Viên Dã Phú: Cái đệt, hắn dám chơi thuốc trong tiệc của tui hả?
Lục Văn Tây: Chắc thế.
Viên Dã Phú: Nếu tiệc của tui xảy ra chuyện, ba tui sẽ dộng cho tui một cái móng ngựa để khắc ghi kí ức mất.
Lục Văn Tây đã từng thấy qua ba Viên Dã Phú, đó là một ông cụ cực kỳ cứng rắn và thô bạo, vì quá bận rộn với công việc nên không dạy dỗ tốt đứa con, để nó trở thành một thanh niên ngơ ngáo chẳng khác nào đám sửu nhi. Thế nhưng bởi vì ông cụ nghiêm khắc nói một không nói hai nên Viên Dã Phú ngoại trừ có chút trăng hoa thì cơ bản cũng coi như ổn.
Nếu trong bữa tiệc của Viên Dã Phú mà Minh Côn xảy ra chuyện, Viên Dã Phú cũng phải lao đao.
Lục Văn Tây: Minh Côn tìm tôi rủ 3P, tôi, hắn, Liễu Nhan Khanh, còn ghi âm cuộc nói chuyện để uy hiếp tôi, tôi không trị hắn một vố thì coi sao được chứ?
Viên Dã Phú: Con bà nó, đập nó là vừa rồi!
Lục Văn Tây: Nếu thật sự kiếm chuyện tới chỗ cậu, cậu cứ bảo là hắn tự chơi thuốc, bảo người nhà tìm chỗ cho hắn cai nghiện đi.
Viên Dã Phú: Rồi, tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ giúp ông giải quyết. Còn bên ông thế nào rồi, đêm qua thuận lợi không?
Lục Văn Tây: Ah, tôi yêu rồi, bắt đầu từ đêm qua.
Viên Dã Phú: [tui biết ngay.jpg]
Lục Văn Tây: Bạn trai tôi đang ngồi không xa chờ anh đây hóa trang đây này.
Kết quả, Lục Văn Tây vừa mới khoe xong thì Hứa Trần đã đeo ba lô tới chào anh: "Em về trường đi học đây. Anh Lưu đưa em đi."
"Không xem anh đóng phim à?"
"Đang trong thời gian thi cuối kỳ, cần phải chú ý."
"Ah...." Làm một người bạn trai hợp cách, quả thực không thể làm lỡ chuyện học tập tiến tới của người yêu.
"Em đi đây." Nói xong, Hứa Trần liền quay đầu đi, Lục Văn Tây chỉ có thể từ trong gương nhìn theo bóng lưng Hứa Trần, im lặng không nói gì.
Gần đây Lục Văn Tây đang quay phim, còn quay rất thuận lợi, chỗ nào không thông suốt thì có thể kéo Đặng Huyên Hàm ra khỏi bàn mạt chược, để chị ta đối diễn với mình, thuận tiện chỉ dạy một chút.
Nhóm bạn mạt chược của Đặng Huyên Hàm ở bên cạnh xem bọn họ diễn, còn phát biểu quan điểm từ góc độ người xem, Lục Văn Tây cảm thấy mình được lợi rất lớn.
Vì thế hôm nay mặc dù tới trường quay khá muộn nhưng quay hình vẫn rất thuận lợi, hoàn thành lịch trình.
Quay phim xong, Lục Văn Tây liền gửi tin wechat cho Hứa Trần.
Lục Văn Tây: Nhớ em nhớ em nhớ em nhớ em nhớ em nhớ em rất nhớ em.
Hứa Trần: Em đang ở nhà nấu thuốc.
Lục Văn Tây: Không uống thuốc đâu, đắng lắm!
Hứa Trận: Có trợ giúp cho bệnh trĩ của anh.
Lục Văn Tây thận trọng suy nghĩ, đã nói chuyện yêu đương rồi, bệnh này đúng là vấn đề. Từ khi Hứa Trần cho anh uống thuốc, chứng táo bón đã tốt hơn rất nhiều, trĩ cũng dần dần khá hơn, căn bản không còn nghiêm trọng như trước nữa.
Anh cảm thấy, mình có thể, nhưng thật sự lại không được, vì để Hứa Trần có thể thể nghiệm cảm giác đánh bóng cúc hoa.
Lục Văn Tây: Anh uống.
Hứa Trần: Ừm, ngoan.
Lục Văn Tây vì chữ "ngoan" này mà mừng rỡ như trúng số, lại còn là tích lũy vài kỳ rồi, tổng giá trị giải thưởng thật sự rất lớn. Sau đó vui sướng leo lên xe, thực chờ mong được trở về nhà.
Kết quả vừa về tới nhà liền nghe thấy âm thanh chơi mạt chược, tiếp đó là tiếng gọi của Đặng Huyên Hàm: "Lục Văn Tây, về rồi hả? Mau dội bồn cầu đi! Thúi muốn chết."
"Mấy chị bị làm sao vậy chứ? Chết rồi mà cũng ị được hả?" Lục Văn Tây đang đổi giày, nghe vậy liền trực tiếp vất chiếc giày vào phòng ăn.
Hứa Trần đang ở phòng bếp nấu thuốc nghe thấy tiếng rống của Lục Văn Tây thì có chút sửng sốt, sau đó liếc một vòng, không thấy gì cả.
"Ăn đồ ăn vào bụng thì đương nhiên phải ị rồi! Lấy chút đồ uống cho bọn tôi đi, thuận tiện gọi chút thức ăn ngoài nữa rồi bảo Tiểu Hứa xuống lấy." Đặng Huyên Hàm căn bản không thèm sợ con cọp giấy Lục Văn Tây này, thản nhiên nói.
Lục Văn Tây chống nạnh trừng mắt nhìn đám người này, thực muốn đuổi bọn họ ra ngoài.
Sau đó lại nghe Đặng Huyên Hàm than thở: "Tiểu Hứa nhà cậu thật đáng yêu, lúc soi gương thấy vết hôn trên cổ thì không biết ở đâu mà ra nên cứ đứng đó mà soi cả nửa ngày, lại còn bắt mạch cho mình nữa chứ, ông trời của tôi ơi..."
Nghĩ tới dáng vẻ ngốc manh của Hứa Trần, Lục Văn Tây cũng thấy thực thú vị, cơn giận cũng giảm đi, đi tới bên cạnh Hứa Trần, từ trong túi lôi điện thoại ra đặt thức ăn, còn nhịn không được cảm thán: "Cứ vậy cũng không phải biện pháp, đám quỷ này vừa có thể ăn lại có thể ị, còn ồn ào nhốn nháo, phiền chết đi được."
Hứa Trần không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể suy đoán từ lời Lục văn Tây, vì thế cậu đáp: "Để bọn họ tới nhà Đặng Huyên Hàm đi?"
"Không thể để cửa mở mãi được, sẽ bị người ta phát hiện ngay." Lục Văn Tây nhớ tới gì đó, liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng ăn, sau đó hỏi: "Đỗ Mạt đâu rồi?"
"Ra ngoài dạo rồi, nói là muốn tìm chứng cứ, hai cậu ra ngoài lâu như vậy, bọn tôi bị nhốt ở đây ba ngày rồi." Đặng Huyên Hàm trả lời.
"Tôi thấy chị chơi mạt chược vui quá còn gì?"
"Chơi suốt mấy ngày nay, chán rồi, buổi chiều bọn tôi còn muốn xem phim, cậu tải vài bộ đi nhá."
"Thật không muốn hầu hạ mấy người, không phải đã đưa xe cho chị rồi à? Tự lái xe tới rạp chiếu phim xem ké đi."
"Tôi có thể nói tin tình báo về Tiểu Hứa cho cậu."
"Không cần chị nói, tự tôi biết rồi."
Lục Văn Tây nói xong liền quay sang ôm lấy Hứa Trần, hôn lên cổ đối phương một ngụm.
"A!" Quỷ thiếu nữ hét lên một tiếng.
"Là thật rồi..." Nhóm quỷ khác cũng kinh sợ.
Đặng Huyên Hàm nhìn thoáng qua, hỏi: "Rốt cuộc cũng ở cùng một chỗ rồi à?"
Lục Văn Tây ôm lấy Hứa Trần, biết Hứa Trần không nhìn thấy nhóm Đặng Huyên Hàm liền áp tới bên tai đối phương nói: "Mau mau mau, hôn anh hôn anh đi."
Hứa Trần theo bản năng nhìn sang, sau đó nhỏ giọng trả lời: "Có phải có người khác ở đây không?"
"Đừng để ý tới bọn họ, miệng người chết là kín nhất."
Hứa Trần suy nghĩ một chút, sau đó vẫn lắc đầu tiếp tục nấu thuốc, chuyện thân mật chỉ nên làm khi có hai người. Với lại, dáng vẻ "ý loạn tình mê" của Lục Văn Tây chỉ có thể để cậu nhìn.
Lục Văn Tây gác cằm lên vai Hứa Trần, cố chịu đựng mùi thuốc đông y, nhỏ giọng nói: "Dấu trên cổ là anh mút, dùng sức mút một chút là ra."
"Ừm... em biết rồi."
"Tiểu tướng công nhà anh thông minh như vậy, nhất định là biết mà."
Lục Văn Tây nhìn cần cổ trắng nõn của Hứa Trần, nhịn không được muốn cắn một cái, nhìn thôi cũng cảm thấy ngon rồi. Nghĩ liền làm, vì thế liền trực tiếp gặm lên cổ Hứa Trần, lại mút ra một dấu dâu tây.
Hứa Trần cảm thấy có chút đau nhưng cũng không chán ghét, chỉ quay đầu sang liếc nhìn Lục Văn Tây.
Lục Văn Tây chỉ dấu dâu tây nói: "Ui, lại một dấu nữa nè."
Hứa Trần do dự một chút, yếu ớt nói: "Em cũng muốn..."
"Không được, anh còn phải quay phim."
"Oh." Hứa Trần có chút mất mác, cậu đã nghĩ tới khu vực nhỏ này của Lục Văn Tây rất lâu rồi.
Kết quả Lục Văn Tây trực tiếp lùi lại một bước, kéo áo lộ ra phần ngực: "Nhưng ngực thì được."
Áo vừa mới kéo lên đã bị Hứa Trần kéo trở xuống: "Người khác nhìn thấy đấy."
"Bọn họ bận chơi mạt chược rồi." Lục Văn Tây nói xong xoay người lại thì thấy cả đám quỷ trong phòng đều tụ tập trong phòng bếp, cực kỳ phấn khích nhìn bọn họ thủ thỉ tình tứ. Quỷ thiếu nữ thì vẫn còn khóc, có một nữ quỷ đang an ủi quỷ thiếu nữ bị "thất tình".
"Mấy người.... rảnh rỗi vậy hả?" Lục Văn Tây cắn răng nghiến lợi hỏi.
"Cậu mà chết thì cũng rảnh thế thôi, cuộc sống không có mạng mẽo internet cũng không có nhạc có phim, cậu tự nghĩ đi." Đặng Huyên Hàm nhìn say mê.
"Cút đi! Cút ngay cho tôi! Bằng không... tui lấy bùa dán mấy người đó." Lục Văn Tây nói xong thì bắt đầu xua đuổi đám quỷ, anh cảm thấy mình khẳng định có thể chuyển sang làm nghề đuổi quỷ.
Sau khi nhốt đám quỷ ở ngoài cửa, Lục Văn Tây mới thở dài một hơi rồi nhún nhảy quay trở lại: "Tướng công, hôn anh hôn anh đi, bọn họ đi hết rồi."
Hứa Trần quay đầu nhìn Lục Văn Tây, không nhúc nhích, sau đó bị Lục Văn Tây ôm lấy lắc lắc, không có cách nào, Hứa Trần chỉ đành xoay người lại che mắt Lục Văn Tây, nhẹ nhàng chạm vào môi anh một cái, sau đó liền buông ra.
Lục Văn Tây liếm liếm môi, vừa mới bắt đầu mà có thể như vậy cũng coi như khá hài lòng rồi, anh quay trở về phòng khách, ngồi trên sô pha lấy điện thoại ra lướt weibo mới phát hiện Hàn Phạm Minh có gửi tin cho mình.
Hàn Phạm Minh: Đoàn đội của Trương Cửu Triết hình như phát hiện nên phản kích sang cậu rồi, hoặc là muốn dùng cậu để dời sự chú ý nên xào lại mấy tin cậu diễn xuất kém, nhưng vừa up tin không bao lâu thì đã bị fans hâm mộ của cậu kiểm soát rồi. Nhóm Tây Mụ này xuất hiện khi nào, cậu biết không?
Hàn Phạm Minh: Mà cậu cứ yên tâm, chuyện Tiểu C không tra được tới trên đầu cậu đâu, bọn họ có nghĩ bể đầu cũng không nghĩ ra là cậu làm. Tôi nói với người trung gian, bảo hắn ngầm ám thị là bạn thân lúc còn sống của Đặng Huyên Hàm, nhìn thấy tin tức nên tức giận bất bình giùm bạn mình. Hiện giờ đã đẩy giá lên sáu chục triệu rồi, nhưng tôi thấy chắc cuối cùng chỉ tầm năm mươi lăm triệu thôi, sau khi tiền về tôi sẽ chuyển cho cậu.
Lục Văn Tây xem tin mà vui vẻ, phỏng chừng là đoàn đội Trương Cửu Triết đã tìm tới phòng làm việc thủy quân của Diệp Đình, để Diệp Đình biết tin nên vừa làm nhiệm vụ lại vừa khống chế.
Xem ra, cứu Diệp Đình thật sự không lỗ, lại còn lời to, anh muốn gửi một phần quà cho Diệp Đình. Mua gì bây giờ nhỉ... thôi bỏ đi, gửi lì xì cho lẹ.
Với lại, anh còn mua thêm mấy triệu đồ cúng cho Đặng Huyên Hàm, vừa nãy đuổi bọn họ ra ngoài, bây giờ ngẫm lại thì cũng thấy có chút quá đáng.
Anh mở weibo, phát hiện video của Cát Tân Long lão tiền bối up lần trước một lần nữa xuất hiện khắp các trang weibo, thỉnh thoảng cũng kèm theo những tin tức khác nhưng vị trí cũng không tính là quá hot, chắc hẳn có người khống chế.
Chuyển biến phát sinh lúc tám giờ tối, Cát Tân Long lão tiền bối cố ý đăng video, trước tiên là xin lỗi vì video phê bình trước đó. Đồng thời cũng kể lại là sau khi mình đăng video không bao lâu thì Lục Văn Tây có tới tìm, thái độ rất khiêm tốn, ông cố ý làm khó dễ Lục Văn Tây, nhưng Lục Văn Tây lại không hề để tâm, không hề nóng nảy gắt gỏng như lời đồn, ngược lại rất khiêm nhường sẵn sàng học hỏi, là một thanh niên tốt.
Cát Tân Long lão tiền bối gửi weibo như vậy cũng coi như chặn được cơn sóng dữ, trước đó Lục Văn Tây vẫn còn bị chê bai, sau đó thì cả đám fans hâm mộ chạy tới cám ơn vị tiền bối Cát Tân Long, bài viết này cư nhiên leo lên đứng đầu weibo, phỏng chừng cũng là Hàn Phạm Minh đang ra tay.
Lục Văn Tây xem xong mà nhịn không được vui thầm, cứ cảm thấy đoàn đội Trương Cửu Triết tát bẩn anh hai lần, kết quả cả hai lần đều không chiếm được hời, còn hại chính mình bể đầu sứt trán, cũng thực thú vị.
Lục Văn Tây: Tôi thấy rồi.
Hàn Phạm Minh: Nhớ cám ơn tiền bối Cát Tân Long với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch?
Lục Văn Tây mở lại weibo, phát hiện Bạch Đẳng Nhạn cũng đăng weibo.
Bạch Đẳng Nhạn: Một đêm nọ, tôi nói với Lục Văn Tây: "Kỹ thuật diễn xuất này của ông chỉ có thể diễn cho tôi xem mà thôi." Sau đó ổng liền gửi cho tui một trái tim. Sau đó tôi phát hiện, Lục Văn Tây người này thật sự rất được...
Hướng gió của bình luận liền trở nên khá vi diệu.
Tiểu Xú Miêu Miêu Miêu Miêu: Tức là lúc đêm khuya thanh vắng, hai người đã ở bên nhau à? Lại còn gửi trái tim nữa chớ, ngọt quá đi!
Phương Phương tay trái tim tay phải: Chỉ có quan ♂ hệ ♂ tốt mới dám đùa giỡn vậy thôi.
Bí Đỏ Tròn: Bổ não tiểu thuyết đam mỹ một triệu chữ.
Dưa Chuột Tiểu Nhị: Chồng bợn đương nhiên là tốt rồi.
Mặc Mặc Mặc Tây Kha: Đồng nghiệp văn CP có rồi đây, địa chỉ đây.
Mã Khỏa Khỏa Khỏa Lạp: Lục Bạch không bao giờ sụp đổ.
Kỳ thật Bạch Đẳng Nhạn đúng là có khả năng bán hủ, Lục Văn Tây tỉ mỉ suy nghĩ một chút, giống như lúc đang tập vũ đạo cũng bị Bạch Đẳng Nhạn lái sang chuyện này. Hiện giờ được tiền bối Cát Tân Long hỗ trợ tẩy trắng, tiếp theo đó là Bạch Đẳng Nhạn túm lấy trọng tâm câu chuyện, tin tức bôi xấu Lục Văn Tây chuyển thành chuyện cười, còn có người bắt đầu viết đoản văn của hai người.
Nhìn một hồi, đầu tiên là cậu share weibo của tiền bối Cát Tân Long.
Lục Văn Tây: Cám ơn Tạ lão tiền bối đã chỉ dạy, lễ mừng năm mới năm nay cháu có ngày nghỉ, nhất định sẽ tới ké cơm sẵn tiện học tập thêm, ngài đừng đuổi cháu đấy. //@Cát Tân Long: Có vài lời muốn nói với mọi người về bạn nhỏ Lục Văn Tây. [video]
Sau đó share bài Bạch Đẳng Nhạn.
Lục Văn Tây: Tay tạo hình trái tim //Bạch Đẳng Nhạn: Một đêm nọ, tôi nói với Lục Văn Tây: "Kỹ thuật diễn xuất này của ông chỉ có thể diễn cho tôi xem mà thôi." Sau đó ổng liền gửi cho tui một trái tim. Sau đó tôi phát hiện, Lục Văn Tây người này thật sự rất được...
Sau đó nhóm Duy Tây và Tây Mụ liền bùng nổ, nhóm chuột chũi chui ra khỏi hang bắt đầu "A a a a a a".
"Uống thuốc đi, nhiệt độ vừa đủ ấm rồi." Hứa Trần bưng thuốc cho Lục Văn đặt xuống bàn trà, sau đó chỉ ra cửa: "Em đi lấy thức ăn đặt đây."
"Ừ, em đi đi."
Hứa Trần khoác thêm áo khoác rồi đi ra cửa, Lục Văn Tây uống thuốc xong thì tiếp tục lướt weibo, xem bình luận. Chờ Hứa Trần quay lại thì cũng dắt theo một đám quỷ, bọn họ chuyển bàn mạt chược, tiếp tục tới phòng ăn phấn đấu, còn bảo Lục Văn Tây mau đưa thức ăn cho bọn họ, thèm lắm rồi.
Đúng vậy, không phải đói, chỉ là thèm thôi.
Lục Văn Tây cảm thấy mình quả thực cũng thiếu Đặng Huyên Hàm không ít đồ cúng, vì thế liền đưa hết cho đám quỷ, hầu hạ mấy vị gia gia này xong còn thuận tiện ngồi xem bọn họ chơi hai ván.
Hứa Trần ngồi trên ghế sô pha ở bên cạnh xem di động, lướt weibo, vẻ mặt lạnh nhạt tăng thêm vài phần lạnh lùng, cuối cùng đặt điện thoại lên bàn trà rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.
"Tắm chung đi!" Lục Văn Tây cảm thấy hai người tắm chung thật không tệ, kết quả vừa mới đi cùng, Hứa Trần liền đóng cửa lại, không cho anh vào.
Trước đó vẫn còn rất tốt.
Trực giác mách bảo Lục Văn Tây là có chút không đúng, vì thế lén nhìn thử điện thoại Hứa Trần, phát hiện trước đó Hứa Trần đã xem bình luận trên weibo của mình, thấy nhóm Lục Bạch đang vui sướng thảo luận về CP, lúc này cũng đoán được gì đó.
Không phải thật đâu Bảo Bảo à, trong giới giải trí này thì tình bạn rất nhiều, tình yêu thì toàn là đồn thổi thôi Bảo Bảo.
Lục Văn Tây khóc không ra nước mắt.
Sau khi Hứa Trần ra ngoài, biểu tình vẫn lạnh lùng như thế, Lục Văn Tây liền bám đuôi theo giải thích cho Hứa Trần hiểu về mớ rắc rồi trong giới giải trí này, cái gì là đồn thổi, cái gì là chân ái.
"Anh với Bạch Đẳng Nhạn chính là CP được xào thôi, thuận tiện album MV mới ra lên nổi luôn, với lại cậu ta làm thế là đang giúp anh tẩy trắng hình tượng, đang giúp anh thôi. Anh với cậu ta là quan hệ quyền lợi giả tạo trong giới giải trí, anh với em mới là tình yêu chân thật." Lục Văn Tây giải thích rất chăm chú, sợ Hứa Trần không hiểu.
"Sao đêm hôm anh lại đi chung với anh ta?" Hứa Trần rốt cuộc cũng trả lời.
"Công việc cần, phải luyện tập vũ đạo."
"Trước đây anh... anh ôm em, còn nói là công việc cần."
"Lần đó anh bị dọa mà."
"Em chẳng thấy anh bị dọa gì, lúc ôm anh còn đảo mắt, liếm môi."
Lục Văn Tây lắc đầu, thực hối hận vì mình quá đắc ý vênh váo khi chiếm được tiện nghi: "Không phải đâu mà, em đừng nóng giận, nghe anh giải thích."
"Em không có tức giận, anh đi tắm đi, em giúp anh." Hứa Trần vẫn là biểu tình như vậy, không nhìn ra có gì không thích hợp, thế nhưng dựa vào trực giác của người yêu Lục Văn Tây vẫn phát hiện Hứa Trần không vui vẻ như trước kia.
Trước kia là vui vẻ không có biểu tình.
Bây giờ là lạnh lùng không có biểu tình.
Khác biệt rất lớn.
Sau đó liền nghe thấy tiếng quỷ thiếu nữ kêu khóc: "Lão đại chúng ta tốt như vậy, cái người này cư nhiên lại cáu kỉnh với lão đại, không biết lão đại tốt đến thế nào, em đau lòng quá đi mà..."
Trước đó cô bé nói là fan chân ái của anh, quả thực không giả.
Lục Văn Tây vội đứng dậy đóng cửa phòng, sau đó chạy vào phòng phóng, vừa vào tới liền ôm chặt Hứa Trần không buông tay: "Giúp anh cởi đồ đi."
Hứa Trần chỉ nhìn anh, không nhúc nhích.
"Giúp anh giúp anh đi mà! Trồng dâu tây trên ngực của anh cũng không sao hết."
Nói những lời này xong, Lục Văn Tây phát hiện ánh mắt Hứa Trần có chút thả lỏng, tựa hồ đang do dự."
"Chờ qua đợt này, tới kỳ nghỉ mừng năm mới, chúng ta có thể làm, tư thế nào cũng được."
Kết quả lời này lại làm Hứa Trần nhíu mày, cũng không biết cậu đang nghĩ gì, sau đó nói: "Mau tắm đi, bằng không... không bồi anh đâu."
Lục Văn Tây khó chịu, thở phì phò tự mình cởϊ qυầи áo, sau đó phì phò nhảy vào bồn, rồi lại phì phò bò ra khoác áo choàng tắm rồi bỏ đi ra ngoài, chỉ là không chịu hết hi vọng phì phò mặc áo choàng tắm múa may mấy vòng trước mặt Hứa Trần, kết quả suýt chút nữa đã té ngã.
Hứa Trần đỡ Lục Văn Tây, đặc biệt nghiêm túc hỏi: "Em vẫn luôn có thắc mắc, động tác này trong giới của anh là nghi thức nhảy đại thần long trọng hả?"
Trong một thoáng này, Lục Văn Tây đột nhiên muốn nháo chia tay.
Anh cảm thấy chuyện tình này sẽ không kéo dài lâu.
Lúc ra khỏi phòng tắm sấy tóc, Hứa Trần đã ra khỏi phòng, anh lập tức để máy sấy xuống đi theo, chỉ thấy Hứa Trần cầm cặp sách tới phòng ăn, chỉ một cái ghế hỏi: "Chỗ này có người rồi không?"
Lục Văn Tây nhìn thoáng qua rồi trả lời: "Nhường chỗ cho em rồi."
"Oh." Hứa Trần trả lời xong thì ngồi xuống, lấy sách vở ra ôn bài.
Lục Văn Tây cảm thấy hình ảnh này thật quỷ dị, Hứa Trần ngồi giữa một đám quỷ đang chơi mạt chược mà ôn bài, chuẩn bị cho kỳ thi cuối.
Nhóm quỷ nhìn nhau một chút, cảm thấy không cần phải lưu tâm nên lại chơi tiếp. Chỉ có quỷ thiếu nữ vẻ mặt ai oán nhìn Hứa Trần: "Cậu có biết không, kỳ thực hai người có thể ở cùng một chỗ cũng nhờ phân nửa công lao của tôi, tôi mà không nhào tới chỗ lão đại thì cậu làm sao có được ngày hôm nay chứ, vì cái gì cậu không chịu đối xử tốt với lão đại bọn tôi một chút chứ?"
"Bọn họ chơi mạt chược ồn quá, tôi không ngủ được." Lục Văn Tây khoanh tay trước ngực oán giận.
"Em che chắn trong phòng anh rồi, anh vào phòng đắp chăn lên thì không nghe thấy gì đâu."
"Ồ, chăn cách âm hả?"
"Ừm."
"..."
Lục Văn Tây vốn định cùng bạn trai rúc trong chăn thủ thỉ tâm tình một chút, kéo kéo tay, sờ sờ tiểu kê kê một chút, sao có thể như vậy chứ?
Nhưng Hứa Trần đã theo anh chạy khắp nơi, chiếm dụng không ít thời gian học tập, tranh thủ thời gian ôn tập cũng là chuyện bình thường, vì thế Lục Văn Tây thở phào một hơi, cuối cùng cũng đành bỏ qua.
*
Lục Văn Tây không có thời gian đi điều tra, vì thế trực tiếp liên hệ một vị thám tử tư có thể coi như là bạn cũ của lão cha anh để hỗ trợ điều tra cái chết của Đỗ Mạt Tử. Đối phương biểu thị, sẽ sớm tìm ra chứng cứ, có tin sẽ báo cho Lục Văn Tây ngay.
Kỳ thực nếu không phải tình huống cấp bách, Lục Văn Tây cũng không muốn liên hệ vị này.
Vị này tên là Hàn Dục, tầm ba mươi lăm tuổi, dáng vẻ không tệ, vẫn luôn cười tủm tỉm, thấy ai cũng cười, cười như một con hồ ly vậy. Vóc người hơi gầy, tóc để dài tới vai, thường dùng dây chun cột thành chùm đuôi ngựa nhưng trông không hề nữ tính chút nào.
Nói Hàn Dục là thám tử tư, không bằng nói người này là thương nhân tình báo, là một người thần thông quảng đại, chỉ cần trả đủ tiền, tuyệt đối đáng tin, hơn nữa cũng tuyệt đối không tiết lộ bất kỳ tin tức nào.
Lục Vũ Thương và Hàn Dục quen biết cũng từ người khác đề cử, bởi vì trong công ty có nội gián, cần moi ra nên tìm tới Hàn Dục, chỉ trong vòng một tháng đã lấy đủ bằng chứng cho Lục Vũ Thương.
Sau đó, Lục Vũ Thương liền hợp tác lâu dài với Lục Vũ Thương.
Lục Văn Tây quen biết Hàn Dục là vì lần đó Lục Văn Tây bị người ta giở trò chơi cho một vố, anh liền nhờ Hàn Dục hỗ trợ tìm ra kẻ đó, sau đó hai người liền kết bạn wechat.
Avatar wechat của Hàn Dục là hình một con mèo đen, thoạt nhìn vừa đẹp lại quỷ dị.
Hàn Dục: Được, tôi biết rồi.
Người này chỉ rep như vậy.
Không còn gì nữa.
Cũng không hiếu kỳ vì sao Lục Văn Tây muốn quản chuyện này, cũng không hỏi thêm gì khác, chỉ nhận tiền rồi làm việc, như thế cũng làm Lục Văn Tây cảm thấy thoải mái.
Lục Văn Tây vẫn rất thưởng thức thái độ làm việc của Hàn Dục, vì thế liền cười ha hả cất điện thoại đi, sau đó phái nhóm "đàn em" chơi mạt chược tới công ty âm nhạc theo dõi, xem xem có phát hiện thêm gì hay không.
Lo xong mọi việc thì điện thoại đột nhiên chấn động, phát hiện là tin chuyển khoản, chuyển tới năm chục triệu năm trăm ngàn.
Lục Văn Tây lập tức gửi tin cho Hàn Phạm Minh.
Lục Văn Tây: Anh không giữ lại chút à?
Hàn Phạm Minh: Cậu cứ giữ số tiền này đi, sau này có người nắm thóp thì lấy tiền ra mà mua, ngoan.
Lục Văn Tây đột nhiên cảm thấy nghẹn họng không trả lời lại được.
Lục Văn Tây: Tôi nói chuyện yêu đương rồi, lần này là thật.
Hàn Phạm Minh: Trước chỉ là tán tỉnh thôi hả?
Lục Văn Tây: Là thận trọng suy nghĩ.
Hàn Phạm Minh: Tôi đã nói với đoàn phim rồi, chiều nay bắt đầu đình công, quay về công ty luyện tập chương trình biểu diễn mừng năm mới, ngày 2 tháng 1 lại quay về đóng phim. Còn nữa, nếu vì chuyện này mà làm lỡ lịch trình quay phim thì tôi sẽ nói cho ba cậu biết đấy.
Lục Văn Tây đếm đầu ngón tay, phát hiện Hàn Phạm Minh đã lặng lẽ thả cho mình nghỉ một ngày.
Lục Văn Tây: Biết rồi!
Từ đoàn phim đi ra, Lục Văn Tây xem thoáng qua thời gian, còn hơn hai tiếng nữa, anh trực tiếp về nhà, uống một ly nước ẩn thân rồi vội vàng chạy tới trường học tìm tiểu tướng công của mình.
[end 56]
[tác giả] Trước khi yêu là nam thần.
Sau khi yêu là nam bị bệnh tâm thần.
(ân ái một chút rồi giải quyết chuyện Đỗ Mạt)
Lục Văn Tây: Chắc thế.
Viên Dã Phú: Nếu tiệc của tui xảy ra chuyện, ba tui sẽ dộng cho tui một cái móng ngựa để khắc ghi kí ức mất.
Lục Văn Tây đã từng thấy qua ba Viên Dã Phú, đó là một ông cụ cực kỳ cứng rắn và thô bạo, vì quá bận rộn với công việc nên không dạy dỗ tốt đứa con, để nó trở thành một thanh niên ngơ ngáo chẳng khác nào đám sửu nhi. Thế nhưng bởi vì ông cụ nghiêm khắc nói một không nói hai nên Viên Dã Phú ngoại trừ có chút trăng hoa thì cơ bản cũng coi như ổn.
Nếu trong bữa tiệc của Viên Dã Phú mà Minh Côn xảy ra chuyện, Viên Dã Phú cũng phải lao đao.
Lục Văn Tây: Minh Côn tìm tôi rủ 3P, tôi, hắn, Liễu Nhan Khanh, còn ghi âm cuộc nói chuyện để uy hiếp tôi, tôi không trị hắn một vố thì coi sao được chứ?
Viên Dã Phú: Con bà nó, đập nó là vừa rồi!
Lục Văn Tây: Nếu thật sự kiếm chuyện tới chỗ cậu, cậu cứ bảo là hắn tự chơi thuốc, bảo người nhà tìm chỗ cho hắn cai nghiện đi.
Viên Dã Phú: Rồi, tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ giúp ông giải quyết. Còn bên ông thế nào rồi, đêm qua thuận lợi không?
Lục Văn Tây: Ah, tôi yêu rồi, bắt đầu từ đêm qua.
Viên Dã Phú: [tui biết ngay.jpg]
Lục Văn Tây: Bạn trai tôi đang ngồi không xa chờ anh đây hóa trang đây này.
Kết quả, Lục Văn Tây vừa mới khoe xong thì Hứa Trần đã đeo ba lô tới chào anh: "Em về trường đi học đây. Anh Lưu đưa em đi."
"Không xem anh đóng phim à?"
"Đang trong thời gian thi cuối kỳ, cần phải chú ý."
"Ah...." Làm một người bạn trai hợp cách, quả thực không thể làm lỡ chuyện học tập tiến tới của người yêu.
"Em đi đây." Nói xong, Hứa Trần liền quay đầu đi, Lục Văn Tây chỉ có thể từ trong gương nhìn theo bóng lưng Hứa Trần, im lặng không nói gì.
Gần đây Lục Văn Tây đang quay phim, còn quay rất thuận lợi, chỗ nào không thông suốt thì có thể kéo Đặng Huyên Hàm ra khỏi bàn mạt chược, để chị ta đối diễn với mình, thuận tiện chỉ dạy một chút.
Nhóm bạn mạt chược của Đặng Huyên Hàm ở bên cạnh xem bọn họ diễn, còn phát biểu quan điểm từ góc độ người xem, Lục Văn Tây cảm thấy mình được lợi rất lớn.
Vì thế hôm nay mặc dù tới trường quay khá muộn nhưng quay hình vẫn rất thuận lợi, hoàn thành lịch trình.
Quay phim xong, Lục Văn Tây liền gửi tin wechat cho Hứa Trần.
Lục Văn Tây: Nhớ em nhớ em nhớ em nhớ em nhớ em nhớ em rất nhớ em.
Hứa Trần: Em đang ở nhà nấu thuốc.
Lục Văn Tây: Không uống thuốc đâu, đắng lắm!
Hứa Trận: Có trợ giúp cho bệnh trĩ của anh.
Lục Văn Tây thận trọng suy nghĩ, đã nói chuyện yêu đương rồi, bệnh này đúng là vấn đề. Từ khi Hứa Trần cho anh uống thuốc, chứng táo bón đã tốt hơn rất nhiều, trĩ cũng dần dần khá hơn, căn bản không còn nghiêm trọng như trước nữa.
Anh cảm thấy, mình có thể, nhưng thật sự lại không được, vì để Hứa Trần có thể thể nghiệm cảm giác đánh bóng cúc hoa.
Lục Văn Tây: Anh uống.
Hứa Trần: Ừm, ngoan.
Lục Văn Tây vì chữ "ngoan" này mà mừng rỡ như trúng số, lại còn là tích lũy vài kỳ rồi, tổng giá trị giải thưởng thật sự rất lớn. Sau đó vui sướng leo lên xe, thực chờ mong được trở về nhà.
Kết quả vừa về tới nhà liền nghe thấy âm thanh chơi mạt chược, tiếp đó là tiếng gọi của Đặng Huyên Hàm: "Lục Văn Tây, về rồi hả? Mau dội bồn cầu đi! Thúi muốn chết."
"Mấy chị bị làm sao vậy chứ? Chết rồi mà cũng ị được hả?" Lục Văn Tây đang đổi giày, nghe vậy liền trực tiếp vất chiếc giày vào phòng ăn.
Hứa Trần đang ở phòng bếp nấu thuốc nghe thấy tiếng rống của Lục Văn Tây thì có chút sửng sốt, sau đó liếc một vòng, không thấy gì cả.
"Ăn đồ ăn vào bụng thì đương nhiên phải ị rồi! Lấy chút đồ uống cho bọn tôi đi, thuận tiện gọi chút thức ăn ngoài nữa rồi bảo Tiểu Hứa xuống lấy." Đặng Huyên Hàm căn bản không thèm sợ con cọp giấy Lục Văn Tây này, thản nhiên nói.
Lục Văn Tây chống nạnh trừng mắt nhìn đám người này, thực muốn đuổi bọn họ ra ngoài.
Sau đó lại nghe Đặng Huyên Hàm than thở: "Tiểu Hứa nhà cậu thật đáng yêu, lúc soi gương thấy vết hôn trên cổ thì không biết ở đâu mà ra nên cứ đứng đó mà soi cả nửa ngày, lại còn bắt mạch cho mình nữa chứ, ông trời của tôi ơi..."
Nghĩ tới dáng vẻ ngốc manh của Hứa Trần, Lục Văn Tây cũng thấy thực thú vị, cơn giận cũng giảm đi, đi tới bên cạnh Hứa Trần, từ trong túi lôi điện thoại ra đặt thức ăn, còn nhịn không được cảm thán: "Cứ vậy cũng không phải biện pháp, đám quỷ này vừa có thể ăn lại có thể ị, còn ồn ào nhốn nháo, phiền chết đi được."
Hứa Trần không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể suy đoán từ lời Lục văn Tây, vì thế cậu đáp: "Để bọn họ tới nhà Đặng Huyên Hàm đi?"
"Không thể để cửa mở mãi được, sẽ bị người ta phát hiện ngay." Lục Văn Tây nhớ tới gì đó, liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng ăn, sau đó hỏi: "Đỗ Mạt đâu rồi?"
"Ra ngoài dạo rồi, nói là muốn tìm chứng cứ, hai cậu ra ngoài lâu như vậy, bọn tôi bị nhốt ở đây ba ngày rồi." Đặng Huyên Hàm trả lời.
"Tôi thấy chị chơi mạt chược vui quá còn gì?"
"Chơi suốt mấy ngày nay, chán rồi, buổi chiều bọn tôi còn muốn xem phim, cậu tải vài bộ đi nhá."
"Thật không muốn hầu hạ mấy người, không phải đã đưa xe cho chị rồi à? Tự lái xe tới rạp chiếu phim xem ké đi."
"Tôi có thể nói tin tình báo về Tiểu Hứa cho cậu."
"Không cần chị nói, tự tôi biết rồi."
Lục Văn Tây nói xong liền quay sang ôm lấy Hứa Trần, hôn lên cổ đối phương một ngụm.
"A!" Quỷ thiếu nữ hét lên một tiếng.
"Là thật rồi..." Nhóm quỷ khác cũng kinh sợ.
Đặng Huyên Hàm nhìn thoáng qua, hỏi: "Rốt cuộc cũng ở cùng một chỗ rồi à?"
Lục Văn Tây ôm lấy Hứa Trần, biết Hứa Trần không nhìn thấy nhóm Đặng Huyên Hàm liền áp tới bên tai đối phương nói: "Mau mau mau, hôn anh hôn anh đi."
Hứa Trần theo bản năng nhìn sang, sau đó nhỏ giọng trả lời: "Có phải có người khác ở đây không?"
"Đừng để ý tới bọn họ, miệng người chết là kín nhất."
Hứa Trần suy nghĩ một chút, sau đó vẫn lắc đầu tiếp tục nấu thuốc, chuyện thân mật chỉ nên làm khi có hai người. Với lại, dáng vẻ "ý loạn tình mê" của Lục Văn Tây chỉ có thể để cậu nhìn.
Lục Văn Tây gác cằm lên vai Hứa Trần, cố chịu đựng mùi thuốc đông y, nhỏ giọng nói: "Dấu trên cổ là anh mút, dùng sức mút một chút là ra."
"Ừm... em biết rồi."
"Tiểu tướng công nhà anh thông minh như vậy, nhất định là biết mà."
Lục Văn Tây nhìn cần cổ trắng nõn của Hứa Trần, nhịn không được muốn cắn một cái, nhìn thôi cũng cảm thấy ngon rồi. Nghĩ liền làm, vì thế liền trực tiếp gặm lên cổ Hứa Trần, lại mút ra một dấu dâu tây.
Hứa Trần cảm thấy có chút đau nhưng cũng không chán ghét, chỉ quay đầu sang liếc nhìn Lục Văn Tây.
Lục Văn Tây chỉ dấu dâu tây nói: "Ui, lại một dấu nữa nè."
Hứa Trần do dự một chút, yếu ớt nói: "Em cũng muốn..."
"Không được, anh còn phải quay phim."
"Oh." Hứa Trần có chút mất mác, cậu đã nghĩ tới khu vực nhỏ này của Lục Văn Tây rất lâu rồi.
Kết quả Lục Văn Tây trực tiếp lùi lại một bước, kéo áo lộ ra phần ngực: "Nhưng ngực thì được."
Áo vừa mới kéo lên đã bị Hứa Trần kéo trở xuống: "Người khác nhìn thấy đấy."
"Bọn họ bận chơi mạt chược rồi." Lục Văn Tây nói xong xoay người lại thì thấy cả đám quỷ trong phòng đều tụ tập trong phòng bếp, cực kỳ phấn khích nhìn bọn họ thủ thỉ tình tứ. Quỷ thiếu nữ thì vẫn còn khóc, có một nữ quỷ đang an ủi quỷ thiếu nữ bị "thất tình".
"Mấy người.... rảnh rỗi vậy hả?" Lục Văn Tây cắn răng nghiến lợi hỏi.
"Cậu mà chết thì cũng rảnh thế thôi, cuộc sống không có mạng mẽo internet cũng không có nhạc có phim, cậu tự nghĩ đi." Đặng Huyên Hàm nhìn say mê.
"Cút đi! Cút ngay cho tôi! Bằng không... tui lấy bùa dán mấy người đó." Lục Văn Tây nói xong thì bắt đầu xua đuổi đám quỷ, anh cảm thấy mình khẳng định có thể chuyển sang làm nghề đuổi quỷ.
Sau khi nhốt đám quỷ ở ngoài cửa, Lục Văn Tây mới thở dài một hơi rồi nhún nhảy quay trở lại: "Tướng công, hôn anh hôn anh đi, bọn họ đi hết rồi."
Hứa Trần quay đầu nhìn Lục Văn Tây, không nhúc nhích, sau đó bị Lục Văn Tây ôm lấy lắc lắc, không có cách nào, Hứa Trần chỉ đành xoay người lại che mắt Lục Văn Tây, nhẹ nhàng chạm vào môi anh một cái, sau đó liền buông ra.
Lục Văn Tây liếm liếm môi, vừa mới bắt đầu mà có thể như vậy cũng coi như khá hài lòng rồi, anh quay trở về phòng khách, ngồi trên sô pha lấy điện thoại ra lướt weibo mới phát hiện Hàn Phạm Minh có gửi tin cho mình.
Hàn Phạm Minh: Đoàn đội của Trương Cửu Triết hình như phát hiện nên phản kích sang cậu rồi, hoặc là muốn dùng cậu để dời sự chú ý nên xào lại mấy tin cậu diễn xuất kém, nhưng vừa up tin không bao lâu thì đã bị fans hâm mộ của cậu kiểm soát rồi. Nhóm Tây Mụ này xuất hiện khi nào, cậu biết không?
Hàn Phạm Minh: Mà cậu cứ yên tâm, chuyện Tiểu C không tra được tới trên đầu cậu đâu, bọn họ có nghĩ bể đầu cũng không nghĩ ra là cậu làm. Tôi nói với người trung gian, bảo hắn ngầm ám thị là bạn thân lúc còn sống của Đặng Huyên Hàm, nhìn thấy tin tức nên tức giận bất bình giùm bạn mình. Hiện giờ đã đẩy giá lên sáu chục triệu rồi, nhưng tôi thấy chắc cuối cùng chỉ tầm năm mươi lăm triệu thôi, sau khi tiền về tôi sẽ chuyển cho cậu.
Lục Văn Tây xem tin mà vui vẻ, phỏng chừng là đoàn đội Trương Cửu Triết đã tìm tới phòng làm việc thủy quân của Diệp Đình, để Diệp Đình biết tin nên vừa làm nhiệm vụ lại vừa khống chế.
Xem ra, cứu Diệp Đình thật sự không lỗ, lại còn lời to, anh muốn gửi một phần quà cho Diệp Đình. Mua gì bây giờ nhỉ... thôi bỏ đi, gửi lì xì cho lẹ.
Với lại, anh còn mua thêm mấy triệu đồ cúng cho Đặng Huyên Hàm, vừa nãy đuổi bọn họ ra ngoài, bây giờ ngẫm lại thì cũng thấy có chút quá đáng.
Anh mở weibo, phát hiện video của Cát Tân Long lão tiền bối up lần trước một lần nữa xuất hiện khắp các trang weibo, thỉnh thoảng cũng kèm theo những tin tức khác nhưng vị trí cũng không tính là quá hot, chắc hẳn có người khống chế.
Chuyển biến phát sinh lúc tám giờ tối, Cát Tân Long lão tiền bối cố ý đăng video, trước tiên là xin lỗi vì video phê bình trước đó. Đồng thời cũng kể lại là sau khi mình đăng video không bao lâu thì Lục Văn Tây có tới tìm, thái độ rất khiêm tốn, ông cố ý làm khó dễ Lục Văn Tây, nhưng Lục Văn Tây lại không hề để tâm, không hề nóng nảy gắt gỏng như lời đồn, ngược lại rất khiêm nhường sẵn sàng học hỏi, là một thanh niên tốt.
Cát Tân Long lão tiền bối gửi weibo như vậy cũng coi như chặn được cơn sóng dữ, trước đó Lục Văn Tây vẫn còn bị chê bai, sau đó thì cả đám fans hâm mộ chạy tới cám ơn vị tiền bối Cát Tân Long, bài viết này cư nhiên leo lên đứng đầu weibo, phỏng chừng cũng là Hàn Phạm Minh đang ra tay.
Lục Văn Tây xem xong mà nhịn không được vui thầm, cứ cảm thấy đoàn đội Trương Cửu Triết tát bẩn anh hai lần, kết quả cả hai lần đều không chiếm được hời, còn hại chính mình bể đầu sứt trán, cũng thực thú vị.
Lục Văn Tây: Tôi thấy rồi.
Hàn Phạm Minh: Nhớ cám ơn tiền bối Cát Tân Long với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch?
Lục Văn Tây mở lại weibo, phát hiện Bạch Đẳng Nhạn cũng đăng weibo.
Bạch Đẳng Nhạn: Một đêm nọ, tôi nói với Lục Văn Tây: "Kỹ thuật diễn xuất này của ông chỉ có thể diễn cho tôi xem mà thôi." Sau đó ổng liền gửi cho tui một trái tim. Sau đó tôi phát hiện, Lục Văn Tây người này thật sự rất được...
Hướng gió của bình luận liền trở nên khá vi diệu.
Tiểu Xú Miêu Miêu Miêu Miêu: Tức là lúc đêm khuya thanh vắng, hai người đã ở bên nhau à? Lại còn gửi trái tim nữa chớ, ngọt quá đi!
Phương Phương tay trái tim tay phải: Chỉ có quan ♂ hệ ♂ tốt mới dám đùa giỡn vậy thôi.
Bí Đỏ Tròn: Bổ não tiểu thuyết đam mỹ một triệu chữ.
Dưa Chuột Tiểu Nhị: Chồng bợn đương nhiên là tốt rồi.
Mặc Mặc Mặc Tây Kha: Đồng nghiệp văn CP có rồi đây, địa chỉ đây.
Mã Khỏa Khỏa Khỏa Lạp: Lục Bạch không bao giờ sụp đổ.
Kỳ thật Bạch Đẳng Nhạn đúng là có khả năng bán hủ, Lục Văn Tây tỉ mỉ suy nghĩ một chút, giống như lúc đang tập vũ đạo cũng bị Bạch Đẳng Nhạn lái sang chuyện này. Hiện giờ được tiền bối Cát Tân Long hỗ trợ tẩy trắng, tiếp theo đó là Bạch Đẳng Nhạn túm lấy trọng tâm câu chuyện, tin tức bôi xấu Lục Văn Tây chuyển thành chuyện cười, còn có người bắt đầu viết đoản văn của hai người.
Nhìn một hồi, đầu tiên là cậu share weibo của tiền bối Cát Tân Long.
Lục Văn Tây: Cám ơn Tạ lão tiền bối đã chỉ dạy, lễ mừng năm mới năm nay cháu có ngày nghỉ, nhất định sẽ tới ké cơm sẵn tiện học tập thêm, ngài đừng đuổi cháu đấy. //@Cát Tân Long: Có vài lời muốn nói với mọi người về bạn nhỏ Lục Văn Tây. [video]
Sau đó share bài Bạch Đẳng Nhạn.
Lục Văn Tây: Tay tạo hình trái tim //Bạch Đẳng Nhạn: Một đêm nọ, tôi nói với Lục Văn Tây: "Kỹ thuật diễn xuất này của ông chỉ có thể diễn cho tôi xem mà thôi." Sau đó ổng liền gửi cho tui một trái tim. Sau đó tôi phát hiện, Lục Văn Tây người này thật sự rất được...
Sau đó nhóm Duy Tây và Tây Mụ liền bùng nổ, nhóm chuột chũi chui ra khỏi hang bắt đầu "A a a a a a".
"Uống thuốc đi, nhiệt độ vừa đủ ấm rồi." Hứa Trần bưng thuốc cho Lục Văn đặt xuống bàn trà, sau đó chỉ ra cửa: "Em đi lấy thức ăn đặt đây."
"Ừ, em đi đi."
Hứa Trần khoác thêm áo khoác rồi đi ra cửa, Lục Văn Tây uống thuốc xong thì tiếp tục lướt weibo, xem bình luận. Chờ Hứa Trần quay lại thì cũng dắt theo một đám quỷ, bọn họ chuyển bàn mạt chược, tiếp tục tới phòng ăn phấn đấu, còn bảo Lục Văn Tây mau đưa thức ăn cho bọn họ, thèm lắm rồi.
Đúng vậy, không phải đói, chỉ là thèm thôi.
Lục Văn Tây cảm thấy mình quả thực cũng thiếu Đặng Huyên Hàm không ít đồ cúng, vì thế liền đưa hết cho đám quỷ, hầu hạ mấy vị gia gia này xong còn thuận tiện ngồi xem bọn họ chơi hai ván.
Hứa Trần ngồi trên ghế sô pha ở bên cạnh xem di động, lướt weibo, vẻ mặt lạnh nhạt tăng thêm vài phần lạnh lùng, cuối cùng đặt điện thoại lên bàn trà rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.
"Tắm chung đi!" Lục Văn Tây cảm thấy hai người tắm chung thật không tệ, kết quả vừa mới đi cùng, Hứa Trần liền đóng cửa lại, không cho anh vào.
Trước đó vẫn còn rất tốt.
Trực giác mách bảo Lục Văn Tây là có chút không đúng, vì thế lén nhìn thử điện thoại Hứa Trần, phát hiện trước đó Hứa Trần đã xem bình luận trên weibo của mình, thấy nhóm Lục Bạch đang vui sướng thảo luận về CP, lúc này cũng đoán được gì đó.
Không phải thật đâu Bảo Bảo à, trong giới giải trí này thì tình bạn rất nhiều, tình yêu thì toàn là đồn thổi thôi Bảo Bảo.
Lục Văn Tây khóc không ra nước mắt.
Sau khi Hứa Trần ra ngoài, biểu tình vẫn lạnh lùng như thế, Lục Văn Tây liền bám đuôi theo giải thích cho Hứa Trần hiểu về mớ rắc rồi trong giới giải trí này, cái gì là đồn thổi, cái gì là chân ái.
"Anh với Bạch Đẳng Nhạn chính là CP được xào thôi, thuận tiện album MV mới ra lên nổi luôn, với lại cậu ta làm thế là đang giúp anh tẩy trắng hình tượng, đang giúp anh thôi. Anh với cậu ta là quan hệ quyền lợi giả tạo trong giới giải trí, anh với em mới là tình yêu chân thật." Lục Văn Tây giải thích rất chăm chú, sợ Hứa Trần không hiểu.
"Sao đêm hôm anh lại đi chung với anh ta?" Hứa Trần rốt cuộc cũng trả lời.
"Công việc cần, phải luyện tập vũ đạo."
"Trước đây anh... anh ôm em, còn nói là công việc cần."
"Lần đó anh bị dọa mà."
"Em chẳng thấy anh bị dọa gì, lúc ôm anh còn đảo mắt, liếm môi."
Lục Văn Tây lắc đầu, thực hối hận vì mình quá đắc ý vênh váo khi chiếm được tiện nghi: "Không phải đâu mà, em đừng nóng giận, nghe anh giải thích."
"Em không có tức giận, anh đi tắm đi, em giúp anh." Hứa Trần vẫn là biểu tình như vậy, không nhìn ra có gì không thích hợp, thế nhưng dựa vào trực giác của người yêu Lục Văn Tây vẫn phát hiện Hứa Trần không vui vẻ như trước kia.
Trước kia là vui vẻ không có biểu tình.
Bây giờ là lạnh lùng không có biểu tình.
Khác biệt rất lớn.
Sau đó liền nghe thấy tiếng quỷ thiếu nữ kêu khóc: "Lão đại chúng ta tốt như vậy, cái người này cư nhiên lại cáu kỉnh với lão đại, không biết lão đại tốt đến thế nào, em đau lòng quá đi mà..."
Trước đó cô bé nói là fan chân ái của anh, quả thực không giả.
Lục Văn Tây vội đứng dậy đóng cửa phòng, sau đó chạy vào phòng phóng, vừa vào tới liền ôm chặt Hứa Trần không buông tay: "Giúp anh cởi đồ đi."
Hứa Trần chỉ nhìn anh, không nhúc nhích.
"Giúp anh giúp anh đi mà! Trồng dâu tây trên ngực của anh cũng không sao hết."
Nói những lời này xong, Lục Văn Tây phát hiện ánh mắt Hứa Trần có chút thả lỏng, tựa hồ đang do dự."
"Chờ qua đợt này, tới kỳ nghỉ mừng năm mới, chúng ta có thể làm, tư thế nào cũng được."
Kết quả lời này lại làm Hứa Trần nhíu mày, cũng không biết cậu đang nghĩ gì, sau đó nói: "Mau tắm đi, bằng không... không bồi anh đâu."
Lục Văn Tây khó chịu, thở phì phò tự mình cởϊ qυầи áo, sau đó phì phò nhảy vào bồn, rồi lại phì phò bò ra khoác áo choàng tắm rồi bỏ đi ra ngoài, chỉ là không chịu hết hi vọng phì phò mặc áo choàng tắm múa may mấy vòng trước mặt Hứa Trần, kết quả suýt chút nữa đã té ngã.
Hứa Trần đỡ Lục Văn Tây, đặc biệt nghiêm túc hỏi: "Em vẫn luôn có thắc mắc, động tác này trong giới của anh là nghi thức nhảy đại thần long trọng hả?"
Trong một thoáng này, Lục Văn Tây đột nhiên muốn nháo chia tay.
Anh cảm thấy chuyện tình này sẽ không kéo dài lâu.
Lúc ra khỏi phòng tắm sấy tóc, Hứa Trần đã ra khỏi phòng, anh lập tức để máy sấy xuống đi theo, chỉ thấy Hứa Trần cầm cặp sách tới phòng ăn, chỉ một cái ghế hỏi: "Chỗ này có người rồi không?"
Lục Văn Tây nhìn thoáng qua rồi trả lời: "Nhường chỗ cho em rồi."
"Oh." Hứa Trần trả lời xong thì ngồi xuống, lấy sách vở ra ôn bài.
Lục Văn Tây cảm thấy hình ảnh này thật quỷ dị, Hứa Trần ngồi giữa một đám quỷ đang chơi mạt chược mà ôn bài, chuẩn bị cho kỳ thi cuối.
Nhóm quỷ nhìn nhau một chút, cảm thấy không cần phải lưu tâm nên lại chơi tiếp. Chỉ có quỷ thiếu nữ vẻ mặt ai oán nhìn Hứa Trần: "Cậu có biết không, kỳ thực hai người có thể ở cùng một chỗ cũng nhờ phân nửa công lao của tôi, tôi mà không nhào tới chỗ lão đại thì cậu làm sao có được ngày hôm nay chứ, vì cái gì cậu không chịu đối xử tốt với lão đại bọn tôi một chút chứ?"
"Bọn họ chơi mạt chược ồn quá, tôi không ngủ được." Lục Văn Tây khoanh tay trước ngực oán giận.
"Em che chắn trong phòng anh rồi, anh vào phòng đắp chăn lên thì không nghe thấy gì đâu."
"Ồ, chăn cách âm hả?"
"Ừm."
"..."
Lục Văn Tây vốn định cùng bạn trai rúc trong chăn thủ thỉ tâm tình một chút, kéo kéo tay, sờ sờ tiểu kê kê một chút, sao có thể như vậy chứ?
Nhưng Hứa Trần đã theo anh chạy khắp nơi, chiếm dụng không ít thời gian học tập, tranh thủ thời gian ôn tập cũng là chuyện bình thường, vì thế Lục Văn Tây thở phào một hơi, cuối cùng cũng đành bỏ qua.
*
Lục Văn Tây không có thời gian đi điều tra, vì thế trực tiếp liên hệ một vị thám tử tư có thể coi như là bạn cũ của lão cha anh để hỗ trợ điều tra cái chết của Đỗ Mạt Tử. Đối phương biểu thị, sẽ sớm tìm ra chứng cứ, có tin sẽ báo cho Lục Văn Tây ngay.
Kỳ thực nếu không phải tình huống cấp bách, Lục Văn Tây cũng không muốn liên hệ vị này.
Vị này tên là Hàn Dục, tầm ba mươi lăm tuổi, dáng vẻ không tệ, vẫn luôn cười tủm tỉm, thấy ai cũng cười, cười như một con hồ ly vậy. Vóc người hơi gầy, tóc để dài tới vai, thường dùng dây chun cột thành chùm đuôi ngựa nhưng trông không hề nữ tính chút nào.
Nói Hàn Dục là thám tử tư, không bằng nói người này là thương nhân tình báo, là một người thần thông quảng đại, chỉ cần trả đủ tiền, tuyệt đối đáng tin, hơn nữa cũng tuyệt đối không tiết lộ bất kỳ tin tức nào.
Lục Vũ Thương và Hàn Dục quen biết cũng từ người khác đề cử, bởi vì trong công ty có nội gián, cần moi ra nên tìm tới Hàn Dục, chỉ trong vòng một tháng đã lấy đủ bằng chứng cho Lục Vũ Thương.
Sau đó, Lục Vũ Thương liền hợp tác lâu dài với Lục Vũ Thương.
Lục Văn Tây quen biết Hàn Dục là vì lần đó Lục Văn Tây bị người ta giở trò chơi cho một vố, anh liền nhờ Hàn Dục hỗ trợ tìm ra kẻ đó, sau đó hai người liền kết bạn wechat.
Avatar wechat của Hàn Dục là hình một con mèo đen, thoạt nhìn vừa đẹp lại quỷ dị.
Hàn Dục: Được, tôi biết rồi.
Người này chỉ rep như vậy.
Không còn gì nữa.
Cũng không hiếu kỳ vì sao Lục Văn Tây muốn quản chuyện này, cũng không hỏi thêm gì khác, chỉ nhận tiền rồi làm việc, như thế cũng làm Lục Văn Tây cảm thấy thoải mái.
Lục Văn Tây vẫn rất thưởng thức thái độ làm việc của Hàn Dục, vì thế liền cười ha hả cất điện thoại đi, sau đó phái nhóm "đàn em" chơi mạt chược tới công ty âm nhạc theo dõi, xem xem có phát hiện thêm gì hay không.
Lo xong mọi việc thì điện thoại đột nhiên chấn động, phát hiện là tin chuyển khoản, chuyển tới năm chục triệu năm trăm ngàn.
Lục Văn Tây lập tức gửi tin cho Hàn Phạm Minh.
Lục Văn Tây: Anh không giữ lại chút à?
Hàn Phạm Minh: Cậu cứ giữ số tiền này đi, sau này có người nắm thóp thì lấy tiền ra mà mua, ngoan.
Lục Văn Tây đột nhiên cảm thấy nghẹn họng không trả lời lại được.
Lục Văn Tây: Tôi nói chuyện yêu đương rồi, lần này là thật.
Hàn Phạm Minh: Trước chỉ là tán tỉnh thôi hả?
Lục Văn Tây: Là thận trọng suy nghĩ.
Hàn Phạm Minh: Tôi đã nói với đoàn phim rồi, chiều nay bắt đầu đình công, quay về công ty luyện tập chương trình biểu diễn mừng năm mới, ngày 2 tháng 1 lại quay về đóng phim. Còn nữa, nếu vì chuyện này mà làm lỡ lịch trình quay phim thì tôi sẽ nói cho ba cậu biết đấy.
Lục Văn Tây đếm đầu ngón tay, phát hiện Hàn Phạm Minh đã lặng lẽ thả cho mình nghỉ một ngày.
Lục Văn Tây: Biết rồi!
Từ đoàn phim đi ra, Lục Văn Tây xem thoáng qua thời gian, còn hơn hai tiếng nữa, anh trực tiếp về nhà, uống một ly nước ẩn thân rồi vội vàng chạy tới trường học tìm tiểu tướng công của mình.
[end 56]
[tác giả] Trước khi yêu là nam thần.
Sau khi yêu là nam bị bệnh tâm thần.
(ân ái một chút rồi giải quyết chuyện Đỗ Mạt)