Khí trời gần đến đầu tháng mười hai, thời tiết bỗng nhiên lạnh dần, cho dù G thành là thành thị ở phía nam cũng không thể ngoại lệ tiến vào mùa đông. Lâm Ngạn nắm thật chặt áo lông trên người, đứng ở trước một nhà rất có khí thế quán trà hít một hơi thật sâu, mới chậm rãi đẩy ra cửa kính cũng không nặng lắm. Thanh âm bắt chuyện của nhân viên phục vụ nhiệt tình vang lên bên tai, Lâm Ngạn có thể nhìn thấy cũng chỉ có Lâm Thanh Sơn ngồi ở trên lầu thưởng thức trà.
Đại khái là thanh âm bắt chuyện ở cửa quấy rầy đến Lâm Thanh Sơn vẫn đang trầm tư, vừa quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt của Lâm Ngạn. Ánh mắt như vậy hắn cũng không xa lạ gì, nửa năm trước Lâm Ngạn nhìn hắn cũng giống như nhìn một người chết, đáng tiếc cái loại lên án không đau không ngứa này đối với Lâm Thanh Sơn hắn mà nói, thật đúng là không coi vào đâu. Nhiều năm như vậy hắn có thể dẫm người khác đi lên, cũng không sợ người khác dìm nước bọt.
Lâm Ngạn đứng ở dưới lầu nhìn hắn, có chút cảm khái, người này so với nửa năm trước càng lộ ra vẻ âm trầm. Tuy rằng thân hình Lâm Thanh Sơn cao to, thế nhưng lớn lên cũng rất phổ thông, không thể nói xấu xí, nhưng cũng không có gì đặc biệt. Ấn tượng duy nhất có thể làm cho người khắc sau chính là cặp mắt kia, lúc nhìn người có loại cảm giác lạnh như băng. Không giống cái loại đạm mạc của Chu Mặc, thờ ơ, đôi mắt này làm cho Lâm Ngạn sợ từ trong đáy lòng.
“Rất đúng giờ.” Lâm Thanh Sơn chìa tay ý bảo Lâm Ngạn ngồi lên salon ở đối diện hắn, lại rót cho cậu thêm một ly trà, mới ý vị thâm trường than một câu, “Lâm biên kịch bây giờ là một người bận rộn, rất khó mời a.”
Lâm Ngạn ngồi ở đó, không có chìa tay, cũng không có đón câu nói kia của hắn, đi thẳng vào vấn đề, “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Lâm Thanh Sơn cũng không giận, giữa bọn họ thật đúng là không có gì có thể ôn chuyện, cũng không nhiều lời vô ích, chậm rãi thưởng thức ngụm trà mới mở miệng, “Nữ diễn viên chính bộ phim của Cổ Thành đã chọn được rồi?”
Lâm Ngạn có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, Lâm Thanh Sơn lúc nào thì đối với loại chuyện này cảm thấy hứng thú?
“Hôm nay sợ rằng anh tìm nhầm người rồi, chuyện tuyển chọn diễn viên có Cổ đạo và Tiêu biên kịch quyết định.” Giọng nói Lâm Ngạn nhàn nhạt, tâm lại khẩn trương không rõ. Lâm Thanh Sơn này làm việc từ trước đến nay không từ thủ đoạn, cũng không biết từ nơi nào biết được tin tức này, cư nhiên biết cậu cũng tham gia tuyển chọn diễn viên!
“Cậu không cần vòng vo cùng tôi, Cổ Thành có mấy phân lượng người nào không biết. Y có thể có được ngày hôm nay, sau lưng ngoại trừ Chu Mặc, còn có một Khâu đại thiếu Khâu Thiện thần bí khó dò. Cậu gần đây cùng Chu Mặc đi lại gần như vậy, tôi cũng không tin Cổ Thành có thể không cấp mặt mũi này cho Chu Mặc.” Lâm Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy mẹ mình có phải quá cưng chìu người này rồi hay không, làm sao đến tuổi này còn ngây thơ được như thế?
Chu Mặc là loại người gì, người dẫn đầu ngành bách hóa G thành, tài sản bao nhiêu trước không nói, chiếu cố Lâm Ngạn quả thực không tiếc phá hủy tiền của. Cổ Thành lần này dám to gan chọn một tác phẩm của tác giả nhỏ không danh tiếng như vậy làm biên kịch cho chính mình, ở sau lưng Chu Mặc ra bao nhiêu không cần nói cũng biết. Chu Mặc bạo tay như vậy, cho dù là người mù đều có thể nhìn ra được cái gì, cái người tinh ranh như Cổ Thành này sẽ không biết?
“Cổ Thành là Cổ Thành, Chu Mặc là Chu Mặc.” Lâm Ngạn không muốn cùng y nói vời vô ích, đứng lên chuẩn bị xuống lầu.
Lâm Thanh Sơn nhạy bén đè lại cánh tay của cậu, “Đừng nóng vội, lần này chỉ là muốn cầu cậu giúp một chút chuyện mà thôi.”
“Giúp đỡ?” Lâm Ngạn cười lạnh một tiếng, “Khó có được anh còn nhớ rõ đánh tiếng trước!”
Mặt Lâm Thanh Sơn trầm một chút, bất quá lập tức khôi phục lại bộ dáng khí định thần nhàn, “Con gái nuôi của chủ tịch tập đoàn Bác Hằng gần đây nhìn trúng nhân vật này trên tay Cổ Thành. Tạ đổng rất thích người con gái nuôi này, tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi.”
Nếu Lâm Thanh Sơn đã mở miệng, Lâm Ngạn ngược lại không vội mà đi. Một lần nữa ngồi xuống, Lâm Ngạn tỉ mỉ nhìn vào mắt Lâm Thanh Sơn, người này thủ đoạn bò đi lên làm sao có thể mười năm như một?!
“Vị Tạ đổng này có thể cho anh bao nhiêu chỗ tốt?”
Lâm Thanh Sơn nghe vậy, không khỏi cười khẽ ra tiếng, “Đã nhiều năm như vậy, Lâm Ngạn cậu vẫn có tiến bộ. Lời này thật không dối gạt cậu, Bác Hằng gần đây ở G thành nhìn trúng một mảnh đất chuẩn bị làm khu du lịch, nếu như việc này mà thành, cái công trình này chính là của Lâm Thanh Sơn tôi.”
Nguyên lai là vì một mảnh đất đến tìm mình, Lâm Ngạn có chút cảm khái, nếu như mẹ Lâm còn sống, lại sẽ thương tâm một trận như thế nào. Để có được mảnh đất không tiếc điện thoại đe dọa chính mình, Lâm Thanh Sơn anh thật đúng là có tiền đồ!
Lâm Ngạn không gật đầu, cũng không lắc đầu, “Cái này tôi sẽ trở về cùng Cổ đạo thương lượng, bất quá kết quả tôi không thể đảm bảo.”
Kỳ thực lời nói này cùng chưa nói giống như nhau, chỉ bất quá Cổ Thành xúi quẩy một chút, nhưng mà xét thấy đối với quen biết Cổ Thành, Lâm Ngạn ngược lại nghĩ con rận sinh ra không sợ ngứa, Cổ Thành cũng sẽ không để ý nhiều đến tội danh lựa chọn diễn viên nghiêm khắc.
Lâm Thanh Sơn ngồi ở đối diện lại như thế nào là người dễ bị lừa gạt như thế, nhìn Lâm Ngạn, khóe miệng tràn ra một tia trào phúng, “Lâm Ngạn, cậu theo tôi đùa giỡn đầu óc còn non lắm. Việc này được hay không được cậu cũng phải giúp tôi làm xong!”
Lâm Ngạn cười nhạt, “Chẳng lẽ anh còn có thể lại bán tôi một lần nữa?”
“Cái này ngược lại bị cậu nói đúng, tôi vẫn thật không dám, một Chu Mặc liền đủ cho tôi không chịu nổi, chớ đừng nói chi là hậu quả nếu như Diệp Cảnh Văn và Khâu Thiện cũng tham dự vào. Bất quá…” Lâm Thanh Sơn nhìn cậu, mỗi chữ mỗi câu nhả ra ngoài, “Tôi cũng không ngại đem tin tức này nói cho người mua cậu năm đó, nếu như hắn biết năm đó người bị hắn chơi qua lại còn sinh con cho hắn, cậu nói sự tình sẽ phát triển như thế nào đây?”
Lâm Ngạn ngồi ở đó, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều chảy ngược, xông thẳng lên ót, nhất thời ghê tởm dâng lên. Đây là kiêng kỵ của cậu! Lâm Ngạn cậu suốt đời cũng không dám đụng đến vết thương thối rửa. Cái người này khiến cho cậu bước bào địa ngục lại đem cậu đánh thẳng vào mười tám tầng địa ngục, dày vò, tuyệt vọng, vô lực vô pháp thoát khỏi….
Chậm rãi đứng lên, Lâm Ngạn đã không biết có thể lại cùng cái ma quỷ này nói cái gì, cậu có thể không quan tâm mình dơ bẩn, thế nhưng cậu không thể không quan tâm như vậy đối với đôi tham ăn. Một Lâm Thang Viên thích ngạo kiều như vậy, một Lâm Đậu Bao thích bán manh như vậy, hai đứa nó đều là mạng của cậu, Lâm Thanh Sơn chỉ cần thoáng nhắc tới, Lâm Ngạn cậu chính là con rối ở ở đầu kia sợi dây, nói tự do cái gì, đàm tôn trọng cái gì?!
Lâm Thanh Sơn rất hài lòng, từ biểu tình của Lâm Ngạn là có thể nhìn ra cậu sợ, chỉ cần biết sợ liền tốt, biết sợ mới có thể chân chính giúp y làm việc này, biết sợ mới không thể coi thường Lâm Thanh Sơn y!
Nhân viên phục vụ quán trà có chút kinh ngạc nhìn cậu con trai có tướng mạo đẹp mắt sắc mặt trắng bệch, thời điểm đi ra quán trà còn kém chút té lộn mèo một cái. Nếu không phải có y dìu đúng lúc, ngày hôm nay nhất định sẽ té không nhẹ.
Lâm Ngạn vô tri vô giác ra cửa, có chút mê man nhìn trời, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới, được rồi, cậu còn phải đi nhà trẻ đón Lâm Đậu Bao, cậu không thể ngã xuống như thế, Đậu Bao nhà cậu đáng yêu như cậy vẫn còn chờ cậu dẫn nó đi ăn ngon đây. Lâm Ngạn chậm rãi đi về phía trước, mỗi một bước cậu đều cảm thấy chính mình buồn nôn, cậu như thế nào lại có thân thể bất nam bất nữ như vậy! Ông trời rốt cuộc là tại sao muốn dằn vặt cậu như vậy!
Trong thoáng chốc, tựa hồ nghe thấy có thanh âm người kinh hô, đáng tiếc cậu cái gì cũng đều không nghe thấy, hình như có chút đau nhức, đáng tiếc thân thể đau nhức nào có lợi hại bằng tâm đau nhức, cậu nghĩ, nguyên lai đau đến thấu triệt nội tâm là cảm giác như vậy…
“Lâm Ngạn! Lâm Ngạn!”
Lâm Ngạn muốn mở mắt, cậu hình như nghe thấy thanh âm của Chu Mặc, hắn như nào lại ở đây, hắn không phải ngày hôm nay đi thử đồ phù rễ sao?
Tại một khắc cuối cùng bất tỉnh, Lâm Ngạn đột nhiên an tâm, nguyên lai trên cái thế giới này còn có một người gọi Chu Mặc vẫn luôn ở một chỗ cậu có thể chạm tay, bồi bạn với cậu, mặc dù im lặng không lên tiếng, lại vẫn như cũ làm cho cậu an tâm, vẫn cho cậu ấm áp như cũ….
Đại khái là thanh âm bắt chuyện ở cửa quấy rầy đến Lâm Thanh Sơn vẫn đang trầm tư, vừa quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt của Lâm Ngạn. Ánh mắt như vậy hắn cũng không xa lạ gì, nửa năm trước Lâm Ngạn nhìn hắn cũng giống như nhìn một người chết, đáng tiếc cái loại lên án không đau không ngứa này đối với Lâm Thanh Sơn hắn mà nói, thật đúng là không coi vào đâu. Nhiều năm như vậy hắn có thể dẫm người khác đi lên, cũng không sợ người khác dìm nước bọt.
Lâm Ngạn đứng ở dưới lầu nhìn hắn, có chút cảm khái, người này so với nửa năm trước càng lộ ra vẻ âm trầm. Tuy rằng thân hình Lâm Thanh Sơn cao to, thế nhưng lớn lên cũng rất phổ thông, không thể nói xấu xí, nhưng cũng không có gì đặc biệt. Ấn tượng duy nhất có thể làm cho người khắc sau chính là cặp mắt kia, lúc nhìn người có loại cảm giác lạnh như băng. Không giống cái loại đạm mạc của Chu Mặc, thờ ơ, đôi mắt này làm cho Lâm Ngạn sợ từ trong đáy lòng.
“Rất đúng giờ.” Lâm Thanh Sơn chìa tay ý bảo Lâm Ngạn ngồi lên salon ở đối diện hắn, lại rót cho cậu thêm một ly trà, mới ý vị thâm trường than một câu, “Lâm biên kịch bây giờ là một người bận rộn, rất khó mời a.”
Lâm Ngạn ngồi ở đó, không có chìa tay, cũng không có đón câu nói kia của hắn, đi thẳng vào vấn đề, “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Lâm Thanh Sơn cũng không giận, giữa bọn họ thật đúng là không có gì có thể ôn chuyện, cũng không nhiều lời vô ích, chậm rãi thưởng thức ngụm trà mới mở miệng, “Nữ diễn viên chính bộ phim của Cổ Thành đã chọn được rồi?”
Lâm Ngạn có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, Lâm Thanh Sơn lúc nào thì đối với loại chuyện này cảm thấy hứng thú?
“Hôm nay sợ rằng anh tìm nhầm người rồi, chuyện tuyển chọn diễn viên có Cổ đạo và Tiêu biên kịch quyết định.” Giọng nói Lâm Ngạn nhàn nhạt, tâm lại khẩn trương không rõ. Lâm Thanh Sơn này làm việc từ trước đến nay không từ thủ đoạn, cũng không biết từ nơi nào biết được tin tức này, cư nhiên biết cậu cũng tham gia tuyển chọn diễn viên!
“Cậu không cần vòng vo cùng tôi, Cổ Thành có mấy phân lượng người nào không biết. Y có thể có được ngày hôm nay, sau lưng ngoại trừ Chu Mặc, còn có một Khâu đại thiếu Khâu Thiện thần bí khó dò. Cậu gần đây cùng Chu Mặc đi lại gần như vậy, tôi cũng không tin Cổ Thành có thể không cấp mặt mũi này cho Chu Mặc.” Lâm Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy mẹ mình có phải quá cưng chìu người này rồi hay không, làm sao đến tuổi này còn ngây thơ được như thế?
Chu Mặc là loại người gì, người dẫn đầu ngành bách hóa G thành, tài sản bao nhiêu trước không nói, chiếu cố Lâm Ngạn quả thực không tiếc phá hủy tiền của. Cổ Thành lần này dám to gan chọn một tác phẩm của tác giả nhỏ không danh tiếng như vậy làm biên kịch cho chính mình, ở sau lưng Chu Mặc ra bao nhiêu không cần nói cũng biết. Chu Mặc bạo tay như vậy, cho dù là người mù đều có thể nhìn ra được cái gì, cái người tinh ranh như Cổ Thành này sẽ không biết?
“Cổ Thành là Cổ Thành, Chu Mặc là Chu Mặc.” Lâm Ngạn không muốn cùng y nói vời vô ích, đứng lên chuẩn bị xuống lầu.
Lâm Thanh Sơn nhạy bén đè lại cánh tay của cậu, “Đừng nóng vội, lần này chỉ là muốn cầu cậu giúp một chút chuyện mà thôi.”
“Giúp đỡ?” Lâm Ngạn cười lạnh một tiếng, “Khó có được anh còn nhớ rõ đánh tiếng trước!”
Mặt Lâm Thanh Sơn trầm một chút, bất quá lập tức khôi phục lại bộ dáng khí định thần nhàn, “Con gái nuôi của chủ tịch tập đoàn Bác Hằng gần đây nhìn trúng nhân vật này trên tay Cổ Thành. Tạ đổng rất thích người con gái nuôi này, tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi.”
Nếu Lâm Thanh Sơn đã mở miệng, Lâm Ngạn ngược lại không vội mà đi. Một lần nữa ngồi xuống, Lâm Ngạn tỉ mỉ nhìn vào mắt Lâm Thanh Sơn, người này thủ đoạn bò đi lên làm sao có thể mười năm như một?!
“Vị Tạ đổng này có thể cho anh bao nhiêu chỗ tốt?”
Lâm Thanh Sơn nghe vậy, không khỏi cười khẽ ra tiếng, “Đã nhiều năm như vậy, Lâm Ngạn cậu vẫn có tiến bộ. Lời này thật không dối gạt cậu, Bác Hằng gần đây ở G thành nhìn trúng một mảnh đất chuẩn bị làm khu du lịch, nếu như việc này mà thành, cái công trình này chính là của Lâm Thanh Sơn tôi.”
Nguyên lai là vì một mảnh đất đến tìm mình, Lâm Ngạn có chút cảm khái, nếu như mẹ Lâm còn sống, lại sẽ thương tâm một trận như thế nào. Để có được mảnh đất không tiếc điện thoại đe dọa chính mình, Lâm Thanh Sơn anh thật đúng là có tiền đồ!
Lâm Ngạn không gật đầu, cũng không lắc đầu, “Cái này tôi sẽ trở về cùng Cổ đạo thương lượng, bất quá kết quả tôi không thể đảm bảo.”
Kỳ thực lời nói này cùng chưa nói giống như nhau, chỉ bất quá Cổ Thành xúi quẩy một chút, nhưng mà xét thấy đối với quen biết Cổ Thành, Lâm Ngạn ngược lại nghĩ con rận sinh ra không sợ ngứa, Cổ Thành cũng sẽ không để ý nhiều đến tội danh lựa chọn diễn viên nghiêm khắc.
Lâm Thanh Sơn ngồi ở đối diện lại như thế nào là người dễ bị lừa gạt như thế, nhìn Lâm Ngạn, khóe miệng tràn ra một tia trào phúng, “Lâm Ngạn, cậu theo tôi đùa giỡn đầu óc còn non lắm. Việc này được hay không được cậu cũng phải giúp tôi làm xong!”
Lâm Ngạn cười nhạt, “Chẳng lẽ anh còn có thể lại bán tôi một lần nữa?”
“Cái này ngược lại bị cậu nói đúng, tôi vẫn thật không dám, một Chu Mặc liền đủ cho tôi không chịu nổi, chớ đừng nói chi là hậu quả nếu như Diệp Cảnh Văn và Khâu Thiện cũng tham dự vào. Bất quá…” Lâm Thanh Sơn nhìn cậu, mỗi chữ mỗi câu nhả ra ngoài, “Tôi cũng không ngại đem tin tức này nói cho người mua cậu năm đó, nếu như hắn biết năm đó người bị hắn chơi qua lại còn sinh con cho hắn, cậu nói sự tình sẽ phát triển như thế nào đây?”
Lâm Ngạn ngồi ở đó, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều chảy ngược, xông thẳng lên ót, nhất thời ghê tởm dâng lên. Đây là kiêng kỵ của cậu! Lâm Ngạn cậu suốt đời cũng không dám đụng đến vết thương thối rửa. Cái người này khiến cho cậu bước bào địa ngục lại đem cậu đánh thẳng vào mười tám tầng địa ngục, dày vò, tuyệt vọng, vô lực vô pháp thoát khỏi….
Chậm rãi đứng lên, Lâm Ngạn đã không biết có thể lại cùng cái ma quỷ này nói cái gì, cậu có thể không quan tâm mình dơ bẩn, thế nhưng cậu không thể không quan tâm như vậy đối với đôi tham ăn. Một Lâm Thang Viên thích ngạo kiều như vậy, một Lâm Đậu Bao thích bán manh như vậy, hai đứa nó đều là mạng của cậu, Lâm Thanh Sơn chỉ cần thoáng nhắc tới, Lâm Ngạn cậu chính là con rối ở ở đầu kia sợi dây, nói tự do cái gì, đàm tôn trọng cái gì?!
Lâm Thanh Sơn rất hài lòng, từ biểu tình của Lâm Ngạn là có thể nhìn ra cậu sợ, chỉ cần biết sợ liền tốt, biết sợ mới có thể chân chính giúp y làm việc này, biết sợ mới không thể coi thường Lâm Thanh Sơn y!
Nhân viên phục vụ quán trà có chút kinh ngạc nhìn cậu con trai có tướng mạo đẹp mắt sắc mặt trắng bệch, thời điểm đi ra quán trà còn kém chút té lộn mèo một cái. Nếu không phải có y dìu đúng lúc, ngày hôm nay nhất định sẽ té không nhẹ.
Lâm Ngạn vô tri vô giác ra cửa, có chút mê man nhìn trời, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới, được rồi, cậu còn phải đi nhà trẻ đón Lâm Đậu Bao, cậu không thể ngã xuống như thế, Đậu Bao nhà cậu đáng yêu như cậy vẫn còn chờ cậu dẫn nó đi ăn ngon đây. Lâm Ngạn chậm rãi đi về phía trước, mỗi một bước cậu đều cảm thấy chính mình buồn nôn, cậu như thế nào lại có thân thể bất nam bất nữ như vậy! Ông trời rốt cuộc là tại sao muốn dằn vặt cậu như vậy!
Trong thoáng chốc, tựa hồ nghe thấy có thanh âm người kinh hô, đáng tiếc cậu cái gì cũng đều không nghe thấy, hình như có chút đau nhức, đáng tiếc thân thể đau nhức nào có lợi hại bằng tâm đau nhức, cậu nghĩ, nguyên lai đau đến thấu triệt nội tâm là cảm giác như vậy…
“Lâm Ngạn! Lâm Ngạn!”
Lâm Ngạn muốn mở mắt, cậu hình như nghe thấy thanh âm của Chu Mặc, hắn như nào lại ở đây, hắn không phải ngày hôm nay đi thử đồ phù rễ sao?
Tại một khắc cuối cùng bất tỉnh, Lâm Ngạn đột nhiên an tâm, nguyên lai trên cái thế giới này còn có một người gọi Chu Mặc vẫn luôn ở một chỗ cậu có thể chạm tay, bồi bạn với cậu, mặc dù im lặng không lên tiếng, lại vẫn như cũ làm cho cậu an tâm, vẫn cho cậu ấm áp như cũ….