Ngay lúc hai người tiến triển tới mức sắp tiến vào thì điện thoại của Lục Văn Tây đột nhiên sáng lên, sau đó điện thoại chấn động, có người gửi yêu cầu muốn trò chuyện.
Lục Văn Tây trợn trắng mắt, có chút không muốn nghe, nhưng sợ Hứa Trần đột nhiên mềm nhũn làm anh rơi vào trạng thái cao không tới thấp không xong, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, không vui với tay cầm lấy điện thoại, lúc vuốt màn hình vẫn ẩn chưa sự phẫn nộ.
Cái tên xuất hiện trên màn hình là Nam Cung Thạc, Lục Văn Tây nhịn không được nhướng mày, muộn như vậy còn liên hệ... có hơi khả nghi.
Tất nhiên cũng có thể là bệnh đa nghi của anh lại tái phái.
Lục Văn Tây bắt máy, sau đó không vui nói: "Alo?" Tay còn không thành thật nắm lấy bé Trần Trần, để bé Trần Trần đánh nhau với bé Tây Tây của mình.
Hứa Trần hôn má anh, có chút không cam lòng.
"Thực xin lỗi, muộn như vầy còn quấy rầy anh, anh có thể nói cho tôi biết chỗ ở của Hứa Trần được không?" Muộn vậy rồi còn tìm Hứa Trần làm gì?
"Không được." Lục Văn Tây từ chối gọn gàng dứt khoát.
"Tôi vừa mới trốn ra, gần đây chẳng có ai quen biết, thật sự là cùng đường rồi, xin anh đó."
Trước đó Lục Văn Tây còn cảm thấy khó chịu, có điều nghe thấy giọng nói của Nam Cung Thạc có chút không thích hợp, anh lập tức thu lại thái độ trước đó, hỏi: "Cậu bị làm sao vậy?"
"Tôi... tôi bị ác quỷ phương tây kia khi dễ." Nam Cung Thạc ấp úng trả lời.
"Nói cho tôi biết vị trí của cậu, tôi lái xe tới đón."
"Không cần, nói cho tôi biết địa chỉ, tôi có thể trực tiếp qua đó."
Vì quá lo lắng nên Lục Văn Tây quên mất chuyện nhóm thầy bắt quỷ có thể dịch chuyển tức thời, vì thế chỉ đành nhanh chóng bước xuống giường, hai người mặc quần áo đàng hoàng rồi mới gửi địa chỉ cho Nam Cung Thạc.
Lúc Lục Văn Tây và Hứa Trần im lặng cùng chờ đợi chiếc lều nhỏ xẹp xuống thì cửa phòng ngủ mở ra, tiếp đó Nam Cung Thạc bước vào.
Nam Cung Thạc vẫn là dáng vẻ lúc ban ngày, thoạt nhìn không bị thương, chỉ là biểu cảm không tốt lắm, tay túm chặt cổ áo khoác, tựa hồ sợ lạnh.
Hứa Trần tùy tiện khoác thêm một chiếc áo dài, đi tới hỏi: "Cậu bị làm sao vậy? Bị Vampire kia tấn công hả?"
Nói tới chuyện này, biểu cảm của Nam Cung Thạc lập tức khó coi, lùi về sau một bước rồi mới trả lời: "Anh ta là kẻ lỗ mã.ng lại thích trêu chọc người khác, hôm nay đặc biệt quá đáng nên tôi đánh nhau với anh ta một trận."
Lục Văn Tây vẫn còn ngồi trong chăn, nghe vậy liền vui vẻ hỏi: "Đánh một trận rồi trốn đi? Này là bị đánh chứ nhỉ?"
"..." Nam Cung Thạc không trả lời, chỉ nghiêng đầu đi, gương mặt đỏ ửng.
Hứa Trần có chút bất đắc dĩ, tình huống này chỉ có thể là Lục Văn Tây đã nói đúng: "Anh ngoan chút đi, cậu ấy không phải người giỏi tán dóc."
"Được rồi, hai người nói chuyện đi." Lục Văn Tây xua tay mặc kệ, sau đó trốn vào trong chăn nghịch điện thoại.
Nam Cung Thạc liếc nhìn căn phòng một chút, sau đó nhìn trạng thái của hai người, hỏi: "Hai người ở chung à?"
"Ừ, bọn tôi ở cùng nhau." Hứa Trần trả lời rất nhanh, không hề có chút do dự nào, thái độ này làm Lục Văn Tây có chút thiện cảm, không khỏi trốn trong chăn cười trộm.
"À... à..." Cũng không biết Nam Cung Thạc có cảm xúc gì, tựa hồ đang cố gắng tiếp nhận, nhưng lại cảm thấy có chút kỳ quái, lại không biết có nên hỏi hay không, vì thế cậu ta khá bối rối.
"Hai chúng ta ra ngoài nói chuyện đi." Hứa Trần cảm thấy tiếp khách ở phòng ngủ có chút không thích hợp, vì thế mở cửa dẫn Nam Cung Thạc ra ngoài, kết quả vừa quay đầu lại thì thấy Lục Văn Tây cũng quấn chăn đi ra theo.
Hứa Trần nhìn dáng vẻ như cố gắng giả làm người qua đường của Lục Văn Tây, đột nhiên nhịn không được nhếch môi mỉm cười, nụ cười này làm Nam Cung Thạc sửng sốt, quay đầu nhìn sang Lục Văn Tây.
Loáng thoáng cảm thấy kỳ quái.
"Ngồi xuống nói đi." Hứa Trần chỉ ghế sô pha nói.
"Tôi... tôi không ngồi."
Lục Văn Tây đột nhiên quay đầu nhìn sang Nam Cung Thạc, có cảm giác đồng cảm, vì thế bỏ chăn ra, đi tới trước mặt Nam Cung Thạc, đưa tay túm cổ áo đối phương.
Thân thủ của Nam Cung Thạc rất nhạy bén, lập tức muốn ngăn chặn, không ngờ lại không thành công, bởi vì nháy mắt này Hứa Trần đã túm lấy tay cậu, để Lục Văn Tây thuận lợi kéo cổ áo Nam Cung Thạc.
Sau đó liền nghe thấy Lục Văn Tây cười lạnh một tiếng.
"Phát sinh trong tình huống cậu không tình nguyện à?" Lục Văn Tây nhìn dấu hôn trên cổ Nam Cung Thạc, nhịn không được cười lạnh một tiếng.
Anh nhìn ra được Adrian có hứng thú với Nam Cung Thạc, cũng nhìn ra lúc anh rời đi Adrian có phần ghen tức, có điều trực tiếp chơi trò bá vương ngạnh thượng cung như vậy thì đúng là hết nói nổi.
Loại yêu cưỡng ép này nói trắng ra chính là cưỡng hi.ếp, ấn tượng của Adrian trong lòng Lục Văn Tây trở nên kém cỏi, xếp Adrian vào loại dâ.m tặc lỗ mãn.g không có phẩm giá.
Nam Cung Thạc vội vàng né tránh, ngậm miệng không trả lời.
Phản ứng này rất điển hình, chính là đầu óc quá bảo thủ, cảm thấy chuyện này không quang vinh, bị người ta làm như vậy như vì thanh danh của mình mà để kẻ ác nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Nói tới thì chân chính làm người ta lạnh lòng là nếu chuyện này truyền đi, dư luận sẽ rất ghê tởm, kẻ làm chuyện xấu chưa chắc sẽ bị phạt quá nặng, người bị hại ngược lại sẽ bị chỉ trỏ, không thể nào sống cuộc sống bình thường.
Rất đáng thương.
Hứa Trần nhìn Nam Cung Thạc, tựa hồ cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, không khỏi tức giận hỏi: "Vampire lại dám làm chuyện này với cậu? Tôi giúp cậu giết anh ta nhé?"
Lục Văn Tây nghe vậy thì trực tiếp quơ tay, bảo Hứa Trần im miệng.
Không nói tới chuyện Adrian có thực lực gì, chỉ cần nói tới độ nổi tiếng của Adrian, nếu anh ta đột nhiên tử vong thì sẽ bị chú ý, sẽ không dễ gạt như lần trước.
Hứa Trần rất nghe lời Lục Văn Tây, lập tức ngậm miệng ngồi trên sô pha không nói gì, chỉ quan sát.
"Bạn nhỏ Nam Cung Thạc, tôi có thể khẳng định nói cho cậu biết, sáng nay tôi đã nhìn ra Adrian cảm thấy hứng thú với cậu. Thậm chí anh ta vì cậu mà không ngại vất vả nhiều lần cực khổ tới quốc nội làm việc, lúc cậu xin phương thức liên hệ của tôi, anh ta đã ghen." Lục Văn Tây nói những chuyện này làm tiền đề.
"Anh ta... anh ta chỉ là ác quỷ phương tây nói năng tùy tiện thôi! Anh ta muốn làm nhục tôi! Lần này... đặc biệt quá đáng."
"Tức là trước kia anh ta đã táy máy tay chân với cậu rồi? Sau đó cậu vẫn đi theo anh ta? Thứ cho tôi nói thẳng, với thân phận và địa vị của Adrian, căn bản không cần ngàn dặm xa xôi chạy tới đây trêu ghẹo một thầy bắt quỷ nhỏ bé như cậu, mỹ nữ mỹ nam xinh đẹp gì, chỉ cần anh ta ngoắc tay một cái sẽ có một đống ùa tới tận cửa."
"Thần bắt quỷ bọn tôi thường bất hòa với bọn họ."
"Thầy bắt quỷ có rất nhiều, nhưng anh ta chỉ nhìn chằm chằm một mình cậu thôi, cậu hiểu không? Tôi muốn nói cho cậu biết, anh ta có hứng thú với cậu, là loại muốn ngủ với cậu."
Lúc này Nam Cung Thạc không nói gì, tựa hồ cảm thấy rất rất nhục nhã, cộng thêm phẫn nộ, vì thế khi nghe Lục Văn Tây nói những lời này, cậu ta vẫn rất bực bội.
"Tôi nói những chuyện này với cậu, là vì muốn đứa ngốc như cậu hiểu là anh ta có tình cảm với cậu. Có điều anh ta quá kém cỏi, thế mà lại chọn cách cưỡng ép, cậu... là thẳng đúng không? Bẻ thẳng là hành vi rất thiếu đạo đức, đây là điểm làm tôi chướng mắt Adrian. Vì thế chính cậu hiểu rõ ràng đi, trong điều kiện hàng đầu là anh ta thích cậu mà xảy ra chuyện này, cậu có tức giận không?"
"Tất nhiên!"
"Ừm, vậy nếu cậu đã không muốn thì chính là bị anh ta khi dễ, đây là quốc gia của chúng ta, cho dù Adrian trâu bò cỡ nào thì cũng chẳng làm được gì. Cậu là bạn của Hứa Trần, tôi sẵn lòng giúp cậu, tôi có thể nói cho cậu biết, tôi có rất nhiều cách để anh ta không thể thuận lợi quay về nước."
Lúc nói những lời này, Lục Văn Tây đặc biệt hung ác, không hề có chút ý tứ đùa giỡn nào.
Nam Cung Thạc nghe vậy thì sửng sốt, vô thức nhìn sang Lục Văn Tây, sau đó lại nhìn Hứa Trần, phát hiện Hứa Trần cũng có biểu cảm như vậy thì cậu có chút do dự nói: "Anh ta rất lợi hại, bình thường tôi không thể đánh lại anh ta..."|
"Cậu yên tâm, tôi có tiền."
"Có tiền... cũng đâu thể đánh lại anh ta."
"Tiền là vạn năng, có tiền có thể tìm được người đánh thắng anh ta, tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, nhắn tin Wechat, người giúp đỡ sẽ ùn ùn chạy tới."
Nam Cung Thạc nhìn chằm chằm Lục Văn Tây hồi lâu, sau đó nói một câu thực lạc đề: "Lúc nói câu này trông anh đẹp trai vãi."
Lục Văn Tây bị Nam Cung Thạc chọc cho dở khóc dở cười, vô thức nhìn sang Hứa Trần, cảm thấy bạn của Hứa Trần có hơi dở hơi. Hứa Trần vẫn là dáng vẻ bình tĩnh, có lẽ sớm đã biết Nam Cung Thạc có tính cách gì.
"Cậu tính thế nào?" Lục Văn Tây hỏi.
"Muốn... tiêu diệt anh ta không?"
"Nói không chừng có thể dùng răng của anh ta làm vài sợi dây chuyền." Lục Văn Tây quay sang nhìn Hứa Trần.
"Bốn sợi."
"Wow, thu hoạch khá đấy, buôn bán lời rồi. Để anh gửi tin cho Hàn Dục, bảo anh ta dẫn vài trợ thủ tới, chúng ta phải đi đánh nhau, cứu giúp nhân loại, nói không chừng Hàn Dục cũng hứng thú với răng của Vampire, chúng ta có thể chia đều." Nói xong, Lục Văn Tây cầm lấy điện thoại, mở Wechat.
Nam Cung Thạc nhìn chằm chằm hành động của Lục Văn Tây, thấy Lục Văn Tây thật sự muốn gõ chữ thì vội vàng ngăn cản, giọng nói rất nhanh: "Thật ra anh ta... anh ta cũng không tính là tội ác tày trời, vì tôi đánh anh ta bị thương trước nên anh ta mới..."
"Cậu đánh anh ta cũng đâu phải lý do để anh ta cưỡng ép cậu."
"Tôi... tôi..." Nam Cung Thạc gấp tới mức nước mắt cũng ầng ật.
Cậu tới tìm Hứa Trần để kiếm cảng tránh gió, sao lại đụng người còn hung ác hơn cả Hứa Trần vậy chứ?
Lục Văn Tây cũng không gấp gáp, chỉ cầm điện thoại nhìn chằm chằm Nam Cung Thạc, do dự một chút rồi đứng dậy, đưa tay kéo Hứa Trần đứng dậy: "Không thì như vầy đi, cậu cứ suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào, nếu cậu thật sự muốn giết anh ta, tôi đảm bảo lão mũi to kia không sống quá ngày mai."
Lục Văn Tây nói xong thì vỗ vai Hứa Trần: "Dẫn bạn nhỏ của em tới phòng dành cho khách nghỉ ngơi đi, quyết định xong thì bảo anh." Sau đó anh nhặt chăn, một lần nữa đi lên lầu.
Nam Cung Thạc nhìn Lục Văn Tây rời đi, sau đó nhịn không được nhỏ giọng hỏi Hứa Trần: "Hứa Trần, cậu với anh ta..."
"Anh ấy là người yêu tôi."
Quả nhiên.
"Hai người đều là đàn ông mà!" Nam Cung Thạc rất kinh ngạc, sao trước đây cậu không biết chuyện này?
"Có sao không?"
Đột nhiên Nam Cung Thạc cảm thấy rất khó tiếp nhận, có chút do dự thở dài: "Sau khi xuống núi cậu đã quen chưa?"
"Ừ, rất tốt, cũng may là gặp được anh ấy."
"Tiền sinh hoạt đủ không?"
"Có anh ấy cho rồi, còn giúp tôi liên hệ công việc."
"Tốt thật, tôi thì đang mắc nợ nè."
"Sao lại mắc nợ?"
"Tôi đi giết ác linh, sau đó trong lúc đánh nhau ngoài ý muốn đụng vỡ đồ đạc, phải bồi thường, cậu không làm hỏng hả?"
Hứa Trần lắc đầu: "Công việc người yêu tìm cho tôi rất an toàn."
Nam Cung Thạc gật đầu, ánh mắt rũ xuống, biểu cảm đau khổ: "Lúc nói chuyện với tôi, cậu có thể không đặt trọng tâm vào người yêu cậu không?"
"Vì sao chứ? Tại cậu chưa quen với anh ấy thôi, anh ấy rất tốt, hơn nữa cũng rất đáng yêu."
"Chỉ là tôi không có cách nào tiếp nhận chuyện hai người đàn ông ở bên nhau, cậu lại còn khoe khoang như vậy... hôm nay tôi bị một người đàn ông... có thể để tôi bình tĩnh lại được không?"
Hứa Trần chỉ có thể ngậm miệng, vốn cậu còn định tỉ mỉ miêu tả cho Nam Cung Thạc biết người yêu của mình đáng yêu tới cỡ nào.
[hết 105]
[Tác giả] Lục Văn Tây: Anh đã nhìn thấu hết thảy.
Hứa Trần: Tác hợp nhân duyên không tính là công đức.
Lục Văn Tây: Vì sao chứ?!
Hứa Trần: Bởi vì bọn họ ở bên nhau thì sẽ có rất nhiều người cảm thấy thất tình.
Lục Văn Tây: Em tiêu rồi, em phạm phải tội ác tày trời rồi, ông đây chính là bạn trai quốc dân!
[Bà mối Tây login]
Lục Văn Tây trợn trắng mắt, có chút không muốn nghe, nhưng sợ Hứa Trần đột nhiên mềm nhũn làm anh rơi vào trạng thái cao không tới thấp không xong, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, không vui với tay cầm lấy điện thoại, lúc vuốt màn hình vẫn ẩn chưa sự phẫn nộ.
Cái tên xuất hiện trên màn hình là Nam Cung Thạc, Lục Văn Tây nhịn không được nhướng mày, muộn như vậy còn liên hệ... có hơi khả nghi.
Tất nhiên cũng có thể là bệnh đa nghi của anh lại tái phái.
Lục Văn Tây bắt máy, sau đó không vui nói: "Alo?" Tay còn không thành thật nắm lấy bé Trần Trần, để bé Trần Trần đánh nhau với bé Tây Tây của mình.
Hứa Trần hôn má anh, có chút không cam lòng.
"Thực xin lỗi, muộn như vầy còn quấy rầy anh, anh có thể nói cho tôi biết chỗ ở của Hứa Trần được không?" Muộn vậy rồi còn tìm Hứa Trần làm gì?
"Không được." Lục Văn Tây từ chối gọn gàng dứt khoát.
"Tôi vừa mới trốn ra, gần đây chẳng có ai quen biết, thật sự là cùng đường rồi, xin anh đó."
Trước đó Lục Văn Tây còn cảm thấy khó chịu, có điều nghe thấy giọng nói của Nam Cung Thạc có chút không thích hợp, anh lập tức thu lại thái độ trước đó, hỏi: "Cậu bị làm sao vậy?"
"Tôi... tôi bị ác quỷ phương tây kia khi dễ." Nam Cung Thạc ấp úng trả lời.
"Nói cho tôi biết vị trí của cậu, tôi lái xe tới đón."
"Không cần, nói cho tôi biết địa chỉ, tôi có thể trực tiếp qua đó."
Vì quá lo lắng nên Lục Văn Tây quên mất chuyện nhóm thầy bắt quỷ có thể dịch chuyển tức thời, vì thế chỉ đành nhanh chóng bước xuống giường, hai người mặc quần áo đàng hoàng rồi mới gửi địa chỉ cho Nam Cung Thạc.
Lúc Lục Văn Tây và Hứa Trần im lặng cùng chờ đợi chiếc lều nhỏ xẹp xuống thì cửa phòng ngủ mở ra, tiếp đó Nam Cung Thạc bước vào.
Nam Cung Thạc vẫn là dáng vẻ lúc ban ngày, thoạt nhìn không bị thương, chỉ là biểu cảm không tốt lắm, tay túm chặt cổ áo khoác, tựa hồ sợ lạnh.
Hứa Trần tùy tiện khoác thêm một chiếc áo dài, đi tới hỏi: "Cậu bị làm sao vậy? Bị Vampire kia tấn công hả?"
Nói tới chuyện này, biểu cảm của Nam Cung Thạc lập tức khó coi, lùi về sau một bước rồi mới trả lời: "Anh ta là kẻ lỗ mã.ng lại thích trêu chọc người khác, hôm nay đặc biệt quá đáng nên tôi đánh nhau với anh ta một trận."
Lục Văn Tây vẫn còn ngồi trong chăn, nghe vậy liền vui vẻ hỏi: "Đánh một trận rồi trốn đi? Này là bị đánh chứ nhỉ?"
"..." Nam Cung Thạc không trả lời, chỉ nghiêng đầu đi, gương mặt đỏ ửng.
Hứa Trần có chút bất đắc dĩ, tình huống này chỉ có thể là Lục Văn Tây đã nói đúng: "Anh ngoan chút đi, cậu ấy không phải người giỏi tán dóc."
"Được rồi, hai người nói chuyện đi." Lục Văn Tây xua tay mặc kệ, sau đó trốn vào trong chăn nghịch điện thoại.
Nam Cung Thạc liếc nhìn căn phòng một chút, sau đó nhìn trạng thái của hai người, hỏi: "Hai người ở chung à?"
"Ừ, bọn tôi ở cùng nhau." Hứa Trần trả lời rất nhanh, không hề có chút do dự nào, thái độ này làm Lục Văn Tây có chút thiện cảm, không khỏi trốn trong chăn cười trộm.
"À... à..." Cũng không biết Nam Cung Thạc có cảm xúc gì, tựa hồ đang cố gắng tiếp nhận, nhưng lại cảm thấy có chút kỳ quái, lại không biết có nên hỏi hay không, vì thế cậu ta khá bối rối.
"Hai chúng ta ra ngoài nói chuyện đi." Hứa Trần cảm thấy tiếp khách ở phòng ngủ có chút không thích hợp, vì thế mở cửa dẫn Nam Cung Thạc ra ngoài, kết quả vừa quay đầu lại thì thấy Lục Văn Tây cũng quấn chăn đi ra theo.
Hứa Trần nhìn dáng vẻ như cố gắng giả làm người qua đường của Lục Văn Tây, đột nhiên nhịn không được nhếch môi mỉm cười, nụ cười này làm Nam Cung Thạc sửng sốt, quay đầu nhìn sang Lục Văn Tây.
Loáng thoáng cảm thấy kỳ quái.
"Ngồi xuống nói đi." Hứa Trần chỉ ghế sô pha nói.
"Tôi... tôi không ngồi."
Lục Văn Tây đột nhiên quay đầu nhìn sang Nam Cung Thạc, có cảm giác đồng cảm, vì thế bỏ chăn ra, đi tới trước mặt Nam Cung Thạc, đưa tay túm cổ áo đối phương.
Thân thủ của Nam Cung Thạc rất nhạy bén, lập tức muốn ngăn chặn, không ngờ lại không thành công, bởi vì nháy mắt này Hứa Trần đã túm lấy tay cậu, để Lục Văn Tây thuận lợi kéo cổ áo Nam Cung Thạc.
Sau đó liền nghe thấy Lục Văn Tây cười lạnh một tiếng.
"Phát sinh trong tình huống cậu không tình nguyện à?" Lục Văn Tây nhìn dấu hôn trên cổ Nam Cung Thạc, nhịn không được cười lạnh một tiếng.
Anh nhìn ra được Adrian có hứng thú với Nam Cung Thạc, cũng nhìn ra lúc anh rời đi Adrian có phần ghen tức, có điều trực tiếp chơi trò bá vương ngạnh thượng cung như vậy thì đúng là hết nói nổi.
Loại yêu cưỡng ép này nói trắng ra chính là cưỡng hi.ếp, ấn tượng của Adrian trong lòng Lục Văn Tây trở nên kém cỏi, xếp Adrian vào loại dâ.m tặc lỗ mãn.g không có phẩm giá.
Nam Cung Thạc vội vàng né tránh, ngậm miệng không trả lời.
Phản ứng này rất điển hình, chính là đầu óc quá bảo thủ, cảm thấy chuyện này không quang vinh, bị người ta làm như vậy như vì thanh danh của mình mà để kẻ ác nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Nói tới thì chân chính làm người ta lạnh lòng là nếu chuyện này truyền đi, dư luận sẽ rất ghê tởm, kẻ làm chuyện xấu chưa chắc sẽ bị phạt quá nặng, người bị hại ngược lại sẽ bị chỉ trỏ, không thể nào sống cuộc sống bình thường.
Rất đáng thương.
Hứa Trần nhìn Nam Cung Thạc, tựa hồ cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, không khỏi tức giận hỏi: "Vampire lại dám làm chuyện này với cậu? Tôi giúp cậu giết anh ta nhé?"
Lục Văn Tây nghe vậy thì trực tiếp quơ tay, bảo Hứa Trần im miệng.
Không nói tới chuyện Adrian có thực lực gì, chỉ cần nói tới độ nổi tiếng của Adrian, nếu anh ta đột nhiên tử vong thì sẽ bị chú ý, sẽ không dễ gạt như lần trước.
Hứa Trần rất nghe lời Lục Văn Tây, lập tức ngậm miệng ngồi trên sô pha không nói gì, chỉ quan sát.
"Bạn nhỏ Nam Cung Thạc, tôi có thể khẳng định nói cho cậu biết, sáng nay tôi đã nhìn ra Adrian cảm thấy hứng thú với cậu. Thậm chí anh ta vì cậu mà không ngại vất vả nhiều lần cực khổ tới quốc nội làm việc, lúc cậu xin phương thức liên hệ của tôi, anh ta đã ghen." Lục Văn Tây nói những chuyện này làm tiền đề.
"Anh ta... anh ta chỉ là ác quỷ phương tây nói năng tùy tiện thôi! Anh ta muốn làm nhục tôi! Lần này... đặc biệt quá đáng."
"Tức là trước kia anh ta đã táy máy tay chân với cậu rồi? Sau đó cậu vẫn đi theo anh ta? Thứ cho tôi nói thẳng, với thân phận và địa vị của Adrian, căn bản không cần ngàn dặm xa xôi chạy tới đây trêu ghẹo một thầy bắt quỷ nhỏ bé như cậu, mỹ nữ mỹ nam xinh đẹp gì, chỉ cần anh ta ngoắc tay một cái sẽ có một đống ùa tới tận cửa."
"Thần bắt quỷ bọn tôi thường bất hòa với bọn họ."
"Thầy bắt quỷ có rất nhiều, nhưng anh ta chỉ nhìn chằm chằm một mình cậu thôi, cậu hiểu không? Tôi muốn nói cho cậu biết, anh ta có hứng thú với cậu, là loại muốn ngủ với cậu."
Lúc này Nam Cung Thạc không nói gì, tựa hồ cảm thấy rất rất nhục nhã, cộng thêm phẫn nộ, vì thế khi nghe Lục Văn Tây nói những lời này, cậu ta vẫn rất bực bội.
"Tôi nói những chuyện này với cậu, là vì muốn đứa ngốc như cậu hiểu là anh ta có tình cảm với cậu. Có điều anh ta quá kém cỏi, thế mà lại chọn cách cưỡng ép, cậu... là thẳng đúng không? Bẻ thẳng là hành vi rất thiếu đạo đức, đây là điểm làm tôi chướng mắt Adrian. Vì thế chính cậu hiểu rõ ràng đi, trong điều kiện hàng đầu là anh ta thích cậu mà xảy ra chuyện này, cậu có tức giận không?"
"Tất nhiên!"
"Ừm, vậy nếu cậu đã không muốn thì chính là bị anh ta khi dễ, đây là quốc gia của chúng ta, cho dù Adrian trâu bò cỡ nào thì cũng chẳng làm được gì. Cậu là bạn của Hứa Trần, tôi sẵn lòng giúp cậu, tôi có thể nói cho cậu biết, tôi có rất nhiều cách để anh ta không thể thuận lợi quay về nước."
Lúc nói những lời này, Lục Văn Tây đặc biệt hung ác, không hề có chút ý tứ đùa giỡn nào.
Nam Cung Thạc nghe vậy thì sửng sốt, vô thức nhìn sang Lục Văn Tây, sau đó lại nhìn Hứa Trần, phát hiện Hứa Trần cũng có biểu cảm như vậy thì cậu có chút do dự nói: "Anh ta rất lợi hại, bình thường tôi không thể đánh lại anh ta..."|
"Cậu yên tâm, tôi có tiền."
"Có tiền... cũng đâu thể đánh lại anh ta."
"Tiền là vạn năng, có tiền có thể tìm được người đánh thắng anh ta, tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, nhắn tin Wechat, người giúp đỡ sẽ ùn ùn chạy tới."
Nam Cung Thạc nhìn chằm chằm Lục Văn Tây hồi lâu, sau đó nói một câu thực lạc đề: "Lúc nói câu này trông anh đẹp trai vãi."
Lục Văn Tây bị Nam Cung Thạc chọc cho dở khóc dở cười, vô thức nhìn sang Hứa Trần, cảm thấy bạn của Hứa Trần có hơi dở hơi. Hứa Trần vẫn là dáng vẻ bình tĩnh, có lẽ sớm đã biết Nam Cung Thạc có tính cách gì.
"Cậu tính thế nào?" Lục Văn Tây hỏi.
"Muốn... tiêu diệt anh ta không?"
"Nói không chừng có thể dùng răng của anh ta làm vài sợi dây chuyền." Lục Văn Tây quay sang nhìn Hứa Trần.
"Bốn sợi."
"Wow, thu hoạch khá đấy, buôn bán lời rồi. Để anh gửi tin cho Hàn Dục, bảo anh ta dẫn vài trợ thủ tới, chúng ta phải đi đánh nhau, cứu giúp nhân loại, nói không chừng Hàn Dục cũng hứng thú với răng của Vampire, chúng ta có thể chia đều." Nói xong, Lục Văn Tây cầm lấy điện thoại, mở Wechat.
Nam Cung Thạc nhìn chằm chằm hành động của Lục Văn Tây, thấy Lục Văn Tây thật sự muốn gõ chữ thì vội vàng ngăn cản, giọng nói rất nhanh: "Thật ra anh ta... anh ta cũng không tính là tội ác tày trời, vì tôi đánh anh ta bị thương trước nên anh ta mới..."
"Cậu đánh anh ta cũng đâu phải lý do để anh ta cưỡng ép cậu."
"Tôi... tôi..." Nam Cung Thạc gấp tới mức nước mắt cũng ầng ật.
Cậu tới tìm Hứa Trần để kiếm cảng tránh gió, sao lại đụng người còn hung ác hơn cả Hứa Trần vậy chứ?
Lục Văn Tây cũng không gấp gáp, chỉ cầm điện thoại nhìn chằm chằm Nam Cung Thạc, do dự một chút rồi đứng dậy, đưa tay kéo Hứa Trần đứng dậy: "Không thì như vầy đi, cậu cứ suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào, nếu cậu thật sự muốn giết anh ta, tôi đảm bảo lão mũi to kia không sống quá ngày mai."
Lục Văn Tây nói xong thì vỗ vai Hứa Trần: "Dẫn bạn nhỏ của em tới phòng dành cho khách nghỉ ngơi đi, quyết định xong thì bảo anh." Sau đó anh nhặt chăn, một lần nữa đi lên lầu.
Nam Cung Thạc nhìn Lục Văn Tây rời đi, sau đó nhịn không được nhỏ giọng hỏi Hứa Trần: "Hứa Trần, cậu với anh ta..."
"Anh ấy là người yêu tôi."
Quả nhiên.
"Hai người đều là đàn ông mà!" Nam Cung Thạc rất kinh ngạc, sao trước đây cậu không biết chuyện này?
"Có sao không?"
Đột nhiên Nam Cung Thạc cảm thấy rất khó tiếp nhận, có chút do dự thở dài: "Sau khi xuống núi cậu đã quen chưa?"
"Ừ, rất tốt, cũng may là gặp được anh ấy."
"Tiền sinh hoạt đủ không?"
"Có anh ấy cho rồi, còn giúp tôi liên hệ công việc."
"Tốt thật, tôi thì đang mắc nợ nè."
"Sao lại mắc nợ?"
"Tôi đi giết ác linh, sau đó trong lúc đánh nhau ngoài ý muốn đụng vỡ đồ đạc, phải bồi thường, cậu không làm hỏng hả?"
Hứa Trần lắc đầu: "Công việc người yêu tìm cho tôi rất an toàn."
Nam Cung Thạc gật đầu, ánh mắt rũ xuống, biểu cảm đau khổ: "Lúc nói chuyện với tôi, cậu có thể không đặt trọng tâm vào người yêu cậu không?"
"Vì sao chứ? Tại cậu chưa quen với anh ấy thôi, anh ấy rất tốt, hơn nữa cũng rất đáng yêu."
"Chỉ là tôi không có cách nào tiếp nhận chuyện hai người đàn ông ở bên nhau, cậu lại còn khoe khoang như vậy... hôm nay tôi bị một người đàn ông... có thể để tôi bình tĩnh lại được không?"
Hứa Trần chỉ có thể ngậm miệng, vốn cậu còn định tỉ mỉ miêu tả cho Nam Cung Thạc biết người yêu của mình đáng yêu tới cỡ nào.
[hết 105]
[Tác giả] Lục Văn Tây: Anh đã nhìn thấu hết thảy.
Hứa Trần: Tác hợp nhân duyên không tính là công đức.
Lục Văn Tây: Vì sao chứ?!
Hứa Trần: Bởi vì bọn họ ở bên nhau thì sẽ có rất nhiều người cảm thấy thất tình.
Lục Văn Tây: Em tiêu rồi, em phạm phải tội ác tày trời rồi, ông đây chính là bạn trai quốc dân!
[Bà mối Tây login]