Edit: Erza
Beta: Hoon
...oo...oo...oo...
Doãn Mộ Tuyết vừa mới tới cửa, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng khóc tê thanh kiệt lực của Điểm Điểm. Doãn Mộ Tuyết bối rối mở cửa vào thì thấy Điểm Điểm một mình ngồi khóc trên sàn nhà, trong phòng ngay cả nửa thân ảnh của Tần Phong cũng không có. Mũi Doãn Mộ Tuyết có chút đau xót, bước nhanh qua, cầm túi trên tay ném lên ghế sa lông, ôm lấy Điểm Điểm trên mặt đất, vừa lau nước mắt vừa dỗ dành: "Điểm Điểm ngoan, không khóc không khóc, ma ma đã trở lại."
Điểm Điểm vừa nghe thấy tiếng Doãn Mộ Tuyết, càng cảm thấy ủy khuất mà khóc lớn hơn, hai tay ôm cứng cổ Doãn Mộ Tuyết, sợ ngay sau đó Doãn Mộ Tuyết tại trước mặt nàng mà biến mất. Thật lâu sau, Doãn Mộ Tuyết không ngừng an ủi mới ngừng, hai mắt đỏ bừng thật cẩn thận nhìn Doãn Mộ Tuyết nức nở mở miệng: "Ma ma... Điểm Điểm sẽ... ngoan, ma ma... không cần bỏ lại... Điểm Điểm."
Điểm Điểm nói với bộ dáng mang theo vài phần cầu xin, hai dòng nước mắt của nhóc tựa như hai thanh lợi kiếm cắm vào trong lòng của Doãn Mộ Tuyết, nước mắt từ khóe mắt Doãn Mộ Tuyết rơi xuống, rút tờ giấy khăn nhẹ nhàng lau đi nước mắt cùng nước mũi trên mặt Điểm Điểm, nghẹn ngào an ủi: "Điểm Điểm không sợ, ma ma đã trở lại, ma ma sẽ không bao giờ bỏ lại Điểm Điểm. Đừng khóc nữa, được không? Điểm Điểm ăn cơm chưa?"
Điểm Điểm chu cái miệng nhỏ nhắn lắc đầu, Doãn Mộ Tuyết vươn tay sờ cái bụng của Điểm Điểm, thật đúng là bộ dáng chưa ăn cơm. Doãn Mộ Tuyết không trông cậy vào Tần Phong có thể làm cơm cho Điểm Điểm, nhưng nàng trăm ngàn lần không nghĩ tới Tần Phong ngay cả cơm còn dư cũng không cho Điểm Điểm ăn, càng làm cho nàng không thể tha thứ chính là để Điểm Điểm một mình ở trong nhà. Doãn Mộ Tuyết đợi Điểm Điểm nghiêng đầu sang chỗ khác thì lau nước mắt trên mặt không ngừng rơi xuống, miễn cưỡng lộ ra vẻ mặt tươi cười nhìn Điểm Điểm nói: "Ma ma đi làm cơm cho Điểm Điểm ăn, được không?"
Điểm Điểm vừa nghe có cơm ăn, nước mắt còn đọng ở trên mặt nháy mắt lộ ra miệng cười thiên chân vô tà, liền vội vàng lôi kéo tay Doãn Mộ Tuyết hướng tại phòng bếp đi.
Doãn Mộ Tuyết nhìn ba quả trứng gà còn sót lại trong tủ lạnh cầm một quả đi ra, lại cầm một củ cà rốt cắt thành khối nhỏ chiên chung với cơm, sau đó bỏ vào chén nhỏ đem đến trước mặt Điểm Điểm đang liếm cái muỗng nhỏ. Nhìn Điểm Điểm đang đói cực kỳ dùng muỗng nhỏ không ngừng hướng miệng xúc cơm, Doãn Mộ Tuyết lại là đau lòng một trận, đứng dậy lấy một ly nước nóng đưa đến bên miệng Điểm Điểm: "Điểm Điểm, lại đây, uống miếng nước trước. Chúng ta ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn."
Sau khi Doãn Mộ Tuyết đem Điểm Điểm đi tắm và dỗ ngủ xong, mới lại nhớ tới trong phòng khách ánh nhìn kia làm lòng nàng đau như cắt. Xoay người trở về phòng từ trong tủ đồ xuất ra cái vali từ lâu đã không dùng, đem quần áo của mình bỏ vào xong, lại vào phòng Điểm Điểm đem quần áo của nàng đóng thành gói lớn, cùng vali đồng thời đặt ở góc phòng của Điểm Điểm.
Doãn Mộ Tuyết sau khi thu thập xong hết thảy, mở máy tính ra lên mạng tra tìm phòng cho thuê để ở. Doãn Mộ Tuyết xem xét đều là tương đối gần nơi ở của Mạt Ngôn, cũng là đoạn đường tương đối tiện nghi, nhưng tiện nghi nhất cũng phải tám trăm một tháng. Doãn Mộ Tuyết tính tính, nàng nhanh nhất cũng phải tháng sau mới lấy tiền lương từ Mạt Ngôn, chi phí cuộc sống của Điểm Điểm cùng mình, hơn nữa tiền thuê nhà này nọ, ít nhất cũng phải có hai ngàn nhân dân tệ trong tay mới được. Này còn thiếu tới một ngàn năm trăm, Doãn Mộ Tuyết bỗng nhiên nghĩ đến lắc tay vàng của Điểm Điểm trước giờ nàng vẫn luôn cất giấu không để Tần Phong đem bán đi, lúc này đây xem ra phải lấy ra trước mới được
Doãn Mộ Tuyết mở ra ngăn kéo, lấy ra hộp gấm vừa mở ra thì nháy mắt ngây người. Mấy hôm trước rõ ràng nàng còn lấy ra chà lau rồi bỏ lại, như thế nào bây giờ là trống không rồi? Doãn Mộ Tuyết vội vàng đem ngăn kéo rút ra, đem bên trong đồ vật toàn bộ đổ lên trên giường, tìm kiếm cũng không quá nhanh vội mà chậm rãi xem xét. Bỗng nhiên, Doãn Mộ Tuyết tựa như suy nghĩ cẩn thận được, trên tay ngừng động tác tìm kiếm, cầm hộp gấm đã trống không ngồi trở lại mép giường ha ha ha nở nụ cười lạnh. Tần Phong ơi Tần Phong, ta lấy những vật phẩm trang sức ra cho ngươi đi bán mua rượu cũng không hề gì ngươi thế nhưng ngay cả lắc tay của con gái ngươi cũng không buông tha. Cái nhà này, còn có cái gì là ngươi quý trọng?
Sau khi Tần Phong cùng Hứa Linh lêu lổng một đêm, thời điểm giữa trưa về đến nhà lúc mở cửa, tình cảnh trước mắt làm cho hắn hoàn toàn choáng váng. Nguyên bản trong phòng khách bộ sô pha da thật không thấy bóng dáng, chỉ để lại vài dấu vết của chân sô pha trên mặt đất; TV LCD trên tường tính cả TV box đều không thấy bóng dáng, mà ngay cả tủ rượu cũng đồng dạng biến mất không thấy. Tần Phong bước nhanh đi đến phòng thì thấy, bên trong cảnh tượng càng làm cho hắn khiếp sợ, nguyên bản máy tính đặt trên bàn không có, bàn trang điểm không có, mà ngay cả giường cũng không có, còn lại cũng chỉ còn tấm nệm cong vẹo nằm trên mặt đất.
Lúc Tần Phong đang muốn lấy điện thoại ra gọi cho , lại thấy được trên nệm có tờ giấy tự viết.
Tần Phong từ từ đi qua nhặt lên: "Tần Phong, không cần giật mình, ta bất quá cũng là học ngươi mà thôi. Nếu đồ vật của Điểm Điểm ngươi đều có thể cầm bán, chứng minh trong nhà này không có đồ vật ngươi quý trọng, đúng không? Cho nên, ta liền giúp ngươi đem toàn bộ đều đi bán. Đúng rồi, nệm vẫn là để lại cho ngươi, dù sao nó xem như cái này là vật phẩm ngươi thích nhất trong nhà đi. Mẹ ngươi không phải luôn nói ta cùng Điểm Điểm là sao chổi, mang đến cho ngươi vận xui sao? Hiện tại, ta cùng Điểm Điểm rời đi, cái nhà này trả lại cho ngươi. Ta tin tưởng ngươi cũng sẽ không tới tìm chúng ta, cho nên phương thức liên lạc gì đó cũng không cần. Doãn Mộ Tuyết" .
Tần Phong xem xong thư mà Doãn Mộ Tuyết lưu lại, gào thét chạy đến phòng Điểm Điểm ở cách vách thì thấy rỗng tuếch. Tần Phong lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho di động Doãn Mộ Tuyết, nghe được một đầu khác của điện thoại truyền đến chính là điện thoại ngươi gọi đã khóa vui lòng gọi lại sau, nháy mắt đã ngã ngồi trên mặt đất.
Tại nơi khác, Doãn Mộ Tuyết lôi kéo Điểm Điểm đứng ở vùng ngoại thành trong một gian phòng khác trong tiểu khu: "Điểm điểm, về sau nơi này chính là nhà của chúng ta ."
Điểm Điểm còn quá nhỏ, cũng không hiểu được ý tứ trong những lời này của Doãn Mộ Tuyết, nếu có thì chỉ là sự hưng phấn khi đến nơi ở mới. Điểm điểm rút bàn tay nhỏ bé bị Doãn Mộ Tuyết dắt khoan khoái chạy trong không gian không lớn, tiếng nói non nớt vọng bên tai Doãn Mộ Tuyết, "Ma ma, đây là nhà Điểm Điểm"
Tuy là vội vàng quyết định thuê gian phòng này, nhưng phương tiện đi lại coi như là làm cho Doãn Mộ Tuyết thực vừa lòng. Nơi này tuy nhỏ, nhưng nên có đều có, mà còn khi đi làm ở nhà Mạt Ngôn, cũng chỉ yêu cầu ra khỏi cửa tiểu khu đón ba bốn chuyến xe buýt liền tới.
Doãn Mộ Tuyết sau khi thu thập xong phòng ở, thấy rất nhanh đã đến ba giờ, cũng sắp đến giờ đi đến nhà Mạt Ngôn nấu cơm. Chính là vừa thấy Điểm Điểm trong phòng đang ngủ trên giường một thước hai, Doãn Mộ Tuyết lại không biết phải làm sao cho đúng. Nàng không thể để Điểm Điểm một mình ở nhà, cũng không thể mang theo Điểm Điểm đi đến nhà Mạt Ngôn, nhưng là nàng hiện tại lại đặc biệt cần công việc này. Do dự mãi, Doãn Mộ Tuyết đem điện thoại mới và sim mới thay vào, bấm số di động Mạt Ngôn.