Edit: Mèo Sama
Beta: Mèo Sama
...oo...oo...oo...
"Đợi một chút. Xong món này là có thể ăn được rồi." Doãn Mộ Tuyết vừa mới bưng món thịt trâu xào hành tây ra, liền thấy ánh mắt trừng lớn của Mạt Ngôn nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn. Chẳng lẽ thức ăn không hợp khẩu vị của nàng sao? Doãn Mộ Tuyết có chút lo lắng, đem món cuối cùng từ phòng bếp đi ra.
Mạt Ngôn vừa thấy Doãn Mộ Tuyết quay lại phòng bếp, vươn tay gắp miếng thịt trâu bỏ vào miệng, ân, rất thơm! Mạt Ngôn lại tiếp tục gắp thêm miếng nữa. Đầu bếp nhà hàng năm sao cũng không nấu ngon bằng nàng.
Mạt Ngôn không tính được bản thân ăn bao nhiêu. Nhưng lúc nàng đang tiếp tục gắp miếng hành tây vào miệng thì nghe thấy tiếng người khác ở sau lưng: "Mạt tổng, có thể ăn cơm rồi. Đây là đũa." Doãn Mộ Tuyết tay cầm thức ăn đặt trên bàn còn tay kia lấy đôi đũa đưa tới trước mặt Mạt Ngôn.
"Khụ... khụ... khụ..." Mạt Ngôn cảm thấy chính mình ăn vụng còn bị Doãn Mộ Tuyết bắt gặp thật 囧. Bối rối nuốt miếng hành tây còn chưa kịp nhai kia vào bụng. Nhưng vì nuốt quá nhanh nên không ngừng ho. Doãn Mộ Tuyết nhanh chóng vào bếp rót một ly nước đưa cho Mạt Ngôn. Sau khi uống hơn nửa ly, Mạt Ngôn biết mặt mình nhất định rất đỏ, vì vậy cười cho qua: "Ha ha ha... Ngươi nấu ăn rất ngon a." Mạt Ngôn ngồi vào chỗ xấu hổ cười.
"My pride, my destiny, I find a peace of mind when you're next to me..." Tiếng chuông điện thoại vang lên, Doãn Mộ Tuyết chạy vào trong bếp, lấy điện thoại từ trong túi xách ra nghe: "Ừm, sẽ về nhanh thôi. Trong tủ lạnh có thức ăn xế, ngươi hâm nóng lại rồi cho con ăn." Tuy rằng Doãn Mộ Tuyết đè ném âm thanh, nhưng lời nói lạnh như băng vẫn lọt vào tai Mạt Ngôn. Người gọi tới là ai? 'Hắn' trong miệng nàng là ai?
Doãn Mộ Tuyết không quan tâm tới Tần Phong đang tức giận mắng mỏ ở đầu dây bên kia mà cúp điện thoại. Nàng lấy chén trong tủ rồi xới cơm đưa cho Mạt Ngôn, Doãn Mộ Tuyết lại đi vào phòng bếp, nàng còn phải chờ Mạt Ngôn ăn cơm xong thì mới có thể đi khỏi.
Mạt Ngôn nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Doãn Mộ Tuyết trở lại, nhìn thấy trên bàn chỉ bày ra một cái chén, Mạt Ngôn xem như đã hiểu được. Xem ra muốn nàng nhanh ký hợp đồng chỉ còn cách phải mời nàng ăn cơm.
Mạt Ngôn đứng dậy quay lại phòng bếp, Doãn Mộ Tuyết tưởng nàng muốn tìm cái gì nên bước lên phía trước hỏi: "Mạt tổng! Ngươi cần gì? Để ta giúp ngươi tìm."
"Ngươi đến nhà ăn ngồi đi. Ta có lời muốn nói với ngươi." Mạt Ngôn vừa nói vừa lấy thêm một cái chén từ trong tủ ra, quay người đi về phía nhà ăn.
Nếu chủ nhân muốn có lời muốn nói thì nàng cũng chỉ có thể đồng ý đến nhà ăn ngồi thôi. Mới vừa ngồi xuống, Mạt Ngôn trên tay cầm thêm chén cơm, từ phòng bếp đi ra rồi đặt trước mặt nàng: "Ăn cơm trước."
"Mạt tổng, ngươi muốn gì thì cứ nói." Doãn Mộ Tuyết đẩy chén cơm trước mặt đẩy ra, vẫn không có ý muốn động đũa.
Động tác kia tuy nhẹ nhàng, nhưng làm cho Mạt Ngôn tức giận. Gọi nàng là Tiểu Tuyết thì nàng không cho, bây giờ lại đẩy chén cơm mình đưa: "Tiểu Doãn! Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi đến nhà ta làm việc, ta ăn không hết một bàn thức ăn lớn như vậy. Ngươi có thể ăn chung với ta được không? Có lời gì thì chúng ta vừa ăn vừa nói cũng được mà." Mạt Ngôn đẩy chén cơm đến trước mặt Doãn Mộ Tuyết, lại đưa cho nàng đôi đũa bên cạnh.
"Mạt tổng, ngươi nói đi, ta nghe." Doãn Mộ Tuyết có chút chần chờ, nhưng vẫn nhận đôi đũa trong tay Mạt Ngôn.
"Tiểu Doãn, tay nghề của ngươi thật tốt! Ngươi nếm thử đi, hồi nãy ta có ăn vụng món này, thật sự rất ngon a." Mạt Ngôn gắp chút thịt trâu xào hành tây bỏ vào chén Doãn Mộ Tuyết, mang vẻ mặt chờ mong nàng ăn thử.
Doãn Mộ Tuyết dùng đũa gắp miếng hành tây bỏ vào miệng, chậm rãi nhấm nháp, sau đó gật đầu cảm tạ Mạt Ngôn.Thật ra Doãn Mộ Tuyết đối với hương vị thức ăn hôm nay rất không vừa lòng. Đặc biệt là đối với món thịt trâu này xào hơi quá chín.
Mạt Ngôn nhìn Doãn Mộ Tuyết ăn xong nàng mới đụng đũa. Thật thơm, đã bao lâu rồi nàng chưa được ăn qua một bữa cơm ngon như vậy? Mạt Ngôn nghĩ hẳn đã hơn hai tháng rồi. Bây giờ nàng vẫn còn nhớ tới thức ăn do mẹ mình, Hồng Viện nấu. Để hôm nào nàng phải tranh thủ chút thời gian trở về mới được.
"Tiểu Doãn chờ một chút, cơm nước xong ta liền đem hợp đồng đi đóng dấu. Tiền lương là bốn ngàn một tháng, thời gian làm việc ta đã nói cho ngươi rồi, lát nữa ta sẽ đưa chìa khóa sơ cua căn nhà cho ngươi. Ngươi cũng phải nói về bản thân một chút chứ?" Mạt Ngôn tính sau khi ăn xong sẽ từ từ bàn bạc với Doãn Mộ Tuyết, nhưng nghe được cuộc điện thoại ban nãy, nghĩ rằng do người nhà của nàng thúc giục, vì vậy mới đang trong lúc ăn cơm nói ra.
Bốn ngàn? Doãn Mộ Tuyết cho rằng mình nghe lầm. Mặc dù vài năm nay nàng không đi làm, cũng không có hiểu biết gì nhiều đối với lương bổng dựa vào trình độ như hiện tại. Nhưng nàng nhớ rõ, lúc trước sau khi nàng sinh Điểm Điểm, Tần Phong mướn bảo mẫu tốn hai ngàn nha. Cho dù đó là mức lương của mấy năm trước, nhưng hiện tại cũng không thể cao như vậy. "Bốn ngàn?" Doãn Mộ Tuyết không thể tin được, hỏi lại Mạt Ngôn.
"Còn ít sao? Ngươi yên tâm, đây là tháng lương thử việc thôi. Sau khi thử việc xong sẽ có mức lương khác." Mạt Ngôn chưa từng trải qua việc thuê người giúp việc nên lần này nàng cho rằng tiền lương nàng đề nghị quá ít, nhanh chóng giải thích.
"Không phải không phải!" Doãn Mộ Tuyết nhanh chóng xua tay. "Mạt tổng, ta không nghĩ rằng ngươi lại cấp nhiều tiền như vậy. Công việc hiện tại của ta chắc hẳn không có mức lương nào cao như vậy." Doãn Mộ Tuyết tuy thiếu tiền, nhưng nếu không nghĩ kỹ lại lời Mạt Ngôn thì số tiền này làm nàng cảm thấy bất an. Dù sao cũng hơn giá thị trường quá nhiều đi.
"A." Mạt Ngôn nhẹ nhàng thở ra. Thật tốt thật tốt! Không phải là vì tiền lương ít. "Tiểu Doãn, lời ta nói là thật. Tiền lương có thể so với giá trên thị trường cao hơn, nhưng vì bình thường ta không có ở nhà nên muốn tìm một người đáng tin thôi. Nói như vậy, hy vọng ngươi bỏ qua cho ta." Đây cũng là lời trong lòng Mạt Ngôn. Lúc trước, Thư Cầm đều nhiều lần khuyên nàng tìm người giúp việc. Nhưng nàng vì không có thói quen chấp nhận được việc đột nhiên có thêm người khác trong nhà. Về phần Doãn Mộ Tuyết, tại sao mình lại chấp nhận được một người không rõ lai lịch như nàng, Mạt Ngôn cũng không hiểu được.
Mạt Ngôn nói ra, Doãn Mộ Tuyết đồng ý. Dù sao nàng và Mạt Ngôn mới biết nhau, Mạt Ngôn lo lắng như vậy cũng là điều đương nhiên. Nếu chỉ vì vậy, Doãn Mộ Tuyết coi như thả lỏng. "Ta đã hiểu, Mạt tổng. Ta không thể cam đoan với người được điều gì, nhưng ta sẽ tuân thủ hết mức nhiệm vụ của mình. Nếu ngày nào đó ngươi phát hiện ra có gì không ổn thì có thể lập tức đuổi việc ta. Mạt tổng bỏ ý thời gian lưu lại thân phận của ta đi." Lời nàng tuy nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ lại vững vàng.
"Được! Ngươi ăn thử đi." Mạt Ngôn lại gắp vào bát Doãn Mộ Tuyết chút cải chua. Nếu muốn hỏi trên đời này Mạt Ngôn ghét ăn thứ nào thì đáp án là cải chua. Mạt Ngôn từ lúc có ý thức, đối với vị chua đặc biệt mẫn cảm. Cho dù thức ăn có chút chua, nàng cũng không thèm đụng đũa. Cho nên nhiều năm như vậy, chỉ cần Mạt Ngôn ở nhà, Hồng Viện đều sẽ tự mình xuống bếp, sẽ ném những thứ có vị chua ra thật xa, rất sợ thói quen bản thân hay thêm giấm vào món ăn. Nhưng hôm nay, Mạt Ngôn lại phá lệ dùng chiếc đũa kia gắp cải chua trộn đường, lại còn ăn không ngừng, nàng tựa như có chút thích thú. Aiz, cũng đừng nên hỏi nàng vì sao, hỏi nàng thì chính bản thân nàng cũng không biết.