Edit: MynMyn
“Tỷ, chị hãy nghĩ cho tiểu gia hỏa một cái tên a!” Giản Minh Thần ngồi ở bên cạnh Tư Đồ Linh Lung, cẩn thận quan sát hai mẹ con, Tư Đồ Linh Lung con mắt nhìn không tới cũng đừng để rơi tiểu gia hỏa a. “Danh tự a, Ninh Ninh cho đi.”
“Ân, để em suy nghĩ.” Giản Minh Thần cảm giác tiểu gia hỏa là ở trong nước ôn tuyền sinh ra, cùng nước cũng coi như có duyên phận, chọn chữ “DIỂU” [(淼) – mênh mông (nước) ] này thật không sai.
“Tỷ ngươi cảm giác như thế nào.”
“Không sai, đã kêu Tư Đồ Diểu a. Nhũ danh kêu Vô Ưu đi, hy vọng tiểu gia hỏa có thể vô tư vô lự lớn lên.” Tư Đồ Linh Lung nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nho nhỏ nhiều nếp nhăn.
Tư Đồ Linh Lung nói nửa ngày lời nói, hơi mệt chút, đưa Vô Ưu cho Giản Minh Thần: “Ninh Ninh, giúp tỷ hảo hảo chiếu cố Vô Ưu, tỷ không phải người mẹ tốt, có lẽ không thể chờ Vô Ưu lớn lên.”
“Tỷ tỷ đừng lo, chờ ít ngày nữa mắt của tỷ được trị, có thể nhìn thấy Vô Ưu, nàng nhất định lớn lên sẽ xinh đẹp như tỷ tỷ.”
Tư Đồ Linh Lung không có nói chuyện, tựa hồ là đang ngủ. Giản Minh Thần nhẹ nhàng đóng cửa, lại nhìn Vô Ưu trong ngực, tiểu gia hỏa cũng đang ngủ rất say sưa, cũng không có bởi vì bị ôm đến ôm đi mà tỉnh. “Tiểu Vô Ưu chúng ta cùng đi ngâm ôn tuyền a, cữu cữu sẽ hảo hảo bảo vệ ngươi, ai cũng không thể thương tổn ngươi.”
Giản Minh Thần trở lại không lo hài nhi phòng, giữ cửa một khóa liền mang theo Vô Ưu đi vào Mộng Tưởng đảo, cậu còn có thể đem Lạc Lạc si ngốc chữa cho tốt, chỉ là cường thân kiện thể căn bản không khó.
Làn nước ấm áp làm Giản Minh Thần tan đi mệt mỏi, chậm rãi ngủ. Hôm nay cậu có thể cùng Tư Đồ Linh Lung đánh tan hiềm khích, thật sự khiến cậu cao hứng. Hai người họ dù sao cũng là chị em thân thiết, trên thế giới này không gì có thể bằng tình thân. Trước kia vì tình yêu mà họ đã từ bỏ nó, hiện có thể lấy lại, cậu phải hảo hảo quý trọng.
“Oa…….” Tiếng khóc của Vô Ưu đánh thức Giản Minh Thần. Hắn hoảng sợ, còn tưởng rằng Vô Ưu ngâm ôn tuyền bị sặc nước. Vội vàng ôm lấy Vô Ưu nhỏ giọng hống: “Vô Ưu ngoan, không khóc, không khóc.”
Giản Minh Thần hống nửa ngày nhưng Vô Ưu vẫn như cũ khóc lợi hại, cậu không có biện pháp, chỉ có thể thay đổi quần áo ra khỏi Mộng Tưởng đảo, tìm nữ hầu đến hống Vô Ưu.
Mới ra khỏi Mộng Tưởng đảo cửa phòng đã bị gõ vang: “Giản tiên sinh ngươi đang ở bên trong sao?”
“Là ta, ta đang ở cùng Vô Ưu.” Nói xong, Giản Minh Thần mở cửa phòng ra, Lăng quản gia vẻ mặt khổ sở nhìn xem Giản Minh Thần cùng Vô ưu trong ngực, nghẹn ngào nói: “Vừa mới nãy, Tư Đồ tiểu thư nhảy lầu tự sát, bác sĩ đã xác nhận tử vong tại chỗ.”
Giản Minh Thần chỉ cảm thấy đầu óc ông một tiếng, lời sau đó của Lăng quản gia cậu đều nghe không được.
Tỷ tỷ vừa mới khá tốt tốt làm sao lại đột nhiên lại tự sát, Vô Ưu khóc rống chẳng lẽ là biết rõ tỷ tỷ muốn tự sát. Nước mắt không tiếng động chảy xuống, Giản Minh Thần chịu không được kích thích, trước mắt tối sầm nên cái gì cũng không biết. Chờ cậu lần nữa khi tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau. Kiều Tử Phỉ ghé vào bên giường cậu ngủ gà ngủ gật, giống như ngủ cũng không an ổn. Giản Minh Thần hơi chút vừa động anh liền tỉnh.
“Kiều ca, Vô Ưu đâu, ngày hôm qua em té xỉu, Vô Ưu thế nào?” Giản Minh Thần mạnh mẽ ngồi xuống, bắt lấy cánh tay Kiều Tử Phỉ hỏi thăm không ngừng. “Minh Thần bình tĩnh một chút, Vô Ưu không có việc gì, ngày hôm qua lúc em té xỉu vừa vặn Lăng quản gia đỡ được, Vô Ưu cũng không có ngã sấp xuống.”
“Thế còn, còn có tỷ tỷ? Tỷ tỷ của em?”
“Em là nói là Tư Đồ Linh Lung sao, nàng đã chết rồi, thi thể đã được đưa đi bệnh viện.” Kiều Tử Phỉ đau lòng đem Giản Minh Thần ôm vào trong ngực, nếu như sáng sớm hôm nay anh không gọi điện cho Giản Minh Thần, đúng lúc là Lạc Lạc tiếp, anh còn không biết Giản Minh Thần lại té xỉu. Vội vàng chạy tới, nhìn xem người nằm ở trên giường mặt không có chút máu, anh thiếu chút nữa đã nghĩ đánh Lăng quản gia ở bên cạnh.
“Ô ô…… Vì cái gì, nàng hoàn toàn có thể hảo hảo sống sót, vì cái gì nàng muốn tự sát, Vô Ưu làm sao bây giờ, em làm sao bây giờ.”
Kiều Tử Phỉ không rõ Giản Minh Thần tại sao phải bởi vì Tư Đồ Linh Lung chết lại khóc lợi hại như vậy, hiện tại chỉ có thể trước an ủi cậu.
Nhẹ nhàng vuốt ve lưng Giản Minh Thần, ôn nhu nói: “Minh Thần, khổ sở trong lòng liền dùng sức khóc đi, không quản chuyện gì phát sinh Kiều ca sẽ cùng em cùng nhau đối mặt.”
“Ô ô…… Em muốn đi xem Vô ưu, nàng hiện tại khẳng định cũng rất thương tâm, đêm qua nàng cũng khóc rất nhiều.”
Giản Minh Thần theo Kiều Tử Phỉ trong ngực ngẩng đầu, lấy tay lau một cái mặt, “Kiều ca, giúp em chiếu cố Lạc Lạc, em có việc đi tìm Lăng quản gia.” Giản Minh Thần liền từ trên giường nhảy xuống xông ra ngoài, giầy cũng không thèm mang.
“Lăng quản gia, Lăng Dạ khi nào thì trở về.” Giản Minh Thần thấy Lăng quản gia liền la lớn. Hiện tại cậu hận nhất là Lăng Dạ, chỉ vì một mình Lăng Dạ mà làm cho hai chị em đều vì hắn mà chết. Cơn tức này cậu như thế nào cũng nuốt không trôi.
Mấy ngày hôm trước cậu còn vì Lăng Dạ mà mạo hiểm đi trộm ảnh chụp cùng băng ghi hình, cậu hiện tại cảm giác thật sự không đáng, cho dù hiện tại Lăng Dạ lập tức chết, cậu cũng tuyệt đối sẽ không cứu hắn. Nếu như không phải vì Lăng Dạ, Tư Đồ Ninh sẽ không chết, Tư Đồ Linh Lung cũng sẽ không chết. Đây hết thảy đều là Lăng Dạ làm hại.
“Thiếu gia đang trở về, không sai biệt lắm 1 tiếng đồng hồ gì đó có thể về tới nhà, Giản tiên sinh ngươi nên tỉnh táo chút ít, việc Tư Đồ tiểu thư chết cùng ngươi không quan hệ, thiếu gia sẽ không làm khó ngươi.” Lăng quản gia còn tưởng rằng Giản Minh Thần là bởi vì chính mình không có xem trọng Tư Đồ Linh Lung mà tự trách, vốn là lời an ủi, hiện tại làm cho Giản Minh Thần nghe tới chính là châm chọc.
“Ha, tỷ tỷ tử cùng ta không quan hệ, có thể nàng cùng Lăng Dạ tên hỗn đản này có quan hệ, ta liền ở chỗ này chờ hắn, ta xem hắn khi nào thì trở về.”
Giản Minh Thần đặt mông ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, vẻ mặt phẫn hận, nếu như Lăng Dạ hiện giờ xuất hiện trước mặt cậu, phỏng chừng Giản Minh Thần sẽ ăn tươi nuốt sống Lăng Dạ a!!
Kiều Tử Phỉ xem Giản Minh Thần hết sức điên cuồng cũng không dám nói gì, sự tình không có rõ ràng, trước mắt anh còn là không cần phải làm pháo hôi. Lặng lẽ đưa Lạc Lạc trở lại Trang Viên Hoa Hồng, cùng Giản Vân Phong nói qua tình hình Giản Minh Thần, sau liền quay trở lại. Hiện tại Giản Minh Thần là cái dạng này, phỏng chừng một hồi thấy Lăng Dạ hai người sẽ động thủ, anh cũng không muốn Giản Minh Thần bị hại.
Tổng tài Thiên Viêm cũng không còn chút uy nghiêm của tổng tài, hoàn toàn biến thành quản gia của Giản Minh Thần, chuyện gì cũng đều giúp cậu nghĩ chu đáo.
Cùng Kiều Tử Phỉ phỏng chừng đồng dạng, Giản Minh Thần chứng kiến Lăng Dạ bước vào cửa phòng cái kia trong nháy mắt liền nhào tới: “Lăng Dạ ngươi tên hỗn đản này, đem tỷ tỷ trả lại cho ta.” Kiều Tử Phỉ cùng Lăng Dạ cũng không nghĩ tới Giản Minh Thần thân thủ nhanh như vậy, bóng người nhoáng một cái, một cái cái tát mạnh mẽ rơi vào trên mặt Lăng Dạ.
Ba một tiếng, trong phòng khách thoáng cái lâm vào yên tĩnh. Giản Minh Thần có chút kích động, nhìn mình tay hô hô thở hổn hển. Vừa rồi một cái tát kia hắn cơ hồ dùng hết toàn lực, Lăng Dạ có chút chán chường khi gò má trong nháy mắt hiện lên dấu năm ngón tay.
“Ngươi dựa vào cái gì đánh ta, Linh Lung chết ta cũng vậy rất khó chịu.” Lăng Dạ không biết vì cái gì lúc đối mặt Giản Minh Thần hắn luôn không cách nào nổi giận, nếu như là người khác tát hắn như vậy, phỏng chừng hiện tại hắn đã trực tiếp móc súng ra rồi.
“Ta dựa vào cái gì, chỉ bằng ta là thân đệ đệ của Tư Đồ Linh Lung, chỉ bằng ta đã từng cùng Tư Đồ Linh Lung đồng thời yêu ngươi yêu đến chết đi sống lại, ngươi lại coi rẻ phần cảm tình này, để thực hành kế hoạch báo thù của ngươi, một tát này còn là nhẹ, ta hiện tại hận không thể ăn thịt của ngươi uống máu của ngươi, cũng không đủ để giải hết uất hận trong lòng ta.”
“Ngươi là Ninh Ninh, ngươi không có chết.”
“Là ta, ta chính là Tư Đồ Ninh, ta không có chết ngươi có phải hay không rất không cao hứng, ta sẽ ngăn cản kế hoạch báo thù của ngươi, ngươi có phải hay không đặc biệt muốn giết ta.” Từ lúc Giản Minh Thần biết rõ Lăng Dạ cùng Tư Đồ Nhân là cùng một giuộc, cậu hoài nghi qua liệu Tư Đồ Nhân giết mình liệu có phải là Lăng Dạ sai sử, bất quá ý nghĩ này chỉ là một cái thoáng mà qua hắn liền bác bỏ, cậu cảm giác mình vẫn còn hiểu Lăng Dạ, hắn là không hội đối với chính mình hạ sát thủ.
Nhưng là hôm nay cậu thật sự sắp điên rồi, không có thông qua đại não liền nói ra như vậy.
“Ninh Ninh, làm sao ngươi có thể nghĩ như vậy, ta dù để mình chết, cũng không hy vọng ngươi chết.”
“Ha ha, thật sự là buồn cười, nếu như ta không biết chuyện của ngươi cùng Tư Đồ Nhân thì có lẽ sẽ tin tưởng ngươi, hiện tại ngươi cũng không cần giả bộ nữa, chỉ càng khiến cho ta thêm chán ghét ngươi, ta còn một mực không rõ vì cái gì Tư Đồ Nhân lại giết ta, nguyên lai vì ta là chướng ngại vật trên đường trả thù của các ngươi, lợi dụng xong rồi, liền trực tiếp giết người diệt khẩu.”
“Cái đấy là Tư Đồ Nhân … Ninh Ninh ngươi nói cho ta biết có phải là …” Lăng Dạ kích động hướng Giản Minh Thần hét lớn.
“Là, là cái gì?”
“Đi theo ta, chúng ta đi thư phòng nói chuyện.” Lăng Dạ không hổ là thống lĩnh của Tu La môn, tại thời điểm hắn tối bi thương, như cũ bảo trì đầu óc thanh tỉnh, hiện tại ở phòng khách đàm luận những này cũng không phải là cử chỉ sáng suốt.
Lăng Dạ đi ở phía trước ý bảo Giản Minh Thần đuổi kịp, Giản Minh Thần không có phản bác trực tiếp cùng Lăng Dạ lên lầu, cậu ngược lại muốn nhìn Lăng Dạ giải thích thế nào. “Kiều tổng tài bây giờ có thể hay không cho ta cùng Minh Thần một ít không gian, hai người chúng ta có một số việc cần nói rõ ràng.” Lăng Dạ đứng ở cửa thư phòng không để cho Kiều Tử Phỉ đi vào.
“Minh Thần anh chờ ở cửa, có chuyện gì cứ việc kêu lên.” Kiều Tử Phỉ hiện tại cũng là không hiểu ra sao, bất quá anh tin tưởng Lăng Dạ sẽ không đả thương Giản Minh Thần, từ đầu tới đuôi Lăng Dạ không có toát ra một tia sát khí. Cái này nói rõ Giản Minh Thần với hắn mà nói rất trọng yếu.
Bất quá anh hiện tại trong lòng cũng có vướng mắc, vừa rồi Giản Minh Thần nói: “Đã từng cùng Tư Đồ Linh Lung đồng thời yêu Lăng Dạ, yêu đến chết đi sống lại.” Những lời này làm cho trong lòng của anh rất không thoải mái. Giản Minh Thần khi nào thì cùng Lăng Dạ nói qua luyến ái, anh như thế nào không biết.
Cửa thư phòng một mực đóng thật lâu, đứt quãng truyền đến tiếng khóc của Giản Minh Thần, Kiều Tử Phỉ nóng lòng, trực tiếp một chân đá văng cửa thư phòng, Lăng Dạ đang gắt gao ôm Giản Minh Thần giúp hắn lau nước mắt.
“Buông ra, Minh Thần.” Kiều Tử Phỉ khác cũng có thể nhẫn, nhưng anh không cho người khác có cử chỉ thân mật với Giản Minh Thần. Kiều Tử Phỉ lôi Giản Minh Thần từ trong ngực Lăng Dạ ra, “Tại sao khóc, có phải là Lăng Dạ khi dễ em.”
“Không có, Kiều ca, chúng ta đi về trước đi, hiện tại Lăng đại ca phỏng chừng còn có rất nhiều chuyện muốn bận rộn.”
Kiều Tử Phỉ thoáng cái có chút làm cho không rõ ràng lắm tình huống, đây là như thế nào cái tình huống. Mới vừa rồi còn hận Lăng Dạ phải chết, hiện tại như thế nào đột nhiên thành Lăng đại ca. “Kiều ca, đi thôi, có cơ hội em sẽ cùng anh nói.”
“Lăng đại ca, ta đi trước, tang lễ tỷ tỷ ta sẽ qua, mấy ngày nay cần để bọn họ tỉnh táo lại đã.” Nói xong, Giản Minh Thần lôi kéo Kiều Tử Phỉ đi ra ngoài. Mấy ngày nay phát sinh quá nhiều chuyện, cậu có một loại cảm giác không chân thực. Nguyên lai có nhiều chuyện không giống như cậu thấy. Đột nhiên nhớ lại lời của Tư Đồ Linh Lung, xem xét một chuyện không thể chỉ nhìn bên ngoài, còn cần dùng cả tâm để nhìn.
Cậu đã nghĩ Lăng Dạ lợi dụng cậu, chính là đáp án cậu lấy được dĩ nhiên là không có, Lăng Dạ đến bây giờ vẫn còn yêu cậu. Trước kia nhốt cậu lại, chỉ là vì không để cho cậu phải đứng giữa cuộc chiến.
Cậu đã cho rằng là Lăng Dạ hại chết Tư Đồ Linh Lung, chính là đáp án dĩ nhiên là không phải. Lần này Lăng Dạ không có ở bên Tư Đồ Linh Lung, là bởi vì hắn đi tìm bác sĩ để chữa bệnh cho Tư Đồ Linh Lung, cái kia bác sĩ rất quy mao (kiểu dạng kiêu ngạo), hắn không có biện pháp chỉ có thể tự mình đi mời.
Lăng Dạ thừa nhận chính mình không thương Tư Đồ Linh Lung, tuy hắn không thương, nhưng hắn còn không thể không đếm xỉa sinh tử của nàng. Ban đầu hắn đúng chỉ là lợi dụng Tư Đồ Linh Lung thâm nhập Tư Đồ gia. Về sau hắn và Tư Đồ Nhân tiếp xúc mới biết được Tư Đồ Nhân yêu Tư Đồ Linh Lung, nhưng lại không dám nói ra.
Có một lần yến hội, Tư Đồ Linh Lung cho Lăng Dạ uống thuốc vì muốn có được hài tử của Lăng Dạ, làm cho hắn hoàn toàn thuộc về mình, chỉ là thần xui quỷ khiến để cho Lăng Dạ biết được việc này, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào đành để Tư Đồ Nhân thế thân mình.
Đối với Tư Đồ Nhân tại sao phải giết cậu, Lăng Dạ cũng không biết nguyên nhân cụ thể, cậu hiện tại cũng không muốn tìm Tư Đồ Nhân chứng thực, bốn người bọn họ người trong lúc đó chính là một số nát trướng, cũng nói không rõ ràng lắm ai đúng ai sai. Tựa như cái chết của Tư Đồ Linh Lung, đến bây giờ Giản Minh Thần cũng không có nghĩ lý do. Có lẽ nàng chỉ là cảm giác sống quá mệt mỏi, muốn chấm dứt nó mà thôi.
(hự ==” mjh chỉ có 1 lời để nói t/g đúng là xử lý vẫn không tốt mấy đoạn khúc mắc này giải thích có vẻ hơi đơn giản)
Mơ mơ màng màng về tới Trang Viên Hoa Hồng, Giản Vân Phong cùng Cốc Tiểu Bắc đều ở, mà ngay cả Kiều Nhạc Ninh cũng ở đây, chính là Giản Minh Thần không có tâm trạng, nói qua loa vài câu liền đi lên lầu. Cậu hiện giờ như chú ốc sên muốn chui vào vỏ, tâm trống rỗng, muốn nắm cũng không nắm được bất cứ thứ gì. Nằm ở trên giường dùng chăn mền đem mình cuốn thành con nhộng, cậu cảm giác như vậy có thể an tâm một ít.
Hiện tại cậu trong nội tâm rối rắm, không có một tia đầu mối. Cái chết đột ngột của Tư Đồ Linh như lấy đi tất cả khí lực của cậu. Lúc cậu chết, Tư Đồ Linh Lung có phải là cũng là loại cảm giác này. Lòng đau nhức, tìm không thấy chỗ để giải tỏa.
Giản Minh Thần trên giường lăn một hồi liền ngủ, trong tiềm thức, cậu lại bắt đầu trốn tránh, không nghĩ đối mặt. Ngủ cũng là một loại phương thức để cậu chữa thương
“Tỷ, chị hãy nghĩ cho tiểu gia hỏa một cái tên a!” Giản Minh Thần ngồi ở bên cạnh Tư Đồ Linh Lung, cẩn thận quan sát hai mẹ con, Tư Đồ Linh Lung con mắt nhìn không tới cũng đừng để rơi tiểu gia hỏa a. “Danh tự a, Ninh Ninh cho đi.”
“Ân, để em suy nghĩ.” Giản Minh Thần cảm giác tiểu gia hỏa là ở trong nước ôn tuyền sinh ra, cùng nước cũng coi như có duyên phận, chọn chữ “DIỂU” [(淼) – mênh mông (nước) ] này thật không sai.
“Tỷ ngươi cảm giác như thế nào.”
“Không sai, đã kêu Tư Đồ Diểu a. Nhũ danh kêu Vô Ưu đi, hy vọng tiểu gia hỏa có thể vô tư vô lự lớn lên.” Tư Đồ Linh Lung nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nho nhỏ nhiều nếp nhăn.
Tư Đồ Linh Lung nói nửa ngày lời nói, hơi mệt chút, đưa Vô Ưu cho Giản Minh Thần: “Ninh Ninh, giúp tỷ hảo hảo chiếu cố Vô Ưu, tỷ không phải người mẹ tốt, có lẽ không thể chờ Vô Ưu lớn lên.”
“Tỷ tỷ đừng lo, chờ ít ngày nữa mắt của tỷ được trị, có thể nhìn thấy Vô Ưu, nàng nhất định lớn lên sẽ xinh đẹp như tỷ tỷ.”
Tư Đồ Linh Lung không có nói chuyện, tựa hồ là đang ngủ. Giản Minh Thần nhẹ nhàng đóng cửa, lại nhìn Vô Ưu trong ngực, tiểu gia hỏa cũng đang ngủ rất say sưa, cũng không có bởi vì bị ôm đến ôm đi mà tỉnh. “Tiểu Vô Ưu chúng ta cùng đi ngâm ôn tuyền a, cữu cữu sẽ hảo hảo bảo vệ ngươi, ai cũng không thể thương tổn ngươi.”
Giản Minh Thần trở lại không lo hài nhi phòng, giữ cửa một khóa liền mang theo Vô Ưu đi vào Mộng Tưởng đảo, cậu còn có thể đem Lạc Lạc si ngốc chữa cho tốt, chỉ là cường thân kiện thể căn bản không khó.
Làn nước ấm áp làm Giản Minh Thần tan đi mệt mỏi, chậm rãi ngủ. Hôm nay cậu có thể cùng Tư Đồ Linh Lung đánh tan hiềm khích, thật sự khiến cậu cao hứng. Hai người họ dù sao cũng là chị em thân thiết, trên thế giới này không gì có thể bằng tình thân. Trước kia vì tình yêu mà họ đã từ bỏ nó, hiện có thể lấy lại, cậu phải hảo hảo quý trọng.
“Oa…….” Tiếng khóc của Vô Ưu đánh thức Giản Minh Thần. Hắn hoảng sợ, còn tưởng rằng Vô Ưu ngâm ôn tuyền bị sặc nước. Vội vàng ôm lấy Vô Ưu nhỏ giọng hống: “Vô Ưu ngoan, không khóc, không khóc.”
Giản Minh Thần hống nửa ngày nhưng Vô Ưu vẫn như cũ khóc lợi hại, cậu không có biện pháp, chỉ có thể thay đổi quần áo ra khỏi Mộng Tưởng đảo, tìm nữ hầu đến hống Vô Ưu.
Mới ra khỏi Mộng Tưởng đảo cửa phòng đã bị gõ vang: “Giản tiên sinh ngươi đang ở bên trong sao?”
“Là ta, ta đang ở cùng Vô Ưu.” Nói xong, Giản Minh Thần mở cửa phòng ra, Lăng quản gia vẻ mặt khổ sở nhìn xem Giản Minh Thần cùng Vô ưu trong ngực, nghẹn ngào nói: “Vừa mới nãy, Tư Đồ tiểu thư nhảy lầu tự sát, bác sĩ đã xác nhận tử vong tại chỗ.”
Giản Minh Thần chỉ cảm thấy đầu óc ông một tiếng, lời sau đó của Lăng quản gia cậu đều nghe không được.
Tỷ tỷ vừa mới khá tốt tốt làm sao lại đột nhiên lại tự sát, Vô Ưu khóc rống chẳng lẽ là biết rõ tỷ tỷ muốn tự sát. Nước mắt không tiếng động chảy xuống, Giản Minh Thần chịu không được kích thích, trước mắt tối sầm nên cái gì cũng không biết. Chờ cậu lần nữa khi tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau. Kiều Tử Phỉ ghé vào bên giường cậu ngủ gà ngủ gật, giống như ngủ cũng không an ổn. Giản Minh Thần hơi chút vừa động anh liền tỉnh.
“Kiều ca, Vô Ưu đâu, ngày hôm qua em té xỉu, Vô Ưu thế nào?” Giản Minh Thần mạnh mẽ ngồi xuống, bắt lấy cánh tay Kiều Tử Phỉ hỏi thăm không ngừng. “Minh Thần bình tĩnh một chút, Vô Ưu không có việc gì, ngày hôm qua lúc em té xỉu vừa vặn Lăng quản gia đỡ được, Vô Ưu cũng không có ngã sấp xuống.”
“Thế còn, còn có tỷ tỷ? Tỷ tỷ của em?”
“Em là nói là Tư Đồ Linh Lung sao, nàng đã chết rồi, thi thể đã được đưa đi bệnh viện.” Kiều Tử Phỉ đau lòng đem Giản Minh Thần ôm vào trong ngực, nếu như sáng sớm hôm nay anh không gọi điện cho Giản Minh Thần, đúng lúc là Lạc Lạc tiếp, anh còn không biết Giản Minh Thần lại té xỉu. Vội vàng chạy tới, nhìn xem người nằm ở trên giường mặt không có chút máu, anh thiếu chút nữa đã nghĩ đánh Lăng quản gia ở bên cạnh.
“Ô ô…… Vì cái gì, nàng hoàn toàn có thể hảo hảo sống sót, vì cái gì nàng muốn tự sát, Vô Ưu làm sao bây giờ, em làm sao bây giờ.”
Kiều Tử Phỉ không rõ Giản Minh Thần tại sao phải bởi vì Tư Đồ Linh Lung chết lại khóc lợi hại như vậy, hiện tại chỉ có thể trước an ủi cậu.
Nhẹ nhàng vuốt ve lưng Giản Minh Thần, ôn nhu nói: “Minh Thần, khổ sở trong lòng liền dùng sức khóc đi, không quản chuyện gì phát sinh Kiều ca sẽ cùng em cùng nhau đối mặt.”
“Ô ô…… Em muốn đi xem Vô ưu, nàng hiện tại khẳng định cũng rất thương tâm, đêm qua nàng cũng khóc rất nhiều.”
Giản Minh Thần theo Kiều Tử Phỉ trong ngực ngẩng đầu, lấy tay lau một cái mặt, “Kiều ca, giúp em chiếu cố Lạc Lạc, em có việc đi tìm Lăng quản gia.” Giản Minh Thần liền từ trên giường nhảy xuống xông ra ngoài, giầy cũng không thèm mang.
“Lăng quản gia, Lăng Dạ khi nào thì trở về.” Giản Minh Thần thấy Lăng quản gia liền la lớn. Hiện tại cậu hận nhất là Lăng Dạ, chỉ vì một mình Lăng Dạ mà làm cho hai chị em đều vì hắn mà chết. Cơn tức này cậu như thế nào cũng nuốt không trôi.
Mấy ngày hôm trước cậu còn vì Lăng Dạ mà mạo hiểm đi trộm ảnh chụp cùng băng ghi hình, cậu hiện tại cảm giác thật sự không đáng, cho dù hiện tại Lăng Dạ lập tức chết, cậu cũng tuyệt đối sẽ không cứu hắn. Nếu như không phải vì Lăng Dạ, Tư Đồ Ninh sẽ không chết, Tư Đồ Linh Lung cũng sẽ không chết. Đây hết thảy đều là Lăng Dạ làm hại.
“Thiếu gia đang trở về, không sai biệt lắm 1 tiếng đồng hồ gì đó có thể về tới nhà, Giản tiên sinh ngươi nên tỉnh táo chút ít, việc Tư Đồ tiểu thư chết cùng ngươi không quan hệ, thiếu gia sẽ không làm khó ngươi.” Lăng quản gia còn tưởng rằng Giản Minh Thần là bởi vì chính mình không có xem trọng Tư Đồ Linh Lung mà tự trách, vốn là lời an ủi, hiện tại làm cho Giản Minh Thần nghe tới chính là châm chọc.
“Ha, tỷ tỷ tử cùng ta không quan hệ, có thể nàng cùng Lăng Dạ tên hỗn đản này có quan hệ, ta liền ở chỗ này chờ hắn, ta xem hắn khi nào thì trở về.”
Giản Minh Thần đặt mông ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, vẻ mặt phẫn hận, nếu như Lăng Dạ hiện giờ xuất hiện trước mặt cậu, phỏng chừng Giản Minh Thần sẽ ăn tươi nuốt sống Lăng Dạ a!!
Kiều Tử Phỉ xem Giản Minh Thần hết sức điên cuồng cũng không dám nói gì, sự tình không có rõ ràng, trước mắt anh còn là không cần phải làm pháo hôi. Lặng lẽ đưa Lạc Lạc trở lại Trang Viên Hoa Hồng, cùng Giản Vân Phong nói qua tình hình Giản Minh Thần, sau liền quay trở lại. Hiện tại Giản Minh Thần là cái dạng này, phỏng chừng một hồi thấy Lăng Dạ hai người sẽ động thủ, anh cũng không muốn Giản Minh Thần bị hại.
Tổng tài Thiên Viêm cũng không còn chút uy nghiêm của tổng tài, hoàn toàn biến thành quản gia của Giản Minh Thần, chuyện gì cũng đều giúp cậu nghĩ chu đáo.
Cùng Kiều Tử Phỉ phỏng chừng đồng dạng, Giản Minh Thần chứng kiến Lăng Dạ bước vào cửa phòng cái kia trong nháy mắt liền nhào tới: “Lăng Dạ ngươi tên hỗn đản này, đem tỷ tỷ trả lại cho ta.” Kiều Tử Phỉ cùng Lăng Dạ cũng không nghĩ tới Giản Minh Thần thân thủ nhanh như vậy, bóng người nhoáng một cái, một cái cái tát mạnh mẽ rơi vào trên mặt Lăng Dạ.
Ba một tiếng, trong phòng khách thoáng cái lâm vào yên tĩnh. Giản Minh Thần có chút kích động, nhìn mình tay hô hô thở hổn hển. Vừa rồi một cái tát kia hắn cơ hồ dùng hết toàn lực, Lăng Dạ có chút chán chường khi gò má trong nháy mắt hiện lên dấu năm ngón tay.
“Ngươi dựa vào cái gì đánh ta, Linh Lung chết ta cũng vậy rất khó chịu.” Lăng Dạ không biết vì cái gì lúc đối mặt Giản Minh Thần hắn luôn không cách nào nổi giận, nếu như là người khác tát hắn như vậy, phỏng chừng hiện tại hắn đã trực tiếp móc súng ra rồi.
“Ta dựa vào cái gì, chỉ bằng ta là thân đệ đệ của Tư Đồ Linh Lung, chỉ bằng ta đã từng cùng Tư Đồ Linh Lung đồng thời yêu ngươi yêu đến chết đi sống lại, ngươi lại coi rẻ phần cảm tình này, để thực hành kế hoạch báo thù của ngươi, một tát này còn là nhẹ, ta hiện tại hận không thể ăn thịt của ngươi uống máu của ngươi, cũng không đủ để giải hết uất hận trong lòng ta.”
“Ngươi là Ninh Ninh, ngươi không có chết.”
“Là ta, ta chính là Tư Đồ Ninh, ta không có chết ngươi có phải hay không rất không cao hứng, ta sẽ ngăn cản kế hoạch báo thù của ngươi, ngươi có phải hay không đặc biệt muốn giết ta.” Từ lúc Giản Minh Thần biết rõ Lăng Dạ cùng Tư Đồ Nhân là cùng một giuộc, cậu hoài nghi qua liệu Tư Đồ Nhân giết mình liệu có phải là Lăng Dạ sai sử, bất quá ý nghĩ này chỉ là một cái thoáng mà qua hắn liền bác bỏ, cậu cảm giác mình vẫn còn hiểu Lăng Dạ, hắn là không hội đối với chính mình hạ sát thủ.
Nhưng là hôm nay cậu thật sự sắp điên rồi, không có thông qua đại não liền nói ra như vậy.
“Ninh Ninh, làm sao ngươi có thể nghĩ như vậy, ta dù để mình chết, cũng không hy vọng ngươi chết.”
“Ha ha, thật sự là buồn cười, nếu như ta không biết chuyện của ngươi cùng Tư Đồ Nhân thì có lẽ sẽ tin tưởng ngươi, hiện tại ngươi cũng không cần giả bộ nữa, chỉ càng khiến cho ta thêm chán ghét ngươi, ta còn một mực không rõ vì cái gì Tư Đồ Nhân lại giết ta, nguyên lai vì ta là chướng ngại vật trên đường trả thù của các ngươi, lợi dụng xong rồi, liền trực tiếp giết người diệt khẩu.”
“Cái đấy là Tư Đồ Nhân … Ninh Ninh ngươi nói cho ta biết có phải là …” Lăng Dạ kích động hướng Giản Minh Thần hét lớn.
“Là, là cái gì?”
“Đi theo ta, chúng ta đi thư phòng nói chuyện.” Lăng Dạ không hổ là thống lĩnh của Tu La môn, tại thời điểm hắn tối bi thương, như cũ bảo trì đầu óc thanh tỉnh, hiện tại ở phòng khách đàm luận những này cũng không phải là cử chỉ sáng suốt.
Lăng Dạ đi ở phía trước ý bảo Giản Minh Thần đuổi kịp, Giản Minh Thần không có phản bác trực tiếp cùng Lăng Dạ lên lầu, cậu ngược lại muốn nhìn Lăng Dạ giải thích thế nào. “Kiều tổng tài bây giờ có thể hay không cho ta cùng Minh Thần một ít không gian, hai người chúng ta có một số việc cần nói rõ ràng.” Lăng Dạ đứng ở cửa thư phòng không để cho Kiều Tử Phỉ đi vào.
“Minh Thần anh chờ ở cửa, có chuyện gì cứ việc kêu lên.” Kiều Tử Phỉ hiện tại cũng là không hiểu ra sao, bất quá anh tin tưởng Lăng Dạ sẽ không đả thương Giản Minh Thần, từ đầu tới đuôi Lăng Dạ không có toát ra một tia sát khí. Cái này nói rõ Giản Minh Thần với hắn mà nói rất trọng yếu.
Bất quá anh hiện tại trong lòng cũng có vướng mắc, vừa rồi Giản Minh Thần nói: “Đã từng cùng Tư Đồ Linh Lung đồng thời yêu Lăng Dạ, yêu đến chết đi sống lại.” Những lời này làm cho trong lòng của anh rất không thoải mái. Giản Minh Thần khi nào thì cùng Lăng Dạ nói qua luyến ái, anh như thế nào không biết.
Cửa thư phòng một mực đóng thật lâu, đứt quãng truyền đến tiếng khóc của Giản Minh Thần, Kiều Tử Phỉ nóng lòng, trực tiếp một chân đá văng cửa thư phòng, Lăng Dạ đang gắt gao ôm Giản Minh Thần giúp hắn lau nước mắt.
“Buông ra, Minh Thần.” Kiều Tử Phỉ khác cũng có thể nhẫn, nhưng anh không cho người khác có cử chỉ thân mật với Giản Minh Thần. Kiều Tử Phỉ lôi Giản Minh Thần từ trong ngực Lăng Dạ ra, “Tại sao khóc, có phải là Lăng Dạ khi dễ em.”
“Không có, Kiều ca, chúng ta đi về trước đi, hiện tại Lăng đại ca phỏng chừng còn có rất nhiều chuyện muốn bận rộn.”
Kiều Tử Phỉ thoáng cái có chút làm cho không rõ ràng lắm tình huống, đây là như thế nào cái tình huống. Mới vừa rồi còn hận Lăng Dạ phải chết, hiện tại như thế nào đột nhiên thành Lăng đại ca. “Kiều ca, đi thôi, có cơ hội em sẽ cùng anh nói.”
“Lăng đại ca, ta đi trước, tang lễ tỷ tỷ ta sẽ qua, mấy ngày nay cần để bọn họ tỉnh táo lại đã.” Nói xong, Giản Minh Thần lôi kéo Kiều Tử Phỉ đi ra ngoài. Mấy ngày nay phát sinh quá nhiều chuyện, cậu có một loại cảm giác không chân thực. Nguyên lai có nhiều chuyện không giống như cậu thấy. Đột nhiên nhớ lại lời của Tư Đồ Linh Lung, xem xét một chuyện không thể chỉ nhìn bên ngoài, còn cần dùng cả tâm để nhìn.
Cậu đã nghĩ Lăng Dạ lợi dụng cậu, chính là đáp án cậu lấy được dĩ nhiên là không có, Lăng Dạ đến bây giờ vẫn còn yêu cậu. Trước kia nhốt cậu lại, chỉ là vì không để cho cậu phải đứng giữa cuộc chiến.
Cậu đã cho rằng là Lăng Dạ hại chết Tư Đồ Linh Lung, chính là đáp án dĩ nhiên là không phải. Lần này Lăng Dạ không có ở bên Tư Đồ Linh Lung, là bởi vì hắn đi tìm bác sĩ để chữa bệnh cho Tư Đồ Linh Lung, cái kia bác sĩ rất quy mao (kiểu dạng kiêu ngạo), hắn không có biện pháp chỉ có thể tự mình đi mời.
Lăng Dạ thừa nhận chính mình không thương Tư Đồ Linh Lung, tuy hắn không thương, nhưng hắn còn không thể không đếm xỉa sinh tử của nàng. Ban đầu hắn đúng chỉ là lợi dụng Tư Đồ Linh Lung thâm nhập Tư Đồ gia. Về sau hắn và Tư Đồ Nhân tiếp xúc mới biết được Tư Đồ Nhân yêu Tư Đồ Linh Lung, nhưng lại không dám nói ra.
Có một lần yến hội, Tư Đồ Linh Lung cho Lăng Dạ uống thuốc vì muốn có được hài tử của Lăng Dạ, làm cho hắn hoàn toàn thuộc về mình, chỉ là thần xui quỷ khiến để cho Lăng Dạ biết được việc này, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào đành để Tư Đồ Nhân thế thân mình.
Đối với Tư Đồ Nhân tại sao phải giết cậu, Lăng Dạ cũng không biết nguyên nhân cụ thể, cậu hiện tại cũng không muốn tìm Tư Đồ Nhân chứng thực, bốn người bọn họ người trong lúc đó chính là một số nát trướng, cũng nói không rõ ràng lắm ai đúng ai sai. Tựa như cái chết của Tư Đồ Linh Lung, đến bây giờ Giản Minh Thần cũng không có nghĩ lý do. Có lẽ nàng chỉ là cảm giác sống quá mệt mỏi, muốn chấm dứt nó mà thôi.
(hự ==” mjh chỉ có 1 lời để nói t/g đúng là xử lý vẫn không tốt mấy đoạn khúc mắc này giải thích có vẻ hơi đơn giản)
Mơ mơ màng màng về tới Trang Viên Hoa Hồng, Giản Vân Phong cùng Cốc Tiểu Bắc đều ở, mà ngay cả Kiều Nhạc Ninh cũng ở đây, chính là Giản Minh Thần không có tâm trạng, nói qua loa vài câu liền đi lên lầu. Cậu hiện giờ như chú ốc sên muốn chui vào vỏ, tâm trống rỗng, muốn nắm cũng không nắm được bất cứ thứ gì. Nằm ở trên giường dùng chăn mền đem mình cuốn thành con nhộng, cậu cảm giác như vậy có thể an tâm một ít.
Hiện tại cậu trong nội tâm rối rắm, không có một tia đầu mối. Cái chết đột ngột của Tư Đồ Linh như lấy đi tất cả khí lực của cậu. Lúc cậu chết, Tư Đồ Linh Lung có phải là cũng là loại cảm giác này. Lòng đau nhức, tìm không thấy chỗ để giải tỏa.
Giản Minh Thần trên giường lăn một hồi liền ngủ, trong tiềm thức, cậu lại bắt đầu trốn tránh, không nghĩ đối mặt. Ngủ cũng là một loại phương thức để cậu chữa thương