*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bất đồng với Lục Bất Phá đang mục trừng khẩu ngốc tại chỗ, Hiên Viên Chiến thì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, chẳng qua đang trong tình trạng hơi nhạy cảm nên hắn có chút bối rối.
Miễn cưỡng đứng lên khỏi ghế, hắn lấy khăn tắm quấn quanh hông, che lại chỗ không được trọn vẹn. Động tác của Hiên Viên Chiến làm bừng tỉnh Lục Bất Phá, hắn đi tới đóng cửa lại, khôi phục biểu tình như cũ đi thẳng đến bồn cầu.
“Hiên Viên Chiến, ngươi nhắm mắt lại, ta không quen cởi quần trước mặt người khác.”
Hiên Viên Chiến lúc này chỉ còn một chân một tay nhắm mắt lại, chỉ chốc lát hắn nghe được tiếng nước, còn có một người thoải mái rên rỉ. “Hô, nghẹn chết ta.” Ngữ điệu thoải mái giống như đối phương chưa nhìn thấy hai cái chân tay máy trên bồn rửa mặt.
Giải quyết xong, Lục Bất Phá giội nước, mặc quần đàng hoàng.”OK, có thể mở ra.” Hiên Viên Chiến mở to mắt, trước mặt chính là khuôn mặt tươi cười của đối phương, còn có điểm hơi gian.
“Hiên Viên Chiến, hắc hắc… ” Lục Bất Phá cao thấp quét mắt một lần Hiên Viên Chiến đang không mặc đồ, rồi mới ngẩng đầu, “Thì ra lúc tắm ngươi phải đem những bộ phận bằng máy tháo xuống lau rửa, ta còn tưởng ngươi trực tiếp tắm dưới vòi sen luôn chứ.”
“Có thể trực tiếp tắm, bất quá có chỗ không rửa sạch được. Một tháng một lần ta tháo xuống làm sạch.” Hiên Viên Chiến thực sự bình tĩnh giải thích, giống như bày ở nơi nào chẳng qua chỉ là linh kiện máy móc.
Lục Bất Phá nắm giựt khăn tắm trên người Hiên Viên Chiến ra, đối phương không có ngăn cản. Hiên Viên Chiến hoàn toàn không che đậy gì hiện ra, Lục Bất Phá không tỏ ra ngượng ngùng gì cả, hắn cũng là nam, có cái gì không thể nhìn chứ. Ngay cả bàn chân trái của Hiên Viên Chiến cũng bị mất, chỉ còn từ đầu gối trở lên, chỗ giao nhau được nối bằng kim loại, còn cánh tay phải thì mất càng nhiều hơn, cơ hồ toàn bộ, chỉ còn khoảng mười cm. Nhưng phần đó ngược lại cũng không héo rút mà rất vạm vỡ, không có nửa điểm dấu hiệu sẽ bị teo cơ.
Lục Bất Phá đưa tay sờ trên chỗ tiếp nối ở cánh tay phải, thân thể Hiên Viên Chiến nháy mặt buộc chặt, nhưng hắn không có thối lui, để mặc Lục Bất Phá nghiên cứu thân thể mình.
“Hiên Viên Chiến, chỗ này ngươi bị khi nào?”
“Tám tuổi.”
“Chỗ bị hư thì xử lý như thế nào? Nó sẽ tự mình rụng…”
“Cắt bỏ.”
Trái tim người nào đó từng trận lên men, bất quá hắn vẫn cười như cũ, không lộ ra bất cứ biểu tình đồng cảm hay đáng thương nào, Hiên Viên Chiến không cần đồng tình. “Vậy bộ phận bằng máy ban đầu cùng bây giờ không giống nhau rồi.”
“Mỗi giai đoạn thì sẽ đổi một lần, chỉ khi trưởng thành thì ba năm mới đổi một lần. Thành viên đội trực tiếp chiến đấu thì tần suất cao hơn một chút, những bộ phận máy có mẫu cùng người bình thường không giống nhau.”
Lục Bất Phá thụ giáo mà gật gật đầu; “Vậy bộ phận máy của ngươi so với người bình thường mà nói sẽ có tính chịu đựng cao hơn.”
“Đúng vậy.”
Lại sờ chân trái, Lục Bất Phá tận lực làm cho mình hô hấp vững vàng. Hợp kim lạnh như băng tựa hồ như khảm vào tận trong xương tủy, cho dù có thuốc tê, cũng sẽ rất đau. “Nếu hóa trang da giả có cần phải tẩy rửa đúng giờ hay không?”
“Cũng vậy.”
Lục Bất Phá gõ gõ xương ngực Hiên Viên Chiến: “Ta nhớ rõ ngươi có bốn cái xương sườn cũng là máy.” Hiên Viên Chiến cầm tay Lục Bất Phá, nói cho hắn biết vị trí chính xác. Ngón tay Lục Bất Phá nhẹ nhàng sờ vị trí bốn cái xương sườn, ánh mắt Hiên Viên Chiến thực sự trầm.
“Phổi bị thay bên nào? Trái hay phải?”
“Phải.”
Lục Bất Phá gõ gõ bên phổi phải, có âm thanh kim loại vang lên, hắn hỏi: “Vậy xương sườn cùng phổi có cần phải thường xuyên đổi mới không?”
“Bộ phận bên trong thì có thể sử dụng đến ba mươi năm đến ba mươi lăm năm, trừ phi có tổn hại.”
“Của ngươi có từng bị hư chưa?”
“Ta đổi qua năm lần.”
“Bị hư lúc đánh trận phải không?”
“Đúng vậy.”
Lục Bất Phá ngẩng đầu, trên mặt đúng là kính nể. “Hiên Viên Chiến, nói như thế bài thơ kia ta làm tặng ngươi coi như đúng là danh xứng với thực rồi.” Hai mắt Hiên Viên Chiến sáng ngời hữu thần, Lục Bất Phá đã khẳng định rồi. Đưa tay chạm vào má trái đối phương, hắn lại hỏi: “Nơi này không cần tháo xuống sao?”
“Không cần.”
“Vậy ngươi có thể rửa mặt không?”
“Có thể.”
“Mặt của ngươi bao lâu đổi một lần?”
“Bình thường thì năm năm đổi một lần.”
Nói thế nghĩa là nếu không bị ai đánh hư thì năm năm đổi một lần sao? Lục Bất Phá mặt lộ vẻ suy nghĩ sâu xa: “Hiên Viên Chiến, ngươi nói xem có phải năm năm sau ta không thể nhận ra ngươi? Vì gương mặt ngươi biến thành người khác?”
“Sẽ không.”
“Vậy là tốt rồi. Ta hiện tại đã quen nhìn khuôn mặt này, nếu ngươi đột nhiên thay đổi, ta sẽ không quen.” Lần đầu tiên nhận thức lẫn thực sự nhìn kỹ mặt Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá đem khăn tắm trả lại cho hắn, “Ngươi tiếp tục tắm rửa đi, ta không quấy rầy ngươi. Có cần hỗ trợ thì gọi ta, một giờ 1000G.”
“Tiểu Phá.”
“Chuyện gì?” Lục Bất Phá quay đầu lại.
Hiên Viên Chiến nhìn bồn rửa mặt: “Giúp ta rửa các bộ phận bằng máy đó.”
Gia khỏa này đúng là không khách sáo chút nào! Lục Bất Phá cười nói: “Có thể a, nhưng phí một giờ là bấy nhiêu đó G nha.”
Hiên Viên Chiến phi thường bình tĩnh mà nói: “Thẻ tiền lương của ta đều ở chỗ ngươi.”
A! Lục Bất Phá đột nhiên có chút ngượng ngùng, hắn đều đã quên.”Hảo hảo, ta giúp ngươi làm sạch. Chờ Hàn Cát nhân đi ngươi phải theo giúp ta đi dạo phố.”
“Được.”
Giao dịch đạt thành. Lục Bất Phá nhanh nhẹn xắn tay áo, lấy qua khăn tắm sạch đứng trước bồn rửa mặt bắt tay rửa sạch “tay chân” cho Hiên Viên Chiến. Như vậy cũng tốt, Hiên Viên Chiến không hề bởi vì hắn tùy tiện xâm nhập mà xấu hổ, hắn cũng không cần bởi vậy mà áy náy. Hiên Viên Chiến cũng không vì bản thân không trọn vẹn mà tự ti, bằng không hắn đã sớm dùng da giả đem mình che cho hết không chút sứt mẻ. Ừ, trên phương diện này hắn thực sự tán thưởng Hiên Viên Chiến.
“Hiên Viên Chiến, tối hôm qua ngươi đi đâu? Sao trên người nhiều vết thương vậy?” Đừng tưởng rằng hắn không thấy.
“…”
Hiên Viên Chiến đem vòi bông sen vặn đến mức lớn nhất, làm bộ không nghe.
“Hiên Viên Chiến, có trốn tránh cũng vô dụng thôi, ngươi thành thật thì được khoan hồng.”
“…” Hiên Viên Chiến làm như đang chuyên tâm tẩy trừ phần cụt của chân tay.
Lục Bất Phá tay nâng “cẳng chân” cẩn thận lau, không thèm hỏi, hắn đi hỏi Biệt Lâm.
Hai người cùng làm thì tự nhiên nhanh hơn. Hiên Viên Chiến tắm xong Lục Bất Phá cũng đem mấy cái bằng máy kia lau khô sạch sẽ. Nhìn Hiên Viên Chiến lưu loát đem các bộ phận kia ráp vào trên người mình, Lục Bất Phá cố ý nâng cao giọng tỏ vẻ sợ hãi than. Khi Hiên Viên Chiến bắt đầu mặc quần áo, hắn rất ngạc nhiên hỏi: “Hiên Viên Chiến, tiểu đệ của ngươi không phải cũng bằng máy chứ.” Tuy biết vấn đề này thực sự ba trấm, nhưng hắn rất rất muốn hỏi.
Bán khuôn mặt đối phương có chút nhăn lại: “Không phải.”
“Nga.” Lục Bất Phá nhìn chăm chú vào tiểu đệ đệ của người ta xúc động nói: “Nếu tiểu đệ của ngươi cũng bằng máy, vậy ngươi cũng quá bất hạnh. Bất quá nếu tiểu đệ của ngươi có vấn đề, thì cũng không cần phải giả vờ làm gì, đệ đệ bằng máy hẳn là không có cảm giác nha.”
Hiên Viên Chiến rất nhanh mặc quần trong lẫn quần dài vào, ngăn trở tầm mắt đang nghiên cứu tiểu đệ đệ nhà mình, cầm áo đi ra ngoài. Lục Bất Phá quay đầu lại, buồn bực: “Chẳng lẽ hắn tức giận? Ta chỉ đúng là thuần túy tò mò thôi a.”
Ra khỏi phòng tắm, Hiên Viên Chiến đã đem chính mình toàn bộ che chắn cẩn thận. Lục Bất Phá cũng đã quên việc “tiểu đệ đệ”, bất quá nhìn thấy Hiên Viên Chiến vẫn còn tức giận, sắc mặt dị thường nghiêm túc. Khi Lục Bất Phá đi ra, hắn thô thanh nói: “Ta đi lấy cho ngươi những thứ khác.”
“Nga, được, phiền ngươi.”
Hiên Viên Chiến bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, Lục Bất Phá sờ sờ cằm: “Không đến nỗi nhỏ mọn như vậy chứ. Đó là sự thật mà, có cần tức giận vậy không.”
Từ trên giường lấy qua “hai cây ngà voi”, Lục Bất Phá đi tìm Biệt Lâm. “Biệt Lâm, cái này là cái gì?”
Biệt Lâm đang ăn điểm tâm, vừa quay đầu lại, thiếu chút nữa nghẹn cơm trong cổ họng.”Khụ khụ! Khụ khụ khụ!” Lục Bất Phá chạy nhanh đến vỗ sau lưng hắn, “Ngươi ăn chậm một chút, ta không có giành ăn với ngươi đâu.”
Thật vất vả đem cơm nuốt xuống, Biệt Lâm giãy giụa nói: “Tiểu Phá, ngươi từ chỗ, khụ khụ, nào có được cái này?”
Vừa thấy sắc mặt Biệt Lâm, Lục Bất Phá nói: “Biệt Lâm, đây là cái gì? Rất hiếm sao?”
“Ừ ừ!” Biệt Lâm không ngừng gật đầu, đợi đến khi thở thông thuận, hắn lập tức nói, “Đây là ‘Hoạn vĩ’*, chính xác mà nói thì đó là cái xương ở chỏm đuôi của hoạn thú đực. Một con nhiều lắm chỉ có ba cái. Hơn nữa khi sắp rụng sẽ chuyển thành màu nâu, chỉ khi trực tiếp lấy ra thì mới có màu trắng ngà. Tiểu Phá, ai đưa cho ngươi vậy? Đây chính là cái đuôi của hoạn thú đực bị trực tiếp nhổ xuống.” [*vĩ: đuôi]
Lục Bất Phá giật mình sững sờ mà nhìn “đôi ngà voi” trong tay mình, yết hầu có chút nghẹn.”Các ngươi, ân, ta là nói, hoạn thú này thực sự rất hung dữ sao?”
“Ta cho ngươi xem hình của nó.” Biệt Lâm lấy qua bản quang điện, rất nhanh tìm được hình của hoạn thú. Khi bộ dáng của nó hiện ra trước mắt, Lục Bất Phá mở to hai mắt nhìn, không phải voi, không phải bò tót, mà đó là hoa khổng tước. Nhưng vấn đề là, không chỉ cái đầu nó giống chim mà cái miệng lại rộng nhiều răng nanh, thoạt nhìn khiến người ta sợ hãi vì hai đôi cánh. Lục Bất Phá thấy được cái đuôi màu trắng của hoạn thú, nổi bật giữa đám lông đỏ càng phá lệ đẹp dị thường.
Lục Bất Phá ôm một tia may mắn hỏi: “Nó, chắc cũng không hung lắm ha.”
“Rất hung ác. Bất quá hoạn thú cái rất ôn hòa.” Biệt Lâm lại chỉnh ra tấm hình khác, là hoạn thú cái. Cái đầu chỉ bằng một nữa con đực, thoạt trông cũng rất ôn hòa.
Nắm chặt “đôi ngà voi”, Lục Bất Phá nhỏ giọng hỏi: “Rút cái đuôi của con đực, vậy nó còn có thể dài ra không?”
“Được, đại khái khoảng bốn tháng sau sẽ dài ra. Cái xương đuôi chính là trang sức tìm bạn đời tốt nhất của con đực, không có cái đuôi hoạn thú rất khó tìm được phối ngẫu.”
A! Hiên Viên Chiến sẽ không phạm pháp chứ.
“Bất quá hiện tại đã qua mùa hoạn thú giao phối, phải sang tháng ba tới chúng nó mới có thể tiến hành giao phối. Nếu đuôi bọn chúng không bị nhổ, thì một tháng sau cũng sẽ tự động tróc ra. Bất quá không ai lại đi tuột cái đuôi hoạn thú cả, Thiết Đạt nhân đi nhặt mấy cái rụng xuống về làm đồ trang sức, hoạn thú đực thực sự hung mãnh, nếu muốn nhổ xương đuôi nó xuống, cần phải mạo hiểm tánh mạng, cho nên không có người nào làm như thế. Đôi khi có vài thanh niên Thiết Đạt nhân vì chúng tỏ dũng khí, sẽ đi bạt xương đuôi hoạn thú đực, bất quá luôn có rất nhiều người đi cùng, để phòng ngừa hắn xảy ra nguy hiểm.”
Lục Bất Phá đột nhiên cảm thấy thứ đang cầm trong tay trở nên rất nặng. Hiên Viên Chiến cho hắn mấy “cái xương đuôi” như thế, thì ít nhất cũng phải bắt mấy con hoạn thú. Tên ngu ngốc này, mình chỉ bảo hắn đi tìm nguyên liệu có thể làm đôi đũa, chứ có bảo hắn đi bạt cái đuôi của người ta đâu.
“Tiểu Phá.” Biệt Lâm nhịn không được hỏi, “Là ai đưa cho ngươi vậy? Hiên Viên thượng tá?”
“Không phải!” Lục Bất Phá không chút nghĩ ngợi mà nói dối, “Ta tối hôm qua mộng du, không biết ở đâu nhặt được. Vốn muốn hỏi Hiên Viên Chiến, kết quả hắn đi ra ngoài, cho nên mới tới hỏi ngươi.”
“Tiểu Phá ngươi bị mộng du?” Biệt Lâm kinh hô, “Ta đi tìm Âu Dương Sở Trường!”
Lục Bất Phá đem hắn ấn trở về: “Ta bị mộng du cách quãng, một năm nhiều nhất phát tác một lần, ngẫu nhiên phát tác một lần còn rất hảo ngoạn, ngươi đừng phá hư hưng trí của ta. A, ngươi ăn cơm đi, ta cũng đi ăn điểm tâm.” Lừa Biệt Lâm xong, Lục Bất Phá chạy nhanh đi khỏi.
Nhìm chằm chằm cánh cửa đã đóng, Biệt Lâm có chút phức tạp: “Mình có cần đi báo cho chủ tịch quốc hội không ta?”
Trở lại phòng ngủ, Lục Bất Phá khóa trái cửa, rồi mới bổ nhào vào tủ đầu giường tìm mấy cây “gậy” mà Hiên Viên Chiến cho ra. 1, 2, 3, 4… Lục Bất Phá trong lòng mắng câu “đại ngốc”, quả nhiên có 20 cái.
“Đúng là tên đại ngốc mà.” Hốc mắt hơi nóng, Lục Bất Phá lưu lại hai cây, đem số còn lại dùng khăn tắm bọc lấy, đặt ở tận sâu bên trong ngăn kéo tủ đầu giường. “Chưa thấy người nào lại ngu ngốc như vậy, ta muốn chính là chiếc đũa, ngươi lại đi bạt một cái đuôi.” Chăm chú nhìn cặp xương nguyệt sắc trong tay, cùng ngà voi giống nhau đều rất đẹp, Lục Bất Phá ngồi ở trên giường thật lâu không chuyển động.
Đến giữa trưa Hiên Viên Chiến mới trở về, Lục Bất Phá đang nâng chén cơm vừa ăn vừa xem tin tức, nhìn thấy hắn trở về cũng không quay đầu lại chào hỏi hắn một tiếng, chỉ nhìn chăm chú “tivi” cả nháy mắt một cái cũng không. Hiên Viên Chiến tắt “tivi”, chỉa chỉa phòng ngủ. Biệt Lâm, Trầm Dương cùng La Bác nhìn hắn cùng Tiểu Phá, ngửi được mùi thần bí.
“Ta còn chưa xem xong mà.” Không cam lòng đứng lên, Lục Bất Phá cầm chén cơm cùng Hiên Viên Chiến vào phòng ngủ. Cánh cửa vừa đóng, Biệt Lâm, Trầm Dương cùng La Bác liền vọt tới cửa, vểnh tai.
“Đây là những thứ ngươi muốn.” Mở túi ra, Hiên Viên Chiến xuất ra một cuộn vải cotton màu bạc, còn có một cái hộp bằng gỗ rất đẹp.
Đem vải bung ra, Lục Bất Phá yếm trên người đo đo. “Có thể, sẽ rộng như vậy.”
Hiên Viên Chiến lại lập tức mở hòm gỗ ra, bên trong là rất nhiều đồ trang sức của cô gái người Thiết Đạt, Lục Bất Phá xem qua từng cái mới gật gật đầu: “Dư dả. OK, đêm nay chúng ta sẽ hành động.”
“Đêm nay?” Hiên Viên Chiến có chút không đợi kịp.
Lục Bất Phá trừng mắt nhìn hắn liếc một cái: “Nóng vội vậy là sao ăn hết được đậu hủ nóng chứ, nếu đã muốn ‘ra mắt’, đương nhiên phải làm sao cho thành công rực rỡ chứ. Buổi sáng ta đã cùng Charlie King liên lạc, hỏi giờ giấc tiếp đãi Hàn Cát nhân hôm nay, tốt nhất là vào buổi tối. Ngươi đi ăn cơm trước đi, chiều nay ăn cơm xong chúng ta đi tìm Charlie King, còn nhiều việc phải chuẩn bị lắm.”
Hiên Viên Chiến gật đầu, bước nhanh ra cửa. Thì thấy cả ba người kia đang hoang mang rối loạn trốn về phía ghế sofa, giả bộ như không biết cả hai người bọn họ vừa mới nói gì, Hiên Viên Chiến hướng phòng bếp đi tới.
“Tiểu Phá, đêm nay ngươi muốn đi gặp Hàn Cát nhân?” Lục Bất Phá đi ra, Trầm Dương liền bổ nhào qua hỏi.
“Đúng vậy a, kích động chứ.”
Ba người gật đầu như mổ thóc.
“Các ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện, bằng không sẽ không cho đi.”
“Hảo!”
“Mặc kệ ta làm chuyện gì khiến cho các ngươi tò mò, cũng không được hỏi trước mặt Hàn Cát nhân, có thể chờ trở về mới được hỏi.”
“Hảo! Chúng ta nhất định làm được!”
Không nghĩ tới ba người này lại đáp ứng nhanh vậy, Lục Bất Phá yên tâm, hắn cũng không muốn lúc đối mặt Hàn Cát nhân còn phải không ngừng giải đáp, thực mất mặt.
Hiên Viên Chiến dùng năm phút ăn xong cơm trưa, Lục Bất Phá đem toàn bộ trang phục và đạo cụ mình muốn dùng bỏ vào trong túi của Hiên Viên Chiến, rồi hắn, Hiên Viên Chiến, Biệt Lâm, Trầm Dương cùng La Bác ngồi trên phi hành khí của Hiên Viên Chiến theo thông đạo bí mật đi đến tòa nhà tổng bộ của Ủy bang Liên bang. Trên mặt Lục Bất Phá tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng bên trong lại phiên giang đảo hải, ba đào mãnh liệt. Nói không khẩn trương, đó là giả nga.
Lịch trình của Hàn Cát nhân vào lúc giữa trưa là đi thăm trường học ở Bắc Đàn, mà cùng lúc đó, một đám người tránh ở trong văn phòng của Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện tại tầng thứ hai mươi bốn đang bày đại kế phản công vào đêm nay.
*********
Cái con này chỉ là minh họa thui, nó là boss trùm trong game mình chơi, thấy giống giống nên đưa vô nên hổng có đuôi a, mọi người tự tưởng tượng nga:
p/s mà có ai đoán ra game nào hôn
Bất đồng với Lục Bất Phá đang mục trừng khẩu ngốc tại chỗ, Hiên Viên Chiến thì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, chẳng qua đang trong tình trạng hơi nhạy cảm nên hắn có chút bối rối.
Miễn cưỡng đứng lên khỏi ghế, hắn lấy khăn tắm quấn quanh hông, che lại chỗ không được trọn vẹn. Động tác của Hiên Viên Chiến làm bừng tỉnh Lục Bất Phá, hắn đi tới đóng cửa lại, khôi phục biểu tình như cũ đi thẳng đến bồn cầu.
“Hiên Viên Chiến, ngươi nhắm mắt lại, ta không quen cởi quần trước mặt người khác.”
Hiên Viên Chiến lúc này chỉ còn một chân một tay nhắm mắt lại, chỉ chốc lát hắn nghe được tiếng nước, còn có một người thoải mái rên rỉ. “Hô, nghẹn chết ta.” Ngữ điệu thoải mái giống như đối phương chưa nhìn thấy hai cái chân tay máy trên bồn rửa mặt.
Giải quyết xong, Lục Bất Phá giội nước, mặc quần đàng hoàng.”OK, có thể mở ra.” Hiên Viên Chiến mở to mắt, trước mặt chính là khuôn mặt tươi cười của đối phương, còn có điểm hơi gian.
“Hiên Viên Chiến, hắc hắc… ” Lục Bất Phá cao thấp quét mắt một lần Hiên Viên Chiến đang không mặc đồ, rồi mới ngẩng đầu, “Thì ra lúc tắm ngươi phải đem những bộ phận bằng máy tháo xuống lau rửa, ta còn tưởng ngươi trực tiếp tắm dưới vòi sen luôn chứ.”
“Có thể trực tiếp tắm, bất quá có chỗ không rửa sạch được. Một tháng một lần ta tháo xuống làm sạch.” Hiên Viên Chiến thực sự bình tĩnh giải thích, giống như bày ở nơi nào chẳng qua chỉ là linh kiện máy móc.
Lục Bất Phá nắm giựt khăn tắm trên người Hiên Viên Chiến ra, đối phương không có ngăn cản. Hiên Viên Chiến hoàn toàn không che đậy gì hiện ra, Lục Bất Phá không tỏ ra ngượng ngùng gì cả, hắn cũng là nam, có cái gì không thể nhìn chứ. Ngay cả bàn chân trái của Hiên Viên Chiến cũng bị mất, chỉ còn từ đầu gối trở lên, chỗ giao nhau được nối bằng kim loại, còn cánh tay phải thì mất càng nhiều hơn, cơ hồ toàn bộ, chỉ còn khoảng mười cm. Nhưng phần đó ngược lại cũng không héo rút mà rất vạm vỡ, không có nửa điểm dấu hiệu sẽ bị teo cơ.
Lục Bất Phá đưa tay sờ trên chỗ tiếp nối ở cánh tay phải, thân thể Hiên Viên Chiến nháy mặt buộc chặt, nhưng hắn không có thối lui, để mặc Lục Bất Phá nghiên cứu thân thể mình.
“Hiên Viên Chiến, chỗ này ngươi bị khi nào?”
“Tám tuổi.”
“Chỗ bị hư thì xử lý như thế nào? Nó sẽ tự mình rụng…”
“Cắt bỏ.”
Trái tim người nào đó từng trận lên men, bất quá hắn vẫn cười như cũ, không lộ ra bất cứ biểu tình đồng cảm hay đáng thương nào, Hiên Viên Chiến không cần đồng tình. “Vậy bộ phận bằng máy ban đầu cùng bây giờ không giống nhau rồi.”
“Mỗi giai đoạn thì sẽ đổi một lần, chỉ khi trưởng thành thì ba năm mới đổi một lần. Thành viên đội trực tiếp chiến đấu thì tần suất cao hơn một chút, những bộ phận máy có mẫu cùng người bình thường không giống nhau.”
Lục Bất Phá thụ giáo mà gật gật đầu; “Vậy bộ phận máy của ngươi so với người bình thường mà nói sẽ có tính chịu đựng cao hơn.”
“Đúng vậy.”
Lại sờ chân trái, Lục Bất Phá tận lực làm cho mình hô hấp vững vàng. Hợp kim lạnh như băng tựa hồ như khảm vào tận trong xương tủy, cho dù có thuốc tê, cũng sẽ rất đau. “Nếu hóa trang da giả có cần phải tẩy rửa đúng giờ hay không?”
“Cũng vậy.”
Lục Bất Phá gõ gõ xương ngực Hiên Viên Chiến: “Ta nhớ rõ ngươi có bốn cái xương sườn cũng là máy.” Hiên Viên Chiến cầm tay Lục Bất Phá, nói cho hắn biết vị trí chính xác. Ngón tay Lục Bất Phá nhẹ nhàng sờ vị trí bốn cái xương sườn, ánh mắt Hiên Viên Chiến thực sự trầm.
“Phổi bị thay bên nào? Trái hay phải?”
“Phải.”
Lục Bất Phá gõ gõ bên phổi phải, có âm thanh kim loại vang lên, hắn hỏi: “Vậy xương sườn cùng phổi có cần phải thường xuyên đổi mới không?”
“Bộ phận bên trong thì có thể sử dụng đến ba mươi năm đến ba mươi lăm năm, trừ phi có tổn hại.”
“Của ngươi có từng bị hư chưa?”
“Ta đổi qua năm lần.”
“Bị hư lúc đánh trận phải không?”
“Đúng vậy.”
Lục Bất Phá ngẩng đầu, trên mặt đúng là kính nể. “Hiên Viên Chiến, nói như thế bài thơ kia ta làm tặng ngươi coi như đúng là danh xứng với thực rồi.” Hai mắt Hiên Viên Chiến sáng ngời hữu thần, Lục Bất Phá đã khẳng định rồi. Đưa tay chạm vào má trái đối phương, hắn lại hỏi: “Nơi này không cần tháo xuống sao?”
“Không cần.”
“Vậy ngươi có thể rửa mặt không?”
“Có thể.”
“Mặt của ngươi bao lâu đổi một lần?”
“Bình thường thì năm năm đổi một lần.”
Nói thế nghĩa là nếu không bị ai đánh hư thì năm năm đổi một lần sao? Lục Bất Phá mặt lộ vẻ suy nghĩ sâu xa: “Hiên Viên Chiến, ngươi nói xem có phải năm năm sau ta không thể nhận ra ngươi? Vì gương mặt ngươi biến thành người khác?”
“Sẽ không.”
“Vậy là tốt rồi. Ta hiện tại đã quen nhìn khuôn mặt này, nếu ngươi đột nhiên thay đổi, ta sẽ không quen.” Lần đầu tiên nhận thức lẫn thực sự nhìn kỹ mặt Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá đem khăn tắm trả lại cho hắn, “Ngươi tiếp tục tắm rửa đi, ta không quấy rầy ngươi. Có cần hỗ trợ thì gọi ta, một giờ 1000G.”
“Tiểu Phá.”
“Chuyện gì?” Lục Bất Phá quay đầu lại.
Hiên Viên Chiến nhìn bồn rửa mặt: “Giúp ta rửa các bộ phận bằng máy đó.”
Gia khỏa này đúng là không khách sáo chút nào! Lục Bất Phá cười nói: “Có thể a, nhưng phí một giờ là bấy nhiêu đó G nha.”
Hiên Viên Chiến phi thường bình tĩnh mà nói: “Thẻ tiền lương của ta đều ở chỗ ngươi.”
A! Lục Bất Phá đột nhiên có chút ngượng ngùng, hắn đều đã quên.”Hảo hảo, ta giúp ngươi làm sạch. Chờ Hàn Cát nhân đi ngươi phải theo giúp ta đi dạo phố.”
“Được.”
Giao dịch đạt thành. Lục Bất Phá nhanh nhẹn xắn tay áo, lấy qua khăn tắm sạch đứng trước bồn rửa mặt bắt tay rửa sạch “tay chân” cho Hiên Viên Chiến. Như vậy cũng tốt, Hiên Viên Chiến không hề bởi vì hắn tùy tiện xâm nhập mà xấu hổ, hắn cũng không cần bởi vậy mà áy náy. Hiên Viên Chiến cũng không vì bản thân không trọn vẹn mà tự ti, bằng không hắn đã sớm dùng da giả đem mình che cho hết không chút sứt mẻ. Ừ, trên phương diện này hắn thực sự tán thưởng Hiên Viên Chiến.
“Hiên Viên Chiến, tối hôm qua ngươi đi đâu? Sao trên người nhiều vết thương vậy?” Đừng tưởng rằng hắn không thấy.
“…”
Hiên Viên Chiến đem vòi bông sen vặn đến mức lớn nhất, làm bộ không nghe.
“Hiên Viên Chiến, có trốn tránh cũng vô dụng thôi, ngươi thành thật thì được khoan hồng.”
“…” Hiên Viên Chiến làm như đang chuyên tâm tẩy trừ phần cụt của chân tay.
Lục Bất Phá tay nâng “cẳng chân” cẩn thận lau, không thèm hỏi, hắn đi hỏi Biệt Lâm.
Hai người cùng làm thì tự nhiên nhanh hơn. Hiên Viên Chiến tắm xong Lục Bất Phá cũng đem mấy cái bằng máy kia lau khô sạch sẽ. Nhìn Hiên Viên Chiến lưu loát đem các bộ phận kia ráp vào trên người mình, Lục Bất Phá cố ý nâng cao giọng tỏ vẻ sợ hãi than. Khi Hiên Viên Chiến bắt đầu mặc quần áo, hắn rất ngạc nhiên hỏi: “Hiên Viên Chiến, tiểu đệ của ngươi không phải cũng bằng máy chứ.” Tuy biết vấn đề này thực sự ba trấm, nhưng hắn rất rất muốn hỏi.
Bán khuôn mặt đối phương có chút nhăn lại: “Không phải.”
“Nga.” Lục Bất Phá nhìn chăm chú vào tiểu đệ đệ của người ta xúc động nói: “Nếu tiểu đệ của ngươi cũng bằng máy, vậy ngươi cũng quá bất hạnh. Bất quá nếu tiểu đệ của ngươi có vấn đề, thì cũng không cần phải giả vờ làm gì, đệ đệ bằng máy hẳn là không có cảm giác nha.”
Hiên Viên Chiến rất nhanh mặc quần trong lẫn quần dài vào, ngăn trở tầm mắt đang nghiên cứu tiểu đệ đệ nhà mình, cầm áo đi ra ngoài. Lục Bất Phá quay đầu lại, buồn bực: “Chẳng lẽ hắn tức giận? Ta chỉ đúng là thuần túy tò mò thôi a.”
Ra khỏi phòng tắm, Hiên Viên Chiến đã đem chính mình toàn bộ che chắn cẩn thận. Lục Bất Phá cũng đã quên việc “tiểu đệ đệ”, bất quá nhìn thấy Hiên Viên Chiến vẫn còn tức giận, sắc mặt dị thường nghiêm túc. Khi Lục Bất Phá đi ra, hắn thô thanh nói: “Ta đi lấy cho ngươi những thứ khác.”
“Nga, được, phiền ngươi.”
Hiên Viên Chiến bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, Lục Bất Phá sờ sờ cằm: “Không đến nỗi nhỏ mọn như vậy chứ. Đó là sự thật mà, có cần tức giận vậy không.”
Từ trên giường lấy qua “hai cây ngà voi”, Lục Bất Phá đi tìm Biệt Lâm. “Biệt Lâm, cái này là cái gì?”
Biệt Lâm đang ăn điểm tâm, vừa quay đầu lại, thiếu chút nữa nghẹn cơm trong cổ họng.”Khụ khụ! Khụ khụ khụ!” Lục Bất Phá chạy nhanh đến vỗ sau lưng hắn, “Ngươi ăn chậm một chút, ta không có giành ăn với ngươi đâu.”
Thật vất vả đem cơm nuốt xuống, Biệt Lâm giãy giụa nói: “Tiểu Phá, ngươi từ chỗ, khụ khụ, nào có được cái này?”
Vừa thấy sắc mặt Biệt Lâm, Lục Bất Phá nói: “Biệt Lâm, đây là cái gì? Rất hiếm sao?”
“Ừ ừ!” Biệt Lâm không ngừng gật đầu, đợi đến khi thở thông thuận, hắn lập tức nói, “Đây là ‘Hoạn vĩ’*, chính xác mà nói thì đó là cái xương ở chỏm đuôi của hoạn thú đực. Một con nhiều lắm chỉ có ba cái. Hơn nữa khi sắp rụng sẽ chuyển thành màu nâu, chỉ khi trực tiếp lấy ra thì mới có màu trắng ngà. Tiểu Phá, ai đưa cho ngươi vậy? Đây chính là cái đuôi của hoạn thú đực bị trực tiếp nhổ xuống.” [*vĩ: đuôi]
Lục Bất Phá giật mình sững sờ mà nhìn “đôi ngà voi” trong tay mình, yết hầu có chút nghẹn.”Các ngươi, ân, ta là nói, hoạn thú này thực sự rất hung dữ sao?”
“Ta cho ngươi xem hình của nó.” Biệt Lâm lấy qua bản quang điện, rất nhanh tìm được hình của hoạn thú. Khi bộ dáng của nó hiện ra trước mắt, Lục Bất Phá mở to hai mắt nhìn, không phải voi, không phải bò tót, mà đó là hoa khổng tước. Nhưng vấn đề là, không chỉ cái đầu nó giống chim mà cái miệng lại rộng nhiều răng nanh, thoạt nhìn khiến người ta sợ hãi vì hai đôi cánh. Lục Bất Phá thấy được cái đuôi màu trắng của hoạn thú, nổi bật giữa đám lông đỏ càng phá lệ đẹp dị thường.
Lục Bất Phá ôm một tia may mắn hỏi: “Nó, chắc cũng không hung lắm ha.”
“Rất hung ác. Bất quá hoạn thú cái rất ôn hòa.” Biệt Lâm lại chỉnh ra tấm hình khác, là hoạn thú cái. Cái đầu chỉ bằng một nữa con đực, thoạt trông cũng rất ôn hòa.
Nắm chặt “đôi ngà voi”, Lục Bất Phá nhỏ giọng hỏi: “Rút cái đuôi của con đực, vậy nó còn có thể dài ra không?”
“Được, đại khái khoảng bốn tháng sau sẽ dài ra. Cái xương đuôi chính là trang sức tìm bạn đời tốt nhất của con đực, không có cái đuôi hoạn thú rất khó tìm được phối ngẫu.”
A! Hiên Viên Chiến sẽ không phạm pháp chứ.
“Bất quá hiện tại đã qua mùa hoạn thú giao phối, phải sang tháng ba tới chúng nó mới có thể tiến hành giao phối. Nếu đuôi bọn chúng không bị nhổ, thì một tháng sau cũng sẽ tự động tróc ra. Bất quá không ai lại đi tuột cái đuôi hoạn thú cả, Thiết Đạt nhân đi nhặt mấy cái rụng xuống về làm đồ trang sức, hoạn thú đực thực sự hung mãnh, nếu muốn nhổ xương đuôi nó xuống, cần phải mạo hiểm tánh mạng, cho nên không có người nào làm như thế. Đôi khi có vài thanh niên Thiết Đạt nhân vì chúng tỏ dũng khí, sẽ đi bạt xương đuôi hoạn thú đực, bất quá luôn có rất nhiều người đi cùng, để phòng ngừa hắn xảy ra nguy hiểm.”
Lục Bất Phá đột nhiên cảm thấy thứ đang cầm trong tay trở nên rất nặng. Hiên Viên Chiến cho hắn mấy “cái xương đuôi” như thế, thì ít nhất cũng phải bắt mấy con hoạn thú. Tên ngu ngốc này, mình chỉ bảo hắn đi tìm nguyên liệu có thể làm đôi đũa, chứ có bảo hắn đi bạt cái đuôi của người ta đâu.
“Tiểu Phá.” Biệt Lâm nhịn không được hỏi, “Là ai đưa cho ngươi vậy? Hiên Viên thượng tá?”
“Không phải!” Lục Bất Phá không chút nghĩ ngợi mà nói dối, “Ta tối hôm qua mộng du, không biết ở đâu nhặt được. Vốn muốn hỏi Hiên Viên Chiến, kết quả hắn đi ra ngoài, cho nên mới tới hỏi ngươi.”
“Tiểu Phá ngươi bị mộng du?” Biệt Lâm kinh hô, “Ta đi tìm Âu Dương Sở Trường!”
Lục Bất Phá đem hắn ấn trở về: “Ta bị mộng du cách quãng, một năm nhiều nhất phát tác một lần, ngẫu nhiên phát tác một lần còn rất hảo ngoạn, ngươi đừng phá hư hưng trí của ta. A, ngươi ăn cơm đi, ta cũng đi ăn điểm tâm.” Lừa Biệt Lâm xong, Lục Bất Phá chạy nhanh đi khỏi.
Nhìm chằm chằm cánh cửa đã đóng, Biệt Lâm có chút phức tạp: “Mình có cần đi báo cho chủ tịch quốc hội không ta?”
Trở lại phòng ngủ, Lục Bất Phá khóa trái cửa, rồi mới bổ nhào vào tủ đầu giường tìm mấy cây “gậy” mà Hiên Viên Chiến cho ra. 1, 2, 3, 4… Lục Bất Phá trong lòng mắng câu “đại ngốc”, quả nhiên có 20 cái.
“Đúng là tên đại ngốc mà.” Hốc mắt hơi nóng, Lục Bất Phá lưu lại hai cây, đem số còn lại dùng khăn tắm bọc lấy, đặt ở tận sâu bên trong ngăn kéo tủ đầu giường. “Chưa thấy người nào lại ngu ngốc như vậy, ta muốn chính là chiếc đũa, ngươi lại đi bạt một cái đuôi.” Chăm chú nhìn cặp xương nguyệt sắc trong tay, cùng ngà voi giống nhau đều rất đẹp, Lục Bất Phá ngồi ở trên giường thật lâu không chuyển động.
Đến giữa trưa Hiên Viên Chiến mới trở về, Lục Bất Phá đang nâng chén cơm vừa ăn vừa xem tin tức, nhìn thấy hắn trở về cũng không quay đầu lại chào hỏi hắn một tiếng, chỉ nhìn chăm chú “tivi” cả nháy mắt một cái cũng không. Hiên Viên Chiến tắt “tivi”, chỉa chỉa phòng ngủ. Biệt Lâm, Trầm Dương cùng La Bác nhìn hắn cùng Tiểu Phá, ngửi được mùi thần bí.
“Ta còn chưa xem xong mà.” Không cam lòng đứng lên, Lục Bất Phá cầm chén cơm cùng Hiên Viên Chiến vào phòng ngủ. Cánh cửa vừa đóng, Biệt Lâm, Trầm Dương cùng La Bác liền vọt tới cửa, vểnh tai.
“Đây là những thứ ngươi muốn.” Mở túi ra, Hiên Viên Chiến xuất ra một cuộn vải cotton màu bạc, còn có một cái hộp bằng gỗ rất đẹp.
Đem vải bung ra, Lục Bất Phá yếm trên người đo đo. “Có thể, sẽ rộng như vậy.”
Hiên Viên Chiến lại lập tức mở hòm gỗ ra, bên trong là rất nhiều đồ trang sức của cô gái người Thiết Đạt, Lục Bất Phá xem qua từng cái mới gật gật đầu: “Dư dả. OK, đêm nay chúng ta sẽ hành động.”
“Đêm nay?” Hiên Viên Chiến có chút không đợi kịp.
Lục Bất Phá trừng mắt nhìn hắn liếc một cái: “Nóng vội vậy là sao ăn hết được đậu hủ nóng chứ, nếu đã muốn ‘ra mắt’, đương nhiên phải làm sao cho thành công rực rỡ chứ. Buổi sáng ta đã cùng Charlie King liên lạc, hỏi giờ giấc tiếp đãi Hàn Cát nhân hôm nay, tốt nhất là vào buổi tối. Ngươi đi ăn cơm trước đi, chiều nay ăn cơm xong chúng ta đi tìm Charlie King, còn nhiều việc phải chuẩn bị lắm.”
Hiên Viên Chiến gật đầu, bước nhanh ra cửa. Thì thấy cả ba người kia đang hoang mang rối loạn trốn về phía ghế sofa, giả bộ như không biết cả hai người bọn họ vừa mới nói gì, Hiên Viên Chiến hướng phòng bếp đi tới.
“Tiểu Phá, đêm nay ngươi muốn đi gặp Hàn Cát nhân?” Lục Bất Phá đi ra, Trầm Dương liền bổ nhào qua hỏi.
“Đúng vậy a, kích động chứ.”
Ba người gật đầu như mổ thóc.
“Các ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện, bằng không sẽ không cho đi.”
“Hảo!”
“Mặc kệ ta làm chuyện gì khiến cho các ngươi tò mò, cũng không được hỏi trước mặt Hàn Cát nhân, có thể chờ trở về mới được hỏi.”
“Hảo! Chúng ta nhất định làm được!”
Không nghĩ tới ba người này lại đáp ứng nhanh vậy, Lục Bất Phá yên tâm, hắn cũng không muốn lúc đối mặt Hàn Cát nhân còn phải không ngừng giải đáp, thực mất mặt.
Hiên Viên Chiến dùng năm phút ăn xong cơm trưa, Lục Bất Phá đem toàn bộ trang phục và đạo cụ mình muốn dùng bỏ vào trong túi của Hiên Viên Chiến, rồi hắn, Hiên Viên Chiến, Biệt Lâm, Trầm Dương cùng La Bác ngồi trên phi hành khí của Hiên Viên Chiến theo thông đạo bí mật đi đến tòa nhà tổng bộ của Ủy bang Liên bang. Trên mặt Lục Bất Phá tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng bên trong lại phiên giang đảo hải, ba đào mãnh liệt. Nói không khẩn trương, đó là giả nga.
Lịch trình của Hàn Cát nhân vào lúc giữa trưa là đi thăm trường học ở Bắc Đàn, mà cùng lúc đó, một đám người tránh ở trong văn phòng của Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện tại tầng thứ hai mươi bốn đang bày đại kế phản công vào đêm nay.
*********
Cái con này chỉ là minh họa thui, nó là boss trùm trong game mình chơi, thấy giống giống nên đưa vô nên hổng có đuôi a, mọi người tự tưởng tượng nga:
p/s mà có ai đoán ra game nào hôn