Type: jerrytrang3010
Tối hôm đó, những người dưới lầu chè chén đến hơn ba giờ sáng.
Lúc Sơ Kiến nằm trên giường, nhìn anh cởi hết áo rồi đến quần dài,sau đó vén góc chăn lên định chui vào thì hồi hộp vô cùng. Nhưng tối nay khác với hôm qua, tối qua không biết chuyện ấy sẽ xảy ra nên cô không sợ hãi, nhưng hiện tại thì…
Sơ Kiến dịch sát vào vách tường, nhưng bị anh vòng tay kéo đến ôm trọn vào bộ ngực trần, trong đầu bỗng ngập tràn những hình ảnh suốt mấy giờ tối qua anh hành hạ cô không ngủ. Theo phản xạ có điều kiện, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khẽ thở dài: “Chiếc giường này kêu quá…”
Anh: “Anh sẽ nhẹ nhàng mà”
Lời nói này giày vò người ta quá đi mất, nhẹ là nhẹ thế nào.
Kiểm Biên Lâm vuốt ve khắp lưng cô, muốn kiềm chế nhưng hoàn toàn vô ích. Chân vừa cử động thì ván giường đã vang lên hai tiếng kẽo kẹt, như thể rất ăn nhập với hoàn cảnh, Kiểm Biên Lâm không nhịn được áp trán vào tai cô, với lấy chiếc điều khiển ti vi đặt lên bàn, ngón tay tìm kiếm một lúc thì thấy nút màu đỏ liền ấn vào.
Cô: “Hơn nửa đêm, anh bật ti vi không phải là giấu đầu hở đuôi sao?”
“…”
Vừa tắt đi, không gian xung quanh lại quay về với vẻ tĩnh lặng như tờ.
Sợ cô giận dỗi nên anh không dám manh động cà chỉ dùng nụ hôn từ từ đày đọa cô, từ môi dưới đến môi trên rồi đến lưỡi. Đôi môi cô bị anh dày xéo trong im lặng, dần dần sưng lên. Sơ Kiến hơi cử động, chiếc giường đã lại vang lên kẽo kẹt.
Đến lúc này, Kiểm Biên Lâm nào còn dằn lòng nổi không ngờ Sơ Kiến vẫn đang dỏng tai nghe nãy giờ đột nhiên bật cười: “Không được, em buồn cười quá!”
Gương mặt Kiểm Biên Lâm cọ vào môi cô, một mạch hôn từ cổ xuống dưới, hai tay không hề dừng lại: “Em ngoan nào, ngoan nào..”
Kết quả vẫn bị tiếng kêu của giường cắt ngang, Sơ Kiến ra sức đẩy anh ra: “Anh nghĩ cách đi đã…”
“…”
Anh dứt khoát kéo chăn bông xuống sàn, ôm cô xuống giường nằm trên nền đất, mới vừa quấn quýt một chút thì từ đầu đến lưng Sơ Kiến đều bị nền xi măng cứng cọ đau, khuỷu tay chống xuống đất cũng đau. Tóm lại, dù có lót chăn bông cũng không được vì mặt đất cứng quá.
Kiểm Biên Lâm chiều ý cô thay đổi đủ kiểu tư thế nhưng vẫn không cải thiện được tình hình. Cuối cùng, không còn cách nào khác, anh đành ôm cô hôn thật lâu từ trên xuống dưới rồi lại bế cô trở về giường, dùng drap giường quấn quanh người cô, còn bản thân ngồi bên giường chống đầu yên lặng suốt mười mấy giây để bình tĩnh lại.
Sơ Kiến ló người ra nhìn anh dưới ánh đèn: “Kiểm Biên Lâm?”
Kiểm Biên Lâm bị cô trêu chọc, khẽ nở nụ cười kín đáo, cắn mạnh lên môi, hồi lâu sau mới thở dài: “Chăn bẩn rồi, em đợi một lát”.
Anh lấy quần áo ở đầu giường mặc trở lại, thắt dây lưng, nửa người trên để trần chỉ mặc áo phao lông vũ vào rồi bước ra cửa. Không bao lâu sau, anh ôm chiếc chăn sạch trở về, kiên quyết đi ngủ mà không nghĩ ngợi gì khác nữa.
Bảy ngày sau, cảnh quay trong khe núi vừa hoàn tất thì cũng là lúc sắp đến Tết nguyên tiêu.
Nữ diễn viên chính xin nghỉ ba ngày để đi quay quảng cáo và chương trình phỏng vấn. Bên Kiểm Biên Lâm cũng được Tạ Bân sắp xếp đợt luyện tập trước ngày sinh nhật của anh và buổi ghi hình chính thức. Năm nay, anh đón sinh nhật trong bệnh viện, cuối cùng còn tuyên bố dù bận rộn cũng phải tổ chức bù cho người hâm mộ. Vì vậy, một đêm trước Tết nguyên tiêu họ đã vội vã lên máy bay về Thượng Hải.
Từ đợt tập luyện đến buổi biểu diễn chính thức chỉ có ba ngày.Con người Kiểm Biên Lâm bề ngoài có vẻ không thân thiết với fan cho lắm, hiếm khi giao lưu chỉ lúc kích hoạt tài khoản quản lý Weibo mới đăng trạng thái lên một lần là: “Chào mọi người, tôi là Kiểm Biên Lâm” rồi không thấy tăm hơi đâu nữa cả.Thế nhưng, qua rất nhiều chi tiết đều có thể nhận ra sâu tận đáy lòng, anh rất yêu mến những người hâm mộ mình, chỉ là không giỏi biểu đạt mà thôi.
Chẳng hạn như việc tổ chức sinh nhật bù hay bất kể anh đi đâu, lúc ra vào sân bay cũng sẽ không đi lối dành cho khách VIP vì sợ fan ra đón không gặp được mình sẽ mất công. Hơn nữa, mỗi lịch trình làm việc của anh đều được công khai, chính là muốn tránh việc fan mất thời gian tìm hiểu, chờ đợi.
Vì vậy, khi máy bay hạ cánh, Sơ Kiến và anh phải tách ra. Cô đeo ba lô ra khỏi lối đi, nhìn những người vây xung quanh đang cầm di động hưng phấn chờ sự xuất hiện của anh, liền không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn.
Kiểm Biên Lâm cách sau cô mười mấy mét, vì tuyên truyền cho bộ phim lần này nên đặc biệt mặc chiếc quần kaki và mang đôi bốt quân nhân, nhưng riêng nửa người trên vì lạnh nên mặc áo phông và áo phao lông vũ màu đen, dáng người vô cùng hoàn hảo.
Sơ Kiến không biết Kiểm Biên Lâm có nhìn thấy mình không, chỉ thấy anh lấy điện thoại ra, ngón tay nhanh chóng gõ chữ. Một giây sau, điện thoại di động của cô đã rung lên, là tin nhắn của anh gửi đến: Anh tập nhảy xong sẽ về nhà
Anh lướt ngang qua cô rất nhanh rồi ra khỏi lối đi.
Sơ Kiến nhìn một lúc về phía anh và hai trợ lý đang hòa mình vào đám đông, thầm tính toán tuy khoảng thời gian này xem như là nghỉ Tết nhưng nếu đã trở về thì phải đến tiệm làm móng xem xét tình hình mới được. Cô rời khỏi sân bay, bắt xe trở về tới nơi cũng đã qua bữa trưa. Trong cửa hàng chỉ có hai, ba khách quen đang lật tạp chí chờ đến lượt.
“Cô chủ đã về rồi sao?”, Một thợ làm móng ngẩng đầu lên hỏi.
Sơ Kiến đáp lời, cầm lấy sổ sách đi đến sô pha dài, tiện tay lật xem, nhìn một hồi lại xấu hổ thất thần. Quan hệ của cô và Kiểm Biên Lâm phát triển đến hiện tại thật là quá thần kỳ. Vì quá quen thuộc nên ban đầu cực kỳ lúng túng, sau đó lại không hề có cảm giác thần bí và lãng mạn chút nào.
Chẳng hạn như đôi khi nhìn anh mặc quần áo, cô sẽ nghĩ hóa ra anh cởi hết ra là như vậy, còn vô cùng tò mò nhìn anh từ trên xuống dưới vài lượt nữa. Thậm chí, những lúc khoa trương nhất chính là khi anh đang mê mẩn say đắm vuốt ve, mơn trớn cô thì cô lại bật cười khó hiểu: “Không được, không được, Kiểm Biên Lâm anh có biết thỉnh thoảng anh rất lưu manh không hả?”
Sơ Kiến càng nghĩ càng nhập tâm, không nhịn được mà mỉm cười tựa vào sô pha, dãy búp bê trưng bày gọn gàng bị cô làm rơi mất một hai con. Cô tiện tay nhặt lên lần lượt đặt vào chỗ cũ, đột nhiên nhớ chiếc hộp được mang đến cùng mấy con búp bê này. Nghĩ đến đây, cô bỏ sổ sách xuống, đi thẳng vào kho tìm kiếm rồi ngồi xổm bên dãy kệ gỗ mở ra xem.
Là hai xấp thẻ giấy cứng cáp được buộc chặt bằng một sợi dây. Tấm thứ nhất viết đề toán, đề bài viết bằng mực đen còn đáp án viết bằng mực xanh. Nét viết lưu loát và rất đẹp, chính là nét chữ của anh, Sơ Kiến ngỡ ngàng mở ra, lật hai tờ xem thử thì phát hiện ra đây là đề bài hồi cấp hai. Lớp mấy nhỉ? Cô quên mất rồi.
Cô tiếp tục mở hết tất cả, nào là đề thi môn toán, tiếng anh và cả vật lý, hóa học…đủ các môn, lại có cả đề thi của trường Tân Đông Phương, đề thi Toán Olympic, đề thi Vật lý, ngoài ra còn một xấp thẻ học từ vựng được viết tay.Cô có ấn tượng sâu đậm với số thẻ này hơn mấy đề thi kia chúng đều là những từ cô thường hay dùng sai.
Từ bé Sơ Kiến đã vậy, trí nhớ không tốt, sai từ nào là cứ sai mãi. Nhất là phần viết từ vựng thường có trong bài thi tiếng Anh quả thật là cơn ác mộng trong cuộc đời cô. Trong đầu cô tựa như có một hố đen, một khi đã sai thì nhất định sẽ sai tiếp, dù học đến bảy, tám lần vẫn không thuộc nổi. Chẳng hạn như từ “medicine” trên tấm thẻ đang cầm trên tay này, thần xui quỷ khiến thế nào mà cô cứ viết thành “medition” hoặc là “medicion”.
Giáo viên dạy tiếng Anh cấp hai ghét cay ghét đắng vấn đề này của cô. Đúng rồi, giáo viên tiếng Anh kia chính là chủ nhiệm lớp Kiểm Biên Lâm mà, là cô lý mà họ đã gặp trong bệnh viện…Khi ấy thái độ của cô Lý đối với cô thật sự là “hận sao không rèn sắt không thành thép”, còn thường xuyên đột ngột nói vơi Kiểm Biên Lâm vào giờ dạy lớp A1: “Này cô nhóc Sơ Kiến đối diện nhà em, em hãy giúp em ấy học thuộc từ vựng đi!”
Sơ Kiến lật hết xấp thẻ ra xem, nhận ra chúng đã cũ lắm rồi. Cô không biết anh đã viết khi nào, cũng không biết vì sao trước đây anh lại không đưa cho cô.
Có lẽ bởi lần “chia tay” của hai người hồi cấp hai, hoặc vì lần hôn trộm trên phà…Tóm lại anh đã cất giữ nhiều năm như vậy nhưng lại đưa cho cô vào dịp sinh nhật này. Sơ Kiến có thể đoán được đại khái Kiểm Biên Lâm vốn định mượn dịp này để nói với cô rằng: Sơ Kiến, anh thích em đã nhiều năm như vậy rồi! Sơ Kiến, nể tình những năm qua, có thể cho anh thử lại lẫn nữa hay không?
Thế nhưng, cô vốn không có ý định mở ra xem.
Sơ Kiến ngồi xổm trên mặt đất, lật qua lật lại những tấm thẻ ấy, hồn vía như thể đã bay lên tận trời xanh. Nửa giờ sau cô cất kỹ tất cả các tấm thẻ, đặt chúng trở lại nơi bí mật nhất rời khỏi kho, đẩy cửa đi ra không để lại một câu nói nào.
Một thợ làm móng đang làm việc, nhiều chuyện liếc nhìn ra ngoài cửa: “Chắc là đang yêu”.
Về đến nhà, mẹ cô đang cầm gạt tàn thuốc theo sau trách mắng ba cô, chất vấn ông rốt cuộc là hút thuốc lá hay là ăn thuốc lá mà chỉ một buổi sáng thôi đã có những bốn đầu lọc thế kia. Ba cô cứ thế giả ngốc, rụt cổ cho cá ăn, thì thầm: “Đấy là tôi thành thật để được khoan hồng còn gì, nếu muốn gạt bà thì đã vứt vào nhà vệ sinh xối nước rồi”.
Kết quả kéo theo một cuộc tra hỏi nghiêm khắc hơn, mẹ cô rầy là việc hút thuốc cả buổi trưa rồi chuyển sang truy hỏi rốt cuộc là ba cô đã vứt thuốc xuống bồn cầu bao nhiêu lần rồi.
Sơ Kiến không để ý đến ba mẹ, lao thẳng vào bếp, lấy hết hoa quả cất trong tủ lạnh ra, lần lượt bóc vỏ, gọt vỏ, cắt thành từng miếng…cho vào một hộp lớn.
“Làm gì thế?” Mẹ Sơ Kiến cũng kinh hoảng.
“Con mang hoa quả cho Kiểm Biên Lâm”. Sơ Kiến ôm chiếc hộp bỏ chạy.
“Hai đứa này nếu sớm quen nhau như vậy thì tốt rồi”. Mẹ cô vô cùng xúc động.
Đến công ty Kiểm Biên Lâm, Sơ Kiến bảo tên Tạ Bân rồi được lễ tân dẫn vào. Giữa chừng bị Hiểu Vũ nhìn thấy, gọi to một tiếng “chị dâu” rồi vội vàng dẫn cô đi một vòng đến phòng tập nhảy. Bởi vì, Kiểm Biên Lâm có cổ phần trong công ty nên cũng được xem là một trong những ông chủ ở đây. Cả tầng lầu lan truyền việc bà chủ trong truyền thuyết đã được xuất hiện, mọi người rối rít tám chuyện, cầm cốc chen chúc đi đến phòng trà ở gần phòng tập nhảy.
Kết quả là cô gặp phải mười mấy vũ công ở đó đang cười cười đầy ẩn ý, rủ nhau đi uống trà chiều. Nhân viên hồ hởi chạy đến rồi buồn bã rời đi, tiện thể nhắn lại với mấy người đang ở gần phòng tập nhảy nhất là khi nào ra ngoài thì gọi máy nội bộ báo cho mọi người một tiếng.
Ngoài cửa náo nhiệt, bên trong lại vô cùng yên tĩnh. Kiểm Biên Lâm vừa hoàn thành một phần luyện tập, mái tóc ngắn trên trán đã sớm đẫm mồ hôi, trên người chỉ mặc chiếc áo may ô màu đen và quần thể thao màu xám, đi chân không đến bên cạnh cô. Cả người anh không đeo bất kỳ một trang sức nào ngoại trừ chiếc vòng tay màu vàng nhạt kiểu tình nhân giống với cái của Sơ Kiến đang khẽ trượt trên mu bàn tay.
Anh không ngờ Sơ Kiến lại đến công ty mình, mở chai nước trong tay, vừa định uống đã bị Sơ Kiến nhét một miếng lê vào miệng. Anh khựng lại một chút rồi chậm rãi nhai nuốt.
“Mệt không?” Sơ Kiến lựa tới lựa lui, tiếp tục lấy nửa quả dâu đưa lên miệng anh.
Kiểm Biên Lâm không lên tiếng, chỉ há miệng cắn miếng dâu, Sơ Kiến ôm hộp hoa quả lớn, ngẩng đầu lên nhìn anh ăn.
Trước khi nhìn thấy những tấm thẻ kia, có một vấn đề đã khiến Sơ Kiến hoang mang từ rất lâu rồi. Rốt cuộc là Kiểm Biên Lâm bắt đầu thích cô từ khi nào? Hồi còn bé anh đã từng cảm thấy cô rất phiền phức. Sau khi lên cấp hai, ngoại trừ lời đồn thổi kia, thật ra anh cũng chưa từng bày tỏ hay có bất kỳ cử chỉ thân mật nào. Mãi đến cái Tết thứ hai sau khi “chia tay”, anh mới hôn trộm cô trên phà. Khi ấy, Sơ Kiến có phần hoảng sợ, nhưng sau đó thì….Không có sau đó nữa vì anh cũng không làm gì đặc biệt. Cô còn tưởng rằng anh chỉ xúc động nhất thời mà thôi.
Lên cấp ba, vì bắt đầu nhận ra giới tính khác biệt nên Sơ Kiến có ý né tránh anh. Ngoại trừ lúc hai nhà tụ họp dùng cơm, họ không có bất cứ trao đổi nào khác cả. Những lời hai người cùng nói với nhau ít ỏi hơn nhiều so với những đồn đại cô nghe được về anh ở trường học…Mãi đến năm lớp mười hai, Từ Kinh tỏ tình không bao lâu thì anh đột nhiên phản ứng kịch liệt đến mức khiến cô sợ hãi. Làm sao Kiểm Biên Lâm bỗng nhiên trở nên như vậy?
Nhưng khi nhìn thấy những tấm thẻ này, cô thầm nghĩ thật ra điều đó không hề bất ngờ chút nào, chỉ là anh luôn im lặng, không bày tỏ mà thôi.
Sơ Kiến vẫn đang nghĩ đến tâm trạng của anh khi tặng cô món quà sinh nhật này. Nếu không xảy ra chuyện chú Kiểm, lại thêm bệnh tình của anh, hai người sẽ như thế nào đây? Người không biết bày tỏ thật sự vừa đang hận lại vừa đáng giận mà…
“Muốn ăn cái nào?” Sơ Kiến càng nghĩ càng tức lườm anh.
Kiểm Biên Lâm hơi khó hiểu: “Gì cũng được mà”
Cô cúi đầu, định chọn miếng vừa vừa đút cho anh, Kiểm Biên Lâm cúi thấp người rõ ràng lời nói có ẩn ý khác, quay đầu hôn lên khóe môi cô. Khuôn mặt Sơ Kiến bị mái tóc ẩm ướt trên trán anh cọ xát ngứa râm ran, bèn hôn đáp trả một cách nhát gừng. Anh không ngừng và cô cũng không nghỉ.
Hôn nhau một hồi, cảm xúc tuôn trào nơi đáy mắt Kiểm Biên Lâm càng lúc cáng nồng nàn đến nỗi khiến cổ họng khô khốc. Thừa dịp này, anh khẽ khàng hỏi cô: “Tối nay…chúng mình ngủ ở nhà ai?”.
Tối hôm đó, những người dưới lầu chè chén đến hơn ba giờ sáng.
Lúc Sơ Kiến nằm trên giường, nhìn anh cởi hết áo rồi đến quần dài,sau đó vén góc chăn lên định chui vào thì hồi hộp vô cùng. Nhưng tối nay khác với hôm qua, tối qua không biết chuyện ấy sẽ xảy ra nên cô không sợ hãi, nhưng hiện tại thì…
Sơ Kiến dịch sát vào vách tường, nhưng bị anh vòng tay kéo đến ôm trọn vào bộ ngực trần, trong đầu bỗng ngập tràn những hình ảnh suốt mấy giờ tối qua anh hành hạ cô không ngủ. Theo phản xạ có điều kiện, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khẽ thở dài: “Chiếc giường này kêu quá…”
Anh: “Anh sẽ nhẹ nhàng mà”
Lời nói này giày vò người ta quá đi mất, nhẹ là nhẹ thế nào.
Kiểm Biên Lâm vuốt ve khắp lưng cô, muốn kiềm chế nhưng hoàn toàn vô ích. Chân vừa cử động thì ván giường đã vang lên hai tiếng kẽo kẹt, như thể rất ăn nhập với hoàn cảnh, Kiểm Biên Lâm không nhịn được áp trán vào tai cô, với lấy chiếc điều khiển ti vi đặt lên bàn, ngón tay tìm kiếm một lúc thì thấy nút màu đỏ liền ấn vào.
Cô: “Hơn nửa đêm, anh bật ti vi không phải là giấu đầu hở đuôi sao?”
“…”
Vừa tắt đi, không gian xung quanh lại quay về với vẻ tĩnh lặng như tờ.
Sợ cô giận dỗi nên anh không dám manh động cà chỉ dùng nụ hôn từ từ đày đọa cô, từ môi dưới đến môi trên rồi đến lưỡi. Đôi môi cô bị anh dày xéo trong im lặng, dần dần sưng lên. Sơ Kiến hơi cử động, chiếc giường đã lại vang lên kẽo kẹt.
Đến lúc này, Kiểm Biên Lâm nào còn dằn lòng nổi không ngờ Sơ Kiến vẫn đang dỏng tai nghe nãy giờ đột nhiên bật cười: “Không được, em buồn cười quá!”
Gương mặt Kiểm Biên Lâm cọ vào môi cô, một mạch hôn từ cổ xuống dưới, hai tay không hề dừng lại: “Em ngoan nào, ngoan nào..”
Kết quả vẫn bị tiếng kêu của giường cắt ngang, Sơ Kiến ra sức đẩy anh ra: “Anh nghĩ cách đi đã…”
“…”
Anh dứt khoát kéo chăn bông xuống sàn, ôm cô xuống giường nằm trên nền đất, mới vừa quấn quýt một chút thì từ đầu đến lưng Sơ Kiến đều bị nền xi măng cứng cọ đau, khuỷu tay chống xuống đất cũng đau. Tóm lại, dù có lót chăn bông cũng không được vì mặt đất cứng quá.
Kiểm Biên Lâm chiều ý cô thay đổi đủ kiểu tư thế nhưng vẫn không cải thiện được tình hình. Cuối cùng, không còn cách nào khác, anh đành ôm cô hôn thật lâu từ trên xuống dưới rồi lại bế cô trở về giường, dùng drap giường quấn quanh người cô, còn bản thân ngồi bên giường chống đầu yên lặng suốt mười mấy giây để bình tĩnh lại.
Sơ Kiến ló người ra nhìn anh dưới ánh đèn: “Kiểm Biên Lâm?”
Kiểm Biên Lâm bị cô trêu chọc, khẽ nở nụ cười kín đáo, cắn mạnh lên môi, hồi lâu sau mới thở dài: “Chăn bẩn rồi, em đợi một lát”.
Anh lấy quần áo ở đầu giường mặc trở lại, thắt dây lưng, nửa người trên để trần chỉ mặc áo phao lông vũ vào rồi bước ra cửa. Không bao lâu sau, anh ôm chiếc chăn sạch trở về, kiên quyết đi ngủ mà không nghĩ ngợi gì khác nữa.
Bảy ngày sau, cảnh quay trong khe núi vừa hoàn tất thì cũng là lúc sắp đến Tết nguyên tiêu.
Nữ diễn viên chính xin nghỉ ba ngày để đi quay quảng cáo và chương trình phỏng vấn. Bên Kiểm Biên Lâm cũng được Tạ Bân sắp xếp đợt luyện tập trước ngày sinh nhật của anh và buổi ghi hình chính thức. Năm nay, anh đón sinh nhật trong bệnh viện, cuối cùng còn tuyên bố dù bận rộn cũng phải tổ chức bù cho người hâm mộ. Vì vậy, một đêm trước Tết nguyên tiêu họ đã vội vã lên máy bay về Thượng Hải.
Từ đợt tập luyện đến buổi biểu diễn chính thức chỉ có ba ngày.Con người Kiểm Biên Lâm bề ngoài có vẻ không thân thiết với fan cho lắm, hiếm khi giao lưu chỉ lúc kích hoạt tài khoản quản lý Weibo mới đăng trạng thái lên một lần là: “Chào mọi người, tôi là Kiểm Biên Lâm” rồi không thấy tăm hơi đâu nữa cả.Thế nhưng, qua rất nhiều chi tiết đều có thể nhận ra sâu tận đáy lòng, anh rất yêu mến những người hâm mộ mình, chỉ là không giỏi biểu đạt mà thôi.
Chẳng hạn như việc tổ chức sinh nhật bù hay bất kể anh đi đâu, lúc ra vào sân bay cũng sẽ không đi lối dành cho khách VIP vì sợ fan ra đón không gặp được mình sẽ mất công. Hơn nữa, mỗi lịch trình làm việc của anh đều được công khai, chính là muốn tránh việc fan mất thời gian tìm hiểu, chờ đợi.
Vì vậy, khi máy bay hạ cánh, Sơ Kiến và anh phải tách ra. Cô đeo ba lô ra khỏi lối đi, nhìn những người vây xung quanh đang cầm di động hưng phấn chờ sự xuất hiện của anh, liền không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn.
Kiểm Biên Lâm cách sau cô mười mấy mét, vì tuyên truyền cho bộ phim lần này nên đặc biệt mặc chiếc quần kaki và mang đôi bốt quân nhân, nhưng riêng nửa người trên vì lạnh nên mặc áo phông và áo phao lông vũ màu đen, dáng người vô cùng hoàn hảo.
Sơ Kiến không biết Kiểm Biên Lâm có nhìn thấy mình không, chỉ thấy anh lấy điện thoại ra, ngón tay nhanh chóng gõ chữ. Một giây sau, điện thoại di động của cô đã rung lên, là tin nhắn của anh gửi đến: Anh tập nhảy xong sẽ về nhà
Anh lướt ngang qua cô rất nhanh rồi ra khỏi lối đi.
Sơ Kiến nhìn một lúc về phía anh và hai trợ lý đang hòa mình vào đám đông, thầm tính toán tuy khoảng thời gian này xem như là nghỉ Tết nhưng nếu đã trở về thì phải đến tiệm làm móng xem xét tình hình mới được. Cô rời khỏi sân bay, bắt xe trở về tới nơi cũng đã qua bữa trưa. Trong cửa hàng chỉ có hai, ba khách quen đang lật tạp chí chờ đến lượt.
“Cô chủ đã về rồi sao?”, Một thợ làm móng ngẩng đầu lên hỏi.
Sơ Kiến đáp lời, cầm lấy sổ sách đi đến sô pha dài, tiện tay lật xem, nhìn một hồi lại xấu hổ thất thần. Quan hệ của cô và Kiểm Biên Lâm phát triển đến hiện tại thật là quá thần kỳ. Vì quá quen thuộc nên ban đầu cực kỳ lúng túng, sau đó lại không hề có cảm giác thần bí và lãng mạn chút nào.
Chẳng hạn như đôi khi nhìn anh mặc quần áo, cô sẽ nghĩ hóa ra anh cởi hết ra là như vậy, còn vô cùng tò mò nhìn anh từ trên xuống dưới vài lượt nữa. Thậm chí, những lúc khoa trương nhất chính là khi anh đang mê mẩn say đắm vuốt ve, mơn trớn cô thì cô lại bật cười khó hiểu: “Không được, không được, Kiểm Biên Lâm anh có biết thỉnh thoảng anh rất lưu manh không hả?”
Sơ Kiến càng nghĩ càng nhập tâm, không nhịn được mà mỉm cười tựa vào sô pha, dãy búp bê trưng bày gọn gàng bị cô làm rơi mất một hai con. Cô tiện tay nhặt lên lần lượt đặt vào chỗ cũ, đột nhiên nhớ chiếc hộp được mang đến cùng mấy con búp bê này. Nghĩ đến đây, cô bỏ sổ sách xuống, đi thẳng vào kho tìm kiếm rồi ngồi xổm bên dãy kệ gỗ mở ra xem.
Là hai xấp thẻ giấy cứng cáp được buộc chặt bằng một sợi dây. Tấm thứ nhất viết đề toán, đề bài viết bằng mực đen còn đáp án viết bằng mực xanh. Nét viết lưu loát và rất đẹp, chính là nét chữ của anh, Sơ Kiến ngỡ ngàng mở ra, lật hai tờ xem thử thì phát hiện ra đây là đề bài hồi cấp hai. Lớp mấy nhỉ? Cô quên mất rồi.
Cô tiếp tục mở hết tất cả, nào là đề thi môn toán, tiếng anh và cả vật lý, hóa học…đủ các môn, lại có cả đề thi của trường Tân Đông Phương, đề thi Toán Olympic, đề thi Vật lý, ngoài ra còn một xấp thẻ học từ vựng được viết tay.Cô có ấn tượng sâu đậm với số thẻ này hơn mấy đề thi kia chúng đều là những từ cô thường hay dùng sai.
Từ bé Sơ Kiến đã vậy, trí nhớ không tốt, sai từ nào là cứ sai mãi. Nhất là phần viết từ vựng thường có trong bài thi tiếng Anh quả thật là cơn ác mộng trong cuộc đời cô. Trong đầu cô tựa như có một hố đen, một khi đã sai thì nhất định sẽ sai tiếp, dù học đến bảy, tám lần vẫn không thuộc nổi. Chẳng hạn như từ “medicine” trên tấm thẻ đang cầm trên tay này, thần xui quỷ khiến thế nào mà cô cứ viết thành “medition” hoặc là “medicion”.
Giáo viên dạy tiếng Anh cấp hai ghét cay ghét đắng vấn đề này của cô. Đúng rồi, giáo viên tiếng Anh kia chính là chủ nhiệm lớp Kiểm Biên Lâm mà, là cô lý mà họ đã gặp trong bệnh viện…Khi ấy thái độ của cô Lý đối với cô thật sự là “hận sao không rèn sắt không thành thép”, còn thường xuyên đột ngột nói vơi Kiểm Biên Lâm vào giờ dạy lớp A1: “Này cô nhóc Sơ Kiến đối diện nhà em, em hãy giúp em ấy học thuộc từ vựng đi!”
Sơ Kiến lật hết xấp thẻ ra xem, nhận ra chúng đã cũ lắm rồi. Cô không biết anh đã viết khi nào, cũng không biết vì sao trước đây anh lại không đưa cho cô.
Có lẽ bởi lần “chia tay” của hai người hồi cấp hai, hoặc vì lần hôn trộm trên phà…Tóm lại anh đã cất giữ nhiều năm như vậy nhưng lại đưa cho cô vào dịp sinh nhật này. Sơ Kiến có thể đoán được đại khái Kiểm Biên Lâm vốn định mượn dịp này để nói với cô rằng: Sơ Kiến, anh thích em đã nhiều năm như vậy rồi! Sơ Kiến, nể tình những năm qua, có thể cho anh thử lại lẫn nữa hay không?
Thế nhưng, cô vốn không có ý định mở ra xem.
Sơ Kiến ngồi xổm trên mặt đất, lật qua lật lại những tấm thẻ ấy, hồn vía như thể đã bay lên tận trời xanh. Nửa giờ sau cô cất kỹ tất cả các tấm thẻ, đặt chúng trở lại nơi bí mật nhất rời khỏi kho, đẩy cửa đi ra không để lại một câu nói nào.
Một thợ làm móng đang làm việc, nhiều chuyện liếc nhìn ra ngoài cửa: “Chắc là đang yêu”.
Về đến nhà, mẹ cô đang cầm gạt tàn thuốc theo sau trách mắng ba cô, chất vấn ông rốt cuộc là hút thuốc lá hay là ăn thuốc lá mà chỉ một buổi sáng thôi đã có những bốn đầu lọc thế kia. Ba cô cứ thế giả ngốc, rụt cổ cho cá ăn, thì thầm: “Đấy là tôi thành thật để được khoan hồng còn gì, nếu muốn gạt bà thì đã vứt vào nhà vệ sinh xối nước rồi”.
Kết quả kéo theo một cuộc tra hỏi nghiêm khắc hơn, mẹ cô rầy là việc hút thuốc cả buổi trưa rồi chuyển sang truy hỏi rốt cuộc là ba cô đã vứt thuốc xuống bồn cầu bao nhiêu lần rồi.
Sơ Kiến không để ý đến ba mẹ, lao thẳng vào bếp, lấy hết hoa quả cất trong tủ lạnh ra, lần lượt bóc vỏ, gọt vỏ, cắt thành từng miếng…cho vào một hộp lớn.
“Làm gì thế?” Mẹ Sơ Kiến cũng kinh hoảng.
“Con mang hoa quả cho Kiểm Biên Lâm”. Sơ Kiến ôm chiếc hộp bỏ chạy.
“Hai đứa này nếu sớm quen nhau như vậy thì tốt rồi”. Mẹ cô vô cùng xúc động.
Đến công ty Kiểm Biên Lâm, Sơ Kiến bảo tên Tạ Bân rồi được lễ tân dẫn vào. Giữa chừng bị Hiểu Vũ nhìn thấy, gọi to một tiếng “chị dâu” rồi vội vàng dẫn cô đi một vòng đến phòng tập nhảy. Bởi vì, Kiểm Biên Lâm có cổ phần trong công ty nên cũng được xem là một trong những ông chủ ở đây. Cả tầng lầu lan truyền việc bà chủ trong truyền thuyết đã được xuất hiện, mọi người rối rít tám chuyện, cầm cốc chen chúc đi đến phòng trà ở gần phòng tập nhảy.
Kết quả là cô gặp phải mười mấy vũ công ở đó đang cười cười đầy ẩn ý, rủ nhau đi uống trà chiều. Nhân viên hồ hởi chạy đến rồi buồn bã rời đi, tiện thể nhắn lại với mấy người đang ở gần phòng tập nhảy nhất là khi nào ra ngoài thì gọi máy nội bộ báo cho mọi người một tiếng.
Ngoài cửa náo nhiệt, bên trong lại vô cùng yên tĩnh. Kiểm Biên Lâm vừa hoàn thành một phần luyện tập, mái tóc ngắn trên trán đã sớm đẫm mồ hôi, trên người chỉ mặc chiếc áo may ô màu đen và quần thể thao màu xám, đi chân không đến bên cạnh cô. Cả người anh không đeo bất kỳ một trang sức nào ngoại trừ chiếc vòng tay màu vàng nhạt kiểu tình nhân giống với cái của Sơ Kiến đang khẽ trượt trên mu bàn tay.
Anh không ngờ Sơ Kiến lại đến công ty mình, mở chai nước trong tay, vừa định uống đã bị Sơ Kiến nhét một miếng lê vào miệng. Anh khựng lại một chút rồi chậm rãi nhai nuốt.
“Mệt không?” Sơ Kiến lựa tới lựa lui, tiếp tục lấy nửa quả dâu đưa lên miệng anh.
Kiểm Biên Lâm không lên tiếng, chỉ há miệng cắn miếng dâu, Sơ Kiến ôm hộp hoa quả lớn, ngẩng đầu lên nhìn anh ăn.
Trước khi nhìn thấy những tấm thẻ kia, có một vấn đề đã khiến Sơ Kiến hoang mang từ rất lâu rồi. Rốt cuộc là Kiểm Biên Lâm bắt đầu thích cô từ khi nào? Hồi còn bé anh đã từng cảm thấy cô rất phiền phức. Sau khi lên cấp hai, ngoại trừ lời đồn thổi kia, thật ra anh cũng chưa từng bày tỏ hay có bất kỳ cử chỉ thân mật nào. Mãi đến cái Tết thứ hai sau khi “chia tay”, anh mới hôn trộm cô trên phà. Khi ấy, Sơ Kiến có phần hoảng sợ, nhưng sau đó thì….Không có sau đó nữa vì anh cũng không làm gì đặc biệt. Cô còn tưởng rằng anh chỉ xúc động nhất thời mà thôi.
Lên cấp ba, vì bắt đầu nhận ra giới tính khác biệt nên Sơ Kiến có ý né tránh anh. Ngoại trừ lúc hai nhà tụ họp dùng cơm, họ không có bất cứ trao đổi nào khác cả. Những lời hai người cùng nói với nhau ít ỏi hơn nhiều so với những đồn đại cô nghe được về anh ở trường học…Mãi đến năm lớp mười hai, Từ Kinh tỏ tình không bao lâu thì anh đột nhiên phản ứng kịch liệt đến mức khiến cô sợ hãi. Làm sao Kiểm Biên Lâm bỗng nhiên trở nên như vậy?
Nhưng khi nhìn thấy những tấm thẻ này, cô thầm nghĩ thật ra điều đó không hề bất ngờ chút nào, chỉ là anh luôn im lặng, không bày tỏ mà thôi.
Sơ Kiến vẫn đang nghĩ đến tâm trạng của anh khi tặng cô món quà sinh nhật này. Nếu không xảy ra chuyện chú Kiểm, lại thêm bệnh tình của anh, hai người sẽ như thế nào đây? Người không biết bày tỏ thật sự vừa đang hận lại vừa đáng giận mà…
“Muốn ăn cái nào?” Sơ Kiến càng nghĩ càng tức lườm anh.
Kiểm Biên Lâm hơi khó hiểu: “Gì cũng được mà”
Cô cúi đầu, định chọn miếng vừa vừa đút cho anh, Kiểm Biên Lâm cúi thấp người rõ ràng lời nói có ẩn ý khác, quay đầu hôn lên khóe môi cô. Khuôn mặt Sơ Kiến bị mái tóc ẩm ướt trên trán anh cọ xát ngứa râm ran, bèn hôn đáp trả một cách nhát gừng. Anh không ngừng và cô cũng không nghỉ.
Hôn nhau một hồi, cảm xúc tuôn trào nơi đáy mắt Kiểm Biên Lâm càng lúc cáng nồng nàn đến nỗi khiến cổ họng khô khốc. Thừa dịp này, anh khẽ khàng hỏi cô: “Tối nay…chúng mình ngủ ở nhà ai?”.