Hứa Trần căng thẳng một chốc rồi ngồi quỳ ở trên giường, ôm Lục Văn Tây vào lòng, nghi hoặc nhìn gương mặt khóc thảm của anh, sau đó theo bản năng hôn lên giọt nước mắt.
Thấy Lục Văn Tây khóc, Hứa Trần rất đau lòng, đau lòng đến mức làm cậu khôi phục được chút lý trí. Khi hồi phục tinh thần, thấy Lục Văn Tây ở trong lòng mình vừa khóc vừa trừng mắt mắng chửi người, cúi đầu thì thấy khắp nơi trên giường toàn là máu thì không khỏi lo sợ.
Hứa Trần biết là do mình tạo thành.
Nhưng lúc này cậu không thể an ủi Lục Văn Tây, ngược lại nhanh chóng đưa tay đẩy Lục Văn Tây đi, càng tiếp cận lại càng dễ lạc lối, dụ/c vọng sẽ nhanh chóng dâng trào.
"Mau rời khỏi phạm vi tầm nhìn của em, dụ/c vọng chấp niệm sẽ gia tăng lên, càng có được lại càng muốn nhiều hơn. Đừng quản em, anh mau trốn đi."
Lục Văn Tây biết đạo lý hảo hán không chịu thiệt trước mắt, vội vàng lau nước mắt, cố chịu đau leo xuống giường.
Ra ngoài thì chạy thẳng lên lầu, tìm một căn phòng đi vào, khóa trái cửa, sau đó đi vào trong mới phát hiện là một phòng sách.
Lục Văn Tây rất lạnh, một cái áo khoác cũng không có, đi vào đây chẳng lẽ dùng kiến thức làm ấm cơ thể? Hay dùng rèm cửa? Anh chỉ có thể quay ra ngoài, mở cửa nhìn vào trong, rốt cuộc cũng tìm được một phòng ngủ, anh vào trong khóa trái cửa lại, sau đó leo lên giường nghỉ ngơi một hồi.
Anh biết mình nên xử lý máu, xử lý vết thương, nhưng hiện giờ anh không còn sức nữa, phía sau vẫn còn truyền tới từng cơn đau làm anh chỉ muốn chui vào trong chăn nghỉ ngơi một hồi.
Vì trừ khử âm khí mà anh phải trả cái giá lớn như vậy, dơ tấm trải giường có làm sao đâu chứ?
Lục Văn Tây nằm lỳ trên giường, bắt đầu phân tích trạng thái của Hứa Trần.
Sau khi âm khí hội tụ, tình yêu trong lòng Hứa Trần bị tối đa hóa, những suy nghĩ nhỏ nhoi cũng bị mở rộng vô hạn, bùng nổ tình yêu mãnh liệt và cả sự bất của Hứa Trần.
Có lẽ Hứa Trần vốn có chút tự ti, là vì người yêu quá xuất sắc mà bản thân mình quá nhỏ bé tầm thường nên sinh ra cảm giác mất cân bằng. Hứa Trần lại đặc biệt thương anh, có lự kính người yêu, thấy anh càng đặc biệt càng tốt thì lại càng có cảm giác mình không xứng. Cảm giác tự ti phức tạp này dẫn tới Hứa Trần không có cảm giác an toàn.
Hứa Trần rất yêu anh, sợ nhất là anh sẽ bỏ đi.
Còn nữa, Hứa Trần thật sự quá để tâm tới anh, vẫn luôn thì thầm là chỉ có một mình anh.
Cha mẹ Hứa Trần đều đã qua đời, có thể nói là bị Hứa Trần hại chết, không có tình thân gì đáng nói, gia đình cũng không có gì đặc biệt, có thể nói là không có chút tình cảm nào, không hận cũng đã không tệ rồi. Hứa Trần không có bạn bè, cũng không có bạn trai cũ bạn gái cũ gì cả, chỉ có mình anh.
Anh chống đỡ toàn bộ thế giới của Hứa Trần, trở thành sự tồn tại quan trọng nhất trong lòng Hứa Trần, chỉ có anh, cũng chỉ để ý tới mỗi mình anh.
Anh cảm thấy như vậy rất tốt, nhưng lý trí nói cho anh biết như vậy là không ổn. Nếu một ngày nào đó anh đột nhiên chết đi, Hứa Trần phải làm sao đây? Có phải sẽ tan vỡ không?
Hứa Trần nên thử kết giao bạn bè, tiếp xúc với nhiều người hơn, như vậy mới là cuộc sống của người bình thường.
Nằm một hồi thì Lục Văn Tây mơ mơ màng màng ngủ một giấc, kết quả trở mình một cái liền bị cơn đau ở mông đánh thức. Đã tỉnh lại liền không ngủ được nữa, anh mệt mỏi ngồi dậy, tới phòng vệ sinh tắm một phen.
Lúc cố luồn ngón tay vào bên trong để rửa, cơn co giật đau đớn truyền tới làm anh thật sự muốn mắng người.
Cố rửa sạch, khoác khăn tắm đi ra ngoài, tìm kiếm một vòng trong phòng nhưng không có gì để uống, anh sợ ra ngoài sẽ bị Hứa Trần thú tính vồ lấy, nếu còn làm thêm lần nữa thì anh chắc chắn sẽ tan vỡ.
Quay trở lại giường nằm xuống lần nữa, sau đó ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau anh ngủ tới tận sáng mới tỉnh lại, trong lúc mơ màng nghe thấy có người gõ cửa, Lục Văn Tây hoảng sợ, theo bản năng kẹp chặt mông.
"Anh có ở bên trong không?" Hứa Trần vặn tay nắm cửa, phát hiện không mở được liền hỏi.
"Con mẹ nó em cút đi cho anh!" Lục Văn Tây giận tới mức muốn cắn người.
"Em sai rồi." Hứa Trần vội vàng xin lỗi.
"Em chặt thứ đồ chơi kia xuống đi rồi hãy tới tìm anh!"
"Anh thật sự không cần nó à?"
Lục Văn Tây làm ổ trong chăn, tức giận thở hổn hển nửa ngày mới quyết định buông tha cho món đồ chơi kia của Hứa Trần, giữ lại, nói không chừng sau này có thể dùng tới, sau đó hỏi tiếp: "Bây giờ em bình thường lại chưa?"
"Có thể coi là bình thường rồi, nhưng cần một khoảng thời gian ngắn nữa mới hoàn toàn tẩy sạch."
Lúc này Lục Văn Tây mới xốc chăn leo xuống giường, sau khi mở cửa thì một lần nữa quay trở lại giường, nằm gục xuống không thèm để ý tới Hứa Trần. Hứa Trần chỉ có thể đi vào, đóng cửa lại, tới bên giường muốn kiểm tra tình huống của Lục Văn Tây, kết quả Lục Văn Tây trực tiếp ở trong chăn đá một cú vào bụng cậu.
Hứa Trần cũng không để ý, cầm lấy mắt cá chân Lục Văn Tây, dè dặt nói: "Để em xem tình huống của anh một chút đi."
"Xem cái gì mà xem, chẳng có gì đẹp mắt."
"Em sai rồi, khi đó em không có ý thức, chỉ... chỉ biết tới mình..." Hứa Trần không nói được nữa.
Lục Văn Tây do dự một hồi mới xoay người, chỉ môi mình cho Hứa Trần xem: "Xem đi, em cắn đấy."
Cơ thể Hứa Trần cứng ngắc, đau lòng tới mức con ngươi run rẩy, đưa tay muốn chạm vào nhưng sợ Lục Văn Tây đau mà rụt lại.
Lục Văn Tây lại lộ ra cổ và ngực mình, đêm qua anh đã xem qua, hai nơi này có dấu hôn đặc biệt dày đặc, có thể nói là cực kỳ khủ.ng bố, Hứa Trần nhìn mà lại càng run sợ hơn.
Tiếp đó Lục Văn Tây xoay qua chỗ khác, để Hứa Trần nhìn phía sau của mình: "Chỗ này suýt chút nữa bị em chơi tới nở hoa luôn rồi, em đúng là thằng nhóc thối ngu si!"
Hứa Trần cẩn thận giở ra nhìn một cái, sau đó buông lỏng tay, nửa ngày cũng không nói lời nào.
Lục Văn Tây đưa lưng về phía Hứa Trần, không nghe thấy âm thanh của Hứa Trần liền quay đầu nhìn lại, kết quả thấy Hứa Trần đã khóc thành người nước luôn làm anh hoảng sợ.
"Em không cố ý đâu, chì vì em quá yêu thích anh, hay là anh đánh em đi..." Hứa Trần vừa nói vừa dùng tay áo lau nước mắt, khóc cứ như một đứa con nít.
Quả thực Lục Văn Tây có chút tức giận, nhưng nhìn thấy Hứa Trần áy náy tới bật khóc thì cũng hoảng hồn, vội vàng kéo Hứa Trần ôm vào trong lòng, nhỏ giọng an ủi: "Ngoan, đừng khóc nữa, không có gì đâu mà."
Kết quả Hứa Trần vẫn tiếp tục khóc, nước mắt làm ngực anh ướt sũng: "Em nhìn thấy trên giường đều là máu, hu... em... em không muốn như vậy đâu, bình thường em còn không nỡ dùng lực chạm vào anh..."
"Được rồi được rồi, đừng khóc, anh không sao, thật ra cũng không còn quá đau nữa."
Lục Văn Tây cảm thấy cảm giác này thật sự hỏng bét, hôm qua anh bị Hứa Trần làm tới chết đi sống lại, cực kỳ ngột ngạt. Muốn chờ tới khi Hứa Trần khôi phục có thể phát t/iết một phen, kết quả thằng nhóc này khóc còn thảm hơn cả anh, anh có thể làm sao đây? Chỉ có thể dỗ.
Mông thì vẫn đau, nhưng bạn trai lại quá đau buồn, Lục Văn Tây xoắn xuýt một hồi, cuối cùng lựa chọn an ủi Hứa Trần.
Ai bảo anh thích đứa nhóc này chứ.
"Trận pháp em làm hôm qua có lẽ đã có sai sót, em bị trận pháp cắn ngược nên mới như vậy. Anh đừng nóng giận mà, sau này em không bao giờ liều lĩnh, lỗ mãng như vậy nữa đâu... em đau lòng muốn chết luôn rồi."
Hứa Trần vẫn còn khóc, nói xin lỗi mà giống như đang làm nũng vậy, làm Lục Văn Tây mềm lòng, buồn bực không thôi.
Lục Văn Tây giơ tay xoa nước mắt trên mặt Hứa Trần, nhỏ giọng an ủi: "Được rồi, em đứng khóc nữa, bây giờ em chịu trách nhiệm đi, anh đói rồi, với lại em phải đi mua thuốc mỡ cho anh, biết chưa?"
"À, em đi ngay."
"Nhớ đừng mua mấy món cay, mua cháo ấy, anh cảm thấy khoảng thời gian này sẽ không quá suôn sẻ, ý anh là đi vệ sinh ấy."
"Em biết." Hứa Trần đứng dậy, kéo quần áo của mình, phát hiện bên trên có dính ti,nh dịch, Lục Văn Tây đắp chăn nói: "Quần áo của anh ở phòng khách dưới lầu, em xem còn cái nào mặc được thì mặc đi, áo khoác chắc mặc được đấy."
"Thật ra... trong hành lý có quần áo."
"Ờ, anh choáng váng luôn rồi đây."
Hứa Trần lau nước mắt rời khỏi phòng, một lát sau cậu quay trở lại, đưa điện thoại cho Lục Văn Tây: "Có vài cuộc gọi nhỡ, cả tin nhắn chưa đọc nữa."
Nói xong, Hứa Trần lại rời đi.
Hứa Trần cầm lấy điện thoại, thấy ông cụ Lý gọi tới ba cuộc, anh lập tức gọi lại cho đối phương.
"Bạn nhỏ Lục, bên đó thế nào rồi? Không sao chứ?" Vừa bắt máy, ông cụ Lý đã hỏi ngay, có vẻ rất quan tâm. Hôm qua ông gọi ba cuộc mà Lục Văn Tây không nghe máy, ông cụ Lý lo lắng đề phòng cả buổi tối.
"Không quá thuận lợi, thứ này quá tà dị, đêm qua giằng co cả đêm, tôi vừa mới tỉnh hồn lại." Lục Văn Tây nói có thể tính là thật, quả thực đã giằng co cả đêm, là loại đặc biệt kịch liệt.
"Vậy... vậy tình huống thế nào?"
"Cũng tạm ổn rồi, còn một chút phiền phức chưa thể xác định nên xử lý thế nào, những thứ khác cơ bản đã xong."
"Ồ, có cần mang thức ăn tới cho bọn cậu không?"
"Trợ lý của tôi đi mua rồi."
"Được rồi, chờ bọn cậu xử lý xong, tôi sẽ bảo bạn tôi gửi thù lao qua cho trợ lý của cậu, cậu gửi số thẻ qua cho tôi nhé."
Lục Văn Tây cúp máy, tìm số thẻ phát lương cho Hứa Trần gửi sang cho cụ Lý.
Làm xong chuyện này, anh kiểm tra số tin tức chưa đọc, phát hiện có tin Hàn Phạm Minh gửi tới, hỏi anh về chuyện kịch bản. Sau đó là tin của Viên Dã Phú.
Viên Dã Phú: Mấy con mụ kia điên rồi!
Viên Dã Phú: Tìm một đám người tới công ty tui nháo loạn, không tìm được tui thì đập phá phòng làm việc, con mẹ nó nháo tới lên Weibo luôn rồi!
Viên Dã Phú: Đệt!
Lục Văn Tây lười biếng gõ chữ trả lời.
Viên Dã Phú: Con mẹ nó, ông bị vậy là đáng đời lắm!
Viên Dã Phú: Có phải là anh em không vậy?
Lục Văn Tây: Quả thật không muốn làm bạn với cặn bã cho lắm!
Nửa ngày Viên Dã Phú cũng không trả lời, Lục Văn Tây cũng lười xem, nằm trên giường nghỉ ngơi một hồi thì Hứa Trần trở lại. Đi vào phòng rửa tay trước rồi mới tới giúp anh bôi thuốc.
Động tác của Hứa Trần rất cẩn thận, Lục Văn Tây cũng yên tâm lớn mật để Hứa Trần làm, còn nói chuyện ông cụ Lý sẽ chuyển tiền qua cho cậu.
"Đứa bé kia phải làm sao đây?" Hứa Trần nhắc tới chuyện này.
Lục Văn Tây lập tức liếc mắt, cảm thấy đột nhiên lòi ra một đứa bé quả thực khó giải quyết.
"Trước tiên cứ mang về đi, hỏi cụ Long xem ông ấy có biết chuyện gì không, nếu thật sự không được thì anh hỏi Hàn Dục một chút."
[hết 88]
Thấy Lục Văn Tây khóc, Hứa Trần rất đau lòng, đau lòng đến mức làm cậu khôi phục được chút lý trí. Khi hồi phục tinh thần, thấy Lục Văn Tây ở trong lòng mình vừa khóc vừa trừng mắt mắng chửi người, cúi đầu thì thấy khắp nơi trên giường toàn là máu thì không khỏi lo sợ.
Hứa Trần biết là do mình tạo thành.
Nhưng lúc này cậu không thể an ủi Lục Văn Tây, ngược lại nhanh chóng đưa tay đẩy Lục Văn Tây đi, càng tiếp cận lại càng dễ lạc lối, dụ/c vọng sẽ nhanh chóng dâng trào.
"Mau rời khỏi phạm vi tầm nhìn của em, dụ/c vọng chấp niệm sẽ gia tăng lên, càng có được lại càng muốn nhiều hơn. Đừng quản em, anh mau trốn đi."
Lục Văn Tây biết đạo lý hảo hán không chịu thiệt trước mắt, vội vàng lau nước mắt, cố chịu đau leo xuống giường.
Ra ngoài thì chạy thẳng lên lầu, tìm một căn phòng đi vào, khóa trái cửa, sau đó đi vào trong mới phát hiện là một phòng sách.
Lục Văn Tây rất lạnh, một cái áo khoác cũng không có, đi vào đây chẳng lẽ dùng kiến thức làm ấm cơ thể? Hay dùng rèm cửa? Anh chỉ có thể quay ra ngoài, mở cửa nhìn vào trong, rốt cuộc cũng tìm được một phòng ngủ, anh vào trong khóa trái cửa lại, sau đó leo lên giường nghỉ ngơi một hồi.
Anh biết mình nên xử lý máu, xử lý vết thương, nhưng hiện giờ anh không còn sức nữa, phía sau vẫn còn truyền tới từng cơn đau làm anh chỉ muốn chui vào trong chăn nghỉ ngơi một hồi.
Vì trừ khử âm khí mà anh phải trả cái giá lớn như vậy, dơ tấm trải giường có làm sao đâu chứ?
Lục Văn Tây nằm lỳ trên giường, bắt đầu phân tích trạng thái của Hứa Trần.
Sau khi âm khí hội tụ, tình yêu trong lòng Hứa Trần bị tối đa hóa, những suy nghĩ nhỏ nhoi cũng bị mở rộng vô hạn, bùng nổ tình yêu mãnh liệt và cả sự bất của Hứa Trần.
Có lẽ Hứa Trần vốn có chút tự ti, là vì người yêu quá xuất sắc mà bản thân mình quá nhỏ bé tầm thường nên sinh ra cảm giác mất cân bằng. Hứa Trần lại đặc biệt thương anh, có lự kính người yêu, thấy anh càng đặc biệt càng tốt thì lại càng có cảm giác mình không xứng. Cảm giác tự ti phức tạp này dẫn tới Hứa Trần không có cảm giác an toàn.
Hứa Trần rất yêu anh, sợ nhất là anh sẽ bỏ đi.
Còn nữa, Hứa Trần thật sự quá để tâm tới anh, vẫn luôn thì thầm là chỉ có một mình anh.
Cha mẹ Hứa Trần đều đã qua đời, có thể nói là bị Hứa Trần hại chết, không có tình thân gì đáng nói, gia đình cũng không có gì đặc biệt, có thể nói là không có chút tình cảm nào, không hận cũng đã không tệ rồi. Hứa Trần không có bạn bè, cũng không có bạn trai cũ bạn gái cũ gì cả, chỉ có mình anh.
Anh chống đỡ toàn bộ thế giới của Hứa Trần, trở thành sự tồn tại quan trọng nhất trong lòng Hứa Trần, chỉ có anh, cũng chỉ để ý tới mỗi mình anh.
Anh cảm thấy như vậy rất tốt, nhưng lý trí nói cho anh biết như vậy là không ổn. Nếu một ngày nào đó anh đột nhiên chết đi, Hứa Trần phải làm sao đây? Có phải sẽ tan vỡ không?
Hứa Trần nên thử kết giao bạn bè, tiếp xúc với nhiều người hơn, như vậy mới là cuộc sống của người bình thường.
Nằm một hồi thì Lục Văn Tây mơ mơ màng màng ngủ một giấc, kết quả trở mình một cái liền bị cơn đau ở mông đánh thức. Đã tỉnh lại liền không ngủ được nữa, anh mệt mỏi ngồi dậy, tới phòng vệ sinh tắm một phen.
Lúc cố luồn ngón tay vào bên trong để rửa, cơn co giật đau đớn truyền tới làm anh thật sự muốn mắng người.
Cố rửa sạch, khoác khăn tắm đi ra ngoài, tìm kiếm một vòng trong phòng nhưng không có gì để uống, anh sợ ra ngoài sẽ bị Hứa Trần thú tính vồ lấy, nếu còn làm thêm lần nữa thì anh chắc chắn sẽ tan vỡ.
Quay trở lại giường nằm xuống lần nữa, sau đó ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau anh ngủ tới tận sáng mới tỉnh lại, trong lúc mơ màng nghe thấy có người gõ cửa, Lục Văn Tây hoảng sợ, theo bản năng kẹp chặt mông.
"Anh có ở bên trong không?" Hứa Trần vặn tay nắm cửa, phát hiện không mở được liền hỏi.
"Con mẹ nó em cút đi cho anh!" Lục Văn Tây giận tới mức muốn cắn người.
"Em sai rồi." Hứa Trần vội vàng xin lỗi.
"Em chặt thứ đồ chơi kia xuống đi rồi hãy tới tìm anh!"
"Anh thật sự không cần nó à?"
Lục Văn Tây làm ổ trong chăn, tức giận thở hổn hển nửa ngày mới quyết định buông tha cho món đồ chơi kia của Hứa Trần, giữ lại, nói không chừng sau này có thể dùng tới, sau đó hỏi tiếp: "Bây giờ em bình thường lại chưa?"
"Có thể coi là bình thường rồi, nhưng cần một khoảng thời gian ngắn nữa mới hoàn toàn tẩy sạch."
Lúc này Lục Văn Tây mới xốc chăn leo xuống giường, sau khi mở cửa thì một lần nữa quay trở lại giường, nằm gục xuống không thèm để ý tới Hứa Trần. Hứa Trần chỉ có thể đi vào, đóng cửa lại, tới bên giường muốn kiểm tra tình huống của Lục Văn Tây, kết quả Lục Văn Tây trực tiếp ở trong chăn đá một cú vào bụng cậu.
Hứa Trần cũng không để ý, cầm lấy mắt cá chân Lục Văn Tây, dè dặt nói: "Để em xem tình huống của anh một chút đi."
"Xem cái gì mà xem, chẳng có gì đẹp mắt."
"Em sai rồi, khi đó em không có ý thức, chỉ... chỉ biết tới mình..." Hứa Trần không nói được nữa.
Lục Văn Tây do dự một hồi mới xoay người, chỉ môi mình cho Hứa Trần xem: "Xem đi, em cắn đấy."
Cơ thể Hứa Trần cứng ngắc, đau lòng tới mức con ngươi run rẩy, đưa tay muốn chạm vào nhưng sợ Lục Văn Tây đau mà rụt lại.
Lục Văn Tây lại lộ ra cổ và ngực mình, đêm qua anh đã xem qua, hai nơi này có dấu hôn đặc biệt dày đặc, có thể nói là cực kỳ khủ.ng bố, Hứa Trần nhìn mà lại càng run sợ hơn.
Tiếp đó Lục Văn Tây xoay qua chỗ khác, để Hứa Trần nhìn phía sau của mình: "Chỗ này suýt chút nữa bị em chơi tới nở hoa luôn rồi, em đúng là thằng nhóc thối ngu si!"
Hứa Trần cẩn thận giở ra nhìn một cái, sau đó buông lỏng tay, nửa ngày cũng không nói lời nào.
Lục Văn Tây đưa lưng về phía Hứa Trần, không nghe thấy âm thanh của Hứa Trần liền quay đầu nhìn lại, kết quả thấy Hứa Trần đã khóc thành người nước luôn làm anh hoảng sợ.
"Em không cố ý đâu, chì vì em quá yêu thích anh, hay là anh đánh em đi..." Hứa Trần vừa nói vừa dùng tay áo lau nước mắt, khóc cứ như một đứa con nít.
Quả thực Lục Văn Tây có chút tức giận, nhưng nhìn thấy Hứa Trần áy náy tới bật khóc thì cũng hoảng hồn, vội vàng kéo Hứa Trần ôm vào trong lòng, nhỏ giọng an ủi: "Ngoan, đừng khóc nữa, không có gì đâu mà."
Kết quả Hứa Trần vẫn tiếp tục khóc, nước mắt làm ngực anh ướt sũng: "Em nhìn thấy trên giường đều là máu, hu... em... em không muốn như vậy đâu, bình thường em còn không nỡ dùng lực chạm vào anh..."
"Được rồi được rồi, đừng khóc, anh không sao, thật ra cũng không còn quá đau nữa."
Lục Văn Tây cảm thấy cảm giác này thật sự hỏng bét, hôm qua anh bị Hứa Trần làm tới chết đi sống lại, cực kỳ ngột ngạt. Muốn chờ tới khi Hứa Trần khôi phục có thể phát t/iết một phen, kết quả thằng nhóc này khóc còn thảm hơn cả anh, anh có thể làm sao đây? Chỉ có thể dỗ.
Mông thì vẫn đau, nhưng bạn trai lại quá đau buồn, Lục Văn Tây xoắn xuýt một hồi, cuối cùng lựa chọn an ủi Hứa Trần.
Ai bảo anh thích đứa nhóc này chứ.
"Trận pháp em làm hôm qua có lẽ đã có sai sót, em bị trận pháp cắn ngược nên mới như vậy. Anh đừng nóng giận mà, sau này em không bao giờ liều lĩnh, lỗ mãng như vậy nữa đâu... em đau lòng muốn chết luôn rồi."
Hứa Trần vẫn còn khóc, nói xin lỗi mà giống như đang làm nũng vậy, làm Lục Văn Tây mềm lòng, buồn bực không thôi.
Lục Văn Tây giơ tay xoa nước mắt trên mặt Hứa Trần, nhỏ giọng an ủi: "Được rồi, em đứng khóc nữa, bây giờ em chịu trách nhiệm đi, anh đói rồi, với lại em phải đi mua thuốc mỡ cho anh, biết chưa?"
"À, em đi ngay."
"Nhớ đừng mua mấy món cay, mua cháo ấy, anh cảm thấy khoảng thời gian này sẽ không quá suôn sẻ, ý anh là đi vệ sinh ấy."
"Em biết." Hứa Trần đứng dậy, kéo quần áo của mình, phát hiện bên trên có dính ti,nh dịch, Lục Văn Tây đắp chăn nói: "Quần áo của anh ở phòng khách dưới lầu, em xem còn cái nào mặc được thì mặc đi, áo khoác chắc mặc được đấy."
"Thật ra... trong hành lý có quần áo."
"Ờ, anh choáng váng luôn rồi đây."
Hứa Trần lau nước mắt rời khỏi phòng, một lát sau cậu quay trở lại, đưa điện thoại cho Lục Văn Tây: "Có vài cuộc gọi nhỡ, cả tin nhắn chưa đọc nữa."
Nói xong, Hứa Trần lại rời đi.
Hứa Trần cầm lấy điện thoại, thấy ông cụ Lý gọi tới ba cuộc, anh lập tức gọi lại cho đối phương.
"Bạn nhỏ Lục, bên đó thế nào rồi? Không sao chứ?" Vừa bắt máy, ông cụ Lý đã hỏi ngay, có vẻ rất quan tâm. Hôm qua ông gọi ba cuộc mà Lục Văn Tây không nghe máy, ông cụ Lý lo lắng đề phòng cả buổi tối.
"Không quá thuận lợi, thứ này quá tà dị, đêm qua giằng co cả đêm, tôi vừa mới tỉnh hồn lại." Lục Văn Tây nói có thể tính là thật, quả thực đã giằng co cả đêm, là loại đặc biệt kịch liệt.
"Vậy... vậy tình huống thế nào?"
"Cũng tạm ổn rồi, còn một chút phiền phức chưa thể xác định nên xử lý thế nào, những thứ khác cơ bản đã xong."
"Ồ, có cần mang thức ăn tới cho bọn cậu không?"
"Trợ lý của tôi đi mua rồi."
"Được rồi, chờ bọn cậu xử lý xong, tôi sẽ bảo bạn tôi gửi thù lao qua cho trợ lý của cậu, cậu gửi số thẻ qua cho tôi nhé."
Lục Văn Tây cúp máy, tìm số thẻ phát lương cho Hứa Trần gửi sang cho cụ Lý.
Làm xong chuyện này, anh kiểm tra số tin tức chưa đọc, phát hiện có tin Hàn Phạm Minh gửi tới, hỏi anh về chuyện kịch bản. Sau đó là tin của Viên Dã Phú.
Viên Dã Phú: Mấy con mụ kia điên rồi!
Viên Dã Phú: Tìm một đám người tới công ty tui nháo loạn, không tìm được tui thì đập phá phòng làm việc, con mẹ nó nháo tới lên Weibo luôn rồi!
Viên Dã Phú: Đệt!
Lục Văn Tây lười biếng gõ chữ trả lời.
Viên Dã Phú: Con mẹ nó, ông bị vậy là đáng đời lắm!
Viên Dã Phú: Có phải là anh em không vậy?
Lục Văn Tây: Quả thật không muốn làm bạn với cặn bã cho lắm!
Nửa ngày Viên Dã Phú cũng không trả lời, Lục Văn Tây cũng lười xem, nằm trên giường nghỉ ngơi một hồi thì Hứa Trần trở lại. Đi vào phòng rửa tay trước rồi mới tới giúp anh bôi thuốc.
Động tác của Hứa Trần rất cẩn thận, Lục Văn Tây cũng yên tâm lớn mật để Hứa Trần làm, còn nói chuyện ông cụ Lý sẽ chuyển tiền qua cho cậu.
"Đứa bé kia phải làm sao đây?" Hứa Trần nhắc tới chuyện này.
Lục Văn Tây lập tức liếc mắt, cảm thấy đột nhiên lòi ra một đứa bé quả thực khó giải quyết.
"Trước tiên cứ mang về đi, hỏi cụ Long xem ông ấy có biết chuyện gì không, nếu thật sự không được thì anh hỏi Hàn Dục một chút."
[hết 88]