Type: minh le
Trên hành lang không còn một học sinh nào cả. Kiểm Biên Lâm bước nhanh ra khỏi tòa nhà, bỗng phía sau có người ngập ngừng gọi anh: “Kiểm Biên Lâm?”. Là giọng một người đàn ông.
Kiểm Biên Lâm bước chậm dần rồi quay lại. Người đàn ông ôm quyển giáo án phía sau với vẻ mặt khó tin: “Đúng là cậu rồi!”.
Giờ khắc này, bất kể là Kiểm Biên Lâm hay là thầy giáo dạy toán lớp Mười hai xuất sắc phía sau cũng đều khá hốt hoảng. Dường như câu chuyện mùa đông năm ấy chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua, thoáng chốc bừng tỉnh đã chín năm rồi.
Sơ Kiến đi dạo hai vòng thì nhận được điện thoại của mẹ bảo cô mau chóng về nhà nhận giúp chú Kiểm hai món đồ chuyển phát nhanh, nhân tiện cho chó ăn, còn nói là Kiểm Biên Lâm không nghe điện thoại.
Sơ Kiến vội vàng bắt xe trở về nhà, thở hổn hển chạy lên bốn tầng lầu, trông thấy máy chạy bộ và bốn hộp hoa quả thì ngẩn người. Cô lấy chìa khóa nhà họ Kiểm trên nóc tủ lạnh xuống để mở cửa, hướng dẫn nhân viên giao hàng mang đồ vào đặt ở ban công.
Sau khi họ rời đi, Sơ Kiến mới lau sạch dấu chân trên nền nhà và lớp bụi ngoài thùng giấy, giặt phơi khăn lau, lúc đi ngang qua phòng ngủ lại nhìn thấy tấm ảnh chụp chung kia.
Từ bé đến lớn, cô và Kiểm Biên Lâm chụp chung với nhau rất nhiều bức ảnh, nhưng tấm này là tấm cuối cùng trong thời học sinh của họ. Kể từ bữa tất niên Tết dương lịch đến lúc chụp tấm ảnh này, hai người họ gần như đã nửa năm không nói với nhau lấy một câu.
Đêm đó tuyết rơi, cô bị đám nam sinh trong lớp ra vẻ thần bí gọi vào tầng dưới chỗ gửi xe giữa lúc toàn bộ tòa nhà lớp học đang vô cùng náo nhiệt. Cậu nam sinh lớp kế bên luôn “tình cờ” gặp cô ở căng tin và sân bóng rổ giờ đang đứng tận cuối dãy xe đạp.
Khi ấy, trong lúc đối phương khẽ cất lời, cô lại khẩn trương, liên tục phủi đi lớp tuyết dày nặng đọng trên yên sau chiếc xe đạp bên cạnh, bất chợt tay bị nắm lấy.
“Vậy thì cứ thử… xem sao.” Cô đã trả lời như thế.
Nhưng cuộc tình này vừa chớm nở chưa đến ba ngày thì Kiểm Biên Lâm đã tẩn cho nam sinh kia một trận tơi bời trước mặt toàn bộ học sinh của cả khối sau giờ tan học. Vào lúc ấy, học sinh tự học buổi tối nườm nượp ra về, hoặc đi bộ, hoặc đang đẩy xe đạp, tất cả đều vây quanh bãi gửi xe, nín thở xem màn xung đột bất ngờ bộc phát này. Sơ Kiến ở bên cạnh kinh hãi, can ngăn thế nào cũng không được. Thấy máu tung tóe dưới đất, cô sợ xảy ra chuyện lớn nên cuối cùng nhào vào lớp mang nửa thùng nước lạnh ra, khẩn trương chạy đến rồi tạt vào Kiểm Biên Lâm đang loạng choạng đứng dậy, định tiếp tục nhào lên.
Cô vẫn nhớ rất rõ ánh mắt của Kiểm Biên Lâm khi ấy. Anh cả người ướt sũng nước lạnh, quay lại nhìn cô… Thật đáng sợ!
Cuộc ẩu đả khốc liệt tại sân trường khiến đối phương bị thương khá nặng, không tránh khỏi việc bị gãy xương, còn phải kiểm tra rất nhiều chỗ, xử lý cũng rất phiền phức. Một bên, Kiểm Biên Lâm là lớp trưởng lớp trọng điểm, lại là học sinh có thành tích giỏi nhất nên các thầy cô đều muốn chuyện lớn hóa nhỏ. Bên kia nhà họ Trương lại không chịu bỏ qua, không cần bồi thường mà chỉ yêu cầu nhà trường xử phạt nghiêm khắc kẻ gây sự mà thôi.
Những ngày sau đó, cô đều phải sống trong tăm tối, cảm giác áy náy với bạn trai, những lời đồn thổi của bạn học cùng cấp, những tiếng thở dài của ba mẹ, nét rầu rĩ của chú Kiểm. Cuối cùng, Sơ Kiến lén chạy đến bệnh viện, khóc lóc xin lỗi, tự nhận trách nhiệm vì mình đã khiến đối phương bị thương, còn mong cậu nam sinh kia tha thứ, nhường một bước để Kiểm Biên Lâm vượt qua cửa ải này.
Không biết vì lời cầu xin của cô có tác dụng hay nhờ các thầy cô nỗ lực bảo vệ, rốt cuộc chuyện lớn cũng hóa nhỏ. Đến cuối cùng, bố mẹ hai nhà cũng không biết nguyên do tại sao ba người trong cuộc đều giữ yên lặng, không nói sự thật cho nhà trường và phụ huynh biết về vụ đánh nhau hôm Tết dương lịch kia.
Nhưng những lời đồn thổi vẫn cứ đeo bám cô suốt cả năm lớp Mười hai. Sơ Kiến bị xa lánh đến mức không có lấy một người bạn nào. Đó là nửa năm đen tối nhất trong quãng đời học sinh của cô. Vì vậy, cô cố tình thi tốt nghiệp trung học không tốt để được chuyển đến Hải Nam xa xôi, cách cả trời nam đất bắc với Kiểm Biên Lâm đang học ở Bắc Kinh.
Sau khi lên đại học, Kiểm Biên Lâm thường xuyên ngồi tàu hỏa đường dài đến Hải Nam thăm Sơ Kiến nhưng cô toàn lẩn trốn thật xa. Tuy cũng thương xót anh chạy từ Bắc đến Nam xa xôi như thế, nhưng cô vẫn sợ anh, sợ anh sẽ tiếp tục làm ra những chuyện khiến người ta hãi hùng.
Đến mùa xuân năm thứ hai đại học, cô trở về nhà, mẹ nói anh Kiểm và bạn gái yêu xa nên thất tình không gượng dậy nổi, cả ngày lang thang ngoài đường, giống như đã biến thành một người khác vậy. Ba mẹ cũng bảo Sơ Kiến đến nhà đối diện khuyên nhủ. Cô do dự suốt hai ngày liền, tìm đủ mọi cớ tránh né.
Nhưng khi gặp chú Kiểm tiều tụy dưới lầu, cô vẫn mềm lòng. Một năm rưỡi đại học đã khiến Sơ Kiến trưởng thành hơn rất nhiều. Cô cứ ngỡ câu chuyện hoang đường thời trung học kia đã trở thành ký ức rồi.
Tết năm đó, cô gõ cửa phòng anh, thấy anh đang ngồi ngủ gật bên cửa sổ, định lùi ra ngoài nhưng anh lại bất ngờ tỉnh giấc. Anh chỉ khẽ mở mắt thôi mà cô đã hết hồn đến mức lùi lại hai bước.
…
Từ hôm đó trở đi, mãi nhiều năm về sau, Kiểm Biên Lâm không còn bày tỏ tình cảm với cô nữa.
Thành tích của anh dần dần trở về quỹ đạo ban đầu, học bổng toàn hạng A. Thời đại học, anh cũng thành lập ban nhạc rồi được công ty đĩa nhạc ký hợp đồng. Lúc thị trường đĩa nhạc đình trệ thì được người quản lý giới thiệu lấn sân sang nghề diễn viên, cộng thêm bản thân anh thật sự có tư chất trở thành thần tượng, từ đó càng lúc càng phát triển thuận lợi trong giới này.
Hơn nữa, thời điểm đó cũng là lúc Sơ Kiến đang gây dựng sự nghiệp của mình nên hai người họ cũng không có nhiều cơ hội gặp mặt.
Chuyện cấp hai, cấp ba dù hoang đường thế nào đi nữa cũng đã trôi qua lâu lắm rồi. Thậm chí mười ngày trước, cô vẫn còn rất lạc quan, cứ nghĩ rằng có lẽ chút tình cảm thời thơ dại của anh đã sớm phai nhạt từ lâu, ngày nào đấy sẽ lan truyền một scandal tình ái với một ai đó trong giới cũng nên. Thế nhưng, mọi chuyện cứ như một vòng luẩn quẩn kéo dài dai dẳng, đi một vòng lớn hóa ra vẫn quay trở về điểm xuất phát.
Phía sau có người mở cửa chống trộm, tiếp theo đó là tiếng bước chân lại gần. Sơ Kiến khẽ thở hắt ra, tự nhủ không nên kích động anh, còn thầm khuyên bản thân: Sơ Kiến à, đây là một cửa ải lớn cần vượt qua. Chú Kiểm vừa mới khỏe lại thôi, anh ấy lại sắp làm phẫu thuật, đừng nên khiến anh ấy kích động.
Kiểm Biên Lâm tựa vào khung cửa, ánh mắt lướt qua cô nhìn vào chàng trai trong tấm ảnh chụp chung kia.
“Em đến thu dọn đồ đạc giúp chú Kiểm.” Giọng Sơ Kiến nhẹ nhàng, xem như lúc nãy chưa hề xảy ra chuyện gì: “Máy chạy bộ kia có phải là anh mua không? Kiểu nhà cũ này cách âm rất kém nên không dùng được đâu. Toàn bộ tòa nhà đều có thể nghe thấy tiếng chạy bộ đấy!”.
Kiểm Biên Lâm im lặng như thể không nghe thấy. Thật ra anh biết tại sao cô lại đến đây. Khi nãy, anh gọi điện riêng cho mẹ cô nên nắm được tình hình rồi.
“Chờ em bỏ hoa quả vào tủ lạnh xong rồi quay lại bệnh viện nhé!” Cô nghĩ ngợi, “Nếu chứa không hết thì chút nữa em mang sang để trong tủ lạnh nhà em, đem một ít đến bệnh viện nữa vậy”.
Kiểm Biên Lâm vẫn hờ hững, không tỏ thái độ gì cả.
“Nhưng em không biết cho chó ăn thế nào. Nó thích ăn gì nhỉ?”
Sơ Kiến vốn định đi vòng qua anh, nhưng vừa quay người đã bị anh ngăn lại. Lòng cô vẫn còn sợ hãi liền lập tức né tránh. Một tiếng “ầm” thật lớn vang lên, gáy cô va mạnh vào khung cửa bên cạnh.
…
Cả thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Chú chó trắng nghe thấy tiếng động lớn lập tức lè lưỡi chạy đến, vòng quanh hai người họ liếm tới liếm lui.
…
“Có đau không?” Anh cúi đầu, lần dến sau gáy cô kiểm tra thử, phá vỡ cục diện bế tắc từ nãy đến giờ.
Đâu chỉ đau thôi, chảy cả nước mắt rồi! Va đập quá mạnh khiến sự hờn dỗi trong long khi nãy lại bùng phát: “Mới vừa rồi anh hỏi em…”
“Là nói nhảm thôi.” Anh ngắt lời cô, xoa xoa hai lòng bàn tay lại với nhau, sau khi thấy nóng lên rồi mới định đưa đến áp vào nơi bị đụng, nhưng cô lại né tránh.
Nếu không phải cú va đập bất ngờ khi nãy khiến đầu óc mụ mị thì chắc hẳn Sơ Kiến đã né tránh ngay từ đầu rồi!
“Kiểm Biên Lâm!” Cô trịnh trọng lạ thường.
Sơ Kiến nhất định không nhận ra rằng mỗi lần cô muốn nói chuyện nghiêm túc với anh đều sẽ gọi cả họ cả tên anh trước.
Kiểm Biên Lâm rũ mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt Sơ Kiến và chiếc răng khểnh mọc lệch lúc cô thay răng. Khi còn bé, cô thường hay nói như thế không đẹp, không có việc gì làm sẽ lấy tay ấn ấn chiếc răng, cố sức ấn, đến cả lúc ngủ cũng ấn, nhưng không hề có tác dụng. Thật ra Kiểm Biên Lâm thích nhất chính là chiếc răng khểnh này của cô.
“Mới vừa rồi, anh hỏi em…”
“Xem như anh chưa từng hỏi đi!” Kiếm Biên Lâm cau mày, ngắt lời cô lần nữa.
Anh nghiêng người, giơ một cánh tay ôm lấy con chó chăn cừu lông trắng to khỏe đang không ngừng hà hơi rồi rời khỏi phòng. Anh không muốn nói gì cả, lại càng không muốn nghe.
Vừa nãy là muốn ép cô, muốn mượn chuyện không may của ba và anh khiến cô mềm lòng mà nhận lời thử làm bạn gái anh một lần, nhưng cuối cùng lại không được như mong muốn.
Cũng may là sự mềm lòng của cô lại cứu vãn mối quan hệ của hai người một lầm nữa. Rốt cuộc thì cô vẫn không nhẫn tâm khẳng định hai người chỉ có thể là bạn bè bình thường vào ngay lúc này.
“Em cứ nghĩ hồi năm hai đại học, chúng ta đã giải quyết xong chuyện này rồi.” Sơ Kiến kiên nhẫn đuổi theo anh, “Nhưng nếu anh vẫn còn muốn nói lại lần nữa thì chờ sau khi anh phẫu thuật xong có được không? Em không muốn ảnh hưởng đến anh vào lúc này”.
Kiểm Biên Lâm im lặng giây lát, ấn tay nắm cửa bằng kim loại lạnh như băng, rồi ôm chú chó bỏ đi.
Lúc đóng cửa lại, anh mới ngắn gọn đáp lại một câu qua song cửa sắt: “Anh xuống nhà mua ít đồ ăn cho nó”.
Sơ Kiến lại bị anh làm cho ngột ngạt, buồn bực lấy hoa quả trong thùng ra rồi lần lượt xếp vào tủ lạnh, cuối cùng còn lại mấy quả kiwi thì đem đặt cả vào tủ lạnh nhà mình.
Không đợi được Kiểm Biên Lâm, cô liền khóa cửa đi xuống trước, trông thấy một mình anh ngồi trong chiếc đình bên dưới, tay cầm mấy xiên thịt dê đã nguội, yên lặng cho chó ăn. Không biết có phải vì hôm nay Kiểm Biêm Lâm khoác trên người một cây đen tuyền từ đầu đến chân hay không mà cô chợt cảm thấy anh thật gầy gò.
Nhìn kỹ lại thì rõ ràng anh đã gầy hơn lúc ở Macau rồi.
Trên hành lang không còn một học sinh nào cả. Kiểm Biên Lâm bước nhanh ra khỏi tòa nhà, bỗng phía sau có người ngập ngừng gọi anh: “Kiểm Biên Lâm?”. Là giọng một người đàn ông.
Kiểm Biên Lâm bước chậm dần rồi quay lại. Người đàn ông ôm quyển giáo án phía sau với vẻ mặt khó tin: “Đúng là cậu rồi!”.
Giờ khắc này, bất kể là Kiểm Biên Lâm hay là thầy giáo dạy toán lớp Mười hai xuất sắc phía sau cũng đều khá hốt hoảng. Dường như câu chuyện mùa đông năm ấy chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua, thoáng chốc bừng tỉnh đã chín năm rồi.
Sơ Kiến đi dạo hai vòng thì nhận được điện thoại của mẹ bảo cô mau chóng về nhà nhận giúp chú Kiểm hai món đồ chuyển phát nhanh, nhân tiện cho chó ăn, còn nói là Kiểm Biên Lâm không nghe điện thoại.
Sơ Kiến vội vàng bắt xe trở về nhà, thở hổn hển chạy lên bốn tầng lầu, trông thấy máy chạy bộ và bốn hộp hoa quả thì ngẩn người. Cô lấy chìa khóa nhà họ Kiểm trên nóc tủ lạnh xuống để mở cửa, hướng dẫn nhân viên giao hàng mang đồ vào đặt ở ban công.
Sau khi họ rời đi, Sơ Kiến mới lau sạch dấu chân trên nền nhà và lớp bụi ngoài thùng giấy, giặt phơi khăn lau, lúc đi ngang qua phòng ngủ lại nhìn thấy tấm ảnh chụp chung kia.
Từ bé đến lớn, cô và Kiểm Biên Lâm chụp chung với nhau rất nhiều bức ảnh, nhưng tấm này là tấm cuối cùng trong thời học sinh của họ. Kể từ bữa tất niên Tết dương lịch đến lúc chụp tấm ảnh này, hai người họ gần như đã nửa năm không nói với nhau lấy một câu.
Đêm đó tuyết rơi, cô bị đám nam sinh trong lớp ra vẻ thần bí gọi vào tầng dưới chỗ gửi xe giữa lúc toàn bộ tòa nhà lớp học đang vô cùng náo nhiệt. Cậu nam sinh lớp kế bên luôn “tình cờ” gặp cô ở căng tin và sân bóng rổ giờ đang đứng tận cuối dãy xe đạp.
Khi ấy, trong lúc đối phương khẽ cất lời, cô lại khẩn trương, liên tục phủi đi lớp tuyết dày nặng đọng trên yên sau chiếc xe đạp bên cạnh, bất chợt tay bị nắm lấy.
“Vậy thì cứ thử… xem sao.” Cô đã trả lời như thế.
Nhưng cuộc tình này vừa chớm nở chưa đến ba ngày thì Kiểm Biên Lâm đã tẩn cho nam sinh kia một trận tơi bời trước mặt toàn bộ học sinh của cả khối sau giờ tan học. Vào lúc ấy, học sinh tự học buổi tối nườm nượp ra về, hoặc đi bộ, hoặc đang đẩy xe đạp, tất cả đều vây quanh bãi gửi xe, nín thở xem màn xung đột bất ngờ bộc phát này. Sơ Kiến ở bên cạnh kinh hãi, can ngăn thế nào cũng không được. Thấy máu tung tóe dưới đất, cô sợ xảy ra chuyện lớn nên cuối cùng nhào vào lớp mang nửa thùng nước lạnh ra, khẩn trương chạy đến rồi tạt vào Kiểm Biên Lâm đang loạng choạng đứng dậy, định tiếp tục nhào lên.
Cô vẫn nhớ rất rõ ánh mắt của Kiểm Biên Lâm khi ấy. Anh cả người ướt sũng nước lạnh, quay lại nhìn cô… Thật đáng sợ!
Cuộc ẩu đả khốc liệt tại sân trường khiến đối phương bị thương khá nặng, không tránh khỏi việc bị gãy xương, còn phải kiểm tra rất nhiều chỗ, xử lý cũng rất phiền phức. Một bên, Kiểm Biên Lâm là lớp trưởng lớp trọng điểm, lại là học sinh có thành tích giỏi nhất nên các thầy cô đều muốn chuyện lớn hóa nhỏ. Bên kia nhà họ Trương lại không chịu bỏ qua, không cần bồi thường mà chỉ yêu cầu nhà trường xử phạt nghiêm khắc kẻ gây sự mà thôi.
Những ngày sau đó, cô đều phải sống trong tăm tối, cảm giác áy náy với bạn trai, những lời đồn thổi của bạn học cùng cấp, những tiếng thở dài của ba mẹ, nét rầu rĩ của chú Kiểm. Cuối cùng, Sơ Kiến lén chạy đến bệnh viện, khóc lóc xin lỗi, tự nhận trách nhiệm vì mình đã khiến đối phương bị thương, còn mong cậu nam sinh kia tha thứ, nhường một bước để Kiểm Biên Lâm vượt qua cửa ải này.
Không biết vì lời cầu xin của cô có tác dụng hay nhờ các thầy cô nỗ lực bảo vệ, rốt cuộc chuyện lớn cũng hóa nhỏ. Đến cuối cùng, bố mẹ hai nhà cũng không biết nguyên do tại sao ba người trong cuộc đều giữ yên lặng, không nói sự thật cho nhà trường và phụ huynh biết về vụ đánh nhau hôm Tết dương lịch kia.
Nhưng những lời đồn thổi vẫn cứ đeo bám cô suốt cả năm lớp Mười hai. Sơ Kiến bị xa lánh đến mức không có lấy một người bạn nào. Đó là nửa năm đen tối nhất trong quãng đời học sinh của cô. Vì vậy, cô cố tình thi tốt nghiệp trung học không tốt để được chuyển đến Hải Nam xa xôi, cách cả trời nam đất bắc với Kiểm Biên Lâm đang học ở Bắc Kinh.
Sau khi lên đại học, Kiểm Biên Lâm thường xuyên ngồi tàu hỏa đường dài đến Hải Nam thăm Sơ Kiến nhưng cô toàn lẩn trốn thật xa. Tuy cũng thương xót anh chạy từ Bắc đến Nam xa xôi như thế, nhưng cô vẫn sợ anh, sợ anh sẽ tiếp tục làm ra những chuyện khiến người ta hãi hùng.
Đến mùa xuân năm thứ hai đại học, cô trở về nhà, mẹ nói anh Kiểm và bạn gái yêu xa nên thất tình không gượng dậy nổi, cả ngày lang thang ngoài đường, giống như đã biến thành một người khác vậy. Ba mẹ cũng bảo Sơ Kiến đến nhà đối diện khuyên nhủ. Cô do dự suốt hai ngày liền, tìm đủ mọi cớ tránh né.
Nhưng khi gặp chú Kiểm tiều tụy dưới lầu, cô vẫn mềm lòng. Một năm rưỡi đại học đã khiến Sơ Kiến trưởng thành hơn rất nhiều. Cô cứ ngỡ câu chuyện hoang đường thời trung học kia đã trở thành ký ức rồi.
Tết năm đó, cô gõ cửa phòng anh, thấy anh đang ngồi ngủ gật bên cửa sổ, định lùi ra ngoài nhưng anh lại bất ngờ tỉnh giấc. Anh chỉ khẽ mở mắt thôi mà cô đã hết hồn đến mức lùi lại hai bước.
…
Từ hôm đó trở đi, mãi nhiều năm về sau, Kiểm Biên Lâm không còn bày tỏ tình cảm với cô nữa.
Thành tích của anh dần dần trở về quỹ đạo ban đầu, học bổng toàn hạng A. Thời đại học, anh cũng thành lập ban nhạc rồi được công ty đĩa nhạc ký hợp đồng. Lúc thị trường đĩa nhạc đình trệ thì được người quản lý giới thiệu lấn sân sang nghề diễn viên, cộng thêm bản thân anh thật sự có tư chất trở thành thần tượng, từ đó càng lúc càng phát triển thuận lợi trong giới này.
Hơn nữa, thời điểm đó cũng là lúc Sơ Kiến đang gây dựng sự nghiệp của mình nên hai người họ cũng không có nhiều cơ hội gặp mặt.
Chuyện cấp hai, cấp ba dù hoang đường thế nào đi nữa cũng đã trôi qua lâu lắm rồi. Thậm chí mười ngày trước, cô vẫn còn rất lạc quan, cứ nghĩ rằng có lẽ chút tình cảm thời thơ dại của anh đã sớm phai nhạt từ lâu, ngày nào đấy sẽ lan truyền một scandal tình ái với một ai đó trong giới cũng nên. Thế nhưng, mọi chuyện cứ như một vòng luẩn quẩn kéo dài dai dẳng, đi một vòng lớn hóa ra vẫn quay trở về điểm xuất phát.
Phía sau có người mở cửa chống trộm, tiếp theo đó là tiếng bước chân lại gần. Sơ Kiến khẽ thở hắt ra, tự nhủ không nên kích động anh, còn thầm khuyên bản thân: Sơ Kiến à, đây là một cửa ải lớn cần vượt qua. Chú Kiểm vừa mới khỏe lại thôi, anh ấy lại sắp làm phẫu thuật, đừng nên khiến anh ấy kích động.
Kiểm Biên Lâm tựa vào khung cửa, ánh mắt lướt qua cô nhìn vào chàng trai trong tấm ảnh chụp chung kia.
“Em đến thu dọn đồ đạc giúp chú Kiểm.” Giọng Sơ Kiến nhẹ nhàng, xem như lúc nãy chưa hề xảy ra chuyện gì: “Máy chạy bộ kia có phải là anh mua không? Kiểu nhà cũ này cách âm rất kém nên không dùng được đâu. Toàn bộ tòa nhà đều có thể nghe thấy tiếng chạy bộ đấy!”.
Kiểm Biên Lâm im lặng như thể không nghe thấy. Thật ra anh biết tại sao cô lại đến đây. Khi nãy, anh gọi điện riêng cho mẹ cô nên nắm được tình hình rồi.
“Chờ em bỏ hoa quả vào tủ lạnh xong rồi quay lại bệnh viện nhé!” Cô nghĩ ngợi, “Nếu chứa không hết thì chút nữa em mang sang để trong tủ lạnh nhà em, đem một ít đến bệnh viện nữa vậy”.
Kiểm Biên Lâm vẫn hờ hững, không tỏ thái độ gì cả.
“Nhưng em không biết cho chó ăn thế nào. Nó thích ăn gì nhỉ?”
Sơ Kiến vốn định đi vòng qua anh, nhưng vừa quay người đã bị anh ngăn lại. Lòng cô vẫn còn sợ hãi liền lập tức né tránh. Một tiếng “ầm” thật lớn vang lên, gáy cô va mạnh vào khung cửa bên cạnh.
…
Cả thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Chú chó trắng nghe thấy tiếng động lớn lập tức lè lưỡi chạy đến, vòng quanh hai người họ liếm tới liếm lui.
…
“Có đau không?” Anh cúi đầu, lần dến sau gáy cô kiểm tra thử, phá vỡ cục diện bế tắc từ nãy đến giờ.
Đâu chỉ đau thôi, chảy cả nước mắt rồi! Va đập quá mạnh khiến sự hờn dỗi trong long khi nãy lại bùng phát: “Mới vừa rồi anh hỏi em…”
“Là nói nhảm thôi.” Anh ngắt lời cô, xoa xoa hai lòng bàn tay lại với nhau, sau khi thấy nóng lên rồi mới định đưa đến áp vào nơi bị đụng, nhưng cô lại né tránh.
Nếu không phải cú va đập bất ngờ khi nãy khiến đầu óc mụ mị thì chắc hẳn Sơ Kiến đã né tránh ngay từ đầu rồi!
“Kiểm Biên Lâm!” Cô trịnh trọng lạ thường.
Sơ Kiến nhất định không nhận ra rằng mỗi lần cô muốn nói chuyện nghiêm túc với anh đều sẽ gọi cả họ cả tên anh trước.
Kiểm Biên Lâm rũ mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt Sơ Kiến và chiếc răng khểnh mọc lệch lúc cô thay răng. Khi còn bé, cô thường hay nói như thế không đẹp, không có việc gì làm sẽ lấy tay ấn ấn chiếc răng, cố sức ấn, đến cả lúc ngủ cũng ấn, nhưng không hề có tác dụng. Thật ra Kiểm Biên Lâm thích nhất chính là chiếc răng khểnh này của cô.
“Mới vừa rồi, anh hỏi em…”
“Xem như anh chưa từng hỏi đi!” Kiếm Biên Lâm cau mày, ngắt lời cô lần nữa.
Anh nghiêng người, giơ một cánh tay ôm lấy con chó chăn cừu lông trắng to khỏe đang không ngừng hà hơi rồi rời khỏi phòng. Anh không muốn nói gì cả, lại càng không muốn nghe.
Vừa nãy là muốn ép cô, muốn mượn chuyện không may của ba và anh khiến cô mềm lòng mà nhận lời thử làm bạn gái anh một lần, nhưng cuối cùng lại không được như mong muốn.
Cũng may là sự mềm lòng của cô lại cứu vãn mối quan hệ của hai người một lầm nữa. Rốt cuộc thì cô vẫn không nhẫn tâm khẳng định hai người chỉ có thể là bạn bè bình thường vào ngay lúc này.
“Em cứ nghĩ hồi năm hai đại học, chúng ta đã giải quyết xong chuyện này rồi.” Sơ Kiến kiên nhẫn đuổi theo anh, “Nhưng nếu anh vẫn còn muốn nói lại lần nữa thì chờ sau khi anh phẫu thuật xong có được không? Em không muốn ảnh hưởng đến anh vào lúc này”.
Kiểm Biên Lâm im lặng giây lát, ấn tay nắm cửa bằng kim loại lạnh như băng, rồi ôm chú chó bỏ đi.
Lúc đóng cửa lại, anh mới ngắn gọn đáp lại một câu qua song cửa sắt: “Anh xuống nhà mua ít đồ ăn cho nó”.
Sơ Kiến lại bị anh làm cho ngột ngạt, buồn bực lấy hoa quả trong thùng ra rồi lần lượt xếp vào tủ lạnh, cuối cùng còn lại mấy quả kiwi thì đem đặt cả vào tủ lạnh nhà mình.
Không đợi được Kiểm Biên Lâm, cô liền khóa cửa đi xuống trước, trông thấy một mình anh ngồi trong chiếc đình bên dưới, tay cầm mấy xiên thịt dê đã nguội, yên lặng cho chó ăn. Không biết có phải vì hôm nay Kiểm Biêm Lâm khoác trên người một cây đen tuyền từ đầu đến chân hay không mà cô chợt cảm thấy anh thật gầy gò.
Nhìn kỹ lại thì rõ ràng anh đã gầy hơn lúc ở Macau rồi.