Edit: Poko Plu
Beta: Asa
...oo...oo...oo...
Phòng bếp của Mạt Ngôn từ khi nàng vừa mua ngôi nhà này, còn chưa bao giờ bước vào, đừng nói là sử dụng để nấu cơm. Cho nên, khi Mạt Ngôn về nhà, liền trực tiếp đưa túi đồ ăn trong tay cho người bảo vệ tại trạm gác.
Mỗi lần vừa về tới căn nhà trống rỗng không có chút sinh khí, Mạt Ngôn cũng rất là hối hận lúc trước vì sao không mua căn hộ phổ thông, mà là mua căn biệt thự nhỏ này, ít nhất sẽ không như bây giờ trầm lặng đối mặt với không gian rộng lớn này, thừa nhận cô độc tịch mịch như vậy.
Sau khi tắm rửa đơn giản xong, nằm trên giường loại kingsize, ôm lấy gấu bông bên cạnh thì thầm: "Tiểu Tuyết, hôm nay Thư Cầm nói cho ta biết tin tức từ Phương viện trưởng, rất nhanh sẽ tìm được ngươi, đúng không? Còn nữa, Tiểu Tuyết, hai ngày nữa trong nhà khả năng sẽ có người mới đến đâu, nếu nàng đáp ứng, ngươi cũng sẽ không tức giận, đúng không?"
Đặt gấu bông lên gối đầu, tắt đèn ngủ, Mạt Ngôn nằm ở trên giường lại tự hỏi bản thân: "Nàng sẽ đến sao?"
Doãn Mộ Tuyết mang theo Điểm Điểm tại thời điểm trước khi Tần Phong về nhà liền đi đến siêu thị, nàng muốn thử xin việc ưng tuyển làm thu ngân. Sáng sớm không có nhiều người đến siêu thị, Doãn Mộ Tuyết theo lời người khác chỉ dẫn tìm được người phụ trách thông báo tuyển dụng nhân viên.
"Tiên sinh, xin hỏi các ngươi còn tuyển nhân viên thu ngân không?" Doãn Mộ Tuyết dắt Điểm Điểm đi đến trước mặt người phụ trách thông báo tuyển dụng nhân viên hỏi.
Người phụ trách thông báo tuyển dụng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Doãn Mộ Tuyết: "Ân, ngươi có kinh nghiệm làm nhân viên thu ngân không?"
Doãn Mộ Tuyết lắc lắc đầu, "Bất quá, ta có thể học." Doãn Mộ Tuyết đem Điểm Điểm sắp chạy đi bế lên, "Điểm Điểm ngoan, chờ chút ma ma dẫn con đi chơi."
"Tiểu hài tử này là của ngươi sao? Có người chăm sóc hay không? Công ty không hy vọng nhân viên vì việc tư làm loạn an bài của công ty." Sau khi nam nhân phụ trách thông báo tuyển dụng chú ý tới hài tử bên người Doãn Mộ Tuyết, liền bắt đầu do dự.
Doãn Mộ Tuyết vẫn luôn nghĩ muốn tìm việc làm, lại xem nhẹ vấn đề thời gian làm việc và nghỉ ngơi thời gian, Điểm Điểm tại thời điểm nàng đi làm giao cho ai đi chiếu cố đâu, Tần Phong sao? Nàng cũng không muốn khi về nhà nhìn thấy người say như chết người và Điểm Điểm đang khóc.
Doãn Mộ Tuyết mất mát bế Điểm Điểm ra khỏi siêu thị, hiện tại không được nhận làm công việc thu ngân, chẳng lẽ là đi rửa chén đĩa? Nghĩ vậy, Doãn Mộ Tuyết không khỏi lấy ra tấm danh thiếp trong túi, nếu nàng thật sự chỉ cần nấu bữa tối và dọn dẹp nhà, hẳn là có thời gian chiếu cố Điểm Điểm .
Doãn Mộ Tuyết lấy ra điện thoại đối chiếu với số điện thoại trên danh thiếp bấm, chờ vài giây liền nghe có tiếng bắt máy, "Alô, xin lỗi, ta muốn gặp Mạt Ngôn."
Thư ký Betty của Mạt Ngôn theo lệ thường hỏi, "Alô, ngài hảo, đây là văn phòng tổng tài tập đoàn Hoành Quang, xin hỏi ngài là ai?"
Doãn Mộ Tuyết sở dĩ gọi đến điện thoại công ty trên danh thiếp, cũng là muốn xác nhận lại thân phận Mạt Ngôn, nghe xong lời của đối phương, trong lòng Doãn Mộ Tuyết lại yên tâm thêm vài phần: "Ta là người mà Mạt tổng của các ngươi đề xuất làm người giúp việc, tên là Doãn Mộ Tuyết."
Người giúp việc? Mạt tổng khi nào thì tìm người giúp việc? Việc này không phải luôn luôn đều là bản thân giải quyết sao? Betty nghe xong có chút không thể lý giải, "Tốt lắm, phiền ngươi chờ chút, ta giúp ngươi hỏi Mạt tổng của chúng ta."
Betty cầm lấy điện thoại khác gọi nội tuyến vào văn phòng Mạt Ngôn, "Mạt tổng, có một người tên là Doãn Mộ Tuyết gọi điện thoại tới, nói là người giúp việc ngài muốn tìm, có cần ta nối máy giúp ngài không?"
Mạt Ngôn nguyên cả buổi sáng đều đang rối rắm không biết Doãn Mộ Tuyết rốt cuộc có gọi điện thoại cho nàng hay không, vừa nghe thư ký nói, vội vã trả lời: "Nhanh chóng nối máy cho ta." Sau đó, Mạt Ngôn hai tay nắm chặt nhìn chằm chằm điện thoại khác, "Đô..." điện thoại mới vừa vang lên một tiếng, Mạt Ngôn liền nhanh bắt máy, "Uy, Doãn tiểu thư, ngươi nghĩ chắc chắn rồi sao?"
"Mạt tiểu thư, ta muốn hỏi trước vài vấn đề, thời gian làm việc đại khái từ mấy giờ đến mấy giờ?" Tuy biết chỉ cần làm bữa tối, nhưng nàng vẫn là muốn biết thời gian đại khái, ít nhất hy vọng trong đoạn thời gian kia Tần Phong có thể chiếu cố Điểm Điểm.
Mạt Ngôn vừa nghe Doãn Mộ Tuyết hỏi như vậy, tay kia cầm điện thoại tay này hưng phấn quơ loạn, bắt đầu có chút lâng lâng, thế cho nên ý nghĩ cũng không đi qua đại não liền nói ra miệng, "Ngươi muốn bao nhiêu thì là bấy nhiêu. A, không phải, ta buổi chiều năm giờ rưỡi sẽ tan tầm, nếu không có việc gì thì sẽ về nhà lúc sáu giờ, không sai biệt lắm trong đoạn thời gian ấy chuẩn bị tốt bữa tối là được rồi. Đương nhiên, nếu ngày nào ta phải đi dùng bữa xã giao, ngươi có thể không cần đến."
Doãn Mộ Tuyết thực cảm thấy ông trời đang cho nàng bánh bao nhân thịt, lại còn là nhân cải trắng thịt heo mà nàng thích, "Ta đây khi nào thì đi làm, đến chỗ nào tìm ngươi?" Doãn Mộ Tuyết đã muốn bắt đầu dưới đáy lòng cầu nguyện, Mạt Ngôn ngàn vạn lần đừng là người miệng độc, hay soi mói người khác. Không phải nàng hầu hạ không được, dù sao Doãn Mộ Tuyết nàng cũng chỉ làm được đồ ăn gia đình bình thường mà thôi, muốn nàng như đầu bếp làm loại món ăn đầy đủ loại hình thái, màu sắc và hương vị, nàng cũng không cách nào đáp ứng.
Mạt Ngôn nhịn không được liền từ chỗ ngồi đứng lên, hưng phấn và kích động khiến trị số thông minh của Mạt Ngôn sụt giảm nhanh chóng. Nghĩ cũng không nghĩ liền trả lời: "Lập tức đến công ty của ta."
"Công ty? Hiện tại sao?" Doãn Mộ Tuyết có chút hoài nghi có phải nàng nghe lầm hay không, cho dù là Mạt Ngôn muốn phỏng vấn nàng, hẳn là phải đến nhà chứ? Như vậy mới có thể kiểm nghiệm nàng biết nấu cơm hay dọn dẹp nhà hay không nha.
Hiện tại không có phương tiện sao? Thật là, đột nhiên gọi người ta đến công ty đến, khẳng định sẽ không có phương tiện. "Nếu không, ba giờ chiều hôm nay ngươi đứng trước cửa siêu thị chờ, ta sẽ qua đi đón ngươi, thuận tiện còn có thể mua đồ ăn về nhà." Mạt Ngôn sợ vừa rồi nàng nói câu kia khiến Doãn Mộ Tuyết phải đến công ty, sợ Doãn Mộ Tuyết khó chịu.
"Hảo, ta đây buổi chiều ba giờ đứng trước cửa siêu thị chờ ngươi." Sau khi hẹn tốt thời gian với Mạt Ngôn rồi cúp máy, Doãn Mộ Tuyết vui vẻ ôm lấy Điểm Điểm bên người hôn lại hôn, "Điểm Điểm, ma na tìm được công việc, kiếm tiền mua đồ ăn ngon cho Điểm Điểm, được không?" Nếu được nhận vào làm công việc này, ít nhất có thể làm cho Điểm Điểm không cần đi theo bản thân chịu khổ vì nghèo khó.
Điểm Điểm lúc hiểu lúc không nhìn Doãn Mộ Tuyết tràn đầy ý cười, miệng nhỏ nhắn đô đô tròn tròn hôn lên mặt Doãn Mộ Tuyết, "Ma ma mua đường đường cho Điểm Điểm."
Doãn Mộ Tuyết nhẹ vỗ về lên gương mặt non nớt của Điểm Điểm, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi không khỏi xót xa trong lòng. Thời điểm vừa từ siêu thị ra, tại cửa ra Điểm Điểm nhìn một tiểu bằng hữu cầm trong tay socola, khát khao xin Doãn Mộ Tuyết mua cho nhóc, nhưng trong túi áo Doãn Mộ Tuyết chỉ còn vài đồng tiền xu lẻ, Doãn Mộ Tuyết chỉ có thể dỗ dành mang bế Điểm Điểm ra khỏi siêu thị.
Sau khi Mạt Ngôn cúp điện thoại, lại bỗng nhiên cảm giác không chân thật, cho rằng hết thảy vừa nãy cũng chỉ là cảnh trong mơ của nàng, nhanh chóng gọi điện thoại nội tuyến đến Betty: "Betty, vừa rồi có người tên là Doãn Mộ Tuyết gọi điện thoại cho ta, đúng không?" Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định đầy thuyết phục của Betty, Mạt Ngôn tựa đứa nhỏ ngồi trên ghế dựa xoay mấy vòng.