Cố Yến Khanh thấy cô không sao nên về chỗ của mình. Anh thấy cô bị nghẹn nên không hề phúc hậu muốn cười. Anh thấp giọng ho nhẹ, cố ngăn lại ý cười, nói: “Ăn một bữa cơm với tôi mà áp lực đến như vậy hả?”
Kiều Vãn Tình đang ảo não lại nghe anh hỏi, không nhịn được nói: “Là Cố tổng quá bá đạo, làm tôi sợ.”
Cố Yến Khanh: “…… Sao nghe lời này không giống lời hay nhỉ?”
“Sao lại không giống lời hay? Đây rõ ràng là lời khen ngợi vô cùng chân thành thật lòng nha.”
Cố Yến Khanh thấy lời nói của cô không còn sự khách sáo câu nệ mà mang theo một chút nghịch ngợm, vô cùng hưởng thụ, nói: “Nếu cô đã thổi phồng tôi đến như vậy rồi thì tôi đành mặt dày nhận lấy thôi.”
Kiều Vãn Tình: “……”
Cơm nước xong, Cố Yến Khanh hỏi Kiều Vãn Tình: “Em có muốn đi tới chỗ cậu hai mình không?”
Kiều Vãn Tình lắc đầu: “Thôi, không đi.”
Cô đi tới chỗ cậu hai cũng không làm được gì, ngược lại ngồi đó cũng khá ngại, chả lẽ ở đó mắt lớn trừng mắt nhỏ với cậu mợ à?
“Tôi về nhà với Khẩu Khẩu.” Cũng lâu lắm rồi cô không có thời gian ôm ấp nó.
“Được.”
Lúc trở về cô ngồi xe của Cố Yến Khanh. Đúng lúc hôm nay mợ hai phải về nhà một chuyến, Kiều Vãn Tình liền để lại xe đạp điện cho bà.
Trên đường, Kiều Vãn Tình đột nhiên nhớ tới lần này Cố Yến Khanh đến đây không mang theo Uyên Uyên. Cô nhớ rõ bình thường tới đây anh đều mang nhóc theo, hỏi: “Thế Uyên Uyên đâu? Sao hôm nay thằng bé không đi với anh?”
“Thằng bé muốn đi nhà trẻ, nên về ở với ba mẹ nó.”
Hả? Cha mẹ thằng bé hòa hợp lại với nhau rồi hả?!
Kiều Vãn Tình có chút ngoài ý muốn, nhưng cô lại ngại hỏi. Rốt cuộc thì với hiểu biết của nguyên chủ hiện tại, cô ấy cũng không biết tình huống hiện tại của nhà Uyên Uyên như thế nào.
Nhưng cô lại ngứa ngáy trong lòng muốn biết. Cô nhớ rõ trong sách không có viết đoạn này. Chẳng lẽ là do sự việc xảy ra khi nam chủ còn nhỏ nên tác giả lược bớt đi, không viết rõ ràng?
Nghĩ nghĩ, Kiều Vãn Tình lại thử thăm dò, nói: “Lần trước lúc Uyên Uyên nói điều ước với Hoàng Đại Tiên, tôi nhớ nó có nói qua là ba mẹ nó không hòa thuận lắm. Bây giờ hai người họ hòa thuận lại rồi hả?”
Cố Yến Khanh cũng không có phòng bị gì với câu hỏi của cô, anh uống một ngụm sữa bò, nói: “Lần trước vì một việc nhỏ mà ba mẹ nó nháo cả nhà lên, một hai đòi lái xe tới Cục Dân Chính ly hôn. Kết quả không cẩn thận xảy ra tai nạn xe cộ, ba nó bảo vệ mẹ nó theo bản năng.”
Kiều Vãn Tình: “……”
Cốt truyện này…… Có phải hơi cẩu huyết quá không?
Sự việc tiếp theo không cần Cố Yến Khanh nói thì cô cũng đoán được. Vì tai nạn xe cộ mà hai người hoàn toàn tỉnh ngộ, phát hiện bản thân yêu đối phương. Xong có lẽ họ còn cảm thấy đây là khảo nghiệm mà trời cao giáng xuống để họ vượt qua rồi ở bên nhau một lần nữa?
Mẹ nó……
Nhưng nhỡ đâu ba mẹ nó chỉ nhất thời cảm động, sau đó lại phát hiện ra bản thân vẫn ghét cay ghét đắng đối phương sau đó lại ly hôn rồi ném Uyên Uyên cho Cố Yến Khanh thì sao?
Nếu như vậy thì Uyên Uyên cũng quá thảm rồi!
Nhưng khi cô nghe nói Uyên Uyên được nhận về thì nội tâm Kiều Vãn Tình không hiểu sao lại hơi vui vẻ một chút.
Đến chính cô cũng không muốn thừa nhận rằng mình vui vì như vậy thì Cố Yến Khanh sẽ không nhận Uyên Uyên làm con anh nữa. Thế thì băn khoăn lớn nhất của cô cũng không còn tồn tại nữa rồi.
Kiều Vãn Tình vẫn còn ngồi miên man suy nghĩ. Cô vừa được Cố Yến Khanh giúp giải quyết một việc lớn, lúc này tâm tình đang vô cùng nhẹ nhàng. Tuy rằng cô chưa biết tiếp theo nên xử lý quan hệ của mình cùng Cố Yến Khanh như nào, nhưng tạm thời cô chưa muốn nghĩ tới, cô chỉ nghĩ……
Kiều Vãn Tình dựa vào ghế ngồi ngủ.
Cố Yến Khanh thấy cô ngủ, tìm một chỗ dừng xe lại, lấy một cái gối đầu cùng một cái chăn sạch từ phía sau mang lên. Anh nhẹ nhàng đắp chăn nhỏ trên người Kiều Vãn Tình, xong lại không nhịn được đánh giá khuôn mặt của Kiều Vãn Tình.
Đợt này Kiều Vãn Tình không tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, cả người đều gầy đi. Quầng thâm trên mắt trông khá nghiêm trọng, sắc mặt cũng không quá tươi tắn khỏe mạnh.
Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới giá trị nhan sắc của cô. Trông cô như này càng làm người nhìn cảm thấy thương cô.
Lại nói tiếp, hai người cũng đã biết nhau được gần hai năm.
Nhìn cô an tĩnh ngủ trên ghế, Cố Yến Khanh kéo chăn cho cô, sau đó khởi động xe.
Tới nhà, Cố Yến Khanh thấy cô còn ngủ, cổ cô hoàn toàn nghiêng về một bên. Anh sợ Kiều Vãn Tình ngủ dậy sẽ mỏi cổ nên duỗi tay đẩy đẩy Kiều Vãn Tình, nói: “Vãn Tình, tỉnh tỉnh. Về đến nhà rồi, cô lên giường mà ngủ.”
Lần này cô ngủ vô cùng ngon giấc, lúc này chợt bị Cố Yến Khanh đánh thức nên có chút khó chịu dụi dụi mắt. Kiều Vãn Tình xoay người định ngủ tiếp, đầu không cẩn thận suýt nữa đập vào cửa, Cố Yến Khanh thấy vậy liền lấy tay đỡ lấy đầu cô.
Lòng bàn tay của Cố Yến Khanh ấm áp, mặt Kiều Vãn Tình dán hết lên tay anh. Xúc cảm ấm áp lập tức làm Kiều Vãn Tình giật mình, sâu ngủ bò đi hết. Cô định ngồi thẳng dậy tránh tay anh đi lại ngoài ý muốn phát hiện Cố Yến Khanh đang dán sát người vào chỗ mình, gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy hàng mi anh.
Kiều Vãn Tình thấy tư thế này có chút xấu hổ, mắt giật giật, nói: “Anh tránh ra một chút được không?”
Cố Yến Khanh nhìn cô, khóe mắt nhiễm ý cười nhàn nhạt. Anh hỏi: “Có phải bây giờ tôi nói cái gì cô cũng đồng ý không? Vãn Tình?”
“……” Kiều Vãn Tình không nghĩ tới anh lại nói như vậy, cười giả tạo, “Tôi tin tưởng nhân phẩm của Cố tổng, không phải là người…… nhân lúc cháy nhà hôi của.”
“Cô chắc chắn?”
Mặt Cố Yến Khanh cách Kiều Vãn Tình ngày càng gần, Kiều Vãn Tình bị anh ép rụt đầu lùi về sau. Con người không biết xấu hổ này! Đây hoàn toàn không phải là Cố Yến Khanh quân tử mà cô biết!
Cố Yến Khanh vốn dĩ chỉ định chạm nhẹ vào mặt cô, nhưng nhìn bộ dáng nhỏ yếu đáng thương của cô lại cảm thấy thú vị, đột nhiên muốn thử xem Kiều Vãn Tình có thể chịu đựng đến mức nào.
Đáng tiếc, đúng lúc này, bà nội Kiều trong nhà nghe được tiếng xe bên ngoài nên ôm Khẩu Khẩu đi ra xem. Kiều Vãn Tình hít một hơi thật sâu.
Khuôn mặt cô đã đỏ hồng.
Cố Yến Khanh quá xấu rồi.
Minh An: Một chú cẩu độc thân như tui không am hiểu edit mấy đoạn tình cảm, nếu các nàng thấy hơi ngơ ngơ thì thông cảm và góp ý để tui sửa nha:<
Khẩu Khẩu nhìn ba ba lâu lắm không gặp của mình vô cùng cao hứng nhào vào người anh. Nếu là người khác, qua thời gian dài không thấy Khẩu Khẩu có thể quên họ. Chỉ riêng Cố Yến Khanh, dù anh có biến mất trong thời gian dài như thế nào thì Khẩu Khẩu cũng đều nhớ rõ anh, muốn được anh bế.
“Bảo bối lại lớn hơn rồi,” Cố Yến Khanh bế Khẩu Khẩu, không nghĩ tới Khẩu Khẩu còn hôn một cái thật mạnh vào mặt anh, làm nước miếng dính đầy mặt. Cố Yến Khanh vui vẻ nói, “Bảo bối hôn ba đó hả?”
—— Gần đây Khẩu Khẩu học thêm được động tác mới. Đó chính là nó sẽ hôn một cái với đồ hoặc người nào đó mà nó thích. Con lật đật lần trước Cố Yến Khanh mua cho nó bị nó hôn đến hỏng rồi. Lúc Kiều Vãn Tình trông nó chỉ không để ý một chút thôi là nó lại lấy con lật đật rồi hôn hôn gặm gặm.
Khẩu Khẩu vùi đầu vào trong lòng ngực Cố Yến Khanh. Đợt này thằng nhóc lớn hơn rất nhiều, bế thằng nhóc đã cảm thấy nặng nặng, nhưng ôm vào trong lòng lại vô cùng ấm áp mềm mại.
Cố Yến Khanh không nhịn được hôn vài cái trên mặt nó.
Khẩu Khẩu được ba hôn hôn cười khanh khách.
Bốn người cùng nhau vào trong nhà. Kiều Vãn Tình đi thay quần áo, bà nội Kiều rót một chén nước cho Cố Yến Khanh, Cố Yến Khanh nhận lấy, lễ phép nói: “Cảm ơn bà ạ.”
Bà nội Kiều dời mắt đi, nói: “Cố tiên sinh không cần cảm ơn.”
Lúc trước Cố Yến Khanh sợ Kiều Vãn Tình xảy ra chuyện, bản thân mình lại ở rất xa không thể chăm sóc cô, mà Kiều Vãn Tình xảy ra chuyện nhất định cũng sẽ không nói với anh nên anh đưa cho bà nội Kiều một tấm danh thiếp, bảo bà nếu Kiều Vãn Tình xảy ra chuyện gì thì nhất định phải gọi điện cho mình.
Ấn tượng của bà nội Kiều với Cố Yến Khanh rất tốt. Hơn nữa anh cũng thật sự rất lợi hại. Vì vậy bà cũng không từ chối rồi nhận tấm danh thiếp.
Không nghĩ tới thật sự cần đến.
“Bà cùng cô ấy vất vả rồi.” Cố Yến Khanh lại nói.
“Không vất vả không vất vả,” bà nội Kiều vội nói, “Cố tiên sinh ngồi đi, tôi đi rửa sạch chén.”
Khẩu Khẩu ở trong lòng ngực ba ba mình một lúc, chơi với ba ba một hồi sau đó chỉ vào cửa, trong miệng kêu ấp úng. Cố Yến Khanh hỏi nó: “Khẩu Khẩu muốn gì?”
Khẩu Khẩu vẫn luôn chỉ về một phía, cậu nhóc có chút sốt ruột. Cố Yến Khanh bế cậu lên đưa cậu ra cửa, cậu nhóc mới vui vẻ kêu: “Phát, phát.”
Phát?
Cố Yến Khanh có chút không hiểu ý cậu nhóc, cho đến khi nhìn thấy cây hoa đang nở những đóa màu hồng nhạt rất đẹp.
Khẩu Khẩu nhìn thấy cây hoa đó, vô cùng cao hứng nhìn Cố Yến Khanh, dường như đang muốn được khích lệ.
Hóa ra là đang nói hoa.
Cố Yến Khanh được Khẩu Khẩu dỗ cho vui vẻ. Lần trước khi anh gặp Khẩu Khẩu, nó mới chỉ biết nói mấy từ phát âm vô cùng đơn giản, đến cả “ma ma” nó còn chưa nói thạo.
Thế mà giờ nó còn biết gọi rồi chỉ hoa cơ đấy!
Tuy chưa gọi chuẩn nhưng nó có thể nhớ mình thích cái gì, hơn nữa còn nhớ đồ mình thích ở đâu, rồi gọi tên của nó. Điều này làm Cố Yến Khanh vô cùng bất ngờ.
Anh bắt lấy tay nhỏ của Khẩu Khẩu rồi hôn hôn: “Khẩu Khẩu giỏi quá, thật thông minh.”
Khẩu Khẩu biết mình được ba ba khen, cười đến híp cả mắt lại.
Vị luật sư kia rất nhanh đã liên hệ với Kiều Vãn Tình cùng cậu hai cô để tìm hiểu tình huống. Sau khi anh ta đến cơ quan công an để tìm hiểu vụ án, xem xét hồ sơ vụ án thì bảo mấy người Kiều Vãn Tình không cần lo lắng, sự việc sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Sau khi Kiều Vãn Tình nghe sự việc sẽ được giải quyết ổn thỏa thì nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng cảm thấy bi ai.
Người ta giải quyết sự việc dễ dàng như vậy đấy, cô chạy ngược chạy xuôi sắp mất nửa cái mạng già rồi mà chẳng làm được gì.
Rốt cuộc cô cũng có thể hiểu vì sao ở trong sách, con trai Cố Tư Kiều của cô không tiếc trả giá tất cả mọi thứ để nắm được quyền lực.
Nhưng mà sự việc cũng được giải quyết ổn thỏa rồi, cô cũng không muốn dành nhiều tâm tư để suy nghĩ về những việc khác nữa. Lần này cô căng thẳng trong một thời gian dài, rốt cuộc cũng có thể thả lỏng tâm tình đang treo cao của mình rồi. Vì vậy cô quyết định sẽ ngủ một giấc thật sâu vào buổi trưa, cũng đã lâu lắm rồi cô chưa được ngủ một giấc an ổn.
Vốn dĩ Kiều Vãn Tình đã hẹn Hoàng Khoa Vĩ hôm nay đi ăn cơm với nhau, nhưng đành hoãn lại, hẹn lại thời gian một lần nữa với Hoàng Khoa Vĩ.
Cố Yến Khanh còn đang bận việc. Anh vốn dĩ là tranh thủ qua đây thăm cô.
Cho nên ăn xong cơm trưa anh đứng dậy tạm biệt rồi đi làm tiếp việc của mình.
Vì Khẩu Khẩu dính Cố Yến Khanh nên đến tận lúc Cố Yến Khanh ra đến cửa anh mới đưa Khẩu Khẩu lại cho Kiều Vãn Tình, nói với cô: “Mai tôi lại tới đây thăm cô cùng con. Cô nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng nghĩ nhiều nữa.”
Kiều Vãn Tình: “Cảm ơn anh nhé!”
“Không cần khách sáo với tôi.” Cố Yến Khanh nhàn nhạt nói, anh kéo cửa xe ra, “Tôi đi trước. Chào Khẩu Khẩu nhé!”
Khẩu Khẩu còn chưa hiểu Cố Yến Khanh tạm biệt nó, nhưng nghe được Cố Yến Khanh gọi tên mình rất vui vẻ cười thật tươi.
Cố Yến Khanh ngồi vào trong xe. Đúng lúc anh đóng cửa xe lại thì Khẩu Khẩu lại khóc toáng lên.
Cố Yến Khanh thấy cô không sao nên về chỗ của mình. Anh thấy cô bị nghẹn nên không hề phúc hậu muốn cười. Anh thấp giọng ho nhẹ, cố ngăn lại ý cười, nói: “Ăn một bữa cơm với tôi mà áp lực đến như vậy hả?”
Kiều Vãn Tình đang ảo não lại nghe anh hỏi, không nhịn được nói: “Là Cố tổng quá bá đạo, làm tôi sợ.”
Cố Yến Khanh: “…… Sao nghe lời này không giống lời hay nhỉ?”
“Sao lại không giống lời hay? Đây rõ ràng là lời khen ngợi vô cùng chân thành thật lòng nha.”
Cố Yến Khanh thấy lời nói của cô không còn sự khách sáo câu nệ mà mang theo một chút nghịch ngợm, vô cùng hưởng thụ, nói: “Nếu cô đã thổi phồng tôi đến như vậy rồi thì tôi đành mặt dày nhận lấy thôi.”
Kiều Vãn Tình: “……”
Cơm nước xong, Cố Yến Khanh hỏi Kiều Vãn Tình: “Em có muốn đi tới chỗ cậu hai mình không?”
Kiều Vãn Tình lắc đầu: “Thôi, không đi.”
Cô đi tới chỗ cậu hai cũng không làm được gì, ngược lại ngồi đó cũng khá ngại, chả lẽ ở đó mắt lớn trừng mắt nhỏ với cậu mợ à?
“Tôi về nhà với Khẩu Khẩu.” Cũng lâu lắm rồi cô không có thời gian ôm ấp nó.
“Được.”
Lúc trở về cô ngồi xe của Cố Yến Khanh. Đúng lúc hôm nay mợ hai phải về nhà một chuyến, Kiều Vãn Tình liền để lại xe đạp điện cho bà.
Trên đường, Kiều Vãn Tình đột nhiên nhớ tới lần này Cố Yến Khanh đến đây không mang theo Uyên Uyên. Cô nhớ rõ bình thường tới đây anh đều mang nhóc theo, hỏi: “Thế Uyên Uyên đâu? Sao hôm nay thằng bé không đi với anh?”
“Thằng bé muốn đi nhà trẻ, nên về ở với ba mẹ nó.”
Hả? Cha mẹ thằng bé hòa hợp lại với nhau rồi hả?!
Kiều Vãn Tình có chút ngoài ý muốn, nhưng cô lại ngại hỏi. Rốt cuộc thì với hiểu biết của nguyên chủ hiện tại, cô ấy cũng không biết tình huống hiện tại của nhà Uyên Uyên như thế nào.
Nhưng cô lại ngứa ngáy trong lòng muốn biết. Cô nhớ rõ trong sách không có viết đoạn này. Chẳng lẽ là do sự việc xảy ra khi nam chủ còn nhỏ nên tác giả lược bớt đi, không viết rõ ràng?
Nghĩ nghĩ, Kiều Vãn Tình lại thử thăm dò, nói: “Lần trước lúc Uyên Uyên nói điều ước với Hoàng Đại Tiên, tôi nhớ nó có nói qua là ba mẹ nó không hòa thuận lắm. Bây giờ hai người họ hòa thuận lại rồi hả?”
Cố Yến Khanh cũng không có phòng bị gì với câu hỏi của cô, anh uống một ngụm sữa bò, nói: “Lần trước vì một việc nhỏ mà ba mẹ nó nháo cả nhà lên, một hai đòi lái xe tới Cục Dân Chính ly hôn. Kết quả không cẩn thận xảy ra tai nạn xe cộ, ba nó bảo vệ mẹ nó theo bản năng.”
Kiều Vãn Tình: “……”
Cốt truyện này…… Có phải hơi cẩu huyết quá không?
Sự việc tiếp theo không cần Cố Yến Khanh nói thì cô cũng đoán được. Vì tai nạn xe cộ mà hai người hoàn toàn tỉnh ngộ, phát hiện bản thân yêu đối phương. Xong có lẽ họ còn cảm thấy đây là khảo nghiệm mà trời cao giáng xuống để họ vượt qua rồi ở bên nhau một lần nữa?
Mẹ nó……
Nhưng nhỡ đâu ba mẹ nó chỉ nhất thời cảm động, sau đó lại phát hiện ra bản thân vẫn ghét cay ghét đắng đối phương sau đó lại ly hôn rồi ném Uyên Uyên cho Cố Yến Khanh thì sao?
Nếu như vậy thì Uyên Uyên cũng quá thảm rồi!
Nhưng khi cô nghe nói Uyên Uyên được nhận về thì nội tâm Kiều Vãn Tình không hiểu sao lại hơi vui vẻ một chút.
Đến chính cô cũng không muốn thừa nhận rằng mình vui vì như vậy thì Cố Yến Khanh sẽ không nhận Uyên Uyên làm con anh nữa. Thế thì băn khoăn lớn nhất của cô cũng không còn tồn tại nữa rồi.
Kiều Vãn Tình vẫn còn ngồi miên man suy nghĩ. Cô vừa được Cố Yến Khanh giúp giải quyết một việc lớn, lúc này tâm tình đang vô cùng nhẹ nhàng. Tuy rằng cô chưa biết tiếp theo nên xử lý quan hệ của mình cùng Cố Yến Khanh như nào, nhưng tạm thời cô chưa muốn nghĩ tới, cô chỉ nghĩ……
Kiều Vãn Tình dựa vào ghế ngồi ngủ.
Cố Yến Khanh thấy cô ngủ, tìm một chỗ dừng xe lại, lấy một cái gối đầu cùng một cái chăn sạch từ phía sau mang lên. Anh nhẹ nhàng đắp chăn nhỏ trên người Kiều Vãn Tình, xong lại không nhịn được đánh giá khuôn mặt của Kiều Vãn Tình.
Đợt này Kiều Vãn Tình không tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, cả người đều gầy đi. Quầng thâm trên mắt trông khá nghiêm trọng, sắc mặt cũng không quá tươi tắn khỏe mạnh.
Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới giá trị nhan sắc của cô. Trông cô như này càng làm người nhìn cảm thấy thương cô.
Lại nói tiếp, hai người cũng đã biết nhau được gần hai năm.
Nhìn cô an tĩnh ngủ trên ghế, Cố Yến Khanh kéo chăn cho cô, sau đó khởi động xe.
Tới nhà, Cố Yến Khanh thấy cô còn ngủ, cổ cô hoàn toàn nghiêng về một bên. Anh sợ Kiều Vãn Tình ngủ dậy sẽ mỏi cổ nên duỗi tay đẩy đẩy Kiều Vãn Tình, nói: “Vãn Tình, tỉnh tỉnh. Về đến nhà rồi, cô lên giường mà ngủ.”
Lần này cô ngủ vô cùng ngon giấc, lúc này chợt bị Cố Yến Khanh đánh thức nên có chút khó chịu dụi dụi mắt. Kiều Vãn Tình xoay người định ngủ tiếp, đầu không cẩn thận suýt nữa đập vào cửa, Cố Yến Khanh thấy vậy liền lấy tay đỡ lấy đầu cô.
Lòng bàn tay của Cố Yến Khanh ấm áp, mặt Kiều Vãn Tình dán hết lên tay anh. Xúc cảm ấm áp lập tức làm Kiều Vãn Tình giật mình, sâu ngủ bò đi hết. Cô định ngồi thẳng dậy tránh tay anh đi lại ngoài ý muốn phát hiện Cố Yến Khanh đang dán sát người vào chỗ mình, gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy hàng mi anh.
Kiều Vãn Tình thấy tư thế này có chút xấu hổ, mắt giật giật, nói: “Anh tránh ra một chút được không?”
Cố Yến Khanh nhìn cô, khóe mắt nhiễm ý cười nhàn nhạt. Anh hỏi: “Có phải bây giờ tôi nói cái gì cô cũng đồng ý không? Vãn Tình?”
“……” Kiều Vãn Tình không nghĩ tới anh lại nói như vậy, cười giả tạo, “Tôi tin tưởng nhân phẩm của Cố tổng, không phải là người…… nhân lúc cháy nhà hôi của.”
“Cô chắc chắn?”
Mặt Cố Yến Khanh cách Kiều Vãn Tình ngày càng gần, Kiều Vãn Tình bị anh ép rụt đầu lùi về sau. Con người không biết xấu hổ này! Đây hoàn toàn không phải là Cố Yến Khanh quân tử mà cô biết!
Cố Yến Khanh vốn dĩ chỉ định chạm nhẹ vào mặt cô, nhưng nhìn bộ dáng nhỏ yếu đáng thương của cô lại cảm thấy thú vị, đột nhiên muốn thử xem Kiều Vãn Tình có thể chịu đựng đến mức nào.
Đáng tiếc, đúng lúc này, bà nội Kiều trong nhà nghe được tiếng xe bên ngoài nên ôm Khẩu Khẩu đi ra xem. Kiều Vãn Tình hít một hơi thật sâu.
Khuôn mặt cô đã đỏ hồng.
Cố Yến Khanh quá xấu rồi.
Minh An: Một chú cẩu độc thân như tui không am hiểu edit mấy đoạn tình cảm, nếu các nàng thấy hơi ngơ ngơ thì thông cảm và góp ý để tui sửa nha:
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cố Yến Khanh thấy cô không sao nên về chỗ của mình. Anh thấy cô bị nghẹn nên không hề phúc hậu muốn cười. Anh thấp giọng ho nhẹ, cố ngăn lại ý cười, nói: “Ăn một bữa cơm với tôi mà áp lực đến như vậy hả?”
Kiều Vãn Tình đang ảo não lại nghe anh hỏi, không nhịn được nói: “Là Cố tổng quá bá đạo, làm tôi sợ.”
Cố Yến Khanh: “…… Sao nghe lời này không giống lời hay nhỉ?”
“Sao lại không giống lời hay? Đây rõ ràng là lời khen ngợi vô cùng chân thành thật lòng nha.”
Cố Yến Khanh thấy lời nói của cô không còn sự khách sáo câu nệ mà mang theo một chút nghịch ngợm, vô cùng hưởng thụ, nói: “Nếu cô đã thổi phồng tôi đến như vậy rồi thì tôi đành mặt dày nhận lấy thôi.”
Kiều Vãn Tình: “……”
Cơm nước xong, Cố Yến Khanh hỏi Kiều Vãn Tình: “Em có muốn đi tới chỗ cậu hai mình không?”
Kiều Vãn Tình lắc đầu: “Thôi, không đi.”
Cô đi tới chỗ cậu hai cũng không làm được gì, ngược lại ngồi đó cũng khá ngại, chả lẽ ở đó mắt lớn trừng mắt nhỏ với cậu mợ à?
“Tôi về nhà với Khẩu Khẩu.” Cũng lâu lắm rồi cô không có thời gian ôm ấp nó.
“Được.”
Lúc trở về cô ngồi xe của Cố Yến Khanh. Đúng lúc hôm nay mợ hai phải về nhà một chuyến, Kiều Vãn Tình liền để lại xe đạp điện cho bà.
Trên đường, Kiều Vãn Tình đột nhiên nhớ tới lần này Cố Yến Khanh đến đây không mang theo Uyên Uyên. Cô nhớ rõ bình thường tới đây anh đều mang nhóc theo, hỏi: “Thế Uyên Uyên đâu? Sao hôm nay thằng bé không đi với anh?”
“Thằng bé muốn đi nhà trẻ, nên về ở với ba mẹ nó.”
Hả? Cha mẹ thằng bé hòa hợp lại với nhau rồi hả?!
Kiều Vãn Tình có chút ngoài ý muốn, nhưng cô lại ngại hỏi. Rốt cuộc thì với hiểu biết của nguyên chủ hiện tại, cô ấy cũng không biết tình huống hiện tại của nhà Uyên Uyên như thế nào.
Nhưng cô lại ngứa ngáy trong lòng muốn biết. Cô nhớ rõ trong sách không có viết đoạn này. Chẳng lẽ là do sự việc xảy ra khi nam chủ còn nhỏ nên tác giả lược bớt đi, không viết rõ ràng?
Nghĩ nghĩ, Kiều Vãn Tình lại thử thăm dò, nói: “Lần trước lúc Uyên Uyên nói điều ước với Hoàng Đại Tiên, tôi nhớ nó có nói qua là ba mẹ nó không hòa thuận lắm. Bây giờ hai người họ hòa thuận lại rồi hả?”
Cố Yến Khanh cũng không có phòng bị gì với câu hỏi của cô, anh uống một ngụm sữa bò, nói: “Lần trước vì một việc nhỏ mà ba mẹ nó nháo cả nhà lên, một hai đòi lái xe tới Cục Dân Chính ly hôn. Kết quả không cẩn thận xảy ra tai nạn xe cộ, ba nó bảo vệ mẹ nó theo bản năng.”
Kiều Vãn Tình: “……”
Cốt truyện này…… Có phải hơi cẩu huyết quá không?
Sự việc tiếp theo không cần Cố Yến Khanh nói thì cô cũng đoán được. Vì tai nạn xe cộ mà hai người hoàn toàn tỉnh ngộ, phát hiện bản thân yêu đối phương. Xong có lẽ họ còn cảm thấy đây là khảo nghiệm mà trời cao giáng xuống để họ vượt qua rồi ở bên nhau một lần nữa?
Mẹ nó……
Nhưng nhỡ đâu ba mẹ nó chỉ nhất thời cảm động, sau đó lại phát hiện ra bản thân vẫn ghét cay ghét đắng đối phương sau đó lại ly hôn rồi ném Uyên Uyên cho Cố Yến Khanh thì sao?
Nếu như vậy thì Uyên Uyên cũng quá thảm rồi!
Nhưng khi cô nghe nói Uyên Uyên được nhận về thì nội tâm Kiều Vãn Tình không hiểu sao lại hơi vui vẻ một chút.
Đến chính cô cũng không muốn thừa nhận rằng mình vui vì như vậy thì Cố Yến Khanh sẽ không nhận Uyên Uyên làm con anh nữa. Thế thì băn khoăn lớn nhất của cô cũng không còn tồn tại nữa rồi.
Kiều Vãn Tình vẫn còn ngồi miên man suy nghĩ. Cô vừa được Cố Yến Khanh giúp giải quyết một việc lớn, lúc này tâm tình đang vô cùng nhẹ nhàng. Tuy rằng cô chưa biết tiếp theo nên xử lý quan hệ của mình cùng Cố Yến Khanh như nào, nhưng tạm thời cô chưa muốn nghĩ tới, cô chỉ nghĩ……
Kiều Vãn Tình dựa vào ghế ngồi ngủ.
Cố Yến Khanh thấy cô ngủ, tìm một chỗ dừng xe lại, lấy một cái gối đầu cùng một cái chăn sạch từ phía sau mang lên. Anh nhẹ nhàng đắp chăn nhỏ trên người Kiều Vãn Tình, xong lại không nhịn được đánh giá khuôn mặt của Kiều Vãn Tình.
Đợt này Kiều Vãn Tình không tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, cả người đều gầy đi. Quầng thâm trên mắt trông khá nghiêm trọng, sắc mặt cũng không quá tươi tắn khỏe mạnh.
Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới giá trị nhan sắc của cô. Trông cô như này càng làm người nhìn cảm thấy thương cô.
Lại nói tiếp, hai người cũng đã biết nhau được gần hai năm.
Nhìn cô an tĩnh ngủ trên ghế, Cố Yến Khanh kéo chăn cho cô, sau đó khởi động xe.
Tới nhà, Cố Yến Khanh thấy cô còn ngủ, cổ cô hoàn toàn nghiêng về một bên. Anh sợ Kiều Vãn Tình ngủ dậy sẽ mỏi cổ nên duỗi tay đẩy đẩy Kiều Vãn Tình, nói: “Vãn Tình, tỉnh tỉnh. Về đến nhà rồi, cô lên giường mà ngủ.”
Lần này cô ngủ vô cùng ngon giấc, lúc này chợt bị Cố Yến Khanh đánh thức nên có chút khó chịu dụi dụi mắt. Kiều Vãn Tình xoay người định ngủ tiếp, đầu không cẩn thận suýt nữa đập vào cửa, Cố Yến Khanh thấy vậy liền lấy tay đỡ lấy đầu cô.
Lòng bàn tay của Cố Yến Khanh ấm áp, mặt Kiều Vãn Tình dán hết lên tay anh. Xúc cảm ấm áp lập tức làm Kiều Vãn Tình giật mình, sâu ngủ bò đi hết. Cô định ngồi thẳng dậy tránh tay anh đi lại ngoài ý muốn phát hiện Cố Yến Khanh đang dán sát người vào chỗ mình, gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy hàng mi anh.
Kiều Vãn Tình thấy tư thế này có chút xấu hổ, mắt giật giật, nói: “Anh tránh ra một chút được không?”
Cố Yến Khanh nhìn cô, khóe mắt nhiễm ý cười nhàn nhạt. Anh hỏi: “Có phải bây giờ tôi nói cái gì cô cũng đồng ý không? Vãn Tình?”
“……” Kiều Vãn Tình không nghĩ tới anh lại nói như vậy, cười giả tạo, “Tôi tin tưởng nhân phẩm của Cố tổng, không phải là người…… nhân lúc cháy nhà hôi của.”
“Cô chắc chắn?”
Mặt Cố Yến Khanh cách Kiều Vãn Tình ngày càng gần, Kiều Vãn Tình bị anh ép rụt đầu lùi về sau. Con người không biết xấu hổ này! Đây hoàn toàn không phải là Cố Yến Khanh quân tử mà cô biết!
Cố Yến Khanh vốn dĩ chỉ định chạm nhẹ vào mặt cô, nhưng nhìn bộ dáng nhỏ yếu đáng thương của cô lại cảm thấy thú vị, đột nhiên muốn thử xem Kiều Vãn Tình có thể chịu đựng đến mức nào.
Đáng tiếc, đúng lúc này, bà nội Kiều trong nhà nghe được tiếng xe bên ngoài nên ôm Khẩu Khẩu đi ra xem. Kiều Vãn Tình hít một hơi thật sâu.
Khuôn mặt cô đã đỏ hồng.
Cố Yến Khanh quá xấu rồi.
Minh An: Một chú cẩu độc thân như tui không am hiểu edit mấy đoạn tình cảm, nếu các nàng thấy hơi ngơ ngơ thì thông cảm và góp ý để tui sửa nha:<
Khẩu Khẩu nhìn ba ba lâu lắm không gặp của mình vô cùng cao hứng nhào vào người anh. Nếu là người khác, qua thời gian dài không thấy Khẩu Khẩu có thể quên họ. Chỉ riêng Cố Yến Khanh, dù anh có biến mất trong thời gian dài như thế nào thì Khẩu Khẩu cũng đều nhớ rõ anh, muốn được anh bế.
“Bảo bối lại lớn hơn rồi,” Cố Yến Khanh bế Khẩu Khẩu, không nghĩ tới Khẩu Khẩu còn hôn một cái thật mạnh vào mặt anh, làm nước miếng dính đầy mặt. Cố Yến Khanh vui vẻ nói, “Bảo bối hôn ba đó hả?”
—— Gần đây Khẩu Khẩu học thêm được động tác mới. Đó chính là nó sẽ hôn một cái với đồ hoặc người nào đó mà nó thích. Con lật đật lần trước Cố Yến Khanh mua cho nó bị nó hôn đến hỏng rồi. Lúc Kiều Vãn Tình trông nó chỉ không để ý một chút thôi là nó lại lấy con lật đật rồi hôn hôn gặm gặm.
Khẩu Khẩu vùi đầu vào trong lòng ngực Cố Yến Khanh. Đợt này thằng nhóc lớn hơn rất nhiều, bế thằng nhóc đã cảm thấy nặng nặng, nhưng ôm vào trong lòng lại vô cùng ấm áp mềm mại.
Cố Yến Khanh không nhịn được hôn vài cái trên mặt nó.
Khẩu Khẩu được ba hôn hôn cười khanh khách.
Bốn người cùng nhau vào trong nhà. Kiều Vãn Tình đi thay quần áo, bà nội Kiều rót một chén nước cho Cố Yến Khanh, Cố Yến Khanh nhận lấy, lễ phép nói: “Cảm ơn bà ạ.”
Bà nội Kiều dời mắt đi, nói: “Cố tiên sinh không cần cảm ơn.”
Lúc trước Cố Yến Khanh sợ Kiều Vãn Tình xảy ra chuyện, bản thân mình lại ở rất xa không thể chăm sóc cô, mà Kiều Vãn Tình xảy ra chuyện nhất định cũng sẽ không nói với anh nên anh đưa cho bà nội Kiều một tấm danh thiếp, bảo bà nếu Kiều Vãn Tình xảy ra chuyện gì thì nhất định phải gọi điện cho mình.
Ấn tượng của bà nội Kiều với Cố Yến Khanh rất tốt. Hơn nữa anh cũng thật sự rất lợi hại. Vì vậy bà cũng không từ chối rồi nhận tấm danh thiếp.
Không nghĩ tới thật sự cần đến.
“Bà cùng cô ấy vất vả rồi.” Cố Yến Khanh lại nói.
“Không vất vả không vất vả,” bà nội Kiều vội nói, “Cố tiên sinh ngồi đi, tôi đi rửa sạch chén.”
Khẩu Khẩu ở trong lòng ngực ba ba mình một lúc, chơi với ba ba một hồi sau đó chỉ vào cửa, trong miệng kêu ấp úng. Cố Yến Khanh hỏi nó: “Khẩu Khẩu muốn gì?”
Khẩu Khẩu vẫn luôn chỉ về một phía, cậu nhóc có chút sốt ruột. Cố Yến Khanh bế cậu lên đưa cậu ra cửa, cậu nhóc mới vui vẻ kêu: “Phát, phát.”
Phát?
Cố Yến Khanh có chút không hiểu ý cậu nhóc, cho đến khi nhìn thấy cây hoa đang nở những đóa màu hồng nhạt rất đẹp.
Khẩu Khẩu nhìn thấy cây hoa đó, vô cùng cao hứng nhìn Cố Yến Khanh, dường như đang muốn được khích lệ.
Hóa ra là đang nói hoa.
Cố Yến Khanh được Khẩu Khẩu dỗ cho vui vẻ. Lần trước khi anh gặp Khẩu Khẩu, nó mới chỉ biết nói mấy từ phát âm vô cùng đơn giản, đến cả “ma ma” nó còn chưa nói thạo.
Thế mà giờ nó còn biết gọi rồi chỉ hoa cơ đấy!
Tuy chưa gọi chuẩn nhưng nó có thể nhớ mình thích cái gì, hơn nữa còn nhớ đồ mình thích ở đâu, rồi gọi tên của nó. Điều này làm Cố Yến Khanh vô cùng bất ngờ.
Anh bắt lấy tay nhỏ của Khẩu Khẩu rồi hôn hôn: “Khẩu Khẩu giỏi quá, thật thông minh.”
Khẩu Khẩu biết mình được ba ba khen, cười đến híp cả mắt lại.
Vị luật sư kia rất nhanh đã liên hệ với Kiều Vãn Tình cùng cậu hai cô để tìm hiểu tình huống. Sau khi anh ta đến cơ quan công an để tìm hiểu vụ án, xem xét hồ sơ vụ án thì bảo mấy người Kiều Vãn Tình không cần lo lắng, sự việc sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Sau khi Kiều Vãn Tình nghe sự việc sẽ được giải quyết ổn thỏa thì nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng cảm thấy bi ai.
Người ta giải quyết sự việc dễ dàng như vậy đấy, cô chạy ngược chạy xuôi sắp mất nửa cái mạng già rồi mà chẳng làm được gì.
Rốt cuộc cô cũng có thể hiểu vì sao ở trong sách, con trai Cố Tư Kiều của cô không tiếc trả giá tất cả mọi thứ để nắm được quyền lực.
Nhưng mà sự việc cũng được giải quyết ổn thỏa rồi, cô cũng không muốn dành nhiều tâm tư để suy nghĩ về những việc khác nữa. Lần này cô căng thẳng trong một thời gian dài, rốt cuộc cũng có thể thả lỏng tâm tình đang treo cao của mình rồi. Vì vậy cô quyết định sẽ ngủ một giấc thật sâu vào buổi trưa, cũng đã lâu lắm rồi cô chưa được ngủ một giấc an ổn.
Vốn dĩ Kiều Vãn Tình đã hẹn Hoàng Khoa Vĩ hôm nay đi ăn cơm với nhau, nhưng đành hoãn lại, hẹn lại thời gian một lần nữa với Hoàng Khoa Vĩ.
Cố Yến Khanh còn đang bận việc. Anh vốn dĩ là tranh thủ qua đây thăm cô.
Cho nên ăn xong cơm trưa anh đứng dậy tạm biệt rồi đi làm tiếp việc của mình.
Vì Khẩu Khẩu dính Cố Yến Khanh nên đến tận lúc Cố Yến Khanh ra đến cửa anh mới đưa Khẩu Khẩu lại cho Kiều Vãn Tình, nói với cô: “Mai tôi lại tới đây thăm cô cùng con. Cô nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng nghĩ nhiều nữa.”
Kiều Vãn Tình: “Cảm ơn anh nhé!”
“Không cần khách sáo với tôi.” Cố Yến Khanh nhàn nhạt nói, anh kéo cửa xe ra, “Tôi đi trước. Chào Khẩu Khẩu nhé!”
Khẩu Khẩu còn chưa hiểu Cố Yến Khanh tạm biệt nó, nhưng nghe được Cố Yến Khanh gọi tên mình rất vui vẻ cười thật tươi.
Cố Yến Khanh ngồi vào trong xe. Đúng lúc anh đóng cửa xe lại thì Khẩu Khẩu lại khóc toáng lên.