Bên trong phòng khách lúc này không khí thực sự nghiêm túc, vừa bị Hiên Viên bá bá nói như vậy, Lục Bất Phá không còn cảm thấy buồn ngủ. Nhóm nghiên cứu Mang Tang Tử lần đầu tiên được mời dự họp có chút khẩn cấp, Lục Bất Phá lâm vào trạng thái trầm tư.
“Tiểu Phá, ta đại diện cho quân đội thẳng thắng yêu cầu ngươi ra mặt lần này.” Hiên Viên Tri Xuân không đợi được Lục Bất Phá đồng ý, ông đã thúc giục.
Lục Bất Phá do dự nói: “Ta có tính đến chuyện sẽ nhân cơ hội Hàn Cát nhân đến để ‘xuất đầu lộ diện’. Bất quá ngay ngày mai đã phải đi, thì có chút gấp quá, ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa như vậy cũng hơi đột ngột a, đây đâu phải là lên võ đài tỷ võ.”
Hiên Viên Tri Xuân lập tức nói: “Tiểu Phá, đây không phải là vấn đề đột ngột hay không. Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân tuy rằng chấp nhận cùng chúng ta thiết lập quan hệ ngoại giao, nhưng trên thực tế bọn họ không hề xem chúng ta là đồng minh, mà đem chúng ta trở thành nước phụ thuộc. Bọn họ luôn cho rằng Mang Tà nhân là người ngoài đến hành tinh này. Hôm nay thái độ Hàn Cát nhân ngươi cũng thấy rồi đấy. Trong quan niệm của Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân chỉ có đối phương mới là đồng minh đích thực.”
Lục Bất Phá không hiểu. “Nếu Hàn Cát nhân khinh thường Mang Tà nhân như thế tại sao lại phải hạ mình thiết lập quan hệ ngoại giao?”
Trên gương mặt của Hiên Viên Tri Xuân hiện lên sự khinh thường: “Bởi vì Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân e ngại Vọng Uy nhân cùng Tắc Ba Nhĩ nhân. Năng lực chiến đấu của Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân đều rất kém. Hàn Cát nhân dựa vào tinh thần lực, Thủy Xuyên nhân thì dựa vào thủy thú để chiến đấu. Vọng Uy nhân là tinh hệ có năng lực chiến đấu cực mạnh, cấu tạo thân thể cùng chúng ta không giống nhau, bọn họ là sinh vật giáp sát, toàn thân rất cứng và có sức chiến đấu cao. Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân liên kết cũng chỉ có thể miễn cưỡng đối kháng với Vọng Uy nhân.”
“Tắc Ba Nhĩ nhân thì sức chiến đấu thấp hơn Vọng Uy nhân, cũng không có tinh thần lực như Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân. Nhưng bọn hắn lại là một đám người điên, chỉ biết đến kết quả không từ thủ đoạn. Một tên Tắc Ba Nhĩ nhân nổi điên lên có thể xé nát mười người Hàn Cát hoặc Thủy Xuyên. Bên cạnh hành tinh phụ thuộc của Hàn Cát tinh hệ cùng Thủy Xuyên tinh hệ chính là Vọng Uy cùng Tắc Ba Nhĩ tinh hệ. Trước khi chúng ta đến, bọn họ vẫn gặp sự uy hiếp từ Vọng Uy nhân và Tắc Ba Nhĩ nhân.”
Lục Bất Phá nhấc tay: “Hiên Viên bá bá, nếu Vọng Uy nhân cùng Tắc Ba Nhĩ nhân lợi hại như thế, sao không diệt luôn Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân?”
Biệt Lâm nhấc tay: “Vấn đề này ta có thể trả lời. Bởi vì Vọng Uy nhân cùng Tắc Ba Nhĩ nhân đều cho rằng bản thân mới chính là vương giả trong toàn bộ tinh hệ này, cho nên không vừa mắt đối phương. Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân vẫn là đồng minh, bọn họ liên kết đối kháng sự công kích từ Vọng Uy nhân, Tắc Ba Nhĩ nhân, Vọng Uy nhân cùng Tắc Ba Nhĩ nhân trong lúc đó cũng thường phát sinh mâu thuẫn, cho nên Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân tuy bị bọn họ uy hiếp, nhưng không bị tiêu diệt hoàn toàn.”
“Thì ra là thế.” Lục Bất Phá gật gật đầu, “Nếu Vọng Uy nhân cùng Tắc Ba Nhĩ nhân đồng ý liên minh, Hàn Cát tinh hệ cùng Thủy Xuyên tinh hệ sớm đã bị tiêu diệt.”
“Có thể nói như thế.” Hiên Viên Tri Xuân nói tiếp, “Đúng là do Vọng Uy nhân cùng Tắc Ba Nhĩ nhân sẽ không liên kết với nhau, nên Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân mới có thể tồn tại. Thời điểm chúng ta đến Mang Tà tinh, cả bốn tinh hệ đang xảy ra chiến tranh, hơn nữa Mang Tà tinh rất cằn cỗi, nên bọn họ không chú ý đến một hành tinh như vậy, cũng nhờ thế mà chúng ta có một quãng thời gian ngắn để chuẩn bị. Cuộc sống tại nơi đất khách, nhất định phải có sức chiến đấu cao, nhưng thân thể nhân loại thực sự nhỏ bé, tuy vậy chúng ta lại có ý chí mạnh mẽ.”
“Thời điểm tổ tiên chúng ta còn đang phiêu bạc trên phi thuyền đã làm ra quang giáp đời thứ nhất, tiếp theo là đời thứ hai, thứ ba, mãi cho tới bây giờ là đời thứ sáu. Khi Vọng Uy nhân cùng Tắc Ba Nhĩ nhân lăm le xâm lược, tổ tiên đã dùng quang giáp đuổi chúng đi, từ đó đến nay kỹ thuật của chúng ta càng ngày càng thuần thục, nên thực lực hiện nay có thể cùng Vọng Uy nhân, Tắc Ba Nhĩ nhân đối kháng. Cũng bởi thời điểm đó, Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân mới nguyện ý cùng chúng ta kết minh. Ban đầu Mang Tà nhân cần bằng hữu, mà quả thật Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân cũng cho chúng ta một ít trợ giúp, chính vì vậy, mới ở trước mặt chúng ta mà cao ngạo.”
Lục Bất Phá càng không ngừng gật đầu, sắc mặt nghiêm túc. “Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân cần Mang Tà nhân giúp bọn hắn chống cự Vọng Uy nhân cùng Tắc Ba Nhĩ nhân, nhưng ở trong lòng, Mang Tà nhân chỉ là công cụ, nô bộc, bọn họ đều là quý tộc, mà Mang Tà nhân mặc kệ có bao nhiêu lợi hại, bất quá đều là tay đấm chân đá. Ta hiểu rồi, khó trách cái người ET tới hôm nay lại ngạo mạn như vậy. Quý tộc tiếp kiến bình dân đã xem như nể mặt, sao còn có thể bày ra bộ mặt tươi cười chứ?”
“Đúng vậy! Tiểu Phá, ngươi nói đúng cực kỳ!” Biệt Lâm lòng đầy căm phẫn mà nói, “Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân tuy rằng có trợ giúp, nhưng chúng ta cũng hồi báo lại rất lớn. Khi Vọng Uy nhân cùng Tắc Ba Nhĩ nhân tấn công Hàn Cát tinh hệ cùng Thủy Xuyên tinh hệ, cho tới bây giờ chúng ta đều chưa từng bàng quang đứng nhìn, ngược lại có khi phe ta thương vong nhiều nhất. Mà khi Vọng Uy nhân cùng Tắc Ba Nhĩ nhân tấn công, chúng ta đều tự mình đem bọn họ đánh đuổi đi, bản thân chúng ta không cần bọn họ cho cái gì cả, chỉ cần bọn họ xem chúng ta như một bằng hữu ngang tầm, là đồng minh, chứ không phải là nước phụ thuộc.
“Đúng vậy! Chúng ta không thích thái độ bọn họ đối xử với chúng ta như thế. Bàn về sức chiến đấu, chúng ta có thể cùng Vọng Uy nhân chống đỡ, Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân bằng cái gì khinh thường chúng ta.” Trầm Dương cũng vỗ đùi nói, toàn bộ hành trình quay phim chụp hình chuyến viếng thăm đều là do một tay hắn phụ trách, nên đã sớm nghẹn nổ.
“Tiểu Phá, may mà hôm nay ngươi đi trước. Nếu vẫn còn ở lại, chắn chắn sẽ tức chết. Chỉ có Thượng Quan trưởng phòng vẫn bảo trì được nụ cười, đến cả chủ tịch quốc hội cũng có chút không thoải mái. Vị Pháp Lý Bố trưởng lão mới tới hôm nay nhiều lần ngắt ngang lời của tịch quốc hội, thái độ ngạo mạn không nói, hơn nữa còn phi thường vô lễ.”
Hiên Viên Tri Xuân cả giận nói: “Tiểu tử Thượng Quan Nông kia nếu như là cháu của ta, ta nhất định sẽ lột một lớp da của hắn! Hắn đem Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân trở thành đối tượng sùng bái như vậy, đã quên chính hắn là một Mang Tà nhân! Là một quân nhân!”
Hiên Viên bá bá hình như thực sự không thích người tên Thượng Quan Nông kia. Lục Bất Phá trong lòng thầm nhủ, hắn cũng không xen mồm vào, mà chỉ lẳng lặng nghe mọi người càu nhàu. Ở Trái Đất, có những người cuồng Nhật, cuồng Hàn, cuồng Mỹ, ở nơi đây có những người cuồng Hàn Cát, cuồng Thủy Xuyên cũng là điều rất bình thường. Bất quá xét theo góc độ thẩm mỹ mà nhìn, thì Thượng Quan Nông kia đích thực là một tuyệt phẩm [tiểu thụ ╮(╯▽╰)╭]. Có thể làm được tại bộ ngoại giao lâu như vậy, cho dù có Thượng Quan bộ trưởng hậu thuẫn, nếu mà không có bản lãnh thật thì cũng vứt đi.
“Tiểu Phá, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?” Nhìn Lục Bất Phá hình như đang suy nghĩ sâu xa, Hiên Viên Tri Xuân lại không kịp đợi mà thúc giục.
Lục Bất Phá nhìn những người khác, tất cả đều một bộ biểu tình hy vọng hắn “xuất sơn” ── ngoại trừ Hiên Viên Chiến, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhìn không ra suy nghĩ.
Lục Bất Phá nghĩ nghĩ nói: “Đợi ta xem trước lại phim quay được ngày hôm nay một chút, biết người biết ta mới có thể ứng phó tốt.”
“Tiểu Phá…”
“Sau này sẽ giải thích.”
Trầm Dương mở quang ảnh cơ ra, tìm đoạn phim hắn ghi chép ngày hôm nay, lập tức, một màn hình lập thể xuất hiện trước mặt mọi người. Những sự kiện phát sinh ngày hôm nay đều hết sức sống động mà bày ra.
Ngay lúc đầu, Lục Bất Phá còn có thể chịu đựng, cố chống mắt lên xem, rồi bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, tiếp theo lôi cái gối ôm (nhờ Charlie King đặc biệt làm cho) tiếp tục kiên trì, cuối cùng nhịn không được ra tiếng: “Trầm Dương, tắt đi. Không thú vị chút nào. Chỉ là một đám quý tộc ngang ngược bày đủ trò tra tấn người hầu. Không xem nữa, ta muốn đi ngủ, buồn ngủ muốn chết.”
“Tiểu Phá.” Hiên Viên Tri Xuân lại lên tiếng.
Lục Bất Phá đánh cái ngáp nói: “Hiên Viên bá bá, không cần lo lắng. Ta phải chuẩn bị chuẩn bị trước đã, sau hai ngày, ta sẽ đi gặp Hàn Cát nhân.”
“Hảo!” Vừa nghe Tiểu Phá đáp ứng, Hiên Viên Tri Xuân lập tức thoải mái.
“Mọi người ngủ ngon, ta chịu hết nổi rồi.” Kéo mí mắt mở không nổi, Lục Bất Phá lắc lắc lắc lắc vào phòng ngủ. Cùng gia gia gật đầu xem như nói ngủ ngon, Hiên Viên Chiến theo vào.
Charlie King lo lắng hỏi: “Hiên Viên nguyên soái, Tiểu Phá đi gặp Hàn Cát nhân có thể ảnh hưởng đến quan hệ giữa Hàn Cát nhân và chúng ta hay không?”
Hiên Viên Tri Xuân cứng rắn nói: “Chúng ta chính là Mang Tà nhân, luôn tôn trọng bằng hữu, nhưng tuyệt đối không phải là loại người nhu nhược, nhát gan, sợ phiền phức. Charlie King, chúng ta có thể ở tại Mang Tà tinh gian khổ mà xây dựng nên một hành tinh thuộc về chính mình, cũng có thể ở trong vũ trụ này, tạo nên huy hoàng như bất kỳ ai. Chúng ta phải nên tỉnh ngộ. Là do tự bản thân vẫn tự xem chính mình là người ngoài, cho nên người khác mới có thể khinh thường như vậy.”
Charlie King, Biệt Lâm, Trầm Dương cùng La Bác trong lòng chấn động. Chẳng lẽ bọn họ vẫn luôn đem mình trở thành người ngoài? Bốn người đứng ở nơi đó lâm vào trầm tư.
Hiên Viên Tri Xuân nhìn cửa phòng Lục Bất Phá một cái, xoay người đi nhanh chóng rời khỏi. Thì ra bọn họ vẫn đều ở trong sương mù như vậy, tại sao luôn nóng vội tìm về cổ văn hóa? Bởi vì bọn họ vẫn đem chính mình xem như người ngoài. Bọn họ đã không còn là người địa cầu, cũng không phải là Mang Tà nhân, bản thân đã sớm tạo ra nền văn minh Mang Tà thuộc về chính mình. Theo đuổi cổ văn hóa không sai, sai ở chỗ bọn họ lại trở nên mù quáng, mất đi chính mình. Tiểu Phá, cám ơn ngươi. Là ngươi làm cho ta hiểu được đạo lý này.
…………………….
Trở lại phòng ngủ, Lục Bất Phá không lập tức ngủ, mà ngồi ở trên giường ngẩn người. Hiên Viên Chiến bồi hắn cùng ngồi, không có lên tiếng quấy rầy suy nghĩ của hắn. Khi kim đồng hồ chỉ lúc một giờ sáng, Lục Bất Phá mở miệng: “Hiên Viên Chiến, Thủy Xuyên nhân có phải hay không cũng giống Hàn Cát nhân?”
“Trên cơ bản.”
“Còn ngươi? Nếu hôm nay ngươi ở đó, ngươi sẽ làm sao?”
“Ta là quân nhân, trách nhiệm của ta đúng là đánh giặc, công việc ngoại giao không liên quan tới ta.”
Lục Bất Phá giương mắt nhìn lại: “Ngươi thích hòa bình hay là chiến tranh?”
“Hòa bình cùng chiến tranh cái nào có lợi cho liên bang, ta liền phục tùng cái đó.”
Lục Bất Phá nở nụ cười nhẹ: “Ngươi cùng người máy không khác nhau. Thật đúng là một quân nhân đủ tư cách, Hiên Viên thượng tá.”
“Phục tùng mệnh lệnh chính là thiên chức của quân nhân.” Hiên Viên Chiến cũng không biết ý kiến của chính mình có cái gì không đúng.
“Hô…” thở phào một cái, Lục Bất Phá nằm ngửa xuống giường, nhìn trần nhà nói, “Ta tới nơi này đã nửa năm. Nửa năm… Thời gian trôi qua thật mau a.”
“…”
“Hiên Viên Chiến, ngươi hy vọng ta dùng phương thức ‘rực rỡ’ để gặp Hàn Cát nhân sao?”
“Phải là ngươi hy vọng, mà không phải ta. Không cần đi để ý lời đại tướng nói, chuyện của ngươi phải do ngươi quyết định.”
“Phốc. Hiên Viên Chiến, đó là gia gia của ngươi a.”
“…”
“Bất quá nghe ngươi nói như thế, trong lòng ta thực sự thoải mái.” Nhếch chân lên bắt chéo, Lục Bất Phá nói, “Nắm tay lớn mới là vương đạo. Tuy rằng ta không biết hiện tại năng lực vũ trang của Mang Tà nhân đạt tới mức nào, bất quá nếu ta làm ra chuyện khiến cho Hàn Cát nhân khó chịu, các ngươi cũng có thể bao lại ta đi.”
“Mang Tà nhân không sợ bất cứ uy hiếp nào từ địch nhân.” Hiên Viên Chiến không hề do dự mà nói.
Lục Bất Phá vươn tay phải, Hiên Viên Chiến cũng vươn tay, Lục Bất Phá túm tay hắn ngồi dậy, cười hì hì nói: “Hiên Viên Chiến, Lục mỗ nhân ta muốn vẻ vang ‘xuống núi’ nga, làm hộ vệ của ta, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Tùy thời.”
“Bạn chí cốt!” Cho Hiên Viên Chiến một quyền, hắn hướng Hiên Viên Chiến ngoắc ngoắc ngón tay, Hiên Viên Chiến ghé sát vào, chợt nghe hắn nhỏ giọng nói: “Giúp ta tìm mấy thứ.”
“Ngươi nói.”
“Nột, nghe kỹ nga.” Huyên thuyên, lẩm bẩm một phen… “Có vấn đề không?”
“Không có.”
“Hảo! Đi thôi.”
Hiên Viên Chiến không một tia do dự mà đứng dậy mở cửa sổ, nhảy ra ngoài. Lục Bất Phá hoảng sợ, hắn không có bảo Hiên Viên Chiến nhảy như thế. Chạy vội tới bên cửa sổ, chỉ thấy phi hành khí của Hiên Viên Chiến đã bay lên, hắn đóng cửa cửa sổ, đột nhiên có chút áy náy: hiện tại hình như là thời điểm giữa đêm a. Bất quá mặc kệ nó, xem chừng Hiên Viên Chiến cũng không buồn ngủ. Đánh cái ngáp quay trở về giường, Lục Bất Phá thực sự vô đạo đức mà đem sự tình vất cho Hiên Viên Chiến. Hắn muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị “xuống núi” nha.
Bên trong quân doanh của đội đặc nhiệm, phó đội trưởng kiêm tham mưu Cát Liệt bị người nào đó lôi từ trong ổ chăn đi ra. “Đội trưởng, có chuyện gì mà thần bí như thế?” Hệt như kẻ trộm lén lút cùng đội trưởng ra khỏi quân doanh, hắn nhịn không được hỏi.
“Hành động bí mật.”
Vừa nghe đến hành động bí mật, Cát Liệt liền không hỏi nữa. Hai người lại đi một đoạn đường, vào một chỗ cực kỳ bí ẩn, Hiên Viên Chiến thấp giọng nói: “Ngươi đi tìm một mảnh vải cotton màu bạc dài ba thước rộng một thước.”
Cái gì? Cát Liệt cho là mình nghe lầm. “Đội trưởng, ngươi bảo ta đi tìm vải cotton?”
“Đúng vậy! Dài ba thước, rộng một thước, vải cotton màu bạc. Có thể mô phỏng theo quân phục của tổng hợp lại bộ.”
Đây là hành động bí mật? Nhưng thấy vẻ nghiêm túc của đội trưởng, Cát Liệt đem nghi vấn nuốt trở vào. Mệnh lệnh của đội trưởng thì luôn phải chấp hành vô điều kiện. “Tuân lệnh! Đội trưởng, ta lập tức đi.” Rồi hắn chào theo nghi thức quân đội một cái mới ly khai.
Sau khi Cát Liệt đi, Hiên Viên Chiến mới bí mật tóm ra đội trưởng đội thân vệ của hắn Trát Khố Đạt (dân bản xứ Thiết Đạt nhân).
“Đội trưởng?”
“Ta cần ngươi chấp hành một nhiệm vụ bí mật bậc nhất.”
“Dạ!”
“Đem toàn bộ đồ trang sức của em gái ngươi mang đến đây, phải bí mật.”
Cái gì? Trát Khố Đạt kinh ngạc đến ngây người. Bất quá rất nhanh hắn liền khôi phục bình tĩnh. “Tuân lệnh! Đội trưởng!” Mệnh lệnh của đội trưởng phải chấp hành vô điều kiện. Chào một cái theo nghi thức quân đội, Trát Khố Đạt lập tức rời đi.
Khi Trát Khố Đạt đi, Hiên Viên Chiến người lái phi hành khí quay trở về khu 39 phía nam, bất quá hắn không đi đến khu nhà Lục Bất Phá ở, mà vào tòa nhà bên cạnh ── chỗ ở của Hiên Viên Tri Xuân. Ra dấu cho nhóm cảnh vệ ở phụ cận, hắn liền trèo tường vào sân, rồi thân thủ leo lên lầu hai, gõ cửa sổ một gian phòng. Rất nhanh, đèn trong phòng bật sáng. Cửa sổ mở ra, có người trong nhà kinh hô: “Chiến? Ngươi đang làm cái gì?”
“Chị, ta có một nhiệm vụ bí mật hạng nhất sự cần trợ giúp của ngươi.”
Hiên Viên Nhã, chị họ của Hiên Viên Chiến lập tức tắt đèn, nhỏ giọng nói: “Ngươi nói đi.”
“Ta muốn loại giấy có nhiều màu sắc, càng rực rỡ càng tốt.”
Cái này? Bất quá Hiên Viên Nhã không hỏi nhiều, mà nói: “Hảo. Ta lập tức đi tìm, còn gì nữa không?”
“Một cái lọ thủy tinh trong suốt, phải đẹp.”
Hiên Viên Nhã thiếu chút nữa lọt cả tròng mắt. Người em họ này của nàng còn nói “Đẹp”! “Hảo, ta đi tìm.”
“Chỉ có vậy.” Nói xong, Hiên Viên Chiến buông tay nhảy xuống. Hiên Viên Nhã sau khi hắn đi thì đóng của sổ, thì thào tự nói: “Lọ thủy tinh trắng xinh đẹp… Giấy có màu sắc rực rỡ… Chiến hẳn là không có việc gì đi.”
Trên phi hành khí, hắn hướng nơi phòng ngủ của mình cùng Lục Bất Phá nhìn một lát, tiếp đó Hiên Viên Chiến lái phi hành khí đi thẳng hướng rừng rậm Mạch Tạp.
Tuy rằng đã giữa đêm khuya, nhưng Thượng Quan Nông làm sao cũng không vỗ giấc ngủ được, trong đầu không ngừng nhớ đến người thần bí ban sáng. Gia gia cùng ba nhất định biết “người đó” là ai, nhưng bọn họ lại không muốn nói cho hắn biết, hoặc nói rằng không thể nói cho hắn biết. “Người đó” đến tột cùng là ai? Có thể làm cho Hiên Viên Chiến đi, thì tuyệt đối đó không phải là một nhiệm vụ đơn giản. Có thể vào tầng bốn mươi bốn, lại được gia gia cùng ba giấu diếm. Charlie King cũng ở đó, hắn nhớ rõ nàng luôn luôn tại trung tâm nghiên cứu công việc bí mật hạng nhất, như vậy xem ra, người kia nhất định là trung tâm của công tác bí mật kia.
Hắn còn có thể tái kiến người kia không? Thượng Quan Nông lăn qua lộn lại. Bản năng làm cho hắn không thể không nghĩ đến ngươi kia, một đầu tóc dài… Hình dung người kia như thế nào nhỉ? Đứa nhỏ? Thiếu niên? Tựa hồ cũng không chính xác lắm. Đơn giản ngồi dậy, Thượng Quan Nông lấy qua thông tấn khí. Thật sự không muốn cùng ai đó liên hệ, nhưng bản thân hiện tại cũng chỉ có thể từ miệng người đó lấy chút tin tức. Do dự một hồi, Thượng Quan Nông ấn một dãy số.
Chờ đợi một hồi mới thấy đối phương bắt máy. Một âm thanh không vui có chút âm dương quái khí truyền ra: “Thượng Quan trưởng phòng, trễ như vậy mà còn tìm ta sao, thực sự kinh ngạc a. Chuyện gì mà có thể làm một người luôn luôn tao nhã, luôn suy nghĩ kỹ cẩn thận như ngươi lại quên bây giờ là thời điểm nửa đêm nga?”
Trên mặt Thượng Quan Nông vẫn duy trì nụ cười tao nhã, khách khí mà nói: “Thật xin lỗi đã quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, Tư Không trưởng phòng. Ta thật sự có một chuyện rất phức tạp, ảnh hưởng nghiêm trọng đến giấc ngủ của ta, nếu không phải chỉ có thể tìm ngươi, ta cũng không muốn bấm số liên lạc của ngươi.”
“Có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến giấc ngủ của Thượng Quan trưởng phòng chắc chắn sự tình không đơn giản nha, là một mỗ nhân xinh đẹp nào đó mà ngươi không thể tiếp cận được hay là một nơi phong cảnh hữu tình nào không đến được. Ta đã đoán đúng sao, Thượng Quan trưởng phòng.”
Thượng Quan Nông tiếp tục cười nói: “Sự lý giải của Tư Không trưởng phòng đối với ta thật làm cho ta kinh ngạc. Ta đúng là phát hiện một sự kiện, hơn nữa đối với chuyện này rất hứng thú. Bất quá Tư Không trưởng phòng đoán hơi sai một chút, nguyên nhân ta tò mò không liên quan đến vấn đề hắn có đẹp hay không. Ta thích những thứ tốt đẹp, nhưng không có nghĩa là chỉ quan tâm đến cái đẹp, Tư Không trưởng phòng anh tuấn ở Bắc Đàn này luôn khiến người chú ý, nhưng ta đối với Tư Không trưởng phòng chưa từng cảm giác có gì tốt hay là khát vọng muốn tiếp cận. Ta sở dĩ sẽ tìm ngươi là bởi vì Tư Không trưởng phòng làm công tác tình báo nhiều năm như thế, hẳn là đối với một số việc tương đối rõ ràng.”
“Nếu đúng là tình báo công tác, tin tức kia tự nhiên muốn giữ bí mật. Thượng Quan trưởng phòng sao có thể khẳng định ta sẽ nói cho ngươi biết?”
“Bởi vì sự kiện ta đoán rằng cho dù ngươi lớn lên tại chốn tình báo cũng có thể không biết.”
Đối phương im lặng trong phút chốc, Thượng Quan Nông gợi lên một nụ cười, lời của hắn khiến cho đối phương chú ý. Quả nhiên, đối phương nói: “Thượng Quan trưởng phòng muốn hỏi chuyện gì?”
“Hôm nay, a, phải là ngày hôm qua. Lúc nghênh đón đoàn người của Pháp Lý Bố Pharaoh, ta nhìn thấy tại tầng thứ bốn mươi bốn của ‘Hàng Lạc tháp’ có một người lạ. Hắn không giống Mang Tà nhân, cũng không giống Thiết Đạt nhân. Hiên Viên Chiến ở bên cạnh hắn, Charlie King tại ‘trung tâm nghiên cứu bí mật’ cùng một người khác cũng có mặt. Ông nội cùng cha của ta gần đây hành vi có chút thần bí, ta đoán cùng người lạ kia có liên quan. Không biết ngươi có tình báo trên phương diện này hay không?”
Đối phương lại lặng yên. Hồi lâu sau đó, Thượng Quan Nông nghe được đối phương mở miệng: “Chuyện này ta không biết. Ta quả thật cũng phát hiện được phụ thân của ta mấy tháng nay hàng vi có chút bất thường. Nhưng tình báo của ta nhằm vào chính là bốn tinh hệ kia, không phải Mang Tà nhân, lại càng không phải là phụ thân ta. Ta không giống Thượng Quan trưởng phòng có lòng hiếu kỳ như vậy nặng. Chuyện này Thượng Quan trưởng phòng vẫn nên trực tiếp đến hỏi Hiên Viên Chiến đi.”
Thượng Quan Nông sắc mặt khẽ biến: “Tư Không trưởng phòng, ta chỉ tò mò, muốn biết ‘hắn’ là ai. Ta cũng không yêu cầu ngươi lộ ra nhiều lắm.”
“Chuyện này ta quả thật không biết. Sự tình của cha ta, ta sẽ không hỏi đến, trừ phi hắn nguyện ý nói cho ta biết, Thượng Quan trưởng phòng hẳn là phi thường hiểu được điểm này không phải sao? Người kia ta thật sự không biết, cũng không có ý định biết, cũng không muốn đi để ý. Những sự vụ bên trong Mang Tà tinh, không thuộc về phạm vi tình báo, ngươi có thể đi hỏi trưởng phòng bộ nội vụ.”
“Nếu Tư Không trưởng phòng không biết, quên đi. Thật xin lỗi trễ như vậy đánh thức ngươi.” Thượng Quan Nông chuẩn bị đóng thông tấn khí.
“Thượng Quan.” Đối phương đột nhiên gọi.
Thượng Quan Nông bình thản hỏi: “Còn có việc sao?”
“Ta thực sự không thích bộ dáng của ngươi khi đối mặt với Hàn Cát nhân hôm nay.”
Thượng Quan Nông cười cười, đóng thông tấn khí. Người không hiểu hắn, hắn cũng không nhiều lời.
Không chút nào ngoài ý muốn khi thấy đối phương đóng thông tấn khí, Tư Không Vô Nghiệp cũng không mất hứng. Buông thông tấn khí, hắn không còn cảm thấy buồn ngủ, liền đi xuống giường. Rót chén nước, mở cửa sổ ban công ra. Đứng đón gió lạnh một hồi, hắn xoay người vào trong phòng, đặt cái ly trống không xuống, hắn thay đồ đi ra ngoài. Phi hành khí trong bóng đêm cất cánh, Tư Không Vô Nghiệp đi thẳng đến trung tâm tình báo thuộc cục hiến chương.
Sau khi trò chuyện cùng Tư Không Vô Nghiệp, Thượng Quan Nông càng ngủ không được. Tuy rằng Tư Không Vô Nghiệp nói chuyện có chút ác mồm ác miệng làm người ta chán ghét, nhưng hắn có thể nhận ra Tư Không Vô Nghiệp cũng không biết người kia là ai. Ngủ không được, ngủ không được a, chuyện này tựa như có một bàn tay ở trong lòng hắn không ngừng gãi. Nếu không tìm được đáp án, hắn sẽ luôn mất ngủ. Không được, ngủ không đủ giấc sắc mặt ngày mai sẽ rất tệ, đây là chuyện hắn không thể dễ dàng bỏ qua. Xuống giường tìm “Băng Tinh cao”, Thượng Quan Nông lấy thứ đó lau trên mặt một lần. Mười lăm phút sau, Băng Tinh cao hoàn toàn thẩm thấu vào da, lại dùng nước ấm rửa mặt, quay trở về trên giường ngủ.
Lúc này, thông tấn khí chợt vang lên, Thượng Quan Nông nghi hoặc mở lên, sửng sốt, là Tư Không Vô Nghiệp.
“Còn chưa ngủ?” Sau khi thông tấn khí mở lên, Tư Không Vô Nghiệp hỏi, nhưng không kinh ngạc.
“Có việc?”
“Trễ như vậy tìm ngươi đương nhiên có chuyện.” Tư Không Vô Nghiệp ngồi trong phòng làm việc của mình, trên tay đúng là một điếu “Tùng vụ” (Tùng vụ, là một loại thuốc hút của người Thiết Đạt nhân rất thích, Mang Tà nhân sử dụng để giúp tinh thần tỉnh táo).
“Là chuyện ta vừa nói với ngươi sao?” Trên mặt Thượng Quan Nông là ý cười
“Không sai biệt lắm.” Tư Không Vô Nghiệp nói, “Ngươi chắc có biết sở khoa học có một trung tâm nghiên cứu bí mật.”
“Biết.”
“Trưởng phòng tại trung tâm nghiên cứu tên là Will, tổ trưởng Charlie King, nàng chính là người phụ trách chủ yếu toàn bộ hạng mục nghiên cứu.”
“Vậy thì người lạ mặt mà ta nhìn thấy với việc nghiên cứu bí mật này có liên quan sao?”
“Đây là thông tin tuyệt mật của liên bang, ta không thể phạm sai lầm. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết vào tháng năm năm ngoái, chính xác là vào ngày thứ ba, Charlie King cùng tổ nghiên cứu của nàng bí mật ly khai trung tâm nghiên cứu bí mật, dời tới số 144 khu 39 phía nam, bên cạnh gia trang của Hiên Viên nguyên soái. Cùng ngày, Hiên Viên Chiến bị điều khỏi đội đặc nhiệm. Chủ tịch quốc hội dùng danh nghĩa liên bang điều một nhóm cảnh vệ tới. Ta có thể nói bấy nhiêu thôi.”
“Nhiêu đó đã đủ rồi. Cám ơn ngươi, Tư Không.” Thượng Quan Nông biết đêm nay hắn đã có thể ngủ.
“Thượng Quan, ta còn là muốn nói, ta không thích bộ dáng của ngươi hôm nay khi đối mặt với Hàn Cát nhân.”
Câu trả lời của Thượng Quan Nông chính là đóng thông tấn khí, leo lên giường ngủ.
Nhìn thông tấn khí trên tay, Tư Không Vô Nghiệp lẩm bẩm: “Có lảng tránh cũng vô ích, Thượng Quan Nông. Ta sẽ nói đến khi ngươi chịu thay đổi mới thôi.”
Dụi điếu “Tùng vụ”, Tư Không Vô Nghiệp liên hệ cùng một người khác. Rất nhanh kết nối được tính hiệu với đối phương, tuy một hồi lâu sau đó người kia mới nhận máy.
“Hiên Viên Chiến, là ta, Tư Không Vô Nghiệp.”
“Có chuyện gì?”
Âm thanh truyền vào không chỉ có tiếng của Hiên Viên Chiến mà còn có tiếng chim hót lẫn tiếng thú rừng. Tư Không Vô Nghiệp nhíu mày, tâm tình đối phương tựa hồ có chút kích động: “Ngươi đang ở trong rừng?”
“Có chuyện gì?”
Không hổ là Hiên Viên Chiến, nói chuyện rất trực tiếp. Tư Không Vô Nghiệp cũng làm rõ ý đồ: “Thượng Quan ở ‘Hàng Lạc tháp’ nhìn thấy một người lạ, hắn cũng nhìn thấy ngươi.”
“Chuyện này cùng bộ ngoại giao không quan hệ, cùng trung tâm tình báo cũng vậy.”
“Hiên Viên Chiến, ta lấy thân phận bạn bè hỏi ngươi, người kia có phải có liên quan đến trung tâm nghiên cứu bí mật? Thượng Quan Nông đối với chuyện này rất hiếu kỳ, ngươi chắc cũng biết, hắn đã tò mò chuyện gì thì sẽ không chịu thôi.”
“Tư Không, ta đang chấp hành nhiệm vụ.”
“Ta cũng không được?”
“Không phải không được, mà là không cần phải như vậy…. Tư Không, ta đang chấp hành nhiệm vụ [bà xã giao], không nói nữa.” Thông tấn khí đóng lại, Tư Không Vô Nghiệp bất mãn xong thì yên tĩnh trở lại. Hiên Viên Chiến nói “Không cần phải…” có ý gì? Hai mắt của hắn hiện lên tinh quang, khóe miệng có chút nghiền ngẫm.
………….
Trời sáng, Lục Bất Phá chép chép miệng trở mình, trong mơ hắn đang ăn gàn rán mẹ làm. Chợt có người thôi hắn, hắn mặc kề liền kéo chăn qua tiếp tục ngủ.
“Tiểu Phá.”
A! Gà rán! Một mâm đầy sao lại bay đi mất tiêu rồi!
“Tiểu Phá.”
Gà rán! Đột nhiên mở to mắt, Lục Bất Phá hung hăng trừng mắt người trước mặt: “Ngươi ăn gà rán của ta?!”
Đối phương hơi sửng sốt, lại thôi thôi hắn: “Tiểu Phá, ta đã trở về.”
Ân? Không phải hắn? Lục Bất Phá giật mình sững sờ mà nhìn đối phương, qua hơn nửa ngày hắn mới hồi phục tinh thần lại.”Hiên Viên Chiến, ta hận ngươi, ngươi đền gà rán cho ta.” Hắn vẫn chưa ăn đủ đâu.
Hiên Viên Chiến nhìn không hỏi gà rán là cái gì, mà giơ lên một thanh “gậy” dài nhỏ có hình trăng non hỏi: “Tiểu Phá, thứ ngươi muốn có phải như vậy không?”
Lục Bất Phá hoàn toàn thanh tỉnh, vội vàng ngồi dậy, lấy qua, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi kiếm ở đâu vậy? Thật đẹp!”
“Là như vậy sao?”
“Đúng vậy! So với trong tưởng tượng của ta còn tốt hơn nhiều! Giống ngà voi thật! Hiên Viên Chiến, ngươi làm như thế nào vậy?” Lục Bất Phá yêu thích không buông tay mà sờ sờ thanh “gậy”, chút chút cảm giác xúc động muốn khóc, hảo hoài niệm a.
“Có đủ hay không, không đủ ta lại đi tìm.”
“Đủ rồi, đủ rồi, hai cây là đủ rồi.” Lục Bất Phá rút ra hai cây, đem phần còn lại giao cho Hiên Viên Chiến, “Giúp ta cất kỹ, quá đẹp, ta tiếc. Ngươi lấy đâu ra vậy?”
Hiên Viên Chiến lại lựa chọn lảng tránh, mà là nói: “Những thứ khác một lát nữa ta đưa cho ngươi, ngươi có thể tiếp tục ngủ, ta đi tắm.” Nói xong hắn đứng dậy đi thẳng đến phòng tắm. Lục Bất Phá nhìn hắn đi vào, lại nhìn xem đôi “gậy”, đại khái có hai mươi cái.
Ngô, có vấn đề. Sờ sờ cằm, Lục Bất Phá thầm nghĩ. Hiên Viên Chiến tại sao không nói cho hắn biết làm sao có được? Chẳng lẽ thật sự là ngà voi? Không có khả năng a, có con voi nào lớn lên mà răng nhỏ như vậy chứ? Cầm hai cây trong tay vừa vặn có thể kẹp lại. Lục Bất Phá lầm bầm, ngươi không nói ta không biết hỏi người khác sao? Đem hai cây bảo bối bỏ vào trong ngăn tủ đầu giường, Lục Bất Phá đột nhiên có chút buồn tiểu. Vốn muốn đợi Hiên Viên Chiến đi ra, bất quá hắn nhịn không nổi.
Đi đến cửa phòng tắm, Lục Bất Phá gõ gõ cửa: “Hiên Viên mở, ta đi vệ sinh, ngươi tránh ra.” Rồi mới mở cửa phòng tắm, “Phong cảnh” bên trong cánh cửa làm cho hắn kinh ngạc sửng sờ tại chỗ, hoàn toàn quên cả việc đang buồn tiểu.
“Tiểu Phá, ta đại diện cho quân đội thẳng thắng yêu cầu ngươi ra mặt lần này.” Hiên Viên Tri Xuân không đợi được Lục Bất Phá đồng ý, ông đã thúc giục.
Lục Bất Phá do dự nói: “Ta có tính đến chuyện sẽ nhân cơ hội Hàn Cát nhân đến để ‘xuất đầu lộ diện’. Bất quá ngay ngày mai đã phải đi, thì có chút gấp quá, ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa như vậy cũng hơi đột ngột a, đây đâu phải là lên võ đài tỷ võ.”
Hiên Viên Tri Xuân lập tức nói: “Tiểu Phá, đây không phải là vấn đề đột ngột hay không. Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân tuy rằng chấp nhận cùng chúng ta thiết lập quan hệ ngoại giao, nhưng trên thực tế bọn họ không hề xem chúng ta là đồng minh, mà đem chúng ta trở thành nước phụ thuộc. Bọn họ luôn cho rằng Mang Tà nhân là người ngoài đến hành tinh này. Hôm nay thái độ Hàn Cát nhân ngươi cũng thấy rồi đấy. Trong quan niệm của Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân chỉ có đối phương mới là đồng minh đích thực.”
Lục Bất Phá không hiểu. “Nếu Hàn Cát nhân khinh thường Mang Tà nhân như thế tại sao lại phải hạ mình thiết lập quan hệ ngoại giao?”
Trên gương mặt của Hiên Viên Tri Xuân hiện lên sự khinh thường: “Bởi vì Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân e ngại Vọng Uy nhân cùng Tắc Ba Nhĩ nhân. Năng lực chiến đấu của Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân đều rất kém. Hàn Cát nhân dựa vào tinh thần lực, Thủy Xuyên nhân thì dựa vào thủy thú để chiến đấu. Vọng Uy nhân là tinh hệ có năng lực chiến đấu cực mạnh, cấu tạo thân thể cùng chúng ta không giống nhau, bọn họ là sinh vật giáp sát, toàn thân rất cứng và có sức chiến đấu cao. Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân liên kết cũng chỉ có thể miễn cưỡng đối kháng với Vọng Uy nhân.”
“Tắc Ba Nhĩ nhân thì sức chiến đấu thấp hơn Vọng Uy nhân, cũng không có tinh thần lực như Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân. Nhưng bọn hắn lại là một đám người điên, chỉ biết đến kết quả không từ thủ đoạn. Một tên Tắc Ba Nhĩ nhân nổi điên lên có thể xé nát mười người Hàn Cát hoặc Thủy Xuyên. Bên cạnh hành tinh phụ thuộc của Hàn Cát tinh hệ cùng Thủy Xuyên tinh hệ chính là Vọng Uy cùng Tắc Ba Nhĩ tinh hệ. Trước khi chúng ta đến, bọn họ vẫn gặp sự uy hiếp từ Vọng Uy nhân và Tắc Ba Nhĩ nhân.”
Lục Bất Phá nhấc tay: “Hiên Viên bá bá, nếu Vọng Uy nhân cùng Tắc Ba Nhĩ nhân lợi hại như thế, sao không diệt luôn Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân?”
Biệt Lâm nhấc tay: “Vấn đề này ta có thể trả lời. Bởi vì Vọng Uy nhân cùng Tắc Ba Nhĩ nhân đều cho rằng bản thân mới chính là vương giả trong toàn bộ tinh hệ này, cho nên không vừa mắt đối phương. Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân vẫn là đồng minh, bọn họ liên kết đối kháng sự công kích từ Vọng Uy nhân, Tắc Ba Nhĩ nhân, Vọng Uy nhân cùng Tắc Ba Nhĩ nhân trong lúc đó cũng thường phát sinh mâu thuẫn, cho nên Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân tuy bị bọn họ uy hiếp, nhưng không bị tiêu diệt hoàn toàn.”
“Thì ra là thế.” Lục Bất Phá gật gật đầu, “Nếu Vọng Uy nhân cùng Tắc Ba Nhĩ nhân đồng ý liên minh, Hàn Cát tinh hệ cùng Thủy Xuyên tinh hệ sớm đã bị tiêu diệt.”
“Có thể nói như thế.” Hiên Viên Tri Xuân nói tiếp, “Đúng là do Vọng Uy nhân cùng Tắc Ba Nhĩ nhân sẽ không liên kết với nhau, nên Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân mới có thể tồn tại. Thời điểm chúng ta đến Mang Tà tinh, cả bốn tinh hệ đang xảy ra chiến tranh, hơn nữa Mang Tà tinh rất cằn cỗi, nên bọn họ không chú ý đến một hành tinh như vậy, cũng nhờ thế mà chúng ta có một quãng thời gian ngắn để chuẩn bị. Cuộc sống tại nơi đất khách, nhất định phải có sức chiến đấu cao, nhưng thân thể nhân loại thực sự nhỏ bé, tuy vậy chúng ta lại có ý chí mạnh mẽ.”
“Thời điểm tổ tiên chúng ta còn đang phiêu bạc trên phi thuyền đã làm ra quang giáp đời thứ nhất, tiếp theo là đời thứ hai, thứ ba, mãi cho tới bây giờ là đời thứ sáu. Khi Vọng Uy nhân cùng Tắc Ba Nhĩ nhân lăm le xâm lược, tổ tiên đã dùng quang giáp đuổi chúng đi, từ đó đến nay kỹ thuật của chúng ta càng ngày càng thuần thục, nên thực lực hiện nay có thể cùng Vọng Uy nhân, Tắc Ba Nhĩ nhân đối kháng. Cũng bởi thời điểm đó, Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân mới nguyện ý cùng chúng ta kết minh. Ban đầu Mang Tà nhân cần bằng hữu, mà quả thật Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân cũng cho chúng ta một ít trợ giúp, chính vì vậy, mới ở trước mặt chúng ta mà cao ngạo.”
Lục Bất Phá càng không ngừng gật đầu, sắc mặt nghiêm túc. “Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân cần Mang Tà nhân giúp bọn hắn chống cự Vọng Uy nhân cùng Tắc Ba Nhĩ nhân, nhưng ở trong lòng, Mang Tà nhân chỉ là công cụ, nô bộc, bọn họ đều là quý tộc, mà Mang Tà nhân mặc kệ có bao nhiêu lợi hại, bất quá đều là tay đấm chân đá. Ta hiểu rồi, khó trách cái người ET tới hôm nay lại ngạo mạn như vậy. Quý tộc tiếp kiến bình dân đã xem như nể mặt, sao còn có thể bày ra bộ mặt tươi cười chứ?”
“Đúng vậy! Tiểu Phá, ngươi nói đúng cực kỳ!” Biệt Lâm lòng đầy căm phẫn mà nói, “Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân tuy rằng có trợ giúp, nhưng chúng ta cũng hồi báo lại rất lớn. Khi Vọng Uy nhân cùng Tắc Ba Nhĩ nhân tấn công Hàn Cát tinh hệ cùng Thủy Xuyên tinh hệ, cho tới bây giờ chúng ta đều chưa từng bàng quang đứng nhìn, ngược lại có khi phe ta thương vong nhiều nhất. Mà khi Vọng Uy nhân cùng Tắc Ba Nhĩ nhân tấn công, chúng ta đều tự mình đem bọn họ đánh đuổi đi, bản thân chúng ta không cần bọn họ cho cái gì cả, chỉ cần bọn họ xem chúng ta như một bằng hữu ngang tầm, là đồng minh, chứ không phải là nước phụ thuộc.
“Đúng vậy! Chúng ta không thích thái độ bọn họ đối xử với chúng ta như thế. Bàn về sức chiến đấu, chúng ta có thể cùng Vọng Uy nhân chống đỡ, Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân bằng cái gì khinh thường chúng ta.” Trầm Dương cũng vỗ đùi nói, toàn bộ hành trình quay phim chụp hình chuyến viếng thăm đều là do một tay hắn phụ trách, nên đã sớm nghẹn nổ.
“Tiểu Phá, may mà hôm nay ngươi đi trước. Nếu vẫn còn ở lại, chắn chắn sẽ tức chết. Chỉ có Thượng Quan trưởng phòng vẫn bảo trì được nụ cười, đến cả chủ tịch quốc hội cũng có chút không thoải mái. Vị Pháp Lý Bố trưởng lão mới tới hôm nay nhiều lần ngắt ngang lời của tịch quốc hội, thái độ ngạo mạn không nói, hơn nữa còn phi thường vô lễ.”
Hiên Viên Tri Xuân cả giận nói: “Tiểu tử Thượng Quan Nông kia nếu như là cháu của ta, ta nhất định sẽ lột một lớp da của hắn! Hắn đem Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên nhân trở thành đối tượng sùng bái như vậy, đã quên chính hắn là một Mang Tà nhân! Là một quân nhân!”
Hiên Viên bá bá hình như thực sự không thích người tên Thượng Quan Nông kia. Lục Bất Phá trong lòng thầm nhủ, hắn cũng không xen mồm vào, mà chỉ lẳng lặng nghe mọi người càu nhàu. Ở Trái Đất, có những người cuồng Nhật, cuồng Hàn, cuồng Mỹ, ở nơi đây có những người cuồng Hàn Cát, cuồng Thủy Xuyên cũng là điều rất bình thường. Bất quá xét theo góc độ thẩm mỹ mà nhìn, thì Thượng Quan Nông kia đích thực là một tuyệt phẩm [tiểu thụ ╮(╯▽╰)╭]. Có thể làm được tại bộ ngoại giao lâu như vậy, cho dù có Thượng Quan bộ trưởng hậu thuẫn, nếu mà không có bản lãnh thật thì cũng vứt đi.
“Tiểu Phá, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?” Nhìn Lục Bất Phá hình như đang suy nghĩ sâu xa, Hiên Viên Tri Xuân lại không kịp đợi mà thúc giục.
Lục Bất Phá nhìn những người khác, tất cả đều một bộ biểu tình hy vọng hắn “xuất sơn” ── ngoại trừ Hiên Viên Chiến, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhìn không ra suy nghĩ.
Lục Bất Phá nghĩ nghĩ nói: “Đợi ta xem trước lại phim quay được ngày hôm nay một chút, biết người biết ta mới có thể ứng phó tốt.”
“Tiểu Phá…”
“Sau này sẽ giải thích.”
Trầm Dương mở quang ảnh cơ ra, tìm đoạn phim hắn ghi chép ngày hôm nay, lập tức, một màn hình lập thể xuất hiện trước mặt mọi người. Những sự kiện phát sinh ngày hôm nay đều hết sức sống động mà bày ra.
Ngay lúc đầu, Lục Bất Phá còn có thể chịu đựng, cố chống mắt lên xem, rồi bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, tiếp theo lôi cái gối ôm (nhờ Charlie King đặc biệt làm cho) tiếp tục kiên trì, cuối cùng nhịn không được ra tiếng: “Trầm Dương, tắt đi. Không thú vị chút nào. Chỉ là một đám quý tộc ngang ngược bày đủ trò tra tấn người hầu. Không xem nữa, ta muốn đi ngủ, buồn ngủ muốn chết.”
“Tiểu Phá.” Hiên Viên Tri Xuân lại lên tiếng.
Lục Bất Phá đánh cái ngáp nói: “Hiên Viên bá bá, không cần lo lắng. Ta phải chuẩn bị chuẩn bị trước đã, sau hai ngày, ta sẽ đi gặp Hàn Cát nhân.”
“Hảo!” Vừa nghe Tiểu Phá đáp ứng, Hiên Viên Tri Xuân lập tức thoải mái.
“Mọi người ngủ ngon, ta chịu hết nổi rồi.” Kéo mí mắt mở không nổi, Lục Bất Phá lắc lắc lắc lắc vào phòng ngủ. Cùng gia gia gật đầu xem như nói ngủ ngon, Hiên Viên Chiến theo vào.
Charlie King lo lắng hỏi: “Hiên Viên nguyên soái, Tiểu Phá đi gặp Hàn Cát nhân có thể ảnh hưởng đến quan hệ giữa Hàn Cát nhân và chúng ta hay không?”
Hiên Viên Tri Xuân cứng rắn nói: “Chúng ta chính là Mang Tà nhân, luôn tôn trọng bằng hữu, nhưng tuyệt đối không phải là loại người nhu nhược, nhát gan, sợ phiền phức. Charlie King, chúng ta có thể ở tại Mang Tà tinh gian khổ mà xây dựng nên một hành tinh thuộc về chính mình, cũng có thể ở trong vũ trụ này, tạo nên huy hoàng như bất kỳ ai. Chúng ta phải nên tỉnh ngộ. Là do tự bản thân vẫn tự xem chính mình là người ngoài, cho nên người khác mới có thể khinh thường như vậy.”
Charlie King, Biệt Lâm, Trầm Dương cùng La Bác trong lòng chấn động. Chẳng lẽ bọn họ vẫn luôn đem mình trở thành người ngoài? Bốn người đứng ở nơi đó lâm vào trầm tư.
Hiên Viên Tri Xuân nhìn cửa phòng Lục Bất Phá một cái, xoay người đi nhanh chóng rời khỏi. Thì ra bọn họ vẫn đều ở trong sương mù như vậy, tại sao luôn nóng vội tìm về cổ văn hóa? Bởi vì bọn họ vẫn đem chính mình xem như người ngoài. Bọn họ đã không còn là người địa cầu, cũng không phải là Mang Tà nhân, bản thân đã sớm tạo ra nền văn minh Mang Tà thuộc về chính mình. Theo đuổi cổ văn hóa không sai, sai ở chỗ bọn họ lại trở nên mù quáng, mất đi chính mình. Tiểu Phá, cám ơn ngươi. Là ngươi làm cho ta hiểu được đạo lý này.
…………………….
Trở lại phòng ngủ, Lục Bất Phá không lập tức ngủ, mà ngồi ở trên giường ngẩn người. Hiên Viên Chiến bồi hắn cùng ngồi, không có lên tiếng quấy rầy suy nghĩ của hắn. Khi kim đồng hồ chỉ lúc một giờ sáng, Lục Bất Phá mở miệng: “Hiên Viên Chiến, Thủy Xuyên nhân có phải hay không cũng giống Hàn Cát nhân?”
“Trên cơ bản.”
“Còn ngươi? Nếu hôm nay ngươi ở đó, ngươi sẽ làm sao?”
“Ta là quân nhân, trách nhiệm của ta đúng là đánh giặc, công việc ngoại giao không liên quan tới ta.”
Lục Bất Phá giương mắt nhìn lại: “Ngươi thích hòa bình hay là chiến tranh?”
“Hòa bình cùng chiến tranh cái nào có lợi cho liên bang, ta liền phục tùng cái đó.”
Lục Bất Phá nở nụ cười nhẹ: “Ngươi cùng người máy không khác nhau. Thật đúng là một quân nhân đủ tư cách, Hiên Viên thượng tá.”
“Phục tùng mệnh lệnh chính là thiên chức của quân nhân.” Hiên Viên Chiến cũng không biết ý kiến của chính mình có cái gì không đúng.
“Hô…” thở phào một cái, Lục Bất Phá nằm ngửa xuống giường, nhìn trần nhà nói, “Ta tới nơi này đã nửa năm. Nửa năm… Thời gian trôi qua thật mau a.”
“…”
“Hiên Viên Chiến, ngươi hy vọng ta dùng phương thức ‘rực rỡ’ để gặp Hàn Cát nhân sao?”
“Phải là ngươi hy vọng, mà không phải ta. Không cần đi để ý lời đại tướng nói, chuyện của ngươi phải do ngươi quyết định.”
“Phốc. Hiên Viên Chiến, đó là gia gia của ngươi a.”
“…”
“Bất quá nghe ngươi nói như thế, trong lòng ta thực sự thoải mái.” Nhếch chân lên bắt chéo, Lục Bất Phá nói, “Nắm tay lớn mới là vương đạo. Tuy rằng ta không biết hiện tại năng lực vũ trang của Mang Tà nhân đạt tới mức nào, bất quá nếu ta làm ra chuyện khiến cho Hàn Cát nhân khó chịu, các ngươi cũng có thể bao lại ta đi.”
“Mang Tà nhân không sợ bất cứ uy hiếp nào từ địch nhân.” Hiên Viên Chiến không hề do dự mà nói.
Lục Bất Phá vươn tay phải, Hiên Viên Chiến cũng vươn tay, Lục Bất Phá túm tay hắn ngồi dậy, cười hì hì nói: “Hiên Viên Chiến, Lục mỗ nhân ta muốn vẻ vang ‘xuống núi’ nga, làm hộ vệ của ta, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Tùy thời.”
“Bạn chí cốt!” Cho Hiên Viên Chiến một quyền, hắn hướng Hiên Viên Chiến ngoắc ngoắc ngón tay, Hiên Viên Chiến ghé sát vào, chợt nghe hắn nhỏ giọng nói: “Giúp ta tìm mấy thứ.”
“Ngươi nói.”
“Nột, nghe kỹ nga.” Huyên thuyên, lẩm bẩm một phen… “Có vấn đề không?”
“Không có.”
“Hảo! Đi thôi.”
Hiên Viên Chiến không một tia do dự mà đứng dậy mở cửa sổ, nhảy ra ngoài. Lục Bất Phá hoảng sợ, hắn không có bảo Hiên Viên Chiến nhảy như thế. Chạy vội tới bên cửa sổ, chỉ thấy phi hành khí của Hiên Viên Chiến đã bay lên, hắn đóng cửa cửa sổ, đột nhiên có chút áy náy: hiện tại hình như là thời điểm giữa đêm a. Bất quá mặc kệ nó, xem chừng Hiên Viên Chiến cũng không buồn ngủ. Đánh cái ngáp quay trở về giường, Lục Bất Phá thực sự vô đạo đức mà đem sự tình vất cho Hiên Viên Chiến. Hắn muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị “xuống núi” nha.
Bên trong quân doanh của đội đặc nhiệm, phó đội trưởng kiêm tham mưu Cát Liệt bị người nào đó lôi từ trong ổ chăn đi ra. “Đội trưởng, có chuyện gì mà thần bí như thế?” Hệt như kẻ trộm lén lút cùng đội trưởng ra khỏi quân doanh, hắn nhịn không được hỏi.
“Hành động bí mật.”
Vừa nghe đến hành động bí mật, Cát Liệt liền không hỏi nữa. Hai người lại đi một đoạn đường, vào một chỗ cực kỳ bí ẩn, Hiên Viên Chiến thấp giọng nói: “Ngươi đi tìm một mảnh vải cotton màu bạc dài ba thước rộng một thước.”
Cái gì? Cát Liệt cho là mình nghe lầm. “Đội trưởng, ngươi bảo ta đi tìm vải cotton?”
“Đúng vậy! Dài ba thước, rộng một thước, vải cotton màu bạc. Có thể mô phỏng theo quân phục của tổng hợp lại bộ.”
Đây là hành động bí mật? Nhưng thấy vẻ nghiêm túc của đội trưởng, Cát Liệt đem nghi vấn nuốt trở vào. Mệnh lệnh của đội trưởng thì luôn phải chấp hành vô điều kiện. “Tuân lệnh! Đội trưởng, ta lập tức đi.” Rồi hắn chào theo nghi thức quân đội một cái mới ly khai.
Sau khi Cát Liệt đi, Hiên Viên Chiến mới bí mật tóm ra đội trưởng đội thân vệ của hắn Trát Khố Đạt (dân bản xứ Thiết Đạt nhân).
“Đội trưởng?”
“Ta cần ngươi chấp hành một nhiệm vụ bí mật bậc nhất.”
“Dạ!”
“Đem toàn bộ đồ trang sức của em gái ngươi mang đến đây, phải bí mật.”
Cái gì? Trát Khố Đạt kinh ngạc đến ngây người. Bất quá rất nhanh hắn liền khôi phục bình tĩnh. “Tuân lệnh! Đội trưởng!” Mệnh lệnh của đội trưởng phải chấp hành vô điều kiện. Chào một cái theo nghi thức quân đội, Trát Khố Đạt lập tức rời đi.
Khi Trát Khố Đạt đi, Hiên Viên Chiến người lái phi hành khí quay trở về khu 39 phía nam, bất quá hắn không đi đến khu nhà Lục Bất Phá ở, mà vào tòa nhà bên cạnh ── chỗ ở của Hiên Viên Tri Xuân. Ra dấu cho nhóm cảnh vệ ở phụ cận, hắn liền trèo tường vào sân, rồi thân thủ leo lên lầu hai, gõ cửa sổ một gian phòng. Rất nhanh, đèn trong phòng bật sáng. Cửa sổ mở ra, có người trong nhà kinh hô: “Chiến? Ngươi đang làm cái gì?”
“Chị, ta có một nhiệm vụ bí mật hạng nhất sự cần trợ giúp của ngươi.”
Hiên Viên Nhã, chị họ của Hiên Viên Chiến lập tức tắt đèn, nhỏ giọng nói: “Ngươi nói đi.”
“Ta muốn loại giấy có nhiều màu sắc, càng rực rỡ càng tốt.”
Cái này? Bất quá Hiên Viên Nhã không hỏi nhiều, mà nói: “Hảo. Ta lập tức đi tìm, còn gì nữa không?”
“Một cái lọ thủy tinh trong suốt, phải đẹp.”
Hiên Viên Nhã thiếu chút nữa lọt cả tròng mắt. Người em họ này của nàng còn nói “Đẹp”! “Hảo, ta đi tìm.”
“Chỉ có vậy.” Nói xong, Hiên Viên Chiến buông tay nhảy xuống. Hiên Viên Nhã sau khi hắn đi thì đóng của sổ, thì thào tự nói: “Lọ thủy tinh trắng xinh đẹp… Giấy có màu sắc rực rỡ… Chiến hẳn là không có việc gì đi.”
Trên phi hành khí, hắn hướng nơi phòng ngủ của mình cùng Lục Bất Phá nhìn một lát, tiếp đó Hiên Viên Chiến lái phi hành khí đi thẳng hướng rừng rậm Mạch Tạp.
Tuy rằng đã giữa đêm khuya, nhưng Thượng Quan Nông làm sao cũng không vỗ giấc ngủ được, trong đầu không ngừng nhớ đến người thần bí ban sáng. Gia gia cùng ba nhất định biết “người đó” là ai, nhưng bọn họ lại không muốn nói cho hắn biết, hoặc nói rằng không thể nói cho hắn biết. “Người đó” đến tột cùng là ai? Có thể làm cho Hiên Viên Chiến đi, thì tuyệt đối đó không phải là một nhiệm vụ đơn giản. Có thể vào tầng bốn mươi bốn, lại được gia gia cùng ba giấu diếm. Charlie King cũng ở đó, hắn nhớ rõ nàng luôn luôn tại trung tâm nghiên cứu công việc bí mật hạng nhất, như vậy xem ra, người kia nhất định là trung tâm của công tác bí mật kia.
Hắn còn có thể tái kiến người kia không? Thượng Quan Nông lăn qua lộn lại. Bản năng làm cho hắn không thể không nghĩ đến ngươi kia, một đầu tóc dài… Hình dung người kia như thế nào nhỉ? Đứa nhỏ? Thiếu niên? Tựa hồ cũng không chính xác lắm. Đơn giản ngồi dậy, Thượng Quan Nông lấy qua thông tấn khí. Thật sự không muốn cùng ai đó liên hệ, nhưng bản thân hiện tại cũng chỉ có thể từ miệng người đó lấy chút tin tức. Do dự một hồi, Thượng Quan Nông ấn một dãy số.
Chờ đợi một hồi mới thấy đối phương bắt máy. Một âm thanh không vui có chút âm dương quái khí truyền ra: “Thượng Quan trưởng phòng, trễ như vậy mà còn tìm ta sao, thực sự kinh ngạc a. Chuyện gì mà có thể làm một người luôn luôn tao nhã, luôn suy nghĩ kỹ cẩn thận như ngươi lại quên bây giờ là thời điểm nửa đêm nga?”
Trên mặt Thượng Quan Nông vẫn duy trì nụ cười tao nhã, khách khí mà nói: “Thật xin lỗi đã quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, Tư Không trưởng phòng. Ta thật sự có một chuyện rất phức tạp, ảnh hưởng nghiêm trọng đến giấc ngủ của ta, nếu không phải chỉ có thể tìm ngươi, ta cũng không muốn bấm số liên lạc của ngươi.”
“Có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến giấc ngủ của Thượng Quan trưởng phòng chắc chắn sự tình không đơn giản nha, là một mỗ nhân xinh đẹp nào đó mà ngươi không thể tiếp cận được hay là một nơi phong cảnh hữu tình nào không đến được. Ta đã đoán đúng sao, Thượng Quan trưởng phòng.”
Thượng Quan Nông tiếp tục cười nói: “Sự lý giải của Tư Không trưởng phòng đối với ta thật làm cho ta kinh ngạc. Ta đúng là phát hiện một sự kiện, hơn nữa đối với chuyện này rất hứng thú. Bất quá Tư Không trưởng phòng đoán hơi sai một chút, nguyên nhân ta tò mò không liên quan đến vấn đề hắn có đẹp hay không. Ta thích những thứ tốt đẹp, nhưng không có nghĩa là chỉ quan tâm đến cái đẹp, Tư Không trưởng phòng anh tuấn ở Bắc Đàn này luôn khiến người chú ý, nhưng ta đối với Tư Không trưởng phòng chưa từng cảm giác có gì tốt hay là khát vọng muốn tiếp cận. Ta sở dĩ sẽ tìm ngươi là bởi vì Tư Không trưởng phòng làm công tác tình báo nhiều năm như thế, hẳn là đối với một số việc tương đối rõ ràng.”
“Nếu đúng là tình báo công tác, tin tức kia tự nhiên muốn giữ bí mật. Thượng Quan trưởng phòng sao có thể khẳng định ta sẽ nói cho ngươi biết?”
“Bởi vì sự kiện ta đoán rằng cho dù ngươi lớn lên tại chốn tình báo cũng có thể không biết.”
Đối phương im lặng trong phút chốc, Thượng Quan Nông gợi lên một nụ cười, lời của hắn khiến cho đối phương chú ý. Quả nhiên, đối phương nói: “Thượng Quan trưởng phòng muốn hỏi chuyện gì?”
“Hôm nay, a, phải là ngày hôm qua. Lúc nghênh đón đoàn người của Pháp Lý Bố Pharaoh, ta nhìn thấy tại tầng thứ bốn mươi bốn của ‘Hàng Lạc tháp’ có một người lạ. Hắn không giống Mang Tà nhân, cũng không giống Thiết Đạt nhân. Hiên Viên Chiến ở bên cạnh hắn, Charlie King tại ‘trung tâm nghiên cứu bí mật’ cùng một người khác cũng có mặt. Ông nội cùng cha của ta gần đây hành vi có chút thần bí, ta đoán cùng người lạ kia có liên quan. Không biết ngươi có tình báo trên phương diện này hay không?”
Đối phương lại lặng yên. Hồi lâu sau đó, Thượng Quan Nông nghe được đối phương mở miệng: “Chuyện này ta không biết. Ta quả thật cũng phát hiện được phụ thân của ta mấy tháng nay hàng vi có chút bất thường. Nhưng tình báo của ta nhằm vào chính là bốn tinh hệ kia, không phải Mang Tà nhân, lại càng không phải là phụ thân ta. Ta không giống Thượng Quan trưởng phòng có lòng hiếu kỳ như vậy nặng. Chuyện này Thượng Quan trưởng phòng vẫn nên trực tiếp đến hỏi Hiên Viên Chiến đi.”
Thượng Quan Nông sắc mặt khẽ biến: “Tư Không trưởng phòng, ta chỉ tò mò, muốn biết ‘hắn’ là ai. Ta cũng không yêu cầu ngươi lộ ra nhiều lắm.”
“Chuyện này ta quả thật không biết. Sự tình của cha ta, ta sẽ không hỏi đến, trừ phi hắn nguyện ý nói cho ta biết, Thượng Quan trưởng phòng hẳn là phi thường hiểu được điểm này không phải sao? Người kia ta thật sự không biết, cũng không có ý định biết, cũng không muốn đi để ý. Những sự vụ bên trong Mang Tà tinh, không thuộc về phạm vi tình báo, ngươi có thể đi hỏi trưởng phòng bộ nội vụ.”
“Nếu Tư Không trưởng phòng không biết, quên đi. Thật xin lỗi trễ như vậy đánh thức ngươi.” Thượng Quan Nông chuẩn bị đóng thông tấn khí.
“Thượng Quan.” Đối phương đột nhiên gọi.
Thượng Quan Nông bình thản hỏi: “Còn có việc sao?”
“Ta thực sự không thích bộ dáng của ngươi khi đối mặt với Hàn Cát nhân hôm nay.”
Thượng Quan Nông cười cười, đóng thông tấn khí. Người không hiểu hắn, hắn cũng không nhiều lời.
Không chút nào ngoài ý muốn khi thấy đối phương đóng thông tấn khí, Tư Không Vô Nghiệp cũng không mất hứng. Buông thông tấn khí, hắn không còn cảm thấy buồn ngủ, liền đi xuống giường. Rót chén nước, mở cửa sổ ban công ra. Đứng đón gió lạnh một hồi, hắn xoay người vào trong phòng, đặt cái ly trống không xuống, hắn thay đồ đi ra ngoài. Phi hành khí trong bóng đêm cất cánh, Tư Không Vô Nghiệp đi thẳng đến trung tâm tình báo thuộc cục hiến chương.
Sau khi trò chuyện cùng Tư Không Vô Nghiệp, Thượng Quan Nông càng ngủ không được. Tuy rằng Tư Không Vô Nghiệp nói chuyện có chút ác mồm ác miệng làm người ta chán ghét, nhưng hắn có thể nhận ra Tư Không Vô Nghiệp cũng không biết người kia là ai. Ngủ không được, ngủ không được a, chuyện này tựa như có một bàn tay ở trong lòng hắn không ngừng gãi. Nếu không tìm được đáp án, hắn sẽ luôn mất ngủ. Không được, ngủ không đủ giấc sắc mặt ngày mai sẽ rất tệ, đây là chuyện hắn không thể dễ dàng bỏ qua. Xuống giường tìm “Băng Tinh cao”, Thượng Quan Nông lấy thứ đó lau trên mặt một lần. Mười lăm phút sau, Băng Tinh cao hoàn toàn thẩm thấu vào da, lại dùng nước ấm rửa mặt, quay trở về trên giường ngủ.
Lúc này, thông tấn khí chợt vang lên, Thượng Quan Nông nghi hoặc mở lên, sửng sốt, là Tư Không Vô Nghiệp.
“Còn chưa ngủ?” Sau khi thông tấn khí mở lên, Tư Không Vô Nghiệp hỏi, nhưng không kinh ngạc.
“Có việc?”
“Trễ như vậy tìm ngươi đương nhiên có chuyện.” Tư Không Vô Nghiệp ngồi trong phòng làm việc của mình, trên tay đúng là một điếu “Tùng vụ” (Tùng vụ, là một loại thuốc hút của người Thiết Đạt nhân rất thích, Mang Tà nhân sử dụng để giúp tinh thần tỉnh táo).
“Là chuyện ta vừa nói với ngươi sao?” Trên mặt Thượng Quan Nông là ý cười
“Không sai biệt lắm.” Tư Không Vô Nghiệp nói, “Ngươi chắc có biết sở khoa học có một trung tâm nghiên cứu bí mật.”
“Biết.”
“Trưởng phòng tại trung tâm nghiên cứu tên là Will, tổ trưởng Charlie King, nàng chính là người phụ trách chủ yếu toàn bộ hạng mục nghiên cứu.”
“Vậy thì người lạ mặt mà ta nhìn thấy với việc nghiên cứu bí mật này có liên quan sao?”
“Đây là thông tin tuyệt mật của liên bang, ta không thể phạm sai lầm. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết vào tháng năm năm ngoái, chính xác là vào ngày thứ ba, Charlie King cùng tổ nghiên cứu của nàng bí mật ly khai trung tâm nghiên cứu bí mật, dời tới số 144 khu 39 phía nam, bên cạnh gia trang của Hiên Viên nguyên soái. Cùng ngày, Hiên Viên Chiến bị điều khỏi đội đặc nhiệm. Chủ tịch quốc hội dùng danh nghĩa liên bang điều một nhóm cảnh vệ tới. Ta có thể nói bấy nhiêu thôi.”
“Nhiêu đó đã đủ rồi. Cám ơn ngươi, Tư Không.” Thượng Quan Nông biết đêm nay hắn đã có thể ngủ.
“Thượng Quan, ta còn là muốn nói, ta không thích bộ dáng của ngươi hôm nay khi đối mặt với Hàn Cát nhân.”
Câu trả lời của Thượng Quan Nông chính là đóng thông tấn khí, leo lên giường ngủ.
Nhìn thông tấn khí trên tay, Tư Không Vô Nghiệp lẩm bẩm: “Có lảng tránh cũng vô ích, Thượng Quan Nông. Ta sẽ nói đến khi ngươi chịu thay đổi mới thôi.”
Dụi điếu “Tùng vụ”, Tư Không Vô Nghiệp liên hệ cùng một người khác. Rất nhanh kết nối được tính hiệu với đối phương, tuy một hồi lâu sau đó người kia mới nhận máy.
“Hiên Viên Chiến, là ta, Tư Không Vô Nghiệp.”
“Có chuyện gì?”
Âm thanh truyền vào không chỉ có tiếng của Hiên Viên Chiến mà còn có tiếng chim hót lẫn tiếng thú rừng. Tư Không Vô Nghiệp nhíu mày, tâm tình đối phương tựa hồ có chút kích động: “Ngươi đang ở trong rừng?”
“Có chuyện gì?”
Không hổ là Hiên Viên Chiến, nói chuyện rất trực tiếp. Tư Không Vô Nghiệp cũng làm rõ ý đồ: “Thượng Quan ở ‘Hàng Lạc tháp’ nhìn thấy một người lạ, hắn cũng nhìn thấy ngươi.”
“Chuyện này cùng bộ ngoại giao không quan hệ, cùng trung tâm tình báo cũng vậy.”
“Hiên Viên Chiến, ta lấy thân phận bạn bè hỏi ngươi, người kia có phải có liên quan đến trung tâm nghiên cứu bí mật? Thượng Quan Nông đối với chuyện này rất hiếu kỳ, ngươi chắc cũng biết, hắn đã tò mò chuyện gì thì sẽ không chịu thôi.”
“Tư Không, ta đang chấp hành nhiệm vụ.”
“Ta cũng không được?”
“Không phải không được, mà là không cần phải như vậy…. Tư Không, ta đang chấp hành nhiệm vụ [bà xã giao], không nói nữa.” Thông tấn khí đóng lại, Tư Không Vô Nghiệp bất mãn xong thì yên tĩnh trở lại. Hiên Viên Chiến nói “Không cần phải…” có ý gì? Hai mắt của hắn hiện lên tinh quang, khóe miệng có chút nghiền ngẫm.
………….
Trời sáng, Lục Bất Phá chép chép miệng trở mình, trong mơ hắn đang ăn gàn rán mẹ làm. Chợt có người thôi hắn, hắn mặc kề liền kéo chăn qua tiếp tục ngủ.
“Tiểu Phá.”
A! Gà rán! Một mâm đầy sao lại bay đi mất tiêu rồi!
“Tiểu Phá.”
Gà rán! Đột nhiên mở to mắt, Lục Bất Phá hung hăng trừng mắt người trước mặt: “Ngươi ăn gà rán của ta?!”
Đối phương hơi sửng sốt, lại thôi thôi hắn: “Tiểu Phá, ta đã trở về.”
Ân? Không phải hắn? Lục Bất Phá giật mình sững sờ mà nhìn đối phương, qua hơn nửa ngày hắn mới hồi phục tinh thần lại.”Hiên Viên Chiến, ta hận ngươi, ngươi đền gà rán cho ta.” Hắn vẫn chưa ăn đủ đâu.
Hiên Viên Chiến nhìn không hỏi gà rán là cái gì, mà giơ lên một thanh “gậy” dài nhỏ có hình trăng non hỏi: “Tiểu Phá, thứ ngươi muốn có phải như vậy không?”
Lục Bất Phá hoàn toàn thanh tỉnh, vội vàng ngồi dậy, lấy qua, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi kiếm ở đâu vậy? Thật đẹp!”
“Là như vậy sao?”
“Đúng vậy! So với trong tưởng tượng của ta còn tốt hơn nhiều! Giống ngà voi thật! Hiên Viên Chiến, ngươi làm như thế nào vậy?” Lục Bất Phá yêu thích không buông tay mà sờ sờ thanh “gậy”, chút chút cảm giác xúc động muốn khóc, hảo hoài niệm a.
“Có đủ hay không, không đủ ta lại đi tìm.”
“Đủ rồi, đủ rồi, hai cây là đủ rồi.” Lục Bất Phá rút ra hai cây, đem phần còn lại giao cho Hiên Viên Chiến, “Giúp ta cất kỹ, quá đẹp, ta tiếc. Ngươi lấy đâu ra vậy?”
Hiên Viên Chiến lại lựa chọn lảng tránh, mà là nói: “Những thứ khác một lát nữa ta đưa cho ngươi, ngươi có thể tiếp tục ngủ, ta đi tắm.” Nói xong hắn đứng dậy đi thẳng đến phòng tắm. Lục Bất Phá nhìn hắn đi vào, lại nhìn xem đôi “gậy”, đại khái có hai mươi cái.
Ngô, có vấn đề. Sờ sờ cằm, Lục Bất Phá thầm nghĩ. Hiên Viên Chiến tại sao không nói cho hắn biết làm sao có được? Chẳng lẽ thật sự là ngà voi? Không có khả năng a, có con voi nào lớn lên mà răng nhỏ như vậy chứ? Cầm hai cây trong tay vừa vặn có thể kẹp lại. Lục Bất Phá lầm bầm, ngươi không nói ta không biết hỏi người khác sao? Đem hai cây bảo bối bỏ vào trong ngăn tủ đầu giường, Lục Bất Phá đột nhiên có chút buồn tiểu. Vốn muốn đợi Hiên Viên Chiến đi ra, bất quá hắn nhịn không nổi.
Đi đến cửa phòng tắm, Lục Bất Phá gõ gõ cửa: “Hiên Viên mở, ta đi vệ sinh, ngươi tránh ra.” Rồi mới mở cửa phòng tắm, “Phong cảnh” bên trong cánh cửa làm cho hắn kinh ngạc sửng sờ tại chỗ, hoàn toàn quên cả việc đang buồn tiểu.