trong các sách sử còn thiếu, là tư liệu lịch sử giá trị cao. (theo Baidu)
Beta: Yến Phi Ly
Không gian yên tĩnh không một tiếng động, trời đã dần tới canh năm. Bỗng xuất hiện một khoái mã lướt qua như mưa sao rơi, móng ngựa phát ra những tiếng giòn vang xuyên qua sương đêm phóng như bay, tới trước một tòa nhà lớn liền ghìm cương lại, xoay người xuống ngựa, gõ cửa gọi người bên trong ra, chỉ nói “Có việc gấp” liền đi vội vàng đi vào.
Người gác cổng bảo hạ nhân đi theo hầu hạ, lại có người khác vội vàng đánh thức quản sự dậy, tầng tầng thông báo, khi Lục Diêu đến chính sảnh đã qua một chén trà nhỏ. Người tới đứng cung kính trong sảnh, chính là Tào Ngọc, chiếu ngục dưới chướng của Lục Diêu ở Bắc Trấn phủ ti, thấy hắn liền ôm quyền, đè thấp thanh âm nói:
“Đại nhân, có người cướp ngục!”
Đêm nay, Bùi Kiếm Văn đơn phương độc mã cướp ngục, Lục Diêu ban đêm đến khách *** Tập Hiền, thấy không có ai trong phòng.
“Quả thật là ngươi…” Lục Diêu một thân tạo y(1) đứng bên bàn, trên bàn vò rượu còn chưa dọn đi, căn phòng tối đen ám trầm, hắn nâng tay chậm rãi đè lên miệng vò, lặng im nghe tiếng đồng hồ nước trong phòng, một giọt, lại một giọt, chậm rãi nói, “Bùi Kiếm Văn… Chớ khinh người quá đáng.”
Tiếng đồng hồ nước vẫn đều đều tí tách, Lục Diêu đi được nửa khắc, vò rượu trên bàn không thể chịu được ám kình, đột nhiên nứt ra rồi vỡ tan thành từng mảnh.
Từng cùng nhau nâng chén nói cười, ở Tam Bàn Mộ Vũ lẳng lặng đứng nhìn nhau, tất cả biến thành binh đao hỗn chiến.
Tam Bàn Mộ Vũ này chính là cảnh trí có tiếng ở núi Bàn Long tại huyện Kế phía đông kinh thành, hoàng hôn sương khói mông lung, núi Bàn Long lấy cây tùng thủ bên trên, lấy đá thủ ở giữa, nước thủ phía dưới đều bị mây trôi che khuất, thân ở trong núi, trông giống như cảnh tượng “có tình mà chẳng phải tình, không mưa mà lại như mưa.”
Lại nói lần này Bùi Kiếm Văn vào kinh cũng không phải nhất thời tỏ vẻ anh hùng, sau khi ra khỏi phủ, y ngày đêm đến huyện Nhân Hòa ở phủ Hàng Châu, tìm hảo bằng hữu tri giao Lãng Anh cùng bàn bạc kế hoạch.
Năm đó, Bùi Kiếm Văn quen biết Hứa Chân là qua Lãng Anh, ba người ý hợp tâm đầu, nâng chén cạn ly rất thoải mái. Lãng Anh là người trọng tình trọng nghĩa, tuy có tâm cứu người, nhưng không may võ công tầm thường, lúc không còn cách nào xoay xở thì Bùi Kiếm Văn xuất hiện đương nhiên khiến hắn vui mừng khôn xiết. Hắn nửa là thư sinh nửa là đại phu, tuy võ công không giỏi nhưng cũng tự có sở trường riêng của hắn. Nắm giữ trong đầu bao chuyện thiên địa, quốc sự, nghĩa lý, biện chứng, thi văn, sự vật, ‘thất tu loại cảo’(2) bảy loại hài hước kia cũng từ tay Lãng Anh mà ra, thật có thể nói là bác văn đa thức, học quán cổ kim. (uyên bác, nghe nhiều, hiểu biết nhiều, kiến thức xưa nay đều có).
Lãng Anh lớn hơn Bùi Kiếm Văn mười tuổi, cha mẹ đều đã tạ thế, trong nhà cũng có ruộng đất. Lập tức cùng Bùi Kiếm Văn họp bàn trình bày kế hoạch của bản thân, “Huynh ở Bạch Giản trấn huyện Kế có một căn nhà, là năm đó dạo chơi núi Bàn Long thấy cảnh sắc u tĩnh, nghĩ sau này hè có thể đến đây viết sách. Ngu huynh cũng biết, với công phu thô thiển của huynh đi theo đệ cứu người chỉ thêm vướng chân vướng tay. Đệ có phụ mẫu, có gia nghiệp, nếu có thể cứu người ra, tốt nhất mang đến chỗ huynh, đường lui huynh cũng đã sắp xếp tốt rồi, chỉ cần người không ở trong tay đệ, không có chứng cứ rõ ràng, thì cũng không đến mức mang họa cho Bùi gia.”
Bùi Kiếm Văn biết bản thân mình cứu người đương nhiên là xông vào ổ rồng, hang hổ, Lãng Anh nhận đi thu dọn hậu quả một việc mạo hiểm khó lường như thế này, sau này nghĩ lại, cũng không nghĩ ra được cách tốt hơn.
Thôi, huynh đệ trong lúc này chỉ dựa vào chữ “tín”, y tin hắn, hắn cũng tin y! Cũng không dài dòng nữa, Bùi Kiếm Văn và Lãng Anh cùng nhau ra roi thúc ngựa đến huyện Kế, từ biệt ở Bạch Giản trấn, Bùi Kiếm Văn một mình vào kinh, Lãng Anh tới Thiên Tân Vệ chuẩn bị thuyền, rồi trở lại trấn yên lặng chờ tin tức.
“Nhớ kỹ, dù không cứu được người cũng phải quay lại tìm huynh, huynh sẽ ở bến Thiên Tân Vệ chuẩn bị một con thuyền tốt, đi đường thủy thì nhanh hơn,” Lãng Anh dặn dò cẩn thận, “Đệ tuyệt đối không được hành động theo cảm tính, cho dù thế nào, nhất định phải bình an trở về gặp huynh!”
“Đại ca yên tâm,” Bùi Kiếm Văn cười vỗ vỗ tay nải, xoay người lên ngựa, “Những gì huynh cho đệ đều mang theo, đại ca cứ an tâm chờ tin tốt của tiểu đệ đi!”
Nói xong, Bùi Kiếm Văn giật dây cương dứt khoát quay người đi, Lãng Anh nhìn bạch y tung bay, con ngựa trắng Bạch Phong, giống như một tia chớp xuyên qua không gian hỗn loạn đen tối, thật sự … rực rỡ xuất sắc không nói lên lời.
Ai cũng biết lao ngục bên trong kinh sư không chỉ có một, Hình bộ có đại lao của Hình bộ, Đông Hán cũng có nơi giam giữ bí mật, cẩm y vệ có chiếu ngục. Bùi Kiếm Văn vừa nhập kinh liền đi do thám một hồi, hiểu rõ Hình bộ đại lao canh phòng cực kì nghiêm ngặt, cũng không nhất định là nhốt người ở đây. Hôm qua thẩm vấn đều là bí mật áp giải, Bùi Kiếm Văn cũng không biết được tin gì, không rõ người bị dẫn đi đâu, chỉ đoán rằng sự phòng vệ nghiêm ngặt của đại lao hình bộ kia chỉ là ngụy trang, bề ngoài là để ngăn chặn miệng lưỡi của Đông Lâm đảng, người chắc chắn là nhốt ở nơi khác.
Y và Lãng Anh đã sớm thảo luận, không muốn giữa ban ngày phải giả cường đạo cướp pháp trường. Theo lời của Lục Diêu, dưới thiên la địa võng, một khi thất thủ chỉ còn nước mãn bàn giai thâu(). Không bằng đêm khuya lén cứu người, tiến lùi thế nào cũng đã có kế hoạch sẵn, thành hay bại đều có đường luitheo kế mà làm, cố gắng hết sức.
()Ý chỉ việc chỉ cần đi sai một nước cờ, toàn bộ bàn cờ sẽ thua. Chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ sẽ khiến cho toàn cục thất bại.
Lục Diêu từng nói Bùi Kiếm Văn vẫn còn trẻ tuổi ngong cuồng, kì thực đã sai. Bùi Kiếm Văn chưa từng nghĩ muốn đổi mạng mình để cứu người, như vậy cha mẹ y sao chịu nổi. Bùi Kiếm Văn chỉ biết tâm nguyện của mình là không thể thấy chết mà không cứu, cũng không muốn khiến cho cha mẹ đầu bạc tiễn người đầu xanh. Y cũng không cần biết thế nào mới là giang hồ nghĩa khí, chỉ biết thứ nhất phải báo hiếu công sinh thành của cha mẹ, hai là không làm trái ý nguyện của mình, đó mới là Bùi tiểu gia sống tiêu sái vô tư, không thẹn với lương tâm.
Đêm đó sau khi Lục Diêu rời đi, Bùi Kiếm Văn cũng không chần chừ lâu la. Bố cáo hành hình sau khi thẩm tra vừa ra liền thúc dục y, nơi giam giữ bí mật hoặc chiếu ngục, phải chọn một trong hai cái để xông vào. Mà Lục Diêu lại tự thân đưa mình đến tận cửa, Bùi Kiếm Văn trong lòng tất nhiên là mừng thầm, tự nhủtrời cũng giúp ta.
Từ lúc hẹn gặp, Bùi Kiếm Văn luôn rất khách sáo. Cái gọi là khí phách so đấu, bất quá cũng chỉ là cố ý bày ra để người kia tin tưởng. Sau đó nhắc tới việc của Hứa Chân, nói đến việc cướp đạo trường cũng chỉ để thăm dò xem Lục Diêu sắp xếp người ở đâu lại cố ý giới thiệu, đánh tan bảy phần cảnh giác của hắn, thủ đoạn như vậy, lúc vừa biết tin Lục Diêu mới thông suốt.
Hắn nghĩ y tâm tư ngay thẳng, bạch y thắng tuyết, không nhiễm nửa điểm nhơ bẩn lại không ngờ đến y cũng có một bộ mặt khác, từng bước tính kế, chính là gậy ông đập lưng ông.
“Phần tâm tư này…” Lục Diêu buổi tối tìm tòi một hồi, thay y phục ngồi một mình trong phòng, thấy ánh mặt trời chiếu xuyên qua song cửa, trừ bỏ tức giận chỉ còn chua sót không hiểu vì sao, “Làm khó ngươi phải dùng một câu giang hồ bằng hữu lại tự nói ra thân thế để lừa dối ta… Phần tâm tư này, Lục mỗ phải báo đáp thật cẩn thận!”
Kì thật kia không phải là thủ đoạn cướp ngục của Bùi tiểu gia. Trước kia khi ở trên giang hồ từng thử qua đại lao của Thiên phủ, cũng đơn thương độc mã, chỉ dựa vào một thân khinh công cùng ám khí đêm khuya lẻn vào, đừng nói đến ngục tốt bên trong, ngay cả lão hán được cứu kia cũng không nhìn rõ bộ dáng tuổi tác của ân công, chỉ vái lạy ông trời có mắt, biết lão oan uổng liền phái thần tiên hạ phàm cứu người đang ở chốn dầu sôi lửa bỏng.
Y hiểu ra lao ngục trong thiên hạ vốn không khác nhau mấy, chiếu ngục của cẩm y vệ bị người ta nói thành Diêm La địa phủ, bất quá cũng chỉ là tường cao rào sắt bảo vệ, giơ đuốc cầm gậy đi tới đi lui tuần tra.
Bùi Kiếm Văn thám thính được chiếu ngục được bố trí ở phía tây nam nha môn cẩm y vệ, chính là trong tường có tường. Tường vây quanh chiếu ngục kia tầm mười trượng, so với tường ngoài nha môn cao hơn một chút, nhưng tuyệt đối không thể chỉ dùng khinh công mà nhảy lên lõi bên trong đều dùng thép để làm khuôn, không thể bám vào được, dù ngươi có luyện bích hổ du công (võ thằn lằm bám) đến tuyệt đỉnh, kể cả có dùng móc sắt cũng thế, đều chỉ vô ích mà đầu tường kia có nanh sói được xuyên qua thép cắm bên trên, còn là dây thép gai, thật sự là không khác gì miệng thú dày đặc dữ tợn.
Nhưng khi tính toán cướp ngục, Bùi Kiếm Văn đã sớm có chuẩn bị. Lãng Anh tinh thông đủ thứ tạp nham, hiện tại Bùi Kiếm Văn đang mặc trang phục dạ hành đen tuyền, bên hông là móc sắt Lãng Anh đặc chế, đầu không giống như móc bình thường, dây thừng cũng không phải loại tầm thường, mà là gân trâu bện lại, dài hơn năm trượng, lại có thể co duỗi tự nhiên.
Tường ngoài nha môn cách tường chiếu ngục ước chừng gần năm mươi trượng, không có cây, tuần vệ cầm đuốc nhìn lướt qua một cái là thấy hết. Nhân lúc mấy đội nha dịch giao ca tuần tra, mỗi một lần cũng chỉ trong chốc lát, e là chỉ có bay như chim mới có thể qua mà không có việc gì.
Bên ngoài nha môn cũng có trạm canh gác, tốp tới tốp lui, Bùi Kiếm Văn đi tới chân tường phía tây nam nha môn, nháy mắt đề khí leo lên đầu tường, một thức “Vũ yến quy sào” bám lên mái hiên, đề khí nín thở tựa như tĩnh vật. Mái hiên cũng không rộng lắm, Bùi Kiếm Văn nằm nghiêng mình, nửa người dán trên tường, nửa kia nấp trên mái, toàn bộ chân khí dồn đến hai tay để chống đỡ, nhưng không hề hoảng hốt. Y một bên nghe động tĩnh ở trạm gác bên ngoài, một bên cẩn thận để ý cước bộ của nội vệ trong tường, tính toán chuẩn sơ hở, liền xoay người lướt qua mái cong, vừa chạm đất liền xuất ra “Yến tử tam sao thủy”, nhanh như gió đêm tìm đến chân tường của chiếu ngục.
Cùng là chiêu “Yến tử tam sao thủy”, ngày đó ở trà quán đã sử dụng rất tinh diệu, hiện tại Bùi Kiếm Văn như mọc thêm cánh, nhanh nhẹn như bay, vừa đến chân tường liền lưu chuyển chân khí, chuyển ngang thành dọc, so với thức hạc trùng thiên của Lục Diêu thiếu đi khí thế, nhưng lại quỷ mị hơn, nhẹ nhàng nhảy lên hai trượng, lấy ra móc sắt bên hông, thuận thế vung ra, đầu móc hoàn toàn mắc vào nanh sói trên tường.
Gân trâu co dãn, Bùi Kiếm Văn dựa vào lực kéo ở tay đề khí, cả người tựa như tên bắn vọt lên đầu tường, mũi chân khẽ chạm vào dây thép, thản nhiên khẽ động một vòng vào trong tường.
Người ta thường nói, lên núi thì dễ mà xuống lại khó, trèo tường cũng vậy. Khoảng sân của chiếu ngục nhỏ hẹp, mặc dù không cần tuần tra nhưng vẫn có nha dịch đứng gác, hai người bảo vệ ở cổng, hai người gác cửa lao, kinh động một người thôi cũng vướng vào phiền toái. Bùi Kiếm Văn bay qua tường liền liếc thấy một bố phòng sạch sẽ trong viện, cũng biết sự tình khó giải quyết, lập tức đem móc sắt đổi sang tay trái, tay phải đè lên vách tường, dùng ám kình ổn định thân mình, từng chút từng chút, chỉ dựa vào gân trâu áp tường mà xuống.
Lặng lẽ trượt tới cách mặt đất ba trượng, Bùi Kiếm Văn hai chân dán trên tường, lại ổn định thân mình, tay phải chạm vào phi đao bên hồng, theo đà rút ra, đều là hình như lá liễu, mỏng như cánh ve.
Lần này cướp ngục là chuyện lớn, Bùi Kiếm Văn cũng biết không thể nào mang người đi mà không động thủ. Y nâng tay đem hai thanh phi đao kẹp trên miệng, tay phải nắm lại, lạnh lùng thầm nghĩ, “Xin lỗi nhé, là tại các ngươi làm lao vệ ở chiếu ngục này… đều do các ngươi bạc mệnh thôi.”
Hai thanh phi đao bắn ra, lại gần như cùng lúc lao tới, đều là một đao cắt ngang yết hầu, không để lọt ra nửa tiếng kêu.
Bùi Kiếm Văn cũng không vội vàng xuống đất, còn đạp một cái lên tường nhảy lên ba trượng, tay run lên, khéo léo đem móc sắt thu lại bên hông. Y không để ý tới thi thể, thản nhiên đi vào trong lao, nhìn kĩ cánh cửa đang đóng, hoàn toàn khác so với cổng bên ngoài tường kia, chính là khóa từ bên trong.
Phòng trên mặt đất ở chiếu ngục này thẳng như hộp sắt cũng cực kì kín, trừ bỏ cửa lao chỉ có mấy cửa sổ nhỏ để lưu thông không khí, chắn đường người đi vào. Bùi Kiếm Văn cũng biết thủ vệ trong ngoài chiếu ngục đúng hạn trao đổi, lập tức không chần chừ, thô lỗ đập cửa nói, “Đi vệ sinh đây, đổi người đi.”
Nha dịch bên trong dường như chưa nghi ngờ, liền lạch cạch mở khóa, cửa đẩy ra được một nửa, một lao vệ xuất hiện, còn chưa lên tiếng đã cảm thấy sau gáy đau nhức, lập tức uể oải ngã xuống đất.
Tuy vừa rồi để đề phòng sơ hở, phi đao cắt ngang yết hầu, Bùi Kiếm Văn cũng không muốn làm hại mạng người, nên mới đánh ngất gã, ánh sáng từ đá lửa lấp lóe trong gian phòng, phía sau còn có một lao vệ chưa kịp nhận ra đã gục xuống.
Trong phòng trừ bỏ hai người này, còn có hai người khác ngay cửa địa lao, thấy một hắc y nhân che mặt xông tới, lập tức vừa rút đao vừa báo hiệu. Đao vừa rút được nửa tấc, miệng ngay cả một chữ “có” cũng không nói xong yết hầu chợt lạnh, cũng bị phi đao của Bùi Kiếm Văn đưa đi chầu Diêm Vương.
Theo cửa địa lao đi xuống là một thềm đá, hai vách tường đều có đèn dầu lâu năm không tắt. Bùi Kiếm Văn tập trung nghe, thấy bên dưới đáy chưa phát hiện, nhón chân phi thân xuống, lấy trong y phục một gói giấy, di chuyển đến góc thềm đá, tay dùng nội kình, một bao thuốc bột bị kình lực thổi bay trên thềm đá bên dưới, liền nổ tung, khói bụi bốn phía.
Trong quyển trung của “Thất tu loại cảo” của Lang Anh có viết, “Mông hãn dược,người ăn phải sẽ hôn mê rồi chết, nếu được uống thuốc kịp thời sẽ sống, ta nghĩ như vậy thật ngông cuồng. Hôm qua đọc ‘Tập san Quý Tân’ của Chi Bình Song có nói, Hồi Hồi() quốc có loại dược tên Áp bất lư giả, thổ dân hái về, mỗi người uống một chút ma tửu, toàn thân tê cứng mà chết, ba ngày sau lấy một loại thuốc đặc biệt bôi lên liền sống lại, Diệc Trữ Chi của ngự viện cũng bất ngờ. Mà trong ‘Tề đông dã ngữ’ có nói, cây ô mạt cũng giống như vậy, ăn vào liền chết, ba ngày sau lại sống dậy. Cả ‘Quế ngu hành chí’ cũng nói, hoa mạn đà la, ai ăn vào cũng say. Như vậy thì mông hãn dược cũng không phải là ngông cuồng.”
()Từ Hồi hồi (回回), được cho là có nguồn gốc từ các tên Hồi Cốt(回鶻) hay Hồi Hột (回紇) dùng để chỉ Hãn quốc Hồi Cốt (thế kỉ 8 và 9), là thuật từ chung dùng để chỉ người Hồi giáo Trung Quốc trong suốt thời nhà Minh và nhà Thanh. (Theo Wikipedia)
Sau này Lãng Anh nổi hứng, từ chỗ thương nhân của Hồi Hồi quốc mua một bình ‘Áp Không Lư’ nhỏ về thí nghiệm dược tính, vật nuôi trong nhà ăn phải một chút bột phấn đều ngay tức khắc ngã xuống, vì không có giải dược nên bảy ngày sau mới tỉnh, này còn chưa tính đến đói chết.
Bùi Kiếm Văn dùng chỗ ‘Áp Bất Lư’ còn lại của Lãng Anh, tuy mấy người đó chỉ là hít vào chứ không ăn, nhưng đều đã hôn mê. Trong lao có các cửa ngầm thông gió, chờ khói tan hết, Bùi Kiếm Văn mới đi vào bên trong, quả nhiên thấy ngục tốt nằm la liệt, bất tỉnh nhân sự.
Bên trong phân ra hai hướng, phía tây hướng đến hình phòng, phía đông dẫn tới tù thất. Bùi Kiếm Văn vội vàng dạo một vòng qua hình phòng, xác định không có lao vệ còn thanh tỉnh liền chạy nhanh tới tù thất.
Nhưng đi một hồi liền âm thầm kinh hãi, nhìn tù nhân giam giữ hai bên không ai là không bị tra tấn đến mức nhìn không ra hình người, hơn phân nửa không ngủ cũng là hôn mê vì bị thương nặng, số ít còn tỉnh thì kẻ điên kẻ ngây ngốc, dại ra ở một góc tù thất lẩm bẩm một mình.
Bùi Kiếm Văn mò thấy chìa khóa ở thắt lưng lao đầu, nhưng ở đây có ba mươi gian tù, thứ nhất không biết người nào là Hứa Chân, thứ hai không biết dùng chìa nào để mở cửa, thật là làm khó người ta. Bùi Kiếm Văn âm thầm căn răng, quay lại về phòng kia, túm lấy lao đầu, dùng bảy phần nội lực điểm vào huyệt Khí Hải.
Lao đầu kia cũng có vài phần võ nghệ, vừa thấy thuốc bột khói mê liền ngưng khí, vốn là giả hôn mê, liền bị đau tỉnh lại. Bùi Kiếm Văn kề đao ngang cổ, vừa đe dọa vừa túm hắn lảo đạo đứng dậy, trầm giọng liền nói ra tên Hứa Chân, “Muốn sống thì mau đi mở cửa.” Thấy lao đầu do dự, liền bổ thêm một câu, “Hay ta cho ngươi xem thủ đoạn bức cung của các ngươi.” Tay trái ghìm chật cổ lao đầu, tay phải cầm kiếm ở hạ thân hắn khoa tay múa chân một chút, “Hay là ngươi muốn làm hoạn cẩu!”
Lao đầu kia không muốn làm thái giám, vội vàng nghe theo Bùi Kiếm Văn, đưa hắn đến một phòng giam ở đầu lao thất, không cần phân phó chủ động đưa ra chìa khóa, lại chỉ chỉ kiếm trên cổ.
Bùi Kiếm Văn liền đem kiếm buông lỏng vài phần, nhìn chằm chằm lao đầu tra chìa mở cửa lao, rất nhanh thu lại kiếm.
Lúc này bỗng xuất hiện dị biến! Lối đi giữa các gian tù rất hẹp, xung quanh toàn là cửa sắt. Chỉ thấy lao đầu kia kéo cửa ra, đột nhiên động thân ấn vào một viên gạch trên tường, ngay cả Bùi Kiếm Văn nhanh tay lẹ mắt cũng để hắn vuột mất.
Bùi Kiếm Văn nhảy vào lao thất, đem người nằm úp sấp dưới đất lật lên, quả nhiên không phải Hứa Chân. Lao đầu kia chính là giả bộ khiếp đảm, chỉ để dụ y tới cơ quan này, không tiếc sống chết lao ra ngoài báo hiệu.
Bùi Kiếm Văn không nghe thấy động tĩnh trong địa lao, liền biết cơ quan kia hướng thẳng ra ngoài, lập tức không chần chừ, bỏ đi ý niệm cứu người trong đầu, theo đường cũ mà quay lại, đụng phải cẩm y vệ theo báo hiệu chạy tới.
Chỉ thấy chừng hơn mười người, lại không hỏi mấy câu “Kẻ nào cướp ngục” vô nghĩa, không lên tiếng liền vây đánh, trong chốc lát một mảnh đao quang kiếm ảnh hỗn loạn.
Phi Thiên kiếm trong tay Bùi Kiếm Văn, dù không phải thượng cổ danh kiếm, nhưng cũng là bảo kiếm ngàn vàng khó cầu. Mà nhìn thời điểm hạ xuống, lưỡi kiếm sắc bén vẽ lên một đường như tuyết lượng ngân trù, tiếng leng keng mang theo máu tươi cùng tiếng kêu bi thống, rơi đầu gãy chân, nhìn dưới ánh lửa đêm khuya không khác gì Tu La nơi sa trường.
Thật ra lúc so kiếm, Bùi Kiếm Văn dù sử dụng toàn lực, nhưng cũng cố ý thêm vào chiêu thức không ít hoa xảo (kỹ thuật đánh lừa).
Khi đó đấu đến vui vẻ, Bùi Kiếm Văn nhìn Lục Diêu cầm cành cây khô mà xuất ra mười phần sát ý, tâm liền thầm cười lạnh:
“Lục đại nhân, đừng cho Bùi Kiếm Văn ta không dùng kiếm giết người liền không biết giết người như thế nào!”
============
(2) Thất tu loại cảo: là cuốn tiểu thuyết bút kí viết theo lối Hán văn, được Lang Anh sáng tác vào thời Minh. Nội dung hoặc là đo đạt trời đất cao thâm, hoặc là điển cố thành lập quốc gia, hoặc biến chứng cổ kim, hoặc thu thập thi văn, hoặc giải thích sự sâu xa của các chiến thuật trong quân sự, cứ thế các sự việc hài hước cũng được thu thập lại rồi ghi chép. Khảo luận nghiêm cẩn tỉ mỉ rõ ràng, có thể rong ruổi qua cổ kim, xuyên qua lịch sử. Có rất nhiều nội dung trong các sách sử còn thiếu, là tư liệu lịch sử giá trị cao. (theo Baidu)